Chương 161: Chỗ sâu nhất Nam Hoang
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Tiếng thét chói tai, tiếng chửi bới…. Một trường hỗn loạn.
Tiêu Thần triển khai rất nhanh đuổi tới phía sau mấy nữ tử. Hắn phát hiện ra quần áo đều ở trong tay Kanati và Hải Vân Tuyết thì lập tức ra tay.
Hai tia hào quang sáng chói hóa thành long trảo thật lớn chộp về eo thon của hai người. Kanati vận khí cực hạn, phất tay đánh ra một tia hào quang màu phấn hồng. Hải Vân Tuyết cũng đánh ra một tia sáng màu lục sắc bén. Bây giờ hai nàng thầm nghĩ cách trốn thoát, trong lòng sớm đã tức giậnm hoàn toàn không biết vật trong tay chính là nguyên nhân khiến Tiêu Thần theo sát.
Vài tiếng vang tan vỡ truyền ra. Hai tia hào quang mông lung thành công đem Hải Vân Tuyết xinh đẹp lã lướt cùng với Kanati mỹ lệ thanh xuân cuốn lấy bắt trở về.
“ Buông tay. Bỏ ra!”
“ Đưa ta y phục!”
Tiêu Thần xách hai nàng vừa bắt được, có điều tư thế có chút bất nhã, hai long quang hóa thành long trảo như cành liễu siết chặt quanh eo của hai nàng. Tuy rằng không có thật sự tiếp xúc nhưng đủ để hai nàng tức giận sắc mặt đỏ bừng mà nghiến răng nghiến lợi.
" Tiêu Thần ta liều mạng với ngươi!" Kanati không ngừng giãy giụa. Chiếc áo tắm trắng muốt trượt xuống từng khúc. Lộ ra một mảnh tuyết trắng nhu hòa tinh tế trước ngực. Đường cong mỹ lệ rất là dụ nhân.
" Đi thôi." Tiêu Thần chẳng hề để ý nói, một tay vươn ra ngoài nghiêm túc vì nàng kéo áo tắm lên. Nói: " Rất có ' hàm ý '."
" Ngươi . . ." Thiếu nữ xinh đẹp tóc lam Kanati trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
" Xin tiểu thư đem y phục đổi lại cho ta nào?" Tiêu Thần hướng về Hải Vân Tuyết lộ ra một hàm răng trắng, cười rất xán lạn.
Nam Hoang đại mỹ nữ đoạt y phục hắn. Nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Hải Vân Tuyết vóc người thon dài, đường cong ưu mỹ, thân thể mềm mại lồi lõm nhấp nhô, duyên dáng tới cực điểm. Nàng vừa vặn so với Tiêu Thần thấp hơn một nắm tay, thân hình mềm mại thướt tha so với mỹ nữ tầm thường thon dài không ít. Có thể nói đẹp tới cực điểm, đúng là xứng danh siêu cấp đại mỹ nữ.
Tóc dài ướt sũng phát ra từng luồng hương thơm, nước da trắng muốt mịn như ngọc. Đôi mắt như có một làn sương di động phảng phất che chắn. Đôi môi trơn bóng đỏ thắm dưới chiếc mũi quỳnh nhỏ nhắn thẳng tắp thoạt nhìn gợi cảm không gì sánh được, hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, nàng gắng sức bảo trì ổn định nhẹ giọng hướng Tiêu Thần. Nói: " Ngươi mau buông ta ra."
Nàng đem y phục của Tiêu Thần vứt trên mặt đất, nàng thực sự sợ nam nhân dũng mãnh trước mắt, nhưng tại đây dù dưới loại hoàn cảnh rất tĩnh này vẫn chưa quá mức bừa bãi.
Tiêu Thần còn chưa buông tay thì ngoài rừng hoa cây cảnh của khu khách quý số 2 truyền đến thanh âm hưng phấn của Hải Vân Thiên: " Tiêu Thần ta đến đây xem ngươi làm sao thu tiền tham ô. . ."
Thanh âm rất dồn dập. Hải Vân Thiên giống như bay từ bên ngoài đến. Nhưng ngay sau đó thanh âm liền im bặt. Sau đó truyền đến tiếng kêu hổn hển: " Tiêu Thần, ta và ngươi liều mạng, ngươi dám trêu ghẹo tỷ tỷ của ta!"
Hải Vân Thiên băng qua rừng hoa cây cảnh rất nhanh vọt tới.
Nếu như là người khác khẳng định cảm thấy nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, nhưng Tiêu Thần cũng không hoảng hốt. Thu hồi vuốt sáng hình rồng. Quyết định từng bước tiến tới Hải Vân Tuyết. Nói: " Cẩn thận kẻo ngã."
Hải Vân Thiên vận khí cực hạn hét lớn: " Tiêu Thần ngươi. . ."
" Ngươi cái gì mà ngươi hả. Không nên suy đoán lung tung. Không phải như ngươi tưởng đâu. Không tin hỏi tỷ tỷ ngươi đi."
Hải Vân Tuyết trước tiên giãy giụa thoát ra ngoài. Sau đó hướng Hải Vân Thiên nói: " Không có gì, ta về trước đi đây." Ngay cả có xảy ra cái gì nàng cũng không thể nói ra. Huống chi hình như không có gì.
Chứng kiến hai người bình tĩnh như vậy, Hải Vân Thiên nghi ngờ vừa xem cái này vừa nhìn cái kia. Mãi đến khi bóng lưng Hải Vân Tuyết biến mất hắn mới hồi phục lại tinh thần. Hung dữ hướng Tiêu Thần nói: " Ta vừa rồi tuyệt đối không có nhìn lầm, ngươi muốn gây bất lợi với tỷ tỷ của ta, Tiêu Thần ta cảnh cáo ngươi, chúng ta quen nhau đã lâu. Nhưng ngươi dám có chủ ý đánh tỷ tỷ ta. Ta và ngươi liều mạng!"
" Rất có tính thách thức, chờ ta ngày nào đó rỗi rãi vô sự thì hãy đi khiêu chiến sau nha."
" Ngươi dám!" Nói đến đây. Hải Vân Thiên chùng lại nhìn Tiêu Thần. Nói: " Ngươi đang làm gì sao?"
Lúc này. Tiêu Thần đang thuần thục cầm bút mực từ chăn đệm dưới đất, đem nước mực ấn lên bàn tay nhỏ bé trắng muốt của Kanati đang té xỉu trên đất rồi ấn dấu tay lên tờ giấy trắng.
" Không có việc gì. Nàng thiếu ta tiền, để nàng lưu lại biên lai."
Hải Vân Thiên ngẩn người.
Phía sau, Gia Cát Khôn, Hoffman trố mắt đứng nhìn. Tiêu Thần này mẹ nó quả thực quá kiêu ngạo, ngay cả mỹ nữ cũng không tha, thật đúng là quái đản mà. Đây là đối xử bình đẳng đây sao! Ngay cả nha đầu bảo bối gia tộc Mander rõ ràng cũng dám đối đãi như thế. Mà khiến bọn họ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, chính là Tiêu Thần bắt được tay ngọc thon nhỏ của Kanati xoa bóp không chỉ ấn vào giấy trắng. Mà còn mở ra mở vào đủ tám chín lần.
" Đi. Không có việc gì nữa rồi." Tiêu Thần dường như chưa phát giác ra mình quá đáng chút nào, thuần thục mặc y phục xong hết thảy, mang theo Kha Kha cùng với Tiểu Quật Long nghênh ngang mà đi. Hải Vân Thiên theo sát mà đuổi theo ra ngoài.
Không ít người hướng về Ôn Tuyền Tiên Cảnh mà tới, Tiêu Thần nhẹ nhàng ly khai nơi đây tránh khỏi mọi người.
Trên đường trở về, sau khi Hải Vân Thiên nghe được quá trình. Một luồng ý nghĩ xung động muốn học máu.
" Tiêu huynh ngươi. . . quá sính cường rồi! Đây là chơi đùa sao. Đúng là không thể như vậy. Ngươi sẽ không sợ rước lấy một lão bất tử của gia tộc Gia Cát hoặc gia tộc Reagan nhảy ra diệt ngươi ư?"
Sau khi Tiêu Thần nghe xong lời giải thích của Hải Vân Thiên quả thực một bộ dạng khó tin, nói: " Ngươi. . . Nghe ai nói?!”
“ Nhân vật tiền bối không ra tay là có hạn chế nhất định. Điều kiện trước tiên là ngươi không thể quá phận. Ta thực sự là hết nói rồi. . . Ta khuyên ngươi hay là tranh thủ thời gian chạy trốn đi, nếu không ngươi chết chắc!"
" Chúng ta kết bạn một hồi. Ta giúp ngươi chặn lại. Tìm cho ngươi người nói một chút sự tình." Nói xong câu đó Hải Vân Thiên lao đi.
Nhưng mà, rất nhanh Hải Vân Thiên lại nhớ tới chỗ ở Tiêu Thần. Trở vào la hét ầm ĩ nói: " Tiêu Thần. . . Ngươi không nên suy nghĩ quá!"
" Huynh đệ ngươi không quá vậy chứ? Ta thật không làm gì tỷ ngươi, ta chỉ dùng lực chộp lấy thắt lưng của tỷ ngươi mà lực cũng nhẹ nhàng thôi…"
" Tiêu Thần ta liều mạng với ngươi! Ngươi chộp đâu không chộp lại lựa chọn thắt lưng tỷ ấy làm gì?!" Hải Vân Thiên tuyệt mỹ lập tức nóng nảy.
Tiêu Thần cảm giác có chút không nói nên lời, xem ra căn bản không cần giải thích, tên gia hỏa kia dường như không phải vì sự tình của tỷ hắn mà đến đây hỏi tội. Đảo ngược như vậy tỏ ra có chút giấu đầu hở đuôi.
Tâm tình Hải Vân Thiên kích động hơn nữa ngày mới bình tĩnh trở lại.
Mà mãi đến lúc này. Tiêu Thần kinh ngạc nghe được lý giải từ trong miệng Hải Vân Thiên hình như hắn bị người ta có chút hiểu lầm. Dĩ nhiên có người cho rằng thân phận hắn không giống nhau.
" Ngươi tới từ chỗ sâu nhất Nam Hoang?!" Hải Vân Thiên bất mãn nói: " Thực sự không nên suy nghĩ quá, uổng công ta cùng với ngươi kết bạn, lại có thể không nói cho ta biết thân phận chân thật của ngươi.
Nói đến đây, Hải Vân Thiên hạ giọng. Thần bí như vậy nói: " Không lường được ngươi đến từ chỗ sâu nhất Nam Hoang. Như vậy Tiểu Quật Long khẳng định là một long vương sao? Tuyệt đối là hậu duệ của chúng nó!"
Tiêu Thần rất nhanh tiêu hóa những thông tin này. Ít nhiều lý giải ‘Thân phận’ chính hắn. Lẩm bẩm: " Đúng, ta đến từ chỗ sâu nhất Nam Hoang, hiện tại là thân phận này. Tương lai cũng là. . ."
Lúc Tiêu Thần tự nói, ngoài khơi Nam Hoang như là xảy ra biển động.
Một thanh niên cao lớn cường tráng cầm trong tay thiết kiếm, một kiếm bổ tới. Sóng lớn vỗ bờ. Loạn thạch xuyên không. Cuồn cuộn nổi lên nghìn lớp sóng to ngập trời. Một cổ lực lượng kinh khủng bạo phát ra. Biển khơi liên miên tách biệt. Nước biển trút xuống hướng hai bên trái phải, một đường lớn bằng phẳng nối thẳng chỗ sâu trong biển xanh.
" Độc Cô Kiếm Ma ta có thể xuất quan rồi!" Chính là từ Long Đảo trở về. Độc Cô Kiếm Ma cường giả Nam Hoang khổ tu hơn một năm.
Cách đó không xa, còn có một con long vương thân sư tử hổ báo, đầu Tổ Long còn nhỏ đang điên cuồng ngửa mặt lên trời gầm thét. Chính là Hồng Long Vương đi theo Độc Cô Kiếm Ma, là một con hung tàn nhất trong mười một tiểu long vương kia, lân giáp chiếu sáng rực rỡ đỏ như máu, toàn thân trên dưới hào quang màu đỏ hừng hực nhảy lên. Giống như hỏa thần hừng hực thiêu đốt. Thanh âm rống lên tựa như sấm đánh đinh tai nhức óc. Có thể thấy lực lượng so với lúc trên Long Đảo rõ ràng cường đại rất nhiều.
Cùng lúc đó, trong rừng già nguyên thủy trung bộ Nam Hoang, mãnh thú rít gào, man thú bỏ chạy, một thanh niên tóc đen khác nào đúc từ sắt thép mà thành. Nửa thân trên xích lõa màu đồng cổ. Toàn thân là máu. Giữa man thú xông lên giết chóc.
Dã tính mười phần!
Mãnh thú dài bảy tám thước ở trong tay hắn giống như là bù nhìn. Đưa tay ra một trảo bị xé rách thành hai nửa, tùy ý vài lần trảm chém, man thú vỡ vụn thành mấy mảnh thật lớn.
Ma tính mười phần!
Cuồng dã khiến người sợ hãi. Da dẻ màu đồng cổ lấp lánh hoàn toàn bị máu loãng nhiễm đỏ. Đôi mắt so với dã thú còn muốn hung ác hơn như lóe ra đao phong sắc bén lạnh lẽo.
Thân thể ma quỷ màu đồng cổ nhiễm máu như có thể súc địa thành thốn tại trong rừng hoang lưu lại một từng cái tàn ảnh. Nơi đi qua máu phun tuôn ra từng làn. Đàn mãnh thú không ngừng chạy trốn. Lưu lại một vùng xác chết thật lớn, mưa máu làm rừng rậm nhiễm đỏ.
Sát tính mười phần!
Cuối cùng. Thân thể ma quỷ đáng sợ trực tiếp từ trong thân thể một man thú dài mười thước băng qua. Hắn mới đình chỉ việc giết chóc.
Đi tới trước một thác nước lớn. Dù cho dưới dòng nước xiết nghìn thước trực tiếp trùng kích thân thể ma quỷ màu đồng cổ đồ sộ của hắn. Ánh mắt băng lãnh tựa như có thể trảm phá thủy liêm. Phát ra hai tia sáng sắc bén đáng sợ, nhìn về hướng Thiên Đế thành.
" Vũ Văn Phong ta cần phải trở về!" Một quyền oanh ra. Thác nước lớn phát ra âm hưởng như sấm đánh, trong sát na chảy ngược lên trên.
Phía bắc Thiên Đế thành, trong hoang mạch bên ngoài tám trăm dặm, một thanh niên như thạch điêu cổ lão. Lẳng lặng ngồi xếp bằng tại trên một tòa núi đá.
Trên người hắn không cảm thấy bất luận dao động sinh mệnh nào. Một mái tóc dài trắng xám tựa như hoa cỏ khô héo theo gió mà rung. Trên thân thể tràn ngập bụi đất như trải qua vô tận năm tháng mà hoàn toan hóa đá.
Mãi đến khi mây đen trên bầu trời bay đi. Ánh dương quang xua đi hắc ám, một tia sáng chiếu rọi trên người hắn. Trong núi rừng tiếng chim hót du dương vang lên. Hắn trong sát na bộc phát ra bừng bừng sinh cơ, từ trên người hắn phát bụi bay lên đầy trời.
Mái tóc dài màu xám xơ xác theo gió mà phân tán, một mái tóc dài màu thủy lam trong nháy mắt được khăn choàng lên. Lóe lên ánh lam sắc rực rỡ mỹ lệ. Hiện ra vẻ khỏe mạnh không gì sánh được.
Đây đúng là một người thanh niên anh nam tử tuấn dị thường, thân dài dựng lên, trông về nơi xa Thiên Đế thành hướng đi. Lẩm bẩm: " Ngũ Hành Phong đã lĩnh giáo rồi, kế tiếp nên tìm người nào đây. . ."
- Đấu thú trường gần đến, phong vân tụ hội, anh tài bốn phương sắp đổ về Nam Hoang... cuộc chiến sắp tới sẽ như thế nào...?
- Mọi người vẫn không quên con rùa Tiểu Tặc chứ... hì hì bí mật của nó là gì?
Tiêu Thần triển khai rất nhanh đuổi tới phía sau mấy nữ tử. Hắn phát hiện ra quần áo đều ở trong tay Kanati và Hải Vân Tuyết thì lập tức ra tay.
Hai tia hào quang sáng chói hóa thành long trảo thật lớn chộp về eo thon của hai người. Kanati vận khí cực hạn, phất tay đánh ra một tia hào quang màu phấn hồng. Hải Vân Tuyết cũng đánh ra một tia sáng màu lục sắc bén. Bây giờ hai nàng thầm nghĩ cách trốn thoát, trong lòng sớm đã tức giậnm hoàn toàn không biết vật trong tay chính là nguyên nhân khiến Tiêu Thần theo sát.
Vài tiếng vang tan vỡ truyền ra. Hai tia hào quang mông lung thành công đem Hải Vân Tuyết xinh đẹp lã lướt cùng với Kanati mỹ lệ thanh xuân cuốn lấy bắt trở về.
“ Buông tay. Bỏ ra!”
“ Đưa ta y phục!”
Tiêu Thần xách hai nàng vừa bắt được, có điều tư thế có chút bất nhã, hai long quang hóa thành long trảo như cành liễu siết chặt quanh eo của hai nàng. Tuy rằng không có thật sự tiếp xúc nhưng đủ để hai nàng tức giận sắc mặt đỏ bừng mà nghiến răng nghiến lợi.
" Tiêu Thần ta liều mạng với ngươi!" Kanati không ngừng giãy giụa. Chiếc áo tắm trắng muốt trượt xuống từng khúc. Lộ ra một mảnh tuyết trắng nhu hòa tinh tế trước ngực. Đường cong mỹ lệ rất là dụ nhân.
" Đi thôi." Tiêu Thần chẳng hề để ý nói, một tay vươn ra ngoài nghiêm túc vì nàng kéo áo tắm lên. Nói: " Rất có ' hàm ý '."
" Ngươi . . ." Thiếu nữ xinh đẹp tóc lam Kanati trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
" Xin tiểu thư đem y phục đổi lại cho ta nào?" Tiêu Thần hướng về Hải Vân Tuyết lộ ra một hàm răng trắng, cười rất xán lạn.
Nam Hoang đại mỹ nữ đoạt y phục hắn. Nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Hải Vân Tuyết vóc người thon dài, đường cong ưu mỹ, thân thể mềm mại lồi lõm nhấp nhô, duyên dáng tới cực điểm. Nàng vừa vặn so với Tiêu Thần thấp hơn một nắm tay, thân hình mềm mại thướt tha so với mỹ nữ tầm thường thon dài không ít. Có thể nói đẹp tới cực điểm, đúng là xứng danh siêu cấp đại mỹ nữ.
Tóc dài ướt sũng phát ra từng luồng hương thơm, nước da trắng muốt mịn như ngọc. Đôi mắt như có một làn sương di động phảng phất che chắn. Đôi môi trơn bóng đỏ thắm dưới chiếc mũi quỳnh nhỏ nhắn thẳng tắp thoạt nhìn gợi cảm không gì sánh được, hàm răng trắng khẽ cắn môi dưới, nàng gắng sức bảo trì ổn định nhẹ giọng hướng Tiêu Thần. Nói: " Ngươi mau buông ta ra."
Nàng đem y phục của Tiêu Thần vứt trên mặt đất, nàng thực sự sợ nam nhân dũng mãnh trước mắt, nhưng tại đây dù dưới loại hoàn cảnh rất tĩnh này vẫn chưa quá mức bừa bãi.
Tiêu Thần còn chưa buông tay thì ngoài rừng hoa cây cảnh của khu khách quý số 2 truyền đến thanh âm hưng phấn của Hải Vân Thiên: " Tiêu Thần ta đến đây xem ngươi làm sao thu tiền tham ô. . ."
Thanh âm rất dồn dập. Hải Vân Thiên giống như bay từ bên ngoài đến. Nhưng ngay sau đó thanh âm liền im bặt. Sau đó truyền đến tiếng kêu hổn hển: " Tiêu Thần, ta và ngươi liều mạng, ngươi dám trêu ghẹo tỷ tỷ của ta!"
Hải Vân Thiên băng qua rừng hoa cây cảnh rất nhanh vọt tới.
Nếu như là người khác khẳng định cảm thấy nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch, nhưng Tiêu Thần cũng không hoảng hốt. Thu hồi vuốt sáng hình rồng. Quyết định từng bước tiến tới Hải Vân Tuyết. Nói: " Cẩn thận kẻo ngã."
Hải Vân Thiên vận khí cực hạn hét lớn: " Tiêu Thần ngươi. . ."
" Ngươi cái gì mà ngươi hả. Không nên suy đoán lung tung. Không phải như ngươi tưởng đâu. Không tin hỏi tỷ tỷ ngươi đi."
Hải Vân Tuyết trước tiên giãy giụa thoát ra ngoài. Sau đó hướng Hải Vân Thiên nói: " Không có gì, ta về trước đi đây." Ngay cả có xảy ra cái gì nàng cũng không thể nói ra. Huống chi hình như không có gì.
Chứng kiến hai người bình tĩnh như vậy, Hải Vân Thiên nghi ngờ vừa xem cái này vừa nhìn cái kia. Mãi đến khi bóng lưng Hải Vân Tuyết biến mất hắn mới hồi phục lại tinh thần. Hung dữ hướng Tiêu Thần nói: " Ta vừa rồi tuyệt đối không có nhìn lầm, ngươi muốn gây bất lợi với tỷ tỷ của ta, Tiêu Thần ta cảnh cáo ngươi, chúng ta quen nhau đã lâu. Nhưng ngươi dám có chủ ý đánh tỷ tỷ ta. Ta và ngươi liều mạng!"
" Rất có tính thách thức, chờ ta ngày nào đó rỗi rãi vô sự thì hãy đi khiêu chiến sau nha."
" Ngươi dám!" Nói đến đây. Hải Vân Thiên chùng lại nhìn Tiêu Thần. Nói: " Ngươi đang làm gì sao?"
Lúc này. Tiêu Thần đang thuần thục cầm bút mực từ chăn đệm dưới đất, đem nước mực ấn lên bàn tay nhỏ bé trắng muốt của Kanati đang té xỉu trên đất rồi ấn dấu tay lên tờ giấy trắng.
" Không có việc gì. Nàng thiếu ta tiền, để nàng lưu lại biên lai."
Hải Vân Thiên ngẩn người.
Phía sau, Gia Cát Khôn, Hoffman trố mắt đứng nhìn. Tiêu Thần này mẹ nó quả thực quá kiêu ngạo, ngay cả mỹ nữ cũng không tha, thật đúng là quái đản mà. Đây là đối xử bình đẳng đây sao! Ngay cả nha đầu bảo bối gia tộc Mander rõ ràng cũng dám đối đãi như thế. Mà khiến bọn họ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, chính là Tiêu Thần bắt được tay ngọc thon nhỏ của Kanati xoa bóp không chỉ ấn vào giấy trắng. Mà còn mở ra mở vào đủ tám chín lần.
" Đi. Không có việc gì nữa rồi." Tiêu Thần dường như chưa phát giác ra mình quá đáng chút nào, thuần thục mặc y phục xong hết thảy, mang theo Kha Kha cùng với Tiểu Quật Long nghênh ngang mà đi. Hải Vân Thiên theo sát mà đuổi theo ra ngoài.
Không ít người hướng về Ôn Tuyền Tiên Cảnh mà tới, Tiêu Thần nhẹ nhàng ly khai nơi đây tránh khỏi mọi người.
Trên đường trở về, sau khi Hải Vân Thiên nghe được quá trình. Một luồng ý nghĩ xung động muốn học máu.
" Tiêu huynh ngươi. . . quá sính cường rồi! Đây là chơi đùa sao. Đúng là không thể như vậy. Ngươi sẽ không sợ rước lấy một lão bất tử của gia tộc Gia Cát hoặc gia tộc Reagan nhảy ra diệt ngươi ư?"
Sau khi Tiêu Thần nghe xong lời giải thích của Hải Vân Thiên quả thực một bộ dạng khó tin, nói: " Ngươi. . . Nghe ai nói?!”
“ Nhân vật tiền bối không ra tay là có hạn chế nhất định. Điều kiện trước tiên là ngươi không thể quá phận. Ta thực sự là hết nói rồi. . . Ta khuyên ngươi hay là tranh thủ thời gian chạy trốn đi, nếu không ngươi chết chắc!"
" Chúng ta kết bạn một hồi. Ta giúp ngươi chặn lại. Tìm cho ngươi người nói một chút sự tình." Nói xong câu đó Hải Vân Thiên lao đi.
Nhưng mà, rất nhanh Hải Vân Thiên lại nhớ tới chỗ ở Tiêu Thần. Trở vào la hét ầm ĩ nói: " Tiêu Thần. . . Ngươi không nên suy nghĩ quá!"
" Huynh đệ ngươi không quá vậy chứ? Ta thật không làm gì tỷ ngươi, ta chỉ dùng lực chộp lấy thắt lưng của tỷ ngươi mà lực cũng nhẹ nhàng thôi…"
" Tiêu Thần ta liều mạng với ngươi! Ngươi chộp đâu không chộp lại lựa chọn thắt lưng tỷ ấy làm gì?!" Hải Vân Thiên tuyệt mỹ lập tức nóng nảy.
Tiêu Thần cảm giác có chút không nói nên lời, xem ra căn bản không cần giải thích, tên gia hỏa kia dường như không phải vì sự tình của tỷ hắn mà đến đây hỏi tội. Đảo ngược như vậy tỏ ra có chút giấu đầu hở đuôi.
Tâm tình Hải Vân Thiên kích động hơn nữa ngày mới bình tĩnh trở lại.
Mà mãi đến lúc này. Tiêu Thần kinh ngạc nghe được lý giải từ trong miệng Hải Vân Thiên hình như hắn bị người ta có chút hiểu lầm. Dĩ nhiên có người cho rằng thân phận hắn không giống nhau.
" Ngươi tới từ chỗ sâu nhất Nam Hoang?!" Hải Vân Thiên bất mãn nói: " Thực sự không nên suy nghĩ quá, uổng công ta cùng với ngươi kết bạn, lại có thể không nói cho ta biết thân phận chân thật của ngươi.
Nói đến đây, Hải Vân Thiên hạ giọng. Thần bí như vậy nói: " Không lường được ngươi đến từ chỗ sâu nhất Nam Hoang. Như vậy Tiểu Quật Long khẳng định là một long vương sao? Tuyệt đối là hậu duệ của chúng nó!"
Tiêu Thần rất nhanh tiêu hóa những thông tin này. Ít nhiều lý giải ‘Thân phận’ chính hắn. Lẩm bẩm: " Đúng, ta đến từ chỗ sâu nhất Nam Hoang, hiện tại là thân phận này. Tương lai cũng là. . ."
Lúc Tiêu Thần tự nói, ngoài khơi Nam Hoang như là xảy ra biển động.
Một thanh niên cao lớn cường tráng cầm trong tay thiết kiếm, một kiếm bổ tới. Sóng lớn vỗ bờ. Loạn thạch xuyên không. Cuồn cuộn nổi lên nghìn lớp sóng to ngập trời. Một cổ lực lượng kinh khủng bạo phát ra. Biển khơi liên miên tách biệt. Nước biển trút xuống hướng hai bên trái phải, một đường lớn bằng phẳng nối thẳng chỗ sâu trong biển xanh.
" Độc Cô Kiếm Ma ta có thể xuất quan rồi!" Chính là từ Long Đảo trở về. Độc Cô Kiếm Ma cường giả Nam Hoang khổ tu hơn một năm.
Cách đó không xa, còn có một con long vương thân sư tử hổ báo, đầu Tổ Long còn nhỏ đang điên cuồng ngửa mặt lên trời gầm thét. Chính là Hồng Long Vương đi theo Độc Cô Kiếm Ma, là một con hung tàn nhất trong mười một tiểu long vương kia, lân giáp chiếu sáng rực rỡ đỏ như máu, toàn thân trên dưới hào quang màu đỏ hừng hực nhảy lên. Giống như hỏa thần hừng hực thiêu đốt. Thanh âm rống lên tựa như sấm đánh đinh tai nhức óc. Có thể thấy lực lượng so với lúc trên Long Đảo rõ ràng cường đại rất nhiều.
Cùng lúc đó, trong rừng già nguyên thủy trung bộ Nam Hoang, mãnh thú rít gào, man thú bỏ chạy, một thanh niên tóc đen khác nào đúc từ sắt thép mà thành. Nửa thân trên xích lõa màu đồng cổ. Toàn thân là máu. Giữa man thú xông lên giết chóc.
Dã tính mười phần!
Mãnh thú dài bảy tám thước ở trong tay hắn giống như là bù nhìn. Đưa tay ra một trảo bị xé rách thành hai nửa, tùy ý vài lần trảm chém, man thú vỡ vụn thành mấy mảnh thật lớn.
Ma tính mười phần!
Cuồng dã khiến người sợ hãi. Da dẻ màu đồng cổ lấp lánh hoàn toàn bị máu loãng nhiễm đỏ. Đôi mắt so với dã thú còn muốn hung ác hơn như lóe ra đao phong sắc bén lạnh lẽo.
Thân thể ma quỷ màu đồng cổ nhiễm máu như có thể súc địa thành thốn tại trong rừng hoang lưu lại một từng cái tàn ảnh. Nơi đi qua máu phun tuôn ra từng làn. Đàn mãnh thú không ngừng chạy trốn. Lưu lại một vùng xác chết thật lớn, mưa máu làm rừng rậm nhiễm đỏ.
Sát tính mười phần!
Cuối cùng. Thân thể ma quỷ đáng sợ trực tiếp từ trong thân thể một man thú dài mười thước băng qua. Hắn mới đình chỉ việc giết chóc.
Đi tới trước một thác nước lớn. Dù cho dưới dòng nước xiết nghìn thước trực tiếp trùng kích thân thể ma quỷ màu đồng cổ đồ sộ của hắn. Ánh mắt băng lãnh tựa như có thể trảm phá thủy liêm. Phát ra hai tia sáng sắc bén đáng sợ, nhìn về hướng Thiên Đế thành.
" Vũ Văn Phong ta cần phải trở về!" Một quyền oanh ra. Thác nước lớn phát ra âm hưởng như sấm đánh, trong sát na chảy ngược lên trên.
Phía bắc Thiên Đế thành, trong hoang mạch bên ngoài tám trăm dặm, một thanh niên như thạch điêu cổ lão. Lẳng lặng ngồi xếp bằng tại trên một tòa núi đá.
Trên người hắn không cảm thấy bất luận dao động sinh mệnh nào. Một mái tóc dài trắng xám tựa như hoa cỏ khô héo theo gió mà rung. Trên thân thể tràn ngập bụi đất như trải qua vô tận năm tháng mà hoàn toan hóa đá.
Mãi đến khi mây đen trên bầu trời bay đi. Ánh dương quang xua đi hắc ám, một tia sáng chiếu rọi trên người hắn. Trong núi rừng tiếng chim hót du dương vang lên. Hắn trong sát na bộc phát ra bừng bừng sinh cơ, từ trên người hắn phát bụi bay lên đầy trời.
Mái tóc dài màu xám xơ xác theo gió mà phân tán, một mái tóc dài màu thủy lam trong nháy mắt được khăn choàng lên. Lóe lên ánh lam sắc rực rỡ mỹ lệ. Hiện ra vẻ khỏe mạnh không gì sánh được.
Đây đúng là một người thanh niên anh nam tử tuấn dị thường, thân dài dựng lên, trông về nơi xa Thiên Đế thành hướng đi. Lẩm bẩm: " Ngũ Hành Phong đã lĩnh giáo rồi, kế tiếp nên tìm người nào đây. . ."
- Đấu thú trường gần đến, phong vân tụ hội, anh tài bốn phương sắp đổ về Nam Hoang... cuộc chiến sắp tới sẽ như thế nào...?
- Mọi người vẫn không quên con rùa Tiểu Tặc chứ... hì hì bí mật của nó là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.