Trường Sinh Đảo

Chương 117: Xá lợi và nội đan

Prologue

28/08/2013

Linh đã đi đâu !?

Câu hỏi đơn giản, đáp án lại càng đơn giản hơn. Người khống chế cơ thể cô gái bây giờ là nữ hoàng thật sự của Trường sinh đảo, người mà cô ta quan tâm, nơi mà cô ta hướng đến đương nhiên chỉ có một.

King đang ở thực nghiệm đảo.

Xuyên qua lớp màng chắn vị diện, thân ảnh cô gái được bọc trong lớp ma khí tinh thuần, mạnh mẽ bay đi, giống như một mũi kim nhọn hoắt, dễ dàng chọc thủng tờ giấy mỏng manh.

Chẳng mấy chốc đã ở trên bầu trời của thực nghiệm đảo.

Nhìn từ trên cao xuống, hòn đảo lúc này đã bị cắt gọt thành một khối vuông vắn, với những đô đen trắng đan xen, thật sự trở thành một bàn cờ cỡ lớn.

Luồng khí đen kịt bọc quanh thân cô gái, cứ thế bay tới, tiến về trung tâm trận pháp của hòn đảo.

...

Hoàn cảnh của King lúc này rất không tốt.

Không hiểu sao khối lập phương nhỏ này chấp nhận cho hắn hấp thu năng lượng của nó, nhưng lại phát ra một lực lượng kỳ quái khác, khống chế thân thể, làm hắn không thể nào cử động được. Tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là trợn mắt lên nhìn.

Chân lý là một năng lực siêu việt, có tác dụng trong nhiều trường hợp, nhưng những hoàn cảnh cần đến lực lượng thuần túy, nó hầu như vô dụng. Không sử dụng được chân lý, King chỉ còn lại luồng sáng hủy diệt mang tính phá hoại cao kia, nhưng tất cả những dải sáng hắn mạnh mẽ phát ra, đều bị khối lập phương này đồng hóa, chuyển đối, sau đó biến thành lực lượng quay lại trói chặt hắn.

Có lẽ quá trình hấp thu cần vật chủ đứng bất động !?

Người lập ra trận pháp này muốn mình đứng yên làm gì đó.

Câu hỏi thì nhiều, nhưng đáp án thì chẳng có mấy, khốn khổ thay, lúc này ngoại trừ việc suy nghĩ ra, King chẳng thể làm được gì khác, chẳng lẽ chỉ đơn giản trợn mắt chờ chết.

Nếu là bình thường, bất động một chút cũng thôi đi, nhưng đằng này, có một tên hung thần thực lực không kém đang nhe nanh múa vuốt nhào tới với tất cả thực lực của hắn, đần mấy nhìn cảnh này cũng biết được, King sắp tiêu rồi.

Và còn chết một cách tức tưởi, ù ù cạc cạc nữa.

Richard không phải thằng ngốc, dĩ nhiên hắn nhìn ra dị trạng của King. Bình thường tên này gian hơn cáo, lẩn nhanh như lươn, muốn chạm đến vạt áo hắn khó khăn vô cùng bởi các thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của hắn, làm gì có chuyện hắn đứng yên bất động, ngoan ngoãn như cừu thế này chứ.

Trong này có quái. Nhưng kệ, đêm dài lắm mộng, Richard vẫn cứ thế đánh tới, không hề bảo lưu chút nào. Để kẻ địch có cơ hội trở mình thì hắn sẽ là tội nhân thiên cổ của ma giới.

Thằng điên đầu toàn suy nghĩ hủy diệt này chính là mối họa cho bất kỳ đại thế giới nào khác trừ nhân giới. Giết hắn chính là thiên kinh địa nghĩa, làm việc tốt, tạo phúc cho đời, chẳng có gì phải do dự cả.

Nghĩ thì lâu mà việc thì nhanh, ngay khi Richard kết thúc việc “phán xét” đầy cao thượng, nắm đấm của hắn đã chỉ còn cách King 2m. Ma khí đen đặc ngưng tụ trên đó kinh thuần vô cùng, trúng một đấm này, không chết cũng xong luôn. Trọng thương ấy hả !? Đừng có mơ hão.

“Thằng khốn nhà ngươi cũng có ngày này, thấy không, đây gọi là quả báo. Cút xuống địa ngục đi nhé, ở chỗ sâu nhất ấy, đừng đầu thai nữa, thế giới này không chào đón ngươi !”

Vì thời gian có hạn, Richard chỉ hét lớn một tiếng, nhưng sóng siêu âm đã truyền tải hết mấy câu mạt sát hay ho nhất mà hắn nghĩ ra được trong vài tích tắc ngắn ngủi, nhưng có vẻ hắn đã chọn nhầm đối tượng để chửi, bởi vì ngoài đôi mắt sáng rực với đồng tử xoay tít kia, King chẳng còn biểu hiện nào khác cả, hoàn toàn như một pho tượng đá. Richard thầm oán, nhưng cái tâm trạng tiểu nhân đắc chí nó đã dâng lên rồi thì mọi cảm xúc khác nó cũng chỉ là phụ, lúc này trong đầu hắn đã lóe lên hình ảnh khi nắm đấm của mình dán vào người đối thủ, chấn cho nó tan tành xác pháo, lóe lên hình ảnh lửa đen cửa hắn thiêu sạch những mảnh thịt thừa của đối thủ đến phút cuối cùng.

Đột nhiên trước mắt Richard thuần một màu đen kịt.

Hắn thoáng bàng hoàng, nhưng thu tay lại thì đã không kịp. Đôi mắt Richard thoáng nheo lại vì thị giác bị xung đột quá lớn, đang trắng tinh thành đen kịt thế này, mắt dơi cũng phải khó chịu.

Chỉ có điều, năng lượng hắc ám này quá quen thuộc. Hắn bật thốt.

“Lục....”

Uỳnh.

Một sức mạnh kinh khủng bắn tới, như sóng xô bờ, đánh tan nát lâu đài cát là Richard, thổi cái thân xác không còn nguyên vẹn của hắn ngược lại phía sau như một viên đạn pháo bị nhồi thêm vài cân thuốc súng rồi mới châm lửa.



Mạnh mẽ đến nỗi xuyên thủng tất cả bức vách chắn trên đường hắn bay.

Cổ họng dâng lên vị ngọt ngọt của máu, nhưng Richard chẳng thấy ngon miệng tý nào, mà thấy vừa tanh vừa khó chịu.

Dĩ nhiên rồi, máu của mình thì làm sao mà ngon lành gì được.

Tuy nhiên, còn có một điều làm hắn kinh ngạc hơn nữa. Vì người ra tay với hắn, chính là con bé mấy ngày trước hắn bắt hụt, lúc đó tuy đã cảm thấy cô ta có điều cổ quái, nhưng lại là một giới hoàng khác thì thật sự là.....

Lực lượng đánh bay hắn trong 1 chiêu, dư lực còn phế đi tất cả vách chắn.

Ngoài giới hoàng còn ai khác có thể làm được sao !? Kết giới của thực nghiệm đảo vẫn còn, đâu phải để ngó.

Miếng ngon đến mồm còn bị giựt ra, Richard muốn điên rồi.

Đứng đối diện với King, bốn con mắt nhìn nhau chằm chằm, khuôn mặt King vẫn trơ như gỗ đá, còn Linh... dường như đang nở một nụ cười nhàn nhạt.

...

“Tình hình cơ bản là như vậy.” Lục Vân Tiên ngắn gọn trần thuật lại đoạn sự cố vừa rồi.

“Cơ bản cái rắm, hoàn toàn chẳng bình thường chút nào. Người chết sống lại, cướp đoạt một nửa sinh mệnh và năng lượng của cậu rồi thong dong rời đi... như thế mà cũng được sao !?”

Hỏa Long vò vò đầu, lắc lắc cổ, ngửa mặt lên trời rồi quay ngang quay ngửa phát tiết cảm xúc. Như bình thường thì hắn muốn đấm cho Lục Vân Tiên một cái, nhưng hắn bây giờ là người kính chân chính, chạm vào là vỡ, sờ vào là xước, thật tức chết.

Ngồi xung quanh bàn tròn, tứ đại ma tướng, cả vị khách không mời là Athena cũng ở đây, không hẹn mà cùng cau mày, khuôn mặt sa sầm vô cùng.

Tuy đã đoán được phần nào, nhưng nghe chính miệng Lục Vân Tiên kể thì mỗi người lại có một tư vị khác. Mọi thứ dường như luôn quá bất công với hắn. Khổ sở ngàn năm, cho đến khi thấy được hi vọng thì lại là một cái bẫy cướp đi nửa sinh mạng hắn, số tên này quá nhọ.

“Vậy bây giờ ngươi định tính sao hả Lục Vân Tiên. Nói trước, ta sẽ không tham gia bảo vệ ma giới các người. Queen của trường sinh đảo một khi đã hội họp với King của nó, chắc ngươi cũng đoán được số phận của ma giới khi không có giới hoàng nào trấn thủ rồi.” Athena đột nhiên nói.

“Hả, sao ma giới lại không có giới hoàng nào !?” Lục Vân Tiên cười hỏi lại.

“Ngươi sắp chết, còn hắn không phải là giới hoàng thực sự, không phải vậy sao !?” Athena cười nhạt, nhưng ánh mắt chẳng nhạt tý nào, cô ta vẫn luôn chăm chú nhìn hắn khiến Lục Vân Tiên ái ngại cứ quay đầu nhìn trời không thôi.

“Khụ, ai bảo với cô là ta sắp chết !?” Lục Vân Tiên ho khan một tiếng lấy lệ.

“Chính xác thì còn 5 ngày 12 giờ nữa, tất cả năng lượng duy trì cơ thể ngươi sẽ tiêu hao hết, sau đó chỉ với linh hồn không, ngươi còn 30 phút nữa trước khi siêu thoát.” Đôi mắt Athena chuyển thành màu vàng kim, số liệu bên trong xoay chuyển không ngừng, cô ta bắt đầu đều giọng nói như cái máy.

Lại một khoảng yên lặng. Yên lặng đến mức tiếng gầm gừ trong thanh quản Hỏa Long nghe rõ như sấm nổ, hay tiếng nước mắt của Lạc Tiểu Thanh đánh trên mặt bàn nhe như thủy tinh vỡ.

“Cô ta nói là sự thật !?” Hai tay chống lên bàn, đôi bàn tay thô ráp đan chặt vào nhau, Vương Tử Trực là người đầu tiên mở lời đánh vỡ không khí yên ắng này.

“Chân lý rất ít khi có sai lầm.” Lục Vân Tiên cũng không phủ định.

Lúc này chẳng còn mấy ai quan tâm đến tại sao Athena cũng có sức mạnh chân lý, cả đám đều gấp như kiến bò trên chảo. Phi Kiếm nhìn Athena nói:

“Nếu ngay bây giờ cướp lại phần sức mạnh bị mất đi đó, cô có mấy phần giữ lại được mạng sống của cậu ta !?”

“Ba phần. Nếu tính cả may mắn”. Athena thở dài nói.

“Có cách nào khác không !?”

“Không có.”

“Thực ra là có.”

“A...”



Tất cả cùng bất ngờ, người lên tiếng lại là Vương Tử Trực. Hắn điềm tĩnh lấy trong người ra một viên sỏi nhỏ màu đen đặc, thỉnh thoảng ánh lên những tia sáng màu vàng lẩn khuất.

Cạch.

Viên sỏi được đặt trên bàn, mới đầu còn yên ắng, nhưng chỉ vài giây sau đã bắt đầu rung lên ông ông như đặt trong nhà bị động đất. Chưa đến một phút, màu đen đặc bao phủ nó nhanh chóng mờ đi, màu vàng kim càng lúc càng rực rỡ, giống như có thứ gì đó sắp phá kén chui ra.

“Phật quang !? Đây là xá lợi !?” Athena có đôi mắt chân lý, liếc sơ qua cũng biết được lai lịch của thứ trông như viên sỏi bất phàm này. Lời vừa thốt, ngoại trừ Vương Tử Trực và Lục Vân Tiên, tất cả đều làm vẻ mặt cổ quái vô cùng.

Ma tướng mạnh nhất ma giới lại luôn giữ xá lợi của phật giới trong người, nghe qua giống như một chuyện khôi hài vô cùng, nhưng tất cả đều là người biết hàng, việc này giống như người ta mang theo bom nổ chậm bên mình, nếu chủ nhân của viên xá lợi này đột nhiên dẫn nổ nó từ xa, lượng phật quang bắn ra đủ để một giới hoàng trọng thương, cỡ như Vương Tử Trực thì khỏi cần nói cũng biết kết cục.

“Năng lượng của Thiên ma trong cơ thể ta là để trấn áp viên xá lợi này.” Vương Tử Trực gật đầu đáp, sau đó hắn quay sang nói với Lục Vân Tiên:

“Lời hứa với Thiên ma tiền bối và tính mạng của cậu, thứ nào quan trọng hơn !?”

“Lời hứa đó !” Lục Vân Tiên đáp không chút do dự.

“Vậy lời hứa đó và an nguy của ma giới cái nào quan trọng hơn !?”

“Tôi biết anh sẽ hỏi thế !” Lục Vân Tiên lắc đầu cười đáp.

Vương Tử Trực không nói gì thêm, hắn lấy trong người ra một viên đá khác màu xám, bên trên xen kẽ những vằn đen uốn lượn tạo thành những hoa văn quỷ dị.

“Thiên ma nội đan và phật tổ xá lợi đều ở đây ! Tôi không giữ nữa, chọn thế nào thì tùy cậu.” Nói xong, hắn đứng lên bước ra cửa.

“Tiểu Kiếm, tiểu Thanh, Long, đi thôi !”

“Mọi người định làm gì vậy !?” Lục Vân Tiên ngạc nhiên muốn đứng dậy đuổi theo. Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện ra mình đã bị chế trụ, không thể cử động được chút nào.

“Athena !?”

Như đã họp mưu từ trước, Athena bất ngờ ra tay phong tỏa mọi hành động của hắn. Sau lưng cô ta, thánh đấu sĩ chòm cừu trắng cung kính đứng đó, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hình thành một lớp tường vô hình bao quanh Lục Vân Tiên.

Lớp sáng nhìn mỏng manh này lại có thể khóa chặt hắn dễ dàng. Dù sao bây giờ hắn cũng rất yếu.

“Đi đâu !? Còn phải hỏi sao !?” Hỏa Long cười nói.

“Từ khi nào ma giới bị người ta khi dễ đến tận cửa mà yên ổn chấp nhận vậy chứ !? Chúng ta đâu phải là trái hồng mềm cho người ta tùy ý bóp !? Người không phạm ta, ta không phạm người, người nào phạm ta, dĩ nhiên phải diệt cả nhà hắn. Cô ta cũng không ngoại lệ !”

“...”

Phi Kiếm tiếp lời:

“Hơn nữa, nếu may mắn có thể đoạt lại được phần sức mạnh đã mất của cậu, vậy là vẫn giữ được lời hứa rồi phải không !?”

Ba người mỗi người một lời rồi đi thẳng. Chỉ còn lại Lạc Tiểu Thanh, chần chừ một lúc, cô tiến lên, vòng qua cổ, ôm lấy Lục Vân Tiên một lần. Dù không còn cảm thấy hơi ấm từ cơ thể hắn, nhưng đâu đó vẫn thấy có chút mãn nguyện vô cùng.

“Mộc, bảo bọn họ dừng lại đi. Họ không đánh lại cô ấy và sư đệ đâu. Đây là lệnh.” Lục Vân Tiên nói với giọng nóng nảy. Thật hiếm khi thấy hắn gấp gáp như vậy. Bởi lẽ hắn rõ ràng, nếu bọn họ gặp phải King trong trạng thái toàn thịnh, gần như cầm chắc cái chết. Chỉ cần là kẻ địch, khi có cơ hội thì King không buông tha ai cả, chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt. Không có hắn ở đó, kết quả chắc chắn sẽ rất khó xem.

Lạc Tiểu Thanh vẫn ôm chặt hắn, khẽ lắc đầu.

“Em...” Lục Vân Tiên nghiến răng nói.

“Đến giờ anh vẫn chưa rõ sao Lục Vân Tiên !? Bọn em chưa bao giờ coi anh là ông chủ thật sự. Chúng ta... là một gia đình. Gia đình sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi. Kể cả anh.”

Lạc Tiểu Thanh ngẩng đầu cười nói. Đôi mắt vốn nhòe lệ nay lại trong sáng vô cùng. Từ từ, cô rời khỏi người hắn, theo ba người kia bước ra cửa lớn, chỉ để lại một bóng mờ rồi biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook