Trường Sinh Giới

Chương 170: Nhất Vãng Vô Tiền!

Tất Minh Vũ

11/03/2013

Lý Đạo Viễn như đã hóa thành một cỗ thi thể hoàn toàn bị bản năng chiến đấu làm chủ cơ thể, những ý thức khác hoàn toàn biến mất. Bám sát theo Tiêu Thần không dứt muốn chém giết hắn.

Chín đạo lôi quang lớn cở miệng chén đem hai người bọn họ bao phủ lại. Toàn bộ đều công kích lên hai người bọn họ.

Tám đại thần huyệt trên người Tiêu Thần đồng thời phát ra ánh sáng rực rỡ, sinh mệnh chi năng vô cùng vô tận trong nháy mắt bao phủ khắp thân thể hắn.

“Lục thần !”

“Nghịch loạn!”

Tay phải cầm đoạn đao đã được dung hợp hai đại tán thủ được Tiêu Thần mạnh mẽ bổ xuống. Đôi mắt của hắn lạnh như băng, lấy thân thể cường hãn cùng với sinh mạng chi năng khổng lồ ngăn cản chín đạo lôi quang đáng sợ kia. Trong nháy mắt đã bay đến phía trước người chú sư Lưu Tử Lương kia không đến ba trượng.

Lưỡi đao lạnh như băng chém qua khiến cho huyết quang bắn tung tóe khiến cho một đoạn tay cụt phóng lên cao, huyết thủy nhiễm đỏ cả bầu trời.

“Không có khả năng!”

Lưu Tử Lương bay lùi lại rất nhanh, cánh tay cụt này khiến hắn đau đớn rên rỉ liên hồi.

Máu chảy liên tục, sự đau đớn khiến cho khuôn mặt hắn vặn vẹo.

Tiêu Thần hoàn toàn dùng phương pháp lấy mạng đổi mạng, mạnh mẽ để cho chín đạo lôi quang phong tỏa rồi sau đó mạnh mẽ phá vỡ bay đến trước người Lưu Tử Lương. Mặc dù khóe miệng đã xuất hiện một vết máu nhè nhẹ nhưng trong một thời gian ngắn đã có thể đánh Lưu Tử Lương trọng thương.

Đương nhiên Tiêu Thần biết được ngay từ đầu đã có một cao thủ đang âm thầm ẩn nấp đi theo. Hắn không hề muốn một lúc phải chống lại hai cường giả đồng cấp bậc. Như thế nguy hiểm vô cùng. Cho nên lúc này phải dùng phương pháp liều mạng như vậy muốn trong thời gian ngắn giải quyết được một người. Mặc dù hắn không thể nào đánh chết Lưu Tử Lương nhưng đã làm cho lưc chiến đấu của hắn hạ xuống mức thấp nhất.

Địa ngục tà thi Lưu Đạo Viễn lúc này mới bay xuyên qua chín đạo lôi quang lớn cở miệng chén kia. Nhìn bộ dáng bên ngoài không thấy bị gì, ít nhất thì hành động của hắn lúc này không có bị ảnh hưởng. Trực tiếp đánh về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần liền trở tay chém đoạn đao về phía sau. Đao quang rực rỡ như sao băng rơi trên mặt đất, phát ra ánh sáng chói mắt chém về cổ Lưu Đạo Viễn.

Lưu Đạo Viễn hoàn toàn bị ý chí chiến đấu khống chế thân thể, cảm giác mẫn duệ thấy được sự mạnh mẽ của một đao này, thân thể bay qua một bên hai trượng, tránh khỏi đao phong rồi sau đó lại tiếp tục từ mặt bên đó tấn công Tiêu Thần.

Tiêu Thần sau khi phá vỡ lôi quang thì ‘Bất Tử Thiên Dực’ đã được hắn phát huy đến cảnh giới cực hạn. Tốc độ siêu việt chú sư và linh sĩ nên hoàn toàn tránh khỏi công kích tiếp theo của Lý Đạo Viễn. Mục đích của Tiêu Thần lúc này chính là Lưu Tử Lương đang bị thương nặng muốn cố gắng tránh xa hắn kia.

Xoát xoát xoát!!

Từng đạo tàn ảnh xuất hiện trên bầu trời. Lưu Tử Lương cố gắng chịu đựng sự đau đớn không ngừng biến hóa phương vị để tránh né. Hắn muốn cùng với Lý Đạo Viễn đối phó Tiêu Thần nhưng lại bị thương nặng ngoài ý muốn. Lúc này lực chiến đấu của hắn cũng chỉ có thể đánh ra bảy thành mà thôi nên không dám tiếp tụ tranh đấu với Tiêu Thần nữa.

Tiêu Thần làm sao có thể cho hắn cơ hội chứ ?

Tốc độ nhanh hơn Lưu Tử Lương và cũng nhanh hơn Lý Đạo Viễn. Vô luận là Lý Đạo Viễn theo sát phía sau truy kích như thế nào thì Tiêu Thần vẫn như sát thần không bỏ qua Lưu Tử Lương.

Lưu Tử Lương tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Dưới các cao thủ đồng cấp khó tìm được ai chống lại nhưng đêm nay vận rủi của hắn đã đến rồi. Dưới sự khinh thường hắn không thể ngờ được Tiêu Thần lại dùng phương pháp lấy mạng đổi mạng. Vượt qua chín đạo lôi quang lớn khoảng miệng bát kia giáng cho hắn một đòn trí mạng.

Dưới suy nghĩ của hắn thì Tiêu Thần hoàn toàn liều mạng làm một cuộc đánh cuộc khiến cho hắn bị thương nặng như thế làm hắn uất ức vô cùng.Dưới tình huống hai đánh một mà hắn không kịp thi triển ra thực lực mạnh mẽ nhất đã phải bị đuổi chạy như vậy.

Chỉ là Lưu Tử Lương không biết Tiêu Thần không phải đang liều mạng đánh cuộc mà bởi vì hắn có được một thân thể tràn đầy sinh mệnh lực khiến cho một khi hắn bị thương thì những thương tích ấy sẽ áp chế đến một điểm thấp nhất. Có được sự khôi phục thực lực kinh người. Cứ việc hắn đã hộc máu rồi sao ? Thục lực chiến đấu của hắn vẫn chưa bị ảnh hưởng chút nào. Tám đại huyệt đạo đồng thời lưu chuyển sinh mệnh tinh hoa rất nhanh chóng chữa trị những thương thế trên cơ thể hắn.

Đây là một hình ảnh làm cho người khác phải kinh hãi khi nhìn thấy. Lý Đạo Viễn truy kích Tiêu Thần, còn Tiêu Thần lại đi đuổi giết Lưu Tử Lương không tha còn Lưu Tử Lương lại đang cố gắng tránh né Tiêu Thần. Ba người không một ai bỏ qua mục tiêu của mình.

“Trảm” Tiêu Thần hét lớn một tiếng. “Trấn ma Thức” được hắn dung hợp vào đao pháp chém ra, trực tiếp phá nát quang mạc do chú thuật hình thành. Một đạo ô quang nhắm vào cổ Lưu Tử Lương chém qua lập tức làm cho một mảnh tóc dài bị chém rớt xuống bay nhè nhẹ theo gió.

Một vết thương nhợt nhạt xuất hiện trên cổ Lưu Tử Lương. Suýt nữa hắn đã bị chém bay đầu.

“Sát!”

Vừa hét lớn một tiếng Tiêu Thần vừa nắm lấy đoạn đao chém xuống.

Lưu Tử Lương đọc chú ngữ phát ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng phô thiên cái địa phát ra tạo thành một cương tráo ngăn cản công kích hung ác của Tiêu Thần.

Chỉ là đoạn đao giống như vô kiên bất tồi (Không gì không phá) Đao mang chói mắt lấy xu thế phá vỡ mọi rào cản mạnh mẽ tạo ra môt thông lộ. Tiêu Thần trong nháy mắt bay vào trong cương tráo chém vào người Lưu Tử Lương.

Lưu Tử Lương sợ đến hồn lìa khỏi xác, không thể xuất ra lực chiến đấu vốn có. Sau khi mất đi một cánh tay thì sự đau đớn khiến hắn khó có thể tập trung tinh thần thi triển chú thuật. Thực lực phát huy ra không bằng lúc trước nên hắn không cách nào có thể chống lại Tiêu Thần.

Khi cao thủ chiến đấu thì điều quan trọng nhất là tranh đoạt tiên cơ. Thực lực của Lưu Tử Lương giảm mạnh lại mất đi tiên cơ thì như thế nào có thể ngăn cản Tiêu Thần đây chứ ?

“Lục thần thức.”

“Trấn ma thức!”



“Nghịch Loạn Thức.”

Tiêu Thần hét lớn, tam tán thủ trong tứ đại tán thủ đồng thời dung hợp vào trong đạo pháp. Đoạn đao lúc này như lưỡi hái tử thần chỉ chuyên môn thu thập tính mạng. Bề ngoài đoạn đao rất kinh khủng. Nó phát ánh sáng đen thùi như muốn xé rách bầu trời.

Một đao trí mệnh hung hăng chém vào Lưu Tử Lương.

Cương tráo hộ thể đã không chịu nỗi công kích này khiến Lưu Tử Lương tuyệt vọng vô cùng. Tốc độ hắn không bằng đối phương, thực lực bây giờ lại giảm mạnh, muôn vàn khó khăn hắn phải vượt qua để có thể ngăn cản được một đao này.

“Phốc!”

Một đao này của Tiêu Thần trực tiếp chém vào thắt lưng của Lưu Tử Lương khiến cho máu văng tung tóe.

“Không có khả năng!” Lưu Tử Lương phát ra âm thanh cuối cùng đầy tuyệt vọng và thê lương. Hắn đến là muốn giết Tiêu Thần đây mà ? Như thế nào lại bị Tiêu Thần giết ngược lại đây ? Hắn không dám tin vào sự thật trước mắt. Dưới tình huống hai đại cao thủ đồng thời ra tay vậy mà đối phương chỉ tập trung đối phó hắn, đem hắn giết chết!

Mang theo sự không cam lòng và không tin vào sự thật này, đôi mắt của Lưu Tử Lương dần dần ảm đạm.

“Phốc”

Máu văng ra bốn phía. Tiêu Thần đem đoạn đạo chém xuống trực tiếp đem hai đoạn thi thể chém thành bốn!

Dừng thân thể lại giữa không trung, Tiêu Thần lạnh lùng xoay người lại nhìn Lý Đạo Viễn đang đuổi theo phía xa. Tiêu Thần giương đoạn đao chỉ lên trời quay ngược trở lại.

Đã mở sát giới rồi nên Tiêu Thần bây giờ ra tay càng thêm lăng lệ. Tiêu Thần đại khai đại hợp cùng chiến với địa ngục tà thi. Đoạn đao màu đen chém ngang trảm dọc, đao mang trùng thiên. Từng đạo đao mang chói mắt tạo nên từng con sóng năng lượng không ngừng phóng xuất ra ngoài.

“Lục Thần.”

“Trấn Ma”

“Băng Liệt”

Tam đại tán thủ hợp nhất, Tiêu Thần đem lực lượng có tính chất hủy diệt này quán chú vào trong đoạn đao màu đen, lấy khí thế trước nay chưa từng có chém mạnh về phía Lý Đạo Viễn.

Không gì có thể địch lại!

Không lưu lại một con đường lui nào, hoàn toàn phong bế con đường chạy trốn của mình. Điều hắn muốn chính là dưới một kích này muốn phân ra kết quả trận chiến.

Đây chính là trận sanh tử chiến đầy tàn nhẫn của nam nhân.

Không chỉ tàn nhẫn với địch nhân mà đối với chính mình cũng tàn nhẫn không kém. Bức chính mình vào tuyệt cảnh để bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ nhất.

Một đao phong bế mười phương hướng.

Lý Đạo Viễn cũng không thể tránh được một đao này, thân ảnh quỷ mị của hắn ở trong hắc vụ liên tục làm ra các động tác khó tin được. Thân thể giống như đã biến dạng lấy hai tay cứng rắn như tinh cương tạo một góc độ cực kỳ xảo diệu bắt lấy đoạn đao.

Nhưng tam đại tán thủ đồng thời dung nhập vào một chỗ tạo ra lực lượng hắn có thể ngăn cản sao! Hơn nữa Tiêu Thần đã đem đệ tứ tán thủ ‘Nghịch Loạn Thức’ đánh ra rồi.

Thân thể mạnh mẽ như địa ngục tà thi cũng khó mà thừa nhận một lực lượng như thế.

Hai tay không cánh nào giữ được đoạn đao. Nó mang theo lực lượng cường đại phá vỡ tất cả chém vào trong hắc vụ. Âm thanh ‘leng keng’ vang lên bên vai trái của Lý Đạo Viễn.

Đoạn đao mạnh mẽ chém xuống nhưng không thể chém rơi cánh tay này. Tiêu Thần kinh sợ vô cùng, thân thể của Lý Đạo Viễn rốt cuộc là thân thể gì đây ? Đã dung hợp vài đại tán thủ rồi nhưng lại không thể đem một cánh tay chặt đứt ra được. Quả thực là một thân thể rất đáng sợ.

Lục Thần Thức, Trấn Ma Thức… Lực lượng cuồn cuộn không ngừng lại giống như một dòng sông lớn. Đoạn đao mang theo áp lực như vạn vạn quân đang di chuyển, không ngừng gia tăng lực lượng. Điều Tiêu Thần muốn bây giờ chính là đánh gãy một cánh tay của đối phương.

“Hống…”

Đây là lần đầu tiên địa ngục tà thi lên tiếng, ngửa mặt lên trời hống một tiếng chấn động mọi người. Đầu tóc rối bời bay múa loạn dưới gió, huyết quang trong đôi mắt bắn ra càng thêm lạnh lẽo. Cố dùng sức giãy giụa thân người rôi sau đó mạnh mẽ chạy thoát ra ngoài.

Cánh tay kia của Lý Đạo Viễn mặc dù không bị chặt ra khỏi thân thể, mặc dù bị Tiêu Thần đánh lên đó tạo ra một vết thương rất đáng sợ nhưng lại không có một giọt máu nào bắn ra. Thân thể hắn hoàn toàn bị thi thể hóa rồi đã không hề có máu lưu chuyển nữa.

Tiêu Thần cất bước đi trên không trung như đi trên mặt đất. Bầu trời theo cước bộ của Tiêu Thần mà rung động. Đó chính là sự rung động của thiên địa linh khí. Từng bước được bước ra khiến cho khí thế của Tiêu Thần càng ngày dâng càng cao.

Ngay sau đó, Tiêu Thần một đao tiếp một đao được chém ra, đao mang trùng thiên, liên tục mười tám đao chém về phía Lý Đạo Viễn. Mười tám đạo ánh sáng rực rỡ như trận trận lưu tinh phá trường không.

Nếu có người trong Thiên Đế Thành khi nhìn lên không trung sẽ giật mình phát hiện ra ánh sáng của những lưu tinh này quá mức rực rỡ rồi! Lại có thể chiếu sáng một phương bầu trời rộng lớn.



“Đương đương đương…”

Từng tiếng kim loại va chạm nhau không ngừng vang lên bên tai. Cánh tay của Lý Đạo Viễn không ngừng va chạm với đoạn đao của Tiêu Thần. Hắn phá giải liên tục mười một đao nhưng đao mang cuối cùng cũng dần dần áp chế hắn.

Bảy đao cuối cùng như lôi quang giáng xuống, khí thế không gì có thể ngăn cản được.

“Phốc.”

Thân thể bị bảy đao chém trúng liên tục, bảy đao cuối cùng này mặc dù đều chém lên thân thể của Lý Đạo Viễn nhưng không chém vào cùng một vị trí. Bảy đao đều bị Lý Đạo Viễn phân tán không cho chém vào cùng một chổ.

Từng vết thương đáng sợ xuất hiện khắp thi thể tà thi. Hai đao cuối cùng lại có thể chém ra vết máu. Xem ra địa ngục tà thi sắp bị tuyên bố trảm phá rồi. Thân thể Lý Đạo Viễn sắp sửa khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tiêu Thần chuẩn bị ra tay một lần nữa nhưng bị một người chân đạp đám mây năm màu bay lên không trung ôm lấy thân thể Lý Đạo Viễn sắp sửa chống đỡ không nỗi.

“Ngũ Hành Phong!” Trong đôi mắt Tiêu Thần bắn ra hai đạo thần quang, đoạn đao chỉ lên trời. Nhìn đại địch trước mặt rồi sau đó phá không bay nhanh về phía trước.

“Tiêu Thần ngưoi muốn đuổi tận giết tuyệt sao ?” Thần sắc của Ngũ Hành Phong lạnh lùng vô cùng nói: “Ta rất muốn ra tay nhưng ngươi đã bị thụ thương nhất định rồi nên chiến thắng ngươi chẳng chút thú vị nào.”

Tiêu Thần không hề lên tiếng, hắn biết được không phải Ngũ Hành Phong cuồng vọng mà là đối phương quả thực có được thực lực để cuồng vọng. Cứ việc đã một lần đánh bại Ngũ Hành Phong rồi nhưng đối phương cũng đã tiến bộ. Muốn phân sanh tử sợ rằng mình sẽ phải trải qua một trận chiến đấu rất thống khổ. Tiêu Thần không thể quên được sự hung hiểm của trận chiến lần trước.

“Sát!”

Không có khả năng Tiêu Thần sẽ phải lui bước.

Tiêu Thần giơ đoạn đao đã được Lục Thần Thức dung nhập vào trong đó chém xuống bụng Ngũ Hành Phong.

Đôi mắt của Ngũ Hành Phong giống như điện, “Thổ Hành Quyền”được hắn xuất, ánh sáng màu vàng đất vô tận bay lên nhắm vào Tiêu Thần.

“Đương.”

Đao cùng quyền va chạm với nhau phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc. Giống như một đạo thiên lôi đánh lên không trung.

Từng đạo tàn ảnh, ngàn vạn màu sắc xuất hiện liên tục. Tiêu Thần cùng với Ngũ Hành Phong đại chiến không ngừng khiến cho xung quanh đó xuất hiện từng cơn sóng năng lượng.

Ánh đao lập lòe dường như đã trở thành một khu rừng đao, khắp nơi đều là đao mang.

Ngũ hành thần quyền của Ngũ Hành Phong càng ngày càng ngưng luyện, một quyền đánh ra đều dung nạp vào Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ. Ngũ đại thần thông dung nạp cả vạn pháp là một thần thông huyền ảo và cổ xưa nhất dưới sự thi triển của thiên tài Ngũ Hành Phong càng được phát huy ra thực lực vốn có của nó.

Thần thông ngũ hành này có thể tái hiện lại thời kỳ huy hoàng xưa kia.

Xoay người lộn một vòng nhỏ, Tiêu Thần đá chân ra. Đùi phải cùng với Hỏa Hành Quyền của Ngũ Hành Phong va chạm với nhau khiến cho bầu trời nơi đại chiến dường như được bốc cháy. Thần diễm ừng hực thiêu đốt đầy trời.

Kẻ tám lạng người nữa cân. Hai người vẫn là kình địch như cũ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phân ra thắng bại.

Ngũ Hành Phong đem Lý Đạo Viễn đã thức tỉnh đây ra xa, toàn lực đại chiến với Tiêu Thần.

Đọan đao đã thu lại, Tiêu Thần dùng quyền đối kháng với Ngũ Hành Thần Quyền của Ngũ Hành Phong.

Hai đại cao thủ đại chiến trên bầu trời nhưng chớp mắt đã trải qua trăm chiêu vẫn chưa phân được thắng bại. Từng cơn sóng năng lượng dũng mãnh tràn ra khắp tứ phía.

Cuối cùng Ngũ Hành Phong quát to một tiếng: “Sát!”

Liên tục năm quyền, quyền sau chậm hơn nhiều so với quyền trước nhưng lực lượng một quyền đánh ra sau cường đại hơn quyền trước. Giống như một dãy cự sơn liên tục đánh về phía trước. Đây là ngũ hành thần thông được hắn lĩnh ngộ được. Tuyệt học được truyền thừa từ thời thượng cổ đang chờ đợi hậu nhân chậm rãi tìm hiểu.

Tiêu Thần cũng đem hết toàn lực đánh ra năm quyền. Bất Diệt Ấn, Lục Thần, Nghịch Loạn, Trấn Ma, Băng Liệt. Năm quyền va chạm với nhau phát ra ánh sáng rực rỡ phía chân trời. Trên bầu trời phát ra từng trận sấm sét, lôi quang lập lòe, tử quang bộc phát ra thật đáng sợ.

Đây nhất định sẽ là một đêm rất sôi nỗi.

Sau khi năm quyền trôi qua thì khóe miệng hai người đều phun ra máu đồng thời lui về phía sau không tiếp tục ra tay nữa. Sau khi giằng co hơn nữa khắc thì Ngũ Hành Phong rút lui không quay đầu trở lại. Tiêu Thần yên lặng đứng đó không đuổi theo. Sau khi điều tức nữa canh giờ liền hoành không bay đi.

Mục tiêu thức hai - Vũ Văn Phong!

Phi hành cực nhanh, từng kiến trúc phía dưới trôi qua rất nhanh. Tiêu Thần bay đến trước một cung điện ở giữa. Chính là “Bế Nguyệt Tu Hoa Điện”. Vũ Văn Phong đang ở trong nơi đó tĩnh tu.

Đây quả thực là một đêm rất dài. Nếu như người khác biết được Tiêu Thần liên tục tử chiến trong đêm nay chắc chắn sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.

Một đêm náo nhiệt, một người điên cuồng, một hành động điên cuồng không kém!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook