Trường Sinh Giới

Chương 227: Hữu Sào thiên cung

Tất Minh Vũ

11/03/2013

Mọi người đều há hốc mồm, không phải là Bại Thần ( Suy Thần) tái hiện hậu thế sao? Một câu “Đạo hữu xin dừng bước” như thế nào so với vị thần Thượng cổ cũng lại hiệu quả vậy, làm một đám người đã rút lui còn quay lại. “Bần đạo không có ác ý, chỉ là phụng mệnh thỉnh mọi người đi Thiên cung ở Thiên La quốc thôi. Muốn mở ra di cung của Tổ Thần cần sự trợ giúp niệm lực của đông đảo tu giả.”

Bại thần!

Mặc kệ hắn là Thân Công Báo, hay là hậu duệ của Thân Công Báo là Thân Tây Báo, mọi người đều nhất trí là không thể đi cùng đường với hắn. Nhìn cái bộ dạng của hắn, đảm bảo ở chung đi cùng thì cam đoan không có kết cục tốt.

Rất nhiều người muốn đào tẩu, nhưng một câu “Đạo hữu xin dừng bước” vừa cất lên, không hiểu sao mọi người lại không thể cất bước.

Lúc đầu, Tiêu Thần cảm giác trong đầu hỗn loạn. Bất quá giây phút Huyền Công vận chuyển, hắn liền thanh tỉnh lại thầm biết lão đạo hữu sắp chết trước mắt này phi thường kì dị, tuyệt không phải người bình thường.

Có điều tuy Tiêu Thần đã tỉnh lại, nhưng cũng không rời đi mà theo mọi người tiếp tục dấn bước.

Bại Thần tay bấm quyết, lẩm bẩm một hồi, rồi quát lên: “Ngũ Hành Phá Trần Thổ Độn!”

Mọi người cảm thấy thân thể rung lên một cái rồi tiến nhập vào trong lòng đất. Quanh người có quang mang màu thổ hoàng lóng lánh, mọi người như đang xuyên qua một không gian, di chuyển cực nhanh.

Thổ độn thuật không phải là đại thần thông gì, rất nhiều tu giả Thức Tàng cảnh giới có khả năng làm được. Nhưng mà mang theo mấy trăm người đi cùng thì có chút dọa người.

Ở trong lòng đất một ngày, mọi người mới lần nữa trở lại mặt đất. Lúc này bọn họ đã tiến vào bên trong lãnh thổ Thiên La quốc.

Đây là một đại thảo nguyên rộng lớn ngút ngàn hết tầm nhìn. Cây cối xanh tươi um tùm, mặt đất tràn ngập sinh cơ. Giờ phút này, trên thảo nguyên, tu giả tụ tập ước chừng đến mấy vạn người.

Mà trên bầu trời, một tòa cung điện tỏa hào quang mờ ảo đãng lững lờ trôi nổi. Từng đám mây trắng lượn lờ xung quanh, nhẹ nhàng trôi dạt dưới ánh mặt trời.

Thiên cung này rất sôi động, trong ba năm đã làm được việc lôi kéo đông đảo tu giả đại lục tới đây. Trảm Long nhận, Phong Ma bảng, Tế Thần đài, Trường Sinh thụ, những bảo vật cổ xưa lần lượt từng kiện một xuất thế. Đến nay đã hơn mười kiện dị bảo bị tu giả cường đại lấy đi.

Từ đó, không còn ai lấy được gì nữa. Chỗ chính giữa nhất của cổ điện không ai có thể phá vỡ. Mặc dù trên mặt đất có thể thấy ức vạn tinh quang ngưng tụ, tỏa sáng rực rỡ.

Bại Thần đưa mọi người đến nơi này liền biến mất. Trên thảo nguyên nhấp nhô khắp nơi toàn bống người. Đại đa số là không biết phi hành, phân nửa là đến để xem náo nhiệt.

Mà trên bầu trời thì cũng lơ lửng không ít bóng người như thế. Trong đó không chỉ có loài người, còn có rất nhiều dị tộc.

Hơn mười Đọa Lạc Thiên sứ sau lưng có đôi cánh đen, quanh thân hắc vụ lượn lờ. Bọn họ lẳng lặng trôi nổi tại một góc nhỏ, lạnh lùng quét mắt nhìn khắp Thiên cung giữa trời.

Mà bên cạnh còn có bảy tám đầu Dực long to lớn cỡ vài chục thước, lân giáp quanh thân lóng lánh chói lọi. Long khí tỏa ra hình thành luồng áp lực khổng lồ.

Gần phía trước một chút có ba đầu Man thú, khí thế ghê người. Dù chúng đang đứng trên mặt đất, nhưng mọi người đều cảm ứng rõ ràng luồng áp lực. Có rất ít người nhận ra thân phận đám này, nhưng phàm là nhận ra đều vô cùng kinh hãi.

Một con thú lớn kềnh càng cỡ độ mười trượng trông tựa sài lang, quanh thân phủ lớp hắc (mặc = mực, cũng đen như nhau ^ ^) sắc lân giáp. Chung quanh huyết vụ lượn lờ, sát khí ngất trời. Vài lão tu giả già đời nhận ra, chính là Nhai Tí trong truyền thuyết. Nhai Tí, có ơn tất trả, có oán tất báo. Khi báo phục lại không khỏi đồ sát, bởi vì chịu trách nhiệm giét chóc nên thường bị điêu khắc trên hung binh.

Ngay sát Nhai Tí là một đầu man thú cỡ chín trượng, trông như sư tử gầm. Chung quanh yêu vụ lượn lờ, toàn thân lân giáp dày đặc. Đầu man thú này cũng được nhận ra, chính là Toan Nghê trong truyền thuyết, thường được người điêu khắc trên lư hương.

Bên cạnh đó, một đầu man thú cao mười trượng, đầu rồng, mình ngựa, chân lân, hình dạng như sư tử. Quanh thân bạch sắc lân giáp lành lạnh, trông hung mãnh uy vũ. Hung thú này tuyệt đại đa số đều nhận ra là Tỳ Hưu trong truyền thuyết, cũng gọi là Thiên Lộc, trừ tà, thường được người điêu khắc thành dồ trang sức bằng ngọc đeo bên mình. (Hình như ngọc Tỳ hưu này để vợ chồng đeo thì phải)

Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu đều là man thú trong truyền thuyết, lai lịch cực kì quái dị, trước nay rất ít khi xuất hiện. Thậm chí có người nói rằng bọn họ là con của Tổ Long, do Tổ Long thông hôn với chủng tộc của chúng mà sinh ra.



Có thể kinh động man thú cường đại như vậy, chứng tỏ lời đồn có thể là sự thật. Thiên cung này rất có khả năng là di cung của Tổ Thần Hữu Sào.

“Ta đoán Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu không có khả năng là con của rồng như truyền thuyết, có lẽ chỉ là hậu duệ của chúng mà thôi.”

“Việc này không nhất định, không nên nói lung tung!”

Uy áp mạnh mẽ bao phủ xuống, làm mấy người đang nhỏ giọng nghị luận lập tức ngậm miệng.

Ở xa hơn lại có quái vật khổng lồ cưỡi trên đám âm vân đang bay tới. Tuy khó có thể nhìn ra hình dáng trên đó, nhưng chỉ biết tuyệt không phải là nhân tộc.

Rất rõ ràng bọn chúng có năng lực hóa thành hình người, chỉ là khinh thường làm vậy. Dám đến nơi này tuyệt đối đều là cường giả thú tộc siêu cấp, hoặc thượng cổ đại yêu ma.

Thần quang lóe ra, hỏa quang sáng rực, Tiêu Thần thấy được một người quen, hóa ra là Ngũ Thải Phượng Hoàng, là vị phượng hoàng nữ đã từng được thấy ở Nam Hoang. Bên cạnh nàng còn có một tiểu phượng hoàng khả ái. Bọn họ cũng không tới gần, chỉ đứng xa nhìn, hiển nhiên không phải vì đoạt bảo mà đến.

Tiêu Thần phỏng đoán hơn phân nửa là phượng hoàng nữ muốn cho tiểu phượng hoàng thêm một chút kiến thức.

Tựa hồ bởi vì có liên quan đến chiếc lông phượng hoàng, Ngũ Thải Phượng Hoàng nữ có cảm ứng, đôi mắt đẹp hướng về phía Tiêu Thần, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Đồng thời một đạo âm thanh vang lên trong đầu hắn: “Chuyện phát sinh ở Thiên Đế thành, ta đã biết. Bọn họ dám miệt thị thần vũ của ta, ngày khác ta sẽ giúp ngươi xuất đầu một lần.”

Nói xong những lời này, phượng hoàng nữ liền mang tiểu phượng hoàng bay sang một bên.

Dị tộc mặc dù không ít, nhưng cũng không tới quá gần, tựa hồ không muốn phát sinh tranh đoạt tử vong.

Chân chính gần Thiên cung là một ít tu giả nhân loại. Có không ít đạo nhân cùng hòa thượng, nhưng nhiều nhất vẫn là người mặc trang phục tục gia, còn có vài tên võ tướng tu giả lại cưỡi thiên mã bay lượn trên bầu trời.

Chỉ là bởi vì ở quá xa, hình bóng trập trùng, khó có thể thấy rõ hình dáng những người đó.

“Mịa nó, vừa rồi nghe nói Nam hoang Bất Tử Tà Vương cũng lên rồi, đây là một tên tàn nhẫn đó! Có ngàn năm không xuất hiện trên đời.”

“Ngươi mới biết được? Ngay cả người thờ ơ lười nhác như Trương Tam Phong chân nhân cũng bị kinh động mà đã tới rồi.”

“Chẳng lẽ thật sự là di cung của Tổ Thần triều Hữu Sào? Nếu không làm sao lại có nhiều đại nhân vật bị kinh động vậy. Mới rồi ta tận mắt thấy Nhiên Đăng Cổ phật bay tới, tuyệt đối không sai, giống y như tượng phật trong chùa đó.”

Ngàn vạn tu giả tứ phía nhao nhao nghị luận, đây tuyệt đối là một cuộc tụ tập khó gặp, rất nhiều đại nhân vật đều hiện thân.

“Mau nhìn, đạo nhân đang bay kia là ai?”

“Không biết được, trong tay hắn là cái gì? Ngân quang thật chói mắt.”

“Đây không phải là Nguyên Thủy lệnh phù trong truyền thuyết sao?”

Đang lúc mọi người nói chuyện, một tu giả tay thủ phương ấn, giống như thần tiên, mang theo mấy người bay trên bầu trời.

“Trời ạ, ta như thế nào cảm thấy thủ ấn của đạo sĩ kia giống như Phiên Thiên Ấn lừng danh thượng cổ vậy? Bộ dạng giống y như trong truyền thuyết.”



Tiên hà lóng lánh, lại một đám tu giả bay tới.

Ba canh giờ sau, bầu trời đã tụ đầy nhân ảnh. Vừa lúc đó, ánh mặt trời chói lọi, năm đạo thần quang chiếu sáng phía chân trời, rọi thẳng tới Thiên cung. Mặc dù các cường giả đang trôi nổi trên bầu trời, đều không thể không lui bước nhường đường.

“Nhân vật hung dữ siêu cấp tới rồi, chẳng lẽ là Khổng...”

“Hử, ngươi không nhịn được, tên người này mà ngươi cũng dám nói?!”

Tiêu Thần biết, tất nhiên là Ngũ Sắc Thần quang độc chiến thiên hạ Khổng Tuyên đã tới. Ở địa ngục đã từng thấy nhân vật hùng mạnh này.

Ngũ Sắc Thần quang vừa mới dừng trên bầu trời, xa trên không lại có đạo Thất Thải hà bay tới, giống như cầu vồng lớn giật mình chiếu sáng khắp bầu trời.

“Hử, không phải là Thất Bảo Diệu thụ trong truyền thuyết sao?”

“Ngươi chán sống rồi, còn không mau im miệng.”

“Hư, cấm nói, chủ của Ngũ Sắc Thần quang đó cùng Thất Bảo Diệu thụ là địch đó!” Khổng Tuyên vừa đến hừ lạnh một tiếng, nhất thời mọi người chấn động như bị sấm sét đánh trong lòng vậy.

Tiêu Thần vừa mới gặp gỡ Thất Bảo Diệu thụ, nhất thời nghĩ tới Thất Thải Thánh thụ trong người mình, có chút tương tự, đều là Thất Thải ( bảy màu), nhưng bản chất lại không giống nhau.

Chủ nhân chưa tới, bảo thụ đã bay tới, đủ để nói rõ thân phận hiển hách, chính là tuyệt thế cường giả khiến mọi người đều phải tránh lui.

Tới giờ, không còn ai nghi ngờ nữa, thiên cung này tuyệt đối là di cung của Tổ Thần Hữu Sào. Nếu không, các loại bảo vật khác tuyệt đối không thể kinh động những đại nhân vật nghịch thiên như vậy.

“Tập trung niệm lực, phá quan!” Âm thanh ung dung, không biết là của người nào không ngừng cuồn cuộn mênh mông trong trời đất như Hoàng Chung Đại Lữ *, làm mọi người cảnh tỉnh, chấn nhiếp tâm phách.

Tất cả mọi người cảm giác đều phóng thần lực của mình nhắm lên trời cao. Mấu chốt để phá vỡ lối vào Tổ Thần di cung không phải dựa vào niệm lực mạnh yếu, mà tùy vào nhiều ít.

Một luồng quang huy thánh khiết như Ngân hà, cuồn cuộn lao về phía Thiên cung.

Một tiếng ù ù vang lên, truyền khắp chân trời, như tiếng mở một cách cửa vô cùng lớn.

Vừa lúc đó, trên bầu trời thần quang lóng lánh, rất nhiều cường giả thân hình di động, lập tức phóng về phía Thiên cung.

Một người cưỡi thiên mã, không giận mà uy, tay không cầm binh khí, nhưng sát khí phóng thẳng tới tận chín tầng trời (phóng lên mây vẫn chưa đủ cao ^ ^).

Ngũ Sắc Thần quang chói măt, được xưng là che lấp vạn vật, không ai ngăn nổi mà phóng về phía cổ điện trước tiên.

Một con bướm thật lớn, nhanh nhẹn phá vỡ hư không, thoáng hiện tại cửa Thiên cung.

Mà Thất Bảo Diệu thụ nọ lại càng xuyên qua không gian, trực tiếp xuất hiện trước điện, phát ra Thất Thải Thần quang chói mắt.

Vừa lúc đó, trên trời cao đột nhiên có bốn thanh kiếm khổng lồ dài ngàn trượng, từ hư không xuất hiện với sát khí ngập trời. Tru Tiên tứ kiếm lập tức chém xuống, lực lượng nghiêng trời lệch đất, thâm sâu như biển, cuồn cuộn không ngừng quét xuống!

* Hoàng Chung Đại Lữ : tên một chuông báu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook