Chương 68: Vòng vòng đan xen - những thanh đao nhọn.
Prologue
10/03/2013
Cả một khoảng rừng xanh mượt bị thân hình đồ sộ của con rắn ấy đè lên. Màu đen tràn ngập trên mỗi chiếc vẩy trơn bóng của nó hệt như những viên kim cương đen, cao quý nhưng cũng tràn đầy dã tính và sức mạnh.
Không biết nên gọi nó là rắn hay rồng, khi mà 7 cái đầu giống như cá sấu, còn cái ở chính giữa, to nhất, mạnh mẽ nhất lại giống hệt kỳ lân.
8 cái đầu cùng 8 cái đuôi, cứ như bị người ta dùng dây bó vào cái thân thể ở giữa vô cùng kềnh càng của nó. Ấy vậy mà con rắn chuyển động vẫn vô cùng linh hoạt. Theo truyền thuyết, mỗi đầu của Orochi ứng với một tỗi lỗi của con người (bất hiếu, bất tín, bất minh, ngu muội, vô cảm, nham hiểm, nông nổi, dục vọng). 8 tội lỗi này ở cùng một chỗ, hình thành cái thứ quái thai này đây.
“Orochi, con rắn này, đánh không lại ta nên định lấy thịt đè người hả !?”
Trong quầng sáng bảo hộ của huyền vũ thủ, Ren cắn môi nói.
“Tất cả những kẻ xỉ nhục ta đều phải chết. Đầu tiên là ngươi, sau đó sẽ đến Lục Vân Tiên.” Riếng rít của Orochi từ con rắn vang lên, cực kỳ khó nghe. Có thể so sánh với tiếng cào kính, chói tai vô cùng.
“Ha, nói nghe sợ quá, ngươi có giỏi thì cắn nát huyền vũ thủ ta xem nào.” Ren không yếu thế đáp lại.
“Con nhãi ngu ngốc, ngươi tưởng huyền vũ là vạn năng à !? Nó cũng cần năng lượng để duy trì. Ta muốn xem xem vòng bảo hộ này còn duy trì được bao lâu.”
“Chắc chắn lâu hơn cái mạng của ngươi.” Ren cười lạnh.
Thất trận, khuất nhục, Orochi dùng toàn bộ ma lực còn lại của bản thân, diễn hóa ra cơ thể trước kia của mình, tuy chỉ là hàng nhái, nhưng có còn hơn không. Dù sao nếu không thể ăn tươi nuốt sống kẻ địch ngay, hắn nuốt không trôi cục tức này.
Ren vì bất ngờ, không kịp trở tay, bị con rắn khổng lồ vừa thành hình này một cú đớp nấy. Nhưng vòng bảo hộ của huyền vũ lập tức hiện ra, chặn giữa hai hàm răng của Orochi. Tình cảnh trở về thế giằng co, Orochi thì phồng mồm trợn má, muốn cắn nát vòng bảo hộ, hắn cũng không dám nuốt cái dị vật này vào bụng. Còn Ren thì do bị cố định giữa hai hàm răng, hết đường nhúc nhích, tay chân thành thừa thãi không biết để làm gì, đành dùng võ mồm.
Hoàn cảnh cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng một màn này rơi vào mắt những người ở xa, Ren lúc này chẳng khác nào mỡ trên miệng mèo, pho phát trước mũi chuột.
Và người gấp gáp nhất, đương nhiên là Thần tiễn.
“Ren tiểu thư, trừ khi tôi chết, không ai có thể tổn hại cô trước mắt tôi.”
Giữa không trung, Thần Tiễn thầm hạ quyết tâm, tích xúc lực lượng, đánh ra một kích lôi đình:
“Ngạo thiên thần tiễn, hậu nghệ sát chiêu... Vạn tiễn triều tịch.”
Linh lực toàn thân Thần tiễn từ đan điền mạnh mẽ ào ra, không khí xung quanh xuất hiện từng cơn gió tươi mát dễ chịu, Nhưng tương phản, nơi trung tâm cơn gió, Thần tiễn như được bọc trong làn ánh sáng hủy diệt mạnh mẽ, toàn thân sáng ngời. Ánh sáng nhanh chóng rút đi, tập trung vào cây cổ cung trên tay hắn, kết hợp cùng linh lực, tạo thành mũi tên ánh sáng mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
“Địch phách thần quang, ngạo thiên tâm pháp, song trùng liên hợp.”
“Phá.”
Sau tiếng hét lớn, mũi tên lao đến bầu trời nơi con rắn khổng lồ đang kịch chiến cùng cô gái, không khí như bị phân tách, từng tiếng nổ lùng bùng liên tục xuất hiện trên bầu trời. Mũi tên ánh sáng ban đầu đã hình thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra khí thế uy nghiêm mà mạnh mẽ. Tưởng như không gì cản nổi.
“Bùm.”
Quả cầu trên không trung vỡ òa, nổ tan ra hàng trăm hàng hàng tia sáng nhỏ, ào ào trút xuống phía dưới.
Mưa tên vạn tiễn triều tịch một lần nữa được hình thành.
Gọi là tia sáng nhỏ, vì nếu so với thể tích quả cầu, chúng không đáng nhắc tới, nhưng hàng trăm hàng ngàn tia sáng trút xuống cơ thể con rắn khổng lồ kia, cái nào cũng to bằng cổ tay người thường, lại mạng theo ánh sáng hủy diệt mạnh mẽ. Lực phá hoại không thể nghi ngờ.
Cưỡng ép cơ thể trở về hình dáng này, tuy khả năng tấn công của Orochi mạnh lên hẳn, nhưng đồng thời, khả năng phòng ngự và sự linh hoạt của hắn cũng giảm sút đi rất nhiều. Thân thể kềnh càng, muốn tránh khỏi mưa tên đang ầm ầm trút xuống là không thể. Hắn chỉ còn cách cắn răng chịu trận, hi vọng có thể nghiền nát huyền vũ thủ trước đó. Lẽ ra nếu thu nhỏ cơ thể, tránh né thì vẫn có thể bảo toàn được một phần thực lực, nhưng nỗi sỉ nhục kia, hắn ăn không tiêu.
Lập tức, con rắn còn chưa hoàn toàn thành hình bị bắn thành cái sàng, kêu gào thảm thiết, nhìn qua chật vật không chịu nổi. Nhưng vì da thô thịt dày, lại thêm thể hình lớn, mấy vết bắn này đối với hắn vẫn chỉ như ong chích, nghiến răng thì vẫn chịu được.
Mỗi phút mỗi giây trên cơ thể nó lại bị mở ra một cái lỗ sâu không thấy đáy. Ma khí dàn trải không thể nào cản trở được chút nào. Hoàn toàn bị đánh tan không thấy dấu vết.
Tanker đuổi đến cũng bị một màn này chấn kinh, chỉ còn biết há hốc mồm. Nếu hắn ở dưới làn mưa tên này, dù sống dai như đỉa cũng phải thành cặn bã.
...
“Bắn hay lắm.” Ren vui mừng reo lên.
Nhìn thảm trạng của Orochi, Ren lập tức bỏ đá xuống giếng:
“Trọng lực thiết lập, nghiền nát con bò sát này cho ta.”
Lấy Ren làm trung tâm, trong bán kính một km, tất cả mọi vật đều như bị một ngọn núi đè lên, cây cối đổ rầm rầm không nói, mặt đấy cũng lõm xuống vài phân, hình thành từng vết nứt khủng khiếp.
Riêng Orochi ở trung tâm vùng trọng lực, bị ép xuống, cơ hồ thành thịt nát. Thể hình càng nặng nề, trong môi trường trọng lực cao thì sức ép phải chịu lại càng khủng khiếp.
7 cái đầu rắn thi nhau gầm lên phẫn nộ. Hắn lúc này đúng y hệt với hình tượng hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, hay mãnh hổ đụng phải quần hồ, ai cũng muốn nhân cơ hội cho một kích.
“Grao.... con người hạ đẳng, dám...”
“Dám chứ sao không.”
Lên tiếng là Frozen, lúc này cô ta đang đứng trên một trụ băng cao vút, hai tay vẽ không ngừng những vòng tròn trên không trung, một loạt băng trụ nhọn hoắt hình thành, lơ lửng giữa không trung.
Phía dưới chân băng trụ, Claude đang tất bật đập vỡ từng tượng băng bên trong phong kín từng con quỷ trong quân đoàn dạ hành của Orochi.
Cảm giác đánh mấy con này khi chúng nó không thể phản kháng lại, làm Claude cảm thấy rất sướng, hắn cơ hồ thích mê đi.
Nhưng nhớ đến Robert còn trọng thượng vì bảo hộ cho mình, Claude lo lắng hét lớn:
“Trung Thành, xử lý nốt hộ ta...”
Nói rồi chạy sâu vào trong rừng.
“Rồi rồi.”
Trung Thành cũng không phản đối, lúc hắn chạy đến thì đám quỷ đã thành tượng băng hết rồi. Việc còn lại chỉ là dí súng vào tận mặt bang vỡ sọ từng con một. Quả thật rất nhàm chán. Không có ma khí duy trì, thì bọn quỷ này cũng chẳng tái tạo được, chẳng khác gì giết lợn tập thể.
...
Phía trên, xung quanh Frozen đã hình thành cả ngàn mũi băng nhọn, nhân cơ hội vạn tiễn triều tịch của Thần tiễn còn đang bắn xuống, và Trọng lực của Ren cố định con rắn lại, cô ta vung tay.
Cả ngàn mũi băng nhọn như bầy dã thú sổ lồng, gào thét lao đi, mục tiêu dĩ nhiên vẫn là Orochi khốn khổ đằng xa.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh...
Đột nhiên, bầu trời sáng rực.
Hàng loạt băng trụ của Frozen bị một tia sáng quét ngang trời làm nổ tung hàng loạt, từng mảnh băng vụn lác đác rơi xuống.
Súng Laze.
Ánh mắt Frozen nheo nheo lại nhìn về phía xa, nơi nguồn gốc của trùm sáng.
Một con robot màu xanh trắng, trên vai vác khẩu súng trường uy vũ đang lơ lửng giữa trời.
Lee Ji Won – iron man.
Con robot Omega chỉ có duy nhất một trên trái đất, chủ nhân của nó, đương nhiên là thiếu niên thiên tài của hàn quốc này.
Không ngờ tên này nhân lúc cháy nhà hôi của. Có lẽ hắn chưa biết tình hình trên thược nghiệm đảo lúc này.
Thần tiễn nhìn thấy một màn này, cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn theo bản năng hét lớn:
“Lee Ji Won, ngươi...”
Trả lời hắn lại là một trùm sáng khác bắn đến.
Vạn tiễn triều tịch có một điểm yếu, là mỗi khi sử dụng, Thần tiễn không thể phân tâm hay di chuyển quá nhanh được. Vì thế lúc này hắn trở thành bia sống cho người ta ngắm.
“Khốn kiếp.”
Thần tiễn hét lớn, không hề giải trừ vạn tiễn triều tịch mà cắn răng, thôi động linh lực trong cơ thể, hình thành một tầng linh quang, chịu đựng một kích này.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Không khí liên tục rung lên vì những tiếng nổ mạnh, vị trí của Thần tiễn ngập tràn trong khói bụi. Nhưng hắn không hề bị tổn hao gì nhiều, mặt mày chỉ xám ngoét lại một chút.
“Ta biết bắn như vậy, không giết chết được ngươi. Nhưng chưa xong đâu.” Giọng nói lạnh băng của Ji Won tiếp tục vang lên giữa trời. Trong màn khói bụi, trái tim Thần Tiễn như đã lạnh ngắt, từng câu từng chữ đều như của từ thần đang ân cần hỏi thăm hắn.
Nuốt ngụm máu đang tràn ra nơi khóe miệng lại, Thần tiễn vẫn không di chuyển, mà lựa chọn tiếp tục cắn răng chống đỡ. Trừ khi Orochi buông Ren ra, còn không hắn sẽ tiếp tục giữ tư thế tấn công này. Nhưng cũng không phải hắn điên điên đưa đầu ra chịu báng. Từ người Thần tiễn bay ra mấy viên bảo thạch nhỏ, lấp lánh quang mang, những hòn đá lơ lửng xung quanh hắn, theo í chí điều động, bắt đầu chuyển động như vệ tinh bên người, theo những quỹ tích đặc biệt, kết thành một trận pháp 5 cánh đơn giản. Nhưng ánh sáng vòng bảo hộ dày đặc, lực phòng ngự nhìn qua cũng vô cùng dọa người.
Ji Won cũng không nói đùa, hắn bấm nút trên cần điều khiển, lập tức đôi mắt của con robot rực rỡ ánh sáng xanh, vỏ giáp toàn thân mở ra, để lộ một loạt đầu tên lửa nơi bắp đùi, vai và ngực.
“Đạn hạt nhân mini, sức nổ tương đương với 20% cube. Chúc mừng ngươi được thưởng thức công nghệ mới nhất của Hàn Quốc nhé.”
Ji Won nhàn nhạt nói, nhưng hàn ý dày đặc bao hàm trong đó khiến ai nghe cũng phải lạnh người. 20% cube tương đương với tu chân giả nguyên anh hậu kỳ, cũng tức là trên Thần Tiễn ít nhất 6-7 cấp. Trúng phải một đòn này, dù có trận pháp hộ vệ, Thần Tiễn chỉ sợ cũng vẫn thành bụi khí quyển, mà những người xung quanh cũng sẽ không khá hơn. Dù trên thực nghiệm đảo vụ nổ sẽ bị hạn chế, nhưng ít nhất trong vòng 1km, chỉ sợ mọi thứ đều sẽ thành phân tử.
“Đừng có quá đáng....”
Đứng trên trụ băng, Frozen hét lớn, trước mặt cô ta, một cây băng đao hơn mười mét đã thành hình, tay điểm nhẹ một cái, lập tức lao vút đi về phía Ji Won. Cùng lúc, một vòng tròn sao sáu cánh khác không biết từ lúc nào đã hình thành, theo pháp trận rực sáng, hơi nước trong không khí nhanh như chớp ngưng tụ thành một làn sương băng cực lạnh, qua vài nhịp hô hấp đã bao bọc mấy quả tên lửa đang phóng đi kia. Frozen muốn dùng khí lạnh để vô hiệu hóa tên lửa.
Ngoài bìa rừng, một luồng sáng màu đỏ cũng bắn lên, Claude mang theo Robert đã chạy được một khoảng khá xa, thấy một màn này cũng không do dự mà ta tay. Trước người hắn hình thành một quả cầu lửa khổng lồ, nương theo dải sáng màu đỏ, quả cầu như khối tuyết lăn thẳng đến chỗ Ji Won, càng lăn, thể tích của nó càng lớn, thẳng đến khi cách Ji Won tầm 500m thì nó to như một ngôi nhà nhỏ.
Hừ lạnh một tiếng, Ji Won bấm một nút trên cần điều khiển.
“Khởi động hệ thống ngắm toàn diện.”
Giọng máy lạnh băng vang lên trong phòng điều khiển, dưới hệ thống quét hình mạnh mẽ, thân ảnh Claude và Frozen hiện rõ mồn một trong tầm mắt Ji Won.
“Vô ích thôi, ở khoảng cách này, các người không cản được đâu.”
Hai tay robot Omega nâng lên nhanh như chớp, hai khẩu súng quang cùng lúc nhả đạn về hai phía, hai bên má robot mở ra, một loạt nòng súng vulcan lạnh lẽo xuất hiện, bắn về một hướng khác.
Trong khi đó hàng loạt tên lửa hạt nhân mini vẫn không đổi hướng, điên cuồng lao về phía Thần Tiễn.
Trước ánh sáng laze mạnh mẽ bắn tới, dù là ở trong cánh đồng băng, Frozen cũng ăn không tiêu. Hàng loạt tường băng dựng lên như tờ giấy mỏng bị xuyên qua dễ dàng, làm cô ta chật vật né tránh, băng trụ dưới chân cũng bị đánh tan tành. Kinh khủng hơn là, cùng một súng này, vừa hủy đi cây băng đao khổng lồ của cô ta, lại vẫn có thể bắn tới chỗ này. Ngắm bắn thật chuẩn xác. Khí lạnh bọc lấy tên lửa vì không còn trận pháp và mana của Frozen duy trì, lập tức tan biến.
Trung Thành cười khổ, nhìn đống hố sâu không thấy đáy bên cạnh mình, con robot khổng lồ đó bắn ba phát liên tiếp, hoàn toàn chuẩn xác nhắm đến vị trí của họ. Phi công cũng thật đáng sợ, ngắm và bắn gần như cùng lúc, thao tác trên robot, độ khó còn cao đến cỡ nào. Gọi đám thiếu niên trên đảo này là thiên tài cũng không ngoa. Đạn từ súng vulcan bên má robot xả thẳng về phía hắn, đúng lúc hắn đang định nhắm bắn, tuy thứ này không mạnh như súng laze, nhưng để bị bắn trúng, chắc chắn là thành thịt nát.
Claude thấy ánh sáng bắn đến thì hoảng hồn, chỉ kịp ôm Robert nhào qua một bên. Hít vào từng đợt hơi lạnh nhìn cái lỗ to đùng, sâu không thấy đáy bên cạnh.
Cùng lúc tấn công ba người, Ji Won vẫn chiếm thượng phong. Tính năng xuất sắc của robot Omega lần đầu tiên hiện rõ trước mắt các thiếu niên thiên tài trên thực nghiệm đảo.
...
Tên lửa dày đặc tựa như một đàn ong hiếu chiến ầm ầm lao về phía Thần Tiễn. Nếu hắn vẫn không chịu bỏ trốn, chắc chắn sẽ thành cặn bã ngay lập tức.
Nhưng Thần tiễn không hề có ý định này, hắn buông bỏ phòng ngự, dồn toàn bộ lựa lượng cơ cuối cùng, cung cấp cho quả cầu ánh sáng vẫn đang nhả mưa tên xuống không ngừng kia.
Trước đây còn Thanh Long cung, hắn có thể sử dụng “vạn tiễn triều tịch” thoải mái mà không sợ hao phí năng lượng. Vì cây cổ cung ấy có thể điều khiển được năng lượng trên thực nghiệm đảo, nhưng giờ đây muốn duy trì “vạn tiễn”, hắn phải không ngừng cung cấp linh lực cho chiêu thức này.
Vì vậy, việc buông bỏ phòng ngự, dồn năng lượng vào tấn công, làm tần xuất các cột sáng dày hơn hẳn. Orochi dưới làn mưa tên này chỉ còn dùng hai chữ thê thảm để hình dung.
Không biết nên gọi nó là rắn hay rồng, khi mà 7 cái đầu giống như cá sấu, còn cái ở chính giữa, to nhất, mạnh mẽ nhất lại giống hệt kỳ lân.
8 cái đầu cùng 8 cái đuôi, cứ như bị người ta dùng dây bó vào cái thân thể ở giữa vô cùng kềnh càng của nó. Ấy vậy mà con rắn chuyển động vẫn vô cùng linh hoạt. Theo truyền thuyết, mỗi đầu của Orochi ứng với một tỗi lỗi của con người (bất hiếu, bất tín, bất minh, ngu muội, vô cảm, nham hiểm, nông nổi, dục vọng). 8 tội lỗi này ở cùng một chỗ, hình thành cái thứ quái thai này đây.
“Orochi, con rắn này, đánh không lại ta nên định lấy thịt đè người hả !?”
Trong quầng sáng bảo hộ của huyền vũ thủ, Ren cắn môi nói.
“Tất cả những kẻ xỉ nhục ta đều phải chết. Đầu tiên là ngươi, sau đó sẽ đến Lục Vân Tiên.” Riếng rít của Orochi từ con rắn vang lên, cực kỳ khó nghe. Có thể so sánh với tiếng cào kính, chói tai vô cùng.
“Ha, nói nghe sợ quá, ngươi có giỏi thì cắn nát huyền vũ thủ ta xem nào.” Ren không yếu thế đáp lại.
“Con nhãi ngu ngốc, ngươi tưởng huyền vũ là vạn năng à !? Nó cũng cần năng lượng để duy trì. Ta muốn xem xem vòng bảo hộ này còn duy trì được bao lâu.”
“Chắc chắn lâu hơn cái mạng của ngươi.” Ren cười lạnh.
Thất trận, khuất nhục, Orochi dùng toàn bộ ma lực còn lại của bản thân, diễn hóa ra cơ thể trước kia của mình, tuy chỉ là hàng nhái, nhưng có còn hơn không. Dù sao nếu không thể ăn tươi nuốt sống kẻ địch ngay, hắn nuốt không trôi cục tức này.
Ren vì bất ngờ, không kịp trở tay, bị con rắn khổng lồ vừa thành hình này một cú đớp nấy. Nhưng vòng bảo hộ của huyền vũ lập tức hiện ra, chặn giữa hai hàm răng của Orochi. Tình cảnh trở về thế giằng co, Orochi thì phồng mồm trợn má, muốn cắn nát vòng bảo hộ, hắn cũng không dám nuốt cái dị vật này vào bụng. Còn Ren thì do bị cố định giữa hai hàm răng, hết đường nhúc nhích, tay chân thành thừa thãi không biết để làm gì, đành dùng võ mồm.
Hoàn cảnh cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng một màn này rơi vào mắt những người ở xa, Ren lúc này chẳng khác nào mỡ trên miệng mèo, pho phát trước mũi chuột.
Và người gấp gáp nhất, đương nhiên là Thần tiễn.
“Ren tiểu thư, trừ khi tôi chết, không ai có thể tổn hại cô trước mắt tôi.”
Giữa không trung, Thần Tiễn thầm hạ quyết tâm, tích xúc lực lượng, đánh ra một kích lôi đình:
“Ngạo thiên thần tiễn, hậu nghệ sát chiêu... Vạn tiễn triều tịch.”
Linh lực toàn thân Thần tiễn từ đan điền mạnh mẽ ào ra, không khí xung quanh xuất hiện từng cơn gió tươi mát dễ chịu, Nhưng tương phản, nơi trung tâm cơn gió, Thần tiễn như được bọc trong làn ánh sáng hủy diệt mạnh mẽ, toàn thân sáng ngời. Ánh sáng nhanh chóng rút đi, tập trung vào cây cổ cung trên tay hắn, kết hợp cùng linh lực, tạo thành mũi tên ánh sáng mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
“Địch phách thần quang, ngạo thiên tâm pháp, song trùng liên hợp.”
“Phá.”
Sau tiếng hét lớn, mũi tên lao đến bầu trời nơi con rắn khổng lồ đang kịch chiến cùng cô gái, không khí như bị phân tách, từng tiếng nổ lùng bùng liên tục xuất hiện trên bầu trời. Mũi tên ánh sáng ban đầu đã hình thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra khí thế uy nghiêm mà mạnh mẽ. Tưởng như không gì cản nổi.
“Bùm.”
Quả cầu trên không trung vỡ òa, nổ tan ra hàng trăm hàng hàng tia sáng nhỏ, ào ào trút xuống phía dưới.
Mưa tên vạn tiễn triều tịch một lần nữa được hình thành.
Gọi là tia sáng nhỏ, vì nếu so với thể tích quả cầu, chúng không đáng nhắc tới, nhưng hàng trăm hàng ngàn tia sáng trút xuống cơ thể con rắn khổng lồ kia, cái nào cũng to bằng cổ tay người thường, lại mạng theo ánh sáng hủy diệt mạnh mẽ. Lực phá hoại không thể nghi ngờ.
Cưỡng ép cơ thể trở về hình dáng này, tuy khả năng tấn công của Orochi mạnh lên hẳn, nhưng đồng thời, khả năng phòng ngự và sự linh hoạt của hắn cũng giảm sút đi rất nhiều. Thân thể kềnh càng, muốn tránh khỏi mưa tên đang ầm ầm trút xuống là không thể. Hắn chỉ còn cách cắn răng chịu trận, hi vọng có thể nghiền nát huyền vũ thủ trước đó. Lẽ ra nếu thu nhỏ cơ thể, tránh né thì vẫn có thể bảo toàn được một phần thực lực, nhưng nỗi sỉ nhục kia, hắn ăn không tiêu.
Lập tức, con rắn còn chưa hoàn toàn thành hình bị bắn thành cái sàng, kêu gào thảm thiết, nhìn qua chật vật không chịu nổi. Nhưng vì da thô thịt dày, lại thêm thể hình lớn, mấy vết bắn này đối với hắn vẫn chỉ như ong chích, nghiến răng thì vẫn chịu được.
Mỗi phút mỗi giây trên cơ thể nó lại bị mở ra một cái lỗ sâu không thấy đáy. Ma khí dàn trải không thể nào cản trở được chút nào. Hoàn toàn bị đánh tan không thấy dấu vết.
Tanker đuổi đến cũng bị một màn này chấn kinh, chỉ còn biết há hốc mồm. Nếu hắn ở dưới làn mưa tên này, dù sống dai như đỉa cũng phải thành cặn bã.
...
“Bắn hay lắm.” Ren vui mừng reo lên.
Nhìn thảm trạng của Orochi, Ren lập tức bỏ đá xuống giếng:
“Trọng lực thiết lập, nghiền nát con bò sát này cho ta.”
Lấy Ren làm trung tâm, trong bán kính một km, tất cả mọi vật đều như bị một ngọn núi đè lên, cây cối đổ rầm rầm không nói, mặt đấy cũng lõm xuống vài phân, hình thành từng vết nứt khủng khiếp.
Riêng Orochi ở trung tâm vùng trọng lực, bị ép xuống, cơ hồ thành thịt nát. Thể hình càng nặng nề, trong môi trường trọng lực cao thì sức ép phải chịu lại càng khủng khiếp.
7 cái đầu rắn thi nhau gầm lên phẫn nộ. Hắn lúc này đúng y hệt với hình tượng hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, hay mãnh hổ đụng phải quần hồ, ai cũng muốn nhân cơ hội cho một kích.
“Grao.... con người hạ đẳng, dám...”
“Dám chứ sao không.”
Lên tiếng là Frozen, lúc này cô ta đang đứng trên một trụ băng cao vút, hai tay vẽ không ngừng những vòng tròn trên không trung, một loạt băng trụ nhọn hoắt hình thành, lơ lửng giữa không trung.
Phía dưới chân băng trụ, Claude đang tất bật đập vỡ từng tượng băng bên trong phong kín từng con quỷ trong quân đoàn dạ hành của Orochi.
Cảm giác đánh mấy con này khi chúng nó không thể phản kháng lại, làm Claude cảm thấy rất sướng, hắn cơ hồ thích mê đi.
Nhưng nhớ đến Robert còn trọng thượng vì bảo hộ cho mình, Claude lo lắng hét lớn:
“Trung Thành, xử lý nốt hộ ta...”
Nói rồi chạy sâu vào trong rừng.
“Rồi rồi.”
Trung Thành cũng không phản đối, lúc hắn chạy đến thì đám quỷ đã thành tượng băng hết rồi. Việc còn lại chỉ là dí súng vào tận mặt bang vỡ sọ từng con một. Quả thật rất nhàm chán. Không có ma khí duy trì, thì bọn quỷ này cũng chẳng tái tạo được, chẳng khác gì giết lợn tập thể.
...
Phía trên, xung quanh Frozen đã hình thành cả ngàn mũi băng nhọn, nhân cơ hội vạn tiễn triều tịch của Thần tiễn còn đang bắn xuống, và Trọng lực của Ren cố định con rắn lại, cô ta vung tay.
Cả ngàn mũi băng nhọn như bầy dã thú sổ lồng, gào thét lao đi, mục tiêu dĩ nhiên vẫn là Orochi khốn khổ đằng xa.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh...
Đột nhiên, bầu trời sáng rực.
Hàng loạt băng trụ của Frozen bị một tia sáng quét ngang trời làm nổ tung hàng loạt, từng mảnh băng vụn lác đác rơi xuống.
Súng Laze.
Ánh mắt Frozen nheo nheo lại nhìn về phía xa, nơi nguồn gốc của trùm sáng.
Một con robot màu xanh trắng, trên vai vác khẩu súng trường uy vũ đang lơ lửng giữa trời.
Lee Ji Won – iron man.
Con robot Omega chỉ có duy nhất một trên trái đất, chủ nhân của nó, đương nhiên là thiếu niên thiên tài của hàn quốc này.
Không ngờ tên này nhân lúc cháy nhà hôi của. Có lẽ hắn chưa biết tình hình trên thược nghiệm đảo lúc này.
Thần tiễn nhìn thấy một màn này, cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn theo bản năng hét lớn:
“Lee Ji Won, ngươi...”
Trả lời hắn lại là một trùm sáng khác bắn đến.
Vạn tiễn triều tịch có một điểm yếu, là mỗi khi sử dụng, Thần tiễn không thể phân tâm hay di chuyển quá nhanh được. Vì thế lúc này hắn trở thành bia sống cho người ta ngắm.
“Khốn kiếp.”
Thần tiễn hét lớn, không hề giải trừ vạn tiễn triều tịch mà cắn răng, thôi động linh lực trong cơ thể, hình thành một tầng linh quang, chịu đựng một kích này.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Không khí liên tục rung lên vì những tiếng nổ mạnh, vị trí của Thần tiễn ngập tràn trong khói bụi. Nhưng hắn không hề bị tổn hao gì nhiều, mặt mày chỉ xám ngoét lại một chút.
“Ta biết bắn như vậy, không giết chết được ngươi. Nhưng chưa xong đâu.” Giọng nói lạnh băng của Ji Won tiếp tục vang lên giữa trời. Trong màn khói bụi, trái tim Thần Tiễn như đã lạnh ngắt, từng câu từng chữ đều như của từ thần đang ân cần hỏi thăm hắn.
Nuốt ngụm máu đang tràn ra nơi khóe miệng lại, Thần tiễn vẫn không di chuyển, mà lựa chọn tiếp tục cắn răng chống đỡ. Trừ khi Orochi buông Ren ra, còn không hắn sẽ tiếp tục giữ tư thế tấn công này. Nhưng cũng không phải hắn điên điên đưa đầu ra chịu báng. Từ người Thần tiễn bay ra mấy viên bảo thạch nhỏ, lấp lánh quang mang, những hòn đá lơ lửng xung quanh hắn, theo í chí điều động, bắt đầu chuyển động như vệ tinh bên người, theo những quỹ tích đặc biệt, kết thành một trận pháp 5 cánh đơn giản. Nhưng ánh sáng vòng bảo hộ dày đặc, lực phòng ngự nhìn qua cũng vô cùng dọa người.
Ji Won cũng không nói đùa, hắn bấm nút trên cần điều khiển, lập tức đôi mắt của con robot rực rỡ ánh sáng xanh, vỏ giáp toàn thân mở ra, để lộ một loạt đầu tên lửa nơi bắp đùi, vai và ngực.
“Đạn hạt nhân mini, sức nổ tương đương với 20% cube. Chúc mừng ngươi được thưởng thức công nghệ mới nhất của Hàn Quốc nhé.”
Ji Won nhàn nhạt nói, nhưng hàn ý dày đặc bao hàm trong đó khiến ai nghe cũng phải lạnh người. 20% cube tương đương với tu chân giả nguyên anh hậu kỳ, cũng tức là trên Thần Tiễn ít nhất 6-7 cấp. Trúng phải một đòn này, dù có trận pháp hộ vệ, Thần Tiễn chỉ sợ cũng vẫn thành bụi khí quyển, mà những người xung quanh cũng sẽ không khá hơn. Dù trên thực nghiệm đảo vụ nổ sẽ bị hạn chế, nhưng ít nhất trong vòng 1km, chỉ sợ mọi thứ đều sẽ thành phân tử.
“Đừng có quá đáng....”
Đứng trên trụ băng, Frozen hét lớn, trước mặt cô ta, một cây băng đao hơn mười mét đã thành hình, tay điểm nhẹ một cái, lập tức lao vút đi về phía Ji Won. Cùng lúc, một vòng tròn sao sáu cánh khác không biết từ lúc nào đã hình thành, theo pháp trận rực sáng, hơi nước trong không khí nhanh như chớp ngưng tụ thành một làn sương băng cực lạnh, qua vài nhịp hô hấp đã bao bọc mấy quả tên lửa đang phóng đi kia. Frozen muốn dùng khí lạnh để vô hiệu hóa tên lửa.
Ngoài bìa rừng, một luồng sáng màu đỏ cũng bắn lên, Claude mang theo Robert đã chạy được một khoảng khá xa, thấy một màn này cũng không do dự mà ta tay. Trước người hắn hình thành một quả cầu lửa khổng lồ, nương theo dải sáng màu đỏ, quả cầu như khối tuyết lăn thẳng đến chỗ Ji Won, càng lăn, thể tích của nó càng lớn, thẳng đến khi cách Ji Won tầm 500m thì nó to như một ngôi nhà nhỏ.
Hừ lạnh một tiếng, Ji Won bấm một nút trên cần điều khiển.
“Khởi động hệ thống ngắm toàn diện.”
Giọng máy lạnh băng vang lên trong phòng điều khiển, dưới hệ thống quét hình mạnh mẽ, thân ảnh Claude và Frozen hiện rõ mồn một trong tầm mắt Ji Won.
“Vô ích thôi, ở khoảng cách này, các người không cản được đâu.”
Hai tay robot Omega nâng lên nhanh như chớp, hai khẩu súng quang cùng lúc nhả đạn về hai phía, hai bên má robot mở ra, một loạt nòng súng vulcan lạnh lẽo xuất hiện, bắn về một hướng khác.
Trong khi đó hàng loạt tên lửa hạt nhân mini vẫn không đổi hướng, điên cuồng lao về phía Thần Tiễn.
Trước ánh sáng laze mạnh mẽ bắn tới, dù là ở trong cánh đồng băng, Frozen cũng ăn không tiêu. Hàng loạt tường băng dựng lên như tờ giấy mỏng bị xuyên qua dễ dàng, làm cô ta chật vật né tránh, băng trụ dưới chân cũng bị đánh tan tành. Kinh khủng hơn là, cùng một súng này, vừa hủy đi cây băng đao khổng lồ của cô ta, lại vẫn có thể bắn tới chỗ này. Ngắm bắn thật chuẩn xác. Khí lạnh bọc lấy tên lửa vì không còn trận pháp và mana của Frozen duy trì, lập tức tan biến.
Trung Thành cười khổ, nhìn đống hố sâu không thấy đáy bên cạnh mình, con robot khổng lồ đó bắn ba phát liên tiếp, hoàn toàn chuẩn xác nhắm đến vị trí của họ. Phi công cũng thật đáng sợ, ngắm và bắn gần như cùng lúc, thao tác trên robot, độ khó còn cao đến cỡ nào. Gọi đám thiếu niên trên đảo này là thiên tài cũng không ngoa. Đạn từ súng vulcan bên má robot xả thẳng về phía hắn, đúng lúc hắn đang định nhắm bắn, tuy thứ này không mạnh như súng laze, nhưng để bị bắn trúng, chắc chắn là thành thịt nát.
Claude thấy ánh sáng bắn đến thì hoảng hồn, chỉ kịp ôm Robert nhào qua một bên. Hít vào từng đợt hơi lạnh nhìn cái lỗ to đùng, sâu không thấy đáy bên cạnh.
Cùng lúc tấn công ba người, Ji Won vẫn chiếm thượng phong. Tính năng xuất sắc của robot Omega lần đầu tiên hiện rõ trước mắt các thiếu niên thiên tài trên thực nghiệm đảo.
...
Tên lửa dày đặc tựa như một đàn ong hiếu chiến ầm ầm lao về phía Thần Tiễn. Nếu hắn vẫn không chịu bỏ trốn, chắc chắn sẽ thành cặn bã ngay lập tức.
Nhưng Thần tiễn không hề có ý định này, hắn buông bỏ phòng ngự, dồn toàn bộ lựa lượng cơ cuối cùng, cung cấp cho quả cầu ánh sáng vẫn đang nhả mưa tên xuống không ngừng kia.
Trước đây còn Thanh Long cung, hắn có thể sử dụng “vạn tiễn triều tịch” thoải mái mà không sợ hao phí năng lượng. Vì cây cổ cung ấy có thể điều khiển được năng lượng trên thực nghiệm đảo, nhưng giờ đây muốn duy trì “vạn tiễn”, hắn phải không ngừng cung cấp linh lực cho chiêu thức này.
Vì vậy, việc buông bỏ phòng ngự, dồn năng lượng vào tấn công, làm tần xuất các cột sáng dày hơn hẳn. Orochi dưới làn mưa tên này chỉ còn dùng hai chữ thê thảm để hình dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.