Chương 378: Thời đại của Vương
Tất Minh Vũ
06/11/2013
Ánh trăng trắng ngần chiếu rọi bên ngoài Tử Thành làm nổi bật hình
ảnh cô đơn. Nó đau buồn mà trông thảm thương đến như vậy. Thân hình nhỏ
bé đang không ngừng rung động. Đó là nó đang nức nở. Nó chăm chú thắp
thêm cây nến. Bày ra những món mà Tiêu Thần thích ăn. Trong đôi mắt to
của nó tràn ngập nỗi buồn man mát.
" 'Nha 'Nha..." 'Bạch tiểu thú khác thật thương tâm. Đôi mắt to ngập tràn nước mắt. Mỗi lần hàng mi dài rung động thì những giọt lệ trong suốt lại nhỏ xuống lã chã.
So với trước đây nó không có bất cứ thay đổi gì. Vẫn không cao quá một thước. Tựa hồ vĩnh viễn không lớn được. Toàn thân trắng như tuyết lóe ra ánh sáng lấp lánh. Có thể nói như một thiên thần.
Nhưng giờ phút này tiểu tử đó lại vật vã đau khổ. Trong đôi mắt tròn xoe như Hắc Bảo thạch, những dòng nước mắt tuôn xuống đều đặn. Nó thương tâm nức nở, giống như một cô nhi bé nhỏ mất đi người thân.
"Y nha..." Nó vừa rơi lệ, vừa hướng về phía Tử Thành khẽ gọi."Tiêu Thần... Hồn hề... Trở về hề..."
Giờ phút này Tuyết Bạch Tiểu Thú rất làm cho lòng người ta chua xót. Giống như đứa bé bị bỏ rơi, nó lặng lẽ ngồi rơi lệ. Thân hình nhỏ bé như thế làm cái giỏ trúc bên cạnh so với nó còn to hơn nhiều. Càng làm nổi bật nỗi cô đơn vô bờ.
Nó tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ. Nhìn về Tử Thành mà nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Thi thoảng nó thì thào khẽ gọi: "Tiêu Thần... Hồn hề... Trở về hề..."
Tiếng khóc nỉ non từ gan ruột nhẹ nhàng lượn lờ bên ngoài Tử Thành. Dưới ánh trăng đêm càng đặc biệt đau thương. Những cây quế đằng xa nhẹ nhàng chập chờn. Những cánh hoa rơi xuống giống như là mưa lệ đang rơi.
Tiêu Thần mặc dù là Hoàng Toản cốt thể, không có huyết nhục. Nhưng thấy tiểu thú như thế thì vẫn có một cảm giác muốn rơi lệ. Tiểu quỷ đáng thương như vậy làm trong trái tim hắn dâng trào những đợt cảm giác chua xót.
Nhưng hắn cũng không lập tức ra mặt. Bởi vì hắn cảm ứng được hơn mười tu chân đang tạo thế hình quạt từ từ tiếp cận. Tựa hồ muốn gây bất lợi cho Kha Kha. Đây tuyệt đối là không thể tha thứ!
Tiểu thú hiện tại vẻ mặt ngơ ngẩn rất dễ dàng bị đánh lén. Tiêu Thần như là quỷ mị hiện ra phía sau hơn mười tu chân kia, chuẩn bị tung ra một kích.
"Y nha y nha... Ta không có cha mẹ không có thân nhân. Ngươi cũng bỏ ta đi ... Nhiều năm như vậy... Ta rất nhớ ngươi..." Tuyết Bạch Tiểu Thú tựa hồ khó lòng tự kiềm chế. Không nhịn được mà khóc rống lên. Nước mắt làm mờ hai mắt nó. Thân hình nhỏ bé ngồi ở cây nến gần như cao bằng nó. Nó thì thào khẽ gọi: "Tiêu Thần... Hồn hề... Trở về hề... Ta muốn gặp ngươi..."
Sau khi Tuyết Bạch Tiểu Thú ô ô khóc lớn lại ngã lăn ra đất. Thân hình co rúm hiện ra yếu ớt mà lại đáng thương. Nước mắt làm ướt một vùng đất lớn.
"Y nha... Ô ô..."
Mười mấy người kia đã tạo thành hình rẻ quạt chậm rãi tiếp cận. Chúng muốn nhân cơ hội này tiến lên tập kích giết được tiểu thú. Mà Tiêu Thần cũng hành động vào lúc đó.
Chúng định đối phó tiểu thú như thế, đối với Tiêu Thần mà nói là không thể chịu được. Hắn hóa thành một hào quang vàng rực vọt tới giữa những kẻ định tập kích này. Hắn muốn rung động Bản Nguyên Thiên Âm để giết toàn bộ bọn họ.
Nhưng có kẻ so với hắn còn nhanh hơn. Một quầng sáng sặc sỡ giống như Ngân Hà trút xuống từ chín tầng trời. Ngàn ánh hào quang vạn đạo ráng lành phủ kín đất trời đã chụp xuống. Nó tràn ngập khắp nơi, phảng phất thông lên đến tận bầu trời.
Không ngờ là Tuyết Bạch Tiểu Thú ra tay. Mặc dù đang cuộn mình khóc nhưng nó căn bản không mất đi sự cảnh giác, phảng phất tất cả chung quanh đều nắm trong tay nó. Vẻn vẹn cũng không quay đầu lại quăng ra một cái. Thất thải hào quang liền cuồn cuộn khắp vùng trời, như thể mỗi một tấc không gian của chốn này đều bị bao phủ, trong nháy mắt đã giam cầm mọi người. Thần thông như thế so sánh năm đó cũng không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần.
Mà cũng trong quá trình ngắn ngủi này, bạch thú trong chớp mắt đã biến thành màu vàng giống như hoàng kim thuần khiết điêu khắc mà thành. Sau đó lại biến hóa thành màu xanh biếc giống như lục mã não -- đương nhiên cũng vẻn vẹn lóe ra một cái mà thôi. Cuối cùng lại biến hóa thành trắng như tuyết.
Tất cả bao gồm Tiêu Thần đều trong nháy mắt đã mất đi năng lực hành động, khó có thể nhúc nhích mảy may. Rồi sau đó bị một lực lượng cực lớn hất lên.
Hơn mười thông đạo không gian xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ mọi người bị hút vào đó. Bao gồm cả Tiêu Thần có cảm giác bầu trời xoay tròn. Rồi sau đó rơi xuống đường hầm không gian, tiến vào trong tòa thành lớn cổ xưa tràn ngập khí tức tử vong vô tận cùng cảm giác bị đè nén.
Tất cả mọi người đã bị Kha Kha ném vào Tử Thành. Ngay cả Tiêu Thần cũng thế, không có người nào có thể may mắn thoát khỏi. Cùng lúc đó, một đạo chớp trắng chói mắt cắt qua bầu trời đêm yên lặng. Giống như một cầu vồng bay về phương xa. Tiếng khóc như ẩn như không dần dần biến mất.
Đồng thời với việc Tuyết Bạch Tiểu Thú ném mọi người ném vào Tử Thành thì chính nó cũng rời khỏi nơi này.
Hơn mười tu chân bị đánh vào Tử Thành có phẫn nộ mà lại sợ hãi. Tất cả đều dốc hết khả năng định chạy ra khỏi chốn tuyệt thế hung hiểm này. Mà Tiêu Thần chính là dở khóc dở cườig. Thật vất vả hiện mới gặp Kha Kha mà lại bỏ lỡ như vậy. Bị tiểu thú lỡ tay đánh lén, cùng ném vào Tử Thành.
Nhưng thấy nó đến nay vẫn bình yên vô sự thì Tiêu Thần hoàn toàn yên lòng. Qua nhiều năm đánh nhau như vậy, tiểu tử kia hẳn là một mực rất cẩn thận. Như vậy nếu hắn đã lại đến Cửu Châu. Khi có thời gian sẽ đi tìm nó.
Nếu muốn đi ra khỏi Tử Thành thì hơi khó khăn. Có một lực lượng cổ quái đã phong bế chỗ này, ngăn cản mọi người rời đi. Nếu muốn bay lên trời đều phi thường khó khăn.
Chỗ đại hung hiểm này đã chôn vùi rất nhiều Bán Tổ. Là nơi các giới tu chân đều phải biến sắc khi nói tới nó.
Năm đó. Nương theo được một khúc ca dao cổ xưa, Tiêu Thần cơ hồ đã đưa tất cả Bán Tổ xuống suối vàng. Còn có truyền thuyết rằng từ cổ chí kim, có vô số cường bị giam cầm ở trong thành. Vĩnh viễn phong bế ở nơi này.
Tu chân giả bị ném vào Tử Thành đều rất sợ hãi. Mười mấy người triển khai thủ đoạn vội vàng vọt lên trên trời. Nhưng cuối cùng đều bị một cổ lực lượng cường đại cứ thế đè xuống nên vô phương thoát khốn.
"Chúng ta sẽ không chết ở chỗ này chứ?" Có người sắc mặt tái nhợt khi nhớ ra những truyền thuyết này, lập tức bắt đầu run rẩy.
"Chết tiệt. Những dị tộc vương này rất hỗn đản . Thù lao cho ta cũng không nhiều. Thật không ngờ truy tìm dấu vết Tuyết Bạch Tiểu Thú lại nguy hiểm như vậy..."
...
Tiêu Thần nghe tiếng bọn họ. Dần dần đã hiểu là chuyện gì xảy ra.
Hình như Kha Kha đã đánh bại hai dị tộc vương. Làm cho hai tộc kia có kiêng kỵ trong lòng. Chúng lợi dụng trọng thưởng để huy động cao thủ truy đuổi theo tiểu thú. Muốn đối phó nó.
Chỉ là Tuyết Bạch Tiểu Thú cũng kín đáo. Qua nhiều năm như vậy chẳng qua cũng xuất hiện mấy lần mà thôi. Luôn luôn vừa hiện thì trong nháy mắt biến mất.
Mà hai tộc tựa hồ thăm dò lai lịch của Kha Kha. Biết nó rốt cuộc sẽ xuất hiện ở những nơi có liên quan cùng Tiêu Thần. Bởi vậy bố trí người nhìn chăm chú chỗ đó.
Một đám người mắng to hai dị tộc vương kia, chỉ nói cho bọn họ rằng Kha Kha là con quỉ tham lam hỗn đản yếu ớt trong bách tộc. Tiền trả thù lao rất ít lại vẫn còn đẩy bọn họ rơi sâu vào tử địa.
Nhưng bọn hắn vừa mắng lại vừa nhìn chăm chú vào Tiêu Thần. Có người nói thầm: "Chẳng lẽ là Khô Lâu từ chỗ sâu trong biển đi ra. Không có nghe nói tộc Khô Lâu kia cùng con tiểu thú từng có quan hệ. Có điều khô lâu sắc vàng lấp lánh này mà đem bán thì cũng không tồi. Hẳn là trong tộc khô lâu nó không phải một nhân vật đơn giản..."
Tiêu Thần âm thầm kinh ngạc. Lại còn có tộc Khô Lâu. Tựa hồ chuyện bách tộc tiến vào Cửu Châu đại quy mô đã bị mọi người biết rõ. Điều này làm thân phận của hắn có rơi xuống.
"Mẹ... Chính cái... khô lâu này đột nhiên vọt tới giữa chúng ta mới đánh động con tiểu thú làm nó giựt mình. Hại chúng ta hãm sâu tử địa..."
Hơn mười tu chân nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Hoàng Toản khô lâu. Bọn họ dần dần xúm lại lại, muốn động thủ giết hắn.
Nhưng vừa lúc đó. Từ trong một tòa nhà cổ ở gần cửa thành phát ra một tiếng gầm nặng nề, rồi sau đó từng đạo sát khí ghê gớm tỏa ra.
"Kẹt kẹt "
Cánh cửa tòa nhà cổ đóng chặt trong phút chốc bị một cơn gió lạnh thổi tung ra. Sương đen dày đặc giống như dưới âm phủ trong nháy mắt tràn ngập ra, bao phủ nơi này.
Giơ tay không thấy được năm ngón!
Hơn mười tu chân lập tức quá sợ hãi. Hoảng sợ kêu lên.
Trong cơn gió lạnh, màn sương đen dày đặc căn bản không sao tản ra. Ngay cả là dùng Thiên Nhãn Thông đều khó có thể hiểu rõ.
"A..."
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, sinh ra tại chỗ Tiêu Thần không đứng, ngay sau đó âm thanh câm bặt. Hắn thật sự chú ý mới cảm ứng được ở bên cạnh có một người đã ngã. Trái tim bị tà vật nào đó moi đi ra ngoài.
Trong cơn gió lạnh lay động, màn sương đen mênh mông cuồn cuộn. Tiêu Thần dựa vào linh giác dựa vào tâm nhãn mới thấy được một bóng đen tay buông thõng đến mắt cá chân. Song chưởng là đôi tay vượn buông xuống đến đầu gối cùng với móng tay màu xanh sắc bén như đao, chúng dài ước chừng có nửa thước. Trên đó cắm một trái tim đang đập phập phồng. Vô phương thấy rõ dung mạo hắn, bởi vì bị hoàn toàn che kín.
Xoẹt
Một cơn gió lạnh thổi đến chỗ Tiêu Thần. Tà vật kia giống như một đạo chớp đen xông đến phụ cận. Móng tay sắc bén màu xanh hoa lên về hướng ngực hắn.
Tiêu Thần mở rộng Hoàng Toản cốt chưởng, hướng ra phía ngoài nghênh đón. Chúng cùng móng tay dài hơn nửa thước kia va chạm chung một chỗ. Lại phát ra âm thanh leng keng làm bắn tung tóe những bông hoa lửa.
"Ô ô..." Gió lạnh càng mạnh hơn. Vài toà nhà cổ bên cánh cũng "kẹt kẹt " mở rộng ra. Những bóng dáng cao lớn mà lại uy nghiêm đáng sợ nương theo sương đen ngập trời lao ra, lập tức chạy đến chỗ đám người đang sợ hãi.
"A..."
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên liên tiếp. Trong nháy mắt ngắn ngủi, ngoại trừ Tiêu Thần thì tất cả tu chân đều ngã vào trong vũng máu.
Gió lạnh từng hồi. màn sương đen bắt đầu khởi động. Những bóng dáng cao lớn u ám dọa người kia trông đúng là muốn kì quái tới đâu thì khác thường tới đó. Trong bóng tối thi thoảng có có những tia sáng xanh lét vô cùng độc ác lóe ra. Tựa hồ đó là một đôi mắt ác quỷ.
Mấy cái tà thi đã mấy lần nhằm về phía Tiêu Thần, nhưng đều bị hắn chặn lại. Hai bên giằng co hồi lâu rồi mấy tà vật u ám khủng bố mới rút đi
"Dát dát..."
Những âm thanh làm cho người ta sởn gai ốc vang lên trong bóng đêm. Những tà thi này rời đi thì đều cầm lấy một người tu chân đã chết mà gặm. Trong mơ hồ Tiêu Thần thấy một tu chân đều bị ăn hết lục phủ ngũ tạng . Thậm chí ngay cả đầu lâu đều bị cắn nuốt chửng.
Đây là cảnh tượng làm cho người ta sởn da đầu. Sự nguy hiểm cùng khủng bố của Tử Thành càng hơn trước đây .
Khi màn sương đen tan đi thì tất cả các tòa nhà cổ ở quanh đó đều đã đóng chặt cửa. Chỉ có âm thanh nhai xương gau gáu làm người khác sởn gai ốc kia thì vẫn còn tiếp tục.
Trên đường Tử Thành lưu lại hơn mười vết máu chạy dài đến trước hơn mười tòa nhà cổ thì chấm dứt. Trong đó có chút nội tạng cùng toái cốt nát vụn cũng bị đánh rơi trên đường. Đây là một cảnh tượng thảm thiết.
Tiêu Thần nhìn đi nhìn lại rồi sau đó xoay người đi về hướng tường thành. Hắn bắt đầu leo lên phía trước. Mặc dù lực phong bế cường đại giống như một quả núi lớn áp chế ở trên người của hắn làm Tiêu Thần cuối cùng hao hết khí lực, nhưng sau nửa đêm hắn vẫn gian nan ra khỏi Tử Thành.
Đây là một tòa Cổ Thành yêu dị. Là một tòa ma thành tử vong! Người bình thường sau khi vào thì căn bản không có khả năng đi ra.
Ánh trăng thuần khiết chiếu sáng bên ngoài Tử Thành. Tất cả vẫn là hài hòa bình yên như thế, nhưng vẻn vẹn cách có một bức tường vào bên trong Tử Thành thì lại yêu dị khủng bố hắc ám đến thế.
Kha Kha đã sớm rời đi. Cây nến nó châm cũng đã cháy hết. Tiêu Thần đi tới gần nhìn chăm chú những món ăn bày ở trên đất. Nghĩ tới tình cảnh tiểu thú vừa rồi dùng âm thanh non nớt lấy khúc chiêu hồn khúc để gọi hắn.
Điều này làm cho trong lòng hắn cảm động đồng thời cũng có cảm giác muốn rơi lệ. Dáng vẻ vừa rồi của Tiểu quỷ rất đáng thương.
Tiêu Thần cố gắng lắc đầu. Nếu đã trở về thì không cần thương cảm. Thử nghĩ, coi như hắn mang theo một đống Linh Túy chợt xuất hiện thì thằng nhãi kia nhất định sẽ kinh ngạc.
Dọc theo con đường đi ra bên ngoài, Tiêu Thần bước dài rời đi. Vầng trăng vằng vặc treo cao trên trời, hoa quế đang tỏa hương. Hắn đi ngang qua các thành trấn, rời khỏi quê hương mình.
Hai ngày sau, Tiêu Thần tiến vào trong một tòa trấn nhỏ ở phía tây. Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là người bình thường thấy hắn mà cũng không lộ ra vẻ kinh dị.
Tiêu Thần ngăn cản một thiếu niên, hắn lấy dao động tinh thần truyền âm: "Ngươi không sợ ta?"
"Có cái gì phải sợ. Ngay cả Cự Long thần thánh to vài trăm thước mà ta đều đã thấy. Hơn nữa cũng đã thấy qua Nghĩ Tộc xấu xí (tộc con kiến), Hung Thi, Khô Lâu cũng đã nhìn thấy mấy lần. Chỉ là không đẹp mắt như ngươi..."
"Đẹp mắt..." Tiêu Thần có chút ngây ra.
"Đúng vậy. Mặc dù so ra thì còn kém Đọa Lạc Thiên Sứ tộc xinh đẹp quyến rũ, cũng không hơn Lệ Nhân tộc phong thái tuyệt thế. Nhưng ngươi có đôi mắt vàng sáng chói làm ta nhìn thật thân thiết." Nói quanh nói co tới đây, thiếu niên hai mắt sáng rực lên mà bảo: "Khô Lâu tiên sinh. Ta thương lượng được không. Ngươi thưởng cho ta một khối khớp xương vàng được chứ?"
Trăm tộc xuất thế. Dân chúng ở Cửu Châu tựa hồ đã thấy nên không còn coi là chuyện quái dị. Tiêu Thần cứng lưỡi. Bị người ta biến thành khối "Vàng" di động. Từ ánh mắt nóng bỏng của những người bốn phía nhìn hắn là đã biết họ đối với hắn có "Thân thiết" tới đâu.
Thấy mấy thiếu niên bất lương đi lại đây. Tiêu Thần khá buồn bực nên hắn vội vàng bước dài rời đi.
Hắn mặc dù rời xa Tử Thành. Nhưng là cũng không ra khỏi khu vực Ung Châu. Hắn đi tới thành Trường An.
Thành Trường An là đế vương đô tiếng tăm lừng lẫy trên đất Cửu Châu. Chính là cố đô của hơn mười triều đại. Là chốn trung tâm của tây bộ Cửu Châu. Trong những thời kì phong ba thì nơi này tất nhiên là một "Chiến trường" khác thường.
Vừa đi vào chỗ đế đô nghìn đời này. Tiêu Thần liền thấy được mấy đồng loại. Ba cỗ bạch cốt khô lâu đang ngông nghênh đi vào trong thành. Căn bản không có ý định che dấu thân phận của mình.
Hiển nhiên bọn họ cũng phát hiện ra Tiêu Thần. Tựa hồ chúng phi thường kinh ngạc bèn lập tức chạy tới. Thái độ cực kỳ kính cẩn mà xuất ra dao động tinh thần nói: "Tham kiến đại nhân..."
Tiêu Thần suy nghĩ chỉ chốc lát, rồi mới nói: "Miễn lễ."
Ba bộ khô lâu phi thường mừng rỡ. Chúng cung kính đứng ở bên cạnh.
"Gần đây có tin tức gì không?" Tiêu Thần vừa đi vào bên trong Trường An vừa thuận miệng hỏi.
"Lệ Nhân Vương phong thái tuyệt thế cùng Đọa Lạc Thiên Sứ vương điên đảo chúng sinh không biết vì nguyên nhân gì mà đồng thời xuất hiện ở thành Trường An."
"Hoàng Kim Sư Tử Vương cùng Chiến tộc vương Mã Ba Áo ba lần đại chiến cuối cùng đã dừng tay. Nhưng mà nghe nói lần quyết chiến thứ tư chả mấy chốc đã bắt đầu. Không lâu trước đây liền quyết đấu sinh tử ở phụ cận thành Trường An này."
"Dạ Xoa Vương trong một đêm liền diệt mười chín vị cường giả Nhân tộc. Khuấy lên trận gió tanh mưa máu vô tận."
"Vẫn còn có một đại sự. Một vị Chiến vương trong tứ đại vương mạch của Chiến tộc đã giết chết Cự Nhân Vương. Nhưng nghe nói trong cùng một ngày tại một hòn đảo lớn ở giữa biển khơi có hào quang ngút trời. Đồn đại trong đệ nhất vương tộc có hoàng kim huyết mạch của Cự Nhân tộc đã có người thức tỉnh rồi."
"Nhân tộc thật sự đã xuống dốc . Gần không ít cao thủ Nhân tộc đều tìm nơi nương tựa dưới trướng Vương các tộc khác..."
" 'Nha 'Nha..." 'Bạch tiểu thú khác thật thương tâm. Đôi mắt to ngập tràn nước mắt. Mỗi lần hàng mi dài rung động thì những giọt lệ trong suốt lại nhỏ xuống lã chã.
So với trước đây nó không có bất cứ thay đổi gì. Vẫn không cao quá một thước. Tựa hồ vĩnh viễn không lớn được. Toàn thân trắng như tuyết lóe ra ánh sáng lấp lánh. Có thể nói như một thiên thần.
Nhưng giờ phút này tiểu tử đó lại vật vã đau khổ. Trong đôi mắt tròn xoe như Hắc Bảo thạch, những dòng nước mắt tuôn xuống đều đặn. Nó thương tâm nức nở, giống như một cô nhi bé nhỏ mất đi người thân.
"Y nha..." Nó vừa rơi lệ, vừa hướng về phía Tử Thành khẽ gọi."Tiêu Thần... Hồn hề... Trở về hề..."
Giờ phút này Tuyết Bạch Tiểu Thú rất làm cho lòng người ta chua xót. Giống như đứa bé bị bỏ rơi, nó lặng lẽ ngồi rơi lệ. Thân hình nhỏ bé như thế làm cái giỏ trúc bên cạnh so với nó còn to hơn nhiều. Càng làm nổi bật nỗi cô đơn vô bờ.
Nó tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ. Nhìn về Tử Thành mà nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Thi thoảng nó thì thào khẽ gọi: "Tiêu Thần... Hồn hề... Trở về hề..."
Tiếng khóc nỉ non từ gan ruột nhẹ nhàng lượn lờ bên ngoài Tử Thành. Dưới ánh trăng đêm càng đặc biệt đau thương. Những cây quế đằng xa nhẹ nhàng chập chờn. Những cánh hoa rơi xuống giống như là mưa lệ đang rơi.
Tiêu Thần mặc dù là Hoàng Toản cốt thể, không có huyết nhục. Nhưng thấy tiểu thú như thế thì vẫn có một cảm giác muốn rơi lệ. Tiểu quỷ đáng thương như vậy làm trong trái tim hắn dâng trào những đợt cảm giác chua xót.
Nhưng hắn cũng không lập tức ra mặt. Bởi vì hắn cảm ứng được hơn mười tu chân đang tạo thế hình quạt từ từ tiếp cận. Tựa hồ muốn gây bất lợi cho Kha Kha. Đây tuyệt đối là không thể tha thứ!
Tiểu thú hiện tại vẻ mặt ngơ ngẩn rất dễ dàng bị đánh lén. Tiêu Thần như là quỷ mị hiện ra phía sau hơn mười tu chân kia, chuẩn bị tung ra một kích.
"Y nha y nha... Ta không có cha mẹ không có thân nhân. Ngươi cũng bỏ ta đi ... Nhiều năm như vậy... Ta rất nhớ ngươi..." Tuyết Bạch Tiểu Thú tựa hồ khó lòng tự kiềm chế. Không nhịn được mà khóc rống lên. Nước mắt làm mờ hai mắt nó. Thân hình nhỏ bé ngồi ở cây nến gần như cao bằng nó. Nó thì thào khẽ gọi: "Tiêu Thần... Hồn hề... Trở về hề... Ta muốn gặp ngươi..."
Sau khi Tuyết Bạch Tiểu Thú ô ô khóc lớn lại ngã lăn ra đất. Thân hình co rúm hiện ra yếu ớt mà lại đáng thương. Nước mắt làm ướt một vùng đất lớn.
"Y nha... Ô ô..."
Mười mấy người kia đã tạo thành hình rẻ quạt chậm rãi tiếp cận. Chúng muốn nhân cơ hội này tiến lên tập kích giết được tiểu thú. Mà Tiêu Thần cũng hành động vào lúc đó.
Chúng định đối phó tiểu thú như thế, đối với Tiêu Thần mà nói là không thể chịu được. Hắn hóa thành một hào quang vàng rực vọt tới giữa những kẻ định tập kích này. Hắn muốn rung động Bản Nguyên Thiên Âm để giết toàn bộ bọn họ.
Nhưng có kẻ so với hắn còn nhanh hơn. Một quầng sáng sặc sỡ giống như Ngân Hà trút xuống từ chín tầng trời. Ngàn ánh hào quang vạn đạo ráng lành phủ kín đất trời đã chụp xuống. Nó tràn ngập khắp nơi, phảng phất thông lên đến tận bầu trời.
Không ngờ là Tuyết Bạch Tiểu Thú ra tay. Mặc dù đang cuộn mình khóc nhưng nó căn bản không mất đi sự cảnh giác, phảng phất tất cả chung quanh đều nắm trong tay nó. Vẻn vẹn cũng không quay đầu lại quăng ra một cái. Thất thải hào quang liền cuồn cuộn khắp vùng trời, như thể mỗi một tấc không gian của chốn này đều bị bao phủ, trong nháy mắt đã giam cầm mọi người. Thần thông như thế so sánh năm đó cũng không biết mạnh hơn biết bao nhiêu lần.
Mà cũng trong quá trình ngắn ngủi này, bạch thú trong chớp mắt đã biến thành màu vàng giống như hoàng kim thuần khiết điêu khắc mà thành. Sau đó lại biến hóa thành màu xanh biếc giống như lục mã não -- đương nhiên cũng vẻn vẹn lóe ra một cái mà thôi. Cuối cùng lại biến hóa thành trắng như tuyết.
Tất cả bao gồm Tiêu Thần đều trong nháy mắt đã mất đi năng lực hành động, khó có thể nhúc nhích mảy may. Rồi sau đó bị một lực lượng cực lớn hất lên.
Hơn mười thông đạo không gian xuất hiện trong nháy mắt, toàn bộ mọi người bị hút vào đó. Bao gồm cả Tiêu Thần có cảm giác bầu trời xoay tròn. Rồi sau đó rơi xuống đường hầm không gian, tiến vào trong tòa thành lớn cổ xưa tràn ngập khí tức tử vong vô tận cùng cảm giác bị đè nén.
Tất cả mọi người đã bị Kha Kha ném vào Tử Thành. Ngay cả Tiêu Thần cũng thế, không có người nào có thể may mắn thoát khỏi. Cùng lúc đó, một đạo chớp trắng chói mắt cắt qua bầu trời đêm yên lặng. Giống như một cầu vồng bay về phương xa. Tiếng khóc như ẩn như không dần dần biến mất.
Đồng thời với việc Tuyết Bạch Tiểu Thú ném mọi người ném vào Tử Thành thì chính nó cũng rời khỏi nơi này.
Hơn mười tu chân bị đánh vào Tử Thành có phẫn nộ mà lại sợ hãi. Tất cả đều dốc hết khả năng định chạy ra khỏi chốn tuyệt thế hung hiểm này. Mà Tiêu Thần chính là dở khóc dở cườig. Thật vất vả hiện mới gặp Kha Kha mà lại bỏ lỡ như vậy. Bị tiểu thú lỡ tay đánh lén, cùng ném vào Tử Thành.
Nhưng thấy nó đến nay vẫn bình yên vô sự thì Tiêu Thần hoàn toàn yên lòng. Qua nhiều năm đánh nhau như vậy, tiểu tử kia hẳn là một mực rất cẩn thận. Như vậy nếu hắn đã lại đến Cửu Châu. Khi có thời gian sẽ đi tìm nó.
Nếu muốn đi ra khỏi Tử Thành thì hơi khó khăn. Có một lực lượng cổ quái đã phong bế chỗ này, ngăn cản mọi người rời đi. Nếu muốn bay lên trời đều phi thường khó khăn.
Chỗ đại hung hiểm này đã chôn vùi rất nhiều Bán Tổ. Là nơi các giới tu chân đều phải biến sắc khi nói tới nó.
Năm đó. Nương theo được một khúc ca dao cổ xưa, Tiêu Thần cơ hồ đã đưa tất cả Bán Tổ xuống suối vàng. Còn có truyền thuyết rằng từ cổ chí kim, có vô số cường bị giam cầm ở trong thành. Vĩnh viễn phong bế ở nơi này.
Tu chân giả bị ném vào Tử Thành đều rất sợ hãi. Mười mấy người triển khai thủ đoạn vội vàng vọt lên trên trời. Nhưng cuối cùng đều bị một cổ lực lượng cường đại cứ thế đè xuống nên vô phương thoát khốn.
"Chúng ta sẽ không chết ở chỗ này chứ?" Có người sắc mặt tái nhợt khi nhớ ra những truyền thuyết này, lập tức bắt đầu run rẩy.
"Chết tiệt. Những dị tộc vương này rất hỗn đản . Thù lao cho ta cũng không nhiều. Thật không ngờ truy tìm dấu vết Tuyết Bạch Tiểu Thú lại nguy hiểm như vậy..."
...
Tiêu Thần nghe tiếng bọn họ. Dần dần đã hiểu là chuyện gì xảy ra.
Hình như Kha Kha đã đánh bại hai dị tộc vương. Làm cho hai tộc kia có kiêng kỵ trong lòng. Chúng lợi dụng trọng thưởng để huy động cao thủ truy đuổi theo tiểu thú. Muốn đối phó nó.
Chỉ là Tuyết Bạch Tiểu Thú cũng kín đáo. Qua nhiều năm như vậy chẳng qua cũng xuất hiện mấy lần mà thôi. Luôn luôn vừa hiện thì trong nháy mắt biến mất.
Mà hai tộc tựa hồ thăm dò lai lịch của Kha Kha. Biết nó rốt cuộc sẽ xuất hiện ở những nơi có liên quan cùng Tiêu Thần. Bởi vậy bố trí người nhìn chăm chú chỗ đó.
Một đám người mắng to hai dị tộc vương kia, chỉ nói cho bọn họ rằng Kha Kha là con quỉ tham lam hỗn đản yếu ớt trong bách tộc. Tiền trả thù lao rất ít lại vẫn còn đẩy bọn họ rơi sâu vào tử địa.
Nhưng bọn hắn vừa mắng lại vừa nhìn chăm chú vào Tiêu Thần. Có người nói thầm: "Chẳng lẽ là Khô Lâu từ chỗ sâu trong biển đi ra. Không có nghe nói tộc Khô Lâu kia cùng con tiểu thú từng có quan hệ. Có điều khô lâu sắc vàng lấp lánh này mà đem bán thì cũng không tồi. Hẳn là trong tộc khô lâu nó không phải một nhân vật đơn giản..."
Tiêu Thần âm thầm kinh ngạc. Lại còn có tộc Khô Lâu. Tựa hồ chuyện bách tộc tiến vào Cửu Châu đại quy mô đã bị mọi người biết rõ. Điều này làm thân phận của hắn có rơi xuống.
"Mẹ... Chính cái... khô lâu này đột nhiên vọt tới giữa chúng ta mới đánh động con tiểu thú làm nó giựt mình. Hại chúng ta hãm sâu tử địa..."
Hơn mười tu chân nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn Hoàng Toản khô lâu. Bọn họ dần dần xúm lại lại, muốn động thủ giết hắn.
Nhưng vừa lúc đó. Từ trong một tòa nhà cổ ở gần cửa thành phát ra một tiếng gầm nặng nề, rồi sau đó từng đạo sát khí ghê gớm tỏa ra.
"Kẹt kẹt "
Cánh cửa tòa nhà cổ đóng chặt trong phút chốc bị một cơn gió lạnh thổi tung ra. Sương đen dày đặc giống như dưới âm phủ trong nháy mắt tràn ngập ra, bao phủ nơi này.
Giơ tay không thấy được năm ngón!
Hơn mười tu chân lập tức quá sợ hãi. Hoảng sợ kêu lên.
Trong cơn gió lạnh, màn sương đen dày đặc căn bản không sao tản ra. Ngay cả là dùng Thiên Nhãn Thông đều khó có thể hiểu rõ.
"A..."
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, sinh ra tại chỗ Tiêu Thần không đứng, ngay sau đó âm thanh câm bặt. Hắn thật sự chú ý mới cảm ứng được ở bên cạnh có một người đã ngã. Trái tim bị tà vật nào đó moi đi ra ngoài.
Trong cơn gió lạnh lay động, màn sương đen mênh mông cuồn cuộn. Tiêu Thần dựa vào linh giác dựa vào tâm nhãn mới thấy được một bóng đen tay buông thõng đến mắt cá chân. Song chưởng là đôi tay vượn buông xuống đến đầu gối cùng với móng tay màu xanh sắc bén như đao, chúng dài ước chừng có nửa thước. Trên đó cắm một trái tim đang đập phập phồng. Vô phương thấy rõ dung mạo hắn, bởi vì bị hoàn toàn che kín.
Xoẹt
Một cơn gió lạnh thổi đến chỗ Tiêu Thần. Tà vật kia giống như một đạo chớp đen xông đến phụ cận. Móng tay sắc bén màu xanh hoa lên về hướng ngực hắn.
Tiêu Thần mở rộng Hoàng Toản cốt chưởng, hướng ra phía ngoài nghênh đón. Chúng cùng móng tay dài hơn nửa thước kia va chạm chung một chỗ. Lại phát ra âm thanh leng keng làm bắn tung tóe những bông hoa lửa.
"Ô ô..." Gió lạnh càng mạnh hơn. Vài toà nhà cổ bên cánh cũng "kẹt kẹt " mở rộng ra. Những bóng dáng cao lớn mà lại uy nghiêm đáng sợ nương theo sương đen ngập trời lao ra, lập tức chạy đến chỗ đám người đang sợ hãi.
"A..."
Những tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên liên tiếp. Trong nháy mắt ngắn ngủi, ngoại trừ Tiêu Thần thì tất cả tu chân đều ngã vào trong vũng máu.
Gió lạnh từng hồi. màn sương đen bắt đầu khởi động. Những bóng dáng cao lớn u ám dọa người kia trông đúng là muốn kì quái tới đâu thì khác thường tới đó. Trong bóng tối thi thoảng có có những tia sáng xanh lét vô cùng độc ác lóe ra. Tựa hồ đó là một đôi mắt ác quỷ.
Mấy cái tà thi đã mấy lần nhằm về phía Tiêu Thần, nhưng đều bị hắn chặn lại. Hai bên giằng co hồi lâu rồi mấy tà vật u ám khủng bố mới rút đi
"Dát dát..."
Những âm thanh làm cho người ta sởn gai ốc vang lên trong bóng đêm. Những tà thi này rời đi thì đều cầm lấy một người tu chân đã chết mà gặm. Trong mơ hồ Tiêu Thần thấy một tu chân đều bị ăn hết lục phủ ngũ tạng . Thậm chí ngay cả đầu lâu đều bị cắn nuốt chửng.
Đây là cảnh tượng làm cho người ta sởn da đầu. Sự nguy hiểm cùng khủng bố của Tử Thành càng hơn trước đây .
Khi màn sương đen tan đi thì tất cả các tòa nhà cổ ở quanh đó đều đã đóng chặt cửa. Chỉ có âm thanh nhai xương gau gáu làm người khác sởn gai ốc kia thì vẫn còn tiếp tục.
Trên đường Tử Thành lưu lại hơn mười vết máu chạy dài đến trước hơn mười tòa nhà cổ thì chấm dứt. Trong đó có chút nội tạng cùng toái cốt nát vụn cũng bị đánh rơi trên đường. Đây là một cảnh tượng thảm thiết.
Tiêu Thần nhìn đi nhìn lại rồi sau đó xoay người đi về hướng tường thành. Hắn bắt đầu leo lên phía trước. Mặc dù lực phong bế cường đại giống như một quả núi lớn áp chế ở trên người của hắn làm Tiêu Thần cuối cùng hao hết khí lực, nhưng sau nửa đêm hắn vẫn gian nan ra khỏi Tử Thành.
Đây là một tòa Cổ Thành yêu dị. Là một tòa ma thành tử vong! Người bình thường sau khi vào thì căn bản không có khả năng đi ra.
Ánh trăng thuần khiết chiếu sáng bên ngoài Tử Thành. Tất cả vẫn là hài hòa bình yên như thế, nhưng vẻn vẹn cách có một bức tường vào bên trong Tử Thành thì lại yêu dị khủng bố hắc ám đến thế.
Kha Kha đã sớm rời đi. Cây nến nó châm cũng đã cháy hết. Tiêu Thần đi tới gần nhìn chăm chú những món ăn bày ở trên đất. Nghĩ tới tình cảnh tiểu thú vừa rồi dùng âm thanh non nớt lấy khúc chiêu hồn khúc để gọi hắn.
Điều này làm cho trong lòng hắn cảm động đồng thời cũng có cảm giác muốn rơi lệ. Dáng vẻ vừa rồi của Tiểu quỷ rất đáng thương.
Tiêu Thần cố gắng lắc đầu. Nếu đã trở về thì không cần thương cảm. Thử nghĩ, coi như hắn mang theo một đống Linh Túy chợt xuất hiện thì thằng nhãi kia nhất định sẽ kinh ngạc.
Dọc theo con đường đi ra bên ngoài, Tiêu Thần bước dài rời đi. Vầng trăng vằng vặc treo cao trên trời, hoa quế đang tỏa hương. Hắn đi ngang qua các thành trấn, rời khỏi quê hương mình.
Hai ngày sau, Tiêu Thần tiến vào trong một tòa trấn nhỏ ở phía tây. Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là người bình thường thấy hắn mà cũng không lộ ra vẻ kinh dị.
Tiêu Thần ngăn cản một thiếu niên, hắn lấy dao động tinh thần truyền âm: "Ngươi không sợ ta?"
"Có cái gì phải sợ. Ngay cả Cự Long thần thánh to vài trăm thước mà ta đều đã thấy. Hơn nữa cũng đã thấy qua Nghĩ Tộc xấu xí (tộc con kiến), Hung Thi, Khô Lâu cũng đã nhìn thấy mấy lần. Chỉ là không đẹp mắt như ngươi..."
"Đẹp mắt..." Tiêu Thần có chút ngây ra.
"Đúng vậy. Mặc dù so ra thì còn kém Đọa Lạc Thiên Sứ tộc xinh đẹp quyến rũ, cũng không hơn Lệ Nhân tộc phong thái tuyệt thế. Nhưng ngươi có đôi mắt vàng sáng chói làm ta nhìn thật thân thiết." Nói quanh nói co tới đây, thiếu niên hai mắt sáng rực lên mà bảo: "Khô Lâu tiên sinh. Ta thương lượng được không. Ngươi thưởng cho ta một khối khớp xương vàng được chứ?"
Trăm tộc xuất thế. Dân chúng ở Cửu Châu tựa hồ đã thấy nên không còn coi là chuyện quái dị. Tiêu Thần cứng lưỡi. Bị người ta biến thành khối "Vàng" di động. Từ ánh mắt nóng bỏng của những người bốn phía nhìn hắn là đã biết họ đối với hắn có "Thân thiết" tới đâu.
Thấy mấy thiếu niên bất lương đi lại đây. Tiêu Thần khá buồn bực nên hắn vội vàng bước dài rời đi.
Hắn mặc dù rời xa Tử Thành. Nhưng là cũng không ra khỏi khu vực Ung Châu. Hắn đi tới thành Trường An.
Thành Trường An là đế vương đô tiếng tăm lừng lẫy trên đất Cửu Châu. Chính là cố đô của hơn mười triều đại. Là chốn trung tâm của tây bộ Cửu Châu. Trong những thời kì phong ba thì nơi này tất nhiên là một "Chiến trường" khác thường.
Vừa đi vào chỗ đế đô nghìn đời này. Tiêu Thần liền thấy được mấy đồng loại. Ba cỗ bạch cốt khô lâu đang ngông nghênh đi vào trong thành. Căn bản không có ý định che dấu thân phận của mình.
Hiển nhiên bọn họ cũng phát hiện ra Tiêu Thần. Tựa hồ chúng phi thường kinh ngạc bèn lập tức chạy tới. Thái độ cực kỳ kính cẩn mà xuất ra dao động tinh thần nói: "Tham kiến đại nhân..."
Tiêu Thần suy nghĩ chỉ chốc lát, rồi mới nói: "Miễn lễ."
Ba bộ khô lâu phi thường mừng rỡ. Chúng cung kính đứng ở bên cạnh.
"Gần đây có tin tức gì không?" Tiêu Thần vừa đi vào bên trong Trường An vừa thuận miệng hỏi.
"Lệ Nhân Vương phong thái tuyệt thế cùng Đọa Lạc Thiên Sứ vương điên đảo chúng sinh không biết vì nguyên nhân gì mà đồng thời xuất hiện ở thành Trường An."
"Hoàng Kim Sư Tử Vương cùng Chiến tộc vương Mã Ba Áo ba lần đại chiến cuối cùng đã dừng tay. Nhưng mà nghe nói lần quyết chiến thứ tư chả mấy chốc đã bắt đầu. Không lâu trước đây liền quyết đấu sinh tử ở phụ cận thành Trường An này."
"Dạ Xoa Vương trong một đêm liền diệt mười chín vị cường giả Nhân tộc. Khuấy lên trận gió tanh mưa máu vô tận."
"Vẫn còn có một đại sự. Một vị Chiến vương trong tứ đại vương mạch của Chiến tộc đã giết chết Cự Nhân Vương. Nhưng nghe nói trong cùng một ngày tại một hòn đảo lớn ở giữa biển khơi có hào quang ngút trời. Đồn đại trong đệ nhất vương tộc có hoàng kim huyết mạch của Cự Nhân tộc đã có người thức tỉnh rồi."
"Nhân tộc thật sự đã xuống dốc . Gần không ít cao thủ Nhân tộc đều tìm nơi nương tựa dưới trướng Vương các tộc khác..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.