Chương 68: Vòng vòng đan xen - những thanh đao nhọn (2)
Prologue
10/03/2013
Ji Won một người một máy chống lại cùng lúc ba người khác không ngờ có phần áp đảo, đám tên lửa vì vậy vẫn nhắm thẳng vào Thần tiễn không đổi. Từ con robot, từng đầu tên lửa rít gào, mang kéo theo vệt khói trắng dài dằng dặc, lao về phía Thần Tiễn với thanh thế đáng sợ. Trúng một đòn này, chỉ sợ tro cốt hắn cũng chẳng còn.
Nhưng dị biến tiếp tục xảy ra, từ dưới đất, hàng loạt những quầng sáng đủ loại màu sắc sặc sỡ liên tiếp bắn lên trời cao, tần suất dày đặc, vừa kịp chặn đứng đám tên lửa này.
Hệ thống quét hình cực nhạy lập tức cho Ji Won biết điều gì đang sảy ra.
Người, hàng loạt người.
Ai ai cũng thương tích đầy mình, nhưng thực lực mỗi người đều không kém.
Có vẻ như toàn bộ những người còn sống trên thực nghiệm đảo đều tụ tập về đây. Và vì đã từng ăn quả đắng bởi đám tử đồ, lại thêm ma khí của ma giới quá đặc trưng, tất cả đều xác định được kẻ thù chung trên đảo lúc này là ai.
Mù cũng biết, con rắn to đùng kia chẳng phải thứ tốt lành gì, còn Thần Tiễn tuy không được yêu thích lắm, nhưng ít nhất hắn cũng đang đánh lại thứ đó, vậy mà có đứa muốn nhân cơ hội cháy nhà hôi của lúc này sao !? Phải xem hoàn cảnh đã chứ.
“Thằng Hàn Quốc đui mù kìa, chĩa súng vào đồng bào của mình sao !? “
“Thằng điên, mau dừng tay lại.”
“Hay hắn chưa biết con rắn kia cũng là ma tộc !?”
“Không thể nào, nhìn qua ai cũng biết mà, chẳng lẽ não hắn teo vậy....”
Từng tiếng nghị luận, chửi bới từ khu rừng phía dưới vang lên, thực nghiệm đảo vốn yên ắng nay lại tràn ngập sức sống.
Khuôn mặt Ji Won âm trầm, ai có đủ bản lĩnh tập hợp những kẻ này lại chứ !?
Mà thôi, cũng không còn quan trọng nữa, để đạt được mục đích, hủy diệt hết thảy cũng chẳng sao.
Ầm Ầm Ầm..
Tên lửa nổ tung giữa trời, sóng khí mãnh liệt chấn văng thần tiễn ra xa, để lại hàng cây đổ ầm ầm trên đường bay của hắn.
Trong phạm vi vài km xung quanh tâm vụ nổ, không còn vật gì tồn tại. Đám thiếu niên thiên tài vừa rồi còn đứng dưới chửi bới, nay đã hoàn toàn yên tĩnh, những kẻ đứng trong vòng hủy diệt đều tan xác ngay lập tức, ai may mắn đứng rìa ngoài thì lập tức bị lực phản chấn đánh cho bất tỉnh.
Cả một vùng đầy xác người và ma tộc, uy lực của đám bom này không thể nghi ngờ.
Giữa cái hố sâu tạo bởi lực công phá của đám tên lửa, vẫn còn hoạt động được có hai người:
Ren và Orochi...
Vị trí đám tên lửa phát nổ gần với chỗ họ nhất, thành ra cả hai đều phải hứng chịu dư lực khủng khiếp từ vụ nổ.
8 cái đầu của Orochi giờ chỉ còn lại một, mùi thịt cháy khét bốc lên dữ dội, toàn bộ máu huyết chảy ra đã bốc hơi.
Ren thì khá hơn một chút, tuy bị nổ đến chật vật, nhưng trong vòng bảo hộ tuyệt đối của huyền vũ thủ, cũng chỉ bị đầu váng mắt hoa một chút.
Tuy vậy, huyền vũ thủ liên tục bị ma khí của Orochi ăn mòn, lại phải hứng chịu một loạt trọng kích như vậy cũng đã sớm hao hết phần lớn uy năng, vòng sáng lúc này ảm đạm vô quanh, hình mai rùa diễn hóa ra để bảo vệ cho Ren cũng tràn ngập vết nứt.
Những tưởng đã kết thúc, lúc này, dị biến lại xảy ra.
Một bóng đen nhanh như chớp xuất hiện trước mắt Ren, lúc này cô còn đang đầu óc lên mây vì dư chấn của vụ nổ, phản xạ vô cùng yếu ớt.
Richard cười lạnh, hắn đã trở lại đây từ sớm, mục đích lần hành động này không phải nhắm vào King mà là con nhóc này, cơ hội đã tới, phải một kích đắc thủ.
Lửa đen bao bọc xung quanh nắm đấm của Richard đã đạt đến mức cực thịnh, vì một đòn này, hắn đã phải tích xúc lực lượng khá lâu, chuyên tâm ẩn nhẫn. Tựa như cái lò xo bị nén lại cực đại, nay đã đến lúc phát ra rồi.
“A...”
Rắc.... rắc.
Ren còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy lồng ngực đau nhói, sau đó là tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên thanh thúy, giữa cả khu rừng đã chết lặng nghe vô cùng dọa người.
Nắm đấm của Richard như sao xẹt, mãnh liệt công phá vào vết nứt lớn nhất của Huyền vũ thủ, thành công đột kích, tuy lực lượng bị chặn lại khá nhiều, nhưng không thể không nói, hắn đắc thủ rồi.
Uỳnh.
Không khí quanh vị trí nắm đấm va chạm tỏa ra từng vòng sóng khí mãnh liệt, mắt thường cũng có thể nhìn thây. Lực lượng khủng bố tràn vào cơ thể, lập tức đánh nát hàng xương sườn của Ren đầu tiên, sau đó ma khí liên tục ùa vào, ăn mòn, phá nát nội tạng bên trong.
Cô gái chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó bay đi như con diều đứt dây, để lại một tràng huyết vụ mơ hồ trên không trung.
“Ren...”
Nằm thoi thóp chứng kiến một màn này, hai mắt Thần tiễn đã đỏ lên, nhưng hắn hữu tâm mà vô lực, xương cốt toàn thân đã bị dư chấn đánh cho rạn nứt trầm trọng, lúc này một đứa bé cũng có thể dễ dàng giết chết hắn. Hắn cố gắng nhúc nhích, thậm trí trườn bò về phía trước, nhưng cái nhận được chỉ là sự đau đớn kịch liệt đến tận tâm can. Cả về thể xác lẫn tinh thần đều bị đả kích trầm trọng.
Cảm giác bất lực cùng tủi nhục liên tục ùa đến, làm ý chí của hắn gần như hỏng mất.
Vô dụng, bản thân quá vô dụng.
Thiên tài gì chứ !?
Không linh thể chất gì chứ !?
Chỉ là một phế vật ăn hại, đến người mình thích cũng không thể bảo vệ được.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....”
Toàn thân bị phế, Thần tiễn chỉ còn biết gào lên trong đau khổ, nhưng hắn cũng chẳng cách nào xoay chuyển càn khôn.
...
Cảm thấy một kích chưa chắc đã thực sự kết liễu đối phương, Richard hùng hổ tiếp tục lao lên.
“Dơi nhỏ, để đó cho ta.” Từ cái đầu rắn cuối cùng còn sót lại, lượng lớn huyết nhục nhanh chóng tổ hợp lại thành thân hình Takeshi, lúc này trông hắn hư nhược không chịu nổi, bước chân cũng mất ổn định hơn trước rất nhiều.
Orochi trở lại dạng người, đôi mắt không còn tràn ngập ánh đen thâm thúy nữa mà vô cùng bạc nhược, khuôn mặt tái nhợt, nhưng vẫn hằn rõ từng nét hận thù, nắm chặt thanh quỷ kiếm, hắn chạy như điên về phía Ren đang nằm thoi thóp đằng xa.
Richard thấy vậy, cười lạnh cũng không ngăn cản.
Vòng vòng đan xen, thế cục chuyển dời, lên voi xuống chó khó ai ngờ.
Tình thế thay đổi, trước mũi đao nhọn hoắt tràn ngập thù hận đang lao về phía mình, Ren cũng bó tay hết cách. Thực tế vết thương do Richard gây ra để thêm một lúc nữa cũng đủ lấy đi cái mạng nhỏ của cô rồi. Chỉ có vòng bảo vệ của huyền vũ vẫn ngoan cường dựng lên, tự động thực hiện đúng trức trách của nó.
“Anh nói đúng, khả năng phản xạ của em thật quá kém ! ” Ren cười giễu, nhắm mắt lại, hoàn toàn phó mặc cho số phận, thứ mà trước giờ cô ghét nhất.
...
Khuôn mặt chẳng tìm thấy được nửa điểm huyết sắc của Orochi lúc này đây vặn vẹo vô cùng khủng bố, hắn hét lớn lấy khí thế, cả người như phát cuồng, nhắm thẳng vào Ren.
Vòng vòng đan xen, một thanh đao nhọn.
Liệu đã là kết thúc !?
Câu trả lời là không.
Toàn trường dường như đã quên mất một người.
Bóng dáng bọc trong quầng sáng rực rỡ, từ xa cấp tốc phi hành lại, vừa hay chặn được một kiếm của Orochi. Bằng chính thân thể của hắn.
King của Trường sinh đảo.
Phập.
Đao tới, máu chảy.
Khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh, chẳng nhìn ra nửa điểm dao động nào, dường như người bị đâm là tên ất ơ nào ngoài đường chứ không phải hắn. Hành xử luôn không theo quy tắc, chỉ tuân theo một tín niệm, không lợi không làm. King của IMI ngày hôm nay lần đầu tiên đổi tính, làm cái việc mà hắn còn chưa bao giờ nghĩ đến:
Đỡ một kiếm cho người khác.
...
Ren ngây ngốc nhìn bóng lưng đang chắn trước mặt mình, trái tim dưới lớp xương sườn vỡ vụn kịch liệt chấn động, một ngụm máu theo đó trào ra, nhưng cô cũng không màng.
Tại sao !?
Đây không giống anh mà !? King !? Tại sao vậy !?
Tồn tại của ba fake Queen chẳng phải đều là ngoài ý muốn của anh và Long Thần sao !? Việc gì phải lãng phí tính mạng của anh !?
Hàng loạt những câu hỏi thay phiên hiện ra, nhưng Ren không phát ra được một tiếng nào, cú đấm của Richard như bình thường đã có thể đánh cho cô tan xác nếu trực tiếp ngạnh kháng, dù có huyền vũ thủ đỡ cho, nhưng cũng chỉ là kéo thêm chút hơi tàn mà thôi. Xương sườn vỡ vụn, nội tạng bị thiêu đốt, mỗi lần mở miệng muốn nói chỉ có một ngụm máu tươi ộc ra.
Nhưng thanh âm không phát ra, không có nghĩa nước mắt không thể rơi.
Ren – Queen thứ ba của Trường sinh đảo, lần đầu tiên biết khóc, lần đầu tiên cảm thấy cái gì là đau lòng, bất cam...
Nước mắt làm nhoè tầm nhìn, ngực đau nhức, như có vật gì đó muốn phá bỏ mà ra.
Đau xót!
Đột nhiên thời gian trở nên cực kì chậm chạp, ngực đau nhức giống như một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
...
Lưỡi kiếm của Orochi từ từ đâm sâu vào người King, hắn còn khuyến mãi thêm cho một lượng ma khí tinh thuần, đưa hết vào cơ thể đối thủ. Hai người cứ thế nhích lên từng chút một, lùi dần về phía Ren.
King một tay nắm lấy lưỡi kiếm của Orochi, ánh mắt lạnh băng vẫn không đổi, chỉ là bàn tay nắm chặt, không hề có ý buông ra, thậm chí nhìn thấy Richard từ đằng xa, cười gằn đánh đến, hắn cũng không mảy may dao động...
Ngoại trừ hắn, những ai còn tỉnh táo ở hiện trường đều lâm vào tình trạng kích động cùng cực.
Frozen, Claude, Trung Thành hay Robert, đều lo lắng hắn có xảy ra chuyện gì, thì bọn họ hết đường về quê mẹ.
Richard ánh mắt tràn ngập hưng phấn, đúng là đi mòn gót sắt không thấy, vô tâm mà đợi bánh đến tận mồm. Lúc này không ra tay thì còn lúc nào.
Thẫn Tiễn bộ dánh thê thảm, đã thôi gào thét, nhưng trong ánh mắt hắn tràn ngập sự bất cam, cùng phẫn nộ.
Tại sao !?
Tại sao !?
Đến tư cách đỡ đòn cho cô ấy ta cũng không có !? Tại sao luôn là hắn !? Tại sao ta lại yếu đuối như vậy.
Hai mắt hắn đỏ lên, cũng không phát hiện được, lệ nóng đầy mặt.
...
“Cuối cùng cũng để ta gặp được ngươi.”
Hai tay nắm cần điều khiển của Ji Won run lên vì kích động. Hắn chờ cơ hội này quá lâu rồi. Giết chết King của trường sinh đảo, báo thù cho vô số anh em chiến sĩ táng mạng ngoài vũ trụ. Nếu được một bước lên trời, trở thành King của IMI, hắn có thể thay đổi cái thế giới thối nát này.
Bước đầu tiên của kế hoạch to lớn ấy là phải giết chết hắn, giết chết thiếu niên tóc trắng, khuôn mặt hờ hững kia.
Giữa trời, con Robot Omega nhấc khẩu súng trường mạnh nhất của mình khỏi vai, khởi động ống ngắm. Năng lượng laze hình thành một quả cầu nhỏ nơi đỉnh súng. Ji won dứt khoát bóp cò.
Veo..ooo..
Vầng sáng mạnh mẽ từ nòng súng bắn ra, thẳng đến chỗ hắn...
King của IMI.
Chết đi.
...
Nhưng dị biến tiếp tục xảy ra, từ dưới đất, hàng loạt những quầng sáng đủ loại màu sắc sặc sỡ liên tiếp bắn lên trời cao, tần suất dày đặc, vừa kịp chặn đứng đám tên lửa này.
Hệ thống quét hình cực nhạy lập tức cho Ji Won biết điều gì đang sảy ra.
Người, hàng loạt người.
Ai ai cũng thương tích đầy mình, nhưng thực lực mỗi người đều không kém.
Có vẻ như toàn bộ những người còn sống trên thực nghiệm đảo đều tụ tập về đây. Và vì đã từng ăn quả đắng bởi đám tử đồ, lại thêm ma khí của ma giới quá đặc trưng, tất cả đều xác định được kẻ thù chung trên đảo lúc này là ai.
Mù cũng biết, con rắn to đùng kia chẳng phải thứ tốt lành gì, còn Thần Tiễn tuy không được yêu thích lắm, nhưng ít nhất hắn cũng đang đánh lại thứ đó, vậy mà có đứa muốn nhân cơ hội cháy nhà hôi của lúc này sao !? Phải xem hoàn cảnh đã chứ.
“Thằng Hàn Quốc đui mù kìa, chĩa súng vào đồng bào của mình sao !? “
“Thằng điên, mau dừng tay lại.”
“Hay hắn chưa biết con rắn kia cũng là ma tộc !?”
“Không thể nào, nhìn qua ai cũng biết mà, chẳng lẽ não hắn teo vậy....”
Từng tiếng nghị luận, chửi bới từ khu rừng phía dưới vang lên, thực nghiệm đảo vốn yên ắng nay lại tràn ngập sức sống.
Khuôn mặt Ji Won âm trầm, ai có đủ bản lĩnh tập hợp những kẻ này lại chứ !?
Mà thôi, cũng không còn quan trọng nữa, để đạt được mục đích, hủy diệt hết thảy cũng chẳng sao.
Ầm Ầm Ầm..
Tên lửa nổ tung giữa trời, sóng khí mãnh liệt chấn văng thần tiễn ra xa, để lại hàng cây đổ ầm ầm trên đường bay của hắn.
Trong phạm vi vài km xung quanh tâm vụ nổ, không còn vật gì tồn tại. Đám thiếu niên thiên tài vừa rồi còn đứng dưới chửi bới, nay đã hoàn toàn yên tĩnh, những kẻ đứng trong vòng hủy diệt đều tan xác ngay lập tức, ai may mắn đứng rìa ngoài thì lập tức bị lực phản chấn đánh cho bất tỉnh.
Cả một vùng đầy xác người và ma tộc, uy lực của đám bom này không thể nghi ngờ.
Giữa cái hố sâu tạo bởi lực công phá của đám tên lửa, vẫn còn hoạt động được có hai người:
Ren và Orochi...
Vị trí đám tên lửa phát nổ gần với chỗ họ nhất, thành ra cả hai đều phải hứng chịu dư lực khủng khiếp từ vụ nổ.
8 cái đầu của Orochi giờ chỉ còn lại một, mùi thịt cháy khét bốc lên dữ dội, toàn bộ máu huyết chảy ra đã bốc hơi.
Ren thì khá hơn một chút, tuy bị nổ đến chật vật, nhưng trong vòng bảo hộ tuyệt đối của huyền vũ thủ, cũng chỉ bị đầu váng mắt hoa một chút.
Tuy vậy, huyền vũ thủ liên tục bị ma khí của Orochi ăn mòn, lại phải hứng chịu một loạt trọng kích như vậy cũng đã sớm hao hết phần lớn uy năng, vòng sáng lúc này ảm đạm vô quanh, hình mai rùa diễn hóa ra để bảo vệ cho Ren cũng tràn ngập vết nứt.
Những tưởng đã kết thúc, lúc này, dị biến lại xảy ra.
Một bóng đen nhanh như chớp xuất hiện trước mắt Ren, lúc này cô còn đang đầu óc lên mây vì dư chấn của vụ nổ, phản xạ vô cùng yếu ớt.
Richard cười lạnh, hắn đã trở lại đây từ sớm, mục đích lần hành động này không phải nhắm vào King mà là con nhóc này, cơ hội đã tới, phải một kích đắc thủ.
Lửa đen bao bọc xung quanh nắm đấm của Richard đã đạt đến mức cực thịnh, vì một đòn này, hắn đã phải tích xúc lực lượng khá lâu, chuyên tâm ẩn nhẫn. Tựa như cái lò xo bị nén lại cực đại, nay đã đến lúc phát ra rồi.
“A...”
Rắc.... rắc.
Ren còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy lồng ngực đau nhói, sau đó là tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên thanh thúy, giữa cả khu rừng đã chết lặng nghe vô cùng dọa người.
Nắm đấm của Richard như sao xẹt, mãnh liệt công phá vào vết nứt lớn nhất của Huyền vũ thủ, thành công đột kích, tuy lực lượng bị chặn lại khá nhiều, nhưng không thể không nói, hắn đắc thủ rồi.
Uỳnh.
Không khí quanh vị trí nắm đấm va chạm tỏa ra từng vòng sóng khí mãnh liệt, mắt thường cũng có thể nhìn thây. Lực lượng khủng bố tràn vào cơ thể, lập tức đánh nát hàng xương sườn của Ren đầu tiên, sau đó ma khí liên tục ùa vào, ăn mòn, phá nát nội tạng bên trong.
Cô gái chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó bay đi như con diều đứt dây, để lại một tràng huyết vụ mơ hồ trên không trung.
“Ren...”
Nằm thoi thóp chứng kiến một màn này, hai mắt Thần tiễn đã đỏ lên, nhưng hắn hữu tâm mà vô lực, xương cốt toàn thân đã bị dư chấn đánh cho rạn nứt trầm trọng, lúc này một đứa bé cũng có thể dễ dàng giết chết hắn. Hắn cố gắng nhúc nhích, thậm trí trườn bò về phía trước, nhưng cái nhận được chỉ là sự đau đớn kịch liệt đến tận tâm can. Cả về thể xác lẫn tinh thần đều bị đả kích trầm trọng.
Cảm giác bất lực cùng tủi nhục liên tục ùa đến, làm ý chí của hắn gần như hỏng mất.
Vô dụng, bản thân quá vô dụng.
Thiên tài gì chứ !?
Không linh thể chất gì chứ !?
Chỉ là một phế vật ăn hại, đến người mình thích cũng không thể bảo vệ được.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....”
Toàn thân bị phế, Thần tiễn chỉ còn biết gào lên trong đau khổ, nhưng hắn cũng chẳng cách nào xoay chuyển càn khôn.
...
Cảm thấy một kích chưa chắc đã thực sự kết liễu đối phương, Richard hùng hổ tiếp tục lao lên.
“Dơi nhỏ, để đó cho ta.” Từ cái đầu rắn cuối cùng còn sót lại, lượng lớn huyết nhục nhanh chóng tổ hợp lại thành thân hình Takeshi, lúc này trông hắn hư nhược không chịu nổi, bước chân cũng mất ổn định hơn trước rất nhiều.
Orochi trở lại dạng người, đôi mắt không còn tràn ngập ánh đen thâm thúy nữa mà vô cùng bạc nhược, khuôn mặt tái nhợt, nhưng vẫn hằn rõ từng nét hận thù, nắm chặt thanh quỷ kiếm, hắn chạy như điên về phía Ren đang nằm thoi thóp đằng xa.
Richard thấy vậy, cười lạnh cũng không ngăn cản.
Vòng vòng đan xen, thế cục chuyển dời, lên voi xuống chó khó ai ngờ.
Tình thế thay đổi, trước mũi đao nhọn hoắt tràn ngập thù hận đang lao về phía mình, Ren cũng bó tay hết cách. Thực tế vết thương do Richard gây ra để thêm một lúc nữa cũng đủ lấy đi cái mạng nhỏ của cô rồi. Chỉ có vòng bảo vệ của huyền vũ vẫn ngoan cường dựng lên, tự động thực hiện đúng trức trách của nó.
“Anh nói đúng, khả năng phản xạ của em thật quá kém ! ” Ren cười giễu, nhắm mắt lại, hoàn toàn phó mặc cho số phận, thứ mà trước giờ cô ghét nhất.
...
Khuôn mặt chẳng tìm thấy được nửa điểm huyết sắc của Orochi lúc này đây vặn vẹo vô cùng khủng bố, hắn hét lớn lấy khí thế, cả người như phát cuồng, nhắm thẳng vào Ren.
Vòng vòng đan xen, một thanh đao nhọn.
Liệu đã là kết thúc !?
Câu trả lời là không.
Toàn trường dường như đã quên mất một người.
Bóng dáng bọc trong quầng sáng rực rỡ, từ xa cấp tốc phi hành lại, vừa hay chặn được một kiếm của Orochi. Bằng chính thân thể của hắn.
King của Trường sinh đảo.
Phập.
Đao tới, máu chảy.
Khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh, chẳng nhìn ra nửa điểm dao động nào, dường như người bị đâm là tên ất ơ nào ngoài đường chứ không phải hắn. Hành xử luôn không theo quy tắc, chỉ tuân theo một tín niệm, không lợi không làm. King của IMI ngày hôm nay lần đầu tiên đổi tính, làm cái việc mà hắn còn chưa bao giờ nghĩ đến:
Đỡ một kiếm cho người khác.
...
Ren ngây ngốc nhìn bóng lưng đang chắn trước mặt mình, trái tim dưới lớp xương sườn vỡ vụn kịch liệt chấn động, một ngụm máu theo đó trào ra, nhưng cô cũng không màng.
Tại sao !?
Đây không giống anh mà !? King !? Tại sao vậy !?
Tồn tại của ba fake Queen chẳng phải đều là ngoài ý muốn của anh và Long Thần sao !? Việc gì phải lãng phí tính mạng của anh !?
Hàng loạt những câu hỏi thay phiên hiện ra, nhưng Ren không phát ra được một tiếng nào, cú đấm của Richard như bình thường đã có thể đánh cho cô tan xác nếu trực tiếp ngạnh kháng, dù có huyền vũ thủ đỡ cho, nhưng cũng chỉ là kéo thêm chút hơi tàn mà thôi. Xương sườn vỡ vụn, nội tạng bị thiêu đốt, mỗi lần mở miệng muốn nói chỉ có một ngụm máu tươi ộc ra.
Nhưng thanh âm không phát ra, không có nghĩa nước mắt không thể rơi.
Ren – Queen thứ ba của Trường sinh đảo, lần đầu tiên biết khóc, lần đầu tiên cảm thấy cái gì là đau lòng, bất cam...
Nước mắt làm nhoè tầm nhìn, ngực đau nhức, như có vật gì đó muốn phá bỏ mà ra.
Đau xót!
Đột nhiên thời gian trở nên cực kì chậm chạp, ngực đau nhức giống như một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt.
...
Lưỡi kiếm của Orochi từ từ đâm sâu vào người King, hắn còn khuyến mãi thêm cho một lượng ma khí tinh thuần, đưa hết vào cơ thể đối thủ. Hai người cứ thế nhích lên từng chút một, lùi dần về phía Ren.
King một tay nắm lấy lưỡi kiếm của Orochi, ánh mắt lạnh băng vẫn không đổi, chỉ là bàn tay nắm chặt, không hề có ý buông ra, thậm chí nhìn thấy Richard từ đằng xa, cười gằn đánh đến, hắn cũng không mảy may dao động...
Ngoại trừ hắn, những ai còn tỉnh táo ở hiện trường đều lâm vào tình trạng kích động cùng cực.
Frozen, Claude, Trung Thành hay Robert, đều lo lắng hắn có xảy ra chuyện gì, thì bọn họ hết đường về quê mẹ.
Richard ánh mắt tràn ngập hưng phấn, đúng là đi mòn gót sắt không thấy, vô tâm mà đợi bánh đến tận mồm. Lúc này không ra tay thì còn lúc nào.
Thẫn Tiễn bộ dánh thê thảm, đã thôi gào thét, nhưng trong ánh mắt hắn tràn ngập sự bất cam, cùng phẫn nộ.
Tại sao !?
Tại sao !?
Đến tư cách đỡ đòn cho cô ấy ta cũng không có !? Tại sao luôn là hắn !? Tại sao ta lại yếu đuối như vậy.
Hai mắt hắn đỏ lên, cũng không phát hiện được, lệ nóng đầy mặt.
...
“Cuối cùng cũng để ta gặp được ngươi.”
Hai tay nắm cần điều khiển của Ji Won run lên vì kích động. Hắn chờ cơ hội này quá lâu rồi. Giết chết King của trường sinh đảo, báo thù cho vô số anh em chiến sĩ táng mạng ngoài vũ trụ. Nếu được một bước lên trời, trở thành King của IMI, hắn có thể thay đổi cái thế giới thối nát này.
Bước đầu tiên của kế hoạch to lớn ấy là phải giết chết hắn, giết chết thiếu niên tóc trắng, khuôn mặt hờ hững kia.
Giữa trời, con Robot Omega nhấc khẩu súng trường mạnh nhất của mình khỏi vai, khởi động ống ngắm. Năng lượng laze hình thành một quả cầu nhỏ nơi đỉnh súng. Ji won dứt khoát bóp cò.
Veo..ooo..
Vầng sáng mạnh mẽ từ nòng súng bắn ra, thẳng đến chỗ hắn...
King của IMI.
Chết đi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.