Chương 82: Vô đề
Prologue
10/03/2013
“Ngươi dai thật đó.” Trung Thành buồn bực nói.
Đối diện hắn, Tanker hai chân trần, da non vừa mới kén, nhìn như da em bé, nhưng từng nếp cơ bắp vẫn hằn rõ, tràn ngập dã tính và lực lượng, nhếch mép cười tà.
Cuối cùng cũng bắt được.
“Thợ săn thì luôn phải kiên nhẫn.” Tanker liếm liếm môi nói. Còn Trung Thành thì ớn lạnh.
Hắn đánh không lại tên này, nhưng chạy cũng chẳng chạy được. Không đánh thì chết.
Cái ba lô luôn đầy ắp của Trung Thành giờ mỏng tong teo, hắn gần như đã dùng hết số chất nổ mang theo, Tanker cũng dính trọn mấy lần, nhưng người ta vẫn cứ sống sờ sờ ra đấy, nhìn hắn âu yếm. Cuộc sống quả thật luôn tràn ngập những nỗi bất hạnh không tên.
Hết cách, Trung Thành đành rút hai khẩu súng ra, thủ thế.
Đấu súng thuật (battle gun) trong quân đội truyền thụ chắc chắn không lại tên quái vật có tốc độ dùng đao đến nỗi sinh ra hiệu ứng biến mất kia, nhưng có còn hơn không, Trung Thành cũng không phải mấy con heo để người ta tùy ý giết mổ.
Không khí ngưng trọng.
Tanker động.
Trung Thành lùi. Súng trên tay hoa lên. Hai viên đạn không khí ẩn ẩn có tia sét tích tụ.
Bắn.
Đoàng... đoàng.
...
Tiếng nổ lớn như vậy, dĩ nhiên truyền tới tai Frozen đang mệt mỏi tìm kiếm quanh đây. Cô lộ vẻ mặt vui mừng, cả đảo này người dùng súng không nhiều, dùng súng mà còn sống đến giờ lại càng ít. Trung Thành tuy mọi thứ đều cùi bắp, nhưng được cái chạy trốn thì nhanh không ai bằng, cô tin chắc hắn còn sống.
Đôi cánh băng sương vũ động, Frozen nhanh như chớp lao tới chỗ có tiếng súng.
...
Một vùng núi hoang vắng trên thực nghiệm đảo. Dường như chưa có trận chiến nào sảy ra ở đây, cây cối vẫn tốt tươi, cỏ dại mọc đầy. Khung cảnh thiên nhiên sơ tĩnh mà trầm lắng.
Break...
Đột nhiên vùng không gian phía trên sườn núi rung lên liên tục những gợn sóng lớn. Sau đó vỡ tan ra như những mảnh thủy tinh óng ánh. Cuối cùng thì từ trong vùng không gian mất ổn định đó, một bóng dáng nhỏ nhắn – áo đen, tóc dài chật vật lao ra.
Dường như đã rất mệt, cô gái vừa xuất hiện này không còn làm được động tác tiếp đất tử tế nữa. Bàn chân vừa chạm vào sườn núi đã khuỵu xuống, sau đó lăn lông lốc mấy vòng, đến khi va chạm vào một tảng đá lớn mới dừng lại.
Thở dốc không ngừng.
Hai tòa nhũ phong tròn căng trước ngực phập phồng lên xuống không thôi, chân tay đều như vô lực, thanh kiếm giống như một lưỡi đao laze cong cong dạng katana từ từ tiêu tán thành những điểm linh thể nhỏ nhoi, biến mất. Sau cùng, chỉ còn lại cán kiếm thu nhỏ dần và trở thành chiếc hoa tai của cô.
Cô gái cứ nằm yên lặng ở đó, tranh thủ hồi sức, và cũng ngẫm nghĩ lan man.
“Thông đạo đột nhiên vỡ tan, cô ta muốn giết mình à !?”
“Sao cũng được, giờ phải hồi sức đã, trước khi đi tìm anh ta.”
Đoàng đoàng.
Tiếng súng vang lên không ngừng, cô gái nhíu mày phóng ra thần thức, cảm giác về phương xa.
Cách đó 3km. Trung Thành và Tanker đã triển khai một hồi bắn giết kịch liệt.
...
Tại một địa điểm khác.
Lão dơi già bat đang cõng chủ nhân của mình, lướt gió bay lòng vòng, xục sạo không ngừng, bỗng ngẩng đầu hỏi:
“Richard đại nhân, ngài có vẻ rất vui !?”
Richard bị bất ngờ, hai con mắt lõm hẳn vào, cái miệng khô đét ở giữa hai hàng má tong teo nhe răng cười nham nhở:
“Dường như Tanker đã dung nhập với máu vương tộc được rồi, vẫn còn giữ được lý trí, sau này hắn rất có thể sẽ thành một thành viên trong familiar của ta. Hơn nữa thông qua khế ước máu, ta cảm nhận được hắn đang rất hưng phấn, sau một quãng thời gian bực mình dai dẳng. Có lẽ đã bắt được tên xạ thủ kia rồi. A, thật tốt, ta cũng ghét tên đó chết đi được, không có hiểu biết mà dám bố láo, hai anh em nhà đó dám giễu cợt ta hai lần. Chết hết đi cho rảnh.”
“Ồ, hắn quả thật rất đặc biệt, ta đã nói với ngài rồi mà.”
“Đúng đúng, Bat, cũng là mắt nhìn người của lão chuẩn, sống lâu rồi nó có khác, thành tinh hết.” Richard vỗ tay tán dương. Nhưng sau đó, như nhớ ra điều gì, hắn lại tiu nghỉu.
“Nhắc đến sống lâu, lại nghĩ đến Mộc, bao nhiêu năm rồi cô ấy vẫn đơn thuần như vậy, cả ta cũng không nổi ý xấu gì được. Và đáng ghét nhất là, sao cô ấy cứ phải thích cái thằng tượng băng đó chứ.”
“Con gái cả ma giới đều thích ma chủ mà, cái này cũng không có gì lạ.” Bat không cho là đúng nói.
“Im đê, cô ấy khác.”
“Vâng...vâng...”
...
Hind El Hinnawy cưỡi trên một con thú kỳ lạ, có 9 cái mắt, cùng cái miệng rộng đến hơn 1m, toàn thân đỏ chót, đuôi là con rắn, cả người lực lưỡng, hung bạo vô cùng, thảnh thơi đẽo gọt da mặt của một tử đồ, bộ dáng tỉ mỉ vô cùng, dường như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật:
“Ưm... những chỗ này thịt đã thối ra hết rồi, để chị gọt bớt cho cưng nhé. Ôi... không được rồi, như vậy mặt lại không được cân đối cho lắm, cái mũi trở lên quá cao... chết rồi... cắt quá tay, làm sao bây giờ !? Làm sao bây giờ !? Ừm, được rồi, không sao, vậy thì lột da mặt ra vậy, không cần mũi với môi gì nữa, thế là đều đẹp phải không !? Yên nào... yên nào...”
Tử đồ bên dưới bị chặt cụt hai chân hai tay, quai hàm dưới bị đánh nát, muốn cử động cơ hàm cũng không nổi, chỉ có cái đầu lắc nguây nguẩy, dường như khá phẫn nộ vì bị bạo hành như vậy, nhưng nó cũng chẳng làm được gì, chỉ làm cho con dao trên tay Hind El Hinnawy thỉnh thoảng trượt ra, để lại những vết xước sâu hoắm trên mặt nó. Từ đồ này trước đây là một cô gái khá có nhan sắc, bây giờ rơi vào tay Hind El Hinnawy, bị cô ta đẽo gọt một hồi, trông rùng rợn vô cùng. Cũng may xác sống không còn biết đau đớn, nếu không thì đây đúng là cực hình tra tấn dã man nhất con người có thể nghĩ ra.
Xung quanh Hind El Hinnawy, đám quỷ dạ hành không ngừng xục sạo tìm kiếm, thật mỉa mai là trong nhóm của Richard, cô ta lại là người có hiệu xuất tìm nhanh nhất. Với lượng quỷ dạ hành đông như kiến cỏ, cô ta có thể trải rộng phạm vi tìm kiếm đến hơn 1km, cứ với vận tốc này, chẳng mấy chốc sẽ dạo qua được thực nghiệm đảo một lượt.
Dù mất đi khả năng sử dụng ma khí như lúc Orochi nắm quyền điều khiển, nhưng đám quỷ này lại vô cùng nghe lời Hind El Hinnawy, thành ra cô ta lúc này, lợi hại hơn Takeshi Minamoto khi trước rất nhiều.
...
Ma giới.
Hắc ám thiên không, chẳng hề có chút ánh sáng nào. Người của ma giới cũng đã quen với việc này. Tuy vậy, từ ngày ma chủ mới lên ngôi, ngài đã dùng ma lực của mình cố định những viên dạ minh châu này lên trên hắc ám khung thương, ánh sáng chúng tỏa ra dịu nhẹ, nhưng cũng có thể soi rõ cảnh vật bên dưới.
Quang cảnh cũng giống như trời sao ban đêm ở trái đất. Lục Vân Tiên có lẽ muốn làm chút gì đó để tưởng nhớ quê nhà, giống như những khi hắn cùng hai người bạn thả thuyền trên con sông lớn, nằm dài, ngắm nhìn trời sao mà suy nghĩ vẩn vơ – trong quá khứ vậy.
Chỉ có điều, trời sao đâu phải muốn tạo là tạo, số dạ minh châu cũng chỉ đủ để bao phủ bầu trời hắc ám vân thành – nơi hắn nghỉ ngơi và làm việc, với diện tích khoảng 4000 km2. Còn lại cả ma giới quanh năm vẫn tối tăm u ám, chỉ thỉnh thoảng có những tia sét lóe lên giữa trời đêm mới có thể soi rọi cảnh vật bên dưới mà thôi.
Ở đây không chia ngày – đêm, đúng hơn là không hề có ban ngày. Động vật chủ yếu là loài máu lạnh, cây cối thuộc tính u hàn, không cần quang hợp. Nước da những người dân ai cũng có một màu trắng bệch, và khả năng đề kháng trước ánh sáng yếu kém vô cùng. Nếu thả một ma tộc ra giữa sa mạc Sahara, chỉ cần 30 giây là toàn thân hắn sẽ nổi mụn mọc nốt, đau đớn vật vã, sau đó sẽ chết khô ngay trong vòng một giờ. Trước kia người của ma giới mỗi lên đi lên dương gian ( cách bọn họ gọi nhân giới) đều phải thủ sẵn một cái ô, hoặc bôi một loại dược thảo tránh nắng đắt tiền nào đó, mới có thể khám phá nơi tuyệt đẹp ấy. Nhưng từ 22 năm trước, sau khi kháng thần chiến kết thúc, toàn bộ quần ma đã bị phong bế tại ma giới, những người lên dương gian cũng không kịp trở về, có lẽ tất cả đều lành ít dữ nhiều. Và quan trọng nhất là ma chủ của bọn họ, vì muốn ngăn chặn thần tộc trút sự tức giận mà đàn áp quần ma một lần nữa, đã phải tự đóng băng mình, ngăn chặn thông đạo cuối cùng dẫn ra ngoài của ma giới. Từ đó, nơi này hoàn toàn biệt lập, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Tuy nhiên, chắc không ma nào nghĩ tới, cao tầng của ma giới vẫn có thể “xuất” khá tự nhiên, lại còn “nhập” được một người ngoài về.
...
Linh đã tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên là giật mình, ngơ nhác nhìn quanh. Sau đó mới hoảng loạn tự sờ soạng cơ thể một hồi.
Còn may, chân tay vẫn đầy đủ, không thiếu cái gì. Cô khẽ thở phào, nhưng rồi sực nhớ ra cái gì, lại tá hỏa.
Quần áo...
Vốn đang mặc đồng phục, nhưng bây giờ Linh lại được phủ trong một dải lụa kỳ quái, rất mềm, rất ấm, cảm giác không tệ. Nhưng quần áo của cô đâu rồi !? Cô gái hoảng hốt nhìn quanh, thẻ học sinh, chứng minh nhân dân, thẻ ATM đều để ở đó. Má ơi...
“Mà khoan đã.”
“Chỗ này là chỗ nào !?”
Được một lúc, Linh mới ngớ ra, nhìn xung quanh thật kỹ.
Tường nhà làm bằng đá hoa cương thì phải, bóng loáng, dường như còn tỏa ra ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ, trên trần gắn mấy viên dạ minh châu thay cho bóng điện. Còn cô đang ngồi trên một cái giường lớn, phủ ga trải trắng tinh, bốn cây cột góc giường hình như đều được dát vàng, óng ánh. Nói chung căn phòng này khá giống với một vài phòng vip ở mấy khu ả rập cô hay được xem trên ti vi.
“Quên mất, giờ không phải lúc thán phục.”
“Không phải mình vừa được xuyên không chứ !?” Linh cười như mếu, tất cả những hình ảnh cuối cùng cô còn nhớ được là mình đang bị đám quỷ rượt theo, rồi một chàng trai như thiên thần xuất hiện, cắt đôi một con quỷ, sau đó dùng một lực lượng kỳ lạ bế bổng mình... rồi cơn buồn ngủ ập đến.
“Nàng đã tỉnh !?” Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Linh ngạc nhiên, quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, dưới những hạt sáng dịu nhẹ chiếu vào, hiện rõ bóng dáng một người đàn ông có chút đơn bạc ngồi cạnh cửa sổ đang nhìn mình mỉm cười.
“A... là anh....” Linh la lớn.
...
Đối diện hắn, Tanker hai chân trần, da non vừa mới kén, nhìn như da em bé, nhưng từng nếp cơ bắp vẫn hằn rõ, tràn ngập dã tính và lực lượng, nhếch mép cười tà.
Cuối cùng cũng bắt được.
“Thợ săn thì luôn phải kiên nhẫn.” Tanker liếm liếm môi nói. Còn Trung Thành thì ớn lạnh.
Hắn đánh không lại tên này, nhưng chạy cũng chẳng chạy được. Không đánh thì chết.
Cái ba lô luôn đầy ắp của Trung Thành giờ mỏng tong teo, hắn gần như đã dùng hết số chất nổ mang theo, Tanker cũng dính trọn mấy lần, nhưng người ta vẫn cứ sống sờ sờ ra đấy, nhìn hắn âu yếm. Cuộc sống quả thật luôn tràn ngập những nỗi bất hạnh không tên.
Hết cách, Trung Thành đành rút hai khẩu súng ra, thủ thế.
Đấu súng thuật (battle gun) trong quân đội truyền thụ chắc chắn không lại tên quái vật có tốc độ dùng đao đến nỗi sinh ra hiệu ứng biến mất kia, nhưng có còn hơn không, Trung Thành cũng không phải mấy con heo để người ta tùy ý giết mổ.
Không khí ngưng trọng.
Tanker động.
Trung Thành lùi. Súng trên tay hoa lên. Hai viên đạn không khí ẩn ẩn có tia sét tích tụ.
Bắn.
Đoàng... đoàng.
...
Tiếng nổ lớn như vậy, dĩ nhiên truyền tới tai Frozen đang mệt mỏi tìm kiếm quanh đây. Cô lộ vẻ mặt vui mừng, cả đảo này người dùng súng không nhiều, dùng súng mà còn sống đến giờ lại càng ít. Trung Thành tuy mọi thứ đều cùi bắp, nhưng được cái chạy trốn thì nhanh không ai bằng, cô tin chắc hắn còn sống.
Đôi cánh băng sương vũ động, Frozen nhanh như chớp lao tới chỗ có tiếng súng.
...
Một vùng núi hoang vắng trên thực nghiệm đảo. Dường như chưa có trận chiến nào sảy ra ở đây, cây cối vẫn tốt tươi, cỏ dại mọc đầy. Khung cảnh thiên nhiên sơ tĩnh mà trầm lắng.
Break...
Đột nhiên vùng không gian phía trên sườn núi rung lên liên tục những gợn sóng lớn. Sau đó vỡ tan ra như những mảnh thủy tinh óng ánh. Cuối cùng thì từ trong vùng không gian mất ổn định đó, một bóng dáng nhỏ nhắn – áo đen, tóc dài chật vật lao ra.
Dường như đã rất mệt, cô gái vừa xuất hiện này không còn làm được động tác tiếp đất tử tế nữa. Bàn chân vừa chạm vào sườn núi đã khuỵu xuống, sau đó lăn lông lốc mấy vòng, đến khi va chạm vào một tảng đá lớn mới dừng lại.
Thở dốc không ngừng.
Hai tòa nhũ phong tròn căng trước ngực phập phồng lên xuống không thôi, chân tay đều như vô lực, thanh kiếm giống như một lưỡi đao laze cong cong dạng katana từ từ tiêu tán thành những điểm linh thể nhỏ nhoi, biến mất. Sau cùng, chỉ còn lại cán kiếm thu nhỏ dần và trở thành chiếc hoa tai của cô.
Cô gái cứ nằm yên lặng ở đó, tranh thủ hồi sức, và cũng ngẫm nghĩ lan man.
“Thông đạo đột nhiên vỡ tan, cô ta muốn giết mình à !?”
“Sao cũng được, giờ phải hồi sức đã, trước khi đi tìm anh ta.”
Đoàng đoàng.
Tiếng súng vang lên không ngừng, cô gái nhíu mày phóng ra thần thức, cảm giác về phương xa.
Cách đó 3km. Trung Thành và Tanker đã triển khai một hồi bắn giết kịch liệt.
...
Tại một địa điểm khác.
Lão dơi già bat đang cõng chủ nhân của mình, lướt gió bay lòng vòng, xục sạo không ngừng, bỗng ngẩng đầu hỏi:
“Richard đại nhân, ngài có vẻ rất vui !?”
Richard bị bất ngờ, hai con mắt lõm hẳn vào, cái miệng khô đét ở giữa hai hàng má tong teo nhe răng cười nham nhở:
“Dường như Tanker đã dung nhập với máu vương tộc được rồi, vẫn còn giữ được lý trí, sau này hắn rất có thể sẽ thành một thành viên trong familiar của ta. Hơn nữa thông qua khế ước máu, ta cảm nhận được hắn đang rất hưng phấn, sau một quãng thời gian bực mình dai dẳng. Có lẽ đã bắt được tên xạ thủ kia rồi. A, thật tốt, ta cũng ghét tên đó chết đi được, không có hiểu biết mà dám bố láo, hai anh em nhà đó dám giễu cợt ta hai lần. Chết hết đi cho rảnh.”
“Ồ, hắn quả thật rất đặc biệt, ta đã nói với ngài rồi mà.”
“Đúng đúng, Bat, cũng là mắt nhìn người của lão chuẩn, sống lâu rồi nó có khác, thành tinh hết.” Richard vỗ tay tán dương. Nhưng sau đó, như nhớ ra điều gì, hắn lại tiu nghỉu.
“Nhắc đến sống lâu, lại nghĩ đến Mộc, bao nhiêu năm rồi cô ấy vẫn đơn thuần như vậy, cả ta cũng không nổi ý xấu gì được. Và đáng ghét nhất là, sao cô ấy cứ phải thích cái thằng tượng băng đó chứ.”
“Con gái cả ma giới đều thích ma chủ mà, cái này cũng không có gì lạ.” Bat không cho là đúng nói.
“Im đê, cô ấy khác.”
“Vâng...vâng...”
...
Hind El Hinnawy cưỡi trên một con thú kỳ lạ, có 9 cái mắt, cùng cái miệng rộng đến hơn 1m, toàn thân đỏ chót, đuôi là con rắn, cả người lực lưỡng, hung bạo vô cùng, thảnh thơi đẽo gọt da mặt của một tử đồ, bộ dáng tỉ mỉ vô cùng, dường như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật:
“Ưm... những chỗ này thịt đã thối ra hết rồi, để chị gọt bớt cho cưng nhé. Ôi... không được rồi, như vậy mặt lại không được cân đối cho lắm, cái mũi trở lên quá cao... chết rồi... cắt quá tay, làm sao bây giờ !? Làm sao bây giờ !? Ừm, được rồi, không sao, vậy thì lột da mặt ra vậy, không cần mũi với môi gì nữa, thế là đều đẹp phải không !? Yên nào... yên nào...”
Tử đồ bên dưới bị chặt cụt hai chân hai tay, quai hàm dưới bị đánh nát, muốn cử động cơ hàm cũng không nổi, chỉ có cái đầu lắc nguây nguẩy, dường như khá phẫn nộ vì bị bạo hành như vậy, nhưng nó cũng chẳng làm được gì, chỉ làm cho con dao trên tay Hind El Hinnawy thỉnh thoảng trượt ra, để lại những vết xước sâu hoắm trên mặt nó. Từ đồ này trước đây là một cô gái khá có nhan sắc, bây giờ rơi vào tay Hind El Hinnawy, bị cô ta đẽo gọt một hồi, trông rùng rợn vô cùng. Cũng may xác sống không còn biết đau đớn, nếu không thì đây đúng là cực hình tra tấn dã man nhất con người có thể nghĩ ra.
Xung quanh Hind El Hinnawy, đám quỷ dạ hành không ngừng xục sạo tìm kiếm, thật mỉa mai là trong nhóm của Richard, cô ta lại là người có hiệu xuất tìm nhanh nhất. Với lượng quỷ dạ hành đông như kiến cỏ, cô ta có thể trải rộng phạm vi tìm kiếm đến hơn 1km, cứ với vận tốc này, chẳng mấy chốc sẽ dạo qua được thực nghiệm đảo một lượt.
Dù mất đi khả năng sử dụng ma khí như lúc Orochi nắm quyền điều khiển, nhưng đám quỷ này lại vô cùng nghe lời Hind El Hinnawy, thành ra cô ta lúc này, lợi hại hơn Takeshi Minamoto khi trước rất nhiều.
...
Ma giới.
Hắc ám thiên không, chẳng hề có chút ánh sáng nào. Người của ma giới cũng đã quen với việc này. Tuy vậy, từ ngày ma chủ mới lên ngôi, ngài đã dùng ma lực của mình cố định những viên dạ minh châu này lên trên hắc ám khung thương, ánh sáng chúng tỏa ra dịu nhẹ, nhưng cũng có thể soi rõ cảnh vật bên dưới.
Quang cảnh cũng giống như trời sao ban đêm ở trái đất. Lục Vân Tiên có lẽ muốn làm chút gì đó để tưởng nhớ quê nhà, giống như những khi hắn cùng hai người bạn thả thuyền trên con sông lớn, nằm dài, ngắm nhìn trời sao mà suy nghĩ vẩn vơ – trong quá khứ vậy.
Chỉ có điều, trời sao đâu phải muốn tạo là tạo, số dạ minh châu cũng chỉ đủ để bao phủ bầu trời hắc ám vân thành – nơi hắn nghỉ ngơi và làm việc, với diện tích khoảng 4000 km2. Còn lại cả ma giới quanh năm vẫn tối tăm u ám, chỉ thỉnh thoảng có những tia sét lóe lên giữa trời đêm mới có thể soi rọi cảnh vật bên dưới mà thôi.
Ở đây không chia ngày – đêm, đúng hơn là không hề có ban ngày. Động vật chủ yếu là loài máu lạnh, cây cối thuộc tính u hàn, không cần quang hợp. Nước da những người dân ai cũng có một màu trắng bệch, và khả năng đề kháng trước ánh sáng yếu kém vô cùng. Nếu thả một ma tộc ra giữa sa mạc Sahara, chỉ cần 30 giây là toàn thân hắn sẽ nổi mụn mọc nốt, đau đớn vật vã, sau đó sẽ chết khô ngay trong vòng một giờ. Trước kia người của ma giới mỗi lên đi lên dương gian ( cách bọn họ gọi nhân giới) đều phải thủ sẵn một cái ô, hoặc bôi một loại dược thảo tránh nắng đắt tiền nào đó, mới có thể khám phá nơi tuyệt đẹp ấy. Nhưng từ 22 năm trước, sau khi kháng thần chiến kết thúc, toàn bộ quần ma đã bị phong bế tại ma giới, những người lên dương gian cũng không kịp trở về, có lẽ tất cả đều lành ít dữ nhiều. Và quan trọng nhất là ma chủ của bọn họ, vì muốn ngăn chặn thần tộc trút sự tức giận mà đàn áp quần ma một lần nữa, đã phải tự đóng băng mình, ngăn chặn thông đạo cuối cùng dẫn ra ngoài của ma giới. Từ đó, nơi này hoàn toàn biệt lập, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Tuy nhiên, chắc không ma nào nghĩ tới, cao tầng của ma giới vẫn có thể “xuất” khá tự nhiên, lại còn “nhập” được một người ngoài về.
...
Linh đã tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên là giật mình, ngơ nhác nhìn quanh. Sau đó mới hoảng loạn tự sờ soạng cơ thể một hồi.
Còn may, chân tay vẫn đầy đủ, không thiếu cái gì. Cô khẽ thở phào, nhưng rồi sực nhớ ra cái gì, lại tá hỏa.
Quần áo...
Vốn đang mặc đồng phục, nhưng bây giờ Linh lại được phủ trong một dải lụa kỳ quái, rất mềm, rất ấm, cảm giác không tệ. Nhưng quần áo của cô đâu rồi !? Cô gái hoảng hốt nhìn quanh, thẻ học sinh, chứng minh nhân dân, thẻ ATM đều để ở đó. Má ơi...
“Mà khoan đã.”
“Chỗ này là chỗ nào !?”
Được một lúc, Linh mới ngớ ra, nhìn xung quanh thật kỹ.
Tường nhà làm bằng đá hoa cương thì phải, bóng loáng, dường như còn tỏa ra ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ, trên trần gắn mấy viên dạ minh châu thay cho bóng điện. Còn cô đang ngồi trên một cái giường lớn, phủ ga trải trắng tinh, bốn cây cột góc giường hình như đều được dát vàng, óng ánh. Nói chung căn phòng này khá giống với một vài phòng vip ở mấy khu ả rập cô hay được xem trên ti vi.
“Quên mất, giờ không phải lúc thán phục.”
“Không phải mình vừa được xuyên không chứ !?” Linh cười như mếu, tất cả những hình ảnh cuối cùng cô còn nhớ được là mình đang bị đám quỷ rượt theo, rồi một chàng trai như thiên thần xuất hiện, cắt đôi một con quỷ, sau đó dùng một lực lượng kỳ lạ bế bổng mình... rồi cơn buồn ngủ ập đến.
“Nàng đã tỉnh !?” Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Linh ngạc nhiên, quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, dưới những hạt sáng dịu nhẹ chiếu vào, hiện rõ bóng dáng một người đàn ông có chút đơn bạc ngồi cạnh cửa sổ đang nhìn mình mỉm cười.
“A... là anh....” Linh la lớn.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.