Trường Sinh Giới

Chương 269: Võ giả ấn kí cuối cùng

Tất Minh Vũ

11/03/2013

Ý thức Tiêu Thần mơ hồ.Đã tiến vào trạng thái hấp hối,bị ba thanh Chiến Kiếm đâm thủng thân thể, cho dù là đại thần thông cũng không thể bình yên vô sự.

Mặc dù Chiến Kiếm cũng không có phát ra loại khí tức hủy thiên diệt địa nhưng là đơn thuần công kích thân thể cũng không phải là thứ mà Tiêu Thần có đủ khả năng thừa nhận.

Nhưng nếu nó chỉ tầm thường thì cỡ người như Nguyên Thủy, Thông Thiên, Lão Tử làm sao lại phải ra tay cướp đoạt nó chứ?

Mười sáu huyệt đạo trong cơ thể được thần hóa,chậm rãi tràn ra từng tia sinh mệnh Tinh Nguyên.

Thân thể Tiêu Thần gần như sụp đổ,lại được một tia sinh mệnh chói sáng chiếu rọi. Làn da nứt nẻ khô héo, đột nhiên xuất hiện từng đạo sinh mệnh như một nguồn suối,đây là loại bổ xung hữu hiệu nhất.

Những đốm lấp lánh hiện ra làm làn da Tiêu Thần trong suốt như tỏa sáng lấp lánh. Dòng huyết dịch từ từ đọng lại, vết thương cũng khép lại dần dần.

Mà ba thanh Chiến Kiếm truyền thuyết thì như dung hợp cùng Tiêu Thần với nhau, phảng phất chúng từng sinh trưởng trên thân thể hắn.

Tiêu Thần vốn lâm vào trạng thái hấp hối bắt đầu từ từ tỉnh lại. Trước mặt là một khối Thiên Bia (bia trời) thật lớn vươn thẳng lên trời cao ngất trong mây. Phía sau Thiên Bia mơ hồ như có Thần Viên (vườn thần ).Mây mù mờ mờ ảo ảo làm không cách nào thấy rõ toàn cảnh. Chỉ đại khái cảm giác nó đặc biệt im lặng, giống như cõi đất trời hoàn toàn mới

.

Giờ phút này Lão Tử, Phật Đà, Thông Thiên, Nguyên Thủy đã đứng ở vùng phụ cận Thiên Bia, đang cẩn thận quan sát vườn thần. Bên trong hiện ra một điểm sáng bay rất nhanh. Không ngờ lại là con Tuyết Bạch Tiểu Thú, phảng phất như nó không bị một chút ảnh hưởng nên tự do phi hành ở bên trong.

Gió nhè nhẹ thổi làm tản mát một chút sương mù nên dần dần lộ ra một chút hình dáng. Vườn thần tựa hồ là không gian tồn tại độc lập. So với không gian xung quanh thì chả liên quan chút nào, hoàn toàn xa lạ. Nó làm không gian chung quanh méo mó như thể đã được khảm vào bên trong theo một cách nào đó. Rất khó phán đoán vườn thần đến tột cùng là không gian như thế nào.

Thấy ba thanh Chiến Kiếm cắm vào Tiêu Thần bay tới, mấy vị thần Thái Dương,Thánh A La, Khổng Tuyên , Bạch Hổ Thánh Hoàng có chút kinh dị nhưng lại không thể tránh được. Ở trong không gian này thì bán Tổ Thần đều mất đi thần thông, khó có thể ngự không phi hành.

Trơ mắt nhìn ba thanh Chiến Kiếm xọc vào Tiêu Thần trực chỉ hướng Thiên Bia lướt tới.

Thiên bia cao như một quả núi lớn phát hắc vụ đầy trời, chỉ phút chốc đã bao phủ cả Tiêu Thần cùng ba thanh Chiến Kiếm ở bên trong.

“Y nha y nha…”

Như là có cảm ứng,tiểu thú trắng muốt Kha Kha cảm giác được khí tức quen thuộc bèn vọt ra rất nhanh.Nó dĩ nhiên có thể bay. Cho dù là trong Thần Viên hay tại Thế Giới Thất Lạc thì cũng không có bất cứ trở ngại gì, không gian này đối với nó …đúng là không có bất cứ ảnh hưởng gì.

Giờ phút này.Nó đã có thân thể, đó là nhờ Thông Thiên giáo chủ tạm thời vì nó mà luyện ra.

Xoát

Quang mang chợt lóe, Kha Kha vọt tới Thiên Bia cách đó không xa mà lo lắng kêu. Nó không ngừng xông vào Thiên Bia, nhưng căn bản không có cách nào làm được gì. Những đám mây đen vô tận quay cuồng, ở trong đó ẩn chứa một cỗ lực lượng dồi dào. Đến cường đại như là Thông Thiên giáo chủ, Lão Tử, Nguyên Thủy cũng phải nhíu mày. Có thể thấy lực lượng đó đáng sợ như thế nào.

Nhưng mà đám may đen đó không hề chủ động công kích, nó chỉ là bị động ngăn cản tiểu thú tiến gần mà thôi. Muôn vàn mây đen hoàn toàn nuốt chửng Tiêu Thần.

“Nhanh mà đi Thất Thiên Đường thôi, hiện tại ngươi không cứu được hắn” Thông Thiên giáo chủ hướng Kha Kha truyền âm tới.

“Không đi!Không đi!Không đi!”Thần thức dao động truyền tới, tiểu thú ra sức lắc đầu, ở trong đôi mắt tràn đầy lo lắng hoang mang.

Cách đó không xa, trong mắt Bạch Hổ Thánh Hoàng lóe sáng rồi sau đó lạnh lùng nói ”Con tiểu thú này không lưu lại được”Đang khi nói chuyện thì lão nhìn sang Nguyên Thủy ở phía bên cạnh .

Nguyên Thủy không có nói gì, nhưng Thông Thiên lại lạnh lùng hừ một tiếng mà nói ”Chuyện không có gì tiến triển, nếu ai dám giết nó thì đừng trách Thông Thiên ta trở mặt vô tình”

“Chín lớp phong ấn đã phá xong, con thú này đương nhiên nên giết” Nguyên Thủy lên tiếng. Mặc dù ngữ khí nói chuyện nhàn nhạt, không hề có một chút sát ý, nhưng nếu là nhân vật như thế mở miệng thì đủ để nói rõ vấn đề nghiêm trọng.

Bình thường, Nguyên Thủy vung tay là có khả năng làm cho vô số tu giả hôi phi yên diệt ( hồn tan thịt nát) nên căn bản sẽ không nhằm vào nhân vật con con. Vậy mà hôm nay lại chủ trương muốn giết Bạch Tuyết tiểu thú, thực không chút tương xứng với địa vị cao lớn của Tôn Sư.

“Cầm thanh kiếm này đi chém tấm bia đá.”Nguyên Thủy hướng Kha Kha truyền âm rồi đưa một thanh Chiến Kiếm cổ xưa.

“Y nha…”

Tiểu thú hồ nghi nhìn lão một chút.Rồi sau đó hóa thành một luồng bạch quang nay xuống.

Vô thanh vô thức.Chiến Kiếm bay chéo lên,thẳng hướng tới Kha Kha,đồng thời không gian phảng phất bị khép chặt lại mà phong tỏa đường lui của tiểu thú.

Bên cạnh, Bạch Hổ Thánh Hoàng,đại Thiên Ma mắt lộ ra vẻ kinh hoàng. Bọn họ đã mất hết thần thông, hôm nay chỉ còn thân thể cường hãn bảo vệ tránh lực sát thương lớn. Thật không ngờ Nguyên Thủy dĩ nhiên vẫn còn sót lại một phần thần thông, bán Tổ Thần cũng rất đáng sợ.

“Y nha…”Tuyết Bạch tiểu thú phẫn nộ kêu. Tiểu thú dùng trảo hết sức huy động. Thất Thải Thần Quang ( hào quang bảy màu) toàn lực xuất thủ quét về phía Chiến Kiếm đang đâm tới.

Xoát

Chiến Kiếm như là không gì mà không phá nổi, mặc dù không phát ra năng lượng nhưng đơn thuần lấy sức chém tới mà bửa đôi Thất Thải Thần Quang rồi không còn gì ngăn cản mà chém về hướng Kha Kha. Có điều hào quang bị chém thành hai nửa lại chia đôi quét về phía Nguyên Thủy.

Hào quang đã kết tụ thành thực thể va đập vào lực phất ống tay áo của Nguyên Thủy phát ra tiếng nổ”Phanh” rung đất trời mà hoàn toàn tiêu tán trên bầu trời. Còn trong không trung Tuyết Bạch tiểu thú vọt lên cực nhanh thoát hiểm tránh khỏi thanh Chiến Kiếm, nhưng cũng không thể tránh khỏi kiếm khí Địa Kiếm đánh vào nên khóe miệng tràn ra vết máu ti ti.

Dù bay trên bầu trời nhưng nó vẫn khó tránh thoát. Bởi vì cả không gian này bị Nguyên Thủy phong ấn mà như một lao ngục giữa không trung. Nó mặc dù cũng biết thần thông cấm chế, nhưng giờ phút này không rõ cách nào phá giải.

Có thể thấy Nguyên Thủy cường đại ra sao. Ở trong phiến không gian thần bí này , ngoài Kha Kha cơ hồ mọi người đều mất đi thần thông chỉ còn dựa vào thân thể cường hãn. Nhưng lão vẫn thể hiện một phần uy năng, thực lực đúng là cao thâm không thể phỏng đoán.



Nếu như không phải toàn bộ lực lượng thần thông của lão không cách nào thi triển ra thì chỉ sợ một kích cũng đủ làm cho Bạch Tuyết tiểu thú chết đi mấy lần.

Đây là thực lực bán Tổ Thần, mặc dù giờ phút này như lông Phượng Hoàng đã rụng nhưng cũng không phải thứ người khác có thể bằng được.

“Nguyên Thủy bại hoại, ngươi là đại ác nhân…” Tiểu thú Bạch Tuyết vốn cũng rất lo lắng, giờ phút này vô cùng uất ức , phẫn nộ hét lớn:”Ngươi tại sao muốn gạt ta, định giết ta?”

“Ngươi không ứng được vào kiếp này nên cần phải diệt!”Nguyên Thủy nói lạnh lùng. Chiến Kiếm trong tay một lần nữa giơ lên hướng tiểu thú Bạch Tuyết ở phía xa không trung.

“Đây là số trời định. Ngươi phải chết, không thể sống được!” Bạch Hổ Thánh Hoàng chậm rãi đi vào không gian lao ngục của Nguyên Thủy, dáng vẻ uy nghiêm đáng sợ mà lạnh lùng đối diện Kha Kha trong không gian lao ngục.

Xoát

Lại là một đạo quang mang yếu ớt từ Chiến Kiếm phát ra quét trúng Kha Kha. Mặc dù Nguyên Thủy không thể phát ra toàn bộ uy năng nhưng dù sao lão cũng là bán Tổ Thần.Mới. Mới chỉ cần một phần lực lượng như vậy nhưng căn bản Tiểu thú Bạch Tuyết cũng không thể đối kháng.

Kha Kha mặc dù cố gắng phát ra Thất Thải Hà Quang, nhưng hào quang vẫn bị chấn nát, còn miệng phun ra một ngụm tiên huyết.

Tiểu thú Bạch Tuyết vô cùng kinh sợ. Mặc dù còn nhỏ nhưng rất tinh quái, đương nhiên nó biết đây là lấy cớ.Trước mắt có người muốn loại trừ nó, lo lắng nó cùng Tiêu Thần được đám mây đen của Thiên Bi bao trùm. Tức giận với tình cảnh trước mắt, nó cố gắng tìm cách thoát đi nhưng căn bản là không phá nổi được không gian phong ấn của Nguyên Thủy.

Kha Kha đảo mắt qua Lão Tử, Phật Đà, Thánh Ala, Thần Thái Dương, phát hiện tất cả mọi người vô cùng hờ hững,tựa hồ tất cả đã ngầm đồng ý với nhau.

Nguyên Thủy xuất đạo kiếm khí yếu ớt thứ ba bay đến,Kha Kha lại một lần nữa bị quét trúng , máu tươi tự trong miệng lần nữa tràn ra.Nó có chút mù mờ, thật sự không biết những người này tại sao giết nó, nó chưa từng nghĩ tới lòng người lại ác nghiệt như thế.

Tựa hồ cảm giác khó có thể đào thoát. Nó quay về phía Thông Thiên giáo chủ đặt câu hỏi. Âm thanh non nớt,ngây thơ vô cùng.

“Thông Thiên ngươi tại sao cũng muốn giết ta? Đây là tại sao?”

Ba thanh Chiến Kiếm thẳng tắp xiên qua Tiêu Thần bay về phía Thiên Bia.

“Keng”

Cú va đập mạnh mẽ vào Thiên Bia làm gân cốt hắn suýt nữa nát bấy, đau nhức khiến Tiêu Thần phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Hắn không biết tại sao lại như vậy, không hiểu ba thanh Chiến Kiếm vì cơ gì mà xuyên thủng hắn rồi bay thẳng về hướng Thiên Bia.

“Tên này .... Rất kém cỏi!”

Vừa lúc đó, một âm thanh già nua đột ngột vang lên.

“Tư chất không được tốt lắm, mới chỉ là căn cốt dạng hai mươi năm có thể gặp một lần. Ngay cả loại căn cốt ngàn năm, vạn năm mới gặp mà cũng không có được, tư chất kém như vậy có thể nào truyền thừa nổi?”

Âm thanh giống như xuyên qua không gian từ thời thượng cổ mà đến, lúc có lúc không nghe thực xa xưa, lại có một phần khí tức mênh mông nhưng không thốt ra được.

“Ngươi là ai?” Tiêu Thần kinh ngạc không sao kể xiết, trên người cắm ba thanh Chiến Kiếm mà lại không còn một chút thần thông.Cái loại đau đớn xé gan đứt ruột này thực khó có thể nói nên lời.

“Ta là ta. Một người cũng sắp tiêu tán.”

“Truyền thừa cái gì?”

“Cũng không quan hệ. Tư chất của ngươi quá kém.Ta sẽ không truyền cho ngươi bất cứ lực lượng gì, mặc dù ngươi đã được ba thanh Chiến Kiếm tuyển chọn cũng không được.”

“Tuyển định ta?” Tiêu Thần kinh dị vô cùng. Rõ ràng bị ba thanh Chiến Kiếm xuyên thủng, suýt nữa thì cả thân thể này cũng sụp đổ. Nhưng hiện tại nghe được âm thanh già nua truyền đến thì tựa hồ cũng không đơn giản như nhìn bề ngoài.

“Cùng ta không quan hệ, chỉ là Chiến Kiếm tuyển định ngươi mà thôi, lực lượng của ta cũng sẽ không cho ngươi.”Âm thanh già nuao lạnh lùng vô cùng. Rõ ràng đối với Tiêu Thần không có một chút hứng thú nào.

Tiêu Thần cảm giác rất không thú vị,đối phuongr tựa hồ xem nhẹ hắn.

Ba thanh Chiến Kiếm một hồi rung động, mang theo Tiêu Thần một lần nữa bay lên xuyên qua lớp sương mù màu đen vô tận rồi quay tròn xung quanh Thiên Bia.

“Hừ,có thể học được nhiều ít bao nhiêu thì đấy là vận khí của ngươi, có điều không nên trông cậy vào lực lượng của ta.”Âm thanh già nua lại một lần nữa rung động phát ra.

Mặt thứ ba của Thiên Bia!

Đích thực chân phương là mặt thứ ba của Thiên Bia!

Đây là mơ ước tha thiết của Tiêu Thần, hắn rõ ràng thấy được những vết khắc trên Thiên Bia mà trong lòng kích động không nói nên lời.

Đồ án trời sinh trên Cổ bia!

Một bộ đồ án kinh mạnh huyền ảo phức tạp xuất hiện ngay trong lòng hắn.

Kích động đến phấn khởi!

Sau đó là đến công pháp. Tiêu Thần chỉ vẻn vẹn nhìn một lần liền nhớ rõ ràng rành mạch. Trong phút chốc huyền công tự vận hành, bộ đồ án trời sinh trên cổ bia tiếp tục hoàn mỹ thêm tầng thứ ba.

Vào giờ khắc này,thể xác và tinh thần Tiêu Thần xảy ra biến hóa vi diệu. Hắn phảng phất như sống lại từ trọng ngọn lửa lò Bát Quái, cảm giác như thân thể cùng tâm linh một lần nữa thăng hoa.



Bỗng nhiên vào lúc này,cảm giác huyền diệu bị ép buộc ngưng lại, ba thanh Chiến Kiếm không thèm để ý đến cảm thụ của hắn mà hướng đến mặt sau Thiên Bia bay đi. Từng hình khắc cổ xưa qua bao biến đổi hiện lên trước mặt hắn. Không thể nói đến bất cứ bố cục, chúng giống như những cây cỏ mọc cực kì lộn xộn.

“Chẳng nhẽ lại tương tự với thần thông Tứ đại Tán thủ?” Tiêu Thần kinh ngạc hô lên.Rồi sau đó bắt đầu tập trung tinh thần quan sát.

Âm thanh già nua một lần nữa vang lên ”Hừ. Đáng thương cho nghiệp Võ . Người đời ngày nay chỉ biết đến thần thông mà không hiểu chân ý võ thuật, đến bây giờ đã không còn một người võ học chân chính.”

“Ngươi đang nói cái gi?”

“Ta đang nói là xót xa vì ngiệp võ”

“Ta chính võ giả.”Tiêu Thần không phục nói.

“Hừ. Ngươi nói mình là võ giả. Vậy chỉ dựa vào võ giả thử đi giết hai bán Tổ Thần cho ta thử nhìn xem nào!”

“Ngươi…Bọn họ…”

"Bọn họ?”Âm thanh già nua có chút khinh thường mà nói ”Bọn họ thì đã làm sao, thần thông của bọn họ bị phong bế. Hôm nay chỉ có thể hiện ra một chút năng lực. Nếu như ngươi là một võ giả thuần túy thì tuyệt đối có thể cùng bọn họ độc chiến. Thế này đi, ngươi giết hai người thực lực bán Tổ Thần. Nếu như thành công thì ta truyền cho ngươi một phần đích thực của nghiệp võ”

“Lão là ai?”Tiêu Thần rất giật mình.

"Ta chính là võ giả ấn ký thuần túy cuối cùng. Không có thần thông. Không dùng pháp thuật.Không mượn Thiên Địa chi lực.Chỉ thuần túy tu võ”

“Chính là võ giả ấn ký? Chẳng lẽ ….. Như ta mà lão cũng không tính là võ giả sao?”

“Ngươi coi là cái gì. Ngươi so với những người đó có gì bất đồng? Đều chỉ là dùng thần thông mà thôi. Căn bản không hiểu ngiệp võ đích thực. Căn bản không biết đấu sĩ mạnh nhất trên thế giới này sinh ra như thế nào”

“Ta là võ giả, ta muốn tu võ” Tiêu Thần luôn luôn tự cho mình là võ giả, lúc này bị người khác khinh thường như thế nên cảm giác khó chịu vô cùng.

“Vậy phải đi giết bán Tổ Thần cho ta xem”

Khi đó , Nguyên Thủy một kiếm xuyên thủng Kha Kha rồi sau đó xiên luôn cả Tiểu thú Tuyết Bạch theo, mặc kệ cho máu tươi chảy thành dòng mà vòng qua thiên bia hướng về phía Thất Nhạc Viên đi tới.

Thông Thiên, Lão Tử, Phật Đà,Thần Thái Dương , Thánh A La, Khổng Tuyên, Bạch Hổ Thánh Hoàng, Đại Thiên Ma đi sát theo sau.

Xoẹt

Quang mang chợt lịm đi. Mạnh mẽ như bán Tổ Thần mà sau khi tiến vào Thất Nhạc Viên thì những quang mang cuối cùng trên người rốt cục cũng biến mất, chính thức không còn lưu lại một chút thần thông nào.

Bạch Hổ Thánh Hoàng nhắc nhở nói ”Coi chừng con tiểu thú. Nó là linh hồn bất diệt, không thể để cho nó chạy thoát.”

Nguyên Thủy hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng vô tình nói ”Chiến Kiếm xiên qua linh hồn nó, muốn chạy trốn khó như lên trời. Nó vĩnh viễn đều bị trấn áp”

Thất Nhạc Viên như một vườn hoa xinh đẹp hiếm có. Như một thế giới thần thoại hoàn mỹ, ngọc bích chập chờn lóe lên những tia chớp xanh. Muôn hoa khoe sắc, những cánh hoa óng ánh lấp lánh , tất cả giống như được thần linh chạm khắc mài giũa mà thành.

Vẫn không có động vật, chỉ có thực vật.Giống như một cõi cực lạc. Dòng sông nhỏ xinh đẹp nước trong suốt vô cùng đang chậm rãi mà lững lờ trôi tựa như dải ngọc xuyên qua cánh rừng xinh tươi.

Khi đến nơi này, mạnh mẽ như Nguyên Thủy, Lão Tử, Phật Đà cũng không dám có chút sơ ý. Bởi vị bọn họ đích thực đã mất hết thần thông, chỉ có thể dựa vào sức mạnh cơ bắp của thân thể.

“Y nha…” Tiểu thú Tuyết Bạch bị cắm xiên trên Chiến Kiếm không ngừng mất máu, thần trí đã không còn tỉnh táo, mơ mơ màng màng than thở ”Tiêu Thần …Ngươi ở đâu? Không có….Chuyện gì chứ. Thiên Bia không làm …tổn thương đến ngươi được.”

Bỗng nhiên lúc đó trong Thất Nhạc Viên xuất hiện sát khí!

Tiêu Thần bước vào Thất Nhạc Viên. Trên ngườicắm ba thanh Chiến Kiếm, trong mắt sát ý vô hạn. Hắn gắt gao nhìn chăm chú đám người Nguyên Thủy, Lão Tử, Phật Đà rồi sau đó phẫn nộ nhìn Thông Thiên giáo chủ. Cuối cùng tràn ngập đau đớn nhìn vào tiểu thú đang hôn mê lảm nhảm.

“Leng keng”

Tiêu Thần từ thân thể mình rút ra một thanh Chiến Kiếm, không ngờ cũng phát ra âm thanh ngân nga. Thân thể hắn phảng phất là vỏ Kiếm đích thực mà căn bản không có máu huyết chảy ra. Hắn chỉ Nguyên Thủy phía xa, lạnh lùng nói ”Ta cùng ngươi thế không đội trời chung, hôm nay ta phải giết bán Tổ Thần!”

Nguyên Thủy không buồn nhìn Tiêu Thần, hai mắt thâm thúy căn bản không thèm liếc hắn một cái mà chỉ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào ba thanh Chiến Kiếm cắm trên người hắn.

“Sát!”

Tiêu Thần hét lên một tiếng nhảy dụng lên. Một kiếm bổ ra.

Keng keng keng.

Âm thanh kim loại rung động thiên địa. Nguyên Thủy phất ống tay áo tùy ý huy động mà không ngừng giao phong cùng thanh Chiến Kiếm trên tay Tiêu Thần.

“Roẹt”

Như Chiến Kiếm tuốt ra khỏi vỏ, Tiêu Thần rút ra thanh Chiến Kiếm thứ hai từ trong thân thể.

Âm thanh già nua truyền đến vang vọng bên tai ”Nếu ngươi giết chết tất cả bán Tổ Thần trong Thất Nhạc Viên thì ta sẽ tận lực truyền chân ý võ giả cho ngươi. Bọn người Thông Thiên, Lão Tử, Phật Đà, Thánh A La, Thần Thái Dương nghe được âm thanh này lập tức vô cùng kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook