Chương 222: Cửu phân thạch nhân
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Trong thời thượng cổ, tại đây từng có lần xuất hiện một cột sáng kì dị, Tru Tiên kiếm hung hãn chấn động trời đất, đã tự phá vỡ phong ấn từ địa ngục bay ra, đủ để chứng minh đấy quả thật là vùng đất đáng sợ và huyền bí.
Tiêu Thần cùng Ngưu Nhân hơn nửa ngày không nói gì cả, rất nhiều chuyện cũng không phải loại người như bọn hắn có thể hiểu rõ. Nhưng mà điều đó cũng đúng, bởi vì cảm giác đầy thần bí này, bọn họ càng thêm khát vọng trở nên mạnh mẽ, hi vọng sẽ đến một ngày có thể đạt tới lĩnh vực đó, tiến tới cảnh giới này.
Lướt qua mặt đất màu máu đầy hoang vu, hai người Tiêu Thần di chuyển trong âm phủ tối tăm đã mười lăm ngày rồi, dựa theo hướng dẫn của Sở Giang Vương, hẳn là sắp tới Cửu U đài rồi.
Hai người phóng nhanh như chớp suốt dọc theo đường đi, Tiêu Thần hận không thể lập tức chạy tới đó, không hiểu Kha Kha bây giờ hiện ra sao.
Đại khái đến ngày thứ mười sáu, hai người Tiêu Thần đã đi được mười mấy vạn dặm. Mặc dù vẫn không phát hiện ra Cửu U đài, nhưng họ biết vẫn đang tiếp cận tới vô hạn.
Mà ngay lúc này, ẩn ẩn hiện hiện có âm thanh rất nhỏ truyền vào tai hai người, dường như ở hướng Tây Bắc đang có cao tăng tụng kinh, một luồng lực thần thánh dao động khiến cả địa ngục chấn động nho nhỏ.
Tại nơi âm tào địa phủ tối tăm này, lực lượng thần thánh quả thực hiện ra vô cùng rõ ràng, khiến hai người Tiêu Thần lập tức cảm nhận được.
“ Đi, xem thử thế nào. “ Ngưu Nhân từ khi sinh ra đã không phải một người thích an phận, liền khống chế Hắc Long vương, cùng với Tiêu Thần hướng về phía Tây Bắc lao đi
Đi được khoảng hơn mười dặm, tầng tầng kim quang chuyển động. Ở phia trước một mảng ánh sáng rực rỡ, phảng phất như bình minh chiếu rọi địa ngục tối tăm. Tiếng tụng kinh cầu nguyện hóa ra xuất phát từ nơi đó.
Một ngôi miếu cổ hiện ra. Ánh sáng bình minh sặc sỡ chói lọi, phảng phất như một tầng ánh sáng hoàng kim phủ lên trên miếu cổ, Phật lực liên miên không dứt từ nơi đó phát ra.
“ Địa ngục cổ miếu !“ Mập Mạp ( Bàn Tử) như nghĩ tới một người nào đó, vội nói :” Địa Tạng Vương đang trấn giữ nơi này. “
Hai người Tiêu Thần cũng không chính thức lại gần, khi còn cách xa hơn hai mươi dặm liền đứng trên một ngọn núi đá màu nâu ở bên ngoài quan sát
“Đức phật từ bi!”
Đột nhiên, một tiếng động phát ra tại núi đá phía sau lưng bọn Tiêu Thần mà bọn họ lại không có bất cứ cảm ứng gì trước đó.
“Leng keng …”
Trong phút chốc thần kiếm như xuất khỏi lưng Hắc long vương phát ra thánh quang liền bao phủ cả bọn vào bên trong.
Tiêu Thần cùng Ngưu Nhân xoay người nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ vách núi cheo leo phía sau họ, xuất hiện một lão tăng gầy đến nỗi da bọc xương, lông mi dài trắng như tuyết rủ xuống khóe mắt tới tận hai má. Da tay vàng khè khô héo, giống như một cây gậy trúc lẳng lặng đứng nó, hai tay chắp lại miệng tụng phật hiệu.
Trên người lão tăng mặc tăng bào màu xám xịt, như hàng trăm năm liền không giặt lấy một lần, bẩn thỉu không thể chịu nổi. Trên mặt dính đầy dấu vết theo năm tháng, nhất là chiếc áo cà sa rách nát đã sớm không nhìn ra hình dạng gì, cứ như một cái lưới rách phủ lên người. ( DG: tiết kiệm $ gớm, đồng phục cũng không chịu mua mới )
Ngay nơi địa ngục âm trầm tối tăm này, đột nhiên nhìn thấy một lão tăng như vậy, cho dù là ai cũng bị dọa cho giật mình. Tiêu Thần và Ngưu Nhân vừa nhìn thấy, ý nghĩ đầu tiên chính là : lão là người hay quỷ?
“Lão là sư thật, hay là quỷ tăng(sư đã chết)? “ Ngưu Nhân cẩn thận đề phòng hỏi.
“ Bần tăng đã xuống tóc hơn hai trăm năm có thừa, năm đó chính là một khổ hạnh tăng, hiện tại đang tạm cư trong miếu Địa Tạng vương.”
“ Khổ hạnh tăng? Lão khổ hạnh thế nào lại ở trong miếu Địa Tạng vương? “ Ngưu Nhân kinh ngạc hỏi.
“ Địa Tạng vương mấy ngàn năm nay không thấy chân thân rồi, địa ngục lại có vô số âm hồn hung ác cùng đại yêu ma, khiến rất nhiều cổ miếu bị yêu ma chiếm lĩnh rồi. Bần tăng không có chỗ ở, lang thang, chạy trốn rồi tới nơi cổ miếu từng được Địa Tạng vương đích thân dựng lên này” Lão tăng chỉ về phía mảng cổ miếu rực rỡ ánh sáng thần thánh, nói: “ Nơi này là mảnh đất phật cuối cùng rồi, tất cả các cổ miếu nơi khác đều trở thành sào huyệt của ma rồi. Dù là Địa Tạng vương tái hiện, chỉ sợ cũng khó có thể thu hồi. Bởi vì không riêng gì vấn đề quỷ hồn hung tàn, ngay cả một số tuyệt thế yêu ma trên dương gian cũng mang thân thể tiến vào địa ngục. Các vị thí chủ có muốn theo lão nạp trở lại cổ miếu không? “
“ Không không, không. Hảo ý của ông, chúng ta xin nhận, chúng ta không đi đâu” Ngưu Nhân vội vàng khoát tay từ chối. Theo một quỷ tăng đi như vậy, dù đánh chết hắn cũng không dám.
Lão tăng cười cười, nói: “Hai vị không cần sợ hãi, ta cũng không phải ác quỷ hung dữ, chỉ là một tăng hồn trọn đời hướng phật mà thôi. Trong miếu Địa Tạng vương cũng không phải tất cả là quỷ tăng, bên trong có hai tăng nhân còn sống thuộc huyết thống Địa Tạng vương mà thôi. “
“ Không không, không, chúng ta lại đang có việc gấp, thật sự không nghĩ tới quấy rầy. “ Ngưu Nhân bất kể nói gì cũng không muốn đi theo.
“ Được rồi, bần tâng sẽ không miễn cưỡng. Nhưng có một chuyện muốn nhờ, thỉnh ba vị thí chủ tặng lại vài giọt chân dương huyết của mình. Trong chốn địa ngục này, quỷ hồn quá mực hung ác, gần đây những chốn cổ miếu đều không thể ở được “
“ Cái này .. được rồi. “ Ngưu Nhân và Tiêu Thần nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ đành phải đáp ứng. Lão quỷ tăng này dường như có thực lực sâu không thể lường. Nếu như muốn mưu hại bọn họ, về căn bản không cần phí lời nói nhiều như thế.
Thực sự, lão tăng chủ yếu là muốn lấy máu Long Vương, sau khi dùng bình ngọc đựng vài giọt thì tụng niệm phật hiệu tỏ vẻ cảm tạ.
Cuối cùng, lão tăng lại một lần nữa nghiêm túc và thành khẩn mà nói: “ Bần tăng khi mà thân thể chưa tàn lụi có tu luyện thuật tiên đoán. Đối với chuyện tương lai sắp sửa xảy ra, mặc dù không thể hoàn toàn dự đoán trước, nhưng ít nhiều cũng có chút linh cảm. Ta có cảm giác ở trong miếu Địa Tạng vương sắp có một kiện bảo vật hiện lên, nó cùng các vị thí chủ có liên quan. Vì vậy một lần nữa mời hai vị ở lại, cũng xem như bần tăng báo đáp ân tình biếu tặng chân dương huyết vừa rồi”
Mặc dù là cổ miếu thần thánh thì bây giờ cũng bị quỷ tăng bu kín. Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân quả thật không muốn đi tí nào. Nhưng vì Tiêu Thần sau khi suy tư một chút thì quyết định đi thử một chuyến, nên hắn cũng đành theo.
Ngay khi tới gần vầng ánh sáng rực rỡ trập trùng và tường miếu thần thánh kia, Tiêu Thần cũng biết lão tăng không hề nói dối. Bởi vì khỏa Thi Bố, Toại Nhân Toản, cả hai khối chân đá cùng lúc rung động bay lên. Điều này không khỏi khiến hắn nhìn lão tăng dưới ánh mắt khác. Xem ra, lão tăng này khi còn sống sợ rằng Phật lực thật phi phàm, phải biết rằng thuật tiên đoán này là một trong những thần thông huyền ảo nhất.
Trong lòng Tiêu Thần rất không bình tĩnh, liên tiếp hiện ra hai chân đá thần bí rồi, chẳng lẽ là lần này lại có phát hiện gì nữa sao?
Mặc dù là cổ miếu chốn âm phủ, nhưng tiếng tụng kinh vẫn vang vọng. Phật âm bao la, dù đại đa số đều là quỷ tăng, tuy bọn họ trở thành âm hồn nhưng vẫn giữ lại được một thân phật lực. Theo ý đó mà nói, bọn họ có thể xem như âm linh ứng với một loại linh thể có Phật lực tinh khiết.
Rất nhiều lão tăng chứng kiến cả bọn tiến vào miếu, nhưng cũng không nói nhiều. Tất cả đều ngồi xếp bằng trong cổ miếu, lớn tiếng tụng kinh. Tuy là quỷ tăng nhưng so với rất nhiều vị “ cao tăng đắc đạo “ trên nhân gian còn có khí tức thần phật hơn, điều này quả thực là sự thực đáng cười.
Có rung động rất nhỏ, Toại Nhân Toản rời khỏi thân thể Tiêu Thần, lặng lẽ bay về phía mấy gian cổ miếu hoang dại.
“ Ầm ầm ù ù “
Không lâu sau thì âm thanh rung động truyền ra, mấy gian cổ miếu liền đổ sụp xuống. Toại Nhân Toản bạy ngược lại rơi vào tay Tiêu Thần. Hắn kinh ngạc phát hiện trong tay có thêm một cánh tay đá.
Rất nhiều quỷ tăng nghe âm thanh mà chạy lại, có cả hai lão tăng lúc trước cũng bay tới.
“ Là ai dám phá hủy cổ miếu mà Địa Tạng vương đã tự mình dựng lên rồi? “ Hai lão tăng thân thể gầy như da bọc xương giống nhau, hóa ra là hai La Hán thuộc huyết thống Địa Tạng vương.
Theo sóng tinh thần rung động nhè nhẹ hướng về hai người Tiêu Thần mà quỷ tăng đi đến, liền sáng tỏ.
Trong mắt hai lão tăng bắn ra hai tia quang mang dừng lại trên cánh tay đá trong tay Tiêu Thần, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Một trong hai người run rẩy nói: “Từng có lời đồn, Địa tạng vương đại từ đại bi trí tuệ vô biên đã từng bị mê sảng, từ chính miệng tự lẩm bẩm nói có một Thạch nhân (người đá) gồm chín phần. Có ba mẩu rớt xuống địa ngục. Trừ lần đó ra, chưa ai biết lai lịch gì về cánh tay này. Truyền thuyết năm đó, Địa Tạng vương vừa dâng lễ cúng bái, vừa đem thờ trở thành thánh vật đặt trong miếu thờ. Nghe nói, Thông Thiên giáo chủ có dũng khí khiêu chiến Tổ Thần triều Hữu Sào, sau khi cùng Lão Tử kịch chiến thì Tru Tiên kiếm bị rơi xuống địa ngục, trùng hợp rơi xuống di thể của Thạch nhân. Cuối cùng đành thở dài một tiếng mà không thể mang Tru Tiên kiếm đi.”
Nghe được tin tức như thế, Tiêu Thần trong lòng khó có thể bình tĩnh, một Thạch nhân thoạt nhìn bình thường thế mà có lai lịch lớn tới vậy? Đột nhiên hắn nảy ra ý nghĩ, không nhịn được mở miệng nói: “ Liệu Thạch nhân không phải là xá lợi của Tổ Thần triều Toại Nhân sao? “
Tuy Thạch nhân rất nhỏ, nhưng mà thần thông của Tổ Thần không thể tưởng tượng được. Nếu dù là chết đi, sau khi hóa thạch biến thành hình dạng như vậy, cũng không phải không có khả năng. Huống hồ đây là do thạch khí của Toại Nhân Toản tự tìm đến. Dường như cả khỏa Thi Bố cũng có cảm ứng.
Điều khiến đám Tiêu Thần nghĩ tới, chính là quỷ tăng này khi còn sống, có thể nói là sức mạnh phi phàm, đã tu được cả đại thần thông là thuật tiên tri. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì người như vậy có thể thành phật, không biết vì sau sau khi chết lại bị đày xuống địa ngục. Lão lắc đầu nói: “ Cũng không phải, khi thạch nhân chia thành chín phần thì Tổ Thần triều Toại Nhân còn chưa gặp chuyện không may. Ngược lại trong câu chuyện từ cổ kinh vô danh nào đó có thể dẫn đến đầu mối. Ta trên dương gian từng đọc qua một bộ cổ kinh không nguyên vẹn, không phải kinh văn Phật giáo. Chỉ còn lại có vài tờ cuối cùng, trong đó có ghi một số thứ vô cùng mơ hồ. Đại khái là mấy vị Tổ Thần triều Toại Nhân, triều Hữu Sào này từng được chia đều mấy khỏa đá có khí chất do Thạch nhân vỡ ra. Cũng không biết có phải là toàn thể chín mẩu của Thạch nhân hay không. Vật nằm trong tay tiểu thí chủ rất giống một mẩu thạch chất có khí vật mà trong cổ kinh kia từng nhắc tới. “
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc giật mình. Mà ngoại trừ hai lão tăng thuộc huyết mạch Địa Tạng vương thì chỉ có lão quỷ tăng đến từ dương gian kia hai tay chập lại lễ kính, giờ phút này nhìn lão rất không bình thường.
Tiêu Thần khiếp sợ vô cùng, nguyên tưởng rằng Toại Nhân Toản là thánh vật do Tổ Thần triều Toại Nhân đắc đạo. Nhưng thật không ngờ lại có cơ duyên đoạt được Toại Nhân. Như thế xem ra, cái Thạch nhân này quả thực không hề đơn giản đây! Khiến người ta dễ tưởng tượng phong phú ...
“ Phật gia chú ý hữu duyên, nếu là các người đoạt được, chính là đáng cho nó xuất thế.” Hai lão tăng thuộc huyết mạch Địa tạng vương cũng không làm khó cho hai người Tiêu Thần.
Được quỷ tăng chỉ điểm, ba ngày sau bọn Tiêu Thần rốt cục đã tới Cửu U đài. Từ xa xa đã có thể trông thấy bóng đen khổng lồ như núi.
Trong ba ngày này, Tiêu Thần giật mình phát hiện, di thể của Thạch nhân ẩn vào lục phủ ngũ tạng hắn thì xảy ra biến hóa kinh người. Hai mẩu chân đá tổ hợp thành nửa thân dưới đã không còn đứng nữa, tự nhiên biến thành dạng ngồi xuống khoanh chân. Mà hai chân này cùng cánh tay trái tự nhiên có quang hoa nhàn nhạt nối liền. Quang hoa còn làm nổi lên các bộ phận hư cấu khác của di thể nối liền tạo thành thân ảnh một người. Ngoại trừ hai chân và tay trái là thật còn những chỗ khác đều mơ hồ không rõ. Nó lẳng lặng ngồi xếp bằng trong lồng ngực Tiêu Thần, như là đang lặng yên tu hành.
Thoạt nhìn tưởng không một chút dính dáng gì, mà giờ nó phảng phất như cùng Tiêu Thần hợp thành toàn thể, vô cùng tự nhiên hài hòa. Càng làm Tiêu Thần không thể tin được, chính là ngay cả Hoàng Kim Thần kích và Ô Hắc Thiết ấn cũng không thể tránh được Toại Nhân Toản, tự nhiên thu nhỏ lại cỡ như đầu móng tay rồi chui vào tay trái Thạch nhân, lòng bàn tay hướng lên trời lặng im nâng nó lên.
Tiêu Thần cùng Ngưu Nhân hơn nửa ngày không nói gì cả, rất nhiều chuyện cũng không phải loại người như bọn hắn có thể hiểu rõ. Nhưng mà điều đó cũng đúng, bởi vì cảm giác đầy thần bí này, bọn họ càng thêm khát vọng trở nên mạnh mẽ, hi vọng sẽ đến một ngày có thể đạt tới lĩnh vực đó, tiến tới cảnh giới này.
Lướt qua mặt đất màu máu đầy hoang vu, hai người Tiêu Thần di chuyển trong âm phủ tối tăm đã mười lăm ngày rồi, dựa theo hướng dẫn của Sở Giang Vương, hẳn là sắp tới Cửu U đài rồi.
Hai người phóng nhanh như chớp suốt dọc theo đường đi, Tiêu Thần hận không thể lập tức chạy tới đó, không hiểu Kha Kha bây giờ hiện ra sao.
Đại khái đến ngày thứ mười sáu, hai người Tiêu Thần đã đi được mười mấy vạn dặm. Mặc dù vẫn không phát hiện ra Cửu U đài, nhưng họ biết vẫn đang tiếp cận tới vô hạn.
Mà ngay lúc này, ẩn ẩn hiện hiện có âm thanh rất nhỏ truyền vào tai hai người, dường như ở hướng Tây Bắc đang có cao tăng tụng kinh, một luồng lực thần thánh dao động khiến cả địa ngục chấn động nho nhỏ.
Tại nơi âm tào địa phủ tối tăm này, lực lượng thần thánh quả thực hiện ra vô cùng rõ ràng, khiến hai người Tiêu Thần lập tức cảm nhận được.
“ Đi, xem thử thế nào. “ Ngưu Nhân từ khi sinh ra đã không phải một người thích an phận, liền khống chế Hắc Long vương, cùng với Tiêu Thần hướng về phía Tây Bắc lao đi
Đi được khoảng hơn mười dặm, tầng tầng kim quang chuyển động. Ở phia trước một mảng ánh sáng rực rỡ, phảng phất như bình minh chiếu rọi địa ngục tối tăm. Tiếng tụng kinh cầu nguyện hóa ra xuất phát từ nơi đó.
Một ngôi miếu cổ hiện ra. Ánh sáng bình minh sặc sỡ chói lọi, phảng phất như một tầng ánh sáng hoàng kim phủ lên trên miếu cổ, Phật lực liên miên không dứt từ nơi đó phát ra.
“ Địa ngục cổ miếu !“ Mập Mạp ( Bàn Tử) như nghĩ tới một người nào đó, vội nói :” Địa Tạng Vương đang trấn giữ nơi này. “
Hai người Tiêu Thần cũng không chính thức lại gần, khi còn cách xa hơn hai mươi dặm liền đứng trên một ngọn núi đá màu nâu ở bên ngoài quan sát
“Đức phật từ bi!”
Đột nhiên, một tiếng động phát ra tại núi đá phía sau lưng bọn Tiêu Thần mà bọn họ lại không có bất cứ cảm ứng gì trước đó.
“Leng keng …”
Trong phút chốc thần kiếm như xuất khỏi lưng Hắc long vương phát ra thánh quang liền bao phủ cả bọn vào bên trong.
Tiêu Thần cùng Ngưu Nhân xoay người nhìn lại, chỉ thấy ở chỗ vách núi cheo leo phía sau họ, xuất hiện một lão tăng gầy đến nỗi da bọc xương, lông mi dài trắng như tuyết rủ xuống khóe mắt tới tận hai má. Da tay vàng khè khô héo, giống như một cây gậy trúc lẳng lặng đứng nó, hai tay chắp lại miệng tụng phật hiệu.
Trên người lão tăng mặc tăng bào màu xám xịt, như hàng trăm năm liền không giặt lấy một lần, bẩn thỉu không thể chịu nổi. Trên mặt dính đầy dấu vết theo năm tháng, nhất là chiếc áo cà sa rách nát đã sớm không nhìn ra hình dạng gì, cứ như một cái lưới rách phủ lên người. ( DG: tiết kiệm $ gớm, đồng phục cũng không chịu mua mới )
Ngay nơi địa ngục âm trầm tối tăm này, đột nhiên nhìn thấy một lão tăng như vậy, cho dù là ai cũng bị dọa cho giật mình. Tiêu Thần và Ngưu Nhân vừa nhìn thấy, ý nghĩ đầu tiên chính là : lão là người hay quỷ?
“Lão là sư thật, hay là quỷ tăng(sư đã chết)? “ Ngưu Nhân cẩn thận đề phòng hỏi.
“ Bần tăng đã xuống tóc hơn hai trăm năm có thừa, năm đó chính là một khổ hạnh tăng, hiện tại đang tạm cư trong miếu Địa Tạng vương.”
“ Khổ hạnh tăng? Lão khổ hạnh thế nào lại ở trong miếu Địa Tạng vương? “ Ngưu Nhân kinh ngạc hỏi.
“ Địa Tạng vương mấy ngàn năm nay không thấy chân thân rồi, địa ngục lại có vô số âm hồn hung ác cùng đại yêu ma, khiến rất nhiều cổ miếu bị yêu ma chiếm lĩnh rồi. Bần tăng không có chỗ ở, lang thang, chạy trốn rồi tới nơi cổ miếu từng được Địa Tạng vương đích thân dựng lên này” Lão tăng chỉ về phía mảng cổ miếu rực rỡ ánh sáng thần thánh, nói: “ Nơi này là mảnh đất phật cuối cùng rồi, tất cả các cổ miếu nơi khác đều trở thành sào huyệt của ma rồi. Dù là Địa Tạng vương tái hiện, chỉ sợ cũng khó có thể thu hồi. Bởi vì không riêng gì vấn đề quỷ hồn hung tàn, ngay cả một số tuyệt thế yêu ma trên dương gian cũng mang thân thể tiến vào địa ngục. Các vị thí chủ có muốn theo lão nạp trở lại cổ miếu không? “
“ Không không, không. Hảo ý của ông, chúng ta xin nhận, chúng ta không đi đâu” Ngưu Nhân vội vàng khoát tay từ chối. Theo một quỷ tăng đi như vậy, dù đánh chết hắn cũng không dám.
Lão tăng cười cười, nói: “Hai vị không cần sợ hãi, ta cũng không phải ác quỷ hung dữ, chỉ là một tăng hồn trọn đời hướng phật mà thôi. Trong miếu Địa Tạng vương cũng không phải tất cả là quỷ tăng, bên trong có hai tăng nhân còn sống thuộc huyết thống Địa Tạng vương mà thôi. “
“ Không không, không, chúng ta lại đang có việc gấp, thật sự không nghĩ tới quấy rầy. “ Ngưu Nhân bất kể nói gì cũng không muốn đi theo.
“ Được rồi, bần tâng sẽ không miễn cưỡng. Nhưng có một chuyện muốn nhờ, thỉnh ba vị thí chủ tặng lại vài giọt chân dương huyết của mình. Trong chốn địa ngục này, quỷ hồn quá mực hung ác, gần đây những chốn cổ miếu đều không thể ở được “
“ Cái này .. được rồi. “ Ngưu Nhân và Tiêu Thần nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ đành phải đáp ứng. Lão quỷ tăng này dường như có thực lực sâu không thể lường. Nếu như muốn mưu hại bọn họ, về căn bản không cần phí lời nói nhiều như thế.
Thực sự, lão tăng chủ yếu là muốn lấy máu Long Vương, sau khi dùng bình ngọc đựng vài giọt thì tụng niệm phật hiệu tỏ vẻ cảm tạ.
Cuối cùng, lão tăng lại một lần nữa nghiêm túc và thành khẩn mà nói: “ Bần tăng khi mà thân thể chưa tàn lụi có tu luyện thuật tiên đoán. Đối với chuyện tương lai sắp sửa xảy ra, mặc dù không thể hoàn toàn dự đoán trước, nhưng ít nhiều cũng có chút linh cảm. Ta có cảm giác ở trong miếu Địa Tạng vương sắp có một kiện bảo vật hiện lên, nó cùng các vị thí chủ có liên quan. Vì vậy một lần nữa mời hai vị ở lại, cũng xem như bần tăng báo đáp ân tình biếu tặng chân dương huyết vừa rồi”
Mặc dù là cổ miếu thần thánh thì bây giờ cũng bị quỷ tăng bu kín. Tiểu Mập Mạp Ngưu Nhân quả thật không muốn đi tí nào. Nhưng vì Tiêu Thần sau khi suy tư một chút thì quyết định đi thử một chuyến, nên hắn cũng đành theo.
Ngay khi tới gần vầng ánh sáng rực rỡ trập trùng và tường miếu thần thánh kia, Tiêu Thần cũng biết lão tăng không hề nói dối. Bởi vì khỏa Thi Bố, Toại Nhân Toản, cả hai khối chân đá cùng lúc rung động bay lên. Điều này không khỏi khiến hắn nhìn lão tăng dưới ánh mắt khác. Xem ra, lão tăng này khi còn sống sợ rằng Phật lực thật phi phàm, phải biết rằng thuật tiên đoán này là một trong những thần thông huyền ảo nhất.
Trong lòng Tiêu Thần rất không bình tĩnh, liên tiếp hiện ra hai chân đá thần bí rồi, chẳng lẽ là lần này lại có phát hiện gì nữa sao?
Mặc dù là cổ miếu chốn âm phủ, nhưng tiếng tụng kinh vẫn vang vọng. Phật âm bao la, dù đại đa số đều là quỷ tăng, tuy bọn họ trở thành âm hồn nhưng vẫn giữ lại được một thân phật lực. Theo ý đó mà nói, bọn họ có thể xem như âm linh ứng với một loại linh thể có Phật lực tinh khiết.
Rất nhiều lão tăng chứng kiến cả bọn tiến vào miếu, nhưng cũng không nói nhiều. Tất cả đều ngồi xếp bằng trong cổ miếu, lớn tiếng tụng kinh. Tuy là quỷ tăng nhưng so với rất nhiều vị “ cao tăng đắc đạo “ trên nhân gian còn có khí tức thần phật hơn, điều này quả thực là sự thực đáng cười.
Có rung động rất nhỏ, Toại Nhân Toản rời khỏi thân thể Tiêu Thần, lặng lẽ bay về phía mấy gian cổ miếu hoang dại.
“ Ầm ầm ù ù “
Không lâu sau thì âm thanh rung động truyền ra, mấy gian cổ miếu liền đổ sụp xuống. Toại Nhân Toản bạy ngược lại rơi vào tay Tiêu Thần. Hắn kinh ngạc phát hiện trong tay có thêm một cánh tay đá.
Rất nhiều quỷ tăng nghe âm thanh mà chạy lại, có cả hai lão tăng lúc trước cũng bay tới.
“ Là ai dám phá hủy cổ miếu mà Địa Tạng vương đã tự mình dựng lên rồi? “ Hai lão tăng thân thể gầy như da bọc xương giống nhau, hóa ra là hai La Hán thuộc huyết thống Địa Tạng vương.
Theo sóng tinh thần rung động nhè nhẹ hướng về hai người Tiêu Thần mà quỷ tăng đi đến, liền sáng tỏ.
Trong mắt hai lão tăng bắn ra hai tia quang mang dừng lại trên cánh tay đá trong tay Tiêu Thần, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Một trong hai người run rẩy nói: “Từng có lời đồn, Địa tạng vương đại từ đại bi trí tuệ vô biên đã từng bị mê sảng, từ chính miệng tự lẩm bẩm nói có một Thạch nhân (người đá) gồm chín phần. Có ba mẩu rớt xuống địa ngục. Trừ lần đó ra, chưa ai biết lai lịch gì về cánh tay này. Truyền thuyết năm đó, Địa Tạng vương vừa dâng lễ cúng bái, vừa đem thờ trở thành thánh vật đặt trong miếu thờ. Nghe nói, Thông Thiên giáo chủ có dũng khí khiêu chiến Tổ Thần triều Hữu Sào, sau khi cùng Lão Tử kịch chiến thì Tru Tiên kiếm bị rơi xuống địa ngục, trùng hợp rơi xuống di thể của Thạch nhân. Cuối cùng đành thở dài một tiếng mà không thể mang Tru Tiên kiếm đi.”
Nghe được tin tức như thế, Tiêu Thần trong lòng khó có thể bình tĩnh, một Thạch nhân thoạt nhìn bình thường thế mà có lai lịch lớn tới vậy? Đột nhiên hắn nảy ra ý nghĩ, không nhịn được mở miệng nói: “ Liệu Thạch nhân không phải là xá lợi của Tổ Thần triều Toại Nhân sao? “
Tuy Thạch nhân rất nhỏ, nhưng mà thần thông của Tổ Thần không thể tưởng tượng được. Nếu dù là chết đi, sau khi hóa thạch biến thành hình dạng như vậy, cũng không phải không có khả năng. Huống hồ đây là do thạch khí của Toại Nhân Toản tự tìm đến. Dường như cả khỏa Thi Bố cũng có cảm ứng.
Điều khiến đám Tiêu Thần nghĩ tới, chính là quỷ tăng này khi còn sống, có thể nói là sức mạnh phi phàm, đã tu được cả đại thần thông là thuật tiên tri. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì người như vậy có thể thành phật, không biết vì sau sau khi chết lại bị đày xuống địa ngục. Lão lắc đầu nói: “ Cũng không phải, khi thạch nhân chia thành chín phần thì Tổ Thần triều Toại Nhân còn chưa gặp chuyện không may. Ngược lại trong câu chuyện từ cổ kinh vô danh nào đó có thể dẫn đến đầu mối. Ta trên dương gian từng đọc qua một bộ cổ kinh không nguyên vẹn, không phải kinh văn Phật giáo. Chỉ còn lại có vài tờ cuối cùng, trong đó có ghi một số thứ vô cùng mơ hồ. Đại khái là mấy vị Tổ Thần triều Toại Nhân, triều Hữu Sào này từng được chia đều mấy khỏa đá có khí chất do Thạch nhân vỡ ra. Cũng không biết có phải là toàn thể chín mẩu của Thạch nhân hay không. Vật nằm trong tay tiểu thí chủ rất giống một mẩu thạch chất có khí vật mà trong cổ kinh kia từng nhắc tới. “
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc giật mình. Mà ngoại trừ hai lão tăng thuộc huyết mạch Địa Tạng vương thì chỉ có lão quỷ tăng đến từ dương gian kia hai tay chập lại lễ kính, giờ phút này nhìn lão rất không bình thường.
Tiêu Thần khiếp sợ vô cùng, nguyên tưởng rằng Toại Nhân Toản là thánh vật do Tổ Thần triều Toại Nhân đắc đạo. Nhưng thật không ngờ lại có cơ duyên đoạt được Toại Nhân. Như thế xem ra, cái Thạch nhân này quả thực không hề đơn giản đây! Khiến người ta dễ tưởng tượng phong phú ...
“ Phật gia chú ý hữu duyên, nếu là các người đoạt được, chính là đáng cho nó xuất thế.” Hai lão tăng thuộc huyết mạch Địa tạng vương cũng không làm khó cho hai người Tiêu Thần.
Được quỷ tăng chỉ điểm, ba ngày sau bọn Tiêu Thần rốt cục đã tới Cửu U đài. Từ xa xa đã có thể trông thấy bóng đen khổng lồ như núi.
Trong ba ngày này, Tiêu Thần giật mình phát hiện, di thể của Thạch nhân ẩn vào lục phủ ngũ tạng hắn thì xảy ra biến hóa kinh người. Hai mẩu chân đá tổ hợp thành nửa thân dưới đã không còn đứng nữa, tự nhiên biến thành dạng ngồi xuống khoanh chân. Mà hai chân này cùng cánh tay trái tự nhiên có quang hoa nhàn nhạt nối liền. Quang hoa còn làm nổi lên các bộ phận hư cấu khác của di thể nối liền tạo thành thân ảnh một người. Ngoại trừ hai chân và tay trái là thật còn những chỗ khác đều mơ hồ không rõ. Nó lẳng lặng ngồi xếp bằng trong lồng ngực Tiêu Thần, như là đang lặng yên tu hành.
Thoạt nhìn tưởng không một chút dính dáng gì, mà giờ nó phảng phất như cùng Tiêu Thần hợp thành toàn thể, vô cùng tự nhiên hài hòa. Càng làm Tiêu Thần không thể tin được, chính là ngay cả Hoàng Kim Thần kích và Ô Hắc Thiết ấn cũng không thể tránh được Toại Nhân Toản, tự nhiên thu nhỏ lại cỡ như đầu móng tay rồi chui vào tay trái Thạch nhân, lòng bàn tay hướng lên trời lặng im nâng nó lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.