Chương 275: Thế cuộc
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Tiêu Thần khắp người quang mang chói lọi, tất cả thánh khí đều làm cho người ta chói mắt, thật là từ xưa tới nay chưa từng thấy, quá xa xỉ.
Không phải là không đoán ra việc hắn chiếm được những thánh khí này nhưng tận mắt nhìn thấy nhiều chí bảo tập hợp ở một chỗ như vậy làm cho người khác cảm giác như đang trong mộng, nhiều cực phẩm thánh khí "mặc" trên người, cũng chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung.
Thánh khí này là như thế nào? Chúng đều là pháp khí có lực lượng đặc biệt như của Bán Tổ.
Thánh khí đều có linh tính và ý thức, có thể hình thành sinh mệnh độc lập. Nếu không phải từng bị chủ nhân phong ấn linh thức vốn có thì chúng có thể nói chính là một loại đặc thù sinh mệnh.
Đương nhiên, khác biệt chính là thánh khí đích xác không có linh thức, đó là bởi vì đã bị hoàn toàn loại bỏ nhưng lực lượng vẫn siêu việt như của Bán Tổ.
Nếu như có thể phát huy toàn bộ uy lực của thánh khí thì Tiêu Thần chân chánh cùng Bán Tổ giao đấu chỉ có thắng không bại. Nhưng điều này có thể sao? Hiển nhiên điều đó không phải dễ.
Hắn còn chưa đạt tới bán thần cảnh giới, không có khả năng thao tác bất kì kiện thánh vật nào, chỉ có thể phát ra một bộ phận uy lực của chúng mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ dọa người rồi.
Cùng lúc đó, nhiều người ngự không tiến đến, vây xung quanh Tiêu Thần. Không ít người đã dọc thần chú, hi vọng triệu hoán được thánh khí của tổ sư.
“Chúa nhân từ…”
“Thánh Linh không gì không làm được…”
“Thái Dương thần thánh trên cao …”
“Thông Thiên Đại lão gia…”
“Nguyên thủy thánh tôn …” Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thánh khí trên người Tiêu Thần không có bất kỳ phản ứng nào nên không thể triệu hoán chúng trở về.
Tiều Thần mồ hôi xuất lạnh cả người. Nếu như không phải Trang Tử giúp hắn loại bỏ tinh thần lạc ấn trong Thông Thiên, Phật Đà nguyên thủy, tam Thánh Linh thì giờ này chỉ sợ là chúng đã bay trở đi mất. Hắn sẽ bị hình thần câu diệt. Linh thức vỡ tan không còn nào.
“Tiểu súc sinh, người đã làm cái gì vậy?”
“Vì sao tinh thần lạc ấn của tổ thần không còn nữa”.
Những lão nhân lạnh lùng nhìn Tiêu Thần. Nhưng những người trẻ hơn thì không nhịn nổi. Liên hồi thóa mạ Tiêu Thần. Tổ sư bị giết ngoài ý muốn, bọn họ trong lòng hận Tiêu Thần đến thấu xương.
Khi tất cả đã yên tĩnh lại, Tiêu Thần lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Không nên triệu hoán, vô dụng thôi! Tổ sư các người bị ta giết chết, tinh thần lạc ấn ở thánh khí đã hoàn toàn bị nghiền nát”.
“Tiểu súc sinh, mau đem thánh thể tổ sư giao ra, đem thánh khí trả lại cho chúng ta”.
“Nghiệt chướng, còn không mau thúc thủ chịu trói. Nếu không, ta sẽ trấn áp ngươi, để cho người cả đời chịu đủ mọi đau khổ nơi Huyết ngục”.
“Các ngươi bị bệnh à” Tiểu Thần có cảm giác rất không thích đối với những kẻ chửi ầm lên này bèn hờ hững nói “Ngay cả tổ sư các người thì ta cũng giết, còn muốn ta trả thánh khí cho các ngươi ? Bắt ta thúc thủ chịu trói thì chỉ làm cho thiên hạ chê cười, cũng hoang đường như ta bảo các ngươi tự sát tập thể. Di thể tổ sư của các ngươi chính là đang ở chỗ này, vốn nghĩ sẽ trả lại cho bọn ngươi nhưng giờ ta đổi ý. Quyết định đem đi luyện thành bảo khí, các ngươi có bản lãnh cứ tới mà lấy.”
Tiêu Thần hoàn toàn không sợ chút nào. Ngoại trừ Bán Tổ, còn cao thủ khắp thiên hạ vây công, hiện tạ một ngàn người, hay địch vạn người cũng không khác gì nhau.
“Muốn chết”
“Giết hắn”
Không ít thanh niên cao thủ nhiệt huyết nhịn không được lao tới. Lớp lão nhân thì vẫn đứng yên, bọn họ sợ Tiêu Thần sự dụng đến thánh khí, nếu vậy thì chúng nhân nơi này sẽ gặp tai ương.
Không nói lời thừa, Tiêu Thần chấn động tru tiên tứ kiếm phá không bay lên, “Xích, xích” từng đạo Hỗn Độn kiếm khí quét ngang tứ phương, rít lên không dứt, khí thế bẻ gãy mọi trở ngại không gì có thể cản được.
Trên trời, hai mươi thân ảnh đều bị chặt đứt ngang, tiếng kêu la thảm thiết vang khắp nơi, sau đó thân thể liền nát bấy.
Tru Tiên trận đồ thúc dục tứ kiếm, uy lực không thể tưởng được. Bốn thanh hung kiếm phân biệt trấn tứ phương, không ai có thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.
“Lui ra, tất cả mọi người lui ra”.
Ngay lúc đó, Quảng Thành Tử lên tiếng. Lão chính là thần tiên có vai vế và công lực cực cao, là cao thủ cường giả dưới Bán Tổ, những thanh niên không dám không tôn kính.
Quảng Thành Tử cầm trong tay Phiên Thiên Ấn hô khắp không trung “ Chư vị đạo hữu còn không hiện thân”.
“Bái kiến Quảng Thành Tử sư huynh”. Bóng người xuất hiện, chính là ba nữ tử diễm lệ choàng mặt nạ mỏng xuất hiện ngay trước Quảng Thành Tử.
“Bái kiến Tam Tiêu nương nương” Quảng Thành Tử đáp lễ. Trong lòng Tiêu Thần nổi lên phong ba, không ngờ mình liên tiếp nhìn thấy nhiều nhân vật trong truyền thuyết.
Quảng Thành Tử chính là đệ tử giỏi nhất của Nguyên Thủy, còn Tam Tiêu nương nương chính là cao đồ xuất sắc của Thông Thiên giáo chủ. Quảng Thành Tử với Phiên Thiên Ấn có thể làm rung chuyển thiên địa, Tam Tiêu nương nương càng đáng sợ hơn. Bọn họ không chỉ có pháp lực thông thiên, mà còn đồng thời thu dụng được thiên địa linh khí, triệu tập nhật nguyệt tinh hoa. Thông Thiên giáo chủ còn ban thưởng hai kiện chí bảo một cái là Kim Giao Tiễn ( kéo vàng), có thể xuyên qua thân thể thần tiên không mất chút sức lực. Một món pháp bảo khác là Hỗn Nguyên Kim Đấu ( đấu vàng - như túi càn khôn), có khả năng thu lấy vạn vật rồi luyện hóa thành cát bụi.
Ngay sau đó, có vài lão tăng cũng phá không bay tới, miệng niệm phật hiệu mà xếp thành hàng chữ nhất.
Xoát xoát,
Tiếng xé gió không ngừng truyền đến, hai mươi mấy cao thủ tộc phương tây phá không xuất hiện ngay giữa sân.
Mặc dù không biết lai lịch của những người mới đến nhưng Tiêu Thần có thể suy đoán, hơn phân nửa là đệ tử chân truyền của Bán Tổ. Hắn thật sự muốn nhìn thấy mặt những nhân vật lợi hại này.
Trong quá khứ, dù Tiêu Thần cùng những người này là địch, nhưng cùng với đệ tử những người này cũng không thể so sánh được. Nhưng hôm nay thì khác, hắn muốn đối mặt với những nhân vật này.
May là đệ tử chân truyền của Bán Tổ đến có hạn, nếu tất cả cùng đến thì dù hắn có đủ loại thánh khí phòng thân, cũng chỉ sợ là hình thần câu diệt.
“Chư vị đạo hữu, hãy bao vây tứ phía, ta sẽ đến bắt hắn”. Quảng Thành Tử không một chút tình cảm nói, tay liền đưa Phiên Thiên Ấn đánh ra.
Báu vật thần thoại trong truyền thuyết này so với tưởng tượng của Tiêu Thần càng thêm đáng sợ hơn. Nó đón gió, mở ra hóa thành quả núi lớn che khuất cả bầu trời, trên mặt đất thì in hình một đầu bóng ma vô cùng đáng sợ.
Tiếng ù ù vang lên không dứt, từng đạo thiên lôi màu tím xuất hiện chung quanh quả núi. Năng lượng điên cuồng dao động từ thập phương cuốn về.
Phía dưới, mặt đất bình nguyên Ma Quỷ phát sịnh sự lún nứt. Một vết nứt dài mười dặm xuất hiện với khe hở vài chục trượng.
Phiên Thiên Ấn quả là có khả năng rung chuyển thiên địa, chấn vỡ hư không. Năng lượng như sóng biển phủ kín đất trời ập xuống nện về hướng Tiêu Thần. Sóng năng lượng này như muốn đập nát tất cả mọi thứ.
Nếu như không phải có đủ loại thánh khí phòng thân, Tiêu Thần hiện đã phải chịu hình thần câu diệt. Tát nhiên đối với loại bão tố này thì hắn không sao chống đỡ nổi.
Không còn là lúc được do dự, nếu Tổ Thần muốn giết hắn thì hắn cũng phải phản kháng. Tiêu Thần không chế Tru Tiên Trận đồ, bốn thanh hung kiếm liên tục rung động, lần lượt xuất từng đạo Hỗn Độn kiếm khí đáng sợ để ngăn cản trái núi của Phiên Thiên Ấn.
Cùng lúc ấy, Đài Sen mười hai tầng tỏa hào quang sáng chói làm cho Tiêu Thần được bao bọc trong quầng sáng phòng ngự sặc sỡ thần thánh. Thánh khí phòng ngự mở bung ra hết cỡ để bảo vệ hắn không bị sóng của Phiên Thiên Ấn động đến.
Tiêu Thần cực kỳ cẩn thận, cùng lúc vận dụng hai kiện thánh khí. Đồng thời lúc đó quyển thánh kinh cổ không ngừng " loạt xoạt" lật trang. Từ quyển thánh kinh cổ không ngừng bay ra từng đạo phù chú màu vàng quét ngang về hướng Phiên Thiên Ấn. Trông thật giống như những chùm sáng ngọc ngời ngời do vì sao tỏa ra.
Hơn thế nữa, Thái Cực đồ đồng thời cũng hiện lên trước người hắn rồi bắt đầu chậm rãi xoay tròn. Nó dập dờn xuất ra những luồng năng lượng khiến đất trời xao động.
Mặc dù không thể phát huy uy lực chân chính của thánh khí, nhưng bốn kiện thánh khi cùng lúc phát động, tạo ra lực lượng mà không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi.
“Oanh”
Trên bầu trời truyền đến vô số tiếng nổ, Tru Tiên kiếm trận thúc dục đã xuất ra Hỗn Độn kiếm khí. Chúng không ngừng đánh vào Phiên Thiên Ấn. Cổ Thánh Kinh cũng xuất ra phù chú màu vàng hệt như phóng ra những chòm sao va chạm với quả núi trên trời.
Mạnh như Quảng Thành Tử cũng biến sắc, thánh khí thật là đáng sợ, không thể hình dung theo lẽ thường .
Cùng lúc đó, Thái Cực đồ phóng lên cao, trực tiếp chém về Phiên Thiên Ấn.
Không gian xung quanh hỗn Độn Nguyên khí đều bị chấn nát.”
“Oanh. Long long”
“Phiên Thiên Ấn bị đánh bay, Thái Cực đồ liền trở về trước người Tiêu Thần, Tru Tiên tứ kiếm xoay xung quanh hắn, Đài Sen mười hai tầng phóng hào quang chói lọi.
Quảng Thành Tử không có khả năng bị thương. Lão có pháp lực Thông Thiên nhưng vẫn không công phá được thánh khí phòng ngự. Nhưng mà quyết không để bị Tiêu thần gây ra tổn thương cho người vận hành ấn báu. Có điều là mặt mũi có hơi khó coi, đường đường là đệ tử chân truyền của Nguyên Thủy Xiển Giáo mà nay bất lực trước một tiểu bối thấp kém, thật sự là hơi mất mặt.
“Sư huynh để chúng ta thử xem”
Tam Tiêu đồng thời mở miệng, cả ba giai nhân đều che mặt bằng lụa mỏng. Kim Giao Tiễn chấn vỡ hư không bay lên hóa thanh hai con Kim Giao long nhằm hướng Tiêu Thần lao đến. Nó chính là hung khí trảm thần diệt tiên, nếu không phải Thông Thiên bị giết ngoài ý muốn thì Tam Tiêu nương nương căn bản sẽ không xuất hiện.
Tiêu Thần vừa mới chống cự với Phiên Thiên Ấn nên trong lòng có chút tự tin. Hắn không còn e ngại, tay trái tung Thất Bảo Diệu Thụ, hào quang liền tỏa ra làm thành một cái cầu vồng bay lên nghênh đón Kim Giao Tiễn. Chúng va vào nhau làm cho hào quang của Kim Đao Tiễn giảm manh. Tay phải Tiêu Thần vung ma trượng của Ma vương, ma khí quay cuồng, hào quang đen ngòm lóe ra. Những đám mây màu đen như sóng biển giận giữ mãnh liệt đánh về hướng Kim Giao Tiễn.
Đài Sen mười hai tầng từ đầu đến giờ vẫn phát hào quang sáng chói bảo vệ cho Tiêu Thần.
“Phanh”
Kim Giao Tiễn bị Thất Bảo Diệu Thụ, Ma Trượng ma vương, Đài Sen mười hai tầng, Tru Tiên Trận cùng lực lượng của các thánh khí khác đánh bay.
Tam Tiêu nương nương sắc mặt đột biến, liền đánh ra Hỗn Nguyên Kim đấu. Nó đón gió trở nên to lớn, như một cái đỉnh lô khổng lồ sừng sững trên bầu trời. Nó có nguồn lực lượng vô cùng tận cuồn cuồn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Rồi sau đó nó muốn hút Tiêu Thần vào, trọng lực lớn lao từ bầu trời truyền đến đang dẫn lực lượng từ trời đất truyền đến.
Có thể làm tiên, thần ,phật hóa thành huyết bùn, Hỗn Nguyên Kim đấu uy lực vô cùng kinh khủng. Lúc còn ở Nhân Gian Giới thì Tiêu Thần đã nghe nói tới tên tuổi của nó, chưa từng nghĩ có một ngày sẽ phải đối kháng với thánh khí của Bán Tổ.
Tru Tiên Trận đồ chậm chậm xoay tròn, bốn thanh hung kiếm liên tục rung động phát ra Hỗn Độn Nguyên Khí, Cổ thánh kinh càng lúc càng lật trang nhanh, muôn vàn phù chú như những ngôi sao vàng tỏa sáng lấp lánh bay lượn rồi nhằm hướng Hỗn Nguyên Kim đấu đánh tới.
Tiêu Thần khống chế Đài Sen mười hai tầng phóng lên cao, tay trái vung Thất Bảo Diệu Thụ bảy lần liên tục, thần quang như cầu vồng đánh hết lên Hỗn Nguyên Kim Đấu. Ma trượng của ma vương liên tực xuất chín luồng khí đen. Thái Dương thánh thạch cũng từ phía sau xông lên mà va cham với Hỗn Nguyên Kim đấu.
So cùng Tam Tiêu nương nương, pháp lực của Tiêu Thần rõ ràng thấp kém hơn nên khó có thể phát huy uy lực thực sự của thánh khí. Nhưng nhiều thánh khí cùng lúc phát ra uy lực, cho dù mỗi thánh khí chỉ phát huy một phần uy lực thì cũng rất kinh khủng.
Các loại thánh khí đồng thời khởi động công kích lẫn phòng ngự. Tiêu Thần giống như một tòa thành không công phá được.
“Choang”
Hắn dựa vào Thất Bảo Diệu Thụ, ma trượng ma vương, Tru Tiên kiếm trận, Thái Dương thánh thạch cùng lúc tấn công đã đánh bay Hỗn Nguyên Kim đấu.
Bầu trời đột nhiên tĩnh lặng. Tất cả chúng nhân đều lạnh lùng nhìn Tiêu Thần. Cao thủ bậc trung đã thối lui ra xa, ở hiện trường đều là nhân vật cực kì kinh khủng. Nhưng bọn họ cũng phát hiện vô phương động được tới Tiêu Thần, đây thực sự là điều chế nhạo quá lớn.
Bọn họ mất công dùng pháp lực Thông Thiên, lại bị một kẻ tiểu bôi trang bị thánh khí gây khó khăn.
“Ha ha…”
Trong rất nhiều cường giả đứng xem ở xa xa xung quanh, tiếng cười phát ra từ ba kẻ to lớn. Cả ba đều dài vài chục trượng. Một kẻ giống như sài lang, quanh thân bao trùm lân giáp đen sì, chung quanh huyết vụ lượn lờ, sát khí ngút trời. Đó chính là Nhai Tí trong sử sách. Kẻ thứ hai giống như sư tử đang giận, quanh thân mây mù lượn lờ. Cả người lân giáp dày đặc bao trùm khắp toàn thân. Đó chính làa Toan Nghê trong truyền thuyết. Kẻ thứ ba đầu rồng, mình ngựa, chân Lân, trông giống như sư tử. Quanh thân lân giáp trắng tinh sắc lạnh, hung mãnh uy vũ, chính là Tỳ Hưu trong sử sách.
Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu, đều là mãnh thú trong truyền thuyết, rất ít khi hiện diện trong nhân thế, đồn rằng bọn chúng chính là hậu duệ của Tổ Long. Là đời sau do Tổ Long thông hôn cùng tộc của chúng.
Ba con thú kia không rõ có phải là con của Long Tổ hay là con của hậu duệ Long Tổ. Nhưng Nhai tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu hoàn toàn không sợ Quảng Thành Tử, Tam Tiêu nương nên tự cho mình cười to.
Bên kia là bảy tám con Dực Long, tất cả chúng đều dài hơn mười thước, lân giáp quanh thân tỏa hào quang lóng lánh, long khí phát ra mãnh liệt tạo nên luồng uy áp khổng lồ.
Xa xa, còn có thêm dấu vết của Đọa Lạc Thiên Sứ và Phượng Hoàng.
Rất hiển nhiên là có không ít cường giả vây quanh xem, mục đích không giống nhau. Có người thuần túy là xem náo nhiệt, có kẻ thì định đục nước béo có.
"Tiêu Thần, đến chỗ chúng ta, ta bảo đảm ngươi sẽ không xảy ra việc gì."
Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu, đồng thời nói, âm thanh của ba con Man Thú chấn động trời đất, vang dội khắp nơi.
“Nhai Tí, các ngươi bớt lo chuyện người khác đi.” Tam Tiêu nương nương nhìn lên không trung trách mắng.
“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Chúng ta nhìn các ngươi không quen mắt”. Toan Nghê âm thanh như sấm động.
Vân Tiêu lạnh nhạt thốt: "Hừ, các ngươi, chó mượn oai chủ mà định cố lấy thánh khí của Bán Tổ , xem ra cũng không hay ho gì”.
Tỳ Hưu âm thanh như thiên lôi nói :”Ngươi lấy lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử”.
Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ, nhiều người đến như vậy, có thể tưởng tượng sau này gian nan như thế nào. Phải biết rằng mười hai vị Kim Tiên của Xiển giáo trong truyền thuyết, chỉ mới đến có một người Quảng Thành Tử mà thôi. Môn sinh đắc ý của Thông Thiên giáo chủ cũng mới chỉ xuất hiện Tam Tiêu Nương Nương. Nếu như tất cả đều đến thì ngay cả thánh khí toàn thân cũng chỉ sợ chạy không được.
Hắn cũng muốn đi trốn khỏi nơi này. Trước mắt … quan trọng hơn chính là chạy trốn, tìm nơi không người ẩn cư.
Xoát.
Quang mang chợt lóe lên, Tiêu Thần khống chế Đài Sen mười hai tầng phóng lên cao, nghĩ sẽ phá không bay đi. Bát tướng thần tốc mà kết hợp cùng Đài Sen thì có thể nói là cực nhanh.
Nhưng vây khốn hắn có rất nhiều cao thủ, mấy lão tăng đúng lúc chắn ở phương đó niệm phật đạo: "Ngăn lại!"
Bóng người rung động, năm trăm La Hán đột nhiên xuất hiện ở không trung, giống như từ một thế giới hư ảo bước ra.
La Hán đại trận hình thành, vây khốn Tiêu Thần ở giữa.
Cùng lúc đó, ở một phía có người xướng to: “ Thánh chúa nhân từ , ban cho môn đồ của người lực lượng hủy diệt thiên địa đi.”
“Thái Dương thánh thần, tôi tớ của người vì ngài mà báo thù …” Trên trăm cao thủ Thái Dương giáo đều ra tay.
“Rống… Tiêu Thần, ta muốn ngươi hình thần cụ diệt” Hổ Khiếu rung trời, con cháu Bạch Hổ Thánh Hoàng xuất hiện. Hơn mười con Bạch Lão Hổ xuất hiện ngang trời, tất cả cùng gầm “Hắn có thể tránh được hôm nay, nhưng ngày mai thì sao? Dù có thánh khi hộ thân cũng chỉ sợ không sống lâu được”.
Bên cạnh hắn xuất hiện một con Hồ Điệp đang vỗ cánh, xuất ra từng luồng dao động tinh thần : “Không được quay đầu lại”.
Tôn Võ hai mắt vô cùng kín đáo đảo qua chiến trường, nhìn chân trời phía xa xa mà nói: “Ta sợ mười sáu thanh Chiến Kiếm này thật sự bị người của thế giới kia cướp đi, quá nguy hiểm”.
Hồ Điệp vỗ cánh, thật lâu mới nói “ cần phải như thế, không tiếc.. bỏ ... là được.”
Bóng người tung bay, thế lực các nơi đều nhằm Tiêu Thần lao tới. Đương nhiên Phiên Thiên Ấn, Kim Giao Tiễn, Hỗn Nguyên Kim đấu vô phương sử dụng, nếu không địch ta không phân biệt được thì tử thương vô số.
Tiều Thần không cố kỵ, trên đầu là kiếm đồ, Tru Tiên tứ kiếm trấn thủ tứ phương. Chúng dựng thẳng đứng mà chém vào những người lao tới, phát ra Hỗn Độn Kiếm khí mênh mông để chém ngã từng mảng từng mảng người.
Thất Bảo Diệu Thụ chà đi quét lại, báu vật trong tay rất nhiều người đều bị đánh rơi. Ma trượng ma vương quét ngang, ma khí ngập trời tàn phá khắp nơi làm chúng nhân bị chấn nát. Cổ thánh kinh lần lượt phóng ra phù chú đầy trời, nhiều người dính phải thì linh hồn liền xuất khỏi thân thể mà chết đi.
Đại trận của năm trăm La Hán cũng khó mà vây khốn được Tiêu Thần. Hắn rốt cuộc cũng chạy ra khỏi đám đông, nhưng gặp phải hơn mười Đọa Lạc Thiên Sứ chặn đường.
“Lưu lại ma trượng ma vương và Thái Dương Thánh Thạch”.
“Lưu cái đầu các người” Tiêu Thần chấn động Tru Tiên tứ kiếm, ma trượng ma vượng quét ngang, vương miện Tam Thánh Linh, Thái Cực đồ, Đài Sen mười hai tầng hộ thân. Đối với những kẻ định nước đục thả câu, hoàn toàn đến vì thánh khí thì Tiêu Thần hoàn toàn không đố kỵ điều gì, xuất thủ không lưu tình.
Hỗn Độn kiếm khí cùng ma khí ngập trời quét ngang, mưa đen bay tán loạn, huyết quang bắn tung tóe. Đọa Lạc Thiên Sứ phơi thây đầy trời, thi thể nhanh chóng vỡ vụn, biến thành những luồng hào quang rồi biến mất tại hư không.
Tất cả kinh sợ!
Ngay cả Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu đứng xa xa đều lộ vẻ kinh ngạc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Tiêu Thần nhớ tới thánh khí giống như một cây thước đo, hắn cũng không biết tác dụng như thế nào, thuận tay vung lên. Trong không gian liền xuất hiện một thông đạo, hắn bước vào thông đạo rồi theo thông đạo ra ngoài. Khi ra khỏi thông đạo, hắn trợn mắt há môm, bởi vì phía trước là một vùng đất xa lạ.
Thiên Nhai Chỉ Xích.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới thánh khí mà Thanh Nữ Triệu Lâm Nhi của Thái Dương giáo từng nhắc tới -- Thiên Nhai Chỉ Xích.
Hắn từng muốn mượn loại thánh khí này để trở lại nhân gian nhưng sau khi cùng ma quỷ nói chuyện thì hắn biết trong vòng mười năm là không có khả năng mượn được.
“Đây là nơi nào? Sao nhìn có chút quen mắt”
Tiêu Thần nghi hoặc bay lên không trung, mắt nhìn tứ phương hoang vắng.
“Đây là … Nam hoang”
Hắn nhận ra hoang mạch cùng với thảm thực vật ở đây, nơi này quả như là Nam Hoang. Nếu đúng như vậy thì thánh khí kia quả thật đáng sợ, ngay lập tức thuấn di từ giữa bình nguyên Ma Quỷ của Phạm Quốc tới Nam hoang của đại lục Trường Sanh. Thiên Nhai Chỉ Xích thật đúng là xứng với tên gọi
“Có bằng hữu từ phương xa tới hay sao … “ Một âm thanh già nua từ dưới hoang mạch nguyên thủy vang vọng lên: “Nam hoang lão Long cùng Khổng thánh ở đây, long mạch mở ra….”
Đại Hạ quốc. Mây tía báo điềm lành, đứa bé vừa mới giáng sinh hai tròng mắt thâm thúy như biển xanh, xuyên thấu qua cửa sổ mà nhìn nơi chân trời xa xa yên lặng không tiếng động. Đại Thương quốc, đứa bé mới chào đời tay ôm giọt máu, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén. Giờ phút này không có ai trong phòng nên nó lẩm bẩm: “Bọn họ khi nào thì đến…”
Đế quốc La Mã, đứa con tư sinh của Vương tộc Thác Đế đang sa sút. Mái tóc vàng hào quang lóe sáng, ánh mắt giống như ngọc bích xinh đẹp, cắn răng mà nói “ Ta chán ghét khai cuộc bị động …”
Phạm quốc, trong một ngôi nhà bình thường. Đứa bé vừa được sinh ra, liền một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, đi theo cả tứ phương mà miệng nói: “Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn”. Đứa trẻ như lão tăng tụng niệm một đoạn kinh văn. Thi thoảng trong đôi mắt xuất ra luồng sáng bắn về phía chân trời ngoài của sổ.
Không phải là không đoán ra việc hắn chiếm được những thánh khí này nhưng tận mắt nhìn thấy nhiều chí bảo tập hợp ở một chỗ như vậy làm cho người khác cảm giác như đang trong mộng, nhiều cực phẩm thánh khí "mặc" trên người, cũng chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung.
Thánh khí này là như thế nào? Chúng đều là pháp khí có lực lượng đặc biệt như của Bán Tổ.
Thánh khí đều có linh tính và ý thức, có thể hình thành sinh mệnh độc lập. Nếu không phải từng bị chủ nhân phong ấn linh thức vốn có thì chúng có thể nói chính là một loại đặc thù sinh mệnh.
Đương nhiên, khác biệt chính là thánh khí đích xác không có linh thức, đó là bởi vì đã bị hoàn toàn loại bỏ nhưng lực lượng vẫn siêu việt như của Bán Tổ.
Nếu như có thể phát huy toàn bộ uy lực của thánh khí thì Tiêu Thần chân chánh cùng Bán Tổ giao đấu chỉ có thắng không bại. Nhưng điều này có thể sao? Hiển nhiên điều đó không phải dễ.
Hắn còn chưa đạt tới bán thần cảnh giới, không có khả năng thao tác bất kì kiện thánh vật nào, chỉ có thể phát ra một bộ phận uy lực của chúng mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ dọa người rồi.
Cùng lúc đó, nhiều người ngự không tiến đến, vây xung quanh Tiêu Thần. Không ít người đã dọc thần chú, hi vọng triệu hoán được thánh khí của tổ sư.
“Chúa nhân từ…”
“Thánh Linh không gì không làm được…”
“Thái Dương thần thánh trên cao …”
“Thông Thiên Đại lão gia…”
“Nguyên thủy thánh tôn …” Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thánh khí trên người Tiêu Thần không có bất kỳ phản ứng nào nên không thể triệu hoán chúng trở về.
Tiều Thần mồ hôi xuất lạnh cả người. Nếu như không phải Trang Tử giúp hắn loại bỏ tinh thần lạc ấn trong Thông Thiên, Phật Đà nguyên thủy, tam Thánh Linh thì giờ này chỉ sợ là chúng đã bay trở đi mất. Hắn sẽ bị hình thần câu diệt. Linh thức vỡ tan không còn nào.
“Tiểu súc sinh, người đã làm cái gì vậy?”
“Vì sao tinh thần lạc ấn của tổ thần không còn nữa”.
Những lão nhân lạnh lùng nhìn Tiêu Thần. Nhưng những người trẻ hơn thì không nhịn nổi. Liên hồi thóa mạ Tiêu Thần. Tổ sư bị giết ngoài ý muốn, bọn họ trong lòng hận Tiêu Thần đến thấu xương.
Khi tất cả đã yên tĩnh lại, Tiêu Thần lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Không nên triệu hoán, vô dụng thôi! Tổ sư các người bị ta giết chết, tinh thần lạc ấn ở thánh khí đã hoàn toàn bị nghiền nát”.
“Tiểu súc sinh, mau đem thánh thể tổ sư giao ra, đem thánh khí trả lại cho chúng ta”.
“Nghiệt chướng, còn không mau thúc thủ chịu trói. Nếu không, ta sẽ trấn áp ngươi, để cho người cả đời chịu đủ mọi đau khổ nơi Huyết ngục”.
“Các ngươi bị bệnh à” Tiểu Thần có cảm giác rất không thích đối với những kẻ chửi ầm lên này bèn hờ hững nói “Ngay cả tổ sư các người thì ta cũng giết, còn muốn ta trả thánh khí cho các ngươi ? Bắt ta thúc thủ chịu trói thì chỉ làm cho thiên hạ chê cười, cũng hoang đường như ta bảo các ngươi tự sát tập thể. Di thể tổ sư của các ngươi chính là đang ở chỗ này, vốn nghĩ sẽ trả lại cho bọn ngươi nhưng giờ ta đổi ý. Quyết định đem đi luyện thành bảo khí, các ngươi có bản lãnh cứ tới mà lấy.”
Tiêu Thần hoàn toàn không sợ chút nào. Ngoại trừ Bán Tổ, còn cao thủ khắp thiên hạ vây công, hiện tạ một ngàn người, hay địch vạn người cũng không khác gì nhau.
“Muốn chết”
“Giết hắn”
Không ít thanh niên cao thủ nhiệt huyết nhịn không được lao tới. Lớp lão nhân thì vẫn đứng yên, bọn họ sợ Tiêu Thần sự dụng đến thánh khí, nếu vậy thì chúng nhân nơi này sẽ gặp tai ương.
Không nói lời thừa, Tiêu Thần chấn động tru tiên tứ kiếm phá không bay lên, “Xích, xích” từng đạo Hỗn Độn kiếm khí quét ngang tứ phương, rít lên không dứt, khí thế bẻ gãy mọi trở ngại không gì có thể cản được.
Trên trời, hai mươi thân ảnh đều bị chặt đứt ngang, tiếng kêu la thảm thiết vang khắp nơi, sau đó thân thể liền nát bấy.
Tru Tiên trận đồ thúc dục tứ kiếm, uy lực không thể tưởng được. Bốn thanh hung kiếm phân biệt trấn tứ phương, không ai có thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.
“Lui ra, tất cả mọi người lui ra”.
Ngay lúc đó, Quảng Thành Tử lên tiếng. Lão chính là thần tiên có vai vế và công lực cực cao, là cao thủ cường giả dưới Bán Tổ, những thanh niên không dám không tôn kính.
Quảng Thành Tử cầm trong tay Phiên Thiên Ấn hô khắp không trung “ Chư vị đạo hữu còn không hiện thân”.
“Bái kiến Quảng Thành Tử sư huynh”. Bóng người xuất hiện, chính là ba nữ tử diễm lệ choàng mặt nạ mỏng xuất hiện ngay trước Quảng Thành Tử.
“Bái kiến Tam Tiêu nương nương” Quảng Thành Tử đáp lễ. Trong lòng Tiêu Thần nổi lên phong ba, không ngờ mình liên tiếp nhìn thấy nhiều nhân vật trong truyền thuyết.
Quảng Thành Tử chính là đệ tử giỏi nhất của Nguyên Thủy, còn Tam Tiêu nương nương chính là cao đồ xuất sắc của Thông Thiên giáo chủ. Quảng Thành Tử với Phiên Thiên Ấn có thể làm rung chuyển thiên địa, Tam Tiêu nương nương càng đáng sợ hơn. Bọn họ không chỉ có pháp lực thông thiên, mà còn đồng thời thu dụng được thiên địa linh khí, triệu tập nhật nguyệt tinh hoa. Thông Thiên giáo chủ còn ban thưởng hai kiện chí bảo một cái là Kim Giao Tiễn ( kéo vàng), có thể xuyên qua thân thể thần tiên không mất chút sức lực. Một món pháp bảo khác là Hỗn Nguyên Kim Đấu ( đấu vàng - như túi càn khôn), có khả năng thu lấy vạn vật rồi luyện hóa thành cát bụi.
Ngay sau đó, có vài lão tăng cũng phá không bay tới, miệng niệm phật hiệu mà xếp thành hàng chữ nhất.
Xoát xoát,
Tiếng xé gió không ngừng truyền đến, hai mươi mấy cao thủ tộc phương tây phá không xuất hiện ngay giữa sân.
Mặc dù không biết lai lịch của những người mới đến nhưng Tiêu Thần có thể suy đoán, hơn phân nửa là đệ tử chân truyền của Bán Tổ. Hắn thật sự muốn nhìn thấy mặt những nhân vật lợi hại này.
Trong quá khứ, dù Tiêu Thần cùng những người này là địch, nhưng cùng với đệ tử những người này cũng không thể so sánh được. Nhưng hôm nay thì khác, hắn muốn đối mặt với những nhân vật này.
May là đệ tử chân truyền của Bán Tổ đến có hạn, nếu tất cả cùng đến thì dù hắn có đủ loại thánh khí phòng thân, cũng chỉ sợ là hình thần câu diệt.
“Chư vị đạo hữu, hãy bao vây tứ phía, ta sẽ đến bắt hắn”. Quảng Thành Tử không một chút tình cảm nói, tay liền đưa Phiên Thiên Ấn đánh ra.
Báu vật thần thoại trong truyền thuyết này so với tưởng tượng của Tiêu Thần càng thêm đáng sợ hơn. Nó đón gió, mở ra hóa thành quả núi lớn che khuất cả bầu trời, trên mặt đất thì in hình một đầu bóng ma vô cùng đáng sợ.
Tiếng ù ù vang lên không dứt, từng đạo thiên lôi màu tím xuất hiện chung quanh quả núi. Năng lượng điên cuồng dao động từ thập phương cuốn về.
Phía dưới, mặt đất bình nguyên Ma Quỷ phát sịnh sự lún nứt. Một vết nứt dài mười dặm xuất hiện với khe hở vài chục trượng.
Phiên Thiên Ấn quả là có khả năng rung chuyển thiên địa, chấn vỡ hư không. Năng lượng như sóng biển phủ kín đất trời ập xuống nện về hướng Tiêu Thần. Sóng năng lượng này như muốn đập nát tất cả mọi thứ.
Nếu như không phải có đủ loại thánh khí phòng thân, Tiêu Thần hiện đã phải chịu hình thần câu diệt. Tát nhiên đối với loại bão tố này thì hắn không sao chống đỡ nổi.
Không còn là lúc được do dự, nếu Tổ Thần muốn giết hắn thì hắn cũng phải phản kháng. Tiêu Thần không chế Tru Tiên Trận đồ, bốn thanh hung kiếm liên tục rung động, lần lượt xuất từng đạo Hỗn Độn kiếm khí đáng sợ để ngăn cản trái núi của Phiên Thiên Ấn.
Cùng lúc ấy, Đài Sen mười hai tầng tỏa hào quang sáng chói làm cho Tiêu Thần được bao bọc trong quầng sáng phòng ngự sặc sỡ thần thánh. Thánh khí phòng ngự mở bung ra hết cỡ để bảo vệ hắn không bị sóng của Phiên Thiên Ấn động đến.
Tiêu Thần cực kỳ cẩn thận, cùng lúc vận dụng hai kiện thánh khí. Đồng thời lúc đó quyển thánh kinh cổ không ngừng " loạt xoạt" lật trang. Từ quyển thánh kinh cổ không ngừng bay ra từng đạo phù chú màu vàng quét ngang về hướng Phiên Thiên Ấn. Trông thật giống như những chùm sáng ngọc ngời ngời do vì sao tỏa ra.
Hơn thế nữa, Thái Cực đồ đồng thời cũng hiện lên trước người hắn rồi bắt đầu chậm rãi xoay tròn. Nó dập dờn xuất ra những luồng năng lượng khiến đất trời xao động.
Mặc dù không thể phát huy uy lực chân chính của thánh khí, nhưng bốn kiện thánh khi cùng lúc phát động, tạo ra lực lượng mà không phải người bình thường nào cũng có thể chịu nổi.
“Oanh”
Trên bầu trời truyền đến vô số tiếng nổ, Tru Tiên kiếm trận thúc dục đã xuất ra Hỗn Độn kiếm khí. Chúng không ngừng đánh vào Phiên Thiên Ấn. Cổ Thánh Kinh cũng xuất ra phù chú màu vàng hệt như phóng ra những chòm sao va chạm với quả núi trên trời.
Mạnh như Quảng Thành Tử cũng biến sắc, thánh khí thật là đáng sợ, không thể hình dung theo lẽ thường .
Cùng lúc đó, Thái Cực đồ phóng lên cao, trực tiếp chém về Phiên Thiên Ấn.
Không gian xung quanh hỗn Độn Nguyên khí đều bị chấn nát.”
“Oanh. Long long”
“Phiên Thiên Ấn bị đánh bay, Thái Cực đồ liền trở về trước người Tiêu Thần, Tru Tiên tứ kiếm xoay xung quanh hắn, Đài Sen mười hai tầng phóng hào quang chói lọi.
Quảng Thành Tử không có khả năng bị thương. Lão có pháp lực Thông Thiên nhưng vẫn không công phá được thánh khí phòng ngự. Nhưng mà quyết không để bị Tiêu thần gây ra tổn thương cho người vận hành ấn báu. Có điều là mặt mũi có hơi khó coi, đường đường là đệ tử chân truyền của Nguyên Thủy Xiển Giáo mà nay bất lực trước một tiểu bối thấp kém, thật sự là hơi mất mặt.
“Sư huynh để chúng ta thử xem”
Tam Tiêu đồng thời mở miệng, cả ba giai nhân đều che mặt bằng lụa mỏng. Kim Giao Tiễn chấn vỡ hư không bay lên hóa thanh hai con Kim Giao long nhằm hướng Tiêu Thần lao đến. Nó chính là hung khí trảm thần diệt tiên, nếu không phải Thông Thiên bị giết ngoài ý muốn thì Tam Tiêu nương nương căn bản sẽ không xuất hiện.
Tiêu Thần vừa mới chống cự với Phiên Thiên Ấn nên trong lòng có chút tự tin. Hắn không còn e ngại, tay trái tung Thất Bảo Diệu Thụ, hào quang liền tỏa ra làm thành một cái cầu vồng bay lên nghênh đón Kim Giao Tiễn. Chúng va vào nhau làm cho hào quang của Kim Đao Tiễn giảm manh. Tay phải Tiêu Thần vung ma trượng của Ma vương, ma khí quay cuồng, hào quang đen ngòm lóe ra. Những đám mây màu đen như sóng biển giận giữ mãnh liệt đánh về hướng Kim Giao Tiễn.
Đài Sen mười hai tầng từ đầu đến giờ vẫn phát hào quang sáng chói bảo vệ cho Tiêu Thần.
“Phanh”
Kim Giao Tiễn bị Thất Bảo Diệu Thụ, Ma Trượng ma vương, Đài Sen mười hai tầng, Tru Tiên Trận cùng lực lượng của các thánh khí khác đánh bay.
Tam Tiêu nương nương sắc mặt đột biến, liền đánh ra Hỗn Nguyên Kim đấu. Nó đón gió trở nên to lớn, như một cái đỉnh lô khổng lồ sừng sững trên bầu trời. Nó có nguồn lực lượng vô cùng tận cuồn cuồn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Rồi sau đó nó muốn hút Tiêu Thần vào, trọng lực lớn lao từ bầu trời truyền đến đang dẫn lực lượng từ trời đất truyền đến.
Có thể làm tiên, thần ,phật hóa thành huyết bùn, Hỗn Nguyên Kim đấu uy lực vô cùng kinh khủng. Lúc còn ở Nhân Gian Giới thì Tiêu Thần đã nghe nói tới tên tuổi của nó, chưa từng nghĩ có một ngày sẽ phải đối kháng với thánh khí của Bán Tổ.
Tru Tiên Trận đồ chậm chậm xoay tròn, bốn thanh hung kiếm liên tục rung động phát ra Hỗn Độn Nguyên Khí, Cổ thánh kinh càng lúc càng lật trang nhanh, muôn vàn phù chú như những ngôi sao vàng tỏa sáng lấp lánh bay lượn rồi nhằm hướng Hỗn Nguyên Kim đấu đánh tới.
Tiêu Thần khống chế Đài Sen mười hai tầng phóng lên cao, tay trái vung Thất Bảo Diệu Thụ bảy lần liên tục, thần quang như cầu vồng đánh hết lên Hỗn Nguyên Kim Đấu. Ma trượng của ma vương liên tực xuất chín luồng khí đen. Thái Dương thánh thạch cũng từ phía sau xông lên mà va cham với Hỗn Nguyên Kim đấu.
So cùng Tam Tiêu nương nương, pháp lực của Tiêu Thần rõ ràng thấp kém hơn nên khó có thể phát huy uy lực thực sự của thánh khí. Nhưng nhiều thánh khí cùng lúc phát ra uy lực, cho dù mỗi thánh khí chỉ phát huy một phần uy lực thì cũng rất kinh khủng.
Các loại thánh khí đồng thời khởi động công kích lẫn phòng ngự. Tiêu Thần giống như một tòa thành không công phá được.
“Choang”
Hắn dựa vào Thất Bảo Diệu Thụ, ma trượng ma vương, Tru Tiên kiếm trận, Thái Dương thánh thạch cùng lúc tấn công đã đánh bay Hỗn Nguyên Kim đấu.
Bầu trời đột nhiên tĩnh lặng. Tất cả chúng nhân đều lạnh lùng nhìn Tiêu Thần. Cao thủ bậc trung đã thối lui ra xa, ở hiện trường đều là nhân vật cực kì kinh khủng. Nhưng bọn họ cũng phát hiện vô phương động được tới Tiêu Thần, đây thực sự là điều chế nhạo quá lớn.
Bọn họ mất công dùng pháp lực Thông Thiên, lại bị một kẻ tiểu bôi trang bị thánh khí gây khó khăn.
“Ha ha…”
Trong rất nhiều cường giả đứng xem ở xa xa xung quanh, tiếng cười phát ra từ ba kẻ to lớn. Cả ba đều dài vài chục trượng. Một kẻ giống như sài lang, quanh thân bao trùm lân giáp đen sì, chung quanh huyết vụ lượn lờ, sát khí ngút trời. Đó chính là Nhai Tí trong sử sách. Kẻ thứ hai giống như sư tử đang giận, quanh thân mây mù lượn lờ. Cả người lân giáp dày đặc bao trùm khắp toàn thân. Đó chính làa Toan Nghê trong truyền thuyết. Kẻ thứ ba đầu rồng, mình ngựa, chân Lân, trông giống như sư tử. Quanh thân lân giáp trắng tinh sắc lạnh, hung mãnh uy vũ, chính là Tỳ Hưu trong sử sách.
Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu, đều là mãnh thú trong truyền thuyết, rất ít khi hiện diện trong nhân thế, đồn rằng bọn chúng chính là hậu duệ của Tổ Long. Là đời sau do Tổ Long thông hôn cùng tộc của chúng.
Ba con thú kia không rõ có phải là con của Long Tổ hay là con của hậu duệ Long Tổ. Nhưng Nhai tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu hoàn toàn không sợ Quảng Thành Tử, Tam Tiêu nương nên tự cho mình cười to.
Bên kia là bảy tám con Dực Long, tất cả chúng đều dài hơn mười thước, lân giáp quanh thân tỏa hào quang lóng lánh, long khí phát ra mãnh liệt tạo nên luồng uy áp khổng lồ.
Xa xa, còn có thêm dấu vết của Đọa Lạc Thiên Sứ và Phượng Hoàng.
Rất hiển nhiên là có không ít cường giả vây quanh xem, mục đích không giống nhau. Có người thuần túy là xem náo nhiệt, có kẻ thì định đục nước béo có.
"Tiêu Thần, đến chỗ chúng ta, ta bảo đảm ngươi sẽ không xảy ra việc gì."
Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu, đồng thời nói, âm thanh của ba con Man Thú chấn động trời đất, vang dội khắp nơi.
“Nhai Tí, các ngươi bớt lo chuyện người khác đi.” Tam Tiêu nương nương nhìn lên không trung trách mắng.
“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Chúng ta nhìn các ngươi không quen mắt”. Toan Nghê âm thanh như sấm động.
Vân Tiêu lạnh nhạt thốt: "Hừ, các ngươi, chó mượn oai chủ mà định cố lấy thánh khí của Bán Tổ , xem ra cũng không hay ho gì”.
Tỳ Hưu âm thanh như thiên lôi nói :”Ngươi lấy lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử”.
Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ, nhiều người đến như vậy, có thể tưởng tượng sau này gian nan như thế nào. Phải biết rằng mười hai vị Kim Tiên của Xiển giáo trong truyền thuyết, chỉ mới đến có một người Quảng Thành Tử mà thôi. Môn sinh đắc ý của Thông Thiên giáo chủ cũng mới chỉ xuất hiện Tam Tiêu Nương Nương. Nếu như tất cả đều đến thì ngay cả thánh khí toàn thân cũng chỉ sợ chạy không được.
Hắn cũng muốn đi trốn khỏi nơi này. Trước mắt … quan trọng hơn chính là chạy trốn, tìm nơi không người ẩn cư.
Xoát.
Quang mang chợt lóe lên, Tiêu Thần khống chế Đài Sen mười hai tầng phóng lên cao, nghĩ sẽ phá không bay đi. Bát tướng thần tốc mà kết hợp cùng Đài Sen thì có thể nói là cực nhanh.
Nhưng vây khốn hắn có rất nhiều cao thủ, mấy lão tăng đúng lúc chắn ở phương đó niệm phật đạo: "Ngăn lại!"
Bóng người rung động, năm trăm La Hán đột nhiên xuất hiện ở không trung, giống như từ một thế giới hư ảo bước ra.
La Hán đại trận hình thành, vây khốn Tiêu Thần ở giữa.
Cùng lúc đó, ở một phía có người xướng to: “ Thánh chúa nhân từ , ban cho môn đồ của người lực lượng hủy diệt thiên địa đi.”
“Thái Dương thánh thần, tôi tớ của người vì ngài mà báo thù …” Trên trăm cao thủ Thái Dương giáo đều ra tay.
“Rống… Tiêu Thần, ta muốn ngươi hình thần cụ diệt” Hổ Khiếu rung trời, con cháu Bạch Hổ Thánh Hoàng xuất hiện. Hơn mười con Bạch Lão Hổ xuất hiện ngang trời, tất cả cùng gầm “Hắn có thể tránh được hôm nay, nhưng ngày mai thì sao? Dù có thánh khi hộ thân cũng chỉ sợ không sống lâu được”.
Bên cạnh hắn xuất hiện một con Hồ Điệp đang vỗ cánh, xuất ra từng luồng dao động tinh thần : “Không được quay đầu lại”.
Tôn Võ hai mắt vô cùng kín đáo đảo qua chiến trường, nhìn chân trời phía xa xa mà nói: “Ta sợ mười sáu thanh Chiến Kiếm này thật sự bị người của thế giới kia cướp đi, quá nguy hiểm”.
Hồ Điệp vỗ cánh, thật lâu mới nói “ cần phải như thế, không tiếc.. bỏ ... là được.”
Bóng người tung bay, thế lực các nơi đều nhằm Tiêu Thần lao tới. Đương nhiên Phiên Thiên Ấn, Kim Giao Tiễn, Hỗn Nguyên Kim đấu vô phương sử dụng, nếu không địch ta không phân biệt được thì tử thương vô số.
Tiều Thần không cố kỵ, trên đầu là kiếm đồ, Tru Tiên tứ kiếm trấn thủ tứ phương. Chúng dựng thẳng đứng mà chém vào những người lao tới, phát ra Hỗn Độn Kiếm khí mênh mông để chém ngã từng mảng từng mảng người.
Thất Bảo Diệu Thụ chà đi quét lại, báu vật trong tay rất nhiều người đều bị đánh rơi. Ma trượng ma vương quét ngang, ma khí ngập trời tàn phá khắp nơi làm chúng nhân bị chấn nát. Cổ thánh kinh lần lượt phóng ra phù chú đầy trời, nhiều người dính phải thì linh hồn liền xuất khỏi thân thể mà chết đi.
Đại trận của năm trăm La Hán cũng khó mà vây khốn được Tiêu Thần. Hắn rốt cuộc cũng chạy ra khỏi đám đông, nhưng gặp phải hơn mười Đọa Lạc Thiên Sứ chặn đường.
“Lưu lại ma trượng ma vương và Thái Dương Thánh Thạch”.
“Lưu cái đầu các người” Tiêu Thần chấn động Tru Tiên tứ kiếm, ma trượng ma vượng quét ngang, vương miện Tam Thánh Linh, Thái Cực đồ, Đài Sen mười hai tầng hộ thân. Đối với những kẻ định nước đục thả câu, hoàn toàn đến vì thánh khí thì Tiêu Thần hoàn toàn không đố kỵ điều gì, xuất thủ không lưu tình.
Hỗn Độn kiếm khí cùng ma khí ngập trời quét ngang, mưa đen bay tán loạn, huyết quang bắn tung tóe. Đọa Lạc Thiên Sứ phơi thây đầy trời, thi thể nhanh chóng vỡ vụn, biến thành những luồng hào quang rồi biến mất tại hư không.
Tất cả kinh sợ!
Ngay cả Nhai Tí, Toan Nghê, Tỳ Hưu đứng xa xa đều lộ vẻ kinh ngạc, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Tiêu Thần nhớ tới thánh khí giống như một cây thước đo, hắn cũng không biết tác dụng như thế nào, thuận tay vung lên. Trong không gian liền xuất hiện một thông đạo, hắn bước vào thông đạo rồi theo thông đạo ra ngoài. Khi ra khỏi thông đạo, hắn trợn mắt há môm, bởi vì phía trước là một vùng đất xa lạ.
Thiên Nhai Chỉ Xích.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới thánh khí mà Thanh Nữ Triệu Lâm Nhi của Thái Dương giáo từng nhắc tới -- Thiên Nhai Chỉ Xích.
Hắn từng muốn mượn loại thánh khí này để trở lại nhân gian nhưng sau khi cùng ma quỷ nói chuyện thì hắn biết trong vòng mười năm là không có khả năng mượn được.
“Đây là nơi nào? Sao nhìn có chút quen mắt”
Tiêu Thần nghi hoặc bay lên không trung, mắt nhìn tứ phương hoang vắng.
“Đây là … Nam hoang”
Hắn nhận ra hoang mạch cùng với thảm thực vật ở đây, nơi này quả như là Nam Hoang. Nếu đúng như vậy thì thánh khí kia quả thật đáng sợ, ngay lập tức thuấn di từ giữa bình nguyên Ma Quỷ của Phạm Quốc tới Nam hoang của đại lục Trường Sanh. Thiên Nhai Chỉ Xích thật đúng là xứng với tên gọi
“Có bằng hữu từ phương xa tới hay sao … “ Một âm thanh già nua từ dưới hoang mạch nguyên thủy vang vọng lên: “Nam hoang lão Long cùng Khổng thánh ở đây, long mạch mở ra….”
Đại Hạ quốc. Mây tía báo điềm lành, đứa bé vừa mới giáng sinh hai tròng mắt thâm thúy như biển xanh, xuyên thấu qua cửa sổ mà nhìn nơi chân trời xa xa yên lặng không tiếng động. Đại Thương quốc, đứa bé mới chào đời tay ôm giọt máu, ánh mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén. Giờ phút này không có ai trong phòng nên nó lẩm bẩm: “Bọn họ khi nào thì đến…”
Đế quốc La Mã, đứa con tư sinh của Vương tộc Thác Đế đang sa sút. Mái tóc vàng hào quang lóe sáng, ánh mắt giống như ngọc bích xinh đẹp, cắn răng mà nói “ Ta chán ghét khai cuộc bị động …”
Phạm quốc, trong một ngôi nhà bình thường. Đứa bé vừa được sinh ra, liền một tay chỉ thiên một tay chỉ địa, đi theo cả tứ phương mà miệng nói: “Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn”. Đứa trẻ như lão tăng tụng niệm một đoạn kinh văn. Thi thoảng trong đôi mắt xuất ra luồng sáng bắn về phía chân trời ngoài của sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.