Chương 319: Nguồn gốc
Tất Minh Vũ
10/06/2013
Tiêu Thần tĩnh tọa ở trên Hoàng Nê Thai, hắn cảm thụ những âm thanh cội nguồn từ xa xưa, linh hồn phảng phất bắt đầu dao động cùng với âm thanh kia. Cả người không thể tự chủ, khó lòng nhúc nhích.
Đó dường như đã là ma âm từ trên trời, hoặc như là Tịnh Thổ thần luật. Nó giống như thô kệch mà lại du dương, vừa không thể diễn tả, vừa khó có thể miêu tả.
Vào giờ khắc này, hắn phảng phất cảm nhận được nguồn gốc thiên địa ngay tại trước mắt. Hồng Mông thiên âm đủ sức gột rửa thập phương tựa hồ trong nháy mắt tràn ngập khắp trong thiên địa.
Ông, ma, ni, bá, mễ, mu đại biểu cho sáu thiên âm đang phát huy đến mức cảnh giới tận cùng. Nếu hợp nhất thì có thể đối kháng Lục Đạo Luân Hồi, nhưng còn âm thanh từ bên trong Hoàng Nê Thai truyền ra thì là cái gì?
Tiêu Thần ngồi xếp bằng trên Hoàng Nê Thai, phảng phất như đang chìmsâu vào trong hồng hoang thế giới từ xa xưa. Khí tức thê lương mà lại rất cổ xưa ùa vào mặt, vài loại âm thanh cội nguồn liên tiếp lan truyền trong thế giới vô tận trống trải mà lại tĩnh mịch.
Giống như thực sự huyền ảo, giống như hư lại giống như thực, Tiêu Thần như đang ở trong mộng. Thiên âm cổ xưa đang cộng hưởng cùng linh hồn hắn, hắn giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ. Nhưng lại có một cảm giác kỳ dị như muốn lột xác trọng sanh.
Trong thoáng chốc, hắn cảm giác được trong cơ thể có một đạo rung động lan ra. Khởi nguồn không ngờ lại là từ Thạch Nhân không đầu bị hư hại kia. Dù nó vẫn yên tĩnh không một tiếng động ngồi trong cơ thể hắn, nhưng mà đạo rung động kia chứng thật là phát ra từ đó, trong nháy mắt làm cho thân thể của Tiêu Thần đang có cảm giác tan vỡ liền bình yên trở lại.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, Tiêu Thần ngồi xếp bằng ba ngày trên Hoàng Nê Thai. Khi ánh ban mai lại xuất hiện một lần nữa, hắn mới tỉnh hồi lại từ trong loại ý cảnh kỳ quái này. Những thiên âm cổ xưa đã biến mất không thấy đâu, phảng phất như tất cả cũng không hề từng phát sinh.
Ánh bình minh vàng nhạt rơi trên người của hắn, làm cho Tiêu Thần đang tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai lóe ra những điểm kim quang. Phảng phất có dòng nước vàng nhạt đang chảy ở trên người hắn, da dẻ sáng bóng như ngọc, thoạt nhìn thánh khiết vô cùng.
Kha Kha đang ngáp ở bên cạnh một gốc cây hòe cổ thụ. Nó chiếm cứ một cái tổ chim khách bị bỏ hoang rồi học Phượng Hoàng lấy các loại linh thảo xây dựng thêm trở thành một tổ Linh Tuý. Nó vừa mới tỉnh ngủ liền chớp mắt lơ đãng nhìn qua Tiêu Thần rồi vèo một tiếng nhảy xuống. Nhưng rồi có chuyện kỳ quái xảy ra, không ngờ từ Hoàng Nê Thai phát ra những điểm dao động dập dờn để ngăn cản nó ở bên ngoài.
"Y nha. . ." Tiểu quỷ kinh ngạc kêu một tiếng, từ sau khi nó có khả năng xuyên việt không gian thì chẳng còn gì có khả năng ngăn cản đường đi của nó. Sau nhiều lần thử nghiệm mà tiểu tử cũng không thể thành công, vẫn bị ngăn cách ở bên ngoài.
Tiêu Thần trong lòng chấn động bèn đưa tay thò ra ngoài túm Kha Kha tới trên Hoàng Nê Thai. Nó không bị ngăn trở mà cứ thuận lợi đi vào.
"Y nha y nha. . ." Tiểu tử kia càng thêm tò mò, ở quanh Hoàng Nê Thai nó sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia. Cuối cùng liền quyết định lôi Chiến Kiếm từ trong Thất Nhạc Viên ra rồi nhẹ nhàng rạch vài cái trên Hoàng Nê Thai.
Một chút dấu vết cũng không hề lưu lại, Hoàng Nê Thai nhìn thì như gồ ghề, không đẹp mắt chút nào nhưng lại vô cùng cứng rắn. Ngay cả là Chiến Kiếm sắc bén như thế cũng không có làm hư hại được nó.
Hoàng Nê Thai thoạt nhìn trông rất tầm thường như là một phàm vật nào đó. Tiêu Thần bảo Kha Kha thu hồi Chiến Kiếm rồi một lần nữa cẩn thận đánh giá, nhưng mà cũng không phát hiện được gì thêm.
"Ta đã tĩnh tọa ba ngày?"
"Y nha" Kha Kha gật đầu. Tiêu Thần tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai. Dưới một gốc cây hòe cổ thụ ở trong thôn chứ cũng không phải ở trong nhà. Hắn sợ trong quá trình tu luyện vạn nhất lại xuất hiện tình huống nguyên khí xao động làm cho cha mẹ bị kinh động. Hai vị lão nhân thì biết hắn đang tu hành, bởi vậy đối với việc hắn ngồi đó mấy ngày cũng không lo lắng, chỉ có trẻ con ở trong thôn thường thường đứng nhìn từ xa xa.
Được ánh mặt trời mới mọc chiếu vào trên người làm toàn thân ấm áp, Tiêu Thần cảm giác chính mình tựa hồ hơi khác đi nhưng cụ thể như thế nào thì hắn cũng không rõ. Thân thể giống như vừa trải qua một lần gột rửa. Nhẹ nhàng, khoan khoái hơn rất nhiều.
Hắn bèn trở về nhà, chào hỏi cha mẹ, ăn một chút điểm tâm rồi liền mang theo Kha Kha đi ra dạo chơi ven bờ Hoàng Hà. Tiểu tử kia rất thích bơi lội, thường xuyên một mình đi lặn ở Hoàng Hà, chỉ một hơi đã lặn được mấy trăm dặm.
Đó là . . . Tô Huỳnh sao? Xa xa, một bóng dáng yểu điệu mới từ chợ sáng trở về đi đến bên cạnh thôn, áng chừng hai mươi sáu hai bẩy tuổi. Nàng có một phong thái con nhà nho.
Cái đuôi nhỏ năm đó luôn đi theo phía sau Tiêu Thần, cuối cùng khóc lớn đòi được gả cho một vị tú tài rất có tài văn chương.
Tiêu Thần sửng sốt, rất nhiều chuyện cũ trào lên trong lòng. Nhưng mà hắn cũng không đi tới mà chỉ nhìn từ xa. Hắn không muốn làm xáo trộn cuộc sống bình yên của người bạn thưở ấu thơ.
Sau khi trở về hắn đã bảo đám đồng bọn Đại Chu cùng đầu bóng lưởng trong thôn để bọn họ đem chôn một cái rương châu báu ở chỗ đất trồng rau trong vườn nhà Tô Huỳnh, đểcho cả nhà nàng lầm tưởng đây là do tổ tiên lưu lại. Hắn không muốn thay đổi quá nhiều cuộc sống hàng ngày của nàng tài nữ ngày xưa đó, thậm chí chưa từng đi gặp nàng.
Xoát
Tiếng xé gió truyền đến, vài đạo nhân ảnh rơi xuống ngăn cản đường đi của Tô Huỳnh .
Tiêu Thần từ xa xa trong rừng cây nhìn thấy rõ ràng, lúc ấy hắn liền nhíu mày. Đó là vài tên Tu Chân Giả, làm sao bọn họ lại tới nữa?
"Thôn bên cạnh kia có phải là thôn Tổ Long không?" Một người Tu Chân Giả trẻ tuổi hỏi Tô Huỳnh.
"Không nghĩ tới chốn sơn dã thế này lại cũng có nữ nhân mĩ miều như thế." Một người khác cười hì hì.
Tô Huỳnh gật đầu, đáp: "Đó là thôn Tổ Long."
"Không nghĩ rằng thôn Tổ Long lại cũng là hồng hoang cổ thôn kia." Một vị nữ Tu Chân Giả nhìn thôn Tổ Long nói: "Không biết chúng ta có thể có thu hoạch ở chỗ này hay không."
Một giọng nữ nhân khác vô cùng lạnh lẽo cất lên: "Dễ xử lý thôi, cứ tập trung tất cả người trong thôn kia lại, nhất định có thể hỏi ra vài thứ. Nhất là những đồ cổ, khẳng định họ sẽ biết một số truyền thuyết lưu lại. Nếu không muốn nói ra thì cứ từng bước nhấc bọn họ lên ném xuống cho cá Hoàng Hà ăn. Ta không tin không moi ra được một chút đầu mối có ích."
"Các ngươi muốn làm gì?" Tô Huỳnh mặt lộ vẻ kinh hãi.
"Chuyện của chúng ta lại tới phiên ngươi hỏi sao?" Nữ nhân sắc mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Huỳnh rồi nói: "Đi tìm tất cả người già trong thôn các ngươi đến đây, ta có lời muốn hỏi."
Sau đó, nàng lại quay sang hai nam một nữ đi theo mà hạ lệnh: "Gọi cả mọi người già ở mấy thôn quanh đây rồi đều dẫn tới thôn Tổ Long, thẩm vấn cho thật kỹ."
"Các ngươi không thể xằng bậy." Tô Huỳnh thật sự sợ người già ở trong các thôn xóm gần đó bởi vì không trả lời được mà bị ném xuống sông Hoàng hà. Trong nháy mắt vết bàn tay hằn ở trên mặt Tô Huỳnh, khiến nàng bị đánh bay đi xa hơn bốn năm thước.
"Một kẻ phàm nhân nho nhỏ mà cũng dám nói như thế ở trước mặt ta?" Nữ nhân lạnh lùng thốt lên đầy vẻ miệt thị. Nàng nhìn lướt qua Tô Huỳnh bị ngã sấp xuống trong đám bụi bậm mà nói "Cho ngươi đi thì mau đi."
Nam nhân ở bên cạnh nãy giờ vẫn cười hì hì thì bảo: "Mỹ nhân mau đi đi, sư tỷ của ta cũng không biết tới thương hương tiếc ngọc như ta đây. Bị ngã có đau không, để ta xoa giúp ngươi."
"Bây giờ không phải là lúc làm loạn." Nữ nhân với vẻ lạnh lùng trợn mắt nhìn liếc mắt nhìn nam nhân đang muốn bước tới.
Nam nhân ngượng ngùng dừng bước rồi nói: "Vâng, sư tỷ."
"Diệp Quân sư tỷ, Diệp Thiên sư huynh sẽ đến sao?" Một nam nhân khác ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Nữ nhân lạnh lùng đáp: "Ca ca của ta đang ở Hoa Sơn để đại chiến với một đám Thần Thông Giả, phỏng đoán phải đợi sau khi Phong vương vấn đỉnh mới có thể đến."
"Diệp Thiên sư huynh thân là một trong Thập Kiệt mạnh nhất của Tu Chân Giới. Không chỉ nói Phong vương vấn đỉnh ở Hoa Sơn , có làm Phong vương giữa thế hệ trẻ tuổi tại Cửu Châu cũng không thành vấn đề. === "
"Làm sao mà ngươi còn không đi?" Diệp Quân lạnh lùng quét về phía Tô Huỳnh đang ngã trên mặt đất.
Keng, keng, keng. . .
Mặt đất đang rung rinh, uy áp lớn lao từ trong rừng hoè cổ ập đến làm cỏ cây lắc lư, lá bay tán loạn. Dao động cường đại mãnh liệt tràn tới trong nháy mắt .
Tiêu Thần từng bước một đi tới. Hắn kéo Chiến Kiếm, rạch ra trên mặt đất một vết rãnh thật sâu với sát khí không thèm che dấu.
Nam nhân vừa rồi mở miệng trêu chọc Tô Huỳnh xoay người lại rồi lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?" Đồng thời, một cái tiểu chùy màu bạc được hắn nhả ra để chắn trước người.
"Người sẽ giết ngươi." Tiêu Thần hờ hững đáp, hắn kiên định bước tới, cứ thõng tay kéo Chiến Kiếm tới gần.
"Muốn chết." Nam nhân cả giận hừ một tiếng. Tiểu chùy màu bạc to ra trong nháy mắt như cái cối xay, nó đập về phía Tiêu Thần. Lôi điện nổ vang, từng đạo tia chớp loằng ngoằng giống như mạng nhện đang chụp xuống.
Tiêu Thần ngay cả ánh mắt đều không thèm chớp lấy một cái, hắn vẫn bước tới gần mà không thể tác động nổi. Chiến Kiếm liền chém về phía trước. "Oanh" một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung rinh, kiếm quang lập tức đánh tan quang võng do tia chớp hợp thành. Trong lúc nhất thời tiếng "Leng keng" vang lên, quả chuỳ to như cối xay bị chém làm hai nửa.
Giờ phút này. Tiêu Thần đã đến gần tên nam nhân kia. Áp lực lớn lao lập tức khiến nam nhân kia cảm thấy sợ hãi, không ngờ thực lực địch thủ lại vượt quá tưởng tượng. Hắn liền tránh ra lui lại.
Tiêu Thần làm sao lại để cho hắn có cơ hội, một bước liền đi theo. Nam nhân hét lớn, từ trong miệng phun ra một đạo kiếm quang bổ về phía sau. Tiêu Thần căn bản không có ý định tránh né, Chiến Kiếm trong tay chém xuống "Răng rắc" một tiếng, phi kiếm kia trong nháy mắt hóa thành sắt vụn mà rơi trên mặt đất. Đồng thời, huyết quang văng ra, Tiêu Thần một kiếm đã chém rớt đầu hắn, lực chấn động mãnh liệt khiến Nguyên Anh cũng vỡ vụn theo.
Cách đó không xa, Kha Kha bay đến gần Tô Huỳnh. Tiểu quỷ lấy Thất Thải Hà Quang đỡ nàng lên. Nó cũng sử dụng móng vuốt nho nhỏ đầy lông phủ lên dấu vết chưởng ấn khủng bố trên mặt nàng.
"Tiêu Thần ca ca. . ." Tô Huỳnh ôm Tuyết Bạch Tiểu Thú mà cũng không biết là loại động vật nào. Khi nàng nhìn về phía Tiêu Thần thì lập tức nước mắt nhoè nhoẹt, tựa hồ có ngàn vạn ủy khuất, có rất nhiều lời muốn nói.
"Để nàng chịu ủy khuất ." Tiêu Thần không ngờ tới rốt cuộc vẫn phải gặp mặt cùng Tô Huỳnh. Hắn mang theo Chiến Kiếm nhuốm máu bước về phía ba người khác, ánh mắt vô tình nhìn nữ nhân tên là Diệp Quân mà bảo: "Tự mình chặt đi tay phải, ta cho ngươi một chết thống khoái."
Diệp Quân cười lạnh: "Một phàm nhân mà thôi, tuy là ta có giết nàng ấy thì cũng không quá đáng. Ngươi giết một người sư đệ của ta mà vẫn còn dám nói như thế với ta. Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết."
Nói tới đây nàng giành ra tay trước. Cánh tay rung lên, một cái Kim Cương Quyển như là sao chổi từ trên trời chém xuống. Nó vẽ ra cái đuôi ánh sáng thật dài lộng lẫy chói mắt.
Chiến Kiếm của Tiêu Thần chém xéo. "keng" ,một tiếng vang thật lớn, Kim Cương Quyển bay vút lên trời cao. Nhưng nó lại xoay một vòng rồi bổ xuống một lần nữa. Nó hung hăng nện xuống làm không gian sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, lại còn mang theo tiếng sấm sét rít gào. Nó giáng xuống một tia chớp tím, khoét trên mặt đất một cái hắc động cực lớn, sâu không lường được.
Diệp Quân tuy là nữ nhân nhưng xác thật có năng lực để kiêu căng cuồng ngạo như thế. Tu vi của nàng cũng không kém hơn Tiêu Thần bao nhiêu.
Con mắt trên trán Tiêu Thần phát sáng, Không Gian Thần Thông mở ra. Quầng sáng màu xanh bao phủ xuống trong chớp mắt giữ cứng Kim Cương Quyển. Rồi sau đó Bát Tướng Thế Giới thần thông hiện ra, hắn nhanh như tia chớp vọt tới phía trước để phong khốn Diệp Quân.
Diệp Quân mặc dù đã sớm phóng lên cao, nhưng làmsao mà nhanh hơn Tiêu Thần được? Kim Cương Quyển quả thật là tu chân pháp bảo hiếm có, là vật do lão tổ Tam Anh Thái Quân của môn phái tự tay tế luyện mà thành. Nó làm sụp đổ không gian, thoát ly khỏi quầng sáng màu xanh rồi trở lại bên cạnh nàng. Nhưng mà lúc này Tiêu Thần đã xông đến, Bát Tướng Thế Giới bao trùm mọi thứ ở bên trong.
Tiêu Thần nhờ vào thần thông kiệt xuất cùng võ thể mà không chỉ một lần đánh bại tu giả cao hơn hắn đến vài Trọng Thiên. Hắn tuyệt đối nắm chắc có thể tiêu diệt nữ nhân Tu Chân Giả so với hắn thì hơi yếu hơn này. Hắn không muốn lãng phí thời gian, liền trực tiếp phô ra thực lực mạnh nhất .
Thiên Tướng cùng Địa Tướng giao nhau, Âm Dương Nhị Khí tràn ngập ra mà phong khốn Diệp Quân, Tiêu Thần tay trái cầm Chiến Kiếm chém xéo xuống. Tay phải trong suốt như ngọc, Thượng Thương Chi Thủ, cũng đang chém xuống.
Đây là hắn đang ép Diệp Quân toàn lực quyết đấu, hào quang bao phủ khắp bầu trời, Chiến Kiếm chém xéo năm nhát làm Kim Cương Quyển nát bấy. Thượng Thương Chi Thủ nện chín đòn, tất cả tu chân pháp bảo của Diệp Quân hóa thành sắt vụn, Nguyên Anh tức thì bị chấn vỡ hoàn toàn.
Nhưng mà thân thể cùng linh thức của nàng thì vẫn được giữ lại. Bị Tiêu Thần cầm lấy ném xuống đất.
Một nam một nữ khác thất kinh, hoàn toàn thật không ngờ tại một thôn xóm hẻo lánh mà gặp phải cao thủ bực này.
"Ngươi đã phế Diệp Quân, ngươi. . . Có biết nàng là ai?" Tên nam nhân Tu Chân Giả kia nói: "Anh của nàng là Diệp Thiên, một trong Thập Kiệt mạnh nhất của lớp trẻ Tu Chân Giới. Không tha nàng ta thì ngươi chết không có chỗ chôn."
Tiêu Thần vẻ mặt hờ hững, hắn lạnh lùng nói: "Có Thập Kiệt ta cũng dám giết, em gái của Thập Kiệt thì đã là cái gì!"
"Ngươi. . . Ngươi là Thái Sơn vấn đỉnh Ám vương Tiêu Thần? !" Nữ nhân giật mình nhìn Tiêu Thần. ===
Ám vương? Tiêu Thần không biết chính mình từ khi nào mà có danh xưng như vậy.
Hai người muốn bỏ chạy, nhưng Tiêu Thần làm sao có thể cho bọn hắn cơ hội. Không Gian Thần Thông thi triển làm vỡ nát Nguyên Anh của bọn họ. Nhưng hắn lại không chém giết mà ném bọn họ bên cạnh Diệp Quân.
"Các ngươi cho chính mình là cao cao tại thượng. Ra tay đánh phàm nhân tựa hồ chỉ là chuyện bình thường, vậy giờ phút này các ngươi được coi là cái gì? Bây giờ ta vả vào miệng các ngươi, xem các ngươi có chuyện để nói hay không ?"
"Ngươi dám?" Diệp Quân thét chói tai.
Tiêu Thần một cái tát đánh bay nàng, hắn cười lạnh nói: "Giết ngươi cũng dám thì đánh ngươi có gì mà không dám? Nhưng mà ta sẽ không giống như các ngươi, ta sẽ không ra tay với nữ nhân bình thường."
Diệp Quân tóc tai bù xù căm hận nói: "Ngươi. . . anh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Hắn đến thì ta liền cũng giết hắn." Tiêu Thần lại một lần nữa bạt tai nàng.
Một nam một nữ bên cạnh cùng đồng thanh nói: "Tha chúng ta đi, bằng không ngươi sẽ gặp đại họa. Huynh muội Diệp Quân cùng Diệp Thiên chính là hậu duệ của Bán Tổ Tam Anh Thái Quân. Thái Quân đã đi tới Nhân Gian Giới. Nếu như ngươi giết cháu ông ta thì hẳn phải chết không nghi ngờ."
"Bây giờ ta buông tha cho các ngươi là có thể thay đổi tình cảnh sao?" Tiêu Thần cười lạnh nói: "Việc ta đã làm thì chưa bao giờ hối hận. Hiện tại đưa các ngươi lên đường."
Tiêu Thần mang theo ba người bay về Hoàng Hà cách đó không xa .
"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? !" Ba người Diệp Quân kêu to.
"Các ngươi không phải định ném người già trong thôn vào Hoàng Hà cho cá ăn sao? Hiện tại ta cứ theo cách của các ngươi để giải quyết các ngươi, đem bọn ngươi cho cá ăn."
"Không. Ngươi dám? !"
"Thả chúng ta đi."
Tiêu Thần cười lạnh nói: "Xem ra ngươi thật đúng là ỷ vào thân phận của mình mà quen ngang ngược kiêu ngạo, đến bây giờ còn định gán cho ta tính tình điêu ngoa sao. Ta để ngươi xem có dám hay không!"
Tiêu Thần trực tiếp bẻ gẫy tứ chi bọn họ rồi ném vào trong Hoàng hà. Đương nhiên cảnh này thì hắn cũng không để cho Tô Huỳnh thấy. Đối với người bình thường mà nói thì điều này rất tàn nhẫn, nhưng đối với tu giả mà nói thì lại không coi là cái gì.
Dòng nước Hoàng Hà quay cuồng, chả mấy chốc nuốt chửng ba người. Diệp Quân đến chết cũng không thể tin được rằng có người không để ý mà e ngại thân phận của nàng là hậu duệ của Tam Anh Thái Quân.
Tô Huỳnh nhìn Tiêu Thần đã từ biệt nhiều năm mà nước mắt nhoè đi, nàng ôm Kha Kha khóc bảo: "Ta nghĩ là chàng sẽ vĩnh viễn tránh mặt ta, không cho ta có cơ hội gặp mặt."
"Không khóc, sắp thành mèo ướt Tiểu Hoa rồi." Tiêu Thần gắng tươi cười, tận lực xoa dịu tâm tình bị tổn thương của nàng.
"Mỗi khi nhớ tới chuyện cũ, ta đều muốn khóc. . ." Tô Huỳnh bình tĩnh nhìn Tiêu Thần.
Tiêu Thần không biết nên nói gì nữa, nhất thời lâm vào trầm lặng. Hắn thật sự chỉ coi Tô Huỳnh như em gái mà thôi.
"Quay về thôn đi thôi, thế giới bình thường mới là thật, thế giới của ta không phải là cái mà nàng có thể hiểu được." Cuối cùng Tiêu Thần giúp nàng lau đi nước mắt, hắn dõi mắt nhìn nàng rời đi.
Tô Huỳnh cuối cùng quay đầu lại hỏi: "Sau này chàng sẽ vẫn còn xuất hiện sao?"
"Có." Tiêu Thần trả lời trái với lương tâm, hắn cảm giác được hôm nay không chịu thay đổi dung mạo mà đã xuất hiện là một sai lầm, thực sự không nên xuất hiện trước mặt Tô Huỳnh.
Cửu Châu đại địa, tại núi cao thung sâu danh tiếng ở các nơi, tất cả đều đang tiến hành Phong vương chiến. Thế hệ trẻ tuổi của Trường Sinh Giới cùng Tu Chân Giới đang giao tranh kịch liệt, cường giả thì vang danh thiên hạ, còn kẻ yếu không ngừng bỏ mạng.
Đám người Phương Thiên Khải, Diệp Thiên, Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ uy chấn giữa cao thủ đồng lứa, thanh danh càng ngày càng hiển hách.
Tiêu Thần biết thôn Tổ Long tựa hồ khó có thể yên bình, không ngừng có Tu Chân Giả tìm đến. Rốt cuộc thôn này ẩn chứa bí mật gì?
Là Hoàng Nê Thai sao? Liên tục bảy ngày gần đây hắn đều tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai, dụng tâm để cảm ứng các nét của hồng hoang Cổ Âm. Hắn muốn vén ra được đến tột cùng là cái gì.
Ngày thứ mười, Tiêu Thần rốt cục biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu Thiên Âm khi linh hồn suýt nữa nát vụn. Nếu không phải có một đạo rung động của Thạch Nhân xuất ra thì linh hồn hắn hẳn là đã hoàn toàn tan rã .
Những âm tiết đáng sợ, tựa hồ so sánh sáu chữ chân ngôn của phật gia thì còn khủng bố hơn rất nhiều lần.
Ông, lạc, a, hống, mu, đốt, táo , thao!
Ngày thứ mười lăm, rốt cục hắn nghe rõ tám loại âm tiết, hắn cảm nhận được nguồn gốc lực lượng cơ bản nhất, khi ở trong "Ông" và "Mu" thì hắn thấy giống như sáu chữ chân ngôn của phật gia.
Sáu chữ chân ngôn của phật gia cùng này bát âm này rốt cuộc là chủng loại nào càng trở nên thần bí khó lường?
Tiêu Thần thiên hướng về bát âm này. Hắn rất muốn nắm giữ bát âm nguồn gốc này, nhưng mà trong một tháng tiếp theo thì bất kể hắn bắt chước như thế nào, âm phát ra đều không đạt được loại tình trạng thuần túy như thế.
Bởi vì âm tiết phát ra từ linh hồn, mà không chỉ có là âm thanh bên ngoài.
Thiên âm ( tiếng trời) khó bắt chước!
Sức cùng lực kiệt, mãi đến khi Tiêu Thần trải qua nỗi khổ nửa tháng bị Thiên âm cắn xé linh hồn thì hắn mới miễn cưỡng phát ra được một âm trong đó.
Đúng vào lúc bắt chước âm thanh nguồn gốc "Ông" , linh hồn cũng rung động cộng hưởng theo. Nhưng không nghĩ rằng cuối cùng linh hồn lại bắt đầu vỡ vụn, cũng vào lúc này Tiêu Thần mới phát hiện được chính mình quả nhiên cũng có linh hồn không trọn vẹn đúng như Hoàng Kim Thần Kích cùng Ô Thiết ấn đã nói.
Sở dĩ vỡ vụn bởi nó bắt nguồn từ một bộ phận không trọn vẹn. Khi "Ông" phát âm chính xác, nó gột rửa mọi ngóc ngách toàn thân làm linh hồn không sao chấp nhận nổi. Ngay cả nhờ có Thạch Nhân phát ra rung động để bảo vệ thì cuối cùng cũng từ những chỗ không trọn vẹn bắt đầu rách toạc ra.
Nhưng mà linh hồn Tiêu Thần trước sau vẫn cộng hưởng không ngừng phát ra âm "Ông" . Vào thời khắc nguy hiểm nhất, không ngờ nó lại bắt đầu từ từ khôi phục lại linh hồn đang vỡ vụn.
Nửa tháng vỡ vụn rồi khôi phục lại khiến cho Tiêu Thần đã phải trải qua một quá trình bao lần từ sống đến chết, lại từ chết đến sống.
Hắn kinh ngạc phát hiện sau khi khôi phục lại thì linh hồn gần như đuợc sửa chữa toàn bộ, những bộ phận không trọn vẹn phần lớn đã tái sinh ra. Nhưng mà trí nhớ cũng không nhiều hơn, chỉ mạnh hơn không ít.
Tiêu Thần rõ ràng cảm giác được chiến lực đã gia tăng, hắn kinh hãi với nguồn gốc bát âm vô cùng uy năng. Nó không chỉ có được lực lượng mang tính hủy diệt , mà lại vẫn còn có lực lượng tái sinh .
Hắn gượng gạo nắm giữ được âm "Ông".
Tiếp thêm nửa tháng, hắn lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh trên Hoàng Nê Thai. Âm "Ông" lặp lại phát ra, linh hồn sau đó cũng cùng dao động. Linh hồn hắn tổng cộng đã nát vụn chín lần, khôi phục lại chín lần. Rốt cục đã hoàn toàn chữa trị linh hồn không trọn vẹn kia.
Đương nhiên, vì chữa trị hoàn toàn là dùng nguồn gốc hồn lực để chữa trị, có một vài trí nhớ không có khả năng bổ sung. Dù sao từ ý nghĩa nào đó mà nói vì chính trí nhớ đầy đủ đã làm linh hồn tái sanh, khiến cho Tiêu Thần có một cảm giác thoát thai hoán cốt, chiến lực cường đại hơn rất nhiều!
Sau khi hồn phách đầy đủ, hắn đã nắm giữ được âm "Ông" , linh hồn có khả năng cùng cộng hưởng. Tiêu Thần biết hắn đã nắm giữ được một loại lực lượng cực kỳ cường đại .
Hắn muốn nắm giữ thêm bảy âm tiết khác, nhưng lại căn bản không thể thành công. Hắn biết tất nhiên cần có thêm cơ duyên đặc thù mới được.
Ở trong quá trình này, trong lúc vô tình hắn phát hiện ra một tình huống đặc biệt, một lần nào đó hắn phát ra âm "Ông" thì trong Bát Tướng Thế Giới lại có một rung động tương tự. Có điều hắn thử nghiệm lần nữa thì lại không bất cứ dị thường nào .
Tiêu Thần đi xuống khỏi Hoàng Nê Thai. Khi đi tới cửa thôn thì từ trong miệng Sơn Ngoại Sơn hắn biết được, gần hai tháng qua trước sau có đến gần ngàn người muốn xông vào thôn Tổ Long.
Hồng hoang cổ thôn. . . Bốn chữ này dần dần lan truyền đi ra ngoài trên đại địa Cửu Châu, nó bị càng ngày càng nhiều người biết tới. Mà ngay cả chiến trường Phong vương chiến tựa hồ đều có dấu hiệu chuyển đến nơi này.
Đó dường như đã là ma âm từ trên trời, hoặc như là Tịnh Thổ thần luật. Nó giống như thô kệch mà lại du dương, vừa không thể diễn tả, vừa khó có thể miêu tả.
Vào giờ khắc này, hắn phảng phất cảm nhận được nguồn gốc thiên địa ngay tại trước mắt. Hồng Mông thiên âm đủ sức gột rửa thập phương tựa hồ trong nháy mắt tràn ngập khắp trong thiên địa.
Ông, ma, ni, bá, mễ, mu đại biểu cho sáu thiên âm đang phát huy đến mức cảnh giới tận cùng. Nếu hợp nhất thì có thể đối kháng Lục Đạo Luân Hồi, nhưng còn âm thanh từ bên trong Hoàng Nê Thai truyền ra thì là cái gì?
Tiêu Thần ngồi xếp bằng trên Hoàng Nê Thai, phảng phất như đang chìmsâu vào trong hồng hoang thế giới từ xa xưa. Khí tức thê lương mà lại rất cổ xưa ùa vào mặt, vài loại âm thanh cội nguồn liên tiếp lan truyền trong thế giới vô tận trống trải mà lại tĩnh mịch.
Giống như thực sự huyền ảo, giống như hư lại giống như thực, Tiêu Thần như đang ở trong mộng. Thiên âm cổ xưa đang cộng hưởng cùng linh hồn hắn, hắn giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ. Nhưng lại có một cảm giác kỳ dị như muốn lột xác trọng sanh.
Trong thoáng chốc, hắn cảm giác được trong cơ thể có một đạo rung động lan ra. Khởi nguồn không ngờ lại là từ Thạch Nhân không đầu bị hư hại kia. Dù nó vẫn yên tĩnh không một tiếng động ngồi trong cơ thể hắn, nhưng mà đạo rung động kia chứng thật là phát ra từ đó, trong nháy mắt làm cho thân thể của Tiêu Thần đang có cảm giác tan vỡ liền bình yên trở lại.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, Tiêu Thần ngồi xếp bằng ba ngày trên Hoàng Nê Thai. Khi ánh ban mai lại xuất hiện một lần nữa, hắn mới tỉnh hồi lại từ trong loại ý cảnh kỳ quái này. Những thiên âm cổ xưa đã biến mất không thấy đâu, phảng phất như tất cả cũng không hề từng phát sinh.
Ánh bình minh vàng nhạt rơi trên người của hắn, làm cho Tiêu Thần đang tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai lóe ra những điểm kim quang. Phảng phất có dòng nước vàng nhạt đang chảy ở trên người hắn, da dẻ sáng bóng như ngọc, thoạt nhìn thánh khiết vô cùng.
Kha Kha đang ngáp ở bên cạnh một gốc cây hòe cổ thụ. Nó chiếm cứ một cái tổ chim khách bị bỏ hoang rồi học Phượng Hoàng lấy các loại linh thảo xây dựng thêm trở thành một tổ Linh Tuý. Nó vừa mới tỉnh ngủ liền chớp mắt lơ đãng nhìn qua Tiêu Thần rồi vèo một tiếng nhảy xuống. Nhưng rồi có chuyện kỳ quái xảy ra, không ngờ từ Hoàng Nê Thai phát ra những điểm dao động dập dờn để ngăn cản nó ở bên ngoài.
"Y nha. . ." Tiểu quỷ kinh ngạc kêu một tiếng, từ sau khi nó có khả năng xuyên việt không gian thì chẳng còn gì có khả năng ngăn cản đường đi của nó. Sau nhiều lần thử nghiệm mà tiểu tử cũng không thể thành công, vẫn bị ngăn cách ở bên ngoài.
Tiêu Thần trong lòng chấn động bèn đưa tay thò ra ngoài túm Kha Kha tới trên Hoàng Nê Thai. Nó không bị ngăn trở mà cứ thuận lợi đi vào.
"Y nha y nha. . ." Tiểu tử kia càng thêm tò mò, ở quanh Hoàng Nê Thai nó sờ sờ chỗ này sờ sờ chỗ kia. Cuối cùng liền quyết định lôi Chiến Kiếm từ trong Thất Nhạc Viên ra rồi nhẹ nhàng rạch vài cái trên Hoàng Nê Thai.
Một chút dấu vết cũng không hề lưu lại, Hoàng Nê Thai nhìn thì như gồ ghề, không đẹp mắt chút nào nhưng lại vô cùng cứng rắn. Ngay cả là Chiến Kiếm sắc bén như thế cũng không có làm hư hại được nó.
Hoàng Nê Thai thoạt nhìn trông rất tầm thường như là một phàm vật nào đó. Tiêu Thần bảo Kha Kha thu hồi Chiến Kiếm rồi một lần nữa cẩn thận đánh giá, nhưng mà cũng không phát hiện được gì thêm.
"Ta đã tĩnh tọa ba ngày?"
"Y nha" Kha Kha gật đầu. Tiêu Thần tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai. Dưới một gốc cây hòe cổ thụ ở trong thôn chứ cũng không phải ở trong nhà. Hắn sợ trong quá trình tu luyện vạn nhất lại xuất hiện tình huống nguyên khí xao động làm cho cha mẹ bị kinh động. Hai vị lão nhân thì biết hắn đang tu hành, bởi vậy đối với việc hắn ngồi đó mấy ngày cũng không lo lắng, chỉ có trẻ con ở trong thôn thường thường đứng nhìn từ xa xa.
Được ánh mặt trời mới mọc chiếu vào trên người làm toàn thân ấm áp, Tiêu Thần cảm giác chính mình tựa hồ hơi khác đi nhưng cụ thể như thế nào thì hắn cũng không rõ. Thân thể giống như vừa trải qua một lần gột rửa. Nhẹ nhàng, khoan khoái hơn rất nhiều.
Hắn bèn trở về nhà, chào hỏi cha mẹ, ăn một chút điểm tâm rồi liền mang theo Kha Kha đi ra dạo chơi ven bờ Hoàng Hà. Tiểu tử kia rất thích bơi lội, thường xuyên một mình đi lặn ở Hoàng Hà, chỉ một hơi đã lặn được mấy trăm dặm.
Đó là . . . Tô Huỳnh sao? Xa xa, một bóng dáng yểu điệu mới từ chợ sáng trở về đi đến bên cạnh thôn, áng chừng hai mươi sáu hai bẩy tuổi. Nàng có một phong thái con nhà nho.
Cái đuôi nhỏ năm đó luôn đi theo phía sau Tiêu Thần, cuối cùng khóc lớn đòi được gả cho một vị tú tài rất có tài văn chương.
Tiêu Thần sửng sốt, rất nhiều chuyện cũ trào lên trong lòng. Nhưng mà hắn cũng không đi tới mà chỉ nhìn từ xa. Hắn không muốn làm xáo trộn cuộc sống bình yên của người bạn thưở ấu thơ.
Sau khi trở về hắn đã bảo đám đồng bọn Đại Chu cùng đầu bóng lưởng trong thôn để bọn họ đem chôn một cái rương châu báu ở chỗ đất trồng rau trong vườn nhà Tô Huỳnh, đểcho cả nhà nàng lầm tưởng đây là do tổ tiên lưu lại. Hắn không muốn thay đổi quá nhiều cuộc sống hàng ngày của nàng tài nữ ngày xưa đó, thậm chí chưa từng đi gặp nàng.
Xoát
Tiếng xé gió truyền đến, vài đạo nhân ảnh rơi xuống ngăn cản đường đi của Tô Huỳnh .
Tiêu Thần từ xa xa trong rừng cây nhìn thấy rõ ràng, lúc ấy hắn liền nhíu mày. Đó là vài tên Tu Chân Giả, làm sao bọn họ lại tới nữa?
"Thôn bên cạnh kia có phải là thôn Tổ Long không?" Một người Tu Chân Giả trẻ tuổi hỏi Tô Huỳnh.
"Không nghĩ tới chốn sơn dã thế này lại cũng có nữ nhân mĩ miều như thế." Một người khác cười hì hì.
Tô Huỳnh gật đầu, đáp: "Đó là thôn Tổ Long."
"Không nghĩ rằng thôn Tổ Long lại cũng là hồng hoang cổ thôn kia." Một vị nữ Tu Chân Giả nhìn thôn Tổ Long nói: "Không biết chúng ta có thể có thu hoạch ở chỗ này hay không."
Một giọng nữ nhân khác vô cùng lạnh lẽo cất lên: "Dễ xử lý thôi, cứ tập trung tất cả người trong thôn kia lại, nhất định có thể hỏi ra vài thứ. Nhất là những đồ cổ, khẳng định họ sẽ biết một số truyền thuyết lưu lại. Nếu không muốn nói ra thì cứ từng bước nhấc bọn họ lên ném xuống cho cá Hoàng Hà ăn. Ta không tin không moi ra được một chút đầu mối có ích."
"Các ngươi muốn làm gì?" Tô Huỳnh mặt lộ vẻ kinh hãi.
"Chuyện của chúng ta lại tới phiên ngươi hỏi sao?" Nữ nhân sắc mặt lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Huỳnh rồi nói: "Đi tìm tất cả người già trong thôn các ngươi đến đây, ta có lời muốn hỏi."
Sau đó, nàng lại quay sang hai nam một nữ đi theo mà hạ lệnh: "Gọi cả mọi người già ở mấy thôn quanh đây rồi đều dẫn tới thôn Tổ Long, thẩm vấn cho thật kỹ."
"Các ngươi không thể xằng bậy." Tô Huỳnh thật sự sợ người già ở trong các thôn xóm gần đó bởi vì không trả lời được mà bị ném xuống sông Hoàng hà. Trong nháy mắt vết bàn tay hằn ở trên mặt Tô Huỳnh, khiến nàng bị đánh bay đi xa hơn bốn năm thước.
"Một kẻ phàm nhân nho nhỏ mà cũng dám nói như thế ở trước mặt ta?" Nữ nhân lạnh lùng thốt lên đầy vẻ miệt thị. Nàng nhìn lướt qua Tô Huỳnh bị ngã sấp xuống trong đám bụi bậm mà nói "Cho ngươi đi thì mau đi."
Nam nhân ở bên cạnh nãy giờ vẫn cười hì hì thì bảo: "Mỹ nhân mau đi đi, sư tỷ của ta cũng không biết tới thương hương tiếc ngọc như ta đây. Bị ngã có đau không, để ta xoa giúp ngươi."
"Bây giờ không phải là lúc làm loạn." Nữ nhân với vẻ lạnh lùng trợn mắt nhìn liếc mắt nhìn nam nhân đang muốn bước tới.
Nam nhân ngượng ngùng dừng bước rồi nói: "Vâng, sư tỷ."
"Diệp Quân sư tỷ, Diệp Thiên sư huynh sẽ đến sao?" Một nam nhân khác ở bên cạnh lên tiếng hỏi.
Nữ nhân lạnh lùng đáp: "Ca ca của ta đang ở Hoa Sơn để đại chiến với một đám Thần Thông Giả, phỏng đoán phải đợi sau khi Phong vương vấn đỉnh mới có thể đến."
"Diệp Thiên sư huynh thân là một trong Thập Kiệt mạnh nhất của Tu Chân Giới. Không chỉ nói Phong vương vấn đỉnh ở Hoa Sơn , có làm Phong vương giữa thế hệ trẻ tuổi tại Cửu Châu cũng không thành vấn đề. === "
"Làm sao mà ngươi còn không đi?" Diệp Quân lạnh lùng quét về phía Tô Huỳnh đang ngã trên mặt đất.
Keng, keng, keng. . .
Mặt đất đang rung rinh, uy áp lớn lao từ trong rừng hoè cổ ập đến làm cỏ cây lắc lư, lá bay tán loạn. Dao động cường đại mãnh liệt tràn tới trong nháy mắt .
Tiêu Thần từng bước một đi tới. Hắn kéo Chiến Kiếm, rạch ra trên mặt đất một vết rãnh thật sâu với sát khí không thèm che dấu.
Nam nhân vừa rồi mở miệng trêu chọc Tô Huỳnh xoay người lại rồi lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?" Đồng thời, một cái tiểu chùy màu bạc được hắn nhả ra để chắn trước người.
"Người sẽ giết ngươi." Tiêu Thần hờ hững đáp, hắn kiên định bước tới, cứ thõng tay kéo Chiến Kiếm tới gần.
"Muốn chết." Nam nhân cả giận hừ một tiếng. Tiểu chùy màu bạc to ra trong nháy mắt như cái cối xay, nó đập về phía Tiêu Thần. Lôi điện nổ vang, từng đạo tia chớp loằng ngoằng giống như mạng nhện đang chụp xuống.
Tiêu Thần ngay cả ánh mắt đều không thèm chớp lấy một cái, hắn vẫn bước tới gần mà không thể tác động nổi. Chiến Kiếm liền chém về phía trước. "Oanh" một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung rinh, kiếm quang lập tức đánh tan quang võng do tia chớp hợp thành. Trong lúc nhất thời tiếng "Leng keng" vang lên, quả chuỳ to như cối xay bị chém làm hai nửa.
Giờ phút này. Tiêu Thần đã đến gần tên nam nhân kia. Áp lực lớn lao lập tức khiến nam nhân kia cảm thấy sợ hãi, không ngờ thực lực địch thủ lại vượt quá tưởng tượng. Hắn liền tránh ra lui lại.
Tiêu Thần làm sao lại để cho hắn có cơ hội, một bước liền đi theo. Nam nhân hét lớn, từ trong miệng phun ra một đạo kiếm quang bổ về phía sau. Tiêu Thần căn bản không có ý định tránh né, Chiến Kiếm trong tay chém xuống "Răng rắc" một tiếng, phi kiếm kia trong nháy mắt hóa thành sắt vụn mà rơi trên mặt đất. Đồng thời, huyết quang văng ra, Tiêu Thần một kiếm đã chém rớt đầu hắn, lực chấn động mãnh liệt khiến Nguyên Anh cũng vỡ vụn theo.
Cách đó không xa, Kha Kha bay đến gần Tô Huỳnh. Tiểu quỷ lấy Thất Thải Hà Quang đỡ nàng lên. Nó cũng sử dụng móng vuốt nho nhỏ đầy lông phủ lên dấu vết chưởng ấn khủng bố trên mặt nàng.
"Tiêu Thần ca ca. . ." Tô Huỳnh ôm Tuyết Bạch Tiểu Thú mà cũng không biết là loại động vật nào. Khi nàng nhìn về phía Tiêu Thần thì lập tức nước mắt nhoè nhoẹt, tựa hồ có ngàn vạn ủy khuất, có rất nhiều lời muốn nói.
"Để nàng chịu ủy khuất ." Tiêu Thần không ngờ tới rốt cuộc vẫn phải gặp mặt cùng Tô Huỳnh. Hắn mang theo Chiến Kiếm nhuốm máu bước về phía ba người khác, ánh mắt vô tình nhìn nữ nhân tên là Diệp Quân mà bảo: "Tự mình chặt đi tay phải, ta cho ngươi một chết thống khoái."
Diệp Quân cười lạnh: "Một phàm nhân mà thôi, tuy là ta có giết nàng ấy thì cũng không quá đáng. Ngươi giết một người sư đệ của ta mà vẫn còn dám nói như thế với ta. Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết."
Nói tới đây nàng giành ra tay trước. Cánh tay rung lên, một cái Kim Cương Quyển như là sao chổi từ trên trời chém xuống. Nó vẽ ra cái đuôi ánh sáng thật dài lộng lẫy chói mắt.
Chiến Kiếm của Tiêu Thần chém xéo. "keng" ,một tiếng vang thật lớn, Kim Cương Quyển bay vút lên trời cao. Nhưng nó lại xoay một vòng rồi bổ xuống một lần nữa. Nó hung hăng nện xuống làm không gian sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, lại còn mang theo tiếng sấm sét rít gào. Nó giáng xuống một tia chớp tím, khoét trên mặt đất một cái hắc động cực lớn, sâu không lường được.
Diệp Quân tuy là nữ nhân nhưng xác thật có năng lực để kiêu căng cuồng ngạo như thế. Tu vi của nàng cũng không kém hơn Tiêu Thần bao nhiêu.
Con mắt trên trán Tiêu Thần phát sáng, Không Gian Thần Thông mở ra. Quầng sáng màu xanh bao phủ xuống trong chớp mắt giữ cứng Kim Cương Quyển. Rồi sau đó Bát Tướng Thế Giới thần thông hiện ra, hắn nhanh như tia chớp vọt tới phía trước để phong khốn Diệp Quân.
Diệp Quân mặc dù đã sớm phóng lên cao, nhưng làmsao mà nhanh hơn Tiêu Thần được? Kim Cương Quyển quả thật là tu chân pháp bảo hiếm có, là vật do lão tổ Tam Anh Thái Quân của môn phái tự tay tế luyện mà thành. Nó làm sụp đổ không gian, thoát ly khỏi quầng sáng màu xanh rồi trở lại bên cạnh nàng. Nhưng mà lúc này Tiêu Thần đã xông đến, Bát Tướng Thế Giới bao trùm mọi thứ ở bên trong.
Tiêu Thần nhờ vào thần thông kiệt xuất cùng võ thể mà không chỉ một lần đánh bại tu giả cao hơn hắn đến vài Trọng Thiên. Hắn tuyệt đối nắm chắc có thể tiêu diệt nữ nhân Tu Chân Giả so với hắn thì hơi yếu hơn này. Hắn không muốn lãng phí thời gian, liền trực tiếp phô ra thực lực mạnh nhất .
Thiên Tướng cùng Địa Tướng giao nhau, Âm Dương Nhị Khí tràn ngập ra mà phong khốn Diệp Quân, Tiêu Thần tay trái cầm Chiến Kiếm chém xéo xuống. Tay phải trong suốt như ngọc, Thượng Thương Chi Thủ, cũng đang chém xuống.
Đây là hắn đang ép Diệp Quân toàn lực quyết đấu, hào quang bao phủ khắp bầu trời, Chiến Kiếm chém xéo năm nhát làm Kim Cương Quyển nát bấy. Thượng Thương Chi Thủ nện chín đòn, tất cả tu chân pháp bảo của Diệp Quân hóa thành sắt vụn, Nguyên Anh tức thì bị chấn vỡ hoàn toàn.
Nhưng mà thân thể cùng linh thức của nàng thì vẫn được giữ lại. Bị Tiêu Thần cầm lấy ném xuống đất.
Một nam một nữ khác thất kinh, hoàn toàn thật không ngờ tại một thôn xóm hẻo lánh mà gặp phải cao thủ bực này.
"Ngươi đã phế Diệp Quân, ngươi. . . Có biết nàng là ai?" Tên nam nhân Tu Chân Giả kia nói: "Anh của nàng là Diệp Thiên, một trong Thập Kiệt mạnh nhất của lớp trẻ Tu Chân Giới. Không tha nàng ta thì ngươi chết không có chỗ chôn."
Tiêu Thần vẻ mặt hờ hững, hắn lạnh lùng nói: "Có Thập Kiệt ta cũng dám giết, em gái của Thập Kiệt thì đã là cái gì!"
"Ngươi. . . Ngươi là Thái Sơn vấn đỉnh Ám vương Tiêu Thần? !" Nữ nhân giật mình nhìn Tiêu Thần. ===
Ám vương? Tiêu Thần không biết chính mình từ khi nào mà có danh xưng như vậy.
Hai người muốn bỏ chạy, nhưng Tiêu Thần làm sao có thể cho bọn hắn cơ hội. Không Gian Thần Thông thi triển làm vỡ nát Nguyên Anh của bọn họ. Nhưng hắn lại không chém giết mà ném bọn họ bên cạnh Diệp Quân.
"Các ngươi cho chính mình là cao cao tại thượng. Ra tay đánh phàm nhân tựa hồ chỉ là chuyện bình thường, vậy giờ phút này các ngươi được coi là cái gì? Bây giờ ta vả vào miệng các ngươi, xem các ngươi có chuyện để nói hay không ?"
"Ngươi dám?" Diệp Quân thét chói tai.
Tiêu Thần một cái tát đánh bay nàng, hắn cười lạnh nói: "Giết ngươi cũng dám thì đánh ngươi có gì mà không dám? Nhưng mà ta sẽ không giống như các ngươi, ta sẽ không ra tay với nữ nhân bình thường."
Diệp Quân tóc tai bù xù căm hận nói: "Ngươi. . . anh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Hắn đến thì ta liền cũng giết hắn." Tiêu Thần lại một lần nữa bạt tai nàng.
Một nam một nữ bên cạnh cùng đồng thanh nói: "Tha chúng ta đi, bằng không ngươi sẽ gặp đại họa. Huynh muội Diệp Quân cùng Diệp Thiên chính là hậu duệ của Bán Tổ Tam Anh Thái Quân. Thái Quân đã đi tới Nhân Gian Giới. Nếu như ngươi giết cháu ông ta thì hẳn phải chết không nghi ngờ."
"Bây giờ ta buông tha cho các ngươi là có thể thay đổi tình cảnh sao?" Tiêu Thần cười lạnh nói: "Việc ta đã làm thì chưa bao giờ hối hận. Hiện tại đưa các ngươi lên đường."
Tiêu Thần mang theo ba người bay về Hoàng Hà cách đó không xa .
"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì? !" Ba người Diệp Quân kêu to.
"Các ngươi không phải định ném người già trong thôn vào Hoàng Hà cho cá ăn sao? Hiện tại ta cứ theo cách của các ngươi để giải quyết các ngươi, đem bọn ngươi cho cá ăn."
"Không. Ngươi dám? !"
"Thả chúng ta đi."
Tiêu Thần cười lạnh nói: "Xem ra ngươi thật đúng là ỷ vào thân phận của mình mà quen ngang ngược kiêu ngạo, đến bây giờ còn định gán cho ta tính tình điêu ngoa sao. Ta để ngươi xem có dám hay không!"
Tiêu Thần trực tiếp bẻ gẫy tứ chi bọn họ rồi ném vào trong Hoàng hà. Đương nhiên cảnh này thì hắn cũng không để cho Tô Huỳnh thấy. Đối với người bình thường mà nói thì điều này rất tàn nhẫn, nhưng đối với tu giả mà nói thì lại không coi là cái gì.
Dòng nước Hoàng Hà quay cuồng, chả mấy chốc nuốt chửng ba người. Diệp Quân đến chết cũng không thể tin được rằng có người không để ý mà e ngại thân phận của nàng là hậu duệ của Tam Anh Thái Quân.
Tô Huỳnh nhìn Tiêu Thần đã từ biệt nhiều năm mà nước mắt nhoè đi, nàng ôm Kha Kha khóc bảo: "Ta nghĩ là chàng sẽ vĩnh viễn tránh mặt ta, không cho ta có cơ hội gặp mặt."
"Không khóc, sắp thành mèo ướt Tiểu Hoa rồi." Tiêu Thần gắng tươi cười, tận lực xoa dịu tâm tình bị tổn thương của nàng.
"Mỗi khi nhớ tới chuyện cũ, ta đều muốn khóc. . ." Tô Huỳnh bình tĩnh nhìn Tiêu Thần.
Tiêu Thần không biết nên nói gì nữa, nhất thời lâm vào trầm lặng. Hắn thật sự chỉ coi Tô Huỳnh như em gái mà thôi.
"Quay về thôn đi thôi, thế giới bình thường mới là thật, thế giới của ta không phải là cái mà nàng có thể hiểu được." Cuối cùng Tiêu Thần giúp nàng lau đi nước mắt, hắn dõi mắt nhìn nàng rời đi.
Tô Huỳnh cuối cùng quay đầu lại hỏi: "Sau này chàng sẽ vẫn còn xuất hiện sao?"
"Có." Tiêu Thần trả lời trái với lương tâm, hắn cảm giác được hôm nay không chịu thay đổi dung mạo mà đã xuất hiện là một sai lầm, thực sự không nên xuất hiện trước mặt Tô Huỳnh.
Cửu Châu đại địa, tại núi cao thung sâu danh tiếng ở các nơi, tất cả đều đang tiến hành Phong vương chiến. Thế hệ trẻ tuổi của Trường Sinh Giới cùng Tu Chân Giới đang giao tranh kịch liệt, cường giả thì vang danh thiên hạ, còn kẻ yếu không ngừng bỏ mạng.
Đám người Phương Thiên Khải, Diệp Thiên, Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ uy chấn giữa cao thủ đồng lứa, thanh danh càng ngày càng hiển hách.
Tiêu Thần biết thôn Tổ Long tựa hồ khó có thể yên bình, không ngừng có Tu Chân Giả tìm đến. Rốt cuộc thôn này ẩn chứa bí mật gì?
Là Hoàng Nê Thai sao? Liên tục bảy ngày gần đây hắn đều tĩnh tọa trên Hoàng Nê Thai, dụng tâm để cảm ứng các nét của hồng hoang Cổ Âm. Hắn muốn vén ra được đến tột cùng là cái gì.
Ngày thứ mười, Tiêu Thần rốt cục biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu Thiên Âm khi linh hồn suýt nữa nát vụn. Nếu không phải có một đạo rung động của Thạch Nhân xuất ra thì linh hồn hắn hẳn là đã hoàn toàn tan rã .
Những âm tiết đáng sợ, tựa hồ so sánh sáu chữ chân ngôn của phật gia thì còn khủng bố hơn rất nhiều lần.
Ông, lạc, a, hống, mu, đốt, táo , thao!
Ngày thứ mười lăm, rốt cục hắn nghe rõ tám loại âm tiết, hắn cảm nhận được nguồn gốc lực lượng cơ bản nhất, khi ở trong "Ông" và "Mu" thì hắn thấy giống như sáu chữ chân ngôn của phật gia.
Sáu chữ chân ngôn của phật gia cùng này bát âm này rốt cuộc là chủng loại nào càng trở nên thần bí khó lường?
Tiêu Thần thiên hướng về bát âm này. Hắn rất muốn nắm giữ bát âm nguồn gốc này, nhưng mà trong một tháng tiếp theo thì bất kể hắn bắt chước như thế nào, âm phát ra đều không đạt được loại tình trạng thuần túy như thế.
Bởi vì âm tiết phát ra từ linh hồn, mà không chỉ có là âm thanh bên ngoài.
Thiên âm ( tiếng trời) khó bắt chước!
Sức cùng lực kiệt, mãi đến khi Tiêu Thần trải qua nỗi khổ nửa tháng bị Thiên âm cắn xé linh hồn thì hắn mới miễn cưỡng phát ra được một âm trong đó.
Đúng vào lúc bắt chước âm thanh nguồn gốc "Ông" , linh hồn cũng rung động cộng hưởng theo. Nhưng không nghĩ rằng cuối cùng linh hồn lại bắt đầu vỡ vụn, cũng vào lúc này Tiêu Thần mới phát hiện được chính mình quả nhiên cũng có linh hồn không trọn vẹn đúng như Hoàng Kim Thần Kích cùng Ô Thiết ấn đã nói.
Sở dĩ vỡ vụn bởi nó bắt nguồn từ một bộ phận không trọn vẹn. Khi "Ông" phát âm chính xác, nó gột rửa mọi ngóc ngách toàn thân làm linh hồn không sao chấp nhận nổi. Ngay cả nhờ có Thạch Nhân phát ra rung động để bảo vệ thì cuối cùng cũng từ những chỗ không trọn vẹn bắt đầu rách toạc ra.
Nhưng mà linh hồn Tiêu Thần trước sau vẫn cộng hưởng không ngừng phát ra âm "Ông" . Vào thời khắc nguy hiểm nhất, không ngờ nó lại bắt đầu từ từ khôi phục lại linh hồn đang vỡ vụn.
Nửa tháng vỡ vụn rồi khôi phục lại khiến cho Tiêu Thần đã phải trải qua một quá trình bao lần từ sống đến chết, lại từ chết đến sống.
Hắn kinh ngạc phát hiện sau khi khôi phục lại thì linh hồn gần như đuợc sửa chữa toàn bộ, những bộ phận không trọn vẹn phần lớn đã tái sinh ra. Nhưng mà trí nhớ cũng không nhiều hơn, chỉ mạnh hơn không ít.
Tiêu Thần rõ ràng cảm giác được chiến lực đã gia tăng, hắn kinh hãi với nguồn gốc bát âm vô cùng uy năng. Nó không chỉ có được lực lượng mang tính hủy diệt , mà lại vẫn còn có lực lượng tái sinh .
Hắn gượng gạo nắm giữ được âm "Ông".
Tiếp thêm nửa tháng, hắn lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh trên Hoàng Nê Thai. Âm "Ông" lặp lại phát ra, linh hồn sau đó cũng cùng dao động. Linh hồn hắn tổng cộng đã nát vụn chín lần, khôi phục lại chín lần. Rốt cục đã hoàn toàn chữa trị linh hồn không trọn vẹn kia.
Đương nhiên, vì chữa trị hoàn toàn là dùng nguồn gốc hồn lực để chữa trị, có một vài trí nhớ không có khả năng bổ sung. Dù sao từ ý nghĩa nào đó mà nói vì chính trí nhớ đầy đủ đã làm linh hồn tái sanh, khiến cho Tiêu Thần có một cảm giác thoát thai hoán cốt, chiến lực cường đại hơn rất nhiều!
Sau khi hồn phách đầy đủ, hắn đã nắm giữ được âm "Ông" , linh hồn có khả năng cùng cộng hưởng. Tiêu Thần biết hắn đã nắm giữ được một loại lực lượng cực kỳ cường đại .
Hắn muốn nắm giữ thêm bảy âm tiết khác, nhưng lại căn bản không thể thành công. Hắn biết tất nhiên cần có thêm cơ duyên đặc thù mới được.
Ở trong quá trình này, trong lúc vô tình hắn phát hiện ra một tình huống đặc biệt, một lần nào đó hắn phát ra âm "Ông" thì trong Bát Tướng Thế Giới lại có một rung động tương tự. Có điều hắn thử nghiệm lần nữa thì lại không bất cứ dị thường nào .
Tiêu Thần đi xuống khỏi Hoàng Nê Thai. Khi đi tới cửa thôn thì từ trong miệng Sơn Ngoại Sơn hắn biết được, gần hai tháng qua trước sau có đến gần ngàn người muốn xông vào thôn Tổ Long.
Hồng hoang cổ thôn. . . Bốn chữ này dần dần lan truyền đi ra ngoài trên đại địa Cửu Châu, nó bị càng ngày càng nhiều người biết tới. Mà ngay cả chiến trường Phong vương chiến tựa hồ đều có dấu hiệu chuyển đến nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.