Chương 325: Lột xác kinh người!
Tất Minh Vũ
10/06/2013
Bạch Hổ Thánh Hoàng cùng Tam Anh Thái Quân trầm lặng một lúc lâu, dù có ý đồ giết chết Tiêu Thần thế nhưng đối mặt Hoàng Nê Thai thì lại không cách nào để hành động.
Vừa lúc đó, Kha Kha đã mở ra Thất Nhạc Viên bay tới, tất cả đám tu giả đều hoảng sợ rút lui. Phàm là người Trường Sinh Giới đều đã sớm hiểu sự đáng sợ của Thất Nhạc Viên.
Con thú nhỏ kia bay đến bên người Tiêu Thần, nó thở hằn học giơ ra một cái móng vuốt nhỏ mà chỉ vào Bạch Hổ Thánh Hoàng ở trong không trung. Những đau khổ sinh tử lớn mà nó đã trải qua có quan hệ trực tiếp tới Hổ gia. Nghe nó lầu bầu mà Tiêu Thần cảm thấy tức cười, Tiểu quỷ lại mới gọi Bạch Hổ Thánh Hoàng là lão Miêu, bạch miêu.
Bạch Hổ Thánh Hoàng sắc mặt vô cảm, vào lúc rời đi thì rốt cục nói một câu với Tiêu Thần: "Nếu như Bán Tổ bỏ mạng thì ngươi cũng cùng đi theo."
Tam Anh Thái Quân tay chống long đầu quải trượng, nhìn thoáng qua Tiêu Thần thật kĩ rồi không một tiếng động mà biến mất trên bầu trời.
"Boong "
Hoàng Kim Thần Chung toả hào quang rực rỡ ngút trời, nó chiếu sáng khắp bầu trời đêm. Tiếng chuông du dương lan truyền đi xa hơn trăm dặm. Diệp Thiên có vẻ hơi ngây người, hắn cũng không nói một câu nào mà lập tức biến mất vào chốn trời xa.
Phương Thiên Khải thân mặc ngũ sắc tiên giáp, trên đỉnh đầu là một cái cối xay lớn to như cung điện bạch ngọc đang chậm rãi xoay tròn. Nó phát ra làn sương mù trắng đục mênh mông tràn ngập khiến cho thần huyễn của hắn càng thêm khó lường. Đến lúc này thì cũng không cần che giấu thực lực làm gì nữa. Hắn thi triển chí bảo Bạch Ngọc Thần Cung rồi bước ra.
Các cao thủ có liên can đứng ở chung quanh yên lặng chờ mệnh lệnh của hắn, sẵn sàng chuẩn bị xông về phía Tiêu Thần. Nhưng mà Phương Thiên Khải rất bình tĩnh, cũng không có bất cứ biểu hiện gì.
Hải Vân Tuyết đã bay ngược đến một góc trời xa, trốn sau một lớp cao thủ tiền bối. Thế nhưng những Ma Ảnh được Hổ gia tế luyện ra lại không rút lui, chúng vẫn đứng rất xa để bao vây Tiêu Thần.
Trong Thập Kiệt trẻ tuổi mạnh nhất của Tu Chân Giới thì tối thiểu có nửa số người đến đây, nhưng những người này trước mắt còn chưa có ý tiến lên động thủ. Mà vài tên cường giả tuyệt đỉnh trẻ tuổi khác như Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ, Mộng Tập Nghiệt, Thương Hải vẫn không hiện bóng dáng.
Tiêu Thần đứng thẳng trên Hoàng Nê Thai nhìn qua mọi người, rồi sau đó mang theo Kha Kha bay về hướng Cổ Thôn. Đám Ma Ảnh Hổ gia đang bao vây chung quanh tức thì xông tới nhanh chóng như sấm chớp, ma khí cuồn cuộn không dứt. Những tia chớp đỏ bầm xé rách bầu trời, hơn mười hai trảo ảnh thăm dò bổ về phía trước.
Tiêu Thần hét lớn như sấm, âm "Ông" trong Bản Nguyên Bát Âm vừa xuất thành lời thì những hồn ảnh trên bầu trời giống như người đắp bằng cát trên bờ biển bị thiên âm như thủy triều ập tới, trong nháy mắt bọn chúng đã nát bấy, tan rã . Chữ "Ông" trong thiên âm đại biểu cho lực lượng sinh tử. Nó là khắc tinh lợi hại nhất của các linh hồn vốn bị khiếm khuyết.
Tựa như vào chỗ không người, Tiêu Thần vượt qua vòng vây.
Không ít người ra sức kiềm chế, cố nín nhịn không áp dụng bất cứ hành động gì. Chúng cường giả trơ mắt nhìn Tiêu Thần tiến vào Cổ Thôn.
Tiêu Thần cười to, điều này làm cho đông đảo tu giả bên ngoài thôn cảm thấy vô cùng tức giận.
Trong mấy ngày tiếp theo, Tiêu Thần tĩnh tu Huyền công. Thỉnh thoảng tỉnh lại liền đi ra khỏi Cổ Thôn đối mặt với chúng cường giả mà không có vẻ sợ hãi chút nào. Rất có tư thế Tây Tần đứng nhìn chín nước đang thèm thuồng. Đạo quân trăm vạn đến gõ cửa ải để đánh Tần. Người Tần mở ải đối địch. Hùng binh chín nước băn khoăn mà không dám tiến vào.
Thế nhưng, Tiêu Thần cảm giác được chính mình còn chưa đủ mạnh mẽ. Còn xa mới đạt tới cảnh giới có khả năng tung hoành thiên hạ. Nếu như không có Hoàng Nê Thai cùng Cổ Thôn thì e là hắn đã khó bảo toàn tính mạng.
Mục tiêu của hắn là không dựa vào ngoại vật, chính bản thân mình đạt tới hàng ngũ mạnh nhất thiên hạ, không còn người dám căm thù, không ai dám tranh giành nữa.
Cường đại đến mức có khả năng uy hiếp thập phương.
Thiên đồ (nét khắc bẩm sinh) trên Cổ Bi là cội nguồn huyền pháp của hắn để trưởng thành, Tiêu Thần cho tới bây giờ đều luôn không quên đại tiền đề này. Đương nhiên để hiểu rõ sáu mặt thiên đồ thì hắn không ngừng tìm hiểu, hắn muốn nhanh chóng tinh thông toàn bộ điều huyền bí trong đó.
Tiêu Thần tĩnh tọa trong Cổ Thôn, thiên đồ trong lòng hiển linh ra, rồi sau đó từ từ phóng đại đến mức tràn ngập trong thiên địa. Phảng phất như có sáu thế giới đang vờn quanh hắn.
Tu luyện từng li từng tí những điều hiện lên, hắn giống như lại một lần nữa đi trên con đường tu luyện đã trải qua trong dĩ vãng. Những hoa văn của thiên đồ khắc sâu trong linh hồn hắn. Sinh mệnh Tinh Nguyên toàn thân như dòng Trường Giang cuồn cuộn đang bắt đầu lao nhanh qua vùng đất bằng phẳng. Không có gì ngăn cản nổi nó trào dâng cuốn về phía biển cả linh hồn.
Cách hơn một thước trên vai trái hắn, một chiếc đèn cổ trường minh bất diệt, ngọn đèn dầu càng ngày càng rực rỡ phảng phất đại biểu năng lượng tánh mạng của hắn cùng với Tinh Nguyên đang tràn đầy nên bắt đầu khởi động để càng lúc càng sáng ngời.
Tiêu Thần trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, lần này sau khi ngồi thiền hắn cảm giác được sự dư dật trước nay chưa từng có. Mọi kinh mạch trong cơ thể tựa như những dòng sông lớn đang nối liền đến sinh mệnh tiềm năng vô tận. Tựa hồ như muốn đánh thức toàn bộ lực lượng đang ngủ say của thân thể.
Từ xa nhìn lại, dưới bầu trời đêm trong Cổ Thôn như là có một vầng thái dương đang chậm rãi nhô lên, thần quang ngút trời, Tiêu Thần cùng Hoàng Nê Thai từ từ lơ lửng bốc lên giữa không trung.
Sinh mệnh Tinh Nguyên như một loại sóng nước sánh ra từ lỗ chân lông của hắn rồi sau đó lại chậm rãi chảy vào qua mỗi đại huyệt . Nó không ngừng tuần hoàn, sinh mệnh nguyên khí hào hùng đang ùa như nước chảy làm cho mọi người bên ngoài Cổ Thôn giật mình khác thường .
Giữa chừng Tiêu Thần tỉnh dậy một lần. Hắn phát hiện sáu mươi mốt thần huyệt trong cơ thể giống như lực lượng của nguồn suối đang phun trào rồi trôi vùn vụt trong hàng trăm mạch của lục phủ ngũ tạng tứ chi.
Sau đó, hắn lại rơi vào trong yên lặng.
Hoàng Nê Thai chậm rãi hạ xuống, giống như tảng đá sừng sững bất động, Tiêu Thần phảng phất đã hóa đá.
Tinh Nguyên tiềm tàng đang bộc phát, khơi thông bảo tàng trong thân thể hắn. Tiêu Thần bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón một lần lột xác, đương nhiên điều này cũng ý nghĩa một lần tử kiếp sắp sửa ụp xuống.
Tiêu Thần yên lặng không một tiếng động, bên cạnh là một chiếc đèn cổ cháy mãi muôn đời đại biểu cho ngọn lửa tính mạng của hắn đang châp chờn. Khi thì nó bốc vụt lên, chói mắt đến khó mà tĩnh lặng, khi thì gần như dập tắt, hầu như không thể nhận ra ánh sáng của nó.
Suốt một tháng, Tiêu Thần thân như cây khô, cũng giống như cũng đã chết rồi.
Trong cơ thể hắn, năng lượng khi thì bạo động, khi thì lịm đi. Nó dao động kịch liệt nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì thấy không có một chút sức sống, cực kỳ giống như tu chân tọa thuyền hóa đã bỏ mạng, hệt ngọn đèn bị tắt mà trở thành một súc gỗ mục.
Tử kiếp phủ xuống, sức sống toàn bộ tiêu tan, Tiêu Thần tiến vào thời khắc nguy hiểm nhất. Nếu như thành công đột phá mà bước vào cảnh giới Niết Bàn nhị trọng thiên thì chắc chắn sẽ là một lần lột xác hoàn toàn mới. Nhưng nếu mà không vượt qua nổi trở ngại của tử kiếp thì sẽ hoàn toàn hình thần câu diệt, hóa thành một nắm đất sét vàng.
Sự thật chính là tàn khốc như vậy. Tu giả phi thiên độn địa, nhìn như nở mày nở mặt nhưng mà tất cả uy năng bài sơn đảo hải dường đó đều được là hình thành từ những khó khăn gian khổ trùng trùng. Đại đa số tu giả đều sẽ chết ở trên đường, rất khó đạt đến hình tượng như quả núi trường sinh cao vời vợi.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, thời gian thong thả chảy xuôi, Tiêu Thần càng giống như người chết hơn. Dao động sinh mệnh dần dần yếu ớt, bạo động sinh mệnh Tinh Nguyên gần như chết lặng.
Hắn phảng phất đã hao tổn hết tinh khí bên trong, thân thể rắn rỏi bắt đầu tàn lụi, da khô nứt nẻ. Tóc tai rụng đầy, thân thể như da bọc xương giống hệt khô lâu trông thật dọa người.
Không trải qua cảnh giới Niết Bàn thì vô phương tưởng tượng con đuờng gian nan trong đó. Không ai có thể đi đường tắt, đối mặtvới khảo nghiệm của tử vong, ngay cả là nhân tài nghìn đời cũng có thể chỉ trong phút chốc bị đem ra xây đàn tế lễ, từ đó tan thành tro bụi.
Có đến một nửa số người bên ngoài Cổ Thôn đều đã rời đi, cường giả chân chính sẽ không chịu mất công lãng phí thời gian, họ luôn không ngừng tu luyện để tiến tới. Nhưng lại có một bộ phận những kẻ đang vây khốn. Thấy Tiêu Thần lâm vào trạng thái mắc kẹt giữa trở ngại trên Hoàng Nê Thai như thế thì không ít người đang cười khẩy. Từ cổ chí kim, cao thủ có tiềm năng mà bị chết ở cảnh giới Niết Bàn thì nhiều vô số kể, có lẽ đây cũng sẽ là kết cục cuối cùng của Tiêu Thần .
Trong quá trình này, đám người Nhất Chân, Liễu Mộ, Ngưu Nhân đều từng đến đây. Nhưng thấy trạng thái lúc này của Tiêu Thần thì bọn họ cũng không có cách nào, càng không thể tiến vào Cổ Thôn nên đành phải tạm thời rời đi.
Hai bé La Lỵ không hề ngoài ý muốn đang lâm vào trong giấc ngủ say. Kha Kha thủ hộ cho Tiêu Thần hơn một tháng, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Bên trong Cổ Thôn yên tĩnh không một tiếng động. Huyết thịt của Tiêu Thần đang khô cằn đi, mỗi một ngày gần như đều phải thiêu đốt lượng lớn sinh mệnh tinh khí nên hiện tại đều sắp nhìn không ra hình người .
Máu thịt khô quắt, cực kỳ giống như bộ xương khô yên lặng, dung mạo đã sớm không nhận ra, nhìn thế nào cũng giống như một người chết. Cổ đèn cơ hồ hoàn toàn lịm tắt, ánh sáng yếu ớt đều đã không nhìn rõ, tựa hồ chỉ có một đốm lửa vô hình.
Suốt ba tháng đã qua, tuyết đọng rồi tan, vạn vật hồi phục. Mùa xuân đã đến .
Cũng vào đúng thời khắc này. Thân thể Tiêu Thần có hơi động một cái, từ bên trong truyền ra một sự dao động năng lượng rất nhỏ. Mà chiếc đèn cổ thì càng hiện ra một đốm lửa.
Chim bay cỏ mọc, sau khi mùa xuân đến thì nhịp sống của đất đai bắt đầu lan tràn, làm cho người ta cảm giác được sức sống trên mặt đất.
Tuyết đang hòa tan, tụ lại thành dòng chảy nhỏ cứ róc rách trôi đi. Dạo một vòng quanh thôn, chim én đang ríu rít dưới bầu trời vẽ ra những đường lượn duyên dáng, tất cả đều có vẻ như hừng hực sức sống.
Sinh mệnh lực lượng đang dao động.
Trái tim như thể đã chết rồi của Tiêu Thần dần dần sinh ra một chút dao động linh thức. Hắn cảm giác chính mình dường như đã hóa thành một gốc cỏ non, rốt cục tránh thoát cái lạnh căm căm trong ngày đông giá rét, giờ đang ra sức chui từ dưới đất lên.
Sinh mệnh không ngừng, ý chí chiến đấu không thôi, tất cả vì sống sót.
Gian nan chui được từ dưới đất lên, sinh mệnh đang bừng bừng vươn tới.
Dao động linh thức của Tiêu Thần đang gia tăng, thân thể vốn đã gần như chết đi được vô số điểm khí tức mới nảy sinh tưới tắm một lượt đang run rẩy nhô lên.
Gốc cỏ non kia chính là ý chí của Tiêu Thần. Nó ra sức vật lộn, đâm xuyên qua lớp mặt đất để bắt đầu sinh trưởng. Một chút sinh mệnh dao động đang dập dờn, thân thể khô héo của Tiêu Thần lại toả sáng sức sống, dao động mặc dù yếu ớt như ngọn cỏ non nhưng mà lại mang đến hy vọng của cuộc sống.
Trải qua trở ngại của tử kiếp vẫn không ngừng sinh sôi.
Ngọn lửa sinh mệnh có khả năng cháy lan ra đồng cỏ, sinh mệnh lực của cây cỏ non càng lúc càng dồi dào. Mà thân thể Tiêu Thần cũng được dòng khí tức vừa mới sinh ra nhen nhóm, nguyên khí sinh mệnh đang ào ạt lan đi.
Sinh mệnh nho nhỏ màu xanh biếc đón gió vươn thẳng, mọc cao lên rồi lột xác. Nó đã không phải là một gốc cỏ nữa, mà đã trở thành một gốc cây nhỏ.
Mặt đất hồi xuân, cái cây nhỏ đã nghênh chiến với mưa gió để rồi lột xác thành cây đại thụ cao cọc trời. Rồi sau đó đón gió mà xoè rộng, phá tan lớp mây mù ngăn cản, đứng thẳng trong thiên địa để hóa thành sinh mệnh đại thụ.
Sự lột xác mới này hoàn toàn vô phương ngăn cản, cái chết đã tan biến. Tiêu Thần vượt qua được tử kiếp, lực lượng sự sống phun trào khắp nơi. Thân thể như đã chết rồi được thay bằng nguyên khí sinh mệnh hào hùng, Tinh Nguyên tràn đầy cuồn cuộn chảy.
Cơ thể khô héo chỉ trong một ngày đã vượt qua đỉnh cao trước kia, huyết thịt được trọng sinh, tóc đen lại bay phất phơ, ánh mắt so với vì sao thì còn ngời sáng hơn, quả là xứng với tên gọi -- Dục Hỏa Trọng Sinh.
Hắn không còn bị ngăn cản tấn chức đến cảnh giới Niết Bàn Nhị trọng thiên nữa. Huyết thịt thân thể có thể so với thép đã được tinh luyện hàng trăm lần, ý chí không thể phá vỡ càng thêm vô phương lay chuyển. Đây chính là thân thể và tinh thần cùng đồng thời thăng hoa.
Trong khoảnh khắc Tiêu Thần đứng lên này, cả vùng trời đất đều rung chuyển một hồi. Huyền pháp cảm ứng được cả vòm trời, thân thể nối thông thiên địa nên không cần tận lực nữa. Thiên Nhân Hợp Nhất đã khiến cho mỗi một bước bước ra đều giống như huyền pháp thần diệu, phảng phất nó đã hòa trộn với Thế Giới Chi Lực.
Sức mạnh to lớn như thế khiến quỷ thần khó lường, cảnh giới Niết Bàn sau khi vượt qua tử kiếp lần thứ hai đã mở ra trong thân thể Tiêu Thần một tầng cánh cửa của các bảo tàng ( kho báu).
Hắn tựa hồ như đã sáp nhập vào trong thiên địa, chỉ một bước bước ra liền vụt xuất hiện ở ngoài Cổ Thôn.
Mười mấy tên tu giả xông tới, đây là tử sĩ của Thái Dương Giáo, không sợ sinh tử.
Cùng lúc đó, Hổ Điệp Vũ ở phương xa vung tay lên. Trên bầu trời có hơn mười cao thủ Hổ gia xé gió lao tới. Chúng nhằm phía Tiêu Thần, không mong giết chết mà chỉ để thử dò xét hư thật.
Tiêu Thần không hề bận tâm, nhẹ nhàng giẫm chận tại chỗ nhưng lại có kết quả đáng sợ xuất hiện. Mấy chục vị tử sĩ của Thái Dương Giáo trong nháy mắt bị mặt đất hết lên cao bốn năm thước, rồi sau đó chia năm xẻ bảy giữa bầu trời.
Còn hơn mười cao thủ Hổ gia vọt tới thì như rơi vào vũng bùn, trên bầu trời gian nan giãy dụa mà lại khó có thể nhúc nhích. Cuối cùng, toàn bộ xé toác ra trên bầu trời.
Tiêu Thần tựa hồ thật sự cùng thiên địa hợp nhất, chỉ khẽ động chân tay đều sinh điều kì diệu. Hắn chưa từng chính diện đối địch xuất thủ, nhưng mà cả vùng trời này phảng phất đều đã bị hắn nắm trong tay.
"Không tốt!"
Đông đảo tu giả vây khốn Cổ Thôn toàn bộ phi thiên độn thổ, trạng thái như thế của Tiêu Thần cũng không phải người bình thường có thể chống lại. Không ai không quý tính mạng của mình.
Ở đằng xa, Hổ Điệp Vũ giật mình trợn to hai mắt, trong đôi mắt huyền lộ vẻ khó có thể tin nổi. Tuy là Tiêu Thần vừa thành công xông qua tử ải của cảnh giới Niết Bàn, nhưng thế này cũng quá kinh người đi?
Vào ba tháng trước thì các cường giả đã rút lui, hôm nay nàng tới đây thăm dò hư thật nhưng tựa hồ đang lâm vào trong cảnh cực kì nguy hiểm. Nàng cũng không nói một lời, trực tiếp triển khai không gian quyển trục đã muốn bỏ chạy đi. Nàng là con gái được sủng nhất của Gia chủ hịên tại của Hổ gia nên đương nhiên có rất nhiều pháp thuật bảo vệ tính mạng.
Chỉ là, thời gian phảng phất như ngừng lại , không gian tựa hồ đã bị giam cầm. Hổ Điệp Vũ đứng cứng khựng ở nơi đó, khó có thể nhúc nhích mảy may. Một bàn tay khổng lồ chậm rãi thăm dò đến rồi chụp một cái túm lấy nàng nắm vào trong tay.
"A. . ." Hổ Điệp Vũ hoảng sợ kêu lớn.
Bàn tay khổng lồ thong thả khép lại, ôm cứng lấy nàng vào bên trong, Ngay sau đó nàng cảm giác được tiếng xương cốt vỡ vụn, rồi sau đó phát ra âm thanh khó thấy.
"Phanh "
Thân thể vỡ vụn, Hổ Điệp Vũ bị bàn tay khổng lồ kia bóp nát trong không trung. Nàng phát ra một tiếng gào thét cuối cùng rồi sau đó cái gì cũng không biết .
Vừa lúc đó, Kha Kha đã mở ra Thất Nhạc Viên bay tới, tất cả đám tu giả đều hoảng sợ rút lui. Phàm là người Trường Sinh Giới đều đã sớm hiểu sự đáng sợ của Thất Nhạc Viên.
Con thú nhỏ kia bay đến bên người Tiêu Thần, nó thở hằn học giơ ra một cái móng vuốt nhỏ mà chỉ vào Bạch Hổ Thánh Hoàng ở trong không trung. Những đau khổ sinh tử lớn mà nó đã trải qua có quan hệ trực tiếp tới Hổ gia. Nghe nó lầu bầu mà Tiêu Thần cảm thấy tức cười, Tiểu quỷ lại mới gọi Bạch Hổ Thánh Hoàng là lão Miêu, bạch miêu.
Bạch Hổ Thánh Hoàng sắc mặt vô cảm, vào lúc rời đi thì rốt cục nói một câu với Tiêu Thần: "Nếu như Bán Tổ bỏ mạng thì ngươi cũng cùng đi theo."
Tam Anh Thái Quân tay chống long đầu quải trượng, nhìn thoáng qua Tiêu Thần thật kĩ rồi không một tiếng động mà biến mất trên bầu trời.
"Boong "
Hoàng Kim Thần Chung toả hào quang rực rỡ ngút trời, nó chiếu sáng khắp bầu trời đêm. Tiếng chuông du dương lan truyền đi xa hơn trăm dặm. Diệp Thiên có vẻ hơi ngây người, hắn cũng không nói một câu nào mà lập tức biến mất vào chốn trời xa.
Phương Thiên Khải thân mặc ngũ sắc tiên giáp, trên đỉnh đầu là một cái cối xay lớn to như cung điện bạch ngọc đang chậm rãi xoay tròn. Nó phát ra làn sương mù trắng đục mênh mông tràn ngập khiến cho thần huyễn của hắn càng thêm khó lường. Đến lúc này thì cũng không cần che giấu thực lực làm gì nữa. Hắn thi triển chí bảo Bạch Ngọc Thần Cung rồi bước ra.
Các cao thủ có liên can đứng ở chung quanh yên lặng chờ mệnh lệnh của hắn, sẵn sàng chuẩn bị xông về phía Tiêu Thần. Nhưng mà Phương Thiên Khải rất bình tĩnh, cũng không có bất cứ biểu hiện gì.
Hải Vân Tuyết đã bay ngược đến một góc trời xa, trốn sau một lớp cao thủ tiền bối. Thế nhưng những Ma Ảnh được Hổ gia tế luyện ra lại không rút lui, chúng vẫn đứng rất xa để bao vây Tiêu Thần.
Trong Thập Kiệt trẻ tuổi mạnh nhất của Tu Chân Giới thì tối thiểu có nửa số người đến đây, nhưng những người này trước mắt còn chưa có ý tiến lên động thủ. Mà vài tên cường giả tuyệt đỉnh trẻ tuổi khác như Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ, Mộng Tập Nghiệt, Thương Hải vẫn không hiện bóng dáng.
Tiêu Thần đứng thẳng trên Hoàng Nê Thai nhìn qua mọi người, rồi sau đó mang theo Kha Kha bay về hướng Cổ Thôn. Đám Ma Ảnh Hổ gia đang bao vây chung quanh tức thì xông tới nhanh chóng như sấm chớp, ma khí cuồn cuộn không dứt. Những tia chớp đỏ bầm xé rách bầu trời, hơn mười hai trảo ảnh thăm dò bổ về phía trước.
Tiêu Thần hét lớn như sấm, âm "Ông" trong Bản Nguyên Bát Âm vừa xuất thành lời thì những hồn ảnh trên bầu trời giống như người đắp bằng cát trên bờ biển bị thiên âm như thủy triều ập tới, trong nháy mắt bọn chúng đã nát bấy, tan rã . Chữ "Ông" trong thiên âm đại biểu cho lực lượng sinh tử. Nó là khắc tinh lợi hại nhất của các linh hồn vốn bị khiếm khuyết.
Tựa như vào chỗ không người, Tiêu Thần vượt qua vòng vây.
Không ít người ra sức kiềm chế, cố nín nhịn không áp dụng bất cứ hành động gì. Chúng cường giả trơ mắt nhìn Tiêu Thần tiến vào Cổ Thôn.
Tiêu Thần cười to, điều này làm cho đông đảo tu giả bên ngoài thôn cảm thấy vô cùng tức giận.
Trong mấy ngày tiếp theo, Tiêu Thần tĩnh tu Huyền công. Thỉnh thoảng tỉnh lại liền đi ra khỏi Cổ Thôn đối mặt với chúng cường giả mà không có vẻ sợ hãi chút nào. Rất có tư thế Tây Tần đứng nhìn chín nước đang thèm thuồng. Đạo quân trăm vạn đến gõ cửa ải để đánh Tần. Người Tần mở ải đối địch. Hùng binh chín nước băn khoăn mà không dám tiến vào.
Thế nhưng, Tiêu Thần cảm giác được chính mình còn chưa đủ mạnh mẽ. Còn xa mới đạt tới cảnh giới có khả năng tung hoành thiên hạ. Nếu như không có Hoàng Nê Thai cùng Cổ Thôn thì e là hắn đã khó bảo toàn tính mạng.
Mục tiêu của hắn là không dựa vào ngoại vật, chính bản thân mình đạt tới hàng ngũ mạnh nhất thiên hạ, không còn người dám căm thù, không ai dám tranh giành nữa.
Cường đại đến mức có khả năng uy hiếp thập phương.
Thiên đồ (nét khắc bẩm sinh) trên Cổ Bi là cội nguồn huyền pháp của hắn để trưởng thành, Tiêu Thần cho tới bây giờ đều luôn không quên đại tiền đề này. Đương nhiên để hiểu rõ sáu mặt thiên đồ thì hắn không ngừng tìm hiểu, hắn muốn nhanh chóng tinh thông toàn bộ điều huyền bí trong đó.
Tiêu Thần tĩnh tọa trong Cổ Thôn, thiên đồ trong lòng hiển linh ra, rồi sau đó từ từ phóng đại đến mức tràn ngập trong thiên địa. Phảng phất như có sáu thế giới đang vờn quanh hắn.
Tu luyện từng li từng tí những điều hiện lên, hắn giống như lại một lần nữa đi trên con đường tu luyện đã trải qua trong dĩ vãng. Những hoa văn của thiên đồ khắc sâu trong linh hồn hắn. Sinh mệnh Tinh Nguyên toàn thân như dòng Trường Giang cuồn cuộn đang bắt đầu lao nhanh qua vùng đất bằng phẳng. Không có gì ngăn cản nổi nó trào dâng cuốn về phía biển cả linh hồn.
Cách hơn một thước trên vai trái hắn, một chiếc đèn cổ trường minh bất diệt, ngọn đèn dầu càng ngày càng rực rỡ phảng phất đại biểu năng lượng tánh mạng của hắn cùng với Tinh Nguyên đang tràn đầy nên bắt đầu khởi động để càng lúc càng sáng ngời.
Tiêu Thần trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, lần này sau khi ngồi thiền hắn cảm giác được sự dư dật trước nay chưa từng có. Mọi kinh mạch trong cơ thể tựa như những dòng sông lớn đang nối liền đến sinh mệnh tiềm năng vô tận. Tựa hồ như muốn đánh thức toàn bộ lực lượng đang ngủ say của thân thể.
Từ xa nhìn lại, dưới bầu trời đêm trong Cổ Thôn như là có một vầng thái dương đang chậm rãi nhô lên, thần quang ngút trời, Tiêu Thần cùng Hoàng Nê Thai từ từ lơ lửng bốc lên giữa không trung.
Sinh mệnh Tinh Nguyên như một loại sóng nước sánh ra từ lỗ chân lông của hắn rồi sau đó lại chậm rãi chảy vào qua mỗi đại huyệt . Nó không ngừng tuần hoàn, sinh mệnh nguyên khí hào hùng đang ùa như nước chảy làm cho mọi người bên ngoài Cổ Thôn giật mình khác thường .
Giữa chừng Tiêu Thần tỉnh dậy một lần. Hắn phát hiện sáu mươi mốt thần huyệt trong cơ thể giống như lực lượng của nguồn suối đang phun trào rồi trôi vùn vụt trong hàng trăm mạch của lục phủ ngũ tạng tứ chi.
Sau đó, hắn lại rơi vào trong yên lặng.
Hoàng Nê Thai chậm rãi hạ xuống, giống như tảng đá sừng sững bất động, Tiêu Thần phảng phất đã hóa đá.
Tinh Nguyên tiềm tàng đang bộc phát, khơi thông bảo tàng trong thân thể hắn. Tiêu Thần bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh đón một lần lột xác, đương nhiên điều này cũng ý nghĩa một lần tử kiếp sắp sửa ụp xuống.
Tiêu Thần yên lặng không một tiếng động, bên cạnh là một chiếc đèn cổ cháy mãi muôn đời đại biểu cho ngọn lửa tính mạng của hắn đang châp chờn. Khi thì nó bốc vụt lên, chói mắt đến khó mà tĩnh lặng, khi thì gần như dập tắt, hầu như không thể nhận ra ánh sáng của nó.
Suốt một tháng, Tiêu Thần thân như cây khô, cũng giống như cũng đã chết rồi.
Trong cơ thể hắn, năng lượng khi thì bạo động, khi thì lịm đi. Nó dao động kịch liệt nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì thấy không có một chút sức sống, cực kỳ giống như tu chân tọa thuyền hóa đã bỏ mạng, hệt ngọn đèn bị tắt mà trở thành một súc gỗ mục.
Tử kiếp phủ xuống, sức sống toàn bộ tiêu tan, Tiêu Thần tiến vào thời khắc nguy hiểm nhất. Nếu như thành công đột phá mà bước vào cảnh giới Niết Bàn nhị trọng thiên thì chắc chắn sẽ là một lần lột xác hoàn toàn mới. Nhưng nếu mà không vượt qua nổi trở ngại của tử kiếp thì sẽ hoàn toàn hình thần câu diệt, hóa thành một nắm đất sét vàng.
Sự thật chính là tàn khốc như vậy. Tu giả phi thiên độn địa, nhìn như nở mày nở mặt nhưng mà tất cả uy năng bài sơn đảo hải dường đó đều được là hình thành từ những khó khăn gian khổ trùng trùng. Đại đa số tu giả đều sẽ chết ở trên đường, rất khó đạt đến hình tượng như quả núi trường sinh cao vời vợi.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, thời gian thong thả chảy xuôi, Tiêu Thần càng giống như người chết hơn. Dao động sinh mệnh dần dần yếu ớt, bạo động sinh mệnh Tinh Nguyên gần như chết lặng.
Hắn phảng phất đã hao tổn hết tinh khí bên trong, thân thể rắn rỏi bắt đầu tàn lụi, da khô nứt nẻ. Tóc tai rụng đầy, thân thể như da bọc xương giống hệt khô lâu trông thật dọa người.
Không trải qua cảnh giới Niết Bàn thì vô phương tưởng tượng con đuờng gian nan trong đó. Không ai có thể đi đường tắt, đối mặtvới khảo nghiệm của tử vong, ngay cả là nhân tài nghìn đời cũng có thể chỉ trong phút chốc bị đem ra xây đàn tế lễ, từ đó tan thành tro bụi.
Có đến một nửa số người bên ngoài Cổ Thôn đều đã rời đi, cường giả chân chính sẽ không chịu mất công lãng phí thời gian, họ luôn không ngừng tu luyện để tiến tới. Nhưng lại có một bộ phận những kẻ đang vây khốn. Thấy Tiêu Thần lâm vào trạng thái mắc kẹt giữa trở ngại trên Hoàng Nê Thai như thế thì không ít người đang cười khẩy. Từ cổ chí kim, cao thủ có tiềm năng mà bị chết ở cảnh giới Niết Bàn thì nhiều vô số kể, có lẽ đây cũng sẽ là kết cục cuối cùng của Tiêu Thần .
Trong quá trình này, đám người Nhất Chân, Liễu Mộ, Ngưu Nhân đều từng đến đây. Nhưng thấy trạng thái lúc này của Tiêu Thần thì bọn họ cũng không có cách nào, càng không thể tiến vào Cổ Thôn nên đành phải tạm thời rời đi.
Hai bé La Lỵ không hề ngoài ý muốn đang lâm vào trong giấc ngủ say. Kha Kha thủ hộ cho Tiêu Thần hơn một tháng, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Bên trong Cổ Thôn yên tĩnh không một tiếng động. Huyết thịt của Tiêu Thần đang khô cằn đi, mỗi một ngày gần như đều phải thiêu đốt lượng lớn sinh mệnh tinh khí nên hiện tại đều sắp nhìn không ra hình người .
Máu thịt khô quắt, cực kỳ giống như bộ xương khô yên lặng, dung mạo đã sớm không nhận ra, nhìn thế nào cũng giống như một người chết. Cổ đèn cơ hồ hoàn toàn lịm tắt, ánh sáng yếu ớt đều đã không nhìn rõ, tựa hồ chỉ có một đốm lửa vô hình.
Suốt ba tháng đã qua, tuyết đọng rồi tan, vạn vật hồi phục. Mùa xuân đã đến .
Cũng vào đúng thời khắc này. Thân thể Tiêu Thần có hơi động một cái, từ bên trong truyền ra một sự dao động năng lượng rất nhỏ. Mà chiếc đèn cổ thì càng hiện ra một đốm lửa.
Chim bay cỏ mọc, sau khi mùa xuân đến thì nhịp sống của đất đai bắt đầu lan tràn, làm cho người ta cảm giác được sức sống trên mặt đất.
Tuyết đang hòa tan, tụ lại thành dòng chảy nhỏ cứ róc rách trôi đi. Dạo một vòng quanh thôn, chim én đang ríu rít dưới bầu trời vẽ ra những đường lượn duyên dáng, tất cả đều có vẻ như hừng hực sức sống.
Sinh mệnh lực lượng đang dao động.
Trái tim như thể đã chết rồi của Tiêu Thần dần dần sinh ra một chút dao động linh thức. Hắn cảm giác chính mình dường như đã hóa thành một gốc cỏ non, rốt cục tránh thoát cái lạnh căm căm trong ngày đông giá rét, giờ đang ra sức chui từ dưới đất lên.
Sinh mệnh không ngừng, ý chí chiến đấu không thôi, tất cả vì sống sót.
Gian nan chui được từ dưới đất lên, sinh mệnh đang bừng bừng vươn tới.
Dao động linh thức của Tiêu Thần đang gia tăng, thân thể vốn đã gần như chết đi được vô số điểm khí tức mới nảy sinh tưới tắm một lượt đang run rẩy nhô lên.
Gốc cỏ non kia chính là ý chí của Tiêu Thần. Nó ra sức vật lộn, đâm xuyên qua lớp mặt đất để bắt đầu sinh trưởng. Một chút sinh mệnh dao động đang dập dờn, thân thể khô héo của Tiêu Thần lại toả sáng sức sống, dao động mặc dù yếu ớt như ngọn cỏ non nhưng mà lại mang đến hy vọng của cuộc sống.
Trải qua trở ngại của tử kiếp vẫn không ngừng sinh sôi.
Ngọn lửa sinh mệnh có khả năng cháy lan ra đồng cỏ, sinh mệnh lực của cây cỏ non càng lúc càng dồi dào. Mà thân thể Tiêu Thần cũng được dòng khí tức vừa mới sinh ra nhen nhóm, nguyên khí sinh mệnh đang ào ạt lan đi.
Sinh mệnh nho nhỏ màu xanh biếc đón gió vươn thẳng, mọc cao lên rồi lột xác. Nó đã không phải là một gốc cỏ nữa, mà đã trở thành một gốc cây nhỏ.
Mặt đất hồi xuân, cái cây nhỏ đã nghênh chiến với mưa gió để rồi lột xác thành cây đại thụ cao cọc trời. Rồi sau đó đón gió mà xoè rộng, phá tan lớp mây mù ngăn cản, đứng thẳng trong thiên địa để hóa thành sinh mệnh đại thụ.
Sự lột xác mới này hoàn toàn vô phương ngăn cản, cái chết đã tan biến. Tiêu Thần vượt qua được tử kiếp, lực lượng sự sống phun trào khắp nơi. Thân thể như đã chết rồi được thay bằng nguyên khí sinh mệnh hào hùng, Tinh Nguyên tràn đầy cuồn cuộn chảy.
Cơ thể khô héo chỉ trong một ngày đã vượt qua đỉnh cao trước kia, huyết thịt được trọng sinh, tóc đen lại bay phất phơ, ánh mắt so với vì sao thì còn ngời sáng hơn, quả là xứng với tên gọi -- Dục Hỏa Trọng Sinh.
Hắn không còn bị ngăn cản tấn chức đến cảnh giới Niết Bàn Nhị trọng thiên nữa. Huyết thịt thân thể có thể so với thép đã được tinh luyện hàng trăm lần, ý chí không thể phá vỡ càng thêm vô phương lay chuyển. Đây chính là thân thể và tinh thần cùng đồng thời thăng hoa.
Trong khoảnh khắc Tiêu Thần đứng lên này, cả vùng trời đất đều rung chuyển một hồi. Huyền pháp cảm ứng được cả vòm trời, thân thể nối thông thiên địa nên không cần tận lực nữa. Thiên Nhân Hợp Nhất đã khiến cho mỗi một bước bước ra đều giống như huyền pháp thần diệu, phảng phất nó đã hòa trộn với Thế Giới Chi Lực.
Sức mạnh to lớn như thế khiến quỷ thần khó lường, cảnh giới Niết Bàn sau khi vượt qua tử kiếp lần thứ hai đã mở ra trong thân thể Tiêu Thần một tầng cánh cửa của các bảo tàng ( kho báu).
Hắn tựa hồ như đã sáp nhập vào trong thiên địa, chỉ một bước bước ra liền vụt xuất hiện ở ngoài Cổ Thôn.
Mười mấy tên tu giả xông tới, đây là tử sĩ của Thái Dương Giáo, không sợ sinh tử.
Cùng lúc đó, Hổ Điệp Vũ ở phương xa vung tay lên. Trên bầu trời có hơn mười cao thủ Hổ gia xé gió lao tới. Chúng nhằm phía Tiêu Thần, không mong giết chết mà chỉ để thử dò xét hư thật.
Tiêu Thần không hề bận tâm, nhẹ nhàng giẫm chận tại chỗ nhưng lại có kết quả đáng sợ xuất hiện. Mấy chục vị tử sĩ của Thái Dương Giáo trong nháy mắt bị mặt đất hết lên cao bốn năm thước, rồi sau đó chia năm xẻ bảy giữa bầu trời.
Còn hơn mười cao thủ Hổ gia vọt tới thì như rơi vào vũng bùn, trên bầu trời gian nan giãy dụa mà lại khó có thể nhúc nhích. Cuối cùng, toàn bộ xé toác ra trên bầu trời.
Tiêu Thần tựa hồ thật sự cùng thiên địa hợp nhất, chỉ khẽ động chân tay đều sinh điều kì diệu. Hắn chưa từng chính diện đối địch xuất thủ, nhưng mà cả vùng trời này phảng phất đều đã bị hắn nắm trong tay.
"Không tốt!"
Đông đảo tu giả vây khốn Cổ Thôn toàn bộ phi thiên độn thổ, trạng thái như thế của Tiêu Thần cũng không phải người bình thường có thể chống lại. Không ai không quý tính mạng của mình.
Ở đằng xa, Hổ Điệp Vũ giật mình trợn to hai mắt, trong đôi mắt huyền lộ vẻ khó có thể tin nổi. Tuy là Tiêu Thần vừa thành công xông qua tử ải của cảnh giới Niết Bàn, nhưng thế này cũng quá kinh người đi?
Vào ba tháng trước thì các cường giả đã rút lui, hôm nay nàng tới đây thăm dò hư thật nhưng tựa hồ đang lâm vào trong cảnh cực kì nguy hiểm. Nàng cũng không nói một lời, trực tiếp triển khai không gian quyển trục đã muốn bỏ chạy đi. Nàng là con gái được sủng nhất của Gia chủ hịên tại của Hổ gia nên đương nhiên có rất nhiều pháp thuật bảo vệ tính mạng.
Chỉ là, thời gian phảng phất như ngừng lại , không gian tựa hồ đã bị giam cầm. Hổ Điệp Vũ đứng cứng khựng ở nơi đó, khó có thể nhúc nhích mảy may. Một bàn tay khổng lồ chậm rãi thăm dò đến rồi chụp một cái túm lấy nàng nắm vào trong tay.
"A. . ." Hổ Điệp Vũ hoảng sợ kêu lớn.
Bàn tay khổng lồ thong thả khép lại, ôm cứng lấy nàng vào bên trong, Ngay sau đó nàng cảm giác được tiếng xương cốt vỡ vụn, rồi sau đó phát ra âm thanh khó thấy.
"Phanh "
Thân thể vỡ vụn, Hổ Điệp Vũ bị bàn tay khổng lồ kia bóp nát trong không trung. Nàng phát ra một tiếng gào thét cuối cùng rồi sau đó cái gì cũng không biết .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.