Chương 43: Thụ nhân
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Hình dáng dấu chân không khác chân người bao nhiêu, lẽ nào là cự nhân? Lúc ở nhân gian, hắn từng nghe kể về truyền thuyết này, một vài viễn cổ dị tộc thể hình cao lớn vô cùng, phảng phất như cự nhân.
Chắc đó là nguyên nhân huyết sắc ma viên không muốn đến gần. Chỉ là… Triệu Lâm Nhi sống giữa khu vực của cự nhân chăng?
Tiêu Thần và ba bộ khô lâu cẩn thận tiến bước, muốn tra xét căn nguyên.
Sơn cốc xanh rờn, cây cối dày đặc, ngoài xa có không ít cổ thụ ngút trời, cửa cốc không rộng lắm, chỉ mười mấy thước là cùng, vách đá hai bên dựng đứng mọc đầy cây cối, tạo thành sinh cơ rời rợi.
Tiêu Thần nhìn thấy nhiều ấn kí sấu hoắm, dấu chân dài cả trượng vốn khiến hắn kinh hãi, loáng thoáng cảm giác tựa hồ có nguy hiểm đang áp sát, hắn và ba bộ khô lâu cẩn thận dừng lại ở cốc khẩu.
Từ cốc khẩu nhìn vào, phong cảnh phi thường an lành, bình tĩnh, chim hót líu lo, hoa khoe sắc, mùi hương tỏa trong gió, một dòng suối nhỏ uốn khúc khắp hoa cỏ, trong vắt tựa sợi dây ngọc. Nơi này không có ác thú, xứng đáng là chốn đất lành.
Nhưng đối diện với khung cảnh này, Tiêu Thần chợt cảm thấy nguy hiểm sắp giáng lâm, bèn nhanh chóng cùng ba bộ khô lâu lùi lại, bất kể cảm giác đúng hay sai, lui đã rồi tính.
Họ vừa ra khỏi cốc khẩu chợt vang lên tiếng ầm ầm, mấy tảng đá lớn như vạn mã tung vó lao xuống từ vách đá hai bên, lòng cốc rung rinh. Đồng thời một cự nhân màu xanh cao đến hơn hai trượng đáp xuống, mặt đất rung chuyển, nét thành một vết dài. Hắn chỉ cần chậm chân đôi chút tất giờ tan xương.
Cự nhân màu xanh cao hơn hai trượng.
Tiêu Thần phi thường kinh hãi ngoái lại nhìn.
Hắn lại thấy một khung cảnh không thể tin nổi.
Trên vách đá, một gốc cổ thụ cao vút chợt xảy ra biến hóa phi phàm. Cành cây không ngừng lay động, lá xanh biếc phát ra tiếng xào xạc, bộ rễ xù xì nhanh chóng bật khỏi đất, toàn thân cây phát ra lục quang sáng chói, biến hóa vô cùng quỷ dị. Cành cây nhanh chóng thu lại, rễ biến hình, giữa làn lục quang chói lòa, cây cổ thụ hóa thành một cự nhân xanh biếc.
Giữa tiếng ầm ầm, lão đáp xuống cốc khẩu đứng sóng vai với cự nhân lúc trước, cả hai đều cao hơn hai trượng, phát ra lục quang mờ mờ khiến người ta phải chịu áp lực khủng khiếp.
Quả thật không tin nổi.
Cổ mộc cao mấy chục trượng, vốn như cái ô che kín lòng cốc, sao lại hóa thành cự nhân màu xanh?
Thụ nhân!
Đó là thụ yêu tu luyện thành?
Tiêu Thần biết rằng không có thời gian nghĩ lung tung, thụ nhân màu xanh rảo bước hướng đến chỗ hắn. Đồng thời, trên vách đá xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp phi thường, chính thị Triệu Lâm Nhi khuynh thành khuynh quốc, bên cạnh nàng ta còn một thụ nhân nữa.
Thế là thế nào? Nàng ta sao lại cùng phe với thần bí thụ nhân? Tiêu Thần không dám nghĩ nhiều, cùng ba bộ khô lâu bỏ chạy ngay.
“Đừng để hắn chạy.” Triệu Lâm Nhi bạch y như tuyết, thanh lệ vô song đứng trên vách đá hiển lộ rõ tuyệt thế phong tư, thật khiến người ta nghĩ rằng nàng ta là cửu thiên tiên tử giáng lâm phàm trần.
“Ầm, ầm, ầm…” Cự nhân màu xanh chạy như gió, thể trọng như núi non giẫm xuống đất, có khác nào cự chùy đập mạnh, mặt đất rung chuyển.
Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi cũng lướt lên đầu vai thụ nhân. Thụ nhân đó nhanh nhẹn hạ xuống khỏi vách đá, thân thể phát ra lục quang mờ mờ, cùng hai cự nhân kia đuổi theo Tiêu Thần.
Ba cự nhân truy đuổi sau lưng khiến Tiêu Thần nghẹt thở, cùng ba bộ khô lâu hóa thành bốn đạo quang ảnh, lao vút ào rừng.
Rừng nguyên thủy dày mịt, ba thụ nhân màu xanh tuy chạy nhanh nhưng liên tục bị sơn lâm ngăn trở, nhất thời khó lòng đuổi kịp Tiêu Thần.
Triệu Lâm Nhi đứng trên vai thụ nhân, thân ảnh thanh lệ xuất trần, mắt sáng rực thần quang, nàng đợi Tiêu Thần đã lâu, biết hắn sẽ đến đây, cuối cùng cũng đến lúc phản kích. Nàng được tiểu thiên mã nhắm trúng, thánh thú đó là sủng nhi của đại tự nhiên, có quan hệ cực tốt với thụ nhân cốc nên nàng ta được hưởng phúc lây.
Tuy thụ nhân chỉ có vài mống, những mỗi người đều vô cùng đáng sợ, do vạn niên cổ mộc tiến hóa thành, cũng là linh vật do đại tự nhiên tạo thành, có được tự nhiên chi lực, dù là man thú hung tàn cũng không dám đến gần thụ nhân cốc.
Trừ thụ nhân cổ lão nhất, những thụ nhân khác tựa hồ mới khai mở linh trí, đầu óc không nhanh nhẹn lắm, Triệu Lâm Nhi nhờ quan hệ với tiểu độc giác thánh thú nên dễ dàng được họ ủng hộ.
“Tiêu Thần ngươi không nghĩ đến hôm nay nhỉ? Người cười cuối cùng mới là kẻ thắng.” Giọng Triệu Lâm Nhi tuy ngọt nhưng không giấu được sát cơ.
“Hừ, đợi lúc ta bắt được ngươi hẵng cười, sẽ có ngày hoàng gia thiên nữ cao cao tại thượng trở thành nữ nô của ta.”
Triệu Lâm Nhi vẫn bình tĩnh, tịnh không động nộ, chỉ huy ba thụ nhân bao vây Tiêu Thần. Xoạt xoạt, thụ nhân chạy vun vút giữa rừng, tách từng vạt cây cối ra. Thân thể họ lưu chuyển lục quang mờ mờ, đó là tự nhiên chi lực trời sinh, giúp họ gạt hết cây cối cản đường.
Tiếng thụ nhân chạy vang vọng, sơn lâm đều rung lên, dã thú chạy loạn xạ, mấy man thú xong ra, thấy cự nhân xanh lè đang chạy tới liền dừng bước hết.
Cùng lúc, những tu giả nghe động tìm tới, phi thân lên tàng cây quan sát, hoặc trèo lên vách núi nhìn xuống chỗ Tiêu Thần.
Chắc đó là nguyên nhân huyết sắc ma viên không muốn đến gần. Chỉ là… Triệu Lâm Nhi sống giữa khu vực của cự nhân chăng?
Tiêu Thần và ba bộ khô lâu cẩn thận tiến bước, muốn tra xét căn nguyên.
Sơn cốc xanh rờn, cây cối dày đặc, ngoài xa có không ít cổ thụ ngút trời, cửa cốc không rộng lắm, chỉ mười mấy thước là cùng, vách đá hai bên dựng đứng mọc đầy cây cối, tạo thành sinh cơ rời rợi.
Tiêu Thần nhìn thấy nhiều ấn kí sấu hoắm, dấu chân dài cả trượng vốn khiến hắn kinh hãi, loáng thoáng cảm giác tựa hồ có nguy hiểm đang áp sát, hắn và ba bộ khô lâu cẩn thận dừng lại ở cốc khẩu.
Từ cốc khẩu nhìn vào, phong cảnh phi thường an lành, bình tĩnh, chim hót líu lo, hoa khoe sắc, mùi hương tỏa trong gió, một dòng suối nhỏ uốn khúc khắp hoa cỏ, trong vắt tựa sợi dây ngọc. Nơi này không có ác thú, xứng đáng là chốn đất lành.
Nhưng đối diện với khung cảnh này, Tiêu Thần chợt cảm thấy nguy hiểm sắp giáng lâm, bèn nhanh chóng cùng ba bộ khô lâu lùi lại, bất kể cảm giác đúng hay sai, lui đã rồi tính.
Họ vừa ra khỏi cốc khẩu chợt vang lên tiếng ầm ầm, mấy tảng đá lớn như vạn mã tung vó lao xuống từ vách đá hai bên, lòng cốc rung rinh. Đồng thời một cự nhân màu xanh cao đến hơn hai trượng đáp xuống, mặt đất rung chuyển, nét thành một vết dài. Hắn chỉ cần chậm chân đôi chút tất giờ tan xương.
Cự nhân màu xanh cao hơn hai trượng.
Tiêu Thần phi thường kinh hãi ngoái lại nhìn.
Hắn lại thấy một khung cảnh không thể tin nổi.
Trên vách đá, một gốc cổ thụ cao vút chợt xảy ra biến hóa phi phàm. Cành cây không ngừng lay động, lá xanh biếc phát ra tiếng xào xạc, bộ rễ xù xì nhanh chóng bật khỏi đất, toàn thân cây phát ra lục quang sáng chói, biến hóa vô cùng quỷ dị. Cành cây nhanh chóng thu lại, rễ biến hình, giữa làn lục quang chói lòa, cây cổ thụ hóa thành một cự nhân xanh biếc.
Giữa tiếng ầm ầm, lão đáp xuống cốc khẩu đứng sóng vai với cự nhân lúc trước, cả hai đều cao hơn hai trượng, phát ra lục quang mờ mờ khiến người ta phải chịu áp lực khủng khiếp.
Quả thật không tin nổi.
Cổ mộc cao mấy chục trượng, vốn như cái ô che kín lòng cốc, sao lại hóa thành cự nhân màu xanh?
Thụ nhân!
Đó là thụ yêu tu luyện thành?
Tiêu Thần biết rằng không có thời gian nghĩ lung tung, thụ nhân màu xanh rảo bước hướng đến chỗ hắn. Đồng thời, trên vách đá xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp phi thường, chính thị Triệu Lâm Nhi khuynh thành khuynh quốc, bên cạnh nàng ta còn một thụ nhân nữa.
Thế là thế nào? Nàng ta sao lại cùng phe với thần bí thụ nhân? Tiêu Thần không dám nghĩ nhiều, cùng ba bộ khô lâu bỏ chạy ngay.
“Đừng để hắn chạy.” Triệu Lâm Nhi bạch y như tuyết, thanh lệ vô song đứng trên vách đá hiển lộ rõ tuyệt thế phong tư, thật khiến người ta nghĩ rằng nàng ta là cửu thiên tiên tử giáng lâm phàm trần.
“Ầm, ầm, ầm…” Cự nhân màu xanh chạy như gió, thể trọng như núi non giẫm xuống đất, có khác nào cự chùy đập mạnh, mặt đất rung chuyển.
Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi cũng lướt lên đầu vai thụ nhân. Thụ nhân đó nhanh nhẹn hạ xuống khỏi vách đá, thân thể phát ra lục quang mờ mờ, cùng hai cự nhân kia đuổi theo Tiêu Thần.
Ba cự nhân truy đuổi sau lưng khiến Tiêu Thần nghẹt thở, cùng ba bộ khô lâu hóa thành bốn đạo quang ảnh, lao vút ào rừng.
Rừng nguyên thủy dày mịt, ba thụ nhân màu xanh tuy chạy nhanh nhưng liên tục bị sơn lâm ngăn trở, nhất thời khó lòng đuổi kịp Tiêu Thần.
Triệu Lâm Nhi đứng trên vai thụ nhân, thân ảnh thanh lệ xuất trần, mắt sáng rực thần quang, nàng đợi Tiêu Thần đã lâu, biết hắn sẽ đến đây, cuối cùng cũng đến lúc phản kích. Nàng được tiểu thiên mã nhắm trúng, thánh thú đó là sủng nhi của đại tự nhiên, có quan hệ cực tốt với thụ nhân cốc nên nàng ta được hưởng phúc lây.
Tuy thụ nhân chỉ có vài mống, những mỗi người đều vô cùng đáng sợ, do vạn niên cổ mộc tiến hóa thành, cũng là linh vật do đại tự nhiên tạo thành, có được tự nhiên chi lực, dù là man thú hung tàn cũng không dám đến gần thụ nhân cốc.
Trừ thụ nhân cổ lão nhất, những thụ nhân khác tựa hồ mới khai mở linh trí, đầu óc không nhanh nhẹn lắm, Triệu Lâm Nhi nhờ quan hệ với tiểu độc giác thánh thú nên dễ dàng được họ ủng hộ.
“Tiêu Thần ngươi không nghĩ đến hôm nay nhỉ? Người cười cuối cùng mới là kẻ thắng.” Giọng Triệu Lâm Nhi tuy ngọt nhưng không giấu được sát cơ.
“Hừ, đợi lúc ta bắt được ngươi hẵng cười, sẽ có ngày hoàng gia thiên nữ cao cao tại thượng trở thành nữ nô của ta.”
Triệu Lâm Nhi vẫn bình tĩnh, tịnh không động nộ, chỉ huy ba thụ nhân bao vây Tiêu Thần. Xoạt xoạt, thụ nhân chạy vun vút giữa rừng, tách từng vạt cây cối ra. Thân thể họ lưu chuyển lục quang mờ mờ, đó là tự nhiên chi lực trời sinh, giúp họ gạt hết cây cối cản đường.
Tiếng thụ nhân chạy vang vọng, sơn lâm đều rung lên, dã thú chạy loạn xạ, mấy man thú xong ra, thấy cự nhân xanh lè đang chạy tới liền dừng bước hết.
Cùng lúc, những tu giả nghe động tìm tới, phi thân lên tàng cây quan sát, hoặc trèo lên vách núi nhìn xuống chỗ Tiêu Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.