Chương 337: Tiên trừu Hồng Quân ( Hồng Quân phạt trượng)
Tất Minh Vũ
10/06/2013
Sương khói mịt mù, một hồi ngưng tụ thành hình người, một hồi lại như một loại sóng nước nhấp nhô ở bên cạnh bàn đá. Người thần bí trước mắt làm cho không người nào có thể thăm dò độ nông sâu, lời của hắn quá mức dọa người .
"Dùng tâm mà cảm ứng đi." Lời nói của người thần bí giống như có thêm một cỗ ma lực làm cho Tiêu Thần thu lại ánh mắt sắc bén, hắn từ từ tản ra thần thức nhằm phía trời cao thăm thẳm.
Khi dung nhập vào chỗ sâu trong vòm trời thì tâm thần hắn chấn động mãnh liệt, hắn đã thấy một vài hình ảnh khó có thể tin nổi. Bóng người vô tận đang lơ lửng, đó hẳn là chúng sinh thiên hạ, nếu không thì làm thế nào có thể có nhiều người như vậy, có điều là tất cả mọi người đang lâm vào giấc ngủ say.
Một trận gió thổi tới, hình ảnh chúng sinh ngủ say hóa thành tro bụi, trong thiên địa hoàn toàn trống vắng. Tiêu Thần dần dần thấy rõ bóng dáng của các Bán Tổ lộ ra. Hắn thấy được đám người Tiếp Dẫn đạo nhân, Chuẩn Đề Đạo Nhân, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy oai phong một cõi, tiếp theo hắn lại thấy được đám người Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thánh Thần tung hoành trong thiên địa.
Trời cao rung động, càng có nhiều bóng người hiển linh ra, Tiêu Thần trào dâng một cảm giác kỳ dị. Những người đó rõ ràng là hắn không nhận ra, nhưng lập tức có thể gọi tên của họ.
Độc Cô Cầu Bại, Thạch Chi Hiên, Lý Tầm Hoan. . .
Còn có rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết, bọn họ trong cơn mưa bay đầy trời đang rong ruổi dưới bầu trời.
Cho đến khi có mấy mặt Thiên Bi bay tới, làn mưa lay động, trời cao nhỏ máu, đất bằng sinh hoa tinh, Bán Tổ gầm rống, chư thần sợ hãi.
Thây phơi ngàn dặm, máu chảy trôi lá chắn, một hình ảnh thê lương hiện ra ở trước mắt.
Tất cả điều này dự báo cái gì? Tiêu Thần kinh ngạc đồng thời suy nghĩ đủ cách cũng không giải đáp được.
Hắn thấy được rất nhiều người, thậm chí cả những gương mặt trước kia chưa từng biết. Mà lại chỉ trong nháy mắt đã biết bóng người kia là ai, thật sự quá mức kì quái cùng huyền bí .
Nhưng trong rất nhiều đại nhân vật thì hình như lại thiếu đi không ít người. Hắn chưa từng nhìn thấy Hiên Viên đại đế, chưa từng thấy Chiến Thần Hình Thiên, cũng không hề phát hiện ra Xi Vưu. Thậm chí Lão Tử cùng Phật Đà cũng đều là loé lên liền biến mất .
Tất cả cảnh này tựa như ảo mộng, tất cả bóng dáng đều từ từ mờ nhạt đi, cũng không để lại cái gì trong không trung bao la. Thần thức của Tiêu Thần từ từ mất đi rồi sau đó trở lại với thế giới thực tế, tất cả khôi phục rõ ràng.
Ở giữa những dãy núi cao lũng sâu xanh ngắt, con sông nhỏ rì rào róc rách chảy xuôi, chim rừng ca hót véo von. Những thảm hoa dại theo gió đưa tới muôn vàn đợt hương thơm ngát, tất cả đều là thiên nhiên tươi đẹp đầy sức sống như vậy.
Tiêu Thần vẫn đang ngồi ở bên cạnh bàn đá. Người thần bí thì như bàn thạch vẫn không nhúc nhích ngồi ở một phía khác, phảng phất như vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng cảnh.
Tiểu Kha Kha hồ nghi gãi gãi đầu, vừa rồi nó cũng thấy rất nhiều hình ảnh nên đang nghi hoặc chớp chớp mắt, nó không giải thích được mà nhìn quanh mọi nơi để đánh giá.
"Những... điều này. . . Rốt cuộc có ý tứ gì?" Tiêu Thần nhìn chăm chú người thần bí , hắn thật sự khó có thể hiểu rõ ràng bí ẩn trong đó.
"Từ đầu đến cuối ta đều ở nói là hư ảo lẫn chân thật." Giọng điệu của người thần bí như kẻ không sợ hãi, người dẫu chết cũng không ngừng: "Nếu như ta nói Bán Tổ là Hư Vô thì ngươi tin tưởng sao? Thậm chí, ngay cả Bất Tử Tà Vương Thạch Chi Hiên ta đều là hư ảo, ngươi tin tưởng sao?"
Tiêu Thần bị kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Người trước mắt này không ngờ lại là Bất Tử Tà Vương? Làm cho người ta không thể không kinh ngạc. Mà lời lão nói thì càng không thể tưởng tượng nổi, thật sự làm cho người ta khó lòng tin được.
"Nếu ngươi không tồn tại. Như vậy là người phương nào đang đứng trước ta , và từ đâu tới đây?"
"Bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm được mặt đối lập. Có chân thật tự nhiên có hư ảo, ta từ Hư Vô mà đến."
Đối với điều này thì Tiêu Thần vốn không tin. Nó thật sự là nằm mơ giữa ban ngày, quá mức hoang đường . Hắn có lý do tin tưởng rằng Tà Vương bị tẩu hỏa nhập ma .
"Vì đời nguời chính là một giấc mộng lớn, thậm chí có thế giới chỉ là một giấc mộng cảnh, rất nhiều người đều đang sống ở trong mộng người khác."
Bất Tử Tà Vương chính là nhân vật danh chấn nghìn đời , lời nói càng ngày càng kinh động lòng người, làm cho người ta khó có thể hiểu rõ.
Những lời này thật sự làm cho người ta khó mà tin được, bởi vì nó đảo lộn nhận thức trong dĩ vãng của Tiêu Thần. Nhưng mà tiểu Kha Kha lại đang chăm chú lắng nghe. Nó nghiêng đầu đầu tò mò nhìn Tà Vương, tựa hồ rất cảm thấy hứng thú đối với những kiểu đàm luận thế này.
"Nguyên Thủy, Thông Thiên, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn những người này thật sự tồn tại sao? Ai có thể trong những dấu vết lưu lại ở Man Hoang tìm được ghi chép qua năm tháng của bọn họ?"
"Y nha. . ." Kha Kha gật đầu, bảo Tà Vương tiếp tục nói.
Tiêu Thần cũng lộ ra vẻ trầm tư, không thể không thừa nhận Tà Vương thật đúng là tà dị, ngôn ngữ động trời.
"Toại Nhân thị, Hữu Sào thị, Phục Hy, Nữ Oa những người này mặc dù sống ở trong thời kỳ hồng hoang. Dẫu đã trải qua vô tận năm tháng, nhưng mà vẫn có khả năng tìm được căn cứ chính xác về sự tồn tại chân thật của bọn họ. Bọn họ là Tổ Thần đích thực. Mà cái đám Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Thái Dương Thần là cái gì? Chẳng qua là mộng ảo không tìm thấy, là ngụy thần ( giả thần thánh) sinh ra từ Hư Vô."
Tiêu Thần cùng Kha Kha lẳng lặng nghe, không hề nói chen vào.
"Nếu như nói ngụy thần mạnh nhất trên thế giới này là ai, như vậy nhất định chính là Hồng Quân , được xưng có thể đứng ngang hàng cùng Tổ Thần đích thực, đủ sức đánh quyết định sinh tử."
Tiêu Thần đối với cái tên Hồng Quân này cũng không xa lạ, truyền thuyết chính là sư phụ của Nguyên Thủy cùng Thông Thiên, không nghĩ tới hôm nay lại bị Tà Vương ban cho cái danh "Rút roi phạt trượng" .
"Giả làm thật thì thật cũng giả, không cầu mà có , có vẫn không. Hồng Quân từ hư ảo mà đến, nhưng là cũng đã từ hư tụ thành thực, chiến lực có thể so với một vị Tổ Thần, đây là thể hiện của hư ảo đến mức tận cùng. Thật đáng tiếc, có những người không đi bái Tổ Thần đích thực như Toại Nhân thị, Phục Hy, Nữ Oa ,nhưng đối với Hồng Quân lại hô đại đạo chí thánh."
Nếu như bảo Tiêu Thần lúc đầu vẫn còn cho rằng Tà Vương đang nói vớ nói vẩn, nhưng hiện tại chính là bội phục dũng khí của lão. Dám nói năng "Đại nghịch bất đạo" như thế, đây chính là mạo hiểm bị nước bọt dìm chết đuối, bị môn đồ của Hồng Quân vây công đến hình thần câu diệt.
"Ta hy vọng hư ảo tan biến để trở lại thế giới chân thật như cũ, thấy được ngươi thì ta lại thấy được hy vọng."
Tiêu Thần trầm lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Một mình lão cũng là hư ảo, tại sao lại như thế?"
"Trong hư ôm thực, trong thực chứa hư, ta có một trái tim đích thật của con người."
Những lời này mặc dù cũng không làm rung động thiên địa, nhưng Tiêu Thần lại cảm giác được nó thật sự có thể so với âm thanh hủy diệt, có khả năng khiến thế giới mất đi.
"Ta rất lo lắng ngụy thần mạnh nhất Hồng Quân tham gia, nói vậy là ta sợ ngươi sẽ thất bại trong gang tấc, uổng mạng không công."
Nghe đến đó, Tiêu Thần lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, nụ cười có một vẻ sáng lạn khác thường. Hắn nói: "Ta là người tống tiễn Bán Tổ , bọn chúng không chết thì trong lòng ta khó mà yên được. Sẽ không uổng công đâu, ngay cả khi kết cục đã sớm được định. . ."
"Y nha y nha. . ." Tiểu thú lông xù nghe ra không ổn bèn cực lực phản đối loại nói ra điềm xấu như vậy.
"Nói đã rất nhiều, hiện tại ngươi hiểu chưa? Máu của trời cao. Tinh hoa đất bằng. Âm Dương giao chiến, huyền hoàng khóc rỏ máu mắt . . ."
Tiêu Thần gật đầu, đáp: "Ta hiểu."
"Những Tổ Thần như Toại Nhân thị mở Thiên Địa Đồng Lô thì sao?" Tiêu Thần đột nhiên hỏi đến vấn đề này.
Bất Tử Tà Vương lần đầu tiên thở dài rồi đáp: "Kỳ thật điều làm cho lo lắng chính là vấn đề Tổ Thần. Ta hoài nghi những người như Toại Nhân thị, Phục Hy, Nữ Oa đã sớm chết ở trong thời kỳ hồng hoang. Ta rất sợ một ngày kia đào lên hài cốt bọn họ . . ."
Tiêu Thần cũng là nhăn tít, nếu quả thật nói như vậy thì vấn đề liền cực kỳ nghiêm trọng . Nếu như các bậc Toại Nhân thị, Phục Hy, Nữ Oa đã sớm chôn xương cốt từ thời hồng hoang, như vậy là ai hiện tại đang tán dương các bậc Toại Nhân thị, Phục Hy?
Tiêu Thần mang theo Kha Kha rời khỏi vùng đất phong cảnh như họa của phía nam. Trước khi đi thì hắn đã hỏi Tà Vương nếu như có biến thì hậu quả khủng bố nhất là cái gì? Mà Tà Vương chỉ vẻn vẹn nói bốn chữ: Hồng Hoang Thiên Giới.
Nhìn thì như câu trả lời không đúng, nhưng Tiêu Thần lại biết, bốn chữ Hồng Hoang Thiên Giới này chỉ sợ cũng trầm trọng như Lục Đạo Luân Hồi.
Khi quay về từ nam lên bắc thì Tiêu Thần nhạy cảm cảm giác được linh khí trên Cửu Châu càng ngày càng thịnh, so với Trường Sinh Giới đã không còn sai biệt bao nhiêu. Mà cũng lúc này, ở phương đông của sa mạc Cửu Châu đột nhiên cuồn cuộn sóng lớn, bắt đầu có Bán Tổ đại chiến.
Khi Tiêu Thần nghe nói đến tin tức thì cuộc chiến đấu đã lắng lại. Lúc đầu hắn cũng không chú ý nhiều lắm. Nhưng rồi đột nhiên hắn biết được, hai bên trong khi giao chiến có đề cập đến người của Tịnh Thổ.
Chẳng lẽ là đồng hành của Huyền Vũ lão tổ giao chiến? Thanh Thanh đang học nghệ ở chỗ ông ấy nên rất có khả năng sẽ phải chịu tác động. Sau khi nhận được tin tức kia, Tiêu Thần mang theo Kha Kha chạy đến Đông Hải.
Sau khi đi tới Đông Hải thì không thấy người của Tịnh Thổ. Lại chỉ thấy vô số tu giả xuất hiện ở trong không trung trên biển đang nổi sóng.
Phía trước, có một bóng dáng mông lung hiện lên trong biển xanh làm cho tu giả tứ phương đến ngắm nhìn.
Đó cực kỳ giống một hòn đảo lớn đang lơ lửng, vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn. Nhưng mà nó lại mơ mơ hồ hồ, khó có thể thực sự nhìn thấy rõ.
Tiêu Thần trong lòng kinh hoàng, hắn nhạy cảm phát hiện hòn đảo nhỏ này có thể tự di chuyển từ không gian thiên địa thần bí, đang chầm chậm từ một vùng đất xa xôi không rõ nào đó mà xâm nhập vào Nhân Gian Giới.
Kha Kha lúc ấy liền kêu lên kinh ngạc, nó vừa nhảy vừa reo hò trên vai Tiêu Thần.
Tiêu Thần lúc ấy bị một tiếng gọi đó mà lạnh toát sống lưng, bởi vì cái tên mà tiểu thú đang gọi đó là -- Long Đảo.
"Tại sao lại là Long Đảo? !" Tiêu Thần cảm giác khó có thể tin nổi.
Kha Kha nghiêm túc gật đầu, nó thật sự cảm ứng được khí tức của cố hương.
Đông đảo tu giả quay đầu lại trừng mắt nhìn một người một thú đang giật mình la lên, nhưng sau khi thấy rõ đó là ai thì mọi người câm nín, rất nhanh cả một mảng không gian lớn đều trốn sạch.
Ma Tinh Tiêu Thần gần đây nếu nói đánh khắp những người vô địch thiên hạ thì cũng không sai biệt lắm. Uy thế vượt trội với thế hệ trẻ tuổi, còn có Hoàng Nê Thai trong tay nên đến cao thủ tiền bối cũng chỉ có thể nuốt hận cho qua. Hắn đánh cho người trong thiên hạ câm hơi lặng tiếng, không người nào dám cùng tranh giành.
Vừa lúc đó, Tiêu Thần cảm giác Hoàng Nê Thai ở không gian bên trong đột nhiên bắt đầu rung động, rồi sau đó lại tự mình bay ra. Sau đó nó cùng với Kha Kha phóng lên cao, một mực nhằm hướng Ung Châu bay đi.
Khi trở lại Cổ Thôn thì, Tiêu Thần cảm thấy kinh ngạc sâu sắc, những ảo ảnh mông lung hiện ra, toà cự thành dưới đất tựa hồ đem hết hiển linh phơi ra trên mặt đất.
Đây là. . . Có một số việc vượt quá sức tưởng tượng của Tiêu Thần , trong mơ hồ hắn cảm giác được đó là một tòa thành trì quen thuộc !
"Ùhm . . ."
Một tiếng rít gào từ sâu trong lòng đất truyền đến, tiếng gầm nặng nề làm mặt đất chấn động kịch liệt.
Trong mơ mơ hồ hồ, Tiêu Thần tựa hồ thấy được không ít bóng dáng to lớn đang đi lại trong toà thành khổng lồ.
Ngọn đèn cổ vĩnh cửu dưới đất khi phải đối diện khí thế hào hùng của Cổ Thành thì nó phát ra ánh sáng chập chờn có vẻ rất lờ mờ, khó có thể thực sự thấy rõ tất cả.
Nhưng mà Tiêu Thần đã có một cảm giác kinh hãi. Hắn đích thực cảm ứng được một bầu không khí khủng bố quen thuộc.
Mà tiểu thú Kha Kha cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy. Hàng lông mi thật dài không ngừng chớp chớp, đôi mắt tràn ngập linh khí nhìn chăm chú gắt gao vào sâu trong lớp đất ở bên dưới Cổ Thôn.
Tất cả bắt đầu từ nơi này sao?
Nhưng mà toà Cổ Thành kia thì làm thế nào có thể lại hiện ra được?
Tiêu Thần lẳng lặng trông chừng bảy ngày tại Cổ Thôn, Cổ Thành dưới đất mỗi ngày như thể đều đang đi lên. Mặc dù thong thả, nhưng xu thế hướng về phía trước là không thay đổi.
Rốt cục hắn mơ hồ thấy được một mặt Thiên Bi vĩ đại cao vút ở giữa Cổ Thành. Trong cái vẻ như có như không đó hắn cảm giác được khí tức tử vong quen thuộc.
Tử Thành!
Không ngờ là Tử Thành trên Long Đảo !
Nó lại xuyên giới mà đến.
Tại sao nó hiển linh ở nhân gian? !
Điều này thật sự vượt quá dự liệu của Tiêu Thần, hoàn toàn thật không ngờ là có toà thành hùng vĩ ở dưới đất của hồng hoang Cổ Thôn, không ngờ là hắn đã từng xông vào Tử Thành quá khủng bố.
Dần dần Tiêu Thần thấy rõ , Tử Thành đang ở nơi nào đó dưới đất, rõ ràng là nằm trong một chốn không gian chết chóc. Nó đang từ từ tới gần Nhân Gian Giới.
Mà điểm đón nhận chính là hồng hoang Cổ Thôn.
"Dùng tâm mà cảm ứng đi." Lời nói của người thần bí giống như có thêm một cỗ ma lực làm cho Tiêu Thần thu lại ánh mắt sắc bén, hắn từ từ tản ra thần thức nhằm phía trời cao thăm thẳm.
Khi dung nhập vào chỗ sâu trong vòm trời thì tâm thần hắn chấn động mãnh liệt, hắn đã thấy một vài hình ảnh khó có thể tin nổi. Bóng người vô tận đang lơ lửng, đó hẳn là chúng sinh thiên hạ, nếu không thì làm thế nào có thể có nhiều người như vậy, có điều là tất cả mọi người đang lâm vào giấc ngủ say.
Một trận gió thổi tới, hình ảnh chúng sinh ngủ say hóa thành tro bụi, trong thiên địa hoàn toàn trống vắng. Tiêu Thần dần dần thấy rõ bóng dáng của các Bán Tổ lộ ra. Hắn thấy được đám người Tiếp Dẫn đạo nhân, Chuẩn Đề Đạo Nhân, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy oai phong một cõi, tiếp theo hắn lại thấy được đám người Bạch Hổ Thánh Hoàng, Tam Anh Thái Quân, Thái Dương Thánh Thần tung hoành trong thiên địa.
Trời cao rung động, càng có nhiều bóng người hiển linh ra, Tiêu Thần trào dâng một cảm giác kỳ dị. Những người đó rõ ràng là hắn không nhận ra, nhưng lập tức có thể gọi tên của họ.
Độc Cô Cầu Bại, Thạch Chi Hiên, Lý Tầm Hoan. . .
Còn có rất nhiều nhân vật trong truyền thuyết, bọn họ trong cơn mưa bay đầy trời đang rong ruổi dưới bầu trời.
Cho đến khi có mấy mặt Thiên Bi bay tới, làn mưa lay động, trời cao nhỏ máu, đất bằng sinh hoa tinh, Bán Tổ gầm rống, chư thần sợ hãi.
Thây phơi ngàn dặm, máu chảy trôi lá chắn, một hình ảnh thê lương hiện ra ở trước mắt.
Tất cả điều này dự báo cái gì? Tiêu Thần kinh ngạc đồng thời suy nghĩ đủ cách cũng không giải đáp được.
Hắn thấy được rất nhiều người, thậm chí cả những gương mặt trước kia chưa từng biết. Mà lại chỉ trong nháy mắt đã biết bóng người kia là ai, thật sự quá mức kì quái cùng huyền bí .
Nhưng trong rất nhiều đại nhân vật thì hình như lại thiếu đi không ít người. Hắn chưa từng nhìn thấy Hiên Viên đại đế, chưa từng thấy Chiến Thần Hình Thiên, cũng không hề phát hiện ra Xi Vưu. Thậm chí Lão Tử cùng Phật Đà cũng đều là loé lên liền biến mất .
Tất cả cảnh này tựa như ảo mộng, tất cả bóng dáng đều từ từ mờ nhạt đi, cũng không để lại cái gì trong không trung bao la. Thần thức của Tiêu Thần từ từ mất đi rồi sau đó trở lại với thế giới thực tế, tất cả khôi phục rõ ràng.
Ở giữa những dãy núi cao lũng sâu xanh ngắt, con sông nhỏ rì rào róc rách chảy xuôi, chim rừng ca hót véo von. Những thảm hoa dại theo gió đưa tới muôn vàn đợt hương thơm ngát, tất cả đều là thiên nhiên tươi đẹp đầy sức sống như vậy.
Tiêu Thần vẫn đang ngồi ở bên cạnh bàn đá. Người thần bí thì như bàn thạch vẫn không nhúc nhích ngồi ở một phía khác, phảng phất như vừa rồi chẳng qua chỉ là một giấc mộng cảnh.
Tiểu Kha Kha hồ nghi gãi gãi đầu, vừa rồi nó cũng thấy rất nhiều hình ảnh nên đang nghi hoặc chớp chớp mắt, nó không giải thích được mà nhìn quanh mọi nơi để đánh giá.
"Những... điều này. . . Rốt cuộc có ý tứ gì?" Tiêu Thần nhìn chăm chú người thần bí , hắn thật sự khó có thể hiểu rõ ràng bí ẩn trong đó.
"Từ đầu đến cuối ta đều ở nói là hư ảo lẫn chân thật." Giọng điệu của người thần bí như kẻ không sợ hãi, người dẫu chết cũng không ngừng: "Nếu như ta nói Bán Tổ là Hư Vô thì ngươi tin tưởng sao? Thậm chí, ngay cả Bất Tử Tà Vương Thạch Chi Hiên ta đều là hư ảo, ngươi tin tưởng sao?"
Tiêu Thần bị kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm. Người trước mắt này không ngờ lại là Bất Tử Tà Vương? Làm cho người ta không thể không kinh ngạc. Mà lời lão nói thì càng không thể tưởng tượng nổi, thật sự làm cho người ta khó lòng tin được.
"Nếu ngươi không tồn tại. Như vậy là người phương nào đang đứng trước ta , và từ đâu tới đây?"
"Bất cứ chuyện gì cũng có thể tìm được mặt đối lập. Có chân thật tự nhiên có hư ảo, ta từ Hư Vô mà đến."
Đối với điều này thì Tiêu Thần vốn không tin. Nó thật sự là nằm mơ giữa ban ngày, quá mức hoang đường . Hắn có lý do tin tưởng rằng Tà Vương bị tẩu hỏa nhập ma .
"Vì đời nguời chính là một giấc mộng lớn, thậm chí có thế giới chỉ là một giấc mộng cảnh, rất nhiều người đều đang sống ở trong mộng người khác."
Bất Tử Tà Vương chính là nhân vật danh chấn nghìn đời , lời nói càng ngày càng kinh động lòng người, làm cho người ta khó có thể hiểu rõ.
Những lời này thật sự làm cho người ta khó mà tin được, bởi vì nó đảo lộn nhận thức trong dĩ vãng của Tiêu Thần. Nhưng mà tiểu Kha Kha lại đang chăm chú lắng nghe. Nó nghiêng đầu đầu tò mò nhìn Tà Vương, tựa hồ rất cảm thấy hứng thú đối với những kiểu đàm luận thế này.
"Nguyên Thủy, Thông Thiên, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn những người này thật sự tồn tại sao? Ai có thể trong những dấu vết lưu lại ở Man Hoang tìm được ghi chép qua năm tháng của bọn họ?"
"Y nha. . ." Kha Kha gật đầu, bảo Tà Vương tiếp tục nói.
Tiêu Thần cũng lộ ra vẻ trầm tư, không thể không thừa nhận Tà Vương thật đúng là tà dị, ngôn ngữ động trời.
"Toại Nhân thị, Hữu Sào thị, Phục Hy, Nữ Oa những người này mặc dù sống ở trong thời kỳ hồng hoang. Dẫu đã trải qua vô tận năm tháng, nhưng mà vẫn có khả năng tìm được căn cứ chính xác về sự tồn tại chân thật của bọn họ. Bọn họ là Tổ Thần đích thực. Mà cái đám Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, Thái Dương Thần là cái gì? Chẳng qua là mộng ảo không tìm thấy, là ngụy thần ( giả thần thánh) sinh ra từ Hư Vô."
Tiêu Thần cùng Kha Kha lẳng lặng nghe, không hề nói chen vào.
"Nếu như nói ngụy thần mạnh nhất trên thế giới này là ai, như vậy nhất định chính là Hồng Quân , được xưng có thể đứng ngang hàng cùng Tổ Thần đích thực, đủ sức đánh quyết định sinh tử."
Tiêu Thần đối với cái tên Hồng Quân này cũng không xa lạ, truyền thuyết chính là sư phụ của Nguyên Thủy cùng Thông Thiên, không nghĩ tới hôm nay lại bị Tà Vương ban cho cái danh "Rút roi phạt trượng" .
"Giả làm thật thì thật cũng giả, không cầu mà có , có vẫn không. Hồng Quân từ hư ảo mà đến, nhưng là cũng đã từ hư tụ thành thực, chiến lực có thể so với một vị Tổ Thần, đây là thể hiện của hư ảo đến mức tận cùng. Thật đáng tiếc, có những người không đi bái Tổ Thần đích thực như Toại Nhân thị, Phục Hy, Nữ Oa ,nhưng đối với Hồng Quân lại hô đại đạo chí thánh."
Nếu như bảo Tiêu Thần lúc đầu vẫn còn cho rằng Tà Vương đang nói vớ nói vẩn, nhưng hiện tại chính là bội phục dũng khí của lão. Dám nói năng "Đại nghịch bất đạo" như thế, đây chính là mạo hiểm bị nước bọt dìm chết đuối, bị môn đồ của Hồng Quân vây công đến hình thần câu diệt.
"Ta hy vọng hư ảo tan biến để trở lại thế giới chân thật như cũ, thấy được ngươi thì ta lại thấy được hy vọng."
Tiêu Thần trầm lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Một mình lão cũng là hư ảo, tại sao lại như thế?"
"Trong hư ôm thực, trong thực chứa hư, ta có một trái tim đích thật của con người."
Những lời này mặc dù cũng không làm rung động thiên địa, nhưng Tiêu Thần lại cảm giác được nó thật sự có thể so với âm thanh hủy diệt, có khả năng khiến thế giới mất đi.
"Ta rất lo lắng ngụy thần mạnh nhất Hồng Quân tham gia, nói vậy là ta sợ ngươi sẽ thất bại trong gang tấc, uổng mạng không công."
Nghe đến đó, Tiêu Thần lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, nụ cười có một vẻ sáng lạn khác thường. Hắn nói: "Ta là người tống tiễn Bán Tổ , bọn chúng không chết thì trong lòng ta khó mà yên được. Sẽ không uổng công đâu, ngay cả khi kết cục đã sớm được định. . ."
"Y nha y nha. . ." Tiểu thú lông xù nghe ra không ổn bèn cực lực phản đối loại nói ra điềm xấu như vậy.
"Nói đã rất nhiều, hiện tại ngươi hiểu chưa? Máu của trời cao. Tinh hoa đất bằng. Âm Dương giao chiến, huyền hoàng khóc rỏ máu mắt . . ."
Tiêu Thần gật đầu, đáp: "Ta hiểu."
"Những Tổ Thần như Toại Nhân thị mở Thiên Địa Đồng Lô thì sao?" Tiêu Thần đột nhiên hỏi đến vấn đề này.
Bất Tử Tà Vương lần đầu tiên thở dài rồi đáp: "Kỳ thật điều làm cho lo lắng chính là vấn đề Tổ Thần. Ta hoài nghi những người như Toại Nhân thị, Phục Hy, Nữ Oa đã sớm chết ở trong thời kỳ hồng hoang. Ta rất sợ một ngày kia đào lên hài cốt bọn họ . . ."
Tiêu Thần cũng là nhăn tít, nếu quả thật nói như vậy thì vấn đề liền cực kỳ nghiêm trọng . Nếu như các bậc Toại Nhân thị, Phục Hy, Nữ Oa đã sớm chôn xương cốt từ thời hồng hoang, như vậy là ai hiện tại đang tán dương các bậc Toại Nhân thị, Phục Hy?
Tiêu Thần mang theo Kha Kha rời khỏi vùng đất phong cảnh như họa của phía nam. Trước khi đi thì hắn đã hỏi Tà Vương nếu như có biến thì hậu quả khủng bố nhất là cái gì? Mà Tà Vương chỉ vẻn vẹn nói bốn chữ: Hồng Hoang Thiên Giới.
Nhìn thì như câu trả lời không đúng, nhưng Tiêu Thần lại biết, bốn chữ Hồng Hoang Thiên Giới này chỉ sợ cũng trầm trọng như Lục Đạo Luân Hồi.
Khi quay về từ nam lên bắc thì Tiêu Thần nhạy cảm cảm giác được linh khí trên Cửu Châu càng ngày càng thịnh, so với Trường Sinh Giới đã không còn sai biệt bao nhiêu. Mà cũng lúc này, ở phương đông của sa mạc Cửu Châu đột nhiên cuồn cuộn sóng lớn, bắt đầu có Bán Tổ đại chiến.
Khi Tiêu Thần nghe nói đến tin tức thì cuộc chiến đấu đã lắng lại. Lúc đầu hắn cũng không chú ý nhiều lắm. Nhưng rồi đột nhiên hắn biết được, hai bên trong khi giao chiến có đề cập đến người của Tịnh Thổ.
Chẳng lẽ là đồng hành của Huyền Vũ lão tổ giao chiến? Thanh Thanh đang học nghệ ở chỗ ông ấy nên rất có khả năng sẽ phải chịu tác động. Sau khi nhận được tin tức kia, Tiêu Thần mang theo Kha Kha chạy đến Đông Hải.
Sau khi đi tới Đông Hải thì không thấy người của Tịnh Thổ. Lại chỉ thấy vô số tu giả xuất hiện ở trong không trung trên biển đang nổi sóng.
Phía trước, có một bóng dáng mông lung hiện lên trong biển xanh làm cho tu giả tứ phương đến ngắm nhìn.
Đó cực kỳ giống một hòn đảo lớn đang lơ lửng, vô cùng rộng lớn, vô biên vô hạn. Nhưng mà nó lại mơ mơ hồ hồ, khó có thể thực sự nhìn thấy rõ.
Tiêu Thần trong lòng kinh hoàng, hắn nhạy cảm phát hiện hòn đảo nhỏ này có thể tự di chuyển từ không gian thiên địa thần bí, đang chầm chậm từ một vùng đất xa xôi không rõ nào đó mà xâm nhập vào Nhân Gian Giới.
Kha Kha lúc ấy liền kêu lên kinh ngạc, nó vừa nhảy vừa reo hò trên vai Tiêu Thần.
Tiêu Thần lúc ấy bị một tiếng gọi đó mà lạnh toát sống lưng, bởi vì cái tên mà tiểu thú đang gọi đó là -- Long Đảo.
"Tại sao lại là Long Đảo? !" Tiêu Thần cảm giác khó có thể tin nổi.
Kha Kha nghiêm túc gật đầu, nó thật sự cảm ứng được khí tức của cố hương.
Đông đảo tu giả quay đầu lại trừng mắt nhìn một người một thú đang giật mình la lên, nhưng sau khi thấy rõ đó là ai thì mọi người câm nín, rất nhanh cả một mảng không gian lớn đều trốn sạch.
Ma Tinh Tiêu Thần gần đây nếu nói đánh khắp những người vô địch thiên hạ thì cũng không sai biệt lắm. Uy thế vượt trội với thế hệ trẻ tuổi, còn có Hoàng Nê Thai trong tay nên đến cao thủ tiền bối cũng chỉ có thể nuốt hận cho qua. Hắn đánh cho người trong thiên hạ câm hơi lặng tiếng, không người nào dám cùng tranh giành.
Vừa lúc đó, Tiêu Thần cảm giác Hoàng Nê Thai ở không gian bên trong đột nhiên bắt đầu rung động, rồi sau đó lại tự mình bay ra. Sau đó nó cùng với Kha Kha phóng lên cao, một mực nhằm hướng Ung Châu bay đi.
Khi trở lại Cổ Thôn thì, Tiêu Thần cảm thấy kinh ngạc sâu sắc, những ảo ảnh mông lung hiện ra, toà cự thành dưới đất tựa hồ đem hết hiển linh phơi ra trên mặt đất.
Đây là. . . Có một số việc vượt quá sức tưởng tượng của Tiêu Thần , trong mơ hồ hắn cảm giác được đó là một tòa thành trì quen thuộc !
"Ùhm . . ."
Một tiếng rít gào từ sâu trong lòng đất truyền đến, tiếng gầm nặng nề làm mặt đất chấn động kịch liệt.
Trong mơ mơ hồ hồ, Tiêu Thần tựa hồ thấy được không ít bóng dáng to lớn đang đi lại trong toà thành khổng lồ.
Ngọn đèn cổ vĩnh cửu dưới đất khi phải đối diện khí thế hào hùng của Cổ Thành thì nó phát ra ánh sáng chập chờn có vẻ rất lờ mờ, khó có thể thực sự thấy rõ tất cả.
Nhưng mà Tiêu Thần đã có một cảm giác kinh hãi. Hắn đích thực cảm ứng được một bầu không khí khủng bố quen thuộc.
Mà tiểu thú Kha Kha cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng hiếm thấy. Hàng lông mi thật dài không ngừng chớp chớp, đôi mắt tràn ngập linh khí nhìn chăm chú gắt gao vào sâu trong lớp đất ở bên dưới Cổ Thôn.
Tất cả bắt đầu từ nơi này sao?
Nhưng mà toà Cổ Thành kia thì làm thế nào có thể lại hiện ra được?
Tiêu Thần lẳng lặng trông chừng bảy ngày tại Cổ Thôn, Cổ Thành dưới đất mỗi ngày như thể đều đang đi lên. Mặc dù thong thả, nhưng xu thế hướng về phía trước là không thay đổi.
Rốt cục hắn mơ hồ thấy được một mặt Thiên Bi vĩ đại cao vút ở giữa Cổ Thành. Trong cái vẻ như có như không đó hắn cảm giác được khí tức tử vong quen thuộc.
Tử Thành!
Không ngờ là Tử Thành trên Long Đảo !
Nó lại xuyên giới mà đến.
Tại sao nó hiển linh ở nhân gian? !
Điều này thật sự vượt quá dự liệu của Tiêu Thần, hoàn toàn thật không ngờ là có toà thành hùng vĩ ở dưới đất của hồng hoang Cổ Thôn, không ngờ là hắn đã từng xông vào Tử Thành quá khủng bố.
Dần dần Tiêu Thần thấy rõ , Tử Thành đang ở nơi nào đó dưới đất, rõ ràng là nằm trong một chốn không gian chết chóc. Nó đang từ từ tới gần Nhân Gian Giới.
Mà điểm đón nhận chính là hồng hoang Cổ Thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.