Chương 300: Long Tộc mật địa
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Xa xa là Cấm Kỵ Chi Hải mênh mông với không khí trầm lặng. Mặc dù đó là một đại dương nước vàng thoạt nhìn vô cùng đặc biệt, nhưng lại không có chút xíu khí tức sinh mệnh, ngay cả một gợn sóng cũng không thấy.
Biển rộng trống trải vô ngần, phảng phất là một quốc gia tử vong.
Cấm Kỵ Chi Hải phong bế Long đảo, hoàn toàn ngăn cách Long Đảo cùng thế giới bên ngoài.
Bên bờ biển, những cây cổ thụ cao lớn cành lá xanh biếc. Tiêu Thần nhảy từ trên vách đá dựng đứng xuống dưới, phi hành xuyên qua rừng hoang dày đặc đi về chỗ sâu trong đảo. Hắn muốn trước hết vào bên trong tìm được Kha Kha.
Bỗng dưng, trong rừng rậm hắn phát hiện một đống tro. Xem ra là mấy tháng trước lưu lại, đã bị nước mưa tẩy rửa có hơi mơ hồ, bốn phía vẫn còn rải rác một ít xương thú.
"Người kia từng thường lui tới ở chỗ này." Tiêu Thần tự tầng trời thấp đáp xuống, hắn muốn phát hiện một chút dấu vết.
"Xích xích "
Có tiếng xé gió truyền đến, từ sâu trong rừng rậm ở giữa một đống loạn thạch có một con rết màu bạc to bằng cái bát dài mấy thước dựng thẳng đứng nhằm Tiêu Thần phun ra từng đạo ngân quang, đồng thời có sương mù bạc trắng bắt đầu khởi động khiến cho cả vùng núi rừng đều bị đục ruỗng mà héo rũ trong nháy mắt.
Kịch độc!
Tám năm trước Tiêu Thần từng nhìn thấy qua con rết bạc này, không ít người tiến vào Long Đảo đều chết ở trong miệng nó.
Trước đâu bằng bây giờ, tu vi Tiêu Thần hơn xa tám năm trước. Bát Tướng cực nhanh đột phá không gian hạn chế, trong nháy mắt liền lướt ngang ra ngoài mấy chục thước, tay phải nhẹ nhàng vung lên. Không Gian Thần Thông triển khai, quang hoa xanh lóng lánh nhốt con rết bạc ở bên trong.
Không Gian Đại Liệt Trảm không chút lưu tình bổ ra. Chùm sáng màu xanh lập tức bị chia năm xẻ bảy, con rết lớn bên trong bị chém thành mấy đoạn.
Con rết màu bạc xuất hiện nhắc nhở Tiêu Thần, nơi này có nhiều hồng hoang Cổ Thú hơn, thậm chí có rất nhiều không kém gì Bạo Long của Thượng Cổ Man Thú, hắn phải cẩn thận hành sự.
Hắn tiếp tục đi sâu vào trong Long Đảo. Dọc đường tránh khỏi những con Man Long đáng sợ cùng với hơn mười con hồng hoang Cổ Thú vượt quá sự tưởng tượng.
"Ngao rống. . ."
Hai con Bạo Long ngửa mặt lên trời gầm thét, tựa hồ đang giận dữ hỏi ông trời vì sao bất công như thế. Bọn chúng muốn phá tan gông cùm xiềng xích của Thiên Bi, tái hiện sự huy hoàng của Long Tộc, muốn thoát khỏi vận mệnh gông xiềng.
Trong quá trình Tiêu Thần đi về chỗ sâu trong Long Đảo, dọc đường hắn lại phát hiện vài đống tro tàn. Thấy những thứ này nên hắn có chút lo lắng, đơn thuần là tiểu thú sẽ không gặp người kia chứ?
Hắn lo lắng nhanh chóng nhằm phía Thánh Sơn của Long Tộc. Phải mau chóng tìm được Kha Kha.
Tám năm trước đi vào khu vực trung tâm Long Đảo thì hắn cần thời gian mấy ngày, hiện tại nhờ phi hành cực nhanh nên chỉ một thời gian ngắn ngủi đã tới. Từ rất xa đã nhìn thấy gốc Thông Thiên Thần Mộc kia, cái cây tuyệt chủng đồ sộ cao ngất. Toàn thân nó ô quang lấp lánh, so với dãy núi chung quanh thì đặc biệt bắt mắt, tựa như được khắc ra từ Mặc Ngọc.
Nơi đây đã vô cùng gần Long Tộc Thánh Sơn nên khu vực này có nhiều hồng hoang Man Thú hơn. Những tiếng gầm rống thật lớn phảng phất muốn xuyên đến trời cao làm mặt đất ù ù rung chuyển. Không ít quái vật to lớn thường lui tới giữa núi rừng.
Ngoài đám Bạo Long, Kiếm Long, Bát Tí Ác Long ... ra, Cổ Thú dám tụ tập đến gần Long Tộc Thánh Sơn đều là một số vương giả mà bình thường Long Tộc cũng không nguyện tranh phong cùng chúng.
Tiêu Thần lấy Không Gian Thần Thông và Bát Tướng cực nhanh tránh né sự dòm ngó của đông đảo Man Thú để bay đến phía dưới Thông Thiên cổ mộc rồi sau đó phóng lên cao.
Vào giờ khắc này tâm tư hắn hơi kích động. Rốt cục có thể lần gặp lại tiểu tử kia, không biết là thú con đột nhiên phát hiện hắn thì sẽ như thế nào.
Xoát
Tiêu Thần trong nháy mắt xuất hiện ở trên thân cây gãy rồi giương mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt lập tức cứng lại. Bên trên Thông Thiên Thần Mộc trống không, cũng không có bóng dáng Tiểu quỷ.
Tại sao có thể như vậy? Kha Kha đi đâu rồi?
Trống ngực Tiêu Thần đập bịch bịch, tiểu tử này không sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn chứ? Long Đảo không phải là chốn hiền lành gì.
Hắn như gió như chớp lập tức tìm tòi khắp khu vực này, hy vọng có thể tìm ra Kha Kha.
"Tiểu quỷ nhất định đi tìm cái ăn ." Hắn tự an ủi mình như vậy.
Nhưng Tiêu Thần tìm hơn nửa canh giờ khu vực chung quanh Thông Thiên Thần Mộc cũng không phát hiện ra bóng dáng Kha Kha. Mà hắn lại không cách nào lớn tiếng kêu gọi, làm như thế rất có thể sẽ kinh động những kẻ khác trên Long Đảo.
"Ngao. . ."
"Rống. . ."
Ở chỗ sâu trong núi rừng nguyên thủy. Mấy con Bạo Long, Kiếm Long, Bát Tí Ác Long còn nhỏ đang đánh nhau kịch liệt.
Tiêu Thần từ rất xa đã thấy được một hình ảnh máu chảy đầm đìa, mấy con Tiểu Long kia hoàn toàn là đánh nhau chí chết. Trong hỗn chiến tất cả đều không chút lưu tình, không lâu sau có một con Bát Tí Ác Long còn nhỏ bị tàn nhẫn xé rách, máu chảy đầm đìa, tử thi dần dần ngừng co giật. Đám Tiểu Long vương đã rời đi, nhưng trên đảo vẫn còn có rất nhiều Tiểu Long. Bọn chúng vẫn ra sức đánh giết, muốn Tiến Hóa thành Long vương. Đây chính là nguyên nhân khiến cho Long Tộc trước sau vẫn đứng sừng sững trên đỉnh phong các chủng tộc. Chúng chinh chiến không ngớt, không ngừng tiến hóa.
Tại vùng rừng núi lân cận Long Tộc Thánh Sơn này, Tiêu Thần lại phát hiện vài thi thể Tiểu Long, rồi sau đó lần lượt lại thấy được hơn mười con Tiểu Long với những vết thương toác hoác. Chúng hẳn là đều là Long Tộc mới ra đời vài năm gần đây.
Trong lòng Tiêu Thần dâng lên một dự cảm điềm xấu, điều kiện sinh tồn trên Long Đảo là tàn khốc như thế, nên Kha Kha sẽ không . . . hắn không dám tưởng tượng nữa.
Không phải là không có loại khả năng kia, dù sao hồng hoang Cổ Thú đông đảo, ấu long không cách nào gây tổn thương cho Kha Kha. Nhưng không có nghĩa là những con mãnh thú Man Hoang cường đại lại không gây tổn thương cho nó.
Bỗng nhiên, Tiêu Thần phát hiện một bóng trắng, hắn vọt tới như bay. Trong rừng hoang những bụi gai rậm rạp có đính một mảng da thú màu trắng dính vết máu khô nên trông đập vào mắt như thế. Trên miếng da trắng nõn như tuyết điểm một vệt máu đen tựa hồ đang kể lại một câu chuyện thê thảm . . .
Tiêu Thần suýt nữa ngất đi, cảm giác trước mắt sắp tối sầm. Hắn một bước vọt tới cầm lấy miếng da thú nho nhỏ trắng như tuyết kia vào trong lòng bàn tay.
"Đây không phải tiểu thú!" Tiêu Thần hô to, âm thanh run rẩy. Hắn muốn nói với chính mình đây là giả. Nhưng mà, trên miếng da thú nho nhỏ trắng như tuyết kia hắn lại cảm ứng được khí tức của Kha Kha.
Đã trôi qua hơn một năm, tiểu thú hẳn là đã lột xác. Chẳng lẽ chuyện bi thảm thật sự đã phát sinh với Kha Kha?
Tiêu Thần đau khổ nắm chặt tay, hắn thật sự cảm ứng được khí tức của Kha Kha trên miếng da thú nho nhỏ không trọn vẹn trắng như tuyết kia.
Tại sao lại như vậy? !
Tất cả là thật sự như thế. Cái loại khí tức này tuyệt không có sai.
Tiêu Thần chưa từng có một lần vô cùng hối hận giống như như bây giờ. Nếu như có thể tiến vào Long Đảo sớm hơn một chút thì thật là tốt biết bao. . .
Tiểu tử kia dễ thương như vậy, nhưng mất đi cha mẹ, cô đơn tự phongbế trên Long Đảo rồi lại xảy ra chuyện bi thảm như thế. Tuy là Tiêu Thần tâm vững như sắt, nhưng giờ phút này cũng có một cảm giác sụp đổ.
Lúc này, thân thể của hắn kéo căng ra, mạch máu trên cánh tay đều văng tung tóe, máu đầm đìa nhuộm đỏ quần áo hắn.
Không phải bị người gây tổn thương, mà là đau thương của thú. Mặc dù là thú, nhưng lại còn hơn rất nhiều người.
Bỗng nhiên, một khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ Tiêu Thần, làm hắn như rơi xuống hầm băng, phảng phất Địa Ngục đang mở rộng cánh cửa vực sâu trước hắn.
Hắn quay phắt lại, xoay người nhìn về phía sau. Một con vật to lớn không một tiếng động tới gần cách hắn không đầy mười trượng, nó to như một quả núi lớn màu xanh. Trên người có hơn mười cái gai thật lớn chọc trời nhô ra. Nó phát ra hàn quang lạnh thấu xương, đó là một con Kiếm Long hiếm thấy, một chi trong hệ Long Tộc vương.
Linh hồn cường đại mà lại đáng sợ của nó dao động làm cho người ta run rẩy, con ngươi lạnh lẽo bắn ra hai đạo hàn mang tập trung vào Tiêu Thần.
"Rống. . ."
Từ trong đôi mắt Kiếm Long to như quả núi bắn ra hai đạo huyết quang, nó gầm lên một tiếng. Mùi máu tanh thốc vào mặt, đó tuyệt đối là sát khí đặc biệt có một không hai đủ để xé rách ngàn vạn sinh linh. Cả vùng núi lay động, rừng cây ngã rạp, cành lá bay loạn.
Tiêu Thần trong phút chốc phóng lên cao tránh khỏi một kích tàn bạo kia. Một trảo của con Kiếm Long to như quả núi làm nát vụn cả vùng núi rừng, còn nó lạnh lẽo dừng ở giữa bầu trời.
Chẳng lẽ nó là hung thủ? Tiêu Thần đứng trong không trung trên khoảnh rừng.
Đột nhiên từ trên bầu trời có một cái bóng khổng lồ chụp xuống, một con Dực Long màu bạc vĩ đại lao xuống, hào quang thần thánh lóng lánh, hai cánh dang rộng ước chừng mấy chục thước. Một trận gió xoáy cuồng bạo phủ kín trời đất ập tới. Một đôi long trảo khổng lồ to hơn gian phòng hướng về Tiêu Thần xé gió chụp xuống.
"Chuyện gì xảy ra? !" Tiêu Thần nhạy cảm nhận ra được linh giác của Long Tộc so với tám năm trước thì mạnh hơn rất nhiều. Khong ngờ dễ dàng như thế liền phát hiện ra tung tích của hắn để áp đến trước người. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng dùng Bát Tướng cực nhanh thoát khỏi nơi đây, cho đến chạy đến rừng rậm nguyên thủy ở đằng xa thì mới thoát khỏi con Dực Long cực mạnh này.
Tiêu Thần vô cùng mất mát, lần đầu tiên có cảm giác nản lòng thoái chí.
"Y nha y nha. . ." Trong thoáng chốc như lại nghe âm thanh non nớt của Tiểu quỷ lúc mới gặp gỡ, phảng phất lại thấy được hình ảnh thành Thiên Đế đêm hôm đó khi Kha Kha ra sức cứu hắn.
Tiêu Thần thất hồn lạc phách đi tiếp giữa vùng núi hoang vu, trong lúc bất tri bất giác hắn đi tới gần Long Tộc Thánh Sơn. Thánh Sơn khí thế hào hùng cao ngất trong mây, toàn thân nó có màu nâu đỏ, phảng phất bị máu tươi nhuộm qua làm cho người ta có cảm giác cổ xưa vô tận.
Phía trên nó là sương mù mông lung, không có cỏ cây, không có chim thú, đúng là một cõi đất chết. Có thể thấy rất nhiều cổ tích to lớn bị tàn phá, những tòa cung điện to lớn có thể bởi vì đã trải qua năm tháng quá lâu nên không ít đã sụp xuống, vỡ vụn.
Trong lúc vô tri vô giác đi tới chân núi, đột nhiên trong cơ thể Tiêu Thần truyền đến một trận rung động, Thạch Nhân bị tổn hại đang chậm rãi giơ cánh tay phải bị đứt đoạn lên thẳng chỉ về Thánh Sơn ở phía trước.
Nếu là vào ngày thường thì Tiêu Thần nhất định sẽ rất mừng rỡ. Bởi vì ở chỗ này có thể có đồ vật có liên quan cùng Thạch Nhân, vô cùng có khả năng sẽ là phát hiện trọng đại. Nhưng giờ phút này hắn không có bất cứ tâm tư khác, chỉ buồn bã đi dựa theo phương hướng Thạch Nhân chỉ điểm mà tiến về Thánh Sơn.
Bỗng nhiên, như rơi xuống vực sâu, giống như lọt vào Địa Ngục. Tiêu Thần cảm giác ánh sáng chung quanh tất cả đều biến mất, hắn phảng phất như rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Hắn lập tức bừng tỉnh lại, Long Tộc Thánh Sơn là một chốn tà dị. Vùng phụ cận mỗi một cung điện bị tàn phá đều phảng phất nối thông với Tử Thành dưới Địa Ngục. Nếu tùy tiện tới gần sẽ trong nháy mắt vĩnh viễn biến mất ở trên đời này.
Xoát
Hào quang lóe lên, hắn lại đột ngột xuất hiện ở trên bề mặt, lộn ngược ra khỏi lối đi thông tới vực sâu Địa Ngục bóng tối kia.
Dĩ nhiên là Thạch Nhân bị tổn hại đã giúp hắn thoát ly cõi hắc ám vĩnh hằng. Không có năng lượng dao động, không có hào quang lóe ra, Thạch Nhân trong cơ thể chỉ là giơ cánh tay phải bị gãy lên, làm cho những cung điện đổ nát liên miên phía trước kia phát ra tiếng kêu ù ù. Hắn lướt ngang đi ra ngoài vài trăm thước để né tránh một con đường.
Thạch Nhân trước kia ở trong Thiên Địa Đồng Lô đã trợ giúp cho Tiêu Thần một lần, mà lần này đây cũng là lần đầu tiên nó thực sự thể hiện lực lượng khó có thể tin nổi.
Tiêu Thần hoàn toàn bừng tỉnh lại, không hề bối rối nữa. Ngay cả là Kha Kha thật sự gặp phải bất hạnh thì lúc này hắn cũng không thể chán chường, bởi vì Thanh Thanh ở Nhân Gian Giới vẫn còn đợi hắn đi gọi binh cứu viện.
Tiêu Thần nghi hoặc nhìn Thánh Sơn, cuối cùng lựa chọn tiếp tục đi tới. Có lẽ ở chỗ này sẽ có một cơ may, Thạch Nhân tựa hồ muốn bảo hắn lên núi.
"Rầm ầm ầm "
Dựa theo phương hướng Thạch Nhân chỉ mà hắn đi tới, những cung điện xa xưa gần như sắp sập xuống đang không ngừng tránh sang hai bên, phát ra những tiếng vang to lớn mà lại rất cổ xưa.
Tiêu Thần bước dài đi tới, cũng không biết qua bao lâu thì hắn phát hiện đã đi tới giữa sườn núi Thánh Sơn. Ở chỗ này không ngờ có một mảnh ốc đảo.
Bên trong cây cối xanh biếc, hoa nở chim hót, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ. Cảm giác vô cùng quái dị là ở dưới chân núi nhìn lên thì, tuyệt đối không có dù chỉ là một điểm màu xanh, mà chỗ này lại thật sự bày ra cảnh tượng sức sống hừng hực .
Đột nhiên Tiêu Thần nghe được tiếng ấu long gầm nhẹ, cùng với cảm giác được những trận long khí.
Hắn rất cẩn thận đi vào trong ốc đảo khó có thể tin nổi này. Trong đó những cây mây tử đằng cuộc quanh, cây cối xanh um, nở rộ được rất nhiều loài hoa dại không biết tên. Lại còn có một cây cổ thụ chọc trời.
Đến nơi này, hắn rõ ràng nghe được tiếng ấu long gầm nhẹ. Sau khi đi vào rất xa trong ốc đảo thì hắn thấy được bóng dáng những con rồng như ẩn như hiện.
Đó là. . . Một con Long vương còn nhỏ!
Tựa hồ cũng mới ra đời không được bao lâu, chẳng qua mới dài một thước mà thôi. So cùng một lượng lớn những con Tiểu Long vương tám năm trước kia thì to như nhau, toàn thân kim quang lấp lánh. Nó đầu là Tổ Long, thân là Sư Vương Long. Nó đang độc chiến với hơn mười con Tiểu Long tầm thường. Mà bên kia lại . . . Còn có một con Tiểu Long vương! Từ Bạo Long lột xác mà thành. Nó cũng dài không quá một thước, vảy bạc quanh thân lóng lánh. Nó đang bị hơn mười con ấu long vây công.
Đây có lẽ là một bí mật của Long Tộc. Để ngừa Tiểu Long vương ra khỏi Long Đảo gặp bất trắc, bọn chúng để lại bộ phận truyền thừa giả huyết mạch tối ưu.
Điều làm cho Tiêu Thần giật mình chính là, cách đó không xa dưới một gốc cây cổ thụ chọc trời có một lão Long da bọc xương đang nằm. Nó đang chú ý những Tiểu Long này tranh đấu.
Tiêu Thần trên Long Đảo đã thấy được rất nhiều Man Long, chưa từng có một con có thể bình thản như thế. Như thể là một trí giả trầm tĩnh.
Nhưng nó thật sự rất già yếu, Long Giác trên đầu đều đã lột, long lân toàn thân cũng rơi rụng không ít. Những nếp nhăn nheo trên làn da đã căng phẳng mà bọc lấy xương đầu, quả thực tựa như một đầu lâu khô.
Thân thể cũng không phải rất khổng lồ, chỉ như con rắn uốn lượn đang trải dài nằm khắp nơi dưới gốc đại thụ. Tổng thể cỡ như ba gian phòng ốc vậy, hai mắt đục ngầu thi thoảng lộ ra quang mang hiền lành. Đây là một lão Long gần đất xa trời.
Lão Long chậm rãi quay đầu ngắm nhìn hướng Tiêu Thần ẩn thân. Ngay trong khoảnh khắc nó quay đầu lại, Tiêu Thần như hóa thành tượng, phảng phất bị trúng bùa ma.
Ở đằng sau cổ của lão Long kia . . . có một tiểu tử lông xù đang ngủ say sưa.
Tiêu Thần nhìn qua làn da trắng như tuyết, lại nhìn về phía tấm thảm nhung trắng như tuyết ở sau cổ lão Long mà không nhịn được hét to một tiếng: "Kha Kha. . ."
"Hừm . . ."
Cách đó không xa, hai con Long vương còn nhỏ bị kinh động. Chúng mang theo gần ba mươi con ấu long cùng xông lại đây, trong phút chốc vây quanh Tiêu Thần.
Lão Long rất trầm tĩnh, không hề bận tâm nhìn nơi này.
Tiểu tử kia như thế nào lại ngủ ở trên lưng lão Long? Tiêu Thần vô cùng kích động mà hô to: "Kha Kha mau tỉnh lại. . . Ta đã đến đón ngươi rồi."
"Y nha. . ." Tiểu quỷ trên lưng lão Long trở mình, lười nhác nói mê.
"Ta mang đến cho ngươi Âm Mộc Sâm Quả, Thiên Thần quả, Cửu Diệp Tiên Chi . . ."
"Y nha y nha. . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú vèo một tiếng ngồi dậy. Trong phút chốc nó thấy Tiêu Thần thì tựa hồ cảm giác khó có thể tin nổi. Nó ra sức vuốt vuốt đôi mắt mơ hồ thì hóa thành một đạo bạch quang xông lại.
Biển rộng trống trải vô ngần, phảng phất là một quốc gia tử vong.
Cấm Kỵ Chi Hải phong bế Long đảo, hoàn toàn ngăn cách Long Đảo cùng thế giới bên ngoài.
Bên bờ biển, những cây cổ thụ cao lớn cành lá xanh biếc. Tiêu Thần nhảy từ trên vách đá dựng đứng xuống dưới, phi hành xuyên qua rừng hoang dày đặc đi về chỗ sâu trong đảo. Hắn muốn trước hết vào bên trong tìm được Kha Kha.
Bỗng dưng, trong rừng rậm hắn phát hiện một đống tro. Xem ra là mấy tháng trước lưu lại, đã bị nước mưa tẩy rửa có hơi mơ hồ, bốn phía vẫn còn rải rác một ít xương thú.
"Người kia từng thường lui tới ở chỗ này." Tiêu Thần tự tầng trời thấp đáp xuống, hắn muốn phát hiện một chút dấu vết.
"Xích xích "
Có tiếng xé gió truyền đến, từ sâu trong rừng rậm ở giữa một đống loạn thạch có một con rết màu bạc to bằng cái bát dài mấy thước dựng thẳng đứng nhằm Tiêu Thần phun ra từng đạo ngân quang, đồng thời có sương mù bạc trắng bắt đầu khởi động khiến cho cả vùng núi rừng đều bị đục ruỗng mà héo rũ trong nháy mắt.
Kịch độc!
Tám năm trước Tiêu Thần từng nhìn thấy qua con rết bạc này, không ít người tiến vào Long Đảo đều chết ở trong miệng nó.
Trước đâu bằng bây giờ, tu vi Tiêu Thần hơn xa tám năm trước. Bát Tướng cực nhanh đột phá không gian hạn chế, trong nháy mắt liền lướt ngang ra ngoài mấy chục thước, tay phải nhẹ nhàng vung lên. Không Gian Thần Thông triển khai, quang hoa xanh lóng lánh nhốt con rết bạc ở bên trong.
Không Gian Đại Liệt Trảm không chút lưu tình bổ ra. Chùm sáng màu xanh lập tức bị chia năm xẻ bảy, con rết lớn bên trong bị chém thành mấy đoạn.
Con rết màu bạc xuất hiện nhắc nhở Tiêu Thần, nơi này có nhiều hồng hoang Cổ Thú hơn, thậm chí có rất nhiều không kém gì Bạo Long của Thượng Cổ Man Thú, hắn phải cẩn thận hành sự.
Hắn tiếp tục đi sâu vào trong Long Đảo. Dọc đường tránh khỏi những con Man Long đáng sợ cùng với hơn mười con hồng hoang Cổ Thú vượt quá sự tưởng tượng.
"Ngao rống. . ."
Hai con Bạo Long ngửa mặt lên trời gầm thét, tựa hồ đang giận dữ hỏi ông trời vì sao bất công như thế. Bọn chúng muốn phá tan gông cùm xiềng xích của Thiên Bi, tái hiện sự huy hoàng của Long Tộc, muốn thoát khỏi vận mệnh gông xiềng.
Trong quá trình Tiêu Thần đi về chỗ sâu trong Long Đảo, dọc đường hắn lại phát hiện vài đống tro tàn. Thấy những thứ này nên hắn có chút lo lắng, đơn thuần là tiểu thú sẽ không gặp người kia chứ?
Hắn lo lắng nhanh chóng nhằm phía Thánh Sơn của Long Tộc. Phải mau chóng tìm được Kha Kha.
Tám năm trước đi vào khu vực trung tâm Long Đảo thì hắn cần thời gian mấy ngày, hiện tại nhờ phi hành cực nhanh nên chỉ một thời gian ngắn ngủi đã tới. Từ rất xa đã nhìn thấy gốc Thông Thiên Thần Mộc kia, cái cây tuyệt chủng đồ sộ cao ngất. Toàn thân nó ô quang lấp lánh, so với dãy núi chung quanh thì đặc biệt bắt mắt, tựa như được khắc ra từ Mặc Ngọc.
Nơi đây đã vô cùng gần Long Tộc Thánh Sơn nên khu vực này có nhiều hồng hoang Man Thú hơn. Những tiếng gầm rống thật lớn phảng phất muốn xuyên đến trời cao làm mặt đất ù ù rung chuyển. Không ít quái vật to lớn thường lui tới giữa núi rừng.
Ngoài đám Bạo Long, Kiếm Long, Bát Tí Ác Long ... ra, Cổ Thú dám tụ tập đến gần Long Tộc Thánh Sơn đều là một số vương giả mà bình thường Long Tộc cũng không nguyện tranh phong cùng chúng.
Tiêu Thần lấy Không Gian Thần Thông và Bát Tướng cực nhanh tránh né sự dòm ngó của đông đảo Man Thú để bay đến phía dưới Thông Thiên cổ mộc rồi sau đó phóng lên cao.
Vào giờ khắc này tâm tư hắn hơi kích động. Rốt cục có thể lần gặp lại tiểu tử kia, không biết là thú con đột nhiên phát hiện hắn thì sẽ như thế nào.
Xoát
Tiêu Thần trong nháy mắt xuất hiện ở trên thân cây gãy rồi giương mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt lập tức cứng lại. Bên trên Thông Thiên Thần Mộc trống không, cũng không có bóng dáng Tiểu quỷ.
Tại sao có thể như vậy? Kha Kha đi đâu rồi?
Trống ngực Tiêu Thần đập bịch bịch, tiểu tử này không sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn chứ? Long Đảo không phải là chốn hiền lành gì.
Hắn như gió như chớp lập tức tìm tòi khắp khu vực này, hy vọng có thể tìm ra Kha Kha.
"Tiểu quỷ nhất định đi tìm cái ăn ." Hắn tự an ủi mình như vậy.
Nhưng Tiêu Thần tìm hơn nửa canh giờ khu vực chung quanh Thông Thiên Thần Mộc cũng không phát hiện ra bóng dáng Kha Kha. Mà hắn lại không cách nào lớn tiếng kêu gọi, làm như thế rất có thể sẽ kinh động những kẻ khác trên Long Đảo.
"Ngao. . ."
"Rống. . ."
Ở chỗ sâu trong núi rừng nguyên thủy. Mấy con Bạo Long, Kiếm Long, Bát Tí Ác Long còn nhỏ đang đánh nhau kịch liệt.
Tiêu Thần từ rất xa đã thấy được một hình ảnh máu chảy đầm đìa, mấy con Tiểu Long kia hoàn toàn là đánh nhau chí chết. Trong hỗn chiến tất cả đều không chút lưu tình, không lâu sau có một con Bát Tí Ác Long còn nhỏ bị tàn nhẫn xé rách, máu chảy đầm đìa, tử thi dần dần ngừng co giật. Đám Tiểu Long vương đã rời đi, nhưng trên đảo vẫn còn có rất nhiều Tiểu Long. Bọn chúng vẫn ra sức đánh giết, muốn Tiến Hóa thành Long vương. Đây chính là nguyên nhân khiến cho Long Tộc trước sau vẫn đứng sừng sững trên đỉnh phong các chủng tộc. Chúng chinh chiến không ngớt, không ngừng tiến hóa.
Tại vùng rừng núi lân cận Long Tộc Thánh Sơn này, Tiêu Thần lại phát hiện vài thi thể Tiểu Long, rồi sau đó lần lượt lại thấy được hơn mười con Tiểu Long với những vết thương toác hoác. Chúng hẳn là đều là Long Tộc mới ra đời vài năm gần đây.
Trong lòng Tiêu Thần dâng lên một dự cảm điềm xấu, điều kiện sinh tồn trên Long Đảo là tàn khốc như thế, nên Kha Kha sẽ không . . . hắn không dám tưởng tượng nữa.
Không phải là không có loại khả năng kia, dù sao hồng hoang Cổ Thú đông đảo, ấu long không cách nào gây tổn thương cho Kha Kha. Nhưng không có nghĩa là những con mãnh thú Man Hoang cường đại lại không gây tổn thương cho nó.
Bỗng nhiên, Tiêu Thần phát hiện một bóng trắng, hắn vọt tới như bay. Trong rừng hoang những bụi gai rậm rạp có đính một mảng da thú màu trắng dính vết máu khô nên trông đập vào mắt như thế. Trên miếng da trắng nõn như tuyết điểm một vệt máu đen tựa hồ đang kể lại một câu chuyện thê thảm . . .
Tiêu Thần suýt nữa ngất đi, cảm giác trước mắt sắp tối sầm. Hắn một bước vọt tới cầm lấy miếng da thú nho nhỏ trắng như tuyết kia vào trong lòng bàn tay.
"Đây không phải tiểu thú!" Tiêu Thần hô to, âm thanh run rẩy. Hắn muốn nói với chính mình đây là giả. Nhưng mà, trên miếng da thú nho nhỏ trắng như tuyết kia hắn lại cảm ứng được khí tức của Kha Kha.
Đã trôi qua hơn một năm, tiểu thú hẳn là đã lột xác. Chẳng lẽ chuyện bi thảm thật sự đã phát sinh với Kha Kha?
Tiêu Thần đau khổ nắm chặt tay, hắn thật sự cảm ứng được khí tức của Kha Kha trên miếng da thú nho nhỏ không trọn vẹn trắng như tuyết kia.
Tại sao lại như vậy? !
Tất cả là thật sự như thế. Cái loại khí tức này tuyệt không có sai.
Tiêu Thần chưa từng có một lần vô cùng hối hận giống như như bây giờ. Nếu như có thể tiến vào Long Đảo sớm hơn một chút thì thật là tốt biết bao. . .
Tiểu tử kia dễ thương như vậy, nhưng mất đi cha mẹ, cô đơn tự phongbế trên Long Đảo rồi lại xảy ra chuyện bi thảm như thế. Tuy là Tiêu Thần tâm vững như sắt, nhưng giờ phút này cũng có một cảm giác sụp đổ.
Lúc này, thân thể của hắn kéo căng ra, mạch máu trên cánh tay đều văng tung tóe, máu đầm đìa nhuộm đỏ quần áo hắn.
Không phải bị người gây tổn thương, mà là đau thương của thú. Mặc dù là thú, nhưng lại còn hơn rất nhiều người.
Bỗng nhiên, một khí tức cực kỳ kinh khủng bao phủ Tiêu Thần, làm hắn như rơi xuống hầm băng, phảng phất Địa Ngục đang mở rộng cánh cửa vực sâu trước hắn.
Hắn quay phắt lại, xoay người nhìn về phía sau. Một con vật to lớn không một tiếng động tới gần cách hắn không đầy mười trượng, nó to như một quả núi lớn màu xanh. Trên người có hơn mười cái gai thật lớn chọc trời nhô ra. Nó phát ra hàn quang lạnh thấu xương, đó là một con Kiếm Long hiếm thấy, một chi trong hệ Long Tộc vương.
Linh hồn cường đại mà lại đáng sợ của nó dao động làm cho người ta run rẩy, con ngươi lạnh lẽo bắn ra hai đạo hàn mang tập trung vào Tiêu Thần.
"Rống. . ."
Từ trong đôi mắt Kiếm Long to như quả núi bắn ra hai đạo huyết quang, nó gầm lên một tiếng. Mùi máu tanh thốc vào mặt, đó tuyệt đối là sát khí đặc biệt có một không hai đủ để xé rách ngàn vạn sinh linh. Cả vùng núi lay động, rừng cây ngã rạp, cành lá bay loạn.
Tiêu Thần trong phút chốc phóng lên cao tránh khỏi một kích tàn bạo kia. Một trảo của con Kiếm Long to như quả núi làm nát vụn cả vùng núi rừng, còn nó lạnh lẽo dừng ở giữa bầu trời.
Chẳng lẽ nó là hung thủ? Tiêu Thần đứng trong không trung trên khoảnh rừng.
Đột nhiên từ trên bầu trời có một cái bóng khổng lồ chụp xuống, một con Dực Long màu bạc vĩ đại lao xuống, hào quang thần thánh lóng lánh, hai cánh dang rộng ước chừng mấy chục thước. Một trận gió xoáy cuồng bạo phủ kín trời đất ập tới. Một đôi long trảo khổng lồ to hơn gian phòng hướng về Tiêu Thần xé gió chụp xuống.
"Chuyện gì xảy ra? !" Tiêu Thần nhạy cảm nhận ra được linh giác của Long Tộc so với tám năm trước thì mạnh hơn rất nhiều. Khong ngờ dễ dàng như thế liền phát hiện ra tung tích của hắn để áp đến trước người. Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng dùng Bát Tướng cực nhanh thoát khỏi nơi đây, cho đến chạy đến rừng rậm nguyên thủy ở đằng xa thì mới thoát khỏi con Dực Long cực mạnh này.
Tiêu Thần vô cùng mất mát, lần đầu tiên có cảm giác nản lòng thoái chí.
"Y nha y nha. . ." Trong thoáng chốc như lại nghe âm thanh non nớt của Tiểu quỷ lúc mới gặp gỡ, phảng phất lại thấy được hình ảnh thành Thiên Đế đêm hôm đó khi Kha Kha ra sức cứu hắn.
Tiêu Thần thất hồn lạc phách đi tiếp giữa vùng núi hoang vu, trong lúc bất tri bất giác hắn đi tới gần Long Tộc Thánh Sơn. Thánh Sơn khí thế hào hùng cao ngất trong mây, toàn thân nó có màu nâu đỏ, phảng phất bị máu tươi nhuộm qua làm cho người ta có cảm giác cổ xưa vô tận.
Phía trên nó là sương mù mông lung, không có cỏ cây, không có chim thú, đúng là một cõi đất chết. Có thể thấy rất nhiều cổ tích to lớn bị tàn phá, những tòa cung điện to lớn có thể bởi vì đã trải qua năm tháng quá lâu nên không ít đã sụp xuống, vỡ vụn.
Trong lúc vô tri vô giác đi tới chân núi, đột nhiên trong cơ thể Tiêu Thần truyền đến một trận rung động, Thạch Nhân bị tổn hại đang chậm rãi giơ cánh tay phải bị đứt đoạn lên thẳng chỉ về Thánh Sơn ở phía trước.
Nếu là vào ngày thường thì Tiêu Thần nhất định sẽ rất mừng rỡ. Bởi vì ở chỗ này có thể có đồ vật có liên quan cùng Thạch Nhân, vô cùng có khả năng sẽ là phát hiện trọng đại. Nhưng giờ phút này hắn không có bất cứ tâm tư khác, chỉ buồn bã đi dựa theo phương hướng Thạch Nhân chỉ điểm mà tiến về Thánh Sơn.
Bỗng nhiên, như rơi xuống vực sâu, giống như lọt vào Địa Ngục. Tiêu Thần cảm giác ánh sáng chung quanh tất cả đều biến mất, hắn phảng phất như rơi vào trong bóng tối vĩnh hằng.
Hắn lập tức bừng tỉnh lại, Long Tộc Thánh Sơn là một chốn tà dị. Vùng phụ cận mỗi một cung điện bị tàn phá đều phảng phất nối thông với Tử Thành dưới Địa Ngục. Nếu tùy tiện tới gần sẽ trong nháy mắt vĩnh viễn biến mất ở trên đời này.
Xoát
Hào quang lóe lên, hắn lại đột ngột xuất hiện ở trên bề mặt, lộn ngược ra khỏi lối đi thông tới vực sâu Địa Ngục bóng tối kia.
Dĩ nhiên là Thạch Nhân bị tổn hại đã giúp hắn thoát ly cõi hắc ám vĩnh hằng. Không có năng lượng dao động, không có hào quang lóe ra, Thạch Nhân trong cơ thể chỉ là giơ cánh tay phải bị gãy lên, làm cho những cung điện đổ nát liên miên phía trước kia phát ra tiếng kêu ù ù. Hắn lướt ngang đi ra ngoài vài trăm thước để né tránh một con đường.
Thạch Nhân trước kia ở trong Thiên Địa Đồng Lô đã trợ giúp cho Tiêu Thần một lần, mà lần này đây cũng là lần đầu tiên nó thực sự thể hiện lực lượng khó có thể tin nổi.
Tiêu Thần hoàn toàn bừng tỉnh lại, không hề bối rối nữa. Ngay cả là Kha Kha thật sự gặp phải bất hạnh thì lúc này hắn cũng không thể chán chường, bởi vì Thanh Thanh ở Nhân Gian Giới vẫn còn đợi hắn đi gọi binh cứu viện.
Tiêu Thần nghi hoặc nhìn Thánh Sơn, cuối cùng lựa chọn tiếp tục đi tới. Có lẽ ở chỗ này sẽ có một cơ may, Thạch Nhân tựa hồ muốn bảo hắn lên núi.
"Rầm ầm ầm "
Dựa theo phương hướng Thạch Nhân chỉ mà hắn đi tới, những cung điện xa xưa gần như sắp sập xuống đang không ngừng tránh sang hai bên, phát ra những tiếng vang to lớn mà lại rất cổ xưa.
Tiêu Thần bước dài đi tới, cũng không biết qua bao lâu thì hắn phát hiện đã đi tới giữa sườn núi Thánh Sơn. Ở chỗ này không ngờ có một mảnh ốc đảo.
Bên trong cây cối xanh biếc, hoa nở chim hót, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ. Cảm giác vô cùng quái dị là ở dưới chân núi nhìn lên thì, tuyệt đối không có dù chỉ là một điểm màu xanh, mà chỗ này lại thật sự bày ra cảnh tượng sức sống hừng hực .
Đột nhiên Tiêu Thần nghe được tiếng ấu long gầm nhẹ, cùng với cảm giác được những trận long khí.
Hắn rất cẩn thận đi vào trong ốc đảo khó có thể tin nổi này. Trong đó những cây mây tử đằng cuộc quanh, cây cối xanh um, nở rộ được rất nhiều loài hoa dại không biết tên. Lại còn có một cây cổ thụ chọc trời.
Đến nơi này, hắn rõ ràng nghe được tiếng ấu long gầm nhẹ. Sau khi đi vào rất xa trong ốc đảo thì hắn thấy được bóng dáng những con rồng như ẩn như hiện.
Đó là. . . Một con Long vương còn nhỏ!
Tựa hồ cũng mới ra đời không được bao lâu, chẳng qua mới dài một thước mà thôi. So cùng một lượng lớn những con Tiểu Long vương tám năm trước kia thì to như nhau, toàn thân kim quang lấp lánh. Nó đầu là Tổ Long, thân là Sư Vương Long. Nó đang độc chiến với hơn mười con Tiểu Long tầm thường. Mà bên kia lại . . . Còn có một con Tiểu Long vương! Từ Bạo Long lột xác mà thành. Nó cũng dài không quá một thước, vảy bạc quanh thân lóng lánh. Nó đang bị hơn mười con ấu long vây công.
Đây có lẽ là một bí mật của Long Tộc. Để ngừa Tiểu Long vương ra khỏi Long Đảo gặp bất trắc, bọn chúng để lại bộ phận truyền thừa giả huyết mạch tối ưu.
Điều làm cho Tiêu Thần giật mình chính là, cách đó không xa dưới một gốc cây cổ thụ chọc trời có một lão Long da bọc xương đang nằm. Nó đang chú ý những Tiểu Long này tranh đấu.
Tiêu Thần trên Long Đảo đã thấy được rất nhiều Man Long, chưa từng có một con có thể bình thản như thế. Như thể là một trí giả trầm tĩnh.
Nhưng nó thật sự rất già yếu, Long Giác trên đầu đều đã lột, long lân toàn thân cũng rơi rụng không ít. Những nếp nhăn nheo trên làn da đã căng phẳng mà bọc lấy xương đầu, quả thực tựa như một đầu lâu khô.
Thân thể cũng không phải rất khổng lồ, chỉ như con rắn uốn lượn đang trải dài nằm khắp nơi dưới gốc đại thụ. Tổng thể cỡ như ba gian phòng ốc vậy, hai mắt đục ngầu thi thoảng lộ ra quang mang hiền lành. Đây là một lão Long gần đất xa trời.
Lão Long chậm rãi quay đầu ngắm nhìn hướng Tiêu Thần ẩn thân. Ngay trong khoảnh khắc nó quay đầu lại, Tiêu Thần như hóa thành tượng, phảng phất bị trúng bùa ma.
Ở đằng sau cổ của lão Long kia . . . có một tiểu tử lông xù đang ngủ say sưa.
Tiêu Thần nhìn qua làn da trắng như tuyết, lại nhìn về phía tấm thảm nhung trắng như tuyết ở sau cổ lão Long mà không nhịn được hét to một tiếng: "Kha Kha. . ."
"Hừm . . ."
Cách đó không xa, hai con Long vương còn nhỏ bị kinh động. Chúng mang theo gần ba mươi con ấu long cùng xông lại đây, trong phút chốc vây quanh Tiêu Thần.
Lão Long rất trầm tĩnh, không hề bận tâm nhìn nơi này.
Tiểu tử kia như thế nào lại ngủ ở trên lưng lão Long? Tiêu Thần vô cùng kích động mà hô to: "Kha Kha mau tỉnh lại. . . Ta đã đến đón ngươi rồi."
"Y nha. . ." Tiểu quỷ trên lưng lão Long trở mình, lười nhác nói mê.
"Ta mang đến cho ngươi Âm Mộc Sâm Quả, Thiên Thần quả, Cửu Diệp Tiên Chi . . ."
"Y nha y nha. . ." Tuyết Bạch Tiểu Thú vèo một tiếng ngồi dậy. Trong phút chốc nó thấy Tiêu Thần thì tựa hồ cảm giác khó có thể tin nổi. Nó ra sức vuốt vuốt đôi mắt mơ hồ thì hóa thành một đạo bạch quang xông lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.