Chương 150: Thùy dữ tranh phong
Tất Minh Vũ
11/03/2013
Tiêu Thần hành động như thế ngoài dự liệu của Tôn Miểu, quả thực không đem Lễ thân vương hắn vào mắt, không coi ai ra gì, chính là Gia Cát Minh, Hải Vân Tuyết, Yến Khuynh Thành cũng kinh dị không ngớt.
" Ngươi không nên ngồi ở đây?" Thiếu nữ tóc lam Kanati nhỏ giọng lầm bầm nói, sắc mặt hồng hồng, nàng biết mấy ngày trước thua Tiêu Thần, chuyện nàng trở thành người hầu nhỏ sớm đã truyền khắp thành. Hiện tại lại bị tên gia hỏa nhắc tới, thực sự có chút bận lòng.
" Tốt, có đảm lược." Tôn Miểu chính là thân vương một nước, rất nhanh bình tĩnh lại.
" Thường, thường thôi, chỉ là hạng ba trong Thiên Đế thành mà thôi. Thân binh trên đường giết người, không có phép tắc, nếu luận hạng hai, ai dám tranh nhất. Thiên La thân vương, thế lực lớn lâu đời, vung tay trời kinh đất hoảng, hạng ba cũng phải sang bên thôi." Tiêu Thần chẳng hề để ý, vô phép ngồi bên cạnh Kanati, không chút khách khí cầm chén rượu lên.
" Này, chén rượu của ta!" Mỹ nữ tóc lam xấu hổ ảo não, nhưng không dám động thủ. Nàng biết sự lợi hại của Tiêu Thần, sợ sự tình khó xử lại bắt đầu.
Hiện trường chúng nhân không người nào không kinh ngạc, tên gia hỏa này lá gan thực sự quá lớn, thực sự là tùy ý a, không hề cố kỵ châm chọc Lễ thân vương.
Phó thống lĩnh thị vệ thân vương Vương Tây Xuyên rất muốn tiến lên, nhưng lại bị Tôn Miểu dùng ánh mắt ngăn lại, chỉ có thể miễn cưỡng thầm giận.
" Vị huynh đệ này thật sự là tùy ý a. . ." Gia Cát Minh tự mình uống một chén rượu.
Tiêu Thần nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy người này sắc mặt trắng bệch, tên gia hỏa này vành mắt sâu rất đen, rõ ràng là bộ dạng tửu sắc quá độ.
" Vị huynh đệ này xưng hô như nào?" Tiêu Thần cảm thấy người này rất không vừa mắt, tựa hồ không phải là một người thích trước mặt chủ động thủ, mới vừa rồi lời nói rõ ràng là thủ đoạn mềm dẻo.
" Đấu thú cung Hồng Hoang Gia Cát Minh." Gia Cát Minh tự mình báo tính danh cùng lai lịch.
" À, ngươi và Gia Cát Lượng rất giống nhau." Tiêu Thần tùy ý nói ra.
Nhất thời, mấy người bên trong thần sắc dị động, Kanati lén nở nụ cười, người này thật đúng là nói chuyện không lưu tình.
Gia Cát Lượng là ai? Là tên mập mạp cực kỳ nổi danh tại Thiên Đế thành. Mặt tròn, mũi to, đôi mắt nhỏ, môi dày, lớn lên tuy rằng rất vui tính nhưng quả thật là cách cái từ ‘tuấn mỹ’ vài trăm dặm, điều này không phải mắng Gia Cát Minh cũng là tên mập xấu sao.
Kỳ thực, dáng người của Gia Cát Minh cũng không phải béo mấy. Tướng mạo cũng là trên trung bình, bị đánh giá như vậy, rõ ràng là cố ý mắng chửi người a.
Tiêu Thần nghe Gia Cát Lượng nói qua, Gia Cát Minh bên nhất mạch gia chủ tựa hồ cùng hắn bất đồng, lần này hơn phân nửa là có liên quan với nhau.
" Ngươi chính là Tiêu Thần?" Một gã thanh niên áo tím thản nhiên cười lạnh, nói: " Lần trước ngươi tới Học viện Bắc Đẩu, thật đáng tiếc không thể cùng ngươi gặp nhau."
" À, vị huynh đài này xưng hô thế nào?" Tiêu thần tịnh cũng không để ý, hắn mừng rỡ nhìn thấy loại tình huống này, người có địch ý tốt nhất là có thể ra mặt.
" Học viện Bắc đẩu đệ tử nội viện Lý Phong."
" À. Lần trước thực sự là tiếc nuối a. Có điều, ta sẽ thường tới Học viện Bắc Đẩu."
Kanati rốt cuộc chịu phục tên gia hỏa này, đánh người không sợ mất mặt, tên gia hỏa này lại cuồng vọng tiếp chiêu như thế, lần trước tại Học viện Bắc Đẩu liên tục đánh bại tứ đại cao thủ thế mà lúc này lại nói như vậy, ý tứ rõ ràng a.
Những người khác thần sắc bất định, ngày hôm nay tựa hồ so với dự liệu còn muốn đặc sắc hơn.
Tôn Miểu yên lặng quan sát hết thảy, hắn hiểu được sâu sắc sự việc, đây có thể là một tên vô lại sao? Mà vào lúc này, hắn cũng đã nhận được mật báo,biết hết thảy sự việc gần đây về Tiêu Thần. Nếu không có dấu hiệu đáp lại, đó là không có khả năng, có điều hắn không lập tức phát tác, trái lại vỗ vỗ bàn tay, nói: " Mời Hỏa Vũ cùng Băng Cầm tiểu thư."
Trò hay còn ở phía sau. Vả lại hiện trường có người cũng bất mãn, sao không tiếp tục chuẩn bị một lát chứ.
Người ở hiện trường lẳng lặng đánh giá hết thảy, vị vương gia trẻ tuổi này cũng không lập tức hướng Tiêu Thần làm khó dễ, dường như còn muốn mời mọi người thưởng thức ca múa, trong lúc nhất thời không thể suy đoán nội tâm hắn có tính toán gì.
Tiếng ngọc bội leng keng rung động. Một luồng hương thơm ngây ngất lòng người truyền đến, hai vị nữ tử ,một có dáng người nóng bỏng không gì sánh được, một lại điềm tĩnh thanh lệ xuất trần.
Gia Cát Minh cùng đám nam nhân ở hiện trường đều nhận biết hai người.
Nữ tử có dáng người thon dài, đường cong uyển chuyển, mái tóc dài màu hỏa hồng như hỏa diễm rừng rực, dung nhan mỹ lệ xinh đẹp vô cùng, cặp mắt to long lanh dường như có thể nói ra lời chính là Hỏa Vũ. Một nữ tử khác thân mặc áo trắng như tuyết, thanh lệ muôn vẻ, tóc đen như thác. Con ngươi như nước tràn ngập linh khí, ngây ngất lòng người chính là Băng Cầm.
Đây chính là hai vị hoa khôi say đắm lòng người, thường ngày mặc dù là tiến vào Bế Nguyệt Tu Hoa điện cũng khó thấy được các nàng, nhưng lúc này các nàng dĩ nhiên đã đi ra Bế Nguyệt Tu Hoa điện tới thân vương phủ, có thể thấy được năng lực to lớn của Tôn Miểu.
Hai vị nữ tử này có thể nói có danh khí không nhỏ, nhưng bởi hiện trường có vài vị mỹ nữ Nam Hoang đang ngồi , khiến cho quang mang của các nàng nhiều ít bị che lấp, mặc dù như vậy, cơ thể Băng Hỏa hai người vẫn như cũ đặc biệt động nhân.
Theo tiếng đàn của Băng Cầm vang lên, Hỏa Vũ cũng bắt đầu di động, tay áo phiêu phiêu như bướm, mắt to long lanh nhìn về phía mỗi người đều tràn ngập hỏa nhiệt, quyến rũ tới cực điểm, cổ trắng như ngọc, ngực ưỡn ra khẽ run, eo thon nhỏ nhẹ nhàng bó chặt, mông to tròn, chân ngọc thon dài.
Không bao lâu, Băng Cầm cũng được người thay thế cầm thai, tới múa trong sân, dáng vẻ uyển chuyển, áo trắng như tuyết, giống như tiên tử nhẹ múa giữa đám mây.
Sau đó, hai người vang lên tiếng ca động nhân, tiếng hát của Hỏa Vũ và Băng Cầm ngọt ngào hết sức: "Quốc sắc thiên hương, cựu mộng oanh. Lãnh vũ phiêu, ngô đồng lạc, mỹ nhân trì mộ phương hoa dĩ thệ, thục cầm tấu tác tồi tâm can, kiếm đảm cầm tâm mộng y nhiên. . ."
( Sắc nước hương trời, giấc mộng cũ. Nhẹ thổi xuống cành ngô đồng. Mỹ nhân xế chiều sắc hương đã mất, tiếng cầm tấu đứt tận tâm can, kiếm đảm cầm tâm mộng như xưa… - bựa tập 2/demon^^)
Cùng lúc đó, tám nữ tử thanh xuân làm dáng nối đuôi nhau vào, sau đó triển khai kỹ thuật nhảy duyên dáng.
Tám người tuy là phụ họa cho Băng Cầm và Hỏa Vũ, nhưng đều có phong thái. Tám người chủng tộc cũng hoàn toàn bất đồng, vú to mông bự, dáng người cao gầy, tóc vàng mắt xanh, da thịt trắng như ngọc, khiến người vô cùng mê hoặc.
Dáng người thon dài, thân thể uyển chuyển, tóc đen như thác, cổ đẹp nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ nói không nên lời, giọng nói chất phát khó tả chính là nữ tử phương Đông,.
Còn có nàng sinh ra có đuôi mèo, một đôi tai lông xù khả ái, có thể nói trong quyến rũ mang theo một tia thanh thuần, một vẻ đẹp cổ không nói nên lời.
Nữ tử Sâm Lâm tộc xanh biếc rực rỡ như ngọc, da dẻ mịn màng như nước, con mắt sáng ngời như sao, thực sự là xinh đẹp khiến lòng người ngây ngất.
Tiêu Thần phát hiện ánh mắt Hỏa Vũ và Băng Cầm thỉnh thoảng lưu chuyển. Lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào ý nhìn về phía hắn. Tiêu Thần phi thường thả lỏng, ngồi bên cạnh Kanati, nhẹ giọng với bảo bối nha đầu của gia tộc Mander, nói: " Lúc nào trả nợ đây?"
" Ngươi. . ."
" Ngươi cái gì mà ngươi, ta nói chính là nói thật. Ngày hôm nay có người tìm ta gây phiền phức, không phải gia tộc các ngươi phái người làm chứ?"
" Nói bậy, gia tộc bọn ta muốn thu thập ngươi cần gì gây phiền toái, trực tiếp phái ra một đại cao thủ đi tiêu diệt ngươi."
" Là cao thủ như Lu Muda sao?"
" Hừ, ngươi đừng đắc ý! Cao thủ của gia tộc Mander chúng ta nhiều như mây, đừng tưởng rằng ngươi rất giỏi."
" Quên đi, tiểu nha đầu, hôm nay ta không làm khó dễ ngươi, trước mắt nói nhỏ cho ta biết về những người này, càng tỉ mỉ càng tốt."
Thấy Tiêu Thần cùng Kanati nhẹ giọng nói chuyện với nhau, những người khác đều vô cùng kinh ngạc. Cảm thấy được cô gái xinh đẹp của gia tộc Mander có chút khác thường .
Không bao lâu, Tiêu Thần kinh dị biết được thân phận trước mắt của những người này, Gia Cát Minh đại biểu đấu thú cung Huyền Hoàng, Hải Vân Tuyết đại biểu đấu thú cung Hồng Hoang, Kanati đại biểu đấu thú cung Thú Vương, Lý Phong đại biểu Học viện Bắc Đẩu. . . Mười thanh niên nam nữ đại biểu cho mười cổ thế lực lớn.
Nghe tiếng hát êm tai, nhìn kỹ thuật nhảy múa ưu mỹ uyển chuyển, Tiêu Thần dường như căn bản không cảm thấy chút nguy cơ nào, uống rượu, dùng bửa không coi ai ra gì.
" Báo, có sứ giả thành chủ phủ tới."
“ Ô, Lưu Đạo Minh rốt cục biết ta đi tới Thiên Đế thành rồi sao?" Tôn Miểu hừ lạnh một tiếng, nói: " Cho vào đi."
" Ha ha. . ." Tiếng cười to truyền đến, một thanh niên nam tử mặc áo choàng tím nhanh chóng tiến vào trong sảnh. Cười nói: " Lưu Vũ bái kiến Lễ thân vương." Nói là bái, bất quá chắp tay mà thôi, căn bản là không có hành lễ. Tuy rằng Thiên Đế thành từ lâu một nửa không chịu lệ thuộc, nhưng trên danh nghĩa vẫn chịu sự quản lí của Thiên La quốc, thanh niên nam tử hành động như vậy, quả nhiên là không để cho Tôn Miểu một điểm mặt mũi. Thật có chút kiêu ngạo.
" Ngươi là con thứ ba của Thiên Đế thành thành chủ?"
" Chính là Lưu Vũ." Lưu Vũ nói xong những lời này, không đợi Tôn Miểu nói gì nữa, ngoảnh đầu hướng Tiêu Thần đi tới, sau đó cười ha hả ngồi bên cạnh hắn.
Kanati có chút phiền muộn, tên gia hỏa kia thế nào lại ngồi vào bàn của nàng. Hai đại nam nhân không nên tập trung đến đây, khiến nàng rất xấu hổ. Hai người này cũng đều là tới bới móc sự tình a, trời mới biết bọn họ tính làm việc gì khác người.
Những người khác lẳng lặng nhìn mọi việc, không hề nghi ngờ, Lưu Vũ tới, sự tình lại càng thêm náo nhiệt.
" Vị này chính là Tiêu huynh, ta là đặc biệt tới làm quen." Lưu Vũ quả thực cùng Tiêu Thần giống nhau. Đồng dạng cũng không coi ai ra gì. Tiêu Thần thân thiện đáp lại. Trước mắt thì thanh niên áo tím này rất có cá tính, nhất định là một đồng minh tốt.
Lưu Vũ tướng mạo anh tuấn, dáng người khôi ngô, đặc biệt nổi bật chính là thần sắc có vẻ cương quyết bất tuân, nếu không thế nào có thể trực tiếp bỏ đi mặt mũi của Tôn Miểu chứ.
Lễ thân vương sắc mặt tái nhợt, Lưu Vũ này bất quá chỉ là con thứ ba của Lưu Đạo Minh mà thôi, lại dám đối với hắn như thế, có thể nghĩ Lưu Đạo Minh ôm cái dạng tâm tính gì, khẳng định là muốn hoàn toàn thoát ly Thiên La quốc.
" Lớn mật, dám vô lễ như vậy!" Phó thống lĩnh thị vệ Vương Tây Xuyên hét lớn, đồng thời rút ra Tuyết Lượng trường đao đi nhanh tới.
Thấy Tôn Miểu không có ngăn cản, một vị Phó thống lĩnh thị vệ khác là Lưu Hải Ba cũng đi theo tới.
Múa hát đã đình chỉ, Hỏa Vũ và Băng Cầm mang theo tám nữ tử thối lui, các nàng không muốn cuốn vào cuộc tranh chấp này.
“ Bỏ đi!” Tiêu Thần vẫn như cũ ngồi ngay ngắn, thế nhưng tay phải rút ra một cái đoạn đao màu đen, bổ nghiêng ra ngoài. Đao mang đen sẫm như tia sét đen cuồng bạo xé ra, trong nháy mắt đánh vào trường đao Tuyết Lượng.
Âm thanh băng toái gần như trong nháy mắt đồng thời vang lên, thanh đao trong tay Vương Tây Xuyên văng tung tóe, sau cùng chỉ còn lại chuôi đao.
" Đao tốt a!" Lưu vũ tán thưởng.
Tiêu Thần không nhìn Vương Tây Xuyên, trực tiếp hướng Tôn Miểu nói: " Đây là đạo đãi khách sao, không nên quấy rối ta cùng với bằng hữu nói chuyện với nhau."
Dứt lời, hắn cùng với Lưu Vũ đều phá lên cười.
Hai người này đúng là điên cuồng, cho rằng đây là nơi nào, đây không phải là thành chủ phủ mà là thân vương phủ a.
" Chỉ dựa vào thần binh lợi nhận mà thôi, chúng ta ra bên ngoài quyết đấu!" Vương Tây Xuyên vứt bỏ chuôi đao.
" Mời ta đến thân vương phủ, không phải là muốn cùng ta quyết đấu lấy lại mặt mũi sao, sớm động thủ là tốt rồi, cần gì ngại ngùng đến bây giờ. Có điều ta nghĩ ở chỗ này thu thập ngươi như vậy là đủ rồi." Nói đến đây Tiêu Thần đứng lên, một quyền hướng về Vương Tây Xuyên oanh kích.
Trận gió mãnh liệt như biển gầm, dĩ nhiên phát ra tiếng sấm vang ầm ầm, nhất thời làm bên trong đại sảnh một số vật dụng cổ kính bay tán loạn.
Hải Vân Tuyết cùng đám tân khách đều giật mình không thôi. Tiêu Thần này thật đúng là không hề cố kỵ a, rõ ràng muốn đại náo một hồi, lại có thể trực tiếp ở đây động thủ, không hề nghi ngờ muốn hủy đi căn phòng nha.
" Ầm."
Hữu chưởng Vương Tây Xuyên cùng nắm tay Tiêu Thần đánh vào nhau, phát sinh một tiếng rung trời vang lớn. Ngay sau đó Vương Tây Xuyên bị chấn lui ra ngoài bốn năm bước, thần sắc thay đổi liên tục.
Tiêu Thần nhanh như thiểm điện tiến tới, đùi phải quét ngang ra, một trận cuồng phong cuộn trào mãnh liệt, cửa sổ toàn bộ bị tan vỡ. Ở đây tất cả mọi người đều biến sắc, Tiêu Thần lực thế trầm lực trọng, lực lượng như vậy quá mức cuồng mãnh, trong lớp thanh niên ít có!
Chuyện kể lại là sự thật, tên gia hỏa này đạt tới cảnh giới Thuế Phàm bát trùng thiên!
Người ở đây vốn cho rằng Lu Muda thua rất khả nghi,có lẽ cũng không phải bởi vì nguyên nhân thực lực yếu. Nhưng bây đã giờ tin. Tiêu Thần là cao thủ chân chính bát trùng thiên, phóng mắt khắp Nam Hoang, những người trẻ tuổi ở đây đạt tới cảnh giới này, tuyệt đối sẽ không vượt quá năm người!
" Bịch!"
Vương Tây Xuyên bị quyền thứ hai của Tiêu Thần đánh văng ra ngoài mười bước, mặt đất dưới chân hắn đều văng tung tóe, từng rãnh khe lớn lan tràn ra xa mấy thước, mà sắc mặt càng ửng hồng, một tia máu từ khóe miệng tràn ra.
" Bất quá chỉ như thế, ngươi không phải luôn mồm muốn cùng ta quyết đấu sao, loại thực lực này cũng không biết ngượng mà còn kiêu ngạo?" Tiêu Thần cười lạnh. Không che giấu sự xem thường.
Vương Tây Xuyên giận dữ, há mồm phun ra một búng máu, hung quang trong mắt như hỏa diễm thiêu đốt, nhanh như báo săn lần nữa tấn công đến.
Lúc này đây, Tiêu Thần vẫn như cũ không có bất luận chấn động phiền phức gì, trực tiếp huy quyền.
" Ầm, Ầm. . ."
Mỗi một quyền đánh ra. Phòng khách đều tan vỡ một phần, mà Vương Tây Xuyên càng không ngừng lùi lại. Sau bảy quyền, hắn đột nhiên không thể động đậy, sau đó song chưởng bỗng nhiên nổ tung. Thân thể tại trong sát na như mất đi đầu khớp xương, xụi lơ ở tại trên mặt đất.
Người ở đây đều là tu giả, lập tức minh bạch Vương Tây Xuyên toàn thân cốt cách đều vỡ vụn, hoàn toàn bị phế bỏ, khẳng định không sống nổi.
Thực sự đáng sợ, Vương Tây Xuyên thân là Phó thống lĩnh thị vệ thân vương, há lại là hạng tiểu tốt. Hắn một cao thủ thất trùng thiên, nhưng dĩ nhiên cũng bị Tiêu Thần bảy quyền đánh nát.
Chiến tích như vậy, làm cho những thượng khách này thân là bạn cùng lứa cảm giác hơi sợ hãi, Tiêu Thần tuyệt đối là một trong những thanh niên cường giả Nam Hoang đáng sợ nhất, ngoài Độc Cô Kiếm Ma cùng thế hệ thì ít ai có thể ngăn cản? Hai mươi năm sau tất nhiên là nhân vật phong vân tại Nam Hoang!
Phó thống lĩnh thị vệ Lưu Hải Ba kiên trì tiến lên nghênh tiếp.
Tiêu Thần lúc này trực tiếp rút ra đoạn đao, lưỡi đao đen thùi lạnh lẽo vô cùng vẽ ra một đạo quỹ tích tuyệt mỹ, phát sinh từng trận ánh sáng yêu dị, cả tòa đại sảnh vang lên trận trận cuồng lôi, tiếng động ầm ầm đinh tai nhức óc.
Lưu Hải Ba dường như biết lợi hại, không dám ngạnh tiếp, rất nhanh tránh né, theo cạnh sườn bổ ra một kiếm, thế nhưng Tiêu Thần tốc độ trên mặt đất thực sự quá nhanh, đoạn đao gập xuống, trong nháy mắt chặt đứt trường kiếm, thân thể lưu lại một tàn ảnh, trực tiếp xuất hiện tại phía bên phải Lưu Hải Ba, một đao đánh xuống.
Tia máu bắn ra, cánh tay phải của Lưu Hải Ba bị chém xuống.
" A. . ." Tiếng kêu thảm thiết đặc biệt chói tai, thế nhưng thân thể hắn rất nhanh di động tới, muốn rút đi.
Thế nhưng, Tiêu Thần không muốn cho hắn cơ hội, nhanh như sét, trong đại sảnh lần thứ hai vang lên âm thanh phong lôi, ngay sau đó máu tung tóe, một cánh tay nữa bị chém mất.
Lưu Hải Ba tóc tai bù xù, cả người đầy máu rút lui.
Đao mang đen thùi chợt lóe qua, một cái đầu bay lên, thi thể ngã quỵ trong vũng máu, máu tươi ào ạt phun ra.
Tất cả thực sự diễn ra quá nhanh, vẻn vẹn bốn đao đã chém một gã Phó thống lĩnh thị vệ!
Cái này khiến đám bạn cùng trang lứa trái tim cực kỳ băng giá, loại chiến lực này thật đáng sợ, Kanati thậm chí có chút hoài nghi, đại ca mình thực sự có thể dễ dàng thủ thắng trước mặt tên cuồng nhân này sao?
Đoạn đao quét ngang, một luồng đao mang sáng lạn làm cả tòa phòng khách tan vỡ, sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, Tiêu Thần cầm đoạn đao trong tay, lẳng lặng đứng trên đống phế tích, tóc dài không gió mà bay, lạnh lùng liếc nhìn Tôn Miểu .
Quá cuồng vọng, trực tiếp đem phòng khách của thân vương phủ cấp dỡ xuống .
Thanh niên nam nữ tại hiện trường đều là tinh anh đời sau của các thế lực lớn, yên lặng nhìn mọi thứ, không có bất luận kẻ nào tỏ thái độ.
" Ngũ Hành Phong giết hắn cho ta!" Tôn Miểu sắc mặt vô cùng khó coi, giọng nói âm trầm vô cùng, hắn đã phẫn nộ.
Một người nam tử tóc đen từ phía sau Tôn Miểu đi ra, mặt nhọn, mi dài đến tóc mai, đôi mắt như sao sáng ngời, đây là một thanh niên cao thủ cùng Tiêu Thần có tính chất đặc biệt tương tự.
" Ngũ Hành Phong, dĩ nhiên là hắn!"
" Ngũ Hành Phong lại có thể đi tới Nam Hoang!"
" Thanh niên phương Bắc một đời nhân tài kiệt xuất!"
" Được xưng là thanh niên cường giả không thể chiến thắng!"
Thanh âm hít sâu truyền ra, những thanh niên nam nữ Nam Hoang đều lộ ra thần sắc giật mình, kinh hô.
Hải Vân Tuyết, Yến Khuynh Thành, Kanati bọn người lộ ra vẻ khác thường, quan sát đến vị thanh niên nhân tài kiệt suất trong truyền thuyết này, mặc dù tại Nam Hoang đều nghe đồn về hắn, một đời thanh niên hầu như mọi người đều biết đến.
" Ngươi không nên ngồi ở đây?" Thiếu nữ tóc lam Kanati nhỏ giọng lầm bầm nói, sắc mặt hồng hồng, nàng biết mấy ngày trước thua Tiêu Thần, chuyện nàng trở thành người hầu nhỏ sớm đã truyền khắp thành. Hiện tại lại bị tên gia hỏa nhắc tới, thực sự có chút bận lòng.
" Tốt, có đảm lược." Tôn Miểu chính là thân vương một nước, rất nhanh bình tĩnh lại.
" Thường, thường thôi, chỉ là hạng ba trong Thiên Đế thành mà thôi. Thân binh trên đường giết người, không có phép tắc, nếu luận hạng hai, ai dám tranh nhất. Thiên La thân vương, thế lực lớn lâu đời, vung tay trời kinh đất hoảng, hạng ba cũng phải sang bên thôi." Tiêu Thần chẳng hề để ý, vô phép ngồi bên cạnh Kanati, không chút khách khí cầm chén rượu lên.
" Này, chén rượu của ta!" Mỹ nữ tóc lam xấu hổ ảo não, nhưng không dám động thủ. Nàng biết sự lợi hại của Tiêu Thần, sợ sự tình khó xử lại bắt đầu.
Hiện trường chúng nhân không người nào không kinh ngạc, tên gia hỏa này lá gan thực sự quá lớn, thực sự là tùy ý a, không hề cố kỵ châm chọc Lễ thân vương.
Phó thống lĩnh thị vệ thân vương Vương Tây Xuyên rất muốn tiến lên, nhưng lại bị Tôn Miểu dùng ánh mắt ngăn lại, chỉ có thể miễn cưỡng thầm giận.
" Vị huynh đệ này thật sự là tùy ý a. . ." Gia Cát Minh tự mình uống một chén rượu.
Tiêu Thần nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy người này sắc mặt trắng bệch, tên gia hỏa này vành mắt sâu rất đen, rõ ràng là bộ dạng tửu sắc quá độ.
" Vị huynh đệ này xưng hô như nào?" Tiêu Thần cảm thấy người này rất không vừa mắt, tựa hồ không phải là một người thích trước mặt chủ động thủ, mới vừa rồi lời nói rõ ràng là thủ đoạn mềm dẻo.
" Đấu thú cung Hồng Hoang Gia Cát Minh." Gia Cát Minh tự mình báo tính danh cùng lai lịch.
" À, ngươi và Gia Cát Lượng rất giống nhau." Tiêu Thần tùy ý nói ra.
Nhất thời, mấy người bên trong thần sắc dị động, Kanati lén nở nụ cười, người này thật đúng là nói chuyện không lưu tình.
Gia Cát Lượng là ai? Là tên mập mạp cực kỳ nổi danh tại Thiên Đế thành. Mặt tròn, mũi to, đôi mắt nhỏ, môi dày, lớn lên tuy rằng rất vui tính nhưng quả thật là cách cái từ ‘tuấn mỹ’ vài trăm dặm, điều này không phải mắng Gia Cát Minh cũng là tên mập xấu sao.
Kỳ thực, dáng người của Gia Cát Minh cũng không phải béo mấy. Tướng mạo cũng là trên trung bình, bị đánh giá như vậy, rõ ràng là cố ý mắng chửi người a.
Tiêu Thần nghe Gia Cát Lượng nói qua, Gia Cát Minh bên nhất mạch gia chủ tựa hồ cùng hắn bất đồng, lần này hơn phân nửa là có liên quan với nhau.
" Ngươi chính là Tiêu Thần?" Một gã thanh niên áo tím thản nhiên cười lạnh, nói: " Lần trước ngươi tới Học viện Bắc Đẩu, thật đáng tiếc không thể cùng ngươi gặp nhau."
" À, vị huynh đài này xưng hô thế nào?" Tiêu thần tịnh cũng không để ý, hắn mừng rỡ nhìn thấy loại tình huống này, người có địch ý tốt nhất là có thể ra mặt.
" Học viện Bắc đẩu đệ tử nội viện Lý Phong."
" À. Lần trước thực sự là tiếc nuối a. Có điều, ta sẽ thường tới Học viện Bắc Đẩu."
Kanati rốt cuộc chịu phục tên gia hỏa này, đánh người không sợ mất mặt, tên gia hỏa này lại cuồng vọng tiếp chiêu như thế, lần trước tại Học viện Bắc Đẩu liên tục đánh bại tứ đại cao thủ thế mà lúc này lại nói như vậy, ý tứ rõ ràng a.
Những người khác thần sắc bất định, ngày hôm nay tựa hồ so với dự liệu còn muốn đặc sắc hơn.
Tôn Miểu yên lặng quan sát hết thảy, hắn hiểu được sâu sắc sự việc, đây có thể là một tên vô lại sao? Mà vào lúc này, hắn cũng đã nhận được mật báo,biết hết thảy sự việc gần đây về Tiêu Thần. Nếu không có dấu hiệu đáp lại, đó là không có khả năng, có điều hắn không lập tức phát tác, trái lại vỗ vỗ bàn tay, nói: " Mời Hỏa Vũ cùng Băng Cầm tiểu thư."
Trò hay còn ở phía sau. Vả lại hiện trường có người cũng bất mãn, sao không tiếp tục chuẩn bị một lát chứ.
Người ở hiện trường lẳng lặng đánh giá hết thảy, vị vương gia trẻ tuổi này cũng không lập tức hướng Tiêu Thần làm khó dễ, dường như còn muốn mời mọi người thưởng thức ca múa, trong lúc nhất thời không thể suy đoán nội tâm hắn có tính toán gì.
Tiếng ngọc bội leng keng rung động. Một luồng hương thơm ngây ngất lòng người truyền đến, hai vị nữ tử ,một có dáng người nóng bỏng không gì sánh được, một lại điềm tĩnh thanh lệ xuất trần.
Gia Cát Minh cùng đám nam nhân ở hiện trường đều nhận biết hai người.
Nữ tử có dáng người thon dài, đường cong uyển chuyển, mái tóc dài màu hỏa hồng như hỏa diễm rừng rực, dung nhan mỹ lệ xinh đẹp vô cùng, cặp mắt to long lanh dường như có thể nói ra lời chính là Hỏa Vũ. Một nữ tử khác thân mặc áo trắng như tuyết, thanh lệ muôn vẻ, tóc đen như thác. Con ngươi như nước tràn ngập linh khí, ngây ngất lòng người chính là Băng Cầm.
Đây chính là hai vị hoa khôi say đắm lòng người, thường ngày mặc dù là tiến vào Bế Nguyệt Tu Hoa điện cũng khó thấy được các nàng, nhưng lúc này các nàng dĩ nhiên đã đi ra Bế Nguyệt Tu Hoa điện tới thân vương phủ, có thể thấy được năng lực to lớn của Tôn Miểu.
Hai vị nữ tử này có thể nói có danh khí không nhỏ, nhưng bởi hiện trường có vài vị mỹ nữ Nam Hoang đang ngồi , khiến cho quang mang của các nàng nhiều ít bị che lấp, mặc dù như vậy, cơ thể Băng Hỏa hai người vẫn như cũ đặc biệt động nhân.
Theo tiếng đàn của Băng Cầm vang lên, Hỏa Vũ cũng bắt đầu di động, tay áo phiêu phiêu như bướm, mắt to long lanh nhìn về phía mỗi người đều tràn ngập hỏa nhiệt, quyến rũ tới cực điểm, cổ trắng như ngọc, ngực ưỡn ra khẽ run, eo thon nhỏ nhẹ nhàng bó chặt, mông to tròn, chân ngọc thon dài.
Không bao lâu, Băng Cầm cũng được người thay thế cầm thai, tới múa trong sân, dáng vẻ uyển chuyển, áo trắng như tuyết, giống như tiên tử nhẹ múa giữa đám mây.
Sau đó, hai người vang lên tiếng ca động nhân, tiếng hát của Hỏa Vũ và Băng Cầm ngọt ngào hết sức: "Quốc sắc thiên hương, cựu mộng oanh. Lãnh vũ phiêu, ngô đồng lạc, mỹ nhân trì mộ phương hoa dĩ thệ, thục cầm tấu tác tồi tâm can, kiếm đảm cầm tâm mộng y nhiên. . ."
( Sắc nước hương trời, giấc mộng cũ. Nhẹ thổi xuống cành ngô đồng. Mỹ nhân xế chiều sắc hương đã mất, tiếng cầm tấu đứt tận tâm can, kiếm đảm cầm tâm mộng như xưa… - bựa tập 2/demon^^)
Cùng lúc đó, tám nữ tử thanh xuân làm dáng nối đuôi nhau vào, sau đó triển khai kỹ thuật nhảy duyên dáng.
Tám người tuy là phụ họa cho Băng Cầm và Hỏa Vũ, nhưng đều có phong thái. Tám người chủng tộc cũng hoàn toàn bất đồng, vú to mông bự, dáng người cao gầy, tóc vàng mắt xanh, da thịt trắng như ngọc, khiến người vô cùng mê hoặc.
Dáng người thon dài, thân thể uyển chuyển, tóc đen như thác, cổ đẹp nhỏ nhắn, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thanh lệ nói không nên lời, giọng nói chất phát khó tả chính là nữ tử phương Đông,.
Còn có nàng sinh ra có đuôi mèo, một đôi tai lông xù khả ái, có thể nói trong quyến rũ mang theo một tia thanh thuần, một vẻ đẹp cổ không nói nên lời.
Nữ tử Sâm Lâm tộc xanh biếc rực rỡ như ngọc, da dẻ mịn màng như nước, con mắt sáng ngời như sao, thực sự là xinh đẹp khiến lòng người ngây ngất.
Tiêu Thần phát hiện ánh mắt Hỏa Vũ và Băng Cầm thỉnh thoảng lưu chuyển. Lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào ý nhìn về phía hắn. Tiêu Thần phi thường thả lỏng, ngồi bên cạnh Kanati, nhẹ giọng với bảo bối nha đầu của gia tộc Mander, nói: " Lúc nào trả nợ đây?"
" Ngươi. . ."
" Ngươi cái gì mà ngươi, ta nói chính là nói thật. Ngày hôm nay có người tìm ta gây phiền phức, không phải gia tộc các ngươi phái người làm chứ?"
" Nói bậy, gia tộc bọn ta muốn thu thập ngươi cần gì gây phiền toái, trực tiếp phái ra một đại cao thủ đi tiêu diệt ngươi."
" Là cao thủ như Lu Muda sao?"
" Hừ, ngươi đừng đắc ý! Cao thủ của gia tộc Mander chúng ta nhiều như mây, đừng tưởng rằng ngươi rất giỏi."
" Quên đi, tiểu nha đầu, hôm nay ta không làm khó dễ ngươi, trước mắt nói nhỏ cho ta biết về những người này, càng tỉ mỉ càng tốt."
Thấy Tiêu Thần cùng Kanati nhẹ giọng nói chuyện với nhau, những người khác đều vô cùng kinh ngạc. Cảm thấy được cô gái xinh đẹp của gia tộc Mander có chút khác thường .
Không bao lâu, Tiêu Thần kinh dị biết được thân phận trước mắt của những người này, Gia Cát Minh đại biểu đấu thú cung Huyền Hoàng, Hải Vân Tuyết đại biểu đấu thú cung Hồng Hoang, Kanati đại biểu đấu thú cung Thú Vương, Lý Phong đại biểu Học viện Bắc Đẩu. . . Mười thanh niên nam nữ đại biểu cho mười cổ thế lực lớn.
Nghe tiếng hát êm tai, nhìn kỹ thuật nhảy múa ưu mỹ uyển chuyển, Tiêu Thần dường như căn bản không cảm thấy chút nguy cơ nào, uống rượu, dùng bửa không coi ai ra gì.
" Báo, có sứ giả thành chủ phủ tới."
“ Ô, Lưu Đạo Minh rốt cục biết ta đi tới Thiên Đế thành rồi sao?" Tôn Miểu hừ lạnh một tiếng, nói: " Cho vào đi."
" Ha ha. . ." Tiếng cười to truyền đến, một thanh niên nam tử mặc áo choàng tím nhanh chóng tiến vào trong sảnh. Cười nói: " Lưu Vũ bái kiến Lễ thân vương." Nói là bái, bất quá chắp tay mà thôi, căn bản là không có hành lễ. Tuy rằng Thiên Đế thành từ lâu một nửa không chịu lệ thuộc, nhưng trên danh nghĩa vẫn chịu sự quản lí của Thiên La quốc, thanh niên nam tử hành động như vậy, quả nhiên là không để cho Tôn Miểu một điểm mặt mũi. Thật có chút kiêu ngạo.
" Ngươi là con thứ ba của Thiên Đế thành thành chủ?"
" Chính là Lưu Vũ." Lưu Vũ nói xong những lời này, không đợi Tôn Miểu nói gì nữa, ngoảnh đầu hướng Tiêu Thần đi tới, sau đó cười ha hả ngồi bên cạnh hắn.
Kanati có chút phiền muộn, tên gia hỏa kia thế nào lại ngồi vào bàn của nàng. Hai đại nam nhân không nên tập trung đến đây, khiến nàng rất xấu hổ. Hai người này cũng đều là tới bới móc sự tình a, trời mới biết bọn họ tính làm việc gì khác người.
Những người khác lẳng lặng nhìn mọi việc, không hề nghi ngờ, Lưu Vũ tới, sự tình lại càng thêm náo nhiệt.
" Vị này chính là Tiêu huynh, ta là đặc biệt tới làm quen." Lưu Vũ quả thực cùng Tiêu Thần giống nhau. Đồng dạng cũng không coi ai ra gì. Tiêu Thần thân thiện đáp lại. Trước mắt thì thanh niên áo tím này rất có cá tính, nhất định là một đồng minh tốt.
Lưu Vũ tướng mạo anh tuấn, dáng người khôi ngô, đặc biệt nổi bật chính là thần sắc có vẻ cương quyết bất tuân, nếu không thế nào có thể trực tiếp bỏ đi mặt mũi của Tôn Miểu chứ.
Lễ thân vương sắc mặt tái nhợt, Lưu Vũ này bất quá chỉ là con thứ ba của Lưu Đạo Minh mà thôi, lại dám đối với hắn như thế, có thể nghĩ Lưu Đạo Minh ôm cái dạng tâm tính gì, khẳng định là muốn hoàn toàn thoát ly Thiên La quốc.
" Lớn mật, dám vô lễ như vậy!" Phó thống lĩnh thị vệ Vương Tây Xuyên hét lớn, đồng thời rút ra Tuyết Lượng trường đao đi nhanh tới.
Thấy Tôn Miểu không có ngăn cản, một vị Phó thống lĩnh thị vệ khác là Lưu Hải Ba cũng đi theo tới.
Múa hát đã đình chỉ, Hỏa Vũ và Băng Cầm mang theo tám nữ tử thối lui, các nàng không muốn cuốn vào cuộc tranh chấp này.
“ Bỏ đi!” Tiêu Thần vẫn như cũ ngồi ngay ngắn, thế nhưng tay phải rút ra một cái đoạn đao màu đen, bổ nghiêng ra ngoài. Đao mang đen sẫm như tia sét đen cuồng bạo xé ra, trong nháy mắt đánh vào trường đao Tuyết Lượng.
Âm thanh băng toái gần như trong nháy mắt đồng thời vang lên, thanh đao trong tay Vương Tây Xuyên văng tung tóe, sau cùng chỉ còn lại chuôi đao.
" Đao tốt a!" Lưu vũ tán thưởng.
Tiêu Thần không nhìn Vương Tây Xuyên, trực tiếp hướng Tôn Miểu nói: " Đây là đạo đãi khách sao, không nên quấy rối ta cùng với bằng hữu nói chuyện với nhau."
Dứt lời, hắn cùng với Lưu Vũ đều phá lên cười.
Hai người này đúng là điên cuồng, cho rằng đây là nơi nào, đây không phải là thành chủ phủ mà là thân vương phủ a.
" Chỉ dựa vào thần binh lợi nhận mà thôi, chúng ta ra bên ngoài quyết đấu!" Vương Tây Xuyên vứt bỏ chuôi đao.
" Mời ta đến thân vương phủ, không phải là muốn cùng ta quyết đấu lấy lại mặt mũi sao, sớm động thủ là tốt rồi, cần gì ngại ngùng đến bây giờ. Có điều ta nghĩ ở chỗ này thu thập ngươi như vậy là đủ rồi." Nói đến đây Tiêu Thần đứng lên, một quyền hướng về Vương Tây Xuyên oanh kích.
Trận gió mãnh liệt như biển gầm, dĩ nhiên phát ra tiếng sấm vang ầm ầm, nhất thời làm bên trong đại sảnh một số vật dụng cổ kính bay tán loạn.
Hải Vân Tuyết cùng đám tân khách đều giật mình không thôi. Tiêu Thần này thật đúng là không hề cố kỵ a, rõ ràng muốn đại náo một hồi, lại có thể trực tiếp ở đây động thủ, không hề nghi ngờ muốn hủy đi căn phòng nha.
" Ầm."
Hữu chưởng Vương Tây Xuyên cùng nắm tay Tiêu Thần đánh vào nhau, phát sinh một tiếng rung trời vang lớn. Ngay sau đó Vương Tây Xuyên bị chấn lui ra ngoài bốn năm bước, thần sắc thay đổi liên tục.
Tiêu Thần nhanh như thiểm điện tiến tới, đùi phải quét ngang ra, một trận cuồng phong cuộn trào mãnh liệt, cửa sổ toàn bộ bị tan vỡ. Ở đây tất cả mọi người đều biến sắc, Tiêu Thần lực thế trầm lực trọng, lực lượng như vậy quá mức cuồng mãnh, trong lớp thanh niên ít có!
Chuyện kể lại là sự thật, tên gia hỏa này đạt tới cảnh giới Thuế Phàm bát trùng thiên!
Người ở đây vốn cho rằng Lu Muda thua rất khả nghi,có lẽ cũng không phải bởi vì nguyên nhân thực lực yếu. Nhưng bây đã giờ tin. Tiêu Thần là cao thủ chân chính bát trùng thiên, phóng mắt khắp Nam Hoang, những người trẻ tuổi ở đây đạt tới cảnh giới này, tuyệt đối sẽ không vượt quá năm người!
" Bịch!"
Vương Tây Xuyên bị quyền thứ hai của Tiêu Thần đánh văng ra ngoài mười bước, mặt đất dưới chân hắn đều văng tung tóe, từng rãnh khe lớn lan tràn ra xa mấy thước, mà sắc mặt càng ửng hồng, một tia máu từ khóe miệng tràn ra.
" Bất quá chỉ như thế, ngươi không phải luôn mồm muốn cùng ta quyết đấu sao, loại thực lực này cũng không biết ngượng mà còn kiêu ngạo?" Tiêu Thần cười lạnh. Không che giấu sự xem thường.
Vương Tây Xuyên giận dữ, há mồm phun ra một búng máu, hung quang trong mắt như hỏa diễm thiêu đốt, nhanh như báo săn lần nữa tấn công đến.
Lúc này đây, Tiêu Thần vẫn như cũ không có bất luận chấn động phiền phức gì, trực tiếp huy quyền.
" Ầm, Ầm. . ."
Mỗi một quyền đánh ra. Phòng khách đều tan vỡ một phần, mà Vương Tây Xuyên càng không ngừng lùi lại. Sau bảy quyền, hắn đột nhiên không thể động đậy, sau đó song chưởng bỗng nhiên nổ tung. Thân thể tại trong sát na như mất đi đầu khớp xương, xụi lơ ở tại trên mặt đất.
Người ở đây đều là tu giả, lập tức minh bạch Vương Tây Xuyên toàn thân cốt cách đều vỡ vụn, hoàn toàn bị phế bỏ, khẳng định không sống nổi.
Thực sự đáng sợ, Vương Tây Xuyên thân là Phó thống lĩnh thị vệ thân vương, há lại là hạng tiểu tốt. Hắn một cao thủ thất trùng thiên, nhưng dĩ nhiên cũng bị Tiêu Thần bảy quyền đánh nát.
Chiến tích như vậy, làm cho những thượng khách này thân là bạn cùng lứa cảm giác hơi sợ hãi, Tiêu Thần tuyệt đối là một trong những thanh niên cường giả Nam Hoang đáng sợ nhất, ngoài Độc Cô Kiếm Ma cùng thế hệ thì ít ai có thể ngăn cản? Hai mươi năm sau tất nhiên là nhân vật phong vân tại Nam Hoang!
Phó thống lĩnh thị vệ Lưu Hải Ba kiên trì tiến lên nghênh tiếp.
Tiêu Thần lúc này trực tiếp rút ra đoạn đao, lưỡi đao đen thùi lạnh lẽo vô cùng vẽ ra một đạo quỹ tích tuyệt mỹ, phát sinh từng trận ánh sáng yêu dị, cả tòa đại sảnh vang lên trận trận cuồng lôi, tiếng động ầm ầm đinh tai nhức óc.
Lưu Hải Ba dường như biết lợi hại, không dám ngạnh tiếp, rất nhanh tránh né, theo cạnh sườn bổ ra một kiếm, thế nhưng Tiêu Thần tốc độ trên mặt đất thực sự quá nhanh, đoạn đao gập xuống, trong nháy mắt chặt đứt trường kiếm, thân thể lưu lại một tàn ảnh, trực tiếp xuất hiện tại phía bên phải Lưu Hải Ba, một đao đánh xuống.
Tia máu bắn ra, cánh tay phải của Lưu Hải Ba bị chém xuống.
" A. . ." Tiếng kêu thảm thiết đặc biệt chói tai, thế nhưng thân thể hắn rất nhanh di động tới, muốn rút đi.
Thế nhưng, Tiêu Thần không muốn cho hắn cơ hội, nhanh như sét, trong đại sảnh lần thứ hai vang lên âm thanh phong lôi, ngay sau đó máu tung tóe, một cánh tay nữa bị chém mất.
Lưu Hải Ba tóc tai bù xù, cả người đầy máu rút lui.
Đao mang đen thùi chợt lóe qua, một cái đầu bay lên, thi thể ngã quỵ trong vũng máu, máu tươi ào ạt phun ra.
Tất cả thực sự diễn ra quá nhanh, vẻn vẹn bốn đao đã chém một gã Phó thống lĩnh thị vệ!
Cái này khiến đám bạn cùng trang lứa trái tim cực kỳ băng giá, loại chiến lực này thật đáng sợ, Kanati thậm chí có chút hoài nghi, đại ca mình thực sự có thể dễ dàng thủ thắng trước mặt tên cuồng nhân này sao?
Đoạn đao quét ngang, một luồng đao mang sáng lạn làm cả tòa phòng khách tan vỡ, sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, Tiêu Thần cầm đoạn đao trong tay, lẳng lặng đứng trên đống phế tích, tóc dài không gió mà bay, lạnh lùng liếc nhìn Tôn Miểu .
Quá cuồng vọng, trực tiếp đem phòng khách của thân vương phủ cấp dỡ xuống .
Thanh niên nam nữ tại hiện trường đều là tinh anh đời sau của các thế lực lớn, yên lặng nhìn mọi thứ, không có bất luận kẻ nào tỏ thái độ.
" Ngũ Hành Phong giết hắn cho ta!" Tôn Miểu sắc mặt vô cùng khó coi, giọng nói âm trầm vô cùng, hắn đã phẫn nộ.
Một người nam tử tóc đen từ phía sau Tôn Miểu đi ra, mặt nhọn, mi dài đến tóc mai, đôi mắt như sao sáng ngời, đây là một thanh niên cao thủ cùng Tiêu Thần có tính chất đặc biệt tương tự.
" Ngũ Hành Phong, dĩ nhiên là hắn!"
" Ngũ Hành Phong lại có thể đi tới Nam Hoang!"
" Thanh niên phương Bắc một đời nhân tài kiệt xuất!"
" Được xưng là thanh niên cường giả không thể chiến thắng!"
Thanh âm hít sâu truyền ra, những thanh niên nam nữ Nam Hoang đều lộ ra thần sắc giật mình, kinh hô.
Hải Vân Tuyết, Yến Khuynh Thành, Kanati bọn người lộ ra vẻ khác thường, quan sát đến vị thanh niên nhân tài kiệt suất trong truyền thuyết này, mặc dù tại Nam Hoang đều nghe đồn về hắn, một đời thanh niên hầu như mọi người đều biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.