Chương 236: Đại chiến sôi trào!
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Độc Cô Kiếm Ma từ nhỏ vốn chịu cực chịu khổ. Suốt cuộc đời gã chỉ truy cầu kiếm đạo. Nay cũng vì cường giả Nam Hoang bị người ta sĩ nhục mà đành hiện thân. Thiết Kiếm ngang trời, đại chiến quần hùng, phá Tử Ngục Không Gian, đánh vỡ Minh Vương Bảo Luân (vòng ngọc), đả bại mấy người đứng đầu vài phương thế lực Vương tộc ở Ân Đô, trấn trụ toàn bộ cao thủ.
Mà giờ phút này, một trong Ân Đô tứ kiệt đã trở lại, gã này tuyên bố trong vòng tám mươi chiêu sẽ chém chết tên Nam Hoang man tộc Độc Cô Kiếm Ma, quả thật rất có khí khái.
Sở Hành Cuồng khoác áo bào tím, quanh thân nguyên khí mênh mông làm áo khoác không gió lại tung bay phất phới. Đám thế gia tử đệ bên cạnh đều bị chấn lui. Đôi mắt gã bắn ra hai đạo tử quang, phát ra tới hai thước, gần như thực thể hóa, khí thế bức nhân như hai thanh thần kiếm.
Rất nhiều tu luyện giả chung quanh có tu vi hơi yếu liền kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng nhắm chặt hai mắt lại. Mới vừa rồi, chẳng biết là vì hai đạo thần quang nọ, hay bởi sát ý trùng thiên của Sở Hành Cuồng, làm không ít người xung quanh giống như bị sét đánh trúng, toàn thân run lẩy bẩy.
Có thể tưởng tượng ra được Sở Hành Cuồng cường đại và đáng sợ như thế nào. Ân Đô tứ kiệt danh chấn đế đô, tuyệt chẳng phải hạng hư danh ảo!
Tiêu Thần bất động như núi, nhìn tràng diện xung quanh mà vô cùng bình tĩnh. Mặc dù sát khí đằng đằng như biển giận sóng gầm, mãnh liệt hướng đến hắn, sát khí lành lạnh gần như thực chất hóa đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống cả hắn. Nhưng hắn vẫn ngang nhiên đứng vững như bàn thạch, sừng sững bất động. Vào giờ phút này đây, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên trên người hắn.
Đại Thương quốc Tam công chúa lại càng khó tin hơn vén khăn che mặt lên, lộ ra nửa khuôn mặt tú lệ như thần ngọc, quang mang rực rỡ. Đôi mắt mơ huyền của nàng tỏa ra tia sáng kỳ dị, chăm chú nhìn vị cường giả được Độc Cô Kiếm Ma sùng bái đó. Những đôi mắt đẹp khác của các mỹ nữ có tiếng nơi đế đô cũng đều nhìn chằm chằm về phía vị cao thủ thần bí này.
Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm, cùng mấy phương Vương tộc khác càng nhìn không chớp mắt về phía Tiêu Thần. Vốn dĩ Độc Cô Kiếm Ma một thanh Thiết Kiếm hoành tảo Thư Kiếm Trà hội, đã chấn động lòng người rồi. Hiện giờ gã lại nói người này còn mạnh hơn gã, nhân vật này là rốt cuộc là người như thế nào đây?
Ánh mắt của bọn họ sáng rực, tựa hồ như xuyên nhập thân thể của Tiêu Thần, cân đo đong đếm xem hắn là hạng người nào.
Toàn trường một mảnh an tĩnh, chỉ có âm thanh yếu ớt truyền ra. Ánh mắt mọi người đều đang tập trung ở trên người kia.
Xa xa, hổ mục của Ân Phong lóe lên, nói: “Là hắn, rốt cục đã đến.”
Từng đánh một trận ở Vọng Nguyệt lâu, Ân Phong biết rõ vị thần bí cao thủ này cường đại và đáng sợ như thế nào. Dù đối thủ là Sở Hành Cuồng cũng có thể kịch chiến một phen. Còn vấn đề có thể thắng hay không, gã cũng không dám tin tưởng lắm. Dù sao Ân Đô tứ kiệt có tầm ảnh hưởng quá sâu sắc, thực lực cường đại đã tạo nên ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm trí của các Ân Đô thế gia tử đệ.
Đôi mắt huyền tuyệt đẹp của Yến Khuynh Thành toát lên một tia nghi hoặc, như thế nào lại là hắn? Người này là cao thủ Nam Hoang ư, vì sao nàng chưa gặp bao giờ nhỉ? Chẳng lẽ chính là người thần bí nhất Nam Hoang tứ cường, Triệu Trọng Dương?.
Tiêu Thần đã thay hình đổi dáng, thu liễm khí chất sắc bén của mình lại, so với trước kia thì khác nhau một trời một vực. Nên nàng căn bản vô phương nhận ra hắn.
Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong trong lòng một bụng nghi hoặc, bọn họ biết người này tuyệt không phải là Triệu Trọng Dương. Bởi cả hai gã đều đã từng gặp qua Triệu Trọng Dương rồi.
Vô phương suy đoán, đến cả cao thủ Nam Hoang cũng chẳng thể nhận biết được thân phận của tên thanh niên này.
“Ngươi chính là Nam Hoang đệ nhất cao thủ?!” Sở Hành Cuồng nhướng mày xếch lên, đôi mắt quang mang chói lọi, toàn thân phát ra một cổ khí chất khó tả. Quả thật là cổ khí chất đã trải qua sát phạt bất diệt ở trên chiến trường, nó làm mọi người không khỏi tim đập rộn rã.
Điều đó càng làm cho những đôi mắt của mĩ nữ tiếng tăm đê đô sáng ngời. Dù sao hắn là Ân Đô tứ kiệt, từng làm xao xuyến không ít trái tim nữ tử.
“Không phải” Tiêu Thần bình thản đáp. Đối mặt với cái nhìn chăm chú của tứ phương cao thủ, hắn vẫn lộ ra vẻ thản nhiên thong dong, vững vàng như tùng bách đã dạn tuyết sương, đứng yên tại đương tràng.
“Không phải sao?!” Sở Hành Cuồng mày kiếm dựng thẳng lên.
Mấy ngàn người cùng ồ lên, chẳng lẽ nhận nhầm người ư, hay là Độc Cô Kiếm Ma trêu đùa chúng nhân? Toàn trường rơi vào một mảnh hỗn loạn.
Ngay cả Đại Thương quốc Tam công chúa cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Càng có không ít người la hét ầm ĩ, rất nhiều nhân ảnh quét mắt về phía Thiết Kiếm sau lưng Độc Cô Kiếm Ma.
“Ta là hải ngoại tán tu” Vừa lúc đó, Tiêu Thần nói tiếp. Lời vừa nói ra, hắn một lần nữa lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
Hải ngoại tán tu, hơn mười năm nay chẳng thấy một mống nào đặt chân đến Trường Sinh đại lục, ở trong mắt chúng nhân đó là loại người cực kỳ thần bí.
Độc Cô Kiếm Ma phụ họa: “Ta không có nói hắn là Nam Hoang đệ nhất cao thủ, ta chỉ nói hắn mạnh hơn ta. Hắn từng cùng Nam Hoang đệ nhất cao thủ kịch chiến một đêm, bất phân thắng bại đó”.
Bên bờ Nguyệt Hồ một mảnh ồn ào náo động, Mọi người nhao nhao nghị luận với nhau, tất cả đều mang tâm trạng kinh hãi nhìn Tiêu Thần. Thử nghĩ mà xem, hình như Độc Cô Kiếm Ma thật sự không có nói người này là Nam Hoang đệ nhất cao thủ, chỉ nói người này mạnh hơn hắn thôi, mọi người suy diễn lung tung hoàn toàn rắm rối cả lên.
Cùng đánh ngang ngửa với Nam Hoang đệ nhất cao thủ, mà chính bản thân Độc Cô Kiếm Ma cũng thừa nhận không địch lại. Tiêu Thần đã bị dẫn tới chú ý, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Tiêu Thần đối với những lời này không tiếp tục phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn Độc Cô Kiếm Ma.
“Ha ha, điều này cũng đồng nghĩa nếu ta đánh bại hắn, sẽ như đánh bại được Nam Hoang đệ nhất cao thủ rồi?” Sở Hành Cuồng cười to, tràn ngập cường đại tự tin.
Mấy ngàn người tâm tư khẽ động, họ đều chờ mong để thấy Ân Đô tứ kiệt Sở Hành Cuồng đại chiến cùng hải ngoại tán tu đã từng bất phân thắng bại với vị Nam Hoang đệ nhất cao thủ nọ, đây chắc chắn sẽ là một trận quyết đấu đỉnh cao.
“Nam Hoang đệ nhất cao thủ là ai?” Tựa hồ như có chút tiếc nuối, Sở Hành Cuồng cười to xong quay đầu về phía Độc Cô Kiếm Ma hỏi.
“Hắn đã mất.” Đã lâu rồi Độc Cô Kiếm Ma không nói nhiều như hôm nay, nhất là nhắc tới vị Nam Hoang đệ nhất cao thủ này, gã như không hề tiếc lời vàng ngọc.
“Là ai?” Sở Hành Cuồng tựa hồ vô cùng hứng thú.
Tất cả mọi người ở hiện trường cũng bị lời nói của Độc Cô Kiếm Ma khêu gợi lòng hiếu kỳ. Bên bờ Nguyệt Hồ, mọi người đều muốn biết người kia rốt cục là ai, dù sao Độc Cô Kiếm Ma cũng thừa nhận không địch lại vị đệ nhất cao thủ kia.
Ngay cả Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong đều phá lệ chú ý, cũng muốn biết cái đáp án kia.
“Tiêu Thần”.
Chỉ phun ra hai chữ ngắn ngủn, nói xong Độc Cô Kiếm Ma liền đeo Thiết Kiếm lên lưng, sải bước rời đi.
“Tiêu Thần…”. Tất cả mọi người khi nhắc đến cái danh tự này, đều kinh ngạc ồ lên một tiếng. Nhất là Ân Đô thế gia tử đệ. Bọn họ tin tức linh thông, tự nhiên đều biết đó chính là một cái tên đã từng danh chấn khắp cả Nam Hoang.
Ân Phong cũng từng ở Vọng Nguyệt lâu nói qua, ở Nam Hoang duy nhất chỉ có Tiêu Thần là có thể cùng tối cường cao thủ của Ân Đô đánh một trận.
Đám người Bạc Sĩ cùng Trần Hàng Cẩm lại càng kinh ngạc, mấy nhà Vương tộc này đều biết đến sự kiện lưu huyết một đêm ở Thiên Đế thành…
Đại Thương quốc Tam công chúa càng như nhớ lại chuyện cũ, tiếc hận thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thì ra là hắn…”
Ở xung quanh mỹ nhân Ân Đô này đều toàn là những nhân vật tinh ranh. Một người trong đó cười nói: “Công chúa đã từng gặp người kia à?”
Tam công chúa mỉm cười lắc đầu, không nói một lời nào.
Yến Khuynh Thành vừa nghe thấy, lâm vào một hồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, hồi ức xưa lại hiện về, là người đó sao … Tâm tình nàng có chút phức tạp, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Tề Lạp Áo và Vũ Văn Phong lại càng kinh ngạc, nhất là Vũ Văn Phong từng thảm bại dưới tay Tiêu Thần. Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, hắn không thể không thừa nhận, trận chiến năm đó hắn bại không oan.
“Ha ha…” Sở Hành Cuồng ngửa mặt lên trời cười to nói: “Ta tưởng là ai, nguyên lai là hắn, ta từng nghe nói qua. Nếu là hắn, ta chỉ có thể nói, Nam Hoang bất quá cũng chỉ có vậy thôi!”
“Quá cuồng vọng!”
“Tên này quá kiêu ngạo!”
Đến Hải Thượng Minh Nguyệt viên tham gia Thư Kiếm Trà hội ( hội thơ, trà, kiếm), có không ít người của Tây Cương, Mạc Bắc, Nam hoang, bọn họ nghe vậy đều vô cùng phản cảm và phẫn nộ.
Lãnh quang lưu chuyển trong mắt quét nhìn khắp bốn phía, Sở Hành Cuồng cất giọng lạnh lùng nói: “Ta nghe nói hắn nắm giữ một loại bí thuật thiêu đốt tính mệnh của mình. Giết được vài tên bán thần có là cái gì đâu? Đó chẳng phải tu vi chân chính. Nếu không dùng phương pháp tự hại mình hại người như vậy, hắn tính là thứ gì? Dám đến cùng ta đánh một trận, trong vòng chín chục chiêu ta sẽ chém rớt cái đầu của hắn xuống! Chẳng qua chỉ là một tên man di!”.
Bản tính của Sở Hành Cuồng vốn là vậy, cùng hợp với cái tên vô cùng xứng đôi. Tuy nhiên gã quyết không phải là loại người lỗ mãng. Tuy bề ngoài gã luôn coi rẻ địch nhân, tin tưởng vào sức mạnh bản thân, nhưng đến khi chân chính đại chiến thì lại không hề coi thường bất cứ một địch thủ nào.
“Hừ”
Gã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh đạm quét qua mọi người, nói: “Các ngươi không phục sao? Mở to mắt ra mà xem ta đánh bại hắn .” Vừa nói, gã vừa chỉ tay về phía Tiêu Thần.
Giờ phút này, Độc Cô Kiếm Ma lưng đeo Thiết Kiếm tới gần Tiêu Thần, âm thanh như có như không vang bên tai hắn: “Hiện tại ta đã xác định… hẳn là ngươi.”
Mới ba ngày trước Độc Cô Kiếm Ma gặp Tiêu Thần ở Vọng Nguyệt Lâu, cũng đã sinh nghi. Hôm nay gã xuất hiện ở bên bờ Nguyệt Hồ từ rất sớm, đợi cho đến khi Tiêu Thần xuất hiện.
Người ta nói hiểu rõ mình nhất chẳng phải bằng hữu, không phải địch nhân, mà chính là đối thủ. Có lẽ đó thật sự có chút đạo lý. Độc Cô Kiếm Ma và Tiêu Thần không thể nói là tình bằng hữu gì gì đó. Ở trong lòng Độc Cô Kiếm Ma, Tiêu Thần chỉ là một đối thủ cường đại.
Cũng không phải từ khí tức của Tiêu Thần, càng không phải từ hình dáng mà đoán ra. Độc Cô Kiếm Ma hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác để nhận ra hắn.
Tiêu Thần im lặng.
Độc Cô Kiếm Ma rời đi, trở thành một vị khách quan chiến (không phải mua vé ^_^).
Sở Hành Cuồng bước dài tiến lên phía trước, đối diện với Tiêu Thần, rồi quét mắt về phía Ân Đô thế gia tử đệ, nói: “Ta sẽ lấy lại thể diện cho các ngươi, hôm nay ta sẽ chém đầu hắn.”
Toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại. Sở Hành Cuồng đối chiến với hải ngoại tán tu, đó quả thật đáng để kì vọng a.
“Ngươi sẵn sàng chưa?” Sở Hành Cuồng chăm chú nhìn Tiêu Thần, hùng hổ nói.
“Tại sao ta phải đánh với ngươi? Ta tịnh không muốn động thủ.” Mặc dù thân ở trong vũng nước xoáy, Tiêu Thần vẫn thong dong tự tại.
“Bởi vì ta muốn đánh ngươi!” Sở Hành Cuồng khí thế bức nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm. “Ngươi không thể không chiến!”
“Ngươi tính là thứ gì?” Như cợt đùa, như khinh thường, Tiêu Thần nhàn nhạt nói, rồi quay người bỏ đi.
“Ha ha…” Sở Hành Cuồng cười rộ lên nói: “Muốn chạy à, không có cửa đâu!”
Oanh
Giống như sấm sét , gã lập tức bổ ra một chưởng. Nguyên khí lóe lên như chớp giật, năng lượng màu tím như sóng to gió lớn, cuồn cuộn ập tới, sát khí mạnh mẽ đổ cả lên người Tiêu Thần.
Tiêu Thần không quay đầu lại, ngón trỏ tay phải đưa lên, nhẹ nhàng bắn ra.
Linh Tê kiếm ba, truyền thừa từ lão nhân Man tộc Tê Ngưu, kiếm khí thực không tầm thường. Lấy Tiêu Thần làm trung tâm mà dập dờn chuyển động, như đại hải dậy sóng đẩy tới.
Cảm giác rất nhu nhược, nhưng khi va chạm vào tử sắc lực lượng, kiếm ba lập tức trở cuồng bạo, như ngàn vạn con sóng bạc cùng ập xuống, bên bờ Nguyệt hồ phát ra âm thanh ầm ầm rung trời chuyển đất.
Có thể thấy rõ một luồng sáng năng lượng đường kính hơn mười trượng bốc lên như biển động dữ dội, lấy trung tâm là Tiêu Thần.
Toàn bộ tử sắc năng lượng bị chấn thành tán loạn, Sở Hành Cuồng lộn một vòng rồi bị chấn bay ra ngoài, lui khỏi đường kính hơn mười trượng đó.
Mặc dù động tác của gã rất nhanh, nhưng nửa ống tay áo không kịp lui khỏi vòng tròn đó, trong chớp mắt liền bị đánh nát, hóa thành phấn mạt biến mất ở trên không trung.
Một chiêu bức lui Sở Hành Cuồng, làm cho mọi người khiếp sợ không thôi, mấy ngàn người đều á khẩu vô ngôn.
Một tu luyện giả cơ trí liền làm một cái thí nghiệm nhỏ, tên này ném bội kiếm tới. Kiếm quang lao vào đường kính hơn mười trượng còn chưa hoàn toàn biến mất đó. Tuy chấn động của nó vô cùng nhẹ nhàng, nhưng thanh bội kiếm trong nháy mắt cũng bị chấn nát, lập tức hóa thành mạt phấn.
Mấy ngàn người đều là trợn mắt há hốc mồm. Linh Tê kiếm ba quả thật đáng sợ, tựa hồ có thể hủy diệt tất cả! Khó trách … Sở Hành Cuồng cũng bị chấn bay ra ngoài.
Đây là cao thủ được Độc Cô Kiếm Ma sùng bái sao? Cường giả có thể đánh ngang tay cùng Nam Hoang đệ nhất cao thủ Tiêu Thần?
Đại Thương quốc Tam công chúa cùng hơn mười siêu mĩ nữ Ân Đô, toàn bộ đều từ chỗ ngồi đứng hẳn cả lên. Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm cùng vài phương Vương tộc thế gia tử đệ tất cả đều kinh hãi tiến tới vài bước.
Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong càng lộ ra vẻ mặt kinh sợ. A Thủy, A Băng, Hỏa Niểu của Tây Cương cũng kinh dị mãi không thôi.
Mọi người đang quan chiến không khỏi một phen kinh hãi, toàn trường một lần nữa trở nên im lặng. Thần bí hải ngoại tán tu này tựa hộ sâu không thể lường được, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Sở Hành Cuồng cũng không có vẻ xấu hổ gì, ngược lại gật đầu nói: “Ta đã xem thường ngươi, vậy mới xứng là đối thủ ta.”
“Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ?” Đến giờ Sở Hành Cuồng mới hỏi tên của Tiêu Thần.
Mọi người thầm nghĩ, Sở cuồng nhân ( kẻ điên) đúng là cuồng vọng, đến giờ mới hỏi tên đối thủ. Mọi người cũng muốn biết tên vị cao thủ thần bí này.
Tiêu Thần nhìn khắp bốn phía, nói: “Ta tên Tiêu Thệ Thủy. Bất quá ta tới đây không phải để đánh nhau, cùng người khác động thủ xin miễn cho.”
“Linh Tê kiếm ba mỗi thời đều từng chấn nhiếp thiên hạ. Hôm nay nếu một lần nữa hiện thế, sao có thể để ta thất vọng kia chứ!” Sở Hành Cuồng cười lạnh nói: “Bây giờ ta chính thức thu lại lời nói khi nãy, không chém đầu, lưu lại một mạng, ngươi yên tâm mà ra tay đi.”
Sở Hành Cuồng kiêu ngạo cùng tự tin, sẵng sàng gây chiến.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn gã. Không muốn gặp thị phi, nhưng tịnh không có nghĩa là sợ phiền phức. Hiện nay hắn tu luyện Thế Giới Bát Tướng, thần thông sơ thành. Không nói uy lực, chỉ riêng tốc độ mà nói, kể cả cao thủ Trường Sinh cảnh giới cũng khó giữ được. Nếu thực sự gặp phải bất lợi, hắn cũng tự tin sẽ bỏ chạy được.
“Đừng ép ta giết ngươi.” Năm chữ như thế, từ miệng Tiêu Thần thốt ra, không chỉ làm Sở Hành Cuồng ngẩn ngơ, càng làm mấy ngàn người ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm.
Người này … tựa hồ càng cường thế bá đạo hơn!
Chỉ năm chữ liền sáng tỏ tâm ý, không phải sợ chiến, chẳng qua không muốn chiến. Động thủ sẽ trực tiếp giết người!
Mọi người đều sợ hãi ngây người. Vị hải ngoại tán tu này thật đúng là so với Độc Cô Kiếm Ma còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn, so với Sở Hành Cuồng còn cuồng hơn hẳn. Bên trong vẻ bình tĩnh đó hẳn là một trái tim của một chiến võ giả.
Tiêu Thệ Thủy, cái tên lúc này được mọi người ghi nhớ thật sâu.
“Chiến đi!”
“Hải ngoại tán tu đại chiến Sở Hành Cuồng”
Mọi người hô vang, càng thêm chờ mong trận đại chiến này.
Sở Hành Cuồng cười lạnh, cũng không thèm để ý, phóng như bay về phía trước, quát: “Để ta xem ngươi có lĩnh nghộ được chân ý Linh Tê kiếm ba không.”
Trong phút chốc vọt tới, Sở Hành Cuồng thân thể như xoắn ốc, phi vọt lên trên không trung, toàn thân tử quang lượn lờ, tử sắc quang hoa ngưng tụ thành một thanh thần kiếm trên tay, gã ngay lập tức chém xuống.
Tiêu Thần vững như bàn thạch đồ sộ, đứng yên bất động, nhưng đôi mắt phát ra hai đạo quang mang lăng lệ, như hai đạo thiểm điện rạch ngang qua bầu trời.
Lần này Linh tê kiếm ba cũng không có tái hiện. Tiêu Thần thân tùy tâm động, song thủ vẽ ra quỹ tích kỳ dị, thân kết tâm ngữ, pháp ấn tự nhiên thành.
Vô Úy Sư Tử Ấn!
Cương mãnh như sao băng, vạch nên một đạo quang mang sáng lạn, hướng thẳng lên trời, bổ tới tử sắc thần kiếm.
Tĩnh như núi, động như gió.
Tiêu Thần phóng lên cao, phút chốc cùng Sở Hành Cuồng đánh trăm chiêu, lưu lại từng đạo tàn ảnh. Vô Úy Sư Tử Ấn cuồng mãnh phát huy tới cực hạn.
Hai người sau trăm chiêu đều tự đáp xuống đất.
Sở Hành Cuồng nâng kiếm vọt lên phía trước, khi tụ khi tán, kiếm khí bức về phía Tiêu Thần. Thần kiếm không ngừng chấn vỡ hư không, lực lượng đó không cần phải nói, phát ra từng đạo âm thanh thê lương, bầu trời rung chuyển.
Tiêu Thần đương nhiên chẳng sợ gì. Vô Úy Sư Tử Ấn quét ngang, thân thể như ảo ảnh, nhanh nhẹn như gió, mạnh mẽ tựa sấm.
Keng. Keng
Thủ ấn của Tiêu Thần va chạm thần kiếm, phát ra từng chuỗi quang hoa sáng lạn như sao băng rơi rụng, liên tục cường công, uy thế vô bỉ.
Cuối cùng, Tiêu Thần song thủ hợp ấn, một tiếng sư gầm kinh thiên động địa truyền ra. Một hình ảnh Hoàng Kim sư tử vương ba đầu hiển hiện, hướng về phía Sở Hành Cuồng đánh tới.
Đây là chân ý của Vô Úy Sư Tử ấn sao!
Hư ảnh Sư tử cực kỳ giống Hoàng Kim sư tử vương ba đầu tại Nam Hoang thú vương quyết chiến ba năm trước đó.
Ấn pháp này là thần kỹ Tiêu Thần học được ở Tịnh Thổ, gần như là thần thông. Người truyền cho hắn là Vương Tiên bà, năm đó từng dùng Phật pháp vô thượng áo nghĩa, kết hợp với bí pháp của Sâm Lâm tộc, đã sáng tạo nên một hãn thế tuyệt học. Tuy nhiên bà ta cũng không quên những thần thông phật giáo, liền truyền cho Tiêu Thần.
Sau khi tu tập Vô Úy sư tử ấn, Tiêu Thần từng hoài nghi, Hoàng Kim Sư Tử vương tại Nam Hoang thú vương quyết chiến năm đó có khi nào lại chính là một pho tượng phật!
“Hống…”
Hoàng Kim Sư Tử gần như chân thực hóa, ba đầu ngửa mặt lên trời gầm lớn, đánh về phía Sở Hành Cuồng. Hoàng Kim thần quang bạo phát làm tất cả mọi người phải nhắm mắt lại.
Thiên địa rung chuyển, bầu trời đảo lộn, năng lượng không ngừng bạo phát. Ngay cả nước trong Nguyệt Hồ cũng cuồn cuộn sôi sục. Xa xa nhiều người xem đều lung lay nghiêng ngã, không ít người ngã quỵ ngồi bệt cả trên mặt đất.
Đến khi quang mang tan hết, Hoàng Kim Sư vương biến mất, thì tử sắc thần kiếm trong tay Sở Hành Cuồng cũng bị chấn nát.
Mọi người đều khiếp sợ vô cùng. Hải ngoại tán tu Tiêu Thệ Thủy này quá cường đại. Nguyên tưởng rằng hắn cậy vào Linh Tê kiếm ba, bây giờ xem ra đó cũng không phải thần thông duy nhất của hắn.
“Hừ”
Sở Hành Cuồng hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước bước dài, trong tay “Leng keng” một tiếng, tử sắc quang hoa lưu chuyển, một thanh tử sắc thần kiếm lại được ngưng tụ lại.
Bất động như núi, Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Sở Hành Cuồng. Song thủ lại một lần nữa kết xuất pháp ấn.
Bất Động Minh Vương ấn!
Lần này, Tiêu Thần trực tiếp dùng song thủ để hợp ấn. Hình ảnh Chủ tôn Minh Vương hiện ra, thân ảnh chống đỡ nửa bầu trời, xuất cự chưởng ầm ầm đánh xuống, chấn động mười phương.
Oanh
Đánh vỡ tử sắc thần kiếm của Sở Hành Cuồng, chấn gã chật vật té bay ra ngoài.
Một tràng ồ lên. Không nghi ngờ là Tiêu Thần mạnh mẽ, nhưng thân thủ kinh khủng như thế, mọi người đều không thể tin được.
Sở Hành Cuồng rơi xuống đất, không chút uể oải, chiến ý lại càng thêm lăng lệ. Mặt mày gã lúc này vô cùng ngưng trọng, thấy Tiêu Thần liên tiếp thi triển thần thông, gã quyết định không hề cố kị nữa, định giở ra pháp môn đại thần thông ngạo thị thanh niên.
“Cấp báo!”
Đúng lúc đó, xa xa truyền tới một tiếng la, một quân binh thân mặc khải giáp vọt tới bên đấu trường, chân sau quỳ trên mặt đất, hướng về Sở Hành Cuồng bẩm báo: “Có tin khẩn cấp!”
Sở Hành Cuồng lui về phía sau, rồi bước ra khỏi đấu trường.
Đại chiến bị cắt đứt.
Không chờ Sở Hành Cuồng mở thư tín, hai tên tu luyện giả khác đã vây lấy hắn.
“Sở huynh, để chúng ta giải quyết tên mao đầu tiểu tử kia đi.”
Một người thân hình cao lớn, hơn hẳn người thường tận ba cái đầu, ánh mắt lãnh khốc, vừa nhìn đã biết là loại kiêu ngạo bất tuân. Tên còn lại mặt trắng không râu, vóc người cao gầy, thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy âm nhu lành lạnh.
“Không được, chờ ta xem xong thư tín, sẽ cùng hắn tiếp tục quyết chiến.” Sở Hành Cuồng quả quyết cự tuyệt.
“Chúng ta không đánh mà chờ, chờ cái…” ( Chửi quá hay T__T)
Tất cả mọi người thấy ba gã tranh luận, không khỏi hoài nghi thân phận của hai người kia. Dám ăn nói như vậy với Sở Hành Cuồng, tất nhiên đó không phải người thường.
Ngay lúc đó, có một tên càng không để ý đến lời ngăn cản của Sở Hành Cuồng, rất nhanh gã đó tiến vào đấu tràng, đối diện với Tiêu Thần.
Bên ngoài tràng đấu, Sở Hành Cuồng tái mặt vì giận dữ, nhưng cuối cùng gã cũng đành bấm bụng mà cưỡng chế lửa giận ở trong lòng xuống. Hai người này làm khách của gã không lâu, thân phận tuyệt không phải tầm thường, chính là con em đi ra ngoài lịch lãm của Hổ gia thần bí.
Bạch Lão Hổ ở Trung thổ rất khó dây vào. Nếu không phải cố kỵ thân phận của bọn họ, đồng thời thực lực bọn chúng xác thực phi thường cường đại, Sở Hành Cuồng hiện tại hận không thể sai người chém đầu bọn họ xuống rồi.
Bất quá, sau khi xé mở phong thư, tâm tình của hắn lại tốt hẳn lên, cười ha ha nói: “Cái tên hỗn đản này cũng trở về a, lại còn dùng tin khẩn cấp này trêu ta, đế đô nhất định sẽ càng thêm phần nhiệt náo đây. Hắc hắc…”
Hổ Tử Thông thân hình cao lớn, kiêu ngạo bất tuân, vừa nhìn đã biết là nhân vật khó dây. Gã khinh khỉnh ngắm Tiêu Thần, nói: “Ba năm trước ngươi từng cùng với Tiêu Thần giao thủ sao?”
“Ngươi muốn hỏi để làm gì ?” Tiêu Thần thản nhiên nhìn hắn.
“Các ngươi cuối cùng đấu ngang tay ư?”
Tiêu Thần không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Nói như vậy giữa ngươi và tên khốn đó cũng có chút giao tình nhỉ?”
“Vậy thì sao?”
“Ta biết chứ, các ngươi là loại cẩu hùng gặp cẩu tặc mới kết thành bằng hữu như thế, hôm nay ngươi có chết cũng đừng có oán ta!” Hổ Tử Thông cao lớn như con tinh tinh, điềm nhiên nói.
“Ngươi là ai, hà cớ gì lại ăn nói lỗ mãng như vậy.” Tiêu Thần lạnh lùng nhìn hắn.
Gã tinh tinh khổng lồ kiêu ngạo bất tuân cố đè âm thanh xuống, thấp giọng nói: “Ta là Hổ Tử Thông. Ba năm trước cái tên chết tiệt Tiêu Thần giết chết một huynh đệ của ta, còn giết hai tên bán thần của Hổ gia, làm chúng ta mất hết cả danh tiếng. Huynh đệ ta thề phải tiêu diệt hắn! Bây giờ giết ngươi, nếu hắn còn chưa có chết thì nhất định sẽ hiện thân.”
“Đây là cái lý gì vậy?” Tiêu Thần ánh mắt dần nổi lên hàn khí, nói: “Nơi này không phải nơi Hổ gia các ngươi có thể một tay che trời. Nếu chết thảm ở đây, cũng không ai nhặt xác giúp các ngươi đâu!”
“Ha ha…” Hổ Tử Thông ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Ở trước mặt Hổ gia thần kỹ, ngươi có cơ hội chiến thắng sao? Chưa kể, thân thể ta có một nửa huyết mạch của Bạch Hổ lão tổ tông.”
Tiêu Thần cười, thản nhiên nói: “Vậy sao, dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói của ngươi đi.”
Lại gặp người của Hổ gia. Tiêu Thần vốn không muốn lạm sát người vô tội, không muốn động đến con em tầm thường của Hổ gia. Nhưng nhìn tâm tính của đối phương, hắn phút chốc bỗng thay đổi chủ ý.
Muốn thả ngươi, không dễ dàng thế.
Giết ngươi, không cần thương lượng!
Bây giờ cho dù Hổ Tử Thông không muốn đánh, Tiêu Thần cũng tuyệt không bỏ qua cho gã, đã phán tội chết cho tên này. Tiêu Thần liền quyết định xuất toàn lực, không lưu lại một chút nào.
Xoẹt
Như một tia chớp lóe lên, Tiêu Thần phút chốc liền vọt tới, toàn lực xuất thủ. Truyền thừa của Man tộc Tê Ngưu lão nhân, Linh Tê kiếm ba đã xuất ra!
Ngón trỏ và ngón giữa chỉ thiên, một vòng tròn đường kính hơn 20 trượng, rung động dập dờn. Dao động kinh khủng phút chốc cuồn cuộn phóng ra.
“Lên!” Hổ Tử Thông tựa hồ biết lợi hại, gào lớn. Toàn thân lóe lên bạch quang, một đầu Bạch Hổ hiện ra, ở sau lưng hắn nhe nanh mua vuốt, phát ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Một quyền của gã đánh thẳng về phía trước, không ngờ lại sinh ra một đạo lôi quang. Đây là thần thông của gã – Hủy Diệt lôi điện.
Nhưng là…
Căn bản vô phương ngăn cản, lôi điện trong phút chốc đã bị kiếm khí đánh vỡ, tán loạn như hư vô ảo ảnh.
Kiếm khí dập dờn, giống như tiếng chuông rung nhẹ, âm thanh khi tỏ khi mờ vô cùng huyền ảo. Từng đợt kiếm ba giống như từng hồi chuông báo tử ngân lên.
“Đương…”
Dư âm lượn lờ.
“A…”
Hổ Tử Thông gào lên thảm thiết, hai chân phút chốc bị chấn gãy nát vụn, hóa thành tro bụi. Gã hoảng sợ vội phóng lên cao, định tránh khỏi cái kết cục hình thần câu diệt.
Mặc dù đã chạy ra khỏi đường kính gần hai mươi trượng đó, nhưng hai chân đã nát bấy, thử hỏi tốc độ sao có thể nhanh được đây? Tiêu Thần lạc thủ vô tình cười lạnh một tiếng, lưu lại một đạo tàn ảnh vọt tới.
Truyền thừa của Sâm Lâm tộc Vương Tiên bà, tối cường Áo Nghĩa đã được xuất ra.
Thần vận niêm hoa ấn!
Một hư ảnh khổng lồ xuất hiện, có thần vận vô cùng giống Tiêu Thần, lãnh khốc vô tình đồng thời mang tiếu ý nhàn nhạt, trong tay nó cầm một đóa kỳ hoa không thể nói tên.
Xoẹt.
Thần hoa rời tay, đón gió cuồng truớng. Cánh hoa trong suốt, mạnh mẽ phủ xuống hệt như những lưỡi đao sắc bén.
“Phốc”
Huyết quang bắn tung tóe, hai tay cùng ngực, bụng Hổ Tử Thông trong phút chốc bị chém nát. Từng ngón tay cũng không còn nguyên vẹn, chỉ lưu lại một mảng huyết vụ ở trên không trung.
Chỉ còn một cái đầu tràn ngập thần sắc hoảng sợ trôi nổi trên bầu trời đầy hoa huyết.
Cách đó không xa, tên mặt trắng không râu Hổ Tử Phong suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Đường đệ thảm bại như vậy, sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết, làm gã không dám tin vào hai mắt mình, gã rống lên giận dữ vọt tới.
Xa xa, Sở Hành Cuồng đem tất cả diễn biến thu vào mắt, dù gã lo lắng cũng không có biện pháp, mà có muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Đáng chết! Hai tên hỗn đản… Chết thì chết, nhưng là … trong thành còn một Tráng Lão Hổ, thật là phiền phức cho ta rồi!”
Sở Hành Cuồng hối hận không thôi, thật là không nên thu hai tên này làm khách khanh. Mặc dù hai người này phi thường cường đại, nhưng hiện tại xảy ra chuyện, với bối cảnh của bọn họ … Thật là phiền phức đây.
Tàn hoa trôi nổi quanh đầu của Hổ Tử Thông. Thần sắc vô cùng hoảng sợ, mang theo một chút không cam lòng, truyền ra một tia tinh thần ba động: “Ta là một cao thủ Thức Tàng cảnh giới Lục trọng thiên sơ cấp, thế mà bị giết…”
“Dù Thất trọng thiên cũng bị ta giết như thường!”
Âm thanh băng lãnh của Tiêu Thần đánh tan ý chí cuối cùng của gã. Lúc Hổ Tử Phong vọt tới vùng phụ cận, Tiêu Thần vươn ngón áp út, rồi nhẹ nhàng bắn ra.
Đầu lâu đang trôi nổi bên tàn hoa, lúc kiếm ba hạ xuống, “Phanh” một tiếng, nát bấy!
Bên bờ Nguyệt hồ, hoàn toàn sôi sục. Mấy ngàn người hò hét phấn khích. Biểu hiện của Tiêu Thần cũng khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi.
Mà giờ phút này, một trong Ân Đô tứ kiệt đã trở lại, gã này tuyên bố trong vòng tám mươi chiêu sẽ chém chết tên Nam Hoang man tộc Độc Cô Kiếm Ma, quả thật rất có khí khái.
Sở Hành Cuồng khoác áo bào tím, quanh thân nguyên khí mênh mông làm áo khoác không gió lại tung bay phất phới. Đám thế gia tử đệ bên cạnh đều bị chấn lui. Đôi mắt gã bắn ra hai đạo tử quang, phát ra tới hai thước, gần như thực thể hóa, khí thế bức nhân như hai thanh thần kiếm.
Rất nhiều tu luyện giả chung quanh có tu vi hơi yếu liền kêu lên một tiếng thảm thiết, vội vàng nhắm chặt hai mắt lại. Mới vừa rồi, chẳng biết là vì hai đạo thần quang nọ, hay bởi sát ý trùng thiên của Sở Hành Cuồng, làm không ít người xung quanh giống như bị sét đánh trúng, toàn thân run lẩy bẩy.
Có thể tưởng tượng ra được Sở Hành Cuồng cường đại và đáng sợ như thế nào. Ân Đô tứ kiệt danh chấn đế đô, tuyệt chẳng phải hạng hư danh ảo!
Tiêu Thần bất động như núi, nhìn tràng diện xung quanh mà vô cùng bình tĩnh. Mặc dù sát khí đằng đằng như biển giận sóng gầm, mãnh liệt hướng đến hắn, sát khí lành lạnh gần như thực chất hóa đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống cả hắn. Nhưng hắn vẫn ngang nhiên đứng vững như bàn thạch, sừng sững bất động. Vào giờ phút này đây, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên trên người hắn.
Đại Thương quốc Tam công chúa lại càng khó tin hơn vén khăn che mặt lên, lộ ra nửa khuôn mặt tú lệ như thần ngọc, quang mang rực rỡ. Đôi mắt mơ huyền của nàng tỏa ra tia sáng kỳ dị, chăm chú nhìn vị cường giả được Độc Cô Kiếm Ma sùng bái đó. Những đôi mắt đẹp khác của các mỹ nữ có tiếng nơi đế đô cũng đều nhìn chằm chằm về phía vị cao thủ thần bí này.
Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm, cùng mấy phương Vương tộc khác càng nhìn không chớp mắt về phía Tiêu Thần. Vốn dĩ Độc Cô Kiếm Ma một thanh Thiết Kiếm hoành tảo Thư Kiếm Trà hội, đã chấn động lòng người rồi. Hiện giờ gã lại nói người này còn mạnh hơn gã, nhân vật này là rốt cuộc là người như thế nào đây?
Ánh mắt của bọn họ sáng rực, tựa hồ như xuyên nhập thân thể của Tiêu Thần, cân đo đong đếm xem hắn là hạng người nào.
Toàn trường một mảnh an tĩnh, chỉ có âm thanh yếu ớt truyền ra. Ánh mắt mọi người đều đang tập trung ở trên người kia.
Xa xa, hổ mục của Ân Phong lóe lên, nói: “Là hắn, rốt cục đã đến.”
Từng đánh một trận ở Vọng Nguyệt lâu, Ân Phong biết rõ vị thần bí cao thủ này cường đại và đáng sợ như thế nào. Dù đối thủ là Sở Hành Cuồng cũng có thể kịch chiến một phen. Còn vấn đề có thể thắng hay không, gã cũng không dám tin tưởng lắm. Dù sao Ân Đô tứ kiệt có tầm ảnh hưởng quá sâu sắc, thực lực cường đại đã tạo nên ấn tượng không thể xóa nhòa trong tâm trí của các Ân Đô thế gia tử đệ.
Đôi mắt huyền tuyệt đẹp của Yến Khuynh Thành toát lên một tia nghi hoặc, như thế nào lại là hắn? Người này là cao thủ Nam Hoang ư, vì sao nàng chưa gặp bao giờ nhỉ? Chẳng lẽ chính là người thần bí nhất Nam Hoang tứ cường, Triệu Trọng Dương?.
Tiêu Thần đã thay hình đổi dáng, thu liễm khí chất sắc bén của mình lại, so với trước kia thì khác nhau một trời một vực. Nên nàng căn bản vô phương nhận ra hắn.
Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong trong lòng một bụng nghi hoặc, bọn họ biết người này tuyệt không phải là Triệu Trọng Dương. Bởi cả hai gã đều đã từng gặp qua Triệu Trọng Dương rồi.
Vô phương suy đoán, đến cả cao thủ Nam Hoang cũng chẳng thể nhận biết được thân phận của tên thanh niên này.
“Ngươi chính là Nam Hoang đệ nhất cao thủ?!” Sở Hành Cuồng nhướng mày xếch lên, đôi mắt quang mang chói lọi, toàn thân phát ra một cổ khí chất khó tả. Quả thật là cổ khí chất đã trải qua sát phạt bất diệt ở trên chiến trường, nó làm mọi người không khỏi tim đập rộn rã.
Điều đó càng làm cho những đôi mắt của mĩ nữ tiếng tăm đê đô sáng ngời. Dù sao hắn là Ân Đô tứ kiệt, từng làm xao xuyến không ít trái tim nữ tử.
“Không phải” Tiêu Thần bình thản đáp. Đối mặt với cái nhìn chăm chú của tứ phương cao thủ, hắn vẫn lộ ra vẻ thản nhiên thong dong, vững vàng như tùng bách đã dạn tuyết sương, đứng yên tại đương tràng.
“Không phải sao?!” Sở Hành Cuồng mày kiếm dựng thẳng lên.
Mấy ngàn người cùng ồ lên, chẳng lẽ nhận nhầm người ư, hay là Độc Cô Kiếm Ma trêu đùa chúng nhân? Toàn trường rơi vào một mảnh hỗn loạn.
Ngay cả Đại Thương quốc Tam công chúa cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Càng có không ít người la hét ầm ĩ, rất nhiều nhân ảnh quét mắt về phía Thiết Kiếm sau lưng Độc Cô Kiếm Ma.
“Ta là hải ngoại tán tu” Vừa lúc đó, Tiêu Thần nói tiếp. Lời vừa nói ra, hắn một lần nữa lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
Hải ngoại tán tu, hơn mười năm nay chẳng thấy một mống nào đặt chân đến Trường Sinh đại lục, ở trong mắt chúng nhân đó là loại người cực kỳ thần bí.
Độc Cô Kiếm Ma phụ họa: “Ta không có nói hắn là Nam Hoang đệ nhất cao thủ, ta chỉ nói hắn mạnh hơn ta. Hắn từng cùng Nam Hoang đệ nhất cao thủ kịch chiến một đêm, bất phân thắng bại đó”.
Bên bờ Nguyệt Hồ một mảnh ồn ào náo động, Mọi người nhao nhao nghị luận với nhau, tất cả đều mang tâm trạng kinh hãi nhìn Tiêu Thần. Thử nghĩ mà xem, hình như Độc Cô Kiếm Ma thật sự không có nói người này là Nam Hoang đệ nhất cao thủ, chỉ nói người này mạnh hơn hắn thôi, mọi người suy diễn lung tung hoàn toàn rắm rối cả lên.
Cùng đánh ngang ngửa với Nam Hoang đệ nhất cao thủ, mà chính bản thân Độc Cô Kiếm Ma cũng thừa nhận không địch lại. Tiêu Thần đã bị dẫn tới chú ý, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Tiêu Thần đối với những lời này không tiếp tục phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn Độc Cô Kiếm Ma.
“Ha ha, điều này cũng đồng nghĩa nếu ta đánh bại hắn, sẽ như đánh bại được Nam Hoang đệ nhất cao thủ rồi?” Sở Hành Cuồng cười to, tràn ngập cường đại tự tin.
Mấy ngàn người tâm tư khẽ động, họ đều chờ mong để thấy Ân Đô tứ kiệt Sở Hành Cuồng đại chiến cùng hải ngoại tán tu đã từng bất phân thắng bại với vị Nam Hoang đệ nhất cao thủ nọ, đây chắc chắn sẽ là một trận quyết đấu đỉnh cao.
“Nam Hoang đệ nhất cao thủ là ai?” Tựa hồ như có chút tiếc nuối, Sở Hành Cuồng cười to xong quay đầu về phía Độc Cô Kiếm Ma hỏi.
“Hắn đã mất.” Đã lâu rồi Độc Cô Kiếm Ma không nói nhiều như hôm nay, nhất là nhắc tới vị Nam Hoang đệ nhất cao thủ này, gã như không hề tiếc lời vàng ngọc.
“Là ai?” Sở Hành Cuồng tựa hồ vô cùng hứng thú.
Tất cả mọi người ở hiện trường cũng bị lời nói của Độc Cô Kiếm Ma khêu gợi lòng hiếu kỳ. Bên bờ Nguyệt Hồ, mọi người đều muốn biết người kia rốt cục là ai, dù sao Độc Cô Kiếm Ma cũng thừa nhận không địch lại vị đệ nhất cao thủ kia.
Ngay cả Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong đều phá lệ chú ý, cũng muốn biết cái đáp án kia.
“Tiêu Thần”.
Chỉ phun ra hai chữ ngắn ngủn, nói xong Độc Cô Kiếm Ma liền đeo Thiết Kiếm lên lưng, sải bước rời đi.
“Tiêu Thần…”. Tất cả mọi người khi nhắc đến cái danh tự này, đều kinh ngạc ồ lên một tiếng. Nhất là Ân Đô thế gia tử đệ. Bọn họ tin tức linh thông, tự nhiên đều biết đó chính là một cái tên đã từng danh chấn khắp cả Nam Hoang.
Ân Phong cũng từng ở Vọng Nguyệt lâu nói qua, ở Nam Hoang duy nhất chỉ có Tiêu Thần là có thể cùng tối cường cao thủ của Ân Đô đánh một trận.
Đám người Bạc Sĩ cùng Trần Hàng Cẩm lại càng kinh ngạc, mấy nhà Vương tộc này đều biết đến sự kiện lưu huyết một đêm ở Thiên Đế thành…
Đại Thương quốc Tam công chúa càng như nhớ lại chuyện cũ, tiếc hận thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thì ra là hắn…”
Ở xung quanh mỹ nhân Ân Đô này đều toàn là những nhân vật tinh ranh. Một người trong đó cười nói: “Công chúa đã từng gặp người kia à?”
Tam công chúa mỉm cười lắc đầu, không nói một lời nào.
Yến Khuynh Thành vừa nghe thấy, lâm vào một hồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, hồi ức xưa lại hiện về, là người đó sao … Tâm tình nàng có chút phức tạp, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Tề Lạp Áo và Vũ Văn Phong lại càng kinh ngạc, nhất là Vũ Văn Phong từng thảm bại dưới tay Tiêu Thần. Nhưng tỉnh táo nghĩ lại, hắn không thể không thừa nhận, trận chiến năm đó hắn bại không oan.
“Ha ha…” Sở Hành Cuồng ngửa mặt lên trời cười to nói: “Ta tưởng là ai, nguyên lai là hắn, ta từng nghe nói qua. Nếu là hắn, ta chỉ có thể nói, Nam Hoang bất quá cũng chỉ có vậy thôi!”
“Quá cuồng vọng!”
“Tên này quá kiêu ngạo!”
Đến Hải Thượng Minh Nguyệt viên tham gia Thư Kiếm Trà hội ( hội thơ, trà, kiếm), có không ít người của Tây Cương, Mạc Bắc, Nam hoang, bọn họ nghe vậy đều vô cùng phản cảm và phẫn nộ.
Lãnh quang lưu chuyển trong mắt quét nhìn khắp bốn phía, Sở Hành Cuồng cất giọng lạnh lùng nói: “Ta nghe nói hắn nắm giữ một loại bí thuật thiêu đốt tính mệnh của mình. Giết được vài tên bán thần có là cái gì đâu? Đó chẳng phải tu vi chân chính. Nếu không dùng phương pháp tự hại mình hại người như vậy, hắn tính là thứ gì? Dám đến cùng ta đánh một trận, trong vòng chín chục chiêu ta sẽ chém rớt cái đầu của hắn xuống! Chẳng qua chỉ là một tên man di!”.
Bản tính của Sở Hành Cuồng vốn là vậy, cùng hợp với cái tên vô cùng xứng đôi. Tuy nhiên gã quyết không phải là loại người lỗ mãng. Tuy bề ngoài gã luôn coi rẻ địch nhân, tin tưởng vào sức mạnh bản thân, nhưng đến khi chân chính đại chiến thì lại không hề coi thường bất cứ một địch thủ nào.
“Hừ”
Gã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lãnh đạm quét qua mọi người, nói: “Các ngươi không phục sao? Mở to mắt ra mà xem ta đánh bại hắn .” Vừa nói, gã vừa chỉ tay về phía Tiêu Thần.
Giờ phút này, Độc Cô Kiếm Ma lưng đeo Thiết Kiếm tới gần Tiêu Thần, âm thanh như có như không vang bên tai hắn: “Hiện tại ta đã xác định… hẳn là ngươi.”
Mới ba ngày trước Độc Cô Kiếm Ma gặp Tiêu Thần ở Vọng Nguyệt Lâu, cũng đã sinh nghi. Hôm nay gã xuất hiện ở bên bờ Nguyệt Hồ từ rất sớm, đợi cho đến khi Tiêu Thần xuất hiện.
Người ta nói hiểu rõ mình nhất chẳng phải bằng hữu, không phải địch nhân, mà chính là đối thủ. Có lẽ đó thật sự có chút đạo lý. Độc Cô Kiếm Ma và Tiêu Thần không thể nói là tình bằng hữu gì gì đó. Ở trong lòng Độc Cô Kiếm Ma, Tiêu Thần chỉ là một đối thủ cường đại.
Cũng không phải từ khí tức của Tiêu Thần, càng không phải từ hình dáng mà đoán ra. Độc Cô Kiếm Ma hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác để nhận ra hắn.
Tiêu Thần im lặng.
Độc Cô Kiếm Ma rời đi, trở thành một vị khách quan chiến (không phải mua vé ^_^).
Sở Hành Cuồng bước dài tiến lên phía trước, đối diện với Tiêu Thần, rồi quét mắt về phía Ân Đô thế gia tử đệ, nói: “Ta sẽ lấy lại thể diện cho các ngươi, hôm nay ta sẽ chém đầu hắn.”
Toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại. Sở Hành Cuồng đối chiến với hải ngoại tán tu, đó quả thật đáng để kì vọng a.
“Ngươi sẵn sàng chưa?” Sở Hành Cuồng chăm chú nhìn Tiêu Thần, hùng hổ nói.
“Tại sao ta phải đánh với ngươi? Ta tịnh không muốn động thủ.” Mặc dù thân ở trong vũng nước xoáy, Tiêu Thần vẫn thong dong tự tại.
“Bởi vì ta muốn đánh ngươi!” Sở Hành Cuồng khí thế bức nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm. “Ngươi không thể không chiến!”
“Ngươi tính là thứ gì?” Như cợt đùa, như khinh thường, Tiêu Thần nhàn nhạt nói, rồi quay người bỏ đi.
“Ha ha…” Sở Hành Cuồng cười rộ lên nói: “Muốn chạy à, không có cửa đâu!”
Oanh
Giống như sấm sét , gã lập tức bổ ra một chưởng. Nguyên khí lóe lên như chớp giật, năng lượng màu tím như sóng to gió lớn, cuồn cuộn ập tới, sát khí mạnh mẽ đổ cả lên người Tiêu Thần.
Tiêu Thần không quay đầu lại, ngón trỏ tay phải đưa lên, nhẹ nhàng bắn ra.
Linh Tê kiếm ba, truyền thừa từ lão nhân Man tộc Tê Ngưu, kiếm khí thực không tầm thường. Lấy Tiêu Thần làm trung tâm mà dập dờn chuyển động, như đại hải dậy sóng đẩy tới.
Cảm giác rất nhu nhược, nhưng khi va chạm vào tử sắc lực lượng, kiếm ba lập tức trở cuồng bạo, như ngàn vạn con sóng bạc cùng ập xuống, bên bờ Nguyệt hồ phát ra âm thanh ầm ầm rung trời chuyển đất.
Có thể thấy rõ một luồng sáng năng lượng đường kính hơn mười trượng bốc lên như biển động dữ dội, lấy trung tâm là Tiêu Thần.
Toàn bộ tử sắc năng lượng bị chấn thành tán loạn, Sở Hành Cuồng lộn một vòng rồi bị chấn bay ra ngoài, lui khỏi đường kính hơn mười trượng đó.
Mặc dù động tác của gã rất nhanh, nhưng nửa ống tay áo không kịp lui khỏi vòng tròn đó, trong chớp mắt liền bị đánh nát, hóa thành phấn mạt biến mất ở trên không trung.
Một chiêu bức lui Sở Hành Cuồng, làm cho mọi người khiếp sợ không thôi, mấy ngàn người đều á khẩu vô ngôn.
Một tu luyện giả cơ trí liền làm một cái thí nghiệm nhỏ, tên này ném bội kiếm tới. Kiếm quang lao vào đường kính hơn mười trượng còn chưa hoàn toàn biến mất đó. Tuy chấn động của nó vô cùng nhẹ nhàng, nhưng thanh bội kiếm trong nháy mắt cũng bị chấn nát, lập tức hóa thành mạt phấn.
Mấy ngàn người đều là trợn mắt há hốc mồm. Linh Tê kiếm ba quả thật đáng sợ, tựa hồ có thể hủy diệt tất cả! Khó trách … Sở Hành Cuồng cũng bị chấn bay ra ngoài.
Đây là cao thủ được Độc Cô Kiếm Ma sùng bái sao? Cường giả có thể đánh ngang tay cùng Nam Hoang đệ nhất cao thủ Tiêu Thần?
Đại Thương quốc Tam công chúa cùng hơn mười siêu mĩ nữ Ân Đô, toàn bộ đều từ chỗ ngồi đứng hẳn cả lên. Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm cùng vài phương Vương tộc thế gia tử đệ tất cả đều kinh hãi tiến tới vài bước.
Yến Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong càng lộ ra vẻ mặt kinh sợ. A Thủy, A Băng, Hỏa Niểu của Tây Cương cũng kinh dị mãi không thôi.
Mọi người đang quan chiến không khỏi một phen kinh hãi, toàn trường một lần nữa trở nên im lặng. Thần bí hải ngoại tán tu này tựa hộ sâu không thể lường được, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Sở Hành Cuồng cũng không có vẻ xấu hổ gì, ngược lại gật đầu nói: “Ta đã xem thường ngươi, vậy mới xứng là đối thủ ta.”
“Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ?” Đến giờ Sở Hành Cuồng mới hỏi tên của Tiêu Thần.
Mọi người thầm nghĩ, Sở cuồng nhân ( kẻ điên) đúng là cuồng vọng, đến giờ mới hỏi tên đối thủ. Mọi người cũng muốn biết tên vị cao thủ thần bí này.
Tiêu Thần nhìn khắp bốn phía, nói: “Ta tên Tiêu Thệ Thủy. Bất quá ta tới đây không phải để đánh nhau, cùng người khác động thủ xin miễn cho.”
“Linh Tê kiếm ba mỗi thời đều từng chấn nhiếp thiên hạ. Hôm nay nếu một lần nữa hiện thế, sao có thể để ta thất vọng kia chứ!” Sở Hành Cuồng cười lạnh nói: “Bây giờ ta chính thức thu lại lời nói khi nãy, không chém đầu, lưu lại một mạng, ngươi yên tâm mà ra tay đi.”
Sở Hành Cuồng kiêu ngạo cùng tự tin, sẵng sàng gây chiến.
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn gã. Không muốn gặp thị phi, nhưng tịnh không có nghĩa là sợ phiền phức. Hiện nay hắn tu luyện Thế Giới Bát Tướng, thần thông sơ thành. Không nói uy lực, chỉ riêng tốc độ mà nói, kể cả cao thủ Trường Sinh cảnh giới cũng khó giữ được. Nếu thực sự gặp phải bất lợi, hắn cũng tự tin sẽ bỏ chạy được.
“Đừng ép ta giết ngươi.” Năm chữ như thế, từ miệng Tiêu Thần thốt ra, không chỉ làm Sở Hành Cuồng ngẩn ngơ, càng làm mấy ngàn người ở hiện trường trợn mắt há hốc mồm.
Người này … tựa hồ càng cường thế bá đạo hơn!
Chỉ năm chữ liền sáng tỏ tâm ý, không phải sợ chiến, chẳng qua không muốn chiến. Động thủ sẽ trực tiếp giết người!
Mọi người đều sợ hãi ngây người. Vị hải ngoại tán tu này thật đúng là so với Độc Cô Kiếm Ma còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn, so với Sở Hành Cuồng còn cuồng hơn hẳn. Bên trong vẻ bình tĩnh đó hẳn là một trái tim của một chiến võ giả.
Tiêu Thệ Thủy, cái tên lúc này được mọi người ghi nhớ thật sâu.
“Chiến đi!”
“Hải ngoại tán tu đại chiến Sở Hành Cuồng”
Mọi người hô vang, càng thêm chờ mong trận đại chiến này.
Sở Hành Cuồng cười lạnh, cũng không thèm để ý, phóng như bay về phía trước, quát: “Để ta xem ngươi có lĩnh nghộ được chân ý Linh Tê kiếm ba không.”
Trong phút chốc vọt tới, Sở Hành Cuồng thân thể như xoắn ốc, phi vọt lên trên không trung, toàn thân tử quang lượn lờ, tử sắc quang hoa ngưng tụ thành một thanh thần kiếm trên tay, gã ngay lập tức chém xuống.
Tiêu Thần vững như bàn thạch đồ sộ, đứng yên bất động, nhưng đôi mắt phát ra hai đạo quang mang lăng lệ, như hai đạo thiểm điện rạch ngang qua bầu trời.
Lần này Linh tê kiếm ba cũng không có tái hiện. Tiêu Thần thân tùy tâm động, song thủ vẽ ra quỹ tích kỳ dị, thân kết tâm ngữ, pháp ấn tự nhiên thành.
Vô Úy Sư Tử Ấn!
Cương mãnh như sao băng, vạch nên một đạo quang mang sáng lạn, hướng thẳng lên trời, bổ tới tử sắc thần kiếm.
Tĩnh như núi, động như gió.
Tiêu Thần phóng lên cao, phút chốc cùng Sở Hành Cuồng đánh trăm chiêu, lưu lại từng đạo tàn ảnh. Vô Úy Sư Tử Ấn cuồng mãnh phát huy tới cực hạn.
Hai người sau trăm chiêu đều tự đáp xuống đất.
Sở Hành Cuồng nâng kiếm vọt lên phía trước, khi tụ khi tán, kiếm khí bức về phía Tiêu Thần. Thần kiếm không ngừng chấn vỡ hư không, lực lượng đó không cần phải nói, phát ra từng đạo âm thanh thê lương, bầu trời rung chuyển.
Tiêu Thần đương nhiên chẳng sợ gì. Vô Úy Sư Tử Ấn quét ngang, thân thể như ảo ảnh, nhanh nhẹn như gió, mạnh mẽ tựa sấm.
Keng. Keng
Thủ ấn của Tiêu Thần va chạm thần kiếm, phát ra từng chuỗi quang hoa sáng lạn như sao băng rơi rụng, liên tục cường công, uy thế vô bỉ.
Cuối cùng, Tiêu Thần song thủ hợp ấn, một tiếng sư gầm kinh thiên động địa truyền ra. Một hình ảnh Hoàng Kim sư tử vương ba đầu hiển hiện, hướng về phía Sở Hành Cuồng đánh tới.
Đây là chân ý của Vô Úy Sư Tử ấn sao!
Hư ảnh Sư tử cực kỳ giống Hoàng Kim sư tử vương ba đầu tại Nam Hoang thú vương quyết chiến ba năm trước đó.
Ấn pháp này là thần kỹ Tiêu Thần học được ở Tịnh Thổ, gần như là thần thông. Người truyền cho hắn là Vương Tiên bà, năm đó từng dùng Phật pháp vô thượng áo nghĩa, kết hợp với bí pháp của Sâm Lâm tộc, đã sáng tạo nên một hãn thế tuyệt học. Tuy nhiên bà ta cũng không quên những thần thông phật giáo, liền truyền cho Tiêu Thần.
Sau khi tu tập Vô Úy sư tử ấn, Tiêu Thần từng hoài nghi, Hoàng Kim Sư Tử vương tại Nam Hoang thú vương quyết chiến năm đó có khi nào lại chính là một pho tượng phật!
“Hống…”
Hoàng Kim Sư Tử gần như chân thực hóa, ba đầu ngửa mặt lên trời gầm lớn, đánh về phía Sở Hành Cuồng. Hoàng Kim thần quang bạo phát làm tất cả mọi người phải nhắm mắt lại.
Thiên địa rung chuyển, bầu trời đảo lộn, năng lượng không ngừng bạo phát. Ngay cả nước trong Nguyệt Hồ cũng cuồn cuộn sôi sục. Xa xa nhiều người xem đều lung lay nghiêng ngã, không ít người ngã quỵ ngồi bệt cả trên mặt đất.
Đến khi quang mang tan hết, Hoàng Kim Sư vương biến mất, thì tử sắc thần kiếm trong tay Sở Hành Cuồng cũng bị chấn nát.
Mọi người đều khiếp sợ vô cùng. Hải ngoại tán tu Tiêu Thệ Thủy này quá cường đại. Nguyên tưởng rằng hắn cậy vào Linh Tê kiếm ba, bây giờ xem ra đó cũng không phải thần thông duy nhất của hắn.
“Hừ”
Sở Hành Cuồng hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước bước dài, trong tay “Leng keng” một tiếng, tử sắc quang hoa lưu chuyển, một thanh tử sắc thần kiếm lại được ngưng tụ lại.
Bất động như núi, Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Sở Hành Cuồng. Song thủ lại một lần nữa kết xuất pháp ấn.
Bất Động Minh Vương ấn!
Lần này, Tiêu Thần trực tiếp dùng song thủ để hợp ấn. Hình ảnh Chủ tôn Minh Vương hiện ra, thân ảnh chống đỡ nửa bầu trời, xuất cự chưởng ầm ầm đánh xuống, chấn động mười phương.
Oanh
Đánh vỡ tử sắc thần kiếm của Sở Hành Cuồng, chấn gã chật vật té bay ra ngoài.
Một tràng ồ lên. Không nghi ngờ là Tiêu Thần mạnh mẽ, nhưng thân thủ kinh khủng như thế, mọi người đều không thể tin được.
Sở Hành Cuồng rơi xuống đất, không chút uể oải, chiến ý lại càng thêm lăng lệ. Mặt mày gã lúc này vô cùng ngưng trọng, thấy Tiêu Thần liên tiếp thi triển thần thông, gã quyết định không hề cố kị nữa, định giở ra pháp môn đại thần thông ngạo thị thanh niên.
“Cấp báo!”
Đúng lúc đó, xa xa truyền tới một tiếng la, một quân binh thân mặc khải giáp vọt tới bên đấu trường, chân sau quỳ trên mặt đất, hướng về Sở Hành Cuồng bẩm báo: “Có tin khẩn cấp!”
Sở Hành Cuồng lui về phía sau, rồi bước ra khỏi đấu trường.
Đại chiến bị cắt đứt.
Không chờ Sở Hành Cuồng mở thư tín, hai tên tu luyện giả khác đã vây lấy hắn.
“Sở huynh, để chúng ta giải quyết tên mao đầu tiểu tử kia đi.”
Một người thân hình cao lớn, hơn hẳn người thường tận ba cái đầu, ánh mắt lãnh khốc, vừa nhìn đã biết là loại kiêu ngạo bất tuân. Tên còn lại mặt trắng không râu, vóc người cao gầy, thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy âm nhu lành lạnh.
“Không được, chờ ta xem xong thư tín, sẽ cùng hắn tiếp tục quyết chiến.” Sở Hành Cuồng quả quyết cự tuyệt.
“Chúng ta không đánh mà chờ, chờ cái…” ( Chửi quá hay T__T)
Tất cả mọi người thấy ba gã tranh luận, không khỏi hoài nghi thân phận của hai người kia. Dám ăn nói như vậy với Sở Hành Cuồng, tất nhiên đó không phải người thường.
Ngay lúc đó, có một tên càng không để ý đến lời ngăn cản của Sở Hành Cuồng, rất nhanh gã đó tiến vào đấu tràng, đối diện với Tiêu Thần.
Bên ngoài tràng đấu, Sở Hành Cuồng tái mặt vì giận dữ, nhưng cuối cùng gã cũng đành bấm bụng mà cưỡng chế lửa giận ở trong lòng xuống. Hai người này làm khách của gã không lâu, thân phận tuyệt không phải tầm thường, chính là con em đi ra ngoài lịch lãm của Hổ gia thần bí.
Bạch Lão Hổ ở Trung thổ rất khó dây vào. Nếu không phải cố kỵ thân phận của bọn họ, đồng thời thực lực bọn chúng xác thực phi thường cường đại, Sở Hành Cuồng hiện tại hận không thể sai người chém đầu bọn họ xuống rồi.
Bất quá, sau khi xé mở phong thư, tâm tình của hắn lại tốt hẳn lên, cười ha ha nói: “Cái tên hỗn đản này cũng trở về a, lại còn dùng tin khẩn cấp này trêu ta, đế đô nhất định sẽ càng thêm phần nhiệt náo đây. Hắc hắc…”
Hổ Tử Thông thân hình cao lớn, kiêu ngạo bất tuân, vừa nhìn đã biết là nhân vật khó dây. Gã khinh khỉnh ngắm Tiêu Thần, nói: “Ba năm trước ngươi từng cùng với Tiêu Thần giao thủ sao?”
“Ngươi muốn hỏi để làm gì ?” Tiêu Thần thản nhiên nhìn hắn.
“Các ngươi cuối cùng đấu ngang tay ư?”
Tiêu Thần không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng.
“Nói như vậy giữa ngươi và tên khốn đó cũng có chút giao tình nhỉ?”
“Vậy thì sao?”
“Ta biết chứ, các ngươi là loại cẩu hùng gặp cẩu tặc mới kết thành bằng hữu như thế, hôm nay ngươi có chết cũng đừng có oán ta!” Hổ Tử Thông cao lớn như con tinh tinh, điềm nhiên nói.
“Ngươi là ai, hà cớ gì lại ăn nói lỗ mãng như vậy.” Tiêu Thần lạnh lùng nhìn hắn.
Gã tinh tinh khổng lồ kiêu ngạo bất tuân cố đè âm thanh xuống, thấp giọng nói: “Ta là Hổ Tử Thông. Ba năm trước cái tên chết tiệt Tiêu Thần giết chết một huynh đệ của ta, còn giết hai tên bán thần của Hổ gia, làm chúng ta mất hết cả danh tiếng. Huynh đệ ta thề phải tiêu diệt hắn! Bây giờ giết ngươi, nếu hắn còn chưa có chết thì nhất định sẽ hiện thân.”
“Đây là cái lý gì vậy?” Tiêu Thần ánh mắt dần nổi lên hàn khí, nói: “Nơi này không phải nơi Hổ gia các ngươi có thể một tay che trời. Nếu chết thảm ở đây, cũng không ai nhặt xác giúp các ngươi đâu!”
“Ha ha…” Hổ Tử Thông ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Ở trước mặt Hổ gia thần kỹ, ngươi có cơ hội chiến thắng sao? Chưa kể, thân thể ta có một nửa huyết mạch của Bạch Hổ lão tổ tông.”
Tiêu Thần cười, thản nhiên nói: “Vậy sao, dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói của ngươi đi.”
Lại gặp người của Hổ gia. Tiêu Thần vốn không muốn lạm sát người vô tội, không muốn động đến con em tầm thường của Hổ gia. Nhưng nhìn tâm tính của đối phương, hắn phút chốc bỗng thay đổi chủ ý.
Muốn thả ngươi, không dễ dàng thế.
Giết ngươi, không cần thương lượng!
Bây giờ cho dù Hổ Tử Thông không muốn đánh, Tiêu Thần cũng tuyệt không bỏ qua cho gã, đã phán tội chết cho tên này. Tiêu Thần liền quyết định xuất toàn lực, không lưu lại một chút nào.
Xoẹt
Như một tia chớp lóe lên, Tiêu Thần phút chốc liền vọt tới, toàn lực xuất thủ. Truyền thừa của Man tộc Tê Ngưu lão nhân, Linh Tê kiếm ba đã xuất ra!
Ngón trỏ và ngón giữa chỉ thiên, một vòng tròn đường kính hơn 20 trượng, rung động dập dờn. Dao động kinh khủng phút chốc cuồn cuộn phóng ra.
“Lên!” Hổ Tử Thông tựa hồ biết lợi hại, gào lớn. Toàn thân lóe lên bạch quang, một đầu Bạch Hổ hiện ra, ở sau lưng hắn nhe nanh mua vuốt, phát ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Một quyền của gã đánh thẳng về phía trước, không ngờ lại sinh ra một đạo lôi quang. Đây là thần thông của gã – Hủy Diệt lôi điện.
Nhưng là…
Căn bản vô phương ngăn cản, lôi điện trong phút chốc đã bị kiếm khí đánh vỡ, tán loạn như hư vô ảo ảnh.
Kiếm khí dập dờn, giống như tiếng chuông rung nhẹ, âm thanh khi tỏ khi mờ vô cùng huyền ảo. Từng đợt kiếm ba giống như từng hồi chuông báo tử ngân lên.
“Đương…”
Dư âm lượn lờ.
“A…”
Hổ Tử Thông gào lên thảm thiết, hai chân phút chốc bị chấn gãy nát vụn, hóa thành tro bụi. Gã hoảng sợ vội phóng lên cao, định tránh khỏi cái kết cục hình thần câu diệt.
Mặc dù đã chạy ra khỏi đường kính gần hai mươi trượng đó, nhưng hai chân đã nát bấy, thử hỏi tốc độ sao có thể nhanh được đây? Tiêu Thần lạc thủ vô tình cười lạnh một tiếng, lưu lại một đạo tàn ảnh vọt tới.
Truyền thừa của Sâm Lâm tộc Vương Tiên bà, tối cường Áo Nghĩa đã được xuất ra.
Thần vận niêm hoa ấn!
Một hư ảnh khổng lồ xuất hiện, có thần vận vô cùng giống Tiêu Thần, lãnh khốc vô tình đồng thời mang tiếu ý nhàn nhạt, trong tay nó cầm một đóa kỳ hoa không thể nói tên.
Xoẹt.
Thần hoa rời tay, đón gió cuồng truớng. Cánh hoa trong suốt, mạnh mẽ phủ xuống hệt như những lưỡi đao sắc bén.
“Phốc”
Huyết quang bắn tung tóe, hai tay cùng ngực, bụng Hổ Tử Thông trong phút chốc bị chém nát. Từng ngón tay cũng không còn nguyên vẹn, chỉ lưu lại một mảng huyết vụ ở trên không trung.
Chỉ còn một cái đầu tràn ngập thần sắc hoảng sợ trôi nổi trên bầu trời đầy hoa huyết.
Cách đó không xa, tên mặt trắng không râu Hổ Tử Phong suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Đường đệ thảm bại như vậy, sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết, làm gã không dám tin vào hai mắt mình, gã rống lên giận dữ vọt tới.
Xa xa, Sở Hành Cuồng đem tất cả diễn biến thu vào mắt, dù gã lo lắng cũng không có biện pháp, mà có muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Đáng chết! Hai tên hỗn đản… Chết thì chết, nhưng là … trong thành còn một Tráng Lão Hổ, thật là phiền phức cho ta rồi!”
Sở Hành Cuồng hối hận không thôi, thật là không nên thu hai tên này làm khách khanh. Mặc dù hai người này phi thường cường đại, nhưng hiện tại xảy ra chuyện, với bối cảnh của bọn họ … Thật là phiền phức đây.
Tàn hoa trôi nổi quanh đầu của Hổ Tử Thông. Thần sắc vô cùng hoảng sợ, mang theo một chút không cam lòng, truyền ra một tia tinh thần ba động: “Ta là một cao thủ Thức Tàng cảnh giới Lục trọng thiên sơ cấp, thế mà bị giết…”
“Dù Thất trọng thiên cũng bị ta giết như thường!”
Âm thanh băng lãnh của Tiêu Thần đánh tan ý chí cuối cùng của gã. Lúc Hổ Tử Phong vọt tới vùng phụ cận, Tiêu Thần vươn ngón áp út, rồi nhẹ nhàng bắn ra.
Đầu lâu đang trôi nổi bên tàn hoa, lúc kiếm ba hạ xuống, “Phanh” một tiếng, nát bấy!
Bên bờ Nguyệt hồ, hoàn toàn sôi sục. Mấy ngàn người hò hét phấn khích. Biểu hiện của Tiêu Thần cũng khiến cho mọi người vô cùng kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.