Chương 277: Cổ thần hoang mạc
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Sa mạc mênh mông, không bờ không bến.
Quên đi thời gian biến hóa, quên cả không gian rộng lớn, Tiêu Thần một mình đi về phía trước. Hắn như một Khổ Hành Giả thăm dò không gian hoang vắng thê lương này.
Đây là một trong số bốn đại cấm địa không ai dám tới của Trường Sinh đại lục. Nếu được hỏi nơi đâu đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất trên Trường Sinh đại lục thì hễ là tu chân giả có hiểu biết, chắc chắn sẽ nói là bốn cực tuyệt địa.
Cổ thần hoang mạc phía Bắc, trăm vạn dặm Đồng sơn phía Tây, mênh mông sóng Đông hải phía Đông, đặc biệt là ngàn vạn hoang đảo phía Nam, sâu thế nào đến nay vẫn chưa ai biết, bởi vì chưa có ai còn sống đi ra từ chỗ sâu man hoang đó.
Chính vì không biết nên mới càng đáng sợ!
Ngay cả thiên thần cũng khó đi vào nơi ấy, cho nên không thể phỏng đoán được tình huống bên trong.
Hơn mười vạn dặm sa mạc mênh mông, cát vàng tung bay che lấp cả bầu trời, lấp lánh như những giọt mưa hoàng kim. Từng cồn cát bị xóa nhòa rồi ngay lập tức hình thành nên những cồn cát mới.
Có thể thấy được sự mãnh liệt của những cơn gió nơi đây, nếu như không phải là Tiêu Thần trang bị đầy đủ thánh khí thì sợ rằng đã sớm tan thành mây khói.
Đúng vậy, gió ở nơi này cực kỳ đáng sợ, đến cả thần thể đều có thể xé rách.
Cuồng phong cuối cùng cũng lắng xuống, sa mạc như được tạo thành từ hoàng kim, những hạt cát ánh lên sắc kim chói lòa, nhiệt độ cũng đạt đến một mức đáng sợ.
Ánh nắng trên không cũng chỉ làm cho nhiệt độ tăng lên vài chục độ, thế nhưng dường như chính bản thân sa mạc ánh kim lại như có vô tận năng lượng. Tiêu Thần chứng kiến nửa đoạn thần binh có lưỡi đao vô cùng sắc bén đã bị tan chảy, thần khí như vậy mà cũng không thể chống cự được nhiệt độ khủng bố của sa mạc thì có thể tưởng tượng được sự kinh khủng nơi đây.
Tiêu Thần vốn là dựa vào rất nhiều thánh khí hộ thân mới có thể sinh tồn tại nơi này.
Mặt trời phía xa trên đỉnh đầu, nắng ban trưa gay gắt. Gió đã ngừng thổi. Sa mạc trở nên yên tĩnh và an bình. Tiêu Thần ngồi một mình giữa mênh mông sa mạc ánh kim, không kể ngày đêm kiên trì tu luyện.
Cổ Bi Thiên Đồ hoàn thiện thêm một bước, làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy bộ tâm pháp này bác đại tinh thâm. Huyệt đạo thần hóa càng thêm sáng chói, thần mạch chân thật không ngừng kéo dài ra, càng ngày càng cô đọng. So sánh với kinh mạch bản thân thì càng thêm phần thần bí.
Mồ hôi từng giọt rơi xuống, đài sen mười hai tầng dưới chân không ngừng luyện hóa bốc hơi. Tru tiên tứ kiếm phân ra trấn tứ phương, xuất ra Hỗn Độn nguyên khí mờ mịt. Cổ Thánh Kinh lật qua lật lại, từ bên trong không ngừng xuất ra những ngôi sao sắc vàng, làm cho xung quanh hắn tinh quang lấp lánh. Thái Cực đồ chìm chìm nổi nổi, Âm dương nhị khí xoay tròn qua lại. Thái Dương Thánh Thạch cố định trên không trung, chiếu từng đạo ánh sáng chói lóa...
Giờ đây, xung quanh Tiêu Thần lấp lánh đủ loại màu sắc. Hắn đang dùng thánh khí luyện thể. Vừa vận chuyển Cổ Bi Thiên Đồ tâm pháp, vừa sử dụng nhiều loại thánh khí làm cho Thần Thánh Quang Huy tẩy rửa từng tấc huyết nhục.
Một bầu lớn Thiên Địa Linh túy mà Tiểu Quật Long cho hắn đã vơi đi phân nửa, mà thời gian trôi qua bao lâu hắn cũng đã sớm không còn khái niệm... chỉ biết rằng là rất lâu rồi, có lẽ là vài tháng hay có khi là vài năm gì đó... Hiện tại trên người hắn đã có thêm mười hai huyệt đạo được thần hóa, lấp lánh trong cơ thể như những ngôi sao.
Tất cả là hai támd huyệt đạo hoàn toàn được thần hóa !
Điều này làm cho hắn cảm khái, trong thánh địa Long tộc Nam hoang rốt cuộc là có bao nhiêu thiên địa linh túy hiếm khó có thể tưởng tượng. Tiểu Quật Long đối với hắn có thể nói là cực kỳ hào phóng, trọn vẹn mười hai huyệt đạo được thần hóa, nếu dựa theo tốc độ ngày trước thì không biết phải mất bao nhiêu năm mới thu thập được nhiều linh túy như vậy.
Sau khi một cây cực phẩm tiên sâm có hình dáng của đứa trẻ hoàn toàn bị luyện hóa, huyệt đạo thứ hai chín của Tiêu Thần cũng thần hóa xong. Thất Bảo Diệu Thụ liên tục xuất ra Thất Thải thần quang để rèn luyện thân thể của hắn. Thái Dương Thánh Thạch cũng xuất ra từng tia thánh quang gột rửa kinh mạch của hắn, mỗi tấc huyết mạch đều được gột rửa qua, có thể chứng kiến từng dải hào quang mảnh chạy xuyên suốt, đây là cỡ nào tẩy tủy !!!
Trong sa mạc khổ luyện, quên đi thời gian không gian, thân thể của Tiêu Thần cường hãn đến mức nào thì đến chính hắn cũng khó có thể đánh giá được.
Có điều làm Tiêu Thần cực kì buồn rầu đó là Vũ ấn ký cùng với Thần Thông càng ngày càng xung đột, thậm chí dùng Cổ Bi Thiên Đồ tâm pháp luyện Thiên Địa Linh Túy để Thần hóa huyệt đạo cũng bị xung đột với Võ ấn ký. Mỗi lần đều là một quá trình cực kỳ thống khổ.
"Luyện hóa Thiên Địa Linh Túy làm cho huyệt đạo được thần hóa, chịu đựng qua được thì có thể dung hợp, như vậy Thần thông cùng Võ ấn ký có thể cũng dung hợp được hay không ?" Vô luận thế nào thì hắn cũng không thể phế bỏ thần thông Bát Tương Thế Giới, trước mắt chỉ có thể nghĩ biện phát làm cho hai thứ dung hợp.
Thời gian như nước chảy hướng Đông, Tiêu Thần không biết mình đã xâm nhập cổ thần hoang mạc bao lâu rồi, hắn cố gắng tìm kiếm nhưng ngoài một số tường đổ ra thì cũng không có bất kì manh mối gì.
Có thể là nửa năm đã qua, hay là một hai năm đã qua, trong màn đêm tĩnh lặng này, Tiêu Thần khó mà giữ vững bình tĩnh. Hắn ngồi một mình dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, yên lặng cắn chặt răng đột phá cửa ải.
Đúng vậy, hắn sẽ phải phá vỡ chướng ngại để bước vào cảnh giới Ngự Không, hay còn gọi là cảnh giới Bán Thần.
Cổ Thần hoang mạc có thể nói là một nơi kì dị, ban ngày nhiệt độ có thể đem thần khí luyện hóa, ban đêm thì lạnh đến mức có thể làm nứt nẻ sắt đá.
Dưới sự bảo vệ của Thánh khí, nhiệt độ lạnh lẽo cũng không ảnh hưởng tới Tiêu Thần, thế nhưng Thánh khí cũng không thể giúp hắn qua được ải. Bởi vì đây là một quá trình mở ra bảo tàng của thân thể, cần một cơ duyên, không phải chỉ dùng lực lượng là có thể vượt qua.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đại sa mạc đặc biệt yên tĩnh, Tiêu Thần một mình xếp bằng ở trên bầu trời, toàn thân huyết mạch toàn bộ phồng lên, dường như muốn phá ra.
"A..."
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài, tóc rối bời bay lên, há mồm phun ra một ngụm bổn mạng tinh khí, sau khi bay vòng quanh thân ba vòng liền nhập vào cơ thể.
"Oanh!"
Trong thân thể truyền đến một tiếng vang thật lớn, như có gông cùm xiềng xích nào đó bị đánh vỡ, thần lực tuôn ra, Tiêu Thần quanh thân hào quang vạn trượng, thụy quang lấp lánh, hắn đã bước vào cảnh giới Ngự Không, chính thức là một Bán Thần trẻ tuổi!
Lạnh lùng quét mắt bốn phương, Tiêu Thần nhảy lên, đứng giữa không trung, mắt sáng hơn sao, gương mặt cương nghị ánh lên nét tự tin và trầm ổn.
Cuối cùng cũng đột phá, hắn chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Bán Thần là một đường ranh giới, để tiến vào cành giới Trường Sinh thì phải phá đi nền móng vững chắc cũ. Bước vào cảnh giới Trường Sinh thì không còn là mong muốn nữa. Mỗi một tiến bộ đều giúp cho hắn thẳng tiến lên thần cấp .
Bỗng nhiên, trong lòng hắn chợt có một cảm giác kì dị, thân thể kịch liệt rung động, trong tâm thức là một cõi yên lành, còn dường như toàn bộ không gian xung quanh hướng vào hắn đè nén.
Không gian dường như sụp đổ, mà sau khi ngưng tụ thành một điểm bỗng hóa thành một đạo linh quang nhảy vào tâm thức của hắn. Sau đó không gian lại sụp đổ, hình thành một cái hắc động, hắc vụ vô tận lành lạnh phun ra, hóa thành một mảnh âm vụ nhảy vào tâm hải của hắn...
Ảo giác... Ảo giác...
Ngay sau một cái chớp mắt, Tiêu Thần phát hiện rằng cả không gian ngưng tụ thành một điểm hư vô hay sụp đổ thành hắc động đều không tồn tại, phảng phất như một giấc mơ.
Nhưng cũng vào lúc đó, Tiêu Thần lại thực sự cảm thấy một sự khác biệt so với lúc trước, hắn dường như có thể tan ra trong thiên địa, hay chính xác là hắn và không gian cùng một thể.
Bất chợt tỉnh ngộ!
Thì ra hắn đã nắm giữ một loại thần thông mới: Không Gian Thần Tắc!
Không Gian vi Vương, Thời Gian vi Tôn! Đây là điều Liễu Mộ đã từng nói. Trong số tu giả cùng cấp, có thể khống chế được không gian cùng thời gian thì tu giả đó chính là chí tôn. Tại cảnh giới Thuế Phàm có thể vượt cấp khiêu chiến, chứ đừng nói là cảnh giới vốn đã có thể vượt cấp khiêu chiến như Thức Tàng cùng Ngự Không, khống chế Không Gian Thần Tắc có thể hướng tới tu giả có cảnh giới rất cao khiêu chiến!
Không Gian vi Vương, Thời Gian vi Tôn!
Đột phá vào cành giới Ngự Không, bảo tàng thân thể tiến bộ thêm một bước, hắn nắm giữ một loại thần thông mà tu giả hằng ao ước.
Nhưng chính lúc này thì phiền toái lại tới. Võ ấn ký xao động bất an, võ thể tuy rằng cường hãn đến mức khó có thể tưởng tượng nhưng tại thời điểm này lại có dấu hiệu bị sụp đổ.
Thân thể Tiêu Thần xuất hiện những vết thương nghiêm trọng, vậy mà lại đang... từ từ rạn nứt!
Cảnh tượng trước mắt cực kỳ đáng sợ, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giữa sa mạc mênh mông, Tiêu Thần dường như bị tan rã, thân thể bất cứ khi nào cũng có thể vỡ vụn.
Thần thông cùng Võ thể xung đột!
Cắn chặt răng, Tiêu Thần dùng nghị lực chịu đựng hết thảy. Lặng lẽ cảm thụ Võ ấn ký, âm thầm áp chế Không Gian thần thông mới lĩnh ngộ được.
Đồng thời hắn thúc giục thánh khí, muốn dùng lực lượng của thánh khí để bảo vệ thân thể của mình, thế nhưng lại vô dụng. Lực lượng sụp đổ xuất phát từ bên trong cơ thể, thánh khí căn bản không thể giúp được gì, ngược lại suýt nữa gây ra phản tác dụng.
Phúc họa đi đôi! Vừa mới lĩnh ngộ được Không Gian Thần Tắc thì lại gặp ngay sự phản ứng của Võ thể.
"Rắc"
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, tiếp đó linh hồn của Tiêu Thần bay ra ngoài cơ thể, hắn chứng kiến thân thể của mình chia năm xẻ bảy.
Không đúng!!
Trong sát na, Tiêu Thần đột nhiên khiếp sợ phát hiện, đối diện mặc dù có một khối thân thể nứt ra, nhưng tình trạng hiện tại của hắn cũng không phải là linh hồn xuất khiếu, mà vẫn đang là trạng thái có thân thể!
Làm sao... có thể??!
Làm sao có thể có hai thân thể??? Thế nhưng Tiêu Thần giật mình phát hiện, thân thể này dường như là... chân thực. Hắn dùng sức véo mình, thực sự có cảm giác huyết nhục tương liên.
Cũng trong khoảnh khắc đó, hắn phát hiện trên người hào quang lập lòe, là huyệt đạo thần hóa, là thần mạch kéo dài... Đây là một thân thể được tạo nên bởi huyệt đạo thần hóa và thần mạch.
Từ thân thể sơ khai lại sinh ra được thần thể sao? Tiêu Thần cảm giác vô cùng chấn động, đây là thành quả bước đầu của Cổ Bi Thiên Đồ sao?
Thân thể chia năm xẻ bảy đối diện chậm rãi tụ lại với nhau, rồi sau đó bộc phát ra một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt, lại một lần nữa hợp lại với nhau.
Xoạt
Hào quang lóe lên, hắn phát hiện hai cỗ thân thể hợp nhất, cho đến lúc này hắn mới thở phào một hơi. Bởi vì có lột xác thế nào chăng nữa thì hắn đều cảm thấy thân thể ban đầu là quan trọng nhất.
Không gian thần thông hiện lên, không có bất kì xung đột nào với Võ thể, dường như vừa rồi thân thể chia năm xẻ bảy làm cho thần thông cùng với võ thể tạm thời dung hợp.
Bán thần!
Tiêu Thần chính thức bước vào cảnh giới Bán thần, mà hắn lại nắm giữ một môn thần thông mới!
Thời gian gấp gáp trôi, hắn tiếp tục đi trong Cổ Thần Hoang Mạc, dường như một năm nữa lại trôi qua, trong thời gian này hắn đã đem toàn bộ Thiên Địa Linh Túy mà Tiểu Quật Long cùng Thiên Tài Địa Bảo mà Gia Cát mập mạp đưa cho hoàn toàn luyện hóa.
Giờ đây, hắn cảm thấy sinh mệnh tinh khí toàn thân dâng trào, phảng phất như có lực lượng vô tận, bốn chín đại huyệt đã hoàn toàn thần hóa. Thần mạch kéo dài khắp toàn thân, không chỉ nối những huyệt đạo đã thần hóa mà ngay cả một số những huyệt đạo chưa thần hóa cũng được nối liền.
Sinh mệnh Tinh Nguyên Hào hùng, đây chính là vốn liếng hùng hậu của Tiêu Thần. Đến bây giờ thì hắn không còn hoài nghi nữa, nếu như tất cả huyệt đạo được thần hóa, sinh mệnh tinh nguyên hoàn toàn được thúc giục thì lực lượng ấy vô cùng vô tận, sợ rằng giơ tay nhấc chân đều có khả năng hủy thiên diệt địa.
Mà đó chỉ là lực lượng thể hiện ở mức cơ bản nhất, còn lực lượng chân chính lột xác thì hiện tại khó mà phỏng đoán được.
Võ thể tu luyện cực kỳ thuận lợi, thân thể hắn mạnh mẽ như thần binh lợi khí, binh đao thông thường khó có thể gây thương tích. Thể chất như vậy Bán thần thông thường khó có thể có được!
Tiêu Thần không biết, ba năm đã vội vàng trôi qua.
Hắn độc bước trong Cổ Thần Hoang Mạc khổ tu, mà bên ngoài cũng đang gắt gao truy lùng tung tích của hắn. Có điều nếu không có Thánh khí hộ thân thì kể cả là Trường Sinh Bất Tử thần cũng khó có thể tiến vào sâu trong Cổ Thần Hoang Mạc.
Tiêu Thần vẫn lặng lẽ đi bộ, bởi vì trong Cổ Thần Hoang Mạc, thánh khí "Chỉ Xích Thiên Nhai" dường như bị cầm cố, không thể xuất ra uy năng chân chính, mỗi lần chỉ có thể đi được hơn ngàn mét, mà thời gian để tái sử dụng lại rất lâu. Kể cả sử dụng đài sen mười hai tầng để phi hành thì tốc độ cũng bị kiềm hãm khá nhiều, càng đi sâu vào Cổ Thần Hoang Mạc thì tốc độ càng giảm xuống.
Mặc dù mỗi ngày hơn nửa thời gian dùng để tu hành, thế nhưng Tiêu Thần vẫn hướng về phía sâu trong Cổ Thần Hoang Mạc đi tới hai mấy vạn dặm. Xa như vậy có chút vượt quá tưởng tượng của hắn, sa mạc mênh mông dường như không có điểm cuối.
Thời gian vô tình trôi, Tiêu Thần đã quên hết tất cả ngoại giới, mỗi ngày ngoại trừ tu hành thì chính là đi tới, hắn muốn biết bí mật về chỗ sâu nhất của Cổ Thần Hoang Mạc.
Bỗng một ngày, hắn chợt nghe thấy một tiếng chuông từ xa xăm truyền tới, làm cho hắn có một cảm giác không chân thực.
Phóng lên trời, Tiêu Thần xuất ra nhiều loại Thánh khí, đứng thẳng giữa không trung, hướng về phía xa mà đi.
Phương xa, sâu trong sa mạc ánh kim, một tòa Thần miếu lẳng lặng ở đó, dường như đã tồn tại từ rất xa xưa.
Từ trên trời lao xuống, Tiêu Thần từng bước một tiến về phía trước đi đến.
Cổ miếu dưới hoàng hôn ánh lên một tầng thần thánh quang huy, tiếng chuông xa xăm đã dần dần lắng xuống, cổ miếu trong ánh nắng chiều khiến người ta có cảm giác vô cùng thần bí.
Rốt cục cũng tới gần, thế nhưng Tiêu Thần không có cách nào áp sát, có một lực lượng kì dị nào đó ngăn cách cổ miếu với người ngoài.
Khẽ nghiêng đầu, Tiêu Thần chợt giật mình, tại phía xa sau cổ miếu là một Đạo Quán lẳng lặng nằm ở đó, tràn đầy khí tức tang thương của năm tháng, như là từ Thái Cổ phá không mà đến.
"Đó là.."
Bỗng nhiên, Tiêu Thần nhìn tiếp về phía xa, lại phát hiện một tòa Thần đảo rất nhỏ, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, dường như bị phong ấn vô tận năm tháng, không có chút năng lượng dao động, chỉ lặng lẽ ở đó.
"Tất cả thế giới này đều phải hủy diệt, đây chẳng qua chỉ là hình chiếu của thế giới chân thực mà thôi, tất cả đều là hư ảo, Trường Sinh Giới không nên tồn tại..."
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên quanh quẩn khắp Cổ Thần Hoang Mạc, sa mạc ánh kim mênh mông chợt rung chuyển.
Quên đi thời gian biến hóa, quên cả không gian rộng lớn, Tiêu Thần một mình đi về phía trước. Hắn như một Khổ Hành Giả thăm dò không gian hoang vắng thê lương này.
Đây là một trong số bốn đại cấm địa không ai dám tới của Trường Sinh đại lục. Nếu được hỏi nơi đâu đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất trên Trường Sinh đại lục thì hễ là tu chân giả có hiểu biết, chắc chắn sẽ nói là bốn cực tuyệt địa.
Cổ thần hoang mạc phía Bắc, trăm vạn dặm Đồng sơn phía Tây, mênh mông sóng Đông hải phía Đông, đặc biệt là ngàn vạn hoang đảo phía Nam, sâu thế nào đến nay vẫn chưa ai biết, bởi vì chưa có ai còn sống đi ra từ chỗ sâu man hoang đó.
Chính vì không biết nên mới càng đáng sợ!
Ngay cả thiên thần cũng khó đi vào nơi ấy, cho nên không thể phỏng đoán được tình huống bên trong.
Hơn mười vạn dặm sa mạc mênh mông, cát vàng tung bay che lấp cả bầu trời, lấp lánh như những giọt mưa hoàng kim. Từng cồn cát bị xóa nhòa rồi ngay lập tức hình thành nên những cồn cát mới.
Có thể thấy được sự mãnh liệt của những cơn gió nơi đây, nếu như không phải là Tiêu Thần trang bị đầy đủ thánh khí thì sợ rằng đã sớm tan thành mây khói.
Đúng vậy, gió ở nơi này cực kỳ đáng sợ, đến cả thần thể đều có thể xé rách.
Cuồng phong cuối cùng cũng lắng xuống, sa mạc như được tạo thành từ hoàng kim, những hạt cát ánh lên sắc kim chói lòa, nhiệt độ cũng đạt đến một mức đáng sợ.
Ánh nắng trên không cũng chỉ làm cho nhiệt độ tăng lên vài chục độ, thế nhưng dường như chính bản thân sa mạc ánh kim lại như có vô tận năng lượng. Tiêu Thần chứng kiến nửa đoạn thần binh có lưỡi đao vô cùng sắc bén đã bị tan chảy, thần khí như vậy mà cũng không thể chống cự được nhiệt độ khủng bố của sa mạc thì có thể tưởng tượng được sự kinh khủng nơi đây.
Tiêu Thần vốn là dựa vào rất nhiều thánh khí hộ thân mới có thể sinh tồn tại nơi này.
Mặt trời phía xa trên đỉnh đầu, nắng ban trưa gay gắt. Gió đã ngừng thổi. Sa mạc trở nên yên tĩnh và an bình. Tiêu Thần ngồi một mình giữa mênh mông sa mạc ánh kim, không kể ngày đêm kiên trì tu luyện.
Cổ Bi Thiên Đồ hoàn thiện thêm một bước, làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy bộ tâm pháp này bác đại tinh thâm. Huyệt đạo thần hóa càng thêm sáng chói, thần mạch chân thật không ngừng kéo dài ra, càng ngày càng cô đọng. So sánh với kinh mạch bản thân thì càng thêm phần thần bí.
Mồ hôi từng giọt rơi xuống, đài sen mười hai tầng dưới chân không ngừng luyện hóa bốc hơi. Tru tiên tứ kiếm phân ra trấn tứ phương, xuất ra Hỗn Độn nguyên khí mờ mịt. Cổ Thánh Kinh lật qua lật lại, từ bên trong không ngừng xuất ra những ngôi sao sắc vàng, làm cho xung quanh hắn tinh quang lấp lánh. Thái Cực đồ chìm chìm nổi nổi, Âm dương nhị khí xoay tròn qua lại. Thái Dương Thánh Thạch cố định trên không trung, chiếu từng đạo ánh sáng chói lóa...
Giờ đây, xung quanh Tiêu Thần lấp lánh đủ loại màu sắc. Hắn đang dùng thánh khí luyện thể. Vừa vận chuyển Cổ Bi Thiên Đồ tâm pháp, vừa sử dụng nhiều loại thánh khí làm cho Thần Thánh Quang Huy tẩy rửa từng tấc huyết nhục.
Một bầu lớn Thiên Địa Linh túy mà Tiểu Quật Long cho hắn đã vơi đi phân nửa, mà thời gian trôi qua bao lâu hắn cũng đã sớm không còn khái niệm... chỉ biết rằng là rất lâu rồi, có lẽ là vài tháng hay có khi là vài năm gì đó... Hiện tại trên người hắn đã có thêm mười hai huyệt đạo được thần hóa, lấp lánh trong cơ thể như những ngôi sao.
Tất cả là hai támd huyệt đạo hoàn toàn được thần hóa !
Điều này làm cho hắn cảm khái, trong thánh địa Long tộc Nam hoang rốt cuộc là có bao nhiêu thiên địa linh túy hiếm khó có thể tưởng tượng. Tiểu Quật Long đối với hắn có thể nói là cực kỳ hào phóng, trọn vẹn mười hai huyệt đạo được thần hóa, nếu dựa theo tốc độ ngày trước thì không biết phải mất bao nhiêu năm mới thu thập được nhiều linh túy như vậy.
Sau khi một cây cực phẩm tiên sâm có hình dáng của đứa trẻ hoàn toàn bị luyện hóa, huyệt đạo thứ hai chín của Tiêu Thần cũng thần hóa xong. Thất Bảo Diệu Thụ liên tục xuất ra Thất Thải thần quang để rèn luyện thân thể của hắn. Thái Dương Thánh Thạch cũng xuất ra từng tia thánh quang gột rửa kinh mạch của hắn, mỗi tấc huyết mạch đều được gột rửa qua, có thể chứng kiến từng dải hào quang mảnh chạy xuyên suốt, đây là cỡ nào tẩy tủy !!!
Trong sa mạc khổ luyện, quên đi thời gian không gian, thân thể của Tiêu Thần cường hãn đến mức nào thì đến chính hắn cũng khó có thể đánh giá được.
Có điều làm Tiêu Thần cực kì buồn rầu đó là Vũ ấn ký cùng với Thần Thông càng ngày càng xung đột, thậm chí dùng Cổ Bi Thiên Đồ tâm pháp luyện Thiên Địa Linh Túy để Thần hóa huyệt đạo cũng bị xung đột với Võ ấn ký. Mỗi lần đều là một quá trình cực kỳ thống khổ.
"Luyện hóa Thiên Địa Linh Túy làm cho huyệt đạo được thần hóa, chịu đựng qua được thì có thể dung hợp, như vậy Thần thông cùng Võ ấn ký có thể cũng dung hợp được hay không ?" Vô luận thế nào thì hắn cũng không thể phế bỏ thần thông Bát Tương Thế Giới, trước mắt chỉ có thể nghĩ biện phát làm cho hai thứ dung hợp.
Thời gian như nước chảy hướng Đông, Tiêu Thần không biết mình đã xâm nhập cổ thần hoang mạc bao lâu rồi, hắn cố gắng tìm kiếm nhưng ngoài một số tường đổ ra thì cũng không có bất kì manh mối gì.
Có thể là nửa năm đã qua, hay là một hai năm đã qua, trong màn đêm tĩnh lặng này, Tiêu Thần khó mà giữ vững bình tĩnh. Hắn ngồi một mình dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, yên lặng cắn chặt răng đột phá cửa ải.
Đúng vậy, hắn sẽ phải phá vỡ chướng ngại để bước vào cảnh giới Ngự Không, hay còn gọi là cảnh giới Bán Thần.
Cổ Thần hoang mạc có thể nói là một nơi kì dị, ban ngày nhiệt độ có thể đem thần khí luyện hóa, ban đêm thì lạnh đến mức có thể làm nứt nẻ sắt đá.
Dưới sự bảo vệ của Thánh khí, nhiệt độ lạnh lẽo cũng không ảnh hưởng tới Tiêu Thần, thế nhưng Thánh khí cũng không thể giúp hắn qua được ải. Bởi vì đây là một quá trình mở ra bảo tàng của thân thể, cần một cơ duyên, không phải chỉ dùng lực lượng là có thể vượt qua.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đại sa mạc đặc biệt yên tĩnh, Tiêu Thần một mình xếp bằng ở trên bầu trời, toàn thân huyết mạch toàn bộ phồng lên, dường như muốn phá ra.
"A..."
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài, tóc rối bời bay lên, há mồm phun ra một ngụm bổn mạng tinh khí, sau khi bay vòng quanh thân ba vòng liền nhập vào cơ thể.
"Oanh!"
Trong thân thể truyền đến một tiếng vang thật lớn, như có gông cùm xiềng xích nào đó bị đánh vỡ, thần lực tuôn ra, Tiêu Thần quanh thân hào quang vạn trượng, thụy quang lấp lánh, hắn đã bước vào cảnh giới Ngự Không, chính thức là một Bán Thần trẻ tuổi!
Lạnh lùng quét mắt bốn phương, Tiêu Thần nhảy lên, đứng giữa không trung, mắt sáng hơn sao, gương mặt cương nghị ánh lên nét tự tin và trầm ổn.
Cuối cùng cũng đột phá, hắn chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Bán Thần là một đường ranh giới, để tiến vào cành giới Trường Sinh thì phải phá đi nền móng vững chắc cũ. Bước vào cảnh giới Trường Sinh thì không còn là mong muốn nữa. Mỗi một tiến bộ đều giúp cho hắn thẳng tiến lên thần cấp .
Bỗng nhiên, trong lòng hắn chợt có một cảm giác kì dị, thân thể kịch liệt rung động, trong tâm thức là một cõi yên lành, còn dường như toàn bộ không gian xung quanh hướng vào hắn đè nén.
Không gian dường như sụp đổ, mà sau khi ngưng tụ thành một điểm bỗng hóa thành một đạo linh quang nhảy vào tâm thức của hắn. Sau đó không gian lại sụp đổ, hình thành một cái hắc động, hắc vụ vô tận lành lạnh phun ra, hóa thành một mảnh âm vụ nhảy vào tâm hải của hắn...
Ảo giác... Ảo giác...
Ngay sau một cái chớp mắt, Tiêu Thần phát hiện rằng cả không gian ngưng tụ thành một điểm hư vô hay sụp đổ thành hắc động đều không tồn tại, phảng phất như một giấc mơ.
Nhưng cũng vào lúc đó, Tiêu Thần lại thực sự cảm thấy một sự khác biệt so với lúc trước, hắn dường như có thể tan ra trong thiên địa, hay chính xác là hắn và không gian cùng một thể.
Bất chợt tỉnh ngộ!
Thì ra hắn đã nắm giữ một loại thần thông mới: Không Gian Thần Tắc!
Không Gian vi Vương, Thời Gian vi Tôn! Đây là điều Liễu Mộ đã từng nói. Trong số tu giả cùng cấp, có thể khống chế được không gian cùng thời gian thì tu giả đó chính là chí tôn. Tại cảnh giới Thuế Phàm có thể vượt cấp khiêu chiến, chứ đừng nói là cảnh giới vốn đã có thể vượt cấp khiêu chiến như Thức Tàng cùng Ngự Không, khống chế Không Gian Thần Tắc có thể hướng tới tu giả có cảnh giới rất cao khiêu chiến!
Không Gian vi Vương, Thời Gian vi Tôn!
Đột phá vào cành giới Ngự Không, bảo tàng thân thể tiến bộ thêm một bước, hắn nắm giữ một loại thần thông mà tu giả hằng ao ước.
Nhưng chính lúc này thì phiền toái lại tới. Võ ấn ký xao động bất an, võ thể tuy rằng cường hãn đến mức khó có thể tưởng tượng nhưng tại thời điểm này lại có dấu hiệu bị sụp đổ.
Thân thể Tiêu Thần xuất hiện những vết thương nghiêm trọng, vậy mà lại đang... từ từ rạn nứt!
Cảnh tượng trước mắt cực kỳ đáng sợ, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giữa sa mạc mênh mông, Tiêu Thần dường như bị tan rã, thân thể bất cứ khi nào cũng có thể vỡ vụn.
Thần thông cùng Võ thể xung đột!
Cắn chặt răng, Tiêu Thần dùng nghị lực chịu đựng hết thảy. Lặng lẽ cảm thụ Võ ấn ký, âm thầm áp chế Không Gian thần thông mới lĩnh ngộ được.
Đồng thời hắn thúc giục thánh khí, muốn dùng lực lượng của thánh khí để bảo vệ thân thể của mình, thế nhưng lại vô dụng. Lực lượng sụp đổ xuất phát từ bên trong cơ thể, thánh khí căn bản không thể giúp được gì, ngược lại suýt nữa gây ra phản tác dụng.
Phúc họa đi đôi! Vừa mới lĩnh ngộ được Không Gian Thần Tắc thì lại gặp ngay sự phản ứng của Võ thể.
"Rắc"
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, tiếp đó linh hồn của Tiêu Thần bay ra ngoài cơ thể, hắn chứng kiến thân thể của mình chia năm xẻ bảy.
Không đúng!!
Trong sát na, Tiêu Thần đột nhiên khiếp sợ phát hiện, đối diện mặc dù có một khối thân thể nứt ra, nhưng tình trạng hiện tại của hắn cũng không phải là linh hồn xuất khiếu, mà vẫn đang là trạng thái có thân thể!
Làm sao... có thể??!
Làm sao có thể có hai thân thể??? Thế nhưng Tiêu Thần giật mình phát hiện, thân thể này dường như là... chân thực. Hắn dùng sức véo mình, thực sự có cảm giác huyết nhục tương liên.
Cũng trong khoảnh khắc đó, hắn phát hiện trên người hào quang lập lòe, là huyệt đạo thần hóa, là thần mạch kéo dài... Đây là một thân thể được tạo nên bởi huyệt đạo thần hóa và thần mạch.
Từ thân thể sơ khai lại sinh ra được thần thể sao? Tiêu Thần cảm giác vô cùng chấn động, đây là thành quả bước đầu của Cổ Bi Thiên Đồ sao?
Thân thể chia năm xẻ bảy đối diện chậm rãi tụ lại với nhau, rồi sau đó bộc phát ra một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt, lại một lần nữa hợp lại với nhau.
Xoạt
Hào quang lóe lên, hắn phát hiện hai cỗ thân thể hợp nhất, cho đến lúc này hắn mới thở phào một hơi. Bởi vì có lột xác thế nào chăng nữa thì hắn đều cảm thấy thân thể ban đầu là quan trọng nhất.
Không gian thần thông hiện lên, không có bất kì xung đột nào với Võ thể, dường như vừa rồi thân thể chia năm xẻ bảy làm cho thần thông cùng với võ thể tạm thời dung hợp.
Bán thần!
Tiêu Thần chính thức bước vào cảnh giới Bán thần, mà hắn lại nắm giữ một môn thần thông mới!
Thời gian gấp gáp trôi, hắn tiếp tục đi trong Cổ Thần Hoang Mạc, dường như một năm nữa lại trôi qua, trong thời gian này hắn đã đem toàn bộ Thiên Địa Linh Túy mà Tiểu Quật Long cùng Thiên Tài Địa Bảo mà Gia Cát mập mạp đưa cho hoàn toàn luyện hóa.
Giờ đây, hắn cảm thấy sinh mệnh tinh khí toàn thân dâng trào, phảng phất như có lực lượng vô tận, bốn chín đại huyệt đã hoàn toàn thần hóa. Thần mạch kéo dài khắp toàn thân, không chỉ nối những huyệt đạo đã thần hóa mà ngay cả một số những huyệt đạo chưa thần hóa cũng được nối liền.
Sinh mệnh Tinh Nguyên Hào hùng, đây chính là vốn liếng hùng hậu của Tiêu Thần. Đến bây giờ thì hắn không còn hoài nghi nữa, nếu như tất cả huyệt đạo được thần hóa, sinh mệnh tinh nguyên hoàn toàn được thúc giục thì lực lượng ấy vô cùng vô tận, sợ rằng giơ tay nhấc chân đều có khả năng hủy thiên diệt địa.
Mà đó chỉ là lực lượng thể hiện ở mức cơ bản nhất, còn lực lượng chân chính lột xác thì hiện tại khó mà phỏng đoán được.
Võ thể tu luyện cực kỳ thuận lợi, thân thể hắn mạnh mẽ như thần binh lợi khí, binh đao thông thường khó có thể gây thương tích. Thể chất như vậy Bán thần thông thường khó có thể có được!
Tiêu Thần không biết, ba năm đã vội vàng trôi qua.
Hắn độc bước trong Cổ Thần Hoang Mạc khổ tu, mà bên ngoài cũng đang gắt gao truy lùng tung tích của hắn. Có điều nếu không có Thánh khí hộ thân thì kể cả là Trường Sinh Bất Tử thần cũng khó có thể tiến vào sâu trong Cổ Thần Hoang Mạc.
Tiêu Thần vẫn lặng lẽ đi bộ, bởi vì trong Cổ Thần Hoang Mạc, thánh khí "Chỉ Xích Thiên Nhai" dường như bị cầm cố, không thể xuất ra uy năng chân chính, mỗi lần chỉ có thể đi được hơn ngàn mét, mà thời gian để tái sử dụng lại rất lâu. Kể cả sử dụng đài sen mười hai tầng để phi hành thì tốc độ cũng bị kiềm hãm khá nhiều, càng đi sâu vào Cổ Thần Hoang Mạc thì tốc độ càng giảm xuống.
Mặc dù mỗi ngày hơn nửa thời gian dùng để tu hành, thế nhưng Tiêu Thần vẫn hướng về phía sâu trong Cổ Thần Hoang Mạc đi tới hai mấy vạn dặm. Xa như vậy có chút vượt quá tưởng tượng của hắn, sa mạc mênh mông dường như không có điểm cuối.
Thời gian vô tình trôi, Tiêu Thần đã quên hết tất cả ngoại giới, mỗi ngày ngoại trừ tu hành thì chính là đi tới, hắn muốn biết bí mật về chỗ sâu nhất của Cổ Thần Hoang Mạc.
Bỗng một ngày, hắn chợt nghe thấy một tiếng chuông từ xa xăm truyền tới, làm cho hắn có một cảm giác không chân thực.
Phóng lên trời, Tiêu Thần xuất ra nhiều loại Thánh khí, đứng thẳng giữa không trung, hướng về phía xa mà đi.
Phương xa, sâu trong sa mạc ánh kim, một tòa Thần miếu lẳng lặng ở đó, dường như đã tồn tại từ rất xa xưa.
Từ trên trời lao xuống, Tiêu Thần từng bước một tiến về phía trước đi đến.
Cổ miếu dưới hoàng hôn ánh lên một tầng thần thánh quang huy, tiếng chuông xa xăm đã dần dần lắng xuống, cổ miếu trong ánh nắng chiều khiến người ta có cảm giác vô cùng thần bí.
Rốt cục cũng tới gần, thế nhưng Tiêu Thần không có cách nào áp sát, có một lực lượng kì dị nào đó ngăn cách cổ miếu với người ngoài.
Khẽ nghiêng đầu, Tiêu Thần chợt giật mình, tại phía xa sau cổ miếu là một Đạo Quán lẳng lặng nằm ở đó, tràn đầy khí tức tang thương của năm tháng, như là từ Thái Cổ phá không mà đến.
"Đó là.."
Bỗng nhiên, Tiêu Thần nhìn tiếp về phía xa, lại phát hiện một tòa Thần đảo rất nhỏ, lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, dường như bị phong ấn vô tận năm tháng, không có chút năng lượng dao động, chỉ lặng lẽ ở đó.
"Tất cả thế giới này đều phải hủy diệt, đây chẳng qua chỉ là hình chiếu của thế giới chân thực mà thôi, tất cả đều là hư ảo, Trường Sinh Giới không nên tồn tại..."
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên quanh quẩn khắp Cổ Thần Hoang Mạc, sa mạc ánh kim mênh mông chợt rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.