Chương 289: Dị nhân
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Sáu gã Tu chân giả lá gan đều muốn teo lại, bay thẳng ra ngoài một mạch hơn mười dặm mới dừng lại. Mấy người trong lòng còn sợ hãi, ngẩng mặt nhìn nhau
"Các người ... xác nhận .... vừa rồi chúng ta là bị một cái hắt xì đánh bay?"
"Tựa hồ như vậy"
" Thật là đáng sợ! Đây là nhân gian hay là địa ngục a?"
Cho tới bây giờ, tim họ còn đập thình thịch. Đó là Võ Giả cấp thấp của Nhân Gian trong truyền thuyết sao? Như thế nào thậm chí còn nghĩ tới một chốn ngọa hổ tàng long
Ở xa hơn mười dặm, một người trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh đi xiêu xiêu vẹo vẹo, dù nhìn kiểu gì cũng giống như một tên thiếu niên vô lương đầu đường xó chợ. Hắn đang lầm bầm trong miệng, hướng về đỉnh Hoa Sơn mà trèo.
"Rõ ràng bỏ mặc ta ngủ trên đỉnh Tuyết Phong Tây Vực, tụ tập xong, giải tán cũng không bảo ta. Hắt xì.. ta như thế nào cảm giác ngủ mấy trăm năm như vậy, mẹ.... "
Giờ phút này, trên núi Hoa Sơn đang sôi nổi. Thủ đoạn của lão Phong tử tuy thông thần, nhưng lại là đứ trẻ tám chín tuổi trắng trẻo mũm mĩm, càng làm cho người ta trợn mắt há mồm. Chẳng lẽ đây là phản lão hoàn đồng trong truyền thuyết sao?
Lão Phong tử sống không biết bao nhiêu năm như vậy, lại gọi một tiểu hài tử xấu xa là sư phó, quái dị gần như tà môn, quả thật là "Sơn ngoại hữu sơn thiên ngoại hữu thiên".
Rất nhiều người vây quanh xem, nhưng là làm cho tất cả mọi người đều thất kinh, không chỉ có lão Phong tử nhanh như chớp mất dạng, chính là hài tử trắng nõn đang say sưa gặm kẹo hồ lô cũng như cũng như mộng ảo bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người.
"Cao nhân a!"
"Cao thủ tuyệt đỉnh!" Xem ra trong mắt lão, lão không truy tiếp nữa. Cao thủ bậc này làm việc ngoài dự đoán mọi người, chỉ sợ không muốn bị người quấy rầy. Hắn không muốn mạo phạm nhân vật như thế.
Bọn người Trần Phóng cùng Thanh Vận Tiên Tử phi thường giật mình, kinh sợ thủ đoạn của lão Phong tử, kinh sợ thận phận hài đồng, đối với Hoa Sơn luận kiếm lần này tràn đầy chờ mong.
Trong ba ngày kế tiếp, đỉnh Hoa Sơn ngày càng nhiều người, mà Tu Chân giả như mọi người dự đoán cũng đã đến.
Ba ngày thấm thoắt trôi qua, cuối cùng đã tới ngày chính thức.
Trước mắt mọi người đang chờ đợi, một vài người có danh tiếng đi ra, chủ trì thịnh hội lần này. Nhưng đúng lúc đó, một việc đáng sợ xảy ra. Từ phía trời xa, một đạo kiếm quang giống như từ trên trời cao bổ tới.
Một thanh cự kiếm dài ngàn mét như giống như một con Ngân Long giương nanh múa vuốt, xé rách không trung, điên cuồng cắm sâu xuống đất, thanh thế làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
"Ầm ầm "
Cả tòa Hoa Sơn đều dao động. Trên bầu trời , một dao động năng lượng khí thế phô thiên cái địa cuồn cuộn, cự kiếm thẳng tắp đâm xuống dưới.
"Xích "
Cự kiếm dài ngàn mét cắm trên đỉnh Hoa Sơn, trong ánh bình minh sáng lạn, tỏa ra hào quang lạnh buốt, toát ra một cỗ lực lượng yêu dị bức người.
Đây là khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng. Hoa Sơn luận kiếm vừa mới bắt đầu, thì có Tu Chân giả đem cự kiếm cắm trên đỉnh Hoa Sơn. Rõ ràng là muốn phá hư thịnh hội.
Cái này xác thực trấn áp không ít người ở đây, cự kiếm dài ngàn mét, một khi đã múa thì quét ngang tứ phương, ai có khả năng ngăn cản? Có thể tưởng tượng sự cường đại cùng đáng sợ của Tu Chân giả này.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, yên lặng tới cực điểm. Đúng lúc này một thanh niên dáng vẻ lưu manh cực kỳ không hợp thời điểm hắt xì hơi một cái, trong nháy mắt phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
"A. . . Hắt xì!"
Hắn vuốt vuốt cái mũi, cà lơ phất phơ đi tới cự kiếm, miệng khẽ lẩm bẩm:"Người ta nói hắt xì hơi là có người nhắc đến. Ai nhắc đến ta nhỉ? Chẳng lẽ là Hằng Nga? CGiữa ban ngày ngắm trăng à. A, có một khối sắt vụn to, phỏng chừng đổi được không ít tiền rươu, ta cố mà thu lấy vậy."
Một chuyện làm người ta trợn mắt há mồm xảy ra. Hắn đi đến trước cự kiếm, vỗ một cái vào thân kiếm làm bộc phát một mảng hào quang rực rỡ, vậy mà khiến thanh cự kiếm dài ngàn mét trong nháy mắt rút ngắn vài trăm mét.
Tiếp đến, hắn lại mạnh mẽ đạp một cước, thân kiếm truyền ra thanh âm kim loại rung động cực lớn. Kiếm khí rực rỡ xông thẳng lên trời, nhưng kiếm quang sắc bén vô cung căn bản không thể mảy may làm hắn bị thương. Thanh niên dáng vẻ lưu manh mở miệng ngáp dài, vặn eo bẻ cổ, lười biếng dựa vào trên phi kiếm.
Bộ dạng lười nhác như thế, lại đem cự kiếm dài ngàn mét luyện hóa còn không đến mười mét, trên thân kiếm vạn đạo hào quang, sặc sỡ ngàn màulàm cả đỉnh Hoa Sơn đều nổi bật một mảnh tươi sáng.
Trên không truyền đến một tiếng hừ lạnh, cự kiếm dài mười mét phóng lên trời, mang theo cả tên côn đồ trẻ tuổi này lên.
Cự kiếm bay lên không, trong nháy mắt hóa thành một con cự long, quay đầu gào thét hướng thanh niên dáng vẻ lưu manh mà cắn xé.
"Hừ "
Thanh niên dáng vẻ lưu manh phát ra một tiếng hừ lạnh, khí chất trên người trong nháy mắt biến đổi lớn, dáng vẻ lưu manh vừa rồi thoắt cái biến mất, cả người bộc phát một cỗ khí thế kinh thiên. Rồi sau đó một quyền hung hăng đánh lên đầu Ngân Sắc Cự Long.
"Cheng "
Một tiếng vang trời, dãy núi xung quanh tựa hồ cũng rung động theo. Ngân Sắc Cự Long thoáng cái bị hắn đánh bay ra ngoài, một lần nữa hóa thành phi kiếm, rồi sau đó hào quang lóe sáng mà bay lên không trung.
Phía chân trời, một hình bóng lão nhân hư ảo hiện ra. Lão dẫm trên cự kiếm như lão thần tiên ngự kiếm mà tới, quần áo phất phơ, tiên phong đạo cốt, khí chất xuất trần phiêu dật không thể tả bằng lời.
"Đạo sĩ thối, lão già kia? Là người Tu chân giới hay Nga Mi Sơn chạy ra?"
Không thể không nói, thanh niên dáng vẻ lưu manh này không ngờ nói chuyện như một tên lưu manh với tiểu lưu manh. Tất cả mọi người cả kinh trợn mắt há mồm, nguyên lai tưởng rằng một cao thủ chiến lực kinh thiên nhất định là một nhân vật tiền bối đức cao vọng trọng. Thật không ngờ lại có bộ dạng như thế.
Lão nhân đứng trên cự kiếm hừ lạnh một tiếng, nói:"Bớt giả ngây giả ngô đi, ngươi là ai?"
"Ngươi có bệnh à? Là ta hỏi ngươi trước. Thôi được, để ta nói cho ngươi biết, ta là thánh nhân, còn ngươi?"
"Ta đến từ Tu Chân Giới." Lão nhân Tu Chân giả tiên phong đạo cốt, rất có phong độ xuất trần, trong mắt phát ra hai đạo tử quang, hướng về thanh niên dáng vẻ vô lại bắn tới.
"Loại kiếm thuật này không cần phải khoe trước mặt ta; không phải là ngưng tụ linh khí trong mắt, bắn ra kiếm quang ư? Chỉ là trò hề thôi. Ta nếu nguyện ý, lỗ chân lông đều có thể bắn ra kiếm khí." Hắn vẫn bộ dáng cà lơ phất phơ , há miệng hắt hơi một cái:" A... hắt xì!"
Một làn sóng năng lượng cuồng bạo tựa như cơn lốc quét ngang bầu trời. Hệt như cương phong hủy diệt của ba mươi ba tầng trời trong phút chốc đánh tan hai đạo tử mang, dư sóng tiếp tục công kích tới Tu Chân Giả, thổi cho cây cối trên đỉnh núi đằng xa bay lên trời.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lão nhân Tu Chân Giả rốt cục lộ ra một vẻ chú ý.
"Muốn biết tên thật của ta a? Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta gọi là Thiên Ngoại Thiên." Thanh niên lưu manh không đếm xỉa tới lão nhân Tu Chân giả, nói:" Thanh kiếm này của ngươi có phải được tế luyện ở Hoàng Hà? Bằng không không có khả năng cứng rắn như vậy. Nhưng mà ta cho ngươi biết, muốn Thủy Tổ Long chú ý thì các ngươi sớm đã mất hết hi vọng rồi. Chính là vì không có người phản ứng các ngươi, mặc cho các ngươi nổi lòng tham. Kết quả cũng là hữu tử vô sinh."
"Ngươi. . . Biết rõ?" Lão nhân Tu Chân giả thần sắc biến đổi.
"Cái này có gì bí mật." Hắn cười như thể điều đó không đáng kể mà nói:"Nhân Gian không có bao nhiêu cao thủ nên không ngăn được Tu Chân Giới. Nhưng có vài thứ ở Nhân Gian . . . thì không phải dễ động như vậy. Nếu động lòng tham, tất nhiên phải trả giá rất lớn."
"Xem ra chúng ta đã khinh thường Nhân Gian." Lão nhân Tu Chân Giả thở dài.
Thanh niên lưu manh cười ha hả, nói:"Khinh thường? Sau này các người phải khóc. Nếu như không cẩn thận giải trừ phong ấn Cửu Châu thì Tu Chân Giới sẽ chết sạch."
"Ngươi..." Lão nhân Tu chân giả sắc mặt có chút giận giữ, nói:" Nhân Gian đã xong rồi, còn nói hủy diệt giới khác?"
"Ta mặc kệ ngươi, nếu như Cửu Châu phong ấn giải trừ thì các ngươi có thể hiểu rõ." Thanh niên lưu manh bộ dạng khinh thường, thật không có một điểm phong phạm của tiền bối, dáng vẻ lưu manh, nói:"Ta khuyên các ngươi hay là sớm chạy trốn đi a, bằng không không có ai nhặt xác các ngươi.. Còn nữa. Hôm nay các ngươi ở chỗ này gây ồn ào, thật sự là đáng ghét cực độ. Tốt nhất là sớm cút đi."
"Hôm nay muốn chúng ta rời đi cũng được. Để cho bọn tiểu bối quyết đấu mười trận, thua trận chúng ta lập tức rời đi." Lão nhân Tu Chân Giả cũng không tức giận.
Hắn vừa nói xong những lời này, hai mươi mấy tên Tu Chân Giả bay tới, sau đó chọn ra mười người trong đó.
"Được, không thành vấn đề." Thanh niên lưu manh một lời đáp ứng. Sau đó hướng về phía dưới hô:"Nhân Ngoại Nhân đi ra, đánh những tên này chạy hết cho ta."
"Phi, Thiên Ngoại Thiên ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta à. So với ngươi thì ta còn cao hơn nửa bậc đấy." Một hài đồng tám chín tuổi trắng trẻo mũm mĩm ngậm kẹo hồ lô bay lên trời.
Thiên Ngoại Thiên liếc qua hắn, nói:"Ngươi chính là một tiểu hài tử xấu xa. Mau cùng bọn họ đấu đi!"
"Nói hươu nói vượn." Nhân Ngoại Nhân hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nói:"Để đồ đệ của ta thu thập bọn họ." Hài tử trắng nõn hướng phía dưới hô:"Sơn Ngoại Sơn lên đây, đem mấy tên tiểu tử cầm kiếm tự cho mình là phi tiên nhà trời đuổi đi."
Lão Phong Tử rất nhanh bay lên không trung. Hắn vừa xuất hiện liền khiến mọi người đang theo dõi trận chiến trợn mắt há mồm, rồi sau đó ồn ào bàn tán.
Mà mười tên Tu Chân giả chuẩn bị xuất chiến thì quá sợ hãi. Bọn họ nghe nói có một lão Phong Tử phi thường đáng sợ. Người này nếu đối địch cùng bọn họ, kết quả có thể tưởng tượng ra. Đây là một loại biến thái a!
Lão nhân Tu chân giả hừ lạnh một tiếng, nói:"Ta nói để lớp trẻ quyết đấu, hắn chỉ sợ đã mấy trăm tuổi, thậm chí hơn ngàn tuổi a?"
Thiên Ngoại Thiên đần độn cũng Nhân Ngoại Nhân trẻ con đều xòe tay mà không nhịn được cùng nói:"Vậy làm sao bây giờ? Truyền thừa chân chính của Nhân Gian bị đứt quãng, trong những nhân vật có mặt ở đây, hắn xem như nhỏ nhất. Ngươi không nghĩ để cho chúng ta phái những người dưới kia a?" Nói xong bọn họ chỉ đám người phía dưới, nói:"Bọn họ đến bay cũng không được, chiến đấu với các ngươi sao được. Đương nhiên không phải tại bọn họ. Đây là vấn đề của Cửu Châu, bọn họ tu hành khó có thể đề thăng. Nếu không, để gọi hải ngoại tán tu đến đây cùng các ngươi quyết đấu?"
Lão phong tử ngây ngô cười cười, nói: "Ta đi tìm người."
Xoát
Hào quang lóe lên, lão biến mất trên bầu trời, rồi sau đó đột ngột xuất hiện bên người Tiêu Thần, dùng bàn tay bẩn thỉu vô cùng vỗ vào đầu vai Tiêu Thần, nói: "Tiểu tử, trả nợ a."
Tiêu Thần cảm giác có chút kỳ quái, bởi vì bọn họ trước kia cũng không có bất kỳ quan hệ, mà giờ phút này thì hắn đang thay đổi dung mạo.
"Ngươi như thế nào lại từ Trường Sinh giới trở lại?" Một câu nói của lão Phong tử lập tức làm Tiêu Thần cứng đờ.
"Các người ... xác nhận .... vừa rồi chúng ta là bị một cái hắt xì đánh bay?"
"Tựa hồ như vậy"
" Thật là đáng sợ! Đây là nhân gian hay là địa ngục a?"
Cho tới bây giờ, tim họ còn đập thình thịch. Đó là Võ Giả cấp thấp của Nhân Gian trong truyền thuyết sao? Như thế nào thậm chí còn nghĩ tới một chốn ngọa hổ tàng long
Ở xa hơn mười dặm, một người trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh đi xiêu xiêu vẹo vẹo, dù nhìn kiểu gì cũng giống như một tên thiếu niên vô lương đầu đường xó chợ. Hắn đang lầm bầm trong miệng, hướng về đỉnh Hoa Sơn mà trèo.
"Rõ ràng bỏ mặc ta ngủ trên đỉnh Tuyết Phong Tây Vực, tụ tập xong, giải tán cũng không bảo ta. Hắt xì.. ta như thế nào cảm giác ngủ mấy trăm năm như vậy, mẹ.... "
Giờ phút này, trên núi Hoa Sơn đang sôi nổi. Thủ đoạn của lão Phong tử tuy thông thần, nhưng lại là đứ trẻ tám chín tuổi trắng trẻo mũm mĩm, càng làm cho người ta trợn mắt há mồm. Chẳng lẽ đây là phản lão hoàn đồng trong truyền thuyết sao?
Lão Phong tử sống không biết bao nhiêu năm như vậy, lại gọi một tiểu hài tử xấu xa là sư phó, quái dị gần như tà môn, quả thật là "Sơn ngoại hữu sơn thiên ngoại hữu thiên".
Rất nhiều người vây quanh xem, nhưng là làm cho tất cả mọi người đều thất kinh, không chỉ có lão Phong tử nhanh như chớp mất dạng, chính là hài tử trắng nõn đang say sưa gặm kẹo hồ lô cũng như cũng như mộng ảo bỗng nhiên biến mất trước mắt mọi người.
"Cao nhân a!"
"Cao thủ tuyệt đỉnh!" Xem ra trong mắt lão, lão không truy tiếp nữa. Cao thủ bậc này làm việc ngoài dự đoán mọi người, chỉ sợ không muốn bị người quấy rầy. Hắn không muốn mạo phạm nhân vật như thế.
Bọn người Trần Phóng cùng Thanh Vận Tiên Tử phi thường giật mình, kinh sợ thủ đoạn của lão Phong tử, kinh sợ thận phận hài đồng, đối với Hoa Sơn luận kiếm lần này tràn đầy chờ mong.
Trong ba ngày kế tiếp, đỉnh Hoa Sơn ngày càng nhiều người, mà Tu Chân giả như mọi người dự đoán cũng đã đến.
Ba ngày thấm thoắt trôi qua, cuối cùng đã tới ngày chính thức.
Trước mắt mọi người đang chờ đợi, một vài người có danh tiếng đi ra, chủ trì thịnh hội lần này. Nhưng đúng lúc đó, một việc đáng sợ xảy ra. Từ phía trời xa, một đạo kiếm quang giống như từ trên trời cao bổ tới.
Một thanh cự kiếm dài ngàn mét như giống như một con Ngân Long giương nanh múa vuốt, xé rách không trung, điên cuồng cắm sâu xuống đất, thanh thế làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.
"Ầm ầm "
Cả tòa Hoa Sơn đều dao động. Trên bầu trời , một dao động năng lượng khí thế phô thiên cái địa cuồn cuộn, cự kiếm thẳng tắp đâm xuống dưới.
"Xích "
Cự kiếm dài ngàn mét cắm trên đỉnh Hoa Sơn, trong ánh bình minh sáng lạn, tỏa ra hào quang lạnh buốt, toát ra một cỗ lực lượng yêu dị bức người.
Đây là khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng. Hoa Sơn luận kiếm vừa mới bắt đầu, thì có Tu Chân giả đem cự kiếm cắm trên đỉnh Hoa Sơn. Rõ ràng là muốn phá hư thịnh hội.
Cái này xác thực trấn áp không ít người ở đây, cự kiếm dài ngàn mét, một khi đã múa thì quét ngang tứ phương, ai có khả năng ngăn cản? Có thể tưởng tượng sự cường đại cùng đáng sợ của Tu Chân giả này.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, yên lặng tới cực điểm. Đúng lúc này một thanh niên dáng vẻ lưu manh cực kỳ không hợp thời điểm hắt xì hơi một cái, trong nháy mắt phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
"A. . . Hắt xì!"
Hắn vuốt vuốt cái mũi, cà lơ phất phơ đi tới cự kiếm, miệng khẽ lẩm bẩm:"Người ta nói hắt xì hơi là có người nhắc đến. Ai nhắc đến ta nhỉ? Chẳng lẽ là Hằng Nga? CGiữa ban ngày ngắm trăng à. A, có một khối sắt vụn to, phỏng chừng đổi được không ít tiền rươu, ta cố mà thu lấy vậy."
Một chuyện làm người ta trợn mắt há mồm xảy ra. Hắn đi đến trước cự kiếm, vỗ một cái vào thân kiếm làm bộc phát một mảng hào quang rực rỡ, vậy mà khiến thanh cự kiếm dài ngàn mét trong nháy mắt rút ngắn vài trăm mét.
Tiếp đến, hắn lại mạnh mẽ đạp một cước, thân kiếm truyền ra thanh âm kim loại rung động cực lớn. Kiếm khí rực rỡ xông thẳng lên trời, nhưng kiếm quang sắc bén vô cung căn bản không thể mảy may làm hắn bị thương. Thanh niên dáng vẻ lưu manh mở miệng ngáp dài, vặn eo bẻ cổ, lười biếng dựa vào trên phi kiếm.
Bộ dạng lười nhác như thế, lại đem cự kiếm dài ngàn mét luyện hóa còn không đến mười mét, trên thân kiếm vạn đạo hào quang, sặc sỡ ngàn màulàm cả đỉnh Hoa Sơn đều nổi bật một mảnh tươi sáng.
Trên không truyền đến một tiếng hừ lạnh, cự kiếm dài mười mét phóng lên trời, mang theo cả tên côn đồ trẻ tuổi này lên.
Cự kiếm bay lên không, trong nháy mắt hóa thành một con cự long, quay đầu gào thét hướng thanh niên dáng vẻ lưu manh mà cắn xé.
"Hừ "
Thanh niên dáng vẻ lưu manh phát ra một tiếng hừ lạnh, khí chất trên người trong nháy mắt biến đổi lớn, dáng vẻ lưu manh vừa rồi thoắt cái biến mất, cả người bộc phát một cỗ khí thế kinh thiên. Rồi sau đó một quyền hung hăng đánh lên đầu Ngân Sắc Cự Long.
"Cheng "
Một tiếng vang trời, dãy núi xung quanh tựa hồ cũng rung động theo. Ngân Sắc Cự Long thoáng cái bị hắn đánh bay ra ngoài, một lần nữa hóa thành phi kiếm, rồi sau đó hào quang lóe sáng mà bay lên không trung.
Phía chân trời, một hình bóng lão nhân hư ảo hiện ra. Lão dẫm trên cự kiếm như lão thần tiên ngự kiếm mà tới, quần áo phất phơ, tiên phong đạo cốt, khí chất xuất trần phiêu dật không thể tả bằng lời.
"Đạo sĩ thối, lão già kia? Là người Tu chân giới hay Nga Mi Sơn chạy ra?"
Không thể không nói, thanh niên dáng vẻ lưu manh này không ngờ nói chuyện như một tên lưu manh với tiểu lưu manh. Tất cả mọi người cả kinh trợn mắt há mồm, nguyên lai tưởng rằng một cao thủ chiến lực kinh thiên nhất định là một nhân vật tiền bối đức cao vọng trọng. Thật không ngờ lại có bộ dạng như thế.
Lão nhân đứng trên cự kiếm hừ lạnh một tiếng, nói:"Bớt giả ngây giả ngô đi, ngươi là ai?"
"Ngươi có bệnh à? Là ta hỏi ngươi trước. Thôi được, để ta nói cho ngươi biết, ta là thánh nhân, còn ngươi?"
"Ta đến từ Tu Chân Giới." Lão nhân Tu Chân giả tiên phong đạo cốt, rất có phong độ xuất trần, trong mắt phát ra hai đạo tử quang, hướng về thanh niên dáng vẻ vô lại bắn tới.
"Loại kiếm thuật này không cần phải khoe trước mặt ta; không phải là ngưng tụ linh khí trong mắt, bắn ra kiếm quang ư? Chỉ là trò hề thôi. Ta nếu nguyện ý, lỗ chân lông đều có thể bắn ra kiếm khí." Hắn vẫn bộ dáng cà lơ phất phơ , há miệng hắt hơi một cái:" A... hắt xì!"
Một làn sóng năng lượng cuồng bạo tựa như cơn lốc quét ngang bầu trời. Hệt như cương phong hủy diệt của ba mươi ba tầng trời trong phút chốc đánh tan hai đạo tử mang, dư sóng tiếp tục công kích tới Tu Chân Giả, thổi cho cây cối trên đỉnh núi đằng xa bay lên trời.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Lão nhân Tu Chân Giả rốt cục lộ ra một vẻ chú ý.
"Muốn biết tên thật của ta a? Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta gọi là Thiên Ngoại Thiên." Thanh niên lưu manh không đếm xỉa tới lão nhân Tu Chân giả, nói:" Thanh kiếm này của ngươi có phải được tế luyện ở Hoàng Hà? Bằng không không có khả năng cứng rắn như vậy. Nhưng mà ta cho ngươi biết, muốn Thủy Tổ Long chú ý thì các ngươi sớm đã mất hết hi vọng rồi. Chính là vì không có người phản ứng các ngươi, mặc cho các ngươi nổi lòng tham. Kết quả cũng là hữu tử vô sinh."
"Ngươi. . . Biết rõ?" Lão nhân Tu Chân giả thần sắc biến đổi.
"Cái này có gì bí mật." Hắn cười như thể điều đó không đáng kể mà nói:"Nhân Gian không có bao nhiêu cao thủ nên không ngăn được Tu Chân Giới. Nhưng có vài thứ ở Nhân Gian . . . thì không phải dễ động như vậy. Nếu động lòng tham, tất nhiên phải trả giá rất lớn."
"Xem ra chúng ta đã khinh thường Nhân Gian." Lão nhân Tu Chân Giả thở dài.
Thanh niên lưu manh cười ha hả, nói:"Khinh thường? Sau này các người phải khóc. Nếu như không cẩn thận giải trừ phong ấn Cửu Châu thì Tu Chân Giới sẽ chết sạch."
"Ngươi..." Lão nhân Tu chân giả sắc mặt có chút giận giữ, nói:" Nhân Gian đã xong rồi, còn nói hủy diệt giới khác?"
"Ta mặc kệ ngươi, nếu như Cửu Châu phong ấn giải trừ thì các ngươi có thể hiểu rõ." Thanh niên lưu manh bộ dạng khinh thường, thật không có một điểm phong phạm của tiền bối, dáng vẻ lưu manh, nói:"Ta khuyên các ngươi hay là sớm chạy trốn đi a, bằng không không có ai nhặt xác các ngươi.. Còn nữa. Hôm nay các ngươi ở chỗ này gây ồn ào, thật sự là đáng ghét cực độ. Tốt nhất là sớm cút đi."
"Hôm nay muốn chúng ta rời đi cũng được. Để cho bọn tiểu bối quyết đấu mười trận, thua trận chúng ta lập tức rời đi." Lão nhân Tu Chân Giả cũng không tức giận.
Hắn vừa nói xong những lời này, hai mươi mấy tên Tu Chân Giả bay tới, sau đó chọn ra mười người trong đó.
"Được, không thành vấn đề." Thanh niên lưu manh một lời đáp ứng. Sau đó hướng về phía dưới hô:"Nhân Ngoại Nhân đi ra, đánh những tên này chạy hết cho ta."
"Phi, Thiên Ngoại Thiên ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta à. So với ngươi thì ta còn cao hơn nửa bậc đấy." Một hài đồng tám chín tuổi trắng trẻo mũm mĩm ngậm kẹo hồ lô bay lên trời.
Thiên Ngoại Thiên liếc qua hắn, nói:"Ngươi chính là một tiểu hài tử xấu xa. Mau cùng bọn họ đấu đi!"
"Nói hươu nói vượn." Nhân Ngoại Nhân hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nói:"Để đồ đệ của ta thu thập bọn họ." Hài tử trắng nõn hướng phía dưới hô:"Sơn Ngoại Sơn lên đây, đem mấy tên tiểu tử cầm kiếm tự cho mình là phi tiên nhà trời đuổi đi."
Lão Phong Tử rất nhanh bay lên không trung. Hắn vừa xuất hiện liền khiến mọi người đang theo dõi trận chiến trợn mắt há mồm, rồi sau đó ồn ào bàn tán.
Mà mười tên Tu Chân giả chuẩn bị xuất chiến thì quá sợ hãi. Bọn họ nghe nói có một lão Phong Tử phi thường đáng sợ. Người này nếu đối địch cùng bọn họ, kết quả có thể tưởng tượng ra. Đây là một loại biến thái a!
Lão nhân Tu chân giả hừ lạnh một tiếng, nói:"Ta nói để lớp trẻ quyết đấu, hắn chỉ sợ đã mấy trăm tuổi, thậm chí hơn ngàn tuổi a?"
Thiên Ngoại Thiên đần độn cũng Nhân Ngoại Nhân trẻ con đều xòe tay mà không nhịn được cùng nói:"Vậy làm sao bây giờ? Truyền thừa chân chính của Nhân Gian bị đứt quãng, trong những nhân vật có mặt ở đây, hắn xem như nhỏ nhất. Ngươi không nghĩ để cho chúng ta phái những người dưới kia a?" Nói xong bọn họ chỉ đám người phía dưới, nói:"Bọn họ đến bay cũng không được, chiến đấu với các ngươi sao được. Đương nhiên không phải tại bọn họ. Đây là vấn đề của Cửu Châu, bọn họ tu hành khó có thể đề thăng. Nếu không, để gọi hải ngoại tán tu đến đây cùng các ngươi quyết đấu?"
Lão phong tử ngây ngô cười cười, nói: "Ta đi tìm người."
Xoát
Hào quang lóe lên, lão biến mất trên bầu trời, rồi sau đó đột ngột xuất hiện bên người Tiêu Thần, dùng bàn tay bẩn thỉu vô cùng vỗ vào đầu vai Tiêu Thần, nói: "Tiểu tử, trả nợ a."
Tiêu Thần cảm giác có chút kỳ quái, bởi vì bọn họ trước kia cũng không có bất kỳ quan hệ, mà giờ phút này thì hắn đang thay đổi dung mạo.
"Ngươi như thế nào lại từ Trường Sinh giới trở lại?" Một câu nói của lão Phong tử lập tức làm Tiêu Thần cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.