Chương 84: Xạ thủ và sát thủ
Prologue
10/03/2013
Từng tiếng súng đơn điệu mà khô khốc vang vọng trong khu rừng.
Tanker vẫn bình tĩnh, từ từ tiến tới. Xung quanh người hắn thỉnh thoảng có những vệt sáng màu đỏ chớp động, cùng những tiếng nổ bụp bụp đều đặn.
Tất cả những viên đạn không khí bắn đến trước mặt hắn đều bị chém đôi dễ dàng, Tanker cười gằn, ánh mắt như muốn lột da sẻ thịt Trung Thành ngay lập tức. Thực tế thì nếu muốn, hắn cũng có thể làm vậy, chỉ có điều Trung Thành là người gây cho hắn nhiều thương tổn nhất kể từ khi lên đảo. Tay bị hắn bắn rời, chân cũng bị hắn làm nổ tung rồi, Tanker một thân oán khí chất chồng, rất muốn từ từ hành hạ Trung Thành để hắn “chịu trách nhiệm” với những tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần của mình.
Trung Thành thì cũng bình tĩnh, hai cây Air gun xả đạn đoàng đoàng không ngừng, nhắm vào bất cứ chỗ hiểm nào trên người Tanker. Hắn biết chạy cũng không thoát, nên nhân lúc tên điên kia còn chưa nổi bão, nên giả vờ bắn để giữ cái đầu lạnh tìm đối sách thì hơn.
Cạch...cạch...
Hai khẩu Air gun mới hồi phục không lâu, sử dụng liên tục đã khiến nòng súng nóng lên, chốt gõ đạn đã bắt đầu sảy ra trục trặc. Hết cách, Trung Thành thầm hô đen đủi, hai tay hoa lên, đã cầm sẵn hai quả lưu đạn, cùng quăng về phía Tanker.
“Ngu ngốc.” Tanker cười lạnh, tay đã đặt lên cán đao, chỉ cần quả lựu đạn vừa bay tới, hắn có thể chém đôi nó nhẹ nhàng.
Cạch. Bất ngờ, hai quả lựu đạn đã bật chốt lại va chạm với nhau trên không trung, trước vẻ ngạc nhiên của Tanker, cùng nổ tưng bừng. Sóng nhiệt thổi bay Tanker ra đằng sau, bàn tay cầm đao của hắn đã bị nổ trơ xương, trên lưỡi đao màu đỏ đã ám bụi, có phần vặn vẹo.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Cơ hội tốt tất nhiên không thể bỏ qua, Trung Thành bắn như chưa từng được bắn về phía Tanker, chỉ hận mình sao không mọc thêm bốn cái tay nữa, để bắn cho sướng xác.
Tanker cũng chẳng có thời gian để chửi rủa, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất, đã tránh được sau một thân cây lớn, tay cầm đao đã đổi lại, cơ nhục trên cánh tay bị đổ nát đã bắt đầu cử động, đang trong quá trình tái sinh. Mỗi lần bị thương, Tanker đều cảm thấy khả năng tái sinh của mình tăng lên rất nhiều, chứng tỏ cơ thể hắn đang dần dần đồng hóa và hấp thụ được máu vương tộc đặc biệt của Richard. Bị thương nặng vài lần nữa, chắc chắn hắn sẽ có một thân thể hoàn mỹ, có bị tan xác cũng chỉ cần còn ý thức là ngay lập tức có thể khôi phục như vampire.
Bíp bíp.
Địa lôi !?
Tanker chửi thầm một câu rồi lại nhanh chóng bật ra khỏi thân cây lớn kia.
Trung Thành ấn nút kích nổ địa lôi, chạm mạch điện cho nó khởi động, sau đó quăng về phía Tanker chỉ trong 2 giây, hồi còn trong quân ngũ hắn đã làm trò này vài chục lần, cộng thêm ngộ tính cực cao, đến lúc này đã như nước chảy mây trôi, tâm vừa động là bom đã cài.
BÙM.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, địa lôi được những kỹ sư hàng đầu của Việt Nam cải tạo qua, uy lực đâu có tầm thường !? Tanker chỉ dậm chân một cú đã cách xa mười mét, nhưng vẫn bị sóng nhiệt thổi bay thêm chục mét nữa, trên lưng đã là một mảng máu thịt mơ hồ. Trên mặt đất chỗ hắn vừa đứng là một hố sâu với đường kính khoảng 5m, tròn vành vạnh. Cây cối xung quanh đều bị chấn tan nát.
Lại mất mười giây, Tanker mới tỉnh táo lại, thì đằng xa. Trung Thành đã mất hút.
“AAAAAA.... Tức chết ta.”
...
Trung Thành chạy được khoảng 100m nữa thì dừng lại.
Tháo khẩu TIMI xuống, đặt ngang tầm mắt, ổn định cơ thể trên thân một đại thụ lớn. Hắn quyết định một đòn chấm dứt chuyện này cho xong. Tên này cứ bám theo hắn như đỉa đói, đặt bom không chết, bắn súng không xi nhê, Trung Thành cũng buồn bực vô cùng. Nếu không phải khẩu TIMI chỉ còn một viên đạn GIMI đặc biệt cuối cùng, hắn thật sự muốn rút nó ra bang vỡ đầu thằng điên này.
Chưa đến lúc bất đắc dĩ cùng đường, hắn thật không muốn dùng viên đạn đó. Các xạ thủ bắn tỉa dạy dỗ hắn đều có một thói quen kỳ lạ, luôn giữ một viên đạn làm dây đeo trên cổ, không bao giờ sử dụng, coi như vật may mắn hộ mạng. Hắn cũng có thói quen này.
Ngán ngẩm lắp một viên đạn 14.5x114mm vào súng, Trung Thành nín thở chờ đợi.
Khẩu TIMI có hai vùng lắp đạn khác nhau, nhưng lại có chung chốt gõ. Viên đạn TIMI đặc biệt có kích thước lên tới 20mm, với mang trong mình chất nổ đặc biệt ở lõi thứ hai của viên đạn. Khi chốt đạn gõ vào, vùng thuốc nổ ở lõi thứ nhất sẽ phát nổ, sau đó đến giữa nòng súng, một luồng điện từ sẽ được phát ra, kích thích hóa chất ở lõi thứ hai, làm cho nó tiếp tục nổ mạnh. Hai vụ nổ chồng chất khiến một viên đạn TIMI bắn ra có được sức công phá chẳng kém tên lửa, hơn thế nữa, vì đầu đạn thon nhỏ hơn tên lửa rất nhiều, nó có sức xuyên thấu và tốc độ bay vô cùng khủng khiếp. Âm thanh của súng nổ chưa kịp vang lên thì đầu nạn nhân đã nở hoa. Và cũng chỉ có kim loại Orihancol quý hiếm mới có thể chịu đựng được xung đột của hai vụ nổ mà không bóp méo viên đạn trong nòng súng.
Đó là nguyên nhân tại sao Trung Thành chỉ có 7 viên đạn loại này khi lên đảo. Nước hắn quả thật hơi nghèo, toàn bộ lượng Orihancol chính phủ cung cấp đã được chế tác thành nòng súng của hai khẩu Air gun vô hạn đạn hắn sử dụng. Còn phần thừa trong quá trình gia công được chế thành 7 viên đạn duy nhất đó. So với robot Omega được làm hoàn toàn từ Orihancol của Lee Ji Won thì quả thật như đom đóm với mặt trời. Nhắc đến là xấu hổ.
Liên tục chiến đấu, Trung Thành sắp thành một tay súng bắn tỉa không đạn. Đúng là bi ai.
Cũng may là vì nghĩ đến tính cần thiết của số lượng đạn, các nhà sản xuất đã đặc biệt thêm vào một vùng nạp đạn thường nữa cho khẩu súng. Tuy nói là đạn thường, nhưng nó cũng là đạn của khẩu súng trường chống tank PTRS-41. Là một loại đạn xuyên giáp mạnh, đạn xuyên 14.5 mm có sơ tốc lên đến 1.012 m/s và đường đạn ngoài tốt. Hỏa lực của nó khi được bắn ra từ khẩu PTRS-41 đủ sức đương đầu trực diện với hầu hết các xe tăng thời thế chiến cũ, được bắn ra trong trạng thái kích xung bằng sóng điện của khẩu TIMI thì lực sát thương còn cao hơn nữa....
Ngồi chờ có vài giây cũng làm Trung Thành cảm thấy như đã xa Tanker cả vài thế kỉ, mấy thông tin về súng với đạn cứ lướt qua trong đầu hắn một lượt. Hắn đã sống và làm quen với những thứ này gần chục năm nay, chúng giống như kiến thức sinh hoạt hằng ngày của Trung Thành vậy. Hắn có niềm tin tưởng tuyệt đối vào súng đạn. Nhưng từ khi lên đảo, ngoại trừ lúc đầu còn khá thuận lợi, còn kể từ lần trạm chán với Takeshi, mấy khẩu súng của hắn cũng chẳng khá hơn mấy cây gậy là bao, Trung Thành cũng có một bụng ấm ức từ đó.
“Được rồi... đến đây đi. Để ta xem đầu ngươi cứng hơn hay đạn ta cứng hơn. Chân ngươi nhanh hơn hay đạn ta nhanh hơn.”
Đến lượt Trung Thành nghiến răng lẩm bẩm.
Tay bắn tỉa xuất sắc nhất thực nghiệm đảo (dĩ nhiên) cũng đã nổi bão.
...
Tanker năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Là một kẻ sát nhân, giết người hàng loạt, Tanker đã ngày đêm chui nhủi trốn tránh sự truy bắt của chính phủ nước nhà đã được 5 năm.
Không ngờ đúng đến ngày hắn bị một siêu năng lực gia thuộc chính phủ bắt được, thay vì đem đi hành quyết trên ghế điện, hắn lại được gửi lời mời tham gia trận chiến của các thiên tài trên thực nghiệm đảo này.
Lý do đơn giản là hắn có một khả năng đặc biệt vô cùng hữu dụng để sống sót trên hòn đảo.
Bản năng giết chóc.
Ngoại trừ khả năng sử dụng đao không rõ học từ ai, Tanker mang trong mình bản năng của kẻ giết người thuần khiết nhất.
Mỗi khi ở vào trạng thái này, Tanker có thể biến mình thành một cỗ máy giết người hoàn mỹ, có khả năng và bản năng để giết người với bất kỳ phương tiện nào bằng cách hiệu quả nhất, sử dụng mọi thứ có ở trên tay và không có bất kỳ một dao động tâm lý nào trước, trong và sau khi hành động. Trong một thời gian ngắn, Tanker sẽ là một kẻ giết người cực kỳ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Khả năng này đã được chứng minh qua mười năm lần hắn trốn thoát khỏi sự truy bắt của các siêu năng lực gia thuộc chính phủ. Trong đó có một người sử dụng được đến 10% sức mạnh cube.
Phải biết rằng, lúc đó Tanker chỉ có đao pháp siêu nhanh và một thân thể máu thịt của người thường thôi.
Một khi đã điên tiết, để bản thân rơi vào trạng thái hành động theo bản năng, chiến lực của hắn được tăng lên không chỉ vài lần. Lạnh lùng, tàn nhẫn và quyết đoán. Tanker mang trong mình gene mà bất kỳ sát thủ máu lạnh nào cũng mơ ước. Gene chứa bản năng giết chóc thuần túy.
Lùi lại 5 năm về trước, khi đó Tanker vẫn còn chỉ là một đứa trẻ đang theo học cấp 2.
Hắn luôn phải kềm nén bản năng của chính mình, sống khép kín, tránh giao tiếp với mọi người.
Cho đến một ngày, các giáo viên thấy vậy, bèn sắp xếp cho hắn ngồi cạnh một cô bé năng động nhất lớp khi đó.
Trái tim của Tanker luôn khóa chặt với mọi người xung quanh, bởi hắn sợ thứ bản năng này của mình sẽ làm tổn thương đến họ. Bởi vậy hắn đối với cô bé kia không mặt không nhạt, dường như còn có ý trốn tránh.
Nhưng cô bé ấy không hổ danh là người hòa đồng nhất lớp, học cùng hắn một năm, luôn quan tâm lo lắng, bắt chuyện với hắn, làm trái tim đóng băng của Tanker có dấu hiệu muốn tan chảy.
Dù sao khi đó hắn mới chỉ là một học sinh cấp 2 thôi.
1 năm sau đó.
Tanker lúc này sắp tốt nghiệp cấp 2, đang đạp xe gấp gáp trên đường, vẻ mặt lo lắng không thôi.
Nhận điện thoại, hắn phóng như bay trên con đường đến nhà cô ta, bình thường năng động hoạt bát như vậy, giọng điệu đột nhiên suy yếu thế, tám phần là có chuyện, dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng tự thấy, mình đã quan tâm cô ta hơn những người khác rất nhiều.
Đến nơi, hắn nhanh chóng dựng xe, rồi bắt đầu bấm chuông, nhưng không có người ra mở cửa. Rút điện thoại ra gọi lại cũng không có người bắt máy nữa. Lúc này không quản nhiều như vậy, hắn nhìn quanh rồi lây con dao gọt hoa quả định dùng để chăm sóc cô ấy, chém mạnh 1 cái lên khóa cửa, đã học qua 1 khóa sử dụng dao cao cấp, nhát chém rất hoàn mỹ, chốt khóa đứt đôi một cách dễ dàng, vết dao chém ngọt sớt. Tanker gấp gáp lao vào trong phòng, tâm trạng tĩnh lặng lúc này đây như đang có một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, hắn rất khó chịu nhưng gần đây cũng đã không còn bài xích cảm giác này.
“Này, cậu có sao…”
Chưa kịp dứt lời thì hắn chợt khựng lại, ngây người. Trong phòng không chỉ có cô ta, còn có 1 đám con gái khác đang ngồi cười đùa ngặt nghẽo, những người này hắn đều nhận ra, đều là bạn của cô ấy, thỉnh thoảng cũng thoáng gặp qua một vài lần. Nhìn họ đang cười đùa ngặt nghẽo ở đây, tệ hơn là cô ta cũng ở trong số đó Tanker có chút chết lặng. Nhìn mấy ngón tay chỉ vào mình, tay con lại ôm bụng cười của mấy cô ả, kẻ ngốc cũng biết là hắn bị người ta chơi rồi.
“Thấy chưa, tao đã bảo mà, nó thích mày, mới gọi có 10 phút mà đã chạy đến đây ngay rồi, phóng xe không chậm ý nào ý…haha…ôi, chàng si tình như trong tiểu thuyết, mặt đang đần ra kìa, tao buồn cười quá đi mất, không được rồi … haha”
Một cô nàng đỏng đảnh quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn cô ta, cười nói. Rồi lại một người khác phụ họa:
“Lại còn phá cửa nữa kìa, dùng dao chuyên nghiệp quá đi chứ, khổ thân mày, sau này yêu nhau nhớ bắt nó đền tiền cánh cửa nhé…”
“Không, ai lại làm thế, tiểu thư của chúng ta bao người ta còn chả được, sao nỡ bắt anh ý chả tiền chứ !! hihi” Cô bé nhỏ tuổi nhất chỗ này lên tiếng, khuôn mặt và giọng nói như búp bê đáng yêu, tiếc là ngôn ngữ hết sức thâm thúy, ít nhất lọt vào tai hắn, không khác gì trực tiếp cầm kim đâm lên tim hắn vậy.
Ngọn lửa vốn chỉ cháy âm ỉ trên tâm trạng tĩnh lặng của Tanker giờ đây chợt bùng lên dữ dội, nhưng bản chất nó đã thay đổi, là lửa giận, khi bản thân bị người ta coi như công cụ trêu đùa đến mức nào đó, dù có hàm dưỡng cao đến đâu, tâm trạng tĩnh lặng có được rèn luyện như thế nào nếu không có cảm giác gì thì chính là mấy thánh nhân đầu đất rồi.
Hiển nhiên, hắn không phải, nhưng hắn hiểu rõ tình thế của mình, bản thân gia đình không giá giả gì cho cam, mọi thứ đều chỉ tầm thường, điểm đặc biệt duy nhất là lúc nhỏ đã được người đó truyền cho cách sử dụng đao, một bộ đao pháp trong miệng ông lão đó nói là cơ bản, nhưng hắn học xong lại có thể áp dụng vào bất kỳ thứ vũ khí nào khác, siêu việt hơn hẳn mọi loại võ thuật hiện đại trên thế giới này.
Thế nhưng, muốn so với những cậu ấm cô chiêu đang ngồi nơi đây, hắn chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi, à không, là một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Bản thân gia đình cô ta đã rất quyền thế, bạn bè của cô ta cũng chẳng kém hơn, hắn coi như là bạn khác giới duy nhất của cô nàng, mà cũng là bạn bình dân duy nhất, nực cười là cách đây nửa giờ, hắn còn thấy tự hào về điều này, còn dựa vào cái tình bạn này để lo lắng cho cô ta. Giờ thì hay rồi, người ta chỉ làm một phép thử nho nhỏ, mình đã lòi cái mặt cóc ghẻ ra, ít nhất thì trong mắt mấy người này, biểu hiện của hắn là như vậy.
Thôi vậy, coi như được một bài học, hắn mạnh mẽ áp chế lửa giận xuống, người ngoài nhìn vào thấy mặt hắn không hề đổi sắc chút nào, đây cũng là nhờ công ông lão đó dạy cho, bảo cái gì mà muốn làm sát thủ chuyên nghiệp thì mặt mũi phải luôn duy trì được bình thường, trong tâm phải luôn tĩnh lặng, nhưng hắn xin thề là từ ngày theo ông học đao pháp, chưa một lần nào hắn nghĩ đến mình sẽ làm sát thủ cả. Nhưng dù sao, tâm trí của hắn vẫn luôn cứng cỏi, dù đang mất bình tĩnh, vẫn có thể mạnh mẽ áp chế xuống được, biết thời thế mới là tuấn kiệt, hắn cố sức tận lực làm cho giọng nói của mình bình thường :
“Cậu đã không sao, vậy tôi về đây ! Xin lỗi đã làm phiền mọi người.” Nói rồi quay người bước đi...
“Đợi đã ! “ Tiếng gọi của cô ta chợt làm hắn chững lại, hắn đứng đó, khuôn muốn quay lại, dù đang tận lực bảo mình phải bình tĩnh, nhưng tận sâu trong hắn, hắn đang rất khó chịu, cơn tức giận như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn đứng đó, vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi nào đó chăng !?
“Xin lỗi, tôi cũng không cố ý bày ra trò này, nhưng chúng ta quả thật không hợp, tôi đi cùng cậu chẳng qua là do nhà trường xếp cặp như vậy thôi ! Xin lỗi đã làm cậu hiểu lầm. “
Một câu này lực sát thương quả thật là lớn, trái tim hắn lúc này nhói đau, cơn đau tê tâm liệt phế, khó chịu, thực sự khó chịu, người khác có thể xem thường hắn, hắn có thể không thèm để ý đến họ, nhưng cô ấy lại là người duy nhất hắn bắt đầu để ý đến, chút tình cảm mới chớm nở này mới đầu làm hắn thấy có chút thoải mái, giờ lại thành một liều thuốc kích thích mọi sự đau khổ mà hắn chưa bao giờ phải chịu đựng này.
Hãy cứ thử tưởng tượng khi cả thế giới quay lưng với bạn, bạn đã học để làm quen với điều đó, tự đóng khóa trái tim mình để tránh những tổn thương. Nhưng đột nhiên, bạn tin tưởng giao chìa khóa cho một người, người ấy lấy nó mở cửa ra, lại mạnh mẽ đâm vào phần yếu ớt bên trong chiếc khóa 1 nhát thật sâu, cảm giác ấy, đau đớn đến mức nào.
Khó chịu, hận, rồi có cả ý niệm muốn giết chóc chợt bùng lên trong đầu hắn, xem ra ông già kia không phải dạy không công rồi, hắn cười chua chát, 1 tay đặt lên ngực, cảm nhận nỗi đau của trái tim, muốn xoa dịu cho nó yên tĩnh trở lại mà không thể, tay còn lại ra sức nắm chặt, hắn đang kiềm chế, cố gắng dằn cảm giác muốn phát tiết lại, hắn quay qua, nhìn lại cô ta lần cuối.
“Ah, khuôn mặt thật đẹp, nhưng hi vọng đời này mình không bao giờ còn phải gặp lại con người này nữa...”
“Cũng tốt, kết thúc cấp 2 rồi, cũng chẳng còn lý do gì để gặp lại nữa”.
Tự nhủ trong lòng, hắn tạo cho mình một thanh âm bình tĩnh nhất có thể, theo bản năng, hắn không bao giờ muốn cho người ta thấy mình đang hoảng loạn, mất bình tĩnh đến mức nào, rồi nói:
“Tôi thừa nhận, tôi đã bắt đầu thích cậu, hôm nay chạy đến đây cũng là lần đầu tiên tôi thực sự thấy quan tâm đến người khác. Nhưng không biết thân phận mà treo cao thì ngã đau cũng đúng thôi, cậu yên tâm, đời này có lẽ chúng ta cũng không gặp lại nữa đâu, vĩnh biệt”
Hắn vừa nói, vừa rút ra chiếc điện thoại, chọn số của cô ta và xóa nó đi vĩnh viễn, nói rồi quay người bước đi. Nhưng có vẻ trời không chiều lòng người, sắp ra đến cửa, hắn chợt nghe một giọng nói đầy tính châm chọc vang lên, đồng thời 1 bàn tay chụp về phía hắn.
“Đi, đi đâu mà đi, để tiền sửa cánh cửa lại xem nào, thằng ranh, tý tuổi đầu mà đã đú đởn.”
Hiển nhiên là có kẻ chưa tận hứng sau khi đã nhìn thấy hắn bị dìm hàng thảm hại như vậy. Cũng muốn lấy điểm với các công chúa đang ngồi đây, nên không khách khí thêm 1 chân bỏ đá xuống giếng.
Nhưng nhân tài biết năm bắt thời cơ này thật không may mắn chút nào, hắn chon sai người rồi.
Cảm xúc tiêu cực trong đầu kẻ bất hạnh đã mất đi khóa kiềm chế cuối cùng của nó, cuối cùng cũng bùng nổ, tâm trạng cực kỳ kích động nhưng nội tâm lại được thanh tĩnh đến không ngờ. Không còn cần phải đè nén, kiểm soát cảm xúc tiêu cực của bản thân nữa, với hắn lại là một sự giải thoát.
Ánh đao lóe sáng, động tác nhìn vô cùng hời hợt nhưng lại dễ dàng làm cho bàn tay đang với đến dễ dàng rơi ra…
Bịch….
Á Á Á…..
Sự yên ắng vài giây sau tiếng bàn tay rơi xuống sàn nhà được thay thế bởi một tràng tiếng hét cùng tiếng gào của kẻ xấu số. hắn ôm bàn tay lăn lộn, kêu rên không ngừng, có nằm mơ hắn cũng không tin được là bàn tay thân yêu của mình lại nói lời tạm biệt với cái cổ tay bất thình lình như vậy, điều này làm hắn ngơ ra, đứng ngây như phỗng một hai giây. Nhưng rất nhanh, các dây thần kinh đã truyền đến đại não hắn một thông tin phũ phàng: “Bàn tay mày tiêu rồi, cơn đau đến đây, cảm nhận đi nhé.”
Người mất tay gào thét, người đứng xem cũng gào thét, không một ai đến xem tình trạng của khổ chủ lúc này như thế nào, không một ai giữ được bình tĩnh để nhớ ra là nên báo cảnh sát, các cậu ấm cô chiêu mới rồi còn chìm đắm trong khoái cảm nhục mạ được một kẻ không biết thân phận giờ đây nháo nhào lên hết cả, nữ thì kêu la không ngừng, nam thì sợ sun vòi vào, ngồi phịch xuống đất, mồm lắp bắp không ngừng: “Điên rồi, thằng này điên rồi !! “
Chém ra 1 đao, giải tỏa được kềm nén trong lòng, tâm trạng Tanker cảm thấy một sự thư thái chưa từng có.
“Xem ra mình chẳng phải thứ tốt lành gì ! “ hắn cười tự giễu, nhưng trong mắt người khác, đôi mắt hờ hững, không cảm tình với nụ cười khẩy ấy, chẳng khác gì một tên ác ma đồ tể, đang sung sướng vì củ hành được con mồi.
Cả đám quý tử nhốn nháo, chen chúc chạy ra khỏi phòng, để mặc kẻ xấu số đang ôm tay gào thét ở lại, mấy cô gái còn không quên vừa chạy vừa kêu lên mấy tiếng duyên dáng, phô bày ra ta đây là nữ nhi yếu đuối, cần được bảo vệ hết mức có thể. Nhưng các cậu con trai giờ này cũng són đái ra quần cả rồi, cả lũ chỉ mong sao mình có thêm hai cái chân nữa để chạy cho nhanh, rồi cậy khỏe dạt đám con gái ra, chính mình xông ra khỏi phòng trước tiên.
Nhìn tác phẩm mình gây ra, hung thủ của chúng ta chẳng có một chút giác ngộ nào về hình phạt pháp lý hắn sắp phải chịu, phát tiết được hết những kìm nén trong lòng, hắn lại trở lại như trước đây, dùng tâm trạng tĩnh lặng, như hư vô để nhìn nhận mọi sự việc, với hắn, cuộc đời này như một cuốn phim, kể cả bản thân mình cũng là một diễn viên trong đó mà thôi, còn bản tâm hắn thì là một người xem, một kẻ ngoài cuộc, cũng tức là trong phim có sảy ra đại sự cỡ nào, với tư cách là người xem, hắn cũng có thể bình tĩnh mà chờ màn tiếp theo.
Vậy thì... đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho chót, sở học đao pháp mười năm nay, có lẽ đã đến lúc phải cho thiên hạ chiêm ngưỡng rồi.
Tanker nhắm mắt, cười mỉa, khuôn mặt thanh tĩnh đến không ngờ, chỉ vài bước chân, đã chặn đứng ở cổng ra vào.
Tâm lý hắn luôn rất kém, có thể kềm chế bản năng đến lúc này đã là quá giỏi rồi. Một khi đã vung đao, mọi loại rào cản đều như biến mất, hắn đạt được sự thư thái chưa từng có. Tanker cuối cùng cũng hiểu, mình không phải người bình thường, cố sống như người bình thường cũng chẳng được tích sự gì. Thế giới mà những tia máu bay lên liên tục thế này mới là nơi dành cho hắn.
Tanker bình tĩnh đi ngược dòng người nhốn nháo, đôi tay hoa lên liên tục, để lại những tàn ảnh rối mắt trong không khí. Xung quanh hắn một mét, hoa máu bắn lên không ngừng. Hàng người hỗn loạn chạy qua hắn, ai cũng như ai, đều chỉ có một vết cắt duy nhất nơi cổ họng.
Đến khi Tanker cảm thấy xung quanh trống trải, hắn mới ngạc nhiên nhìn lại, căn nhà lớn như vậy, trong đại sảnh này chỉ còn mỗi hắn và hai người nữa là có thể động đậy.
Làm cũng đã làm rồi. Tanker mỉm cười chua chát, nhẹ nhàng sải bước lại gần tên quý tộc đầu tiên bị hắn chém đứt bàn tay, lúc này đến sức kêu rên cũng không còn, ánh mắt đục ngầu, tràn ngập sự sợ hãi.
Tanker mỉm cười ôn hòa, cúi xuống nói với hắn:
“Cảm ơn.”
Xoẹt.
Cái đầu mang theo vẻ mặt sợ hãi vô cùng tung tay. Lăn lông lốc đến chân người con gái cuối cùng còn sống.
Là cô ấy... Khuôn mặt vẫn đẹp như vậy, nhưng hiện giờ chẳng còn cái vẻ năng đông hay hoạt bát bình thường nữa mà đang run rẩy, nép vào góc tường, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn còn mang theo một tia cầu xin. Nhìn cô ta lúc này mới đáng thương làm sao.
Tanker ngạc nhiên là cô bé này không chạy theo đám người kia ra cửa chính, mà lại ở một mình trong phòng này. Nghĩ rằng hắn không dám ra tay nữa sao !?
Tanker cười nhẹ. Đứng thẳng dậy, hắn nói:
“Cũng phải cám ơn cậu nữa, cám ơn đã giải thoát cho tôi. Cảm giác này, thật sự mới dễ chịu.”
“Tại sao… lại làm vậy !? Tại sao nặng tay như thế !? Bọn họ chỉ đùa thôi mà !? “ Dù run sợ, nhưng cô gái này vẫn cố gắng hỏi hắn, hóa ra cô ta ở lại là để chất vấn, một sự can đảm hiếm hoi của người trong thời đại này.
Hắn nghe câu hỏi, chợt bật cười, không ngờ cô ta còn có điểm thú vị như vậy. Nhìn thẳng vào mắt cô, hắn cố gắng làm ra bộ mặt hung ác nhất có thể, rồi nói :
“Cậu nghĩ rằng tôi nỡ giết cậu hả !? Đằng nào cũng phạm tội rồi, làm tới luôn cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng chưa qua tuổi vị thành niên mà”
Nói rồi câm con dao chầm chậm đi về phía cô ta.
Chút can đảm cuối cùng cũng tan mất, cô gái mặt trắng bênh, hoảng loạn lùi về phía sau, nhưng chưa được nửa bước thì đã đụng góc tường rồi, nhìn gã hung thần đang từ từ tiến về phía mình, tim cô như ngừng đập.
Thật không ngờ, quả thật cô không ngờ, vốn hắn là một gã hiền lành ít nói, tuy hơi trầm tính nhưng cô cũng cảm thấy hắn không tệ chút nào, nhưng quan niệm bạn bè gieo vào đầu làm cô cảm thấy mình không thể hạ mình yêu hắn được, nên mới có một màn ngày hôm nay, vốn sẽ chuẩn bị sau này tặng hắn cái gì đó để xin lỗi, nhưng không ngờ sự việc lại tiến đến mức này...
Có lẽ... yêu quá hóa hận, là như thế này chăng !? Tim như ngừng đập, bộ não trống rỗng, hai chân không ngừng đạp vào mặt đất, cố gắng dán mình vào bức tường phía sau, hi vọng có thể ủi được tường mà thoát ra chăng !? Hai hắn cô nhắm chặt, chờ đợi cái chết sắp đến…
Nhưng, nhắm một lúc lâu mà chẳng có gì sảy ra, cô mở mắt, cả căn phòng đã trống không, chỉ còn một vũng máu nơi gần cửa, như là minh chứng cho sự việc đã qua, cô ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc.
...
Lệnh truy nã Tanker được phát ra nửa tiếng sau đó.
Nhưng không ngờ rằng đến 4 năm sau, hắn mới bị bắt. Tổng thiệt hại cho cuộc truy quét này lên tới 15 siêu năng lực gia, đủ mọi lứa tuổi. Cũng vì vậy mà nước nhà Tanker không còn sự lựa chọn nào khác khi thực nghiệm đảo mở cửa sớm ra hai năm. Đành cấy cho hắn một con chíp khống chế trong não, sau đó đá hắn lên đảo này.
Để rồi tạo ra kẻ xuất sắc nhất trong cuộc tuyển chọn này, với tinh hoa của hai mươi tám thiên tài khác nhau trong cơ thể. Giờ đây còn có máu vương tộc của Vampire. Tanker tuyệt đối là một trong những nhân vật đáng sợ nhất trên đảo lúc này.
Chờ đợi hắn là xạ thủ lợi hại nhất hòn đảo, cả hai cùng mang sự tự tin chưa từng có... chắc chắn có thể tiễn đối phương sang thế giới bên kia trong một đòn.
...
:040:Thắc mắc - hỏi đáp xin liên hệ :040: :
:048:IMI - góp ý - phản hồi (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=74848&page=99) :048:
Tanker vẫn bình tĩnh, từ từ tiến tới. Xung quanh người hắn thỉnh thoảng có những vệt sáng màu đỏ chớp động, cùng những tiếng nổ bụp bụp đều đặn.
Tất cả những viên đạn không khí bắn đến trước mặt hắn đều bị chém đôi dễ dàng, Tanker cười gằn, ánh mắt như muốn lột da sẻ thịt Trung Thành ngay lập tức. Thực tế thì nếu muốn, hắn cũng có thể làm vậy, chỉ có điều Trung Thành là người gây cho hắn nhiều thương tổn nhất kể từ khi lên đảo. Tay bị hắn bắn rời, chân cũng bị hắn làm nổ tung rồi, Tanker một thân oán khí chất chồng, rất muốn từ từ hành hạ Trung Thành để hắn “chịu trách nhiệm” với những tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần của mình.
Trung Thành thì cũng bình tĩnh, hai cây Air gun xả đạn đoàng đoàng không ngừng, nhắm vào bất cứ chỗ hiểm nào trên người Tanker. Hắn biết chạy cũng không thoát, nên nhân lúc tên điên kia còn chưa nổi bão, nên giả vờ bắn để giữ cái đầu lạnh tìm đối sách thì hơn.
Cạch...cạch...
Hai khẩu Air gun mới hồi phục không lâu, sử dụng liên tục đã khiến nòng súng nóng lên, chốt gõ đạn đã bắt đầu sảy ra trục trặc. Hết cách, Trung Thành thầm hô đen đủi, hai tay hoa lên, đã cầm sẵn hai quả lưu đạn, cùng quăng về phía Tanker.
“Ngu ngốc.” Tanker cười lạnh, tay đã đặt lên cán đao, chỉ cần quả lựu đạn vừa bay tới, hắn có thể chém đôi nó nhẹ nhàng.
Cạch. Bất ngờ, hai quả lựu đạn đã bật chốt lại va chạm với nhau trên không trung, trước vẻ ngạc nhiên của Tanker, cùng nổ tưng bừng. Sóng nhiệt thổi bay Tanker ra đằng sau, bàn tay cầm đao của hắn đã bị nổ trơ xương, trên lưỡi đao màu đỏ đã ám bụi, có phần vặn vẹo.
Đoàng đoàng đoàng đoàng.
Cơ hội tốt tất nhiên không thể bỏ qua, Trung Thành bắn như chưa từng được bắn về phía Tanker, chỉ hận mình sao không mọc thêm bốn cái tay nữa, để bắn cho sướng xác.
Tanker cũng chẳng có thời gian để chửi rủa, lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất, đã tránh được sau một thân cây lớn, tay cầm đao đã đổi lại, cơ nhục trên cánh tay bị đổ nát đã bắt đầu cử động, đang trong quá trình tái sinh. Mỗi lần bị thương, Tanker đều cảm thấy khả năng tái sinh của mình tăng lên rất nhiều, chứng tỏ cơ thể hắn đang dần dần đồng hóa và hấp thụ được máu vương tộc đặc biệt của Richard. Bị thương nặng vài lần nữa, chắc chắn hắn sẽ có một thân thể hoàn mỹ, có bị tan xác cũng chỉ cần còn ý thức là ngay lập tức có thể khôi phục như vampire.
Bíp bíp.
Địa lôi !?
Tanker chửi thầm một câu rồi lại nhanh chóng bật ra khỏi thân cây lớn kia.
Trung Thành ấn nút kích nổ địa lôi, chạm mạch điện cho nó khởi động, sau đó quăng về phía Tanker chỉ trong 2 giây, hồi còn trong quân ngũ hắn đã làm trò này vài chục lần, cộng thêm ngộ tính cực cao, đến lúc này đã như nước chảy mây trôi, tâm vừa động là bom đã cài.
BÙM.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, địa lôi được những kỹ sư hàng đầu của Việt Nam cải tạo qua, uy lực đâu có tầm thường !? Tanker chỉ dậm chân một cú đã cách xa mười mét, nhưng vẫn bị sóng nhiệt thổi bay thêm chục mét nữa, trên lưng đã là một mảng máu thịt mơ hồ. Trên mặt đất chỗ hắn vừa đứng là một hố sâu với đường kính khoảng 5m, tròn vành vạnh. Cây cối xung quanh đều bị chấn tan nát.
Lại mất mười giây, Tanker mới tỉnh táo lại, thì đằng xa. Trung Thành đã mất hút.
“AAAAAA.... Tức chết ta.”
...
Trung Thành chạy được khoảng 100m nữa thì dừng lại.
Tháo khẩu TIMI xuống, đặt ngang tầm mắt, ổn định cơ thể trên thân một đại thụ lớn. Hắn quyết định một đòn chấm dứt chuyện này cho xong. Tên này cứ bám theo hắn như đỉa đói, đặt bom không chết, bắn súng không xi nhê, Trung Thành cũng buồn bực vô cùng. Nếu không phải khẩu TIMI chỉ còn một viên đạn GIMI đặc biệt cuối cùng, hắn thật sự muốn rút nó ra bang vỡ đầu thằng điên này.
Chưa đến lúc bất đắc dĩ cùng đường, hắn thật không muốn dùng viên đạn đó. Các xạ thủ bắn tỉa dạy dỗ hắn đều có một thói quen kỳ lạ, luôn giữ một viên đạn làm dây đeo trên cổ, không bao giờ sử dụng, coi như vật may mắn hộ mạng. Hắn cũng có thói quen này.
Ngán ngẩm lắp một viên đạn 14.5x114mm vào súng, Trung Thành nín thở chờ đợi.
Khẩu TIMI có hai vùng lắp đạn khác nhau, nhưng lại có chung chốt gõ. Viên đạn TIMI đặc biệt có kích thước lên tới 20mm, với mang trong mình chất nổ đặc biệt ở lõi thứ hai của viên đạn. Khi chốt đạn gõ vào, vùng thuốc nổ ở lõi thứ nhất sẽ phát nổ, sau đó đến giữa nòng súng, một luồng điện từ sẽ được phát ra, kích thích hóa chất ở lõi thứ hai, làm cho nó tiếp tục nổ mạnh. Hai vụ nổ chồng chất khiến một viên đạn TIMI bắn ra có được sức công phá chẳng kém tên lửa, hơn thế nữa, vì đầu đạn thon nhỏ hơn tên lửa rất nhiều, nó có sức xuyên thấu và tốc độ bay vô cùng khủng khiếp. Âm thanh của súng nổ chưa kịp vang lên thì đầu nạn nhân đã nở hoa. Và cũng chỉ có kim loại Orihancol quý hiếm mới có thể chịu đựng được xung đột của hai vụ nổ mà không bóp méo viên đạn trong nòng súng.
Đó là nguyên nhân tại sao Trung Thành chỉ có 7 viên đạn loại này khi lên đảo. Nước hắn quả thật hơi nghèo, toàn bộ lượng Orihancol chính phủ cung cấp đã được chế tác thành nòng súng của hai khẩu Air gun vô hạn đạn hắn sử dụng. Còn phần thừa trong quá trình gia công được chế thành 7 viên đạn duy nhất đó. So với robot Omega được làm hoàn toàn từ Orihancol của Lee Ji Won thì quả thật như đom đóm với mặt trời. Nhắc đến là xấu hổ.
Liên tục chiến đấu, Trung Thành sắp thành một tay súng bắn tỉa không đạn. Đúng là bi ai.
Cũng may là vì nghĩ đến tính cần thiết của số lượng đạn, các nhà sản xuất đã đặc biệt thêm vào một vùng nạp đạn thường nữa cho khẩu súng. Tuy nói là đạn thường, nhưng nó cũng là đạn của khẩu súng trường chống tank PTRS-41. Là một loại đạn xuyên giáp mạnh, đạn xuyên 14.5 mm có sơ tốc lên đến 1.012 m/s và đường đạn ngoài tốt. Hỏa lực của nó khi được bắn ra từ khẩu PTRS-41 đủ sức đương đầu trực diện với hầu hết các xe tăng thời thế chiến cũ, được bắn ra trong trạng thái kích xung bằng sóng điện của khẩu TIMI thì lực sát thương còn cao hơn nữa....
Ngồi chờ có vài giây cũng làm Trung Thành cảm thấy như đã xa Tanker cả vài thế kỉ, mấy thông tin về súng với đạn cứ lướt qua trong đầu hắn một lượt. Hắn đã sống và làm quen với những thứ này gần chục năm nay, chúng giống như kiến thức sinh hoạt hằng ngày của Trung Thành vậy. Hắn có niềm tin tưởng tuyệt đối vào súng đạn. Nhưng từ khi lên đảo, ngoại trừ lúc đầu còn khá thuận lợi, còn kể từ lần trạm chán với Takeshi, mấy khẩu súng của hắn cũng chẳng khá hơn mấy cây gậy là bao, Trung Thành cũng có một bụng ấm ức từ đó.
“Được rồi... đến đây đi. Để ta xem đầu ngươi cứng hơn hay đạn ta cứng hơn. Chân ngươi nhanh hơn hay đạn ta nhanh hơn.”
Đến lượt Trung Thành nghiến răng lẩm bẩm.
Tay bắn tỉa xuất sắc nhất thực nghiệm đảo (dĩ nhiên) cũng đã nổi bão.
...
Tanker năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Là một kẻ sát nhân, giết người hàng loạt, Tanker đã ngày đêm chui nhủi trốn tránh sự truy bắt của chính phủ nước nhà đã được 5 năm.
Không ngờ đúng đến ngày hắn bị một siêu năng lực gia thuộc chính phủ bắt được, thay vì đem đi hành quyết trên ghế điện, hắn lại được gửi lời mời tham gia trận chiến của các thiên tài trên thực nghiệm đảo này.
Lý do đơn giản là hắn có một khả năng đặc biệt vô cùng hữu dụng để sống sót trên hòn đảo.
Bản năng giết chóc.
Ngoại trừ khả năng sử dụng đao không rõ học từ ai, Tanker mang trong mình bản năng của kẻ giết người thuần khiết nhất.
Mỗi khi ở vào trạng thái này, Tanker có thể biến mình thành một cỗ máy giết người hoàn mỹ, có khả năng và bản năng để giết người với bất kỳ phương tiện nào bằng cách hiệu quả nhất, sử dụng mọi thứ có ở trên tay và không có bất kỳ một dao động tâm lý nào trước, trong và sau khi hành động. Trong một thời gian ngắn, Tanker sẽ là một kẻ giết người cực kỳ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Khả năng này đã được chứng minh qua mười năm lần hắn trốn thoát khỏi sự truy bắt của các siêu năng lực gia thuộc chính phủ. Trong đó có một người sử dụng được đến 10% sức mạnh cube.
Phải biết rằng, lúc đó Tanker chỉ có đao pháp siêu nhanh và một thân thể máu thịt của người thường thôi.
Một khi đã điên tiết, để bản thân rơi vào trạng thái hành động theo bản năng, chiến lực của hắn được tăng lên không chỉ vài lần. Lạnh lùng, tàn nhẫn và quyết đoán. Tanker mang trong mình gene mà bất kỳ sát thủ máu lạnh nào cũng mơ ước. Gene chứa bản năng giết chóc thuần túy.
Lùi lại 5 năm về trước, khi đó Tanker vẫn còn chỉ là một đứa trẻ đang theo học cấp 2.
Hắn luôn phải kềm nén bản năng của chính mình, sống khép kín, tránh giao tiếp với mọi người.
Cho đến một ngày, các giáo viên thấy vậy, bèn sắp xếp cho hắn ngồi cạnh một cô bé năng động nhất lớp khi đó.
Trái tim của Tanker luôn khóa chặt với mọi người xung quanh, bởi hắn sợ thứ bản năng này của mình sẽ làm tổn thương đến họ. Bởi vậy hắn đối với cô bé kia không mặt không nhạt, dường như còn có ý trốn tránh.
Nhưng cô bé ấy không hổ danh là người hòa đồng nhất lớp, học cùng hắn một năm, luôn quan tâm lo lắng, bắt chuyện với hắn, làm trái tim đóng băng của Tanker có dấu hiệu muốn tan chảy.
Dù sao khi đó hắn mới chỉ là một học sinh cấp 2 thôi.
1 năm sau đó.
Tanker lúc này sắp tốt nghiệp cấp 2, đang đạp xe gấp gáp trên đường, vẻ mặt lo lắng không thôi.
Nhận điện thoại, hắn phóng như bay trên con đường đến nhà cô ta, bình thường năng động hoạt bát như vậy, giọng điệu đột nhiên suy yếu thế, tám phần là có chuyện, dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng tự thấy, mình đã quan tâm cô ta hơn những người khác rất nhiều.
Đến nơi, hắn nhanh chóng dựng xe, rồi bắt đầu bấm chuông, nhưng không có người ra mở cửa. Rút điện thoại ra gọi lại cũng không có người bắt máy nữa. Lúc này không quản nhiều như vậy, hắn nhìn quanh rồi lây con dao gọt hoa quả định dùng để chăm sóc cô ấy, chém mạnh 1 cái lên khóa cửa, đã học qua 1 khóa sử dụng dao cao cấp, nhát chém rất hoàn mỹ, chốt khóa đứt đôi một cách dễ dàng, vết dao chém ngọt sớt. Tanker gấp gáp lao vào trong phòng, tâm trạng tĩnh lặng lúc này đây như đang có một ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, hắn rất khó chịu nhưng gần đây cũng đã không còn bài xích cảm giác này.
“Này, cậu có sao…”
Chưa kịp dứt lời thì hắn chợt khựng lại, ngây người. Trong phòng không chỉ có cô ta, còn có 1 đám con gái khác đang ngồi cười đùa ngặt nghẽo, những người này hắn đều nhận ra, đều là bạn của cô ấy, thỉnh thoảng cũng thoáng gặp qua một vài lần. Nhìn họ đang cười đùa ngặt nghẽo ở đây, tệ hơn là cô ta cũng ở trong số đó Tanker có chút chết lặng. Nhìn mấy ngón tay chỉ vào mình, tay con lại ôm bụng cười của mấy cô ả, kẻ ngốc cũng biết là hắn bị người ta chơi rồi.
“Thấy chưa, tao đã bảo mà, nó thích mày, mới gọi có 10 phút mà đã chạy đến đây ngay rồi, phóng xe không chậm ý nào ý…haha…ôi, chàng si tình như trong tiểu thuyết, mặt đang đần ra kìa, tao buồn cười quá đi mất, không được rồi … haha”
Một cô nàng đỏng đảnh quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn cô ta, cười nói. Rồi lại một người khác phụ họa:
“Lại còn phá cửa nữa kìa, dùng dao chuyên nghiệp quá đi chứ, khổ thân mày, sau này yêu nhau nhớ bắt nó đền tiền cánh cửa nhé…”
“Không, ai lại làm thế, tiểu thư của chúng ta bao người ta còn chả được, sao nỡ bắt anh ý chả tiền chứ !! hihi” Cô bé nhỏ tuổi nhất chỗ này lên tiếng, khuôn mặt và giọng nói như búp bê đáng yêu, tiếc là ngôn ngữ hết sức thâm thúy, ít nhất lọt vào tai hắn, không khác gì trực tiếp cầm kim đâm lên tim hắn vậy.
Ngọn lửa vốn chỉ cháy âm ỉ trên tâm trạng tĩnh lặng của Tanker giờ đây chợt bùng lên dữ dội, nhưng bản chất nó đã thay đổi, là lửa giận, khi bản thân bị người ta coi như công cụ trêu đùa đến mức nào đó, dù có hàm dưỡng cao đến đâu, tâm trạng tĩnh lặng có được rèn luyện như thế nào nếu không có cảm giác gì thì chính là mấy thánh nhân đầu đất rồi.
Hiển nhiên, hắn không phải, nhưng hắn hiểu rõ tình thế của mình, bản thân gia đình không giá giả gì cho cam, mọi thứ đều chỉ tầm thường, điểm đặc biệt duy nhất là lúc nhỏ đã được người đó truyền cho cách sử dụng đao, một bộ đao pháp trong miệng ông lão đó nói là cơ bản, nhưng hắn học xong lại có thể áp dụng vào bất kỳ thứ vũ khí nào khác, siêu việt hơn hẳn mọi loại võ thuật hiện đại trên thế giới này.
Thế nhưng, muốn so với những cậu ấm cô chiêu đang ngồi nơi đây, hắn chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi, à không, là một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Bản thân gia đình cô ta đã rất quyền thế, bạn bè của cô ta cũng chẳng kém hơn, hắn coi như là bạn khác giới duy nhất của cô nàng, mà cũng là bạn bình dân duy nhất, nực cười là cách đây nửa giờ, hắn còn thấy tự hào về điều này, còn dựa vào cái tình bạn này để lo lắng cho cô ta. Giờ thì hay rồi, người ta chỉ làm một phép thử nho nhỏ, mình đã lòi cái mặt cóc ghẻ ra, ít nhất thì trong mắt mấy người này, biểu hiện của hắn là như vậy.
Thôi vậy, coi như được một bài học, hắn mạnh mẽ áp chế lửa giận xuống, người ngoài nhìn vào thấy mặt hắn không hề đổi sắc chút nào, đây cũng là nhờ công ông lão đó dạy cho, bảo cái gì mà muốn làm sát thủ chuyên nghiệp thì mặt mũi phải luôn duy trì được bình thường, trong tâm phải luôn tĩnh lặng, nhưng hắn xin thề là từ ngày theo ông học đao pháp, chưa một lần nào hắn nghĩ đến mình sẽ làm sát thủ cả. Nhưng dù sao, tâm trí của hắn vẫn luôn cứng cỏi, dù đang mất bình tĩnh, vẫn có thể mạnh mẽ áp chế xuống được, biết thời thế mới là tuấn kiệt, hắn cố sức tận lực làm cho giọng nói của mình bình thường :
“Cậu đã không sao, vậy tôi về đây ! Xin lỗi đã làm phiền mọi người.” Nói rồi quay người bước đi...
“Đợi đã ! “ Tiếng gọi của cô ta chợt làm hắn chững lại, hắn đứng đó, khuôn muốn quay lại, dù đang tận lực bảo mình phải bình tĩnh, nhưng tận sâu trong hắn, hắn đang rất khó chịu, cơn tức giận như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn đứng đó, vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi nào đó chăng !?
“Xin lỗi, tôi cũng không cố ý bày ra trò này, nhưng chúng ta quả thật không hợp, tôi đi cùng cậu chẳng qua là do nhà trường xếp cặp như vậy thôi ! Xin lỗi đã làm cậu hiểu lầm. “
Một câu này lực sát thương quả thật là lớn, trái tim hắn lúc này nhói đau, cơn đau tê tâm liệt phế, khó chịu, thực sự khó chịu, người khác có thể xem thường hắn, hắn có thể không thèm để ý đến họ, nhưng cô ấy lại là người duy nhất hắn bắt đầu để ý đến, chút tình cảm mới chớm nở này mới đầu làm hắn thấy có chút thoải mái, giờ lại thành một liều thuốc kích thích mọi sự đau khổ mà hắn chưa bao giờ phải chịu đựng này.
Hãy cứ thử tưởng tượng khi cả thế giới quay lưng với bạn, bạn đã học để làm quen với điều đó, tự đóng khóa trái tim mình để tránh những tổn thương. Nhưng đột nhiên, bạn tin tưởng giao chìa khóa cho một người, người ấy lấy nó mở cửa ra, lại mạnh mẽ đâm vào phần yếu ớt bên trong chiếc khóa 1 nhát thật sâu, cảm giác ấy, đau đớn đến mức nào.
Khó chịu, hận, rồi có cả ý niệm muốn giết chóc chợt bùng lên trong đầu hắn, xem ra ông già kia không phải dạy không công rồi, hắn cười chua chát, 1 tay đặt lên ngực, cảm nhận nỗi đau của trái tim, muốn xoa dịu cho nó yên tĩnh trở lại mà không thể, tay còn lại ra sức nắm chặt, hắn đang kiềm chế, cố gắng dằn cảm giác muốn phát tiết lại, hắn quay qua, nhìn lại cô ta lần cuối.
“Ah, khuôn mặt thật đẹp, nhưng hi vọng đời này mình không bao giờ còn phải gặp lại con người này nữa...”
“Cũng tốt, kết thúc cấp 2 rồi, cũng chẳng còn lý do gì để gặp lại nữa”.
Tự nhủ trong lòng, hắn tạo cho mình một thanh âm bình tĩnh nhất có thể, theo bản năng, hắn không bao giờ muốn cho người ta thấy mình đang hoảng loạn, mất bình tĩnh đến mức nào, rồi nói:
“Tôi thừa nhận, tôi đã bắt đầu thích cậu, hôm nay chạy đến đây cũng là lần đầu tiên tôi thực sự thấy quan tâm đến người khác. Nhưng không biết thân phận mà treo cao thì ngã đau cũng đúng thôi, cậu yên tâm, đời này có lẽ chúng ta cũng không gặp lại nữa đâu, vĩnh biệt”
Hắn vừa nói, vừa rút ra chiếc điện thoại, chọn số của cô ta và xóa nó đi vĩnh viễn, nói rồi quay người bước đi. Nhưng có vẻ trời không chiều lòng người, sắp ra đến cửa, hắn chợt nghe một giọng nói đầy tính châm chọc vang lên, đồng thời 1 bàn tay chụp về phía hắn.
“Đi, đi đâu mà đi, để tiền sửa cánh cửa lại xem nào, thằng ranh, tý tuổi đầu mà đã đú đởn.”
Hiển nhiên là có kẻ chưa tận hứng sau khi đã nhìn thấy hắn bị dìm hàng thảm hại như vậy. Cũng muốn lấy điểm với các công chúa đang ngồi đây, nên không khách khí thêm 1 chân bỏ đá xuống giếng.
Nhưng nhân tài biết năm bắt thời cơ này thật không may mắn chút nào, hắn chon sai người rồi.
Cảm xúc tiêu cực trong đầu kẻ bất hạnh đã mất đi khóa kiềm chế cuối cùng của nó, cuối cùng cũng bùng nổ, tâm trạng cực kỳ kích động nhưng nội tâm lại được thanh tĩnh đến không ngờ. Không còn cần phải đè nén, kiểm soát cảm xúc tiêu cực của bản thân nữa, với hắn lại là một sự giải thoát.
Ánh đao lóe sáng, động tác nhìn vô cùng hời hợt nhưng lại dễ dàng làm cho bàn tay đang với đến dễ dàng rơi ra…
Bịch….
Á Á Á…..
Sự yên ắng vài giây sau tiếng bàn tay rơi xuống sàn nhà được thay thế bởi một tràng tiếng hét cùng tiếng gào của kẻ xấu số. hắn ôm bàn tay lăn lộn, kêu rên không ngừng, có nằm mơ hắn cũng không tin được là bàn tay thân yêu của mình lại nói lời tạm biệt với cái cổ tay bất thình lình như vậy, điều này làm hắn ngơ ra, đứng ngây như phỗng một hai giây. Nhưng rất nhanh, các dây thần kinh đã truyền đến đại não hắn một thông tin phũ phàng: “Bàn tay mày tiêu rồi, cơn đau đến đây, cảm nhận đi nhé.”
Người mất tay gào thét, người đứng xem cũng gào thét, không một ai đến xem tình trạng của khổ chủ lúc này như thế nào, không một ai giữ được bình tĩnh để nhớ ra là nên báo cảnh sát, các cậu ấm cô chiêu mới rồi còn chìm đắm trong khoái cảm nhục mạ được một kẻ không biết thân phận giờ đây nháo nhào lên hết cả, nữ thì kêu la không ngừng, nam thì sợ sun vòi vào, ngồi phịch xuống đất, mồm lắp bắp không ngừng: “Điên rồi, thằng này điên rồi !! “
Chém ra 1 đao, giải tỏa được kềm nén trong lòng, tâm trạng Tanker cảm thấy một sự thư thái chưa từng có.
“Xem ra mình chẳng phải thứ tốt lành gì ! “ hắn cười tự giễu, nhưng trong mắt người khác, đôi mắt hờ hững, không cảm tình với nụ cười khẩy ấy, chẳng khác gì một tên ác ma đồ tể, đang sung sướng vì củ hành được con mồi.
Cả đám quý tử nhốn nháo, chen chúc chạy ra khỏi phòng, để mặc kẻ xấu số đang ôm tay gào thét ở lại, mấy cô gái còn không quên vừa chạy vừa kêu lên mấy tiếng duyên dáng, phô bày ra ta đây là nữ nhi yếu đuối, cần được bảo vệ hết mức có thể. Nhưng các cậu con trai giờ này cũng són đái ra quần cả rồi, cả lũ chỉ mong sao mình có thêm hai cái chân nữa để chạy cho nhanh, rồi cậy khỏe dạt đám con gái ra, chính mình xông ra khỏi phòng trước tiên.
Nhìn tác phẩm mình gây ra, hung thủ của chúng ta chẳng có một chút giác ngộ nào về hình phạt pháp lý hắn sắp phải chịu, phát tiết được hết những kìm nén trong lòng, hắn lại trở lại như trước đây, dùng tâm trạng tĩnh lặng, như hư vô để nhìn nhận mọi sự việc, với hắn, cuộc đời này như một cuốn phim, kể cả bản thân mình cũng là một diễn viên trong đó mà thôi, còn bản tâm hắn thì là một người xem, một kẻ ngoài cuộc, cũng tức là trong phim có sảy ra đại sự cỡ nào, với tư cách là người xem, hắn cũng có thể bình tĩnh mà chờ màn tiếp theo.
Vậy thì... đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho chót, sở học đao pháp mười năm nay, có lẽ đã đến lúc phải cho thiên hạ chiêm ngưỡng rồi.
Tanker nhắm mắt, cười mỉa, khuôn mặt thanh tĩnh đến không ngờ, chỉ vài bước chân, đã chặn đứng ở cổng ra vào.
Tâm lý hắn luôn rất kém, có thể kềm chế bản năng đến lúc này đã là quá giỏi rồi. Một khi đã vung đao, mọi loại rào cản đều như biến mất, hắn đạt được sự thư thái chưa từng có. Tanker cuối cùng cũng hiểu, mình không phải người bình thường, cố sống như người bình thường cũng chẳng được tích sự gì. Thế giới mà những tia máu bay lên liên tục thế này mới là nơi dành cho hắn.
Tanker bình tĩnh đi ngược dòng người nhốn nháo, đôi tay hoa lên liên tục, để lại những tàn ảnh rối mắt trong không khí. Xung quanh hắn một mét, hoa máu bắn lên không ngừng. Hàng người hỗn loạn chạy qua hắn, ai cũng như ai, đều chỉ có một vết cắt duy nhất nơi cổ họng.
Đến khi Tanker cảm thấy xung quanh trống trải, hắn mới ngạc nhiên nhìn lại, căn nhà lớn như vậy, trong đại sảnh này chỉ còn mỗi hắn và hai người nữa là có thể động đậy.
Làm cũng đã làm rồi. Tanker mỉm cười chua chát, nhẹ nhàng sải bước lại gần tên quý tộc đầu tiên bị hắn chém đứt bàn tay, lúc này đến sức kêu rên cũng không còn, ánh mắt đục ngầu, tràn ngập sự sợ hãi.
Tanker mỉm cười ôn hòa, cúi xuống nói với hắn:
“Cảm ơn.”
Xoẹt.
Cái đầu mang theo vẻ mặt sợ hãi vô cùng tung tay. Lăn lông lốc đến chân người con gái cuối cùng còn sống.
Là cô ấy... Khuôn mặt vẫn đẹp như vậy, nhưng hiện giờ chẳng còn cái vẻ năng đông hay hoạt bát bình thường nữa mà đang run rẩy, nép vào góc tường, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn còn mang theo một tia cầu xin. Nhìn cô ta lúc này mới đáng thương làm sao.
Tanker ngạc nhiên là cô bé này không chạy theo đám người kia ra cửa chính, mà lại ở một mình trong phòng này. Nghĩ rằng hắn không dám ra tay nữa sao !?
Tanker cười nhẹ. Đứng thẳng dậy, hắn nói:
“Cũng phải cám ơn cậu nữa, cám ơn đã giải thoát cho tôi. Cảm giác này, thật sự mới dễ chịu.”
“Tại sao… lại làm vậy !? Tại sao nặng tay như thế !? Bọn họ chỉ đùa thôi mà !? “ Dù run sợ, nhưng cô gái này vẫn cố gắng hỏi hắn, hóa ra cô ta ở lại là để chất vấn, một sự can đảm hiếm hoi của người trong thời đại này.
Hắn nghe câu hỏi, chợt bật cười, không ngờ cô ta còn có điểm thú vị như vậy. Nhìn thẳng vào mắt cô, hắn cố gắng làm ra bộ mặt hung ác nhất có thể, rồi nói :
“Cậu nghĩ rằng tôi nỡ giết cậu hả !? Đằng nào cũng phạm tội rồi, làm tới luôn cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng chưa qua tuổi vị thành niên mà”
Nói rồi câm con dao chầm chậm đi về phía cô ta.
Chút can đảm cuối cùng cũng tan mất, cô gái mặt trắng bênh, hoảng loạn lùi về phía sau, nhưng chưa được nửa bước thì đã đụng góc tường rồi, nhìn gã hung thần đang từ từ tiến về phía mình, tim cô như ngừng đập.
Thật không ngờ, quả thật cô không ngờ, vốn hắn là một gã hiền lành ít nói, tuy hơi trầm tính nhưng cô cũng cảm thấy hắn không tệ chút nào, nhưng quan niệm bạn bè gieo vào đầu làm cô cảm thấy mình không thể hạ mình yêu hắn được, nên mới có một màn ngày hôm nay, vốn sẽ chuẩn bị sau này tặng hắn cái gì đó để xin lỗi, nhưng không ngờ sự việc lại tiến đến mức này...
Có lẽ... yêu quá hóa hận, là như thế này chăng !? Tim như ngừng đập, bộ não trống rỗng, hai chân không ngừng đạp vào mặt đất, cố gắng dán mình vào bức tường phía sau, hi vọng có thể ủi được tường mà thoát ra chăng !? Hai hắn cô nhắm chặt, chờ đợi cái chết sắp đến…
Nhưng, nhắm một lúc lâu mà chẳng có gì sảy ra, cô mở mắt, cả căn phòng đã trống không, chỉ còn một vũng máu nơi gần cửa, như là minh chứng cho sự việc đã qua, cô ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc.
...
Lệnh truy nã Tanker được phát ra nửa tiếng sau đó.
Nhưng không ngờ rằng đến 4 năm sau, hắn mới bị bắt. Tổng thiệt hại cho cuộc truy quét này lên tới 15 siêu năng lực gia, đủ mọi lứa tuổi. Cũng vì vậy mà nước nhà Tanker không còn sự lựa chọn nào khác khi thực nghiệm đảo mở cửa sớm ra hai năm. Đành cấy cho hắn một con chíp khống chế trong não, sau đó đá hắn lên đảo này.
Để rồi tạo ra kẻ xuất sắc nhất trong cuộc tuyển chọn này, với tinh hoa của hai mươi tám thiên tài khác nhau trong cơ thể. Giờ đây còn có máu vương tộc của Vampire. Tanker tuyệt đối là một trong những nhân vật đáng sợ nhất trên đảo lúc này.
Chờ đợi hắn là xạ thủ lợi hại nhất hòn đảo, cả hai cùng mang sự tự tin chưa từng có... chắc chắn có thể tiễn đối phương sang thế giới bên kia trong một đòn.
...
:040:Thắc mắc - hỏi đáp xin liên hệ :040: :
:048:IMI - góp ý - phản hồi (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=74848&page=99) :048:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.