Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 22: Cuối Tháng 1
Cực Địa Phong Nhận
31/03/2024
Phòng 403 tòa ký túc xá nữ trường đại học khoa học tự nhiên Giang Lăng, gương mặt của Lâm Vũ Hi tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
“Anh Khải Hạo viết tiểu thuyết? Tháng trước kiếm được tận mấy trăm ngàn?” Cô kinh ngạc thốt lên.
Tuy nhiên, trong lòng cô, Tô Khải Hạo vẫn luôn là người lợi hại nhất. Lúc này, suy nghĩ đầu tiên trong lòng cô chính là, tại sao anh Khải Hạo lại không nói với mình chuyện này.
Trong lòng cô cảm thấy hơi ấm ức.
“Tiểu Vũ, con đừng nói chuyện này với ai nhé.”
Sau khi kể xong, Lưu Hồng Mai cũng không quên dặn dò một chút con gái của mình.
Chuyện Tô Khải Hạo biết kiếm tiền như vậy, càng ít người biết càng tốt. Đứng trên góc độ của bà ta thì không muốn người nào biết cả.
“Vâng, con biết rồi.” Lâm Hi Vũ buồn rầu gật đầu.
Kết thúc trò chuyện, Lâm Hi Vũ suy nghĩ một chút, mở KK ra, sau đó gửi tin nhắn cho Tô Khải Hạo.
Lâm Hi Vũ: Anh Khải Hạo, em nghe mẹ em nói anh đang viết một quyển tiểu thuyết.
Tô Khải Hạo: Ừ, anh mới viết tháng trước.
Lâm Hi Vũ: Sao anh không nói cho em biết chuyện này? Em cũng muốn đọc tiểu thuyết anh viết.
Tô Khải Hạo: Tiểu thuyết này không phù hợp với em đâu.
Lâm Hi Vũ: Tại sao?
Lâm Khải Hạo: Bởi vì anh viết truyện hậu cung.
Lâm Hi Vũ: Hả? Anh Khải Hạo, sao anh lại viết truyện hậu cung thế?
Tô Khải Hạo: Bởi vì truyện hậu cung có nhiều độc giả đọc hơn, anh không nói cho em là sợ em bất mãn.
Lâm Hi Vũ: Nào có.
...
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, những ấm ức trong lòng Lâm Hi Vũ lập tức tan biến hết.
Trò chuyện xong, Lâm Hi Vũ suy nghĩ một chút, sau đó tải app Bác Đằng về, tìm quyển [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] mà Tô Khải Hạo viết, bắt đầu đọc.
Đây là tiểu thuyết anh Khải Hạo viết, cô nhất định phải đọc thử.
Đọc đến đoạn Tiêu Dung Ngư xuất hiện, Lâm Hi Vũ thầm nhủ trong lòng.
“Nếu như anh Khải Hạo tỏ tình với mình, mình nhất định sẽ không từ chối.” Cô đỏ mặt, âm thầm suy nghĩ.
Tiêu Dung Ngư là thanh mai trúc mã của nam chính, Lâm Hi Vũ tự động tưởng tượng ra người đó chính là mình.
“A, nam chính hư hỏng quá, không những thích Tiêu Dung Ngư mà còn thích cả Thẩm Ấu Sở, sao anh Khải Hạo lại có thể viết quyển tiểu thuyết như thế này chứ?”
Lâm Hi Vũ đọc đến đoạn này thì bĩu môi, không vui nói.
“Anh Khải Hạo viết truyện hậu cung là vì độc giả của thể loại này nhiều, anh Khải Hạo chắc chắn không phải là kiểu người như Trần Hán Thăng.”
Lâm Hi Vũ vừa bất mãn đọc tiểu thuyết, vừa nghĩ về Tô Khải Hạo.
Cô biết nam sinh viết tiểu thuyết thường viết truyện hậu cung, là loại truyện có nhiều nữ chính, chuyện này cũng rất bình thường, cũng giống như nữ sinh hay viết truyện nhiều nam chính vậy, tất cả nam chính đều vô cùng tài giỏi, ai cũng điên cuồng theo đuổi nữ chính.
Bình thường cô không hay đọc tiểu thuyết, nhưng trong ký túc của cô có rất nhiều người thích tiểu thuyết.
Lâm Hi Vũ vừa đọc vừa gửi tin nhắn cho Tô Khải Hạo.
Lâm Hi Vũ: Anh Khải Hạo, em thích Tiểu Ngư Nhi lắm, sao anh lại để cô ấy chuyển trường?
Tô Khải Hạo: Không chuyển trường thì biết phải làm sao, chẳng lẽ ngầm thừa nhận sự tồn tại của Thẩm Ấu Sở?
Lâm Hi Vũ: Hừ, anh không thể chỉ viết về mỗi Tiểu Ngư Nhi được sao?
Tô Khải Hạo: Anh đã bảo rồi, anh viết truyện hậu cung, trẻ con không hợp đọc đâu.
Lâm Hi Vũ: Em không còn là trẻ con nữa rồi.
...
Tô Khải Hạo và Lâm Hi Vũ tùy ý trò chuyện.
Hắn nhìn bản thảo mình đã lưu, lúc này hắn đã đăng được 1,2 triệu chữ, bản thảo còn hơn sáu trăm ngàn chữ nữa.
Dựa theo thời gian thì cùng lắm là cuối tháng sau, tiểu thuyết này sẽ hoàn thành!
“Sau khi hoàn thành, giá trị danh vọng của mình ít nhất cũng phải được bốn triệu rồi nhỉ?” Tô Khải Hạo vô cùng mong chờ.
Nếu chờ đến lúc đó, thân thể của hắn chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, đi lại bình thường chắc chắn không thành vấn đề.
...
Thân thể không ngừng chuyển biến tốt đẹp chính là động lực của Tô Khải Hạo, bây giờ cho dù hắn có gõ chữ liên tục hai ba tiếng đồng hồ cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi cho lắm.
Dưới tình huống như vậy, tốc độ gõ chữ của hắn càng lúc càng nhanh, một ngày có khi còn gõ được cả trăm ngàn chữ!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn mười ngày trôi qua, lúc này đã là cuối tháng 11.
“Rốt cuộc cũng viết xong!”
Nhìn bản thảo đã sửa lại xong xuôi của mình, Tô Khải Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đã ngày 30 tháng 11 rồi, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] cũng đã đăng được 2,1triệu chữ.
Toàn bộ quyển tiểu thuyết có tất cả ba triệu chữ, Tô Khải Hạo đã viết xong hết rồi, chỉ chờ thời gian đăng lên mà thôi.
Hắn đứng dậy vươn vai một cái, đúng lúc này điện thoại của Tô Khải Hạo rung lên. Hắn cúi đầu kiểm tra, thì ra là biên tập viên Tiểu Nha gửi tin nhắn tới.
Biên tập viên Tiểu Nha: "Hạo Nhiên, ngày kia tôi sẽ tiếp tục đề cử truyện của cậu.”
Cuối tháng trước, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] được phát hành, ngày đầu tiên đã có hơn mười ngàn lượt đặt mua. Bây giờ đã hơn một tháng trôi qua, số lượng người mua ngày một gia tăng, hiện tại đã đạt tới con số hơn bốn mươi ngàn.
Thành tích tốt như vậy, Tiểu Nha tất nhiên cũng không tiếc cống hiến tài nguyên của mình để đề cử cho truyện!
Mấu chốt là, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] có tốc độ cập nhật chóng mặt, một ngày năm mươi ngàn chữ, vậy thì một tháng ít nhất cũng phải đạt đến 1,5 triệu chữ!
“Anh Khải Hạo viết tiểu thuyết? Tháng trước kiếm được tận mấy trăm ngàn?” Cô kinh ngạc thốt lên.
Tuy nhiên, trong lòng cô, Tô Khải Hạo vẫn luôn là người lợi hại nhất. Lúc này, suy nghĩ đầu tiên trong lòng cô chính là, tại sao anh Khải Hạo lại không nói với mình chuyện này.
Trong lòng cô cảm thấy hơi ấm ức.
“Tiểu Vũ, con đừng nói chuyện này với ai nhé.”
Sau khi kể xong, Lưu Hồng Mai cũng không quên dặn dò một chút con gái của mình.
Chuyện Tô Khải Hạo biết kiếm tiền như vậy, càng ít người biết càng tốt. Đứng trên góc độ của bà ta thì không muốn người nào biết cả.
“Vâng, con biết rồi.” Lâm Hi Vũ buồn rầu gật đầu.
Kết thúc trò chuyện, Lâm Hi Vũ suy nghĩ một chút, mở KK ra, sau đó gửi tin nhắn cho Tô Khải Hạo.
Lâm Hi Vũ: Anh Khải Hạo, em nghe mẹ em nói anh đang viết một quyển tiểu thuyết.
Tô Khải Hạo: Ừ, anh mới viết tháng trước.
Lâm Hi Vũ: Sao anh không nói cho em biết chuyện này? Em cũng muốn đọc tiểu thuyết anh viết.
Tô Khải Hạo: Tiểu thuyết này không phù hợp với em đâu.
Lâm Hi Vũ: Tại sao?
Lâm Khải Hạo: Bởi vì anh viết truyện hậu cung.
Lâm Hi Vũ: Hả? Anh Khải Hạo, sao anh lại viết truyện hậu cung thế?
Tô Khải Hạo: Bởi vì truyện hậu cung có nhiều độc giả đọc hơn, anh không nói cho em là sợ em bất mãn.
Lâm Hi Vũ: Nào có.
...
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, những ấm ức trong lòng Lâm Hi Vũ lập tức tan biến hết.
Trò chuyện xong, Lâm Hi Vũ suy nghĩ một chút, sau đó tải app Bác Đằng về, tìm quyển [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] mà Tô Khải Hạo viết, bắt đầu đọc.
Đây là tiểu thuyết anh Khải Hạo viết, cô nhất định phải đọc thử.
Đọc đến đoạn Tiêu Dung Ngư xuất hiện, Lâm Hi Vũ thầm nhủ trong lòng.
“Nếu như anh Khải Hạo tỏ tình với mình, mình nhất định sẽ không từ chối.” Cô đỏ mặt, âm thầm suy nghĩ.
Tiêu Dung Ngư là thanh mai trúc mã của nam chính, Lâm Hi Vũ tự động tưởng tượng ra người đó chính là mình.
“A, nam chính hư hỏng quá, không những thích Tiêu Dung Ngư mà còn thích cả Thẩm Ấu Sở, sao anh Khải Hạo lại có thể viết quyển tiểu thuyết như thế này chứ?”
Lâm Hi Vũ đọc đến đoạn này thì bĩu môi, không vui nói.
“Anh Khải Hạo viết truyện hậu cung là vì độc giả của thể loại này nhiều, anh Khải Hạo chắc chắn không phải là kiểu người như Trần Hán Thăng.”
Lâm Hi Vũ vừa bất mãn đọc tiểu thuyết, vừa nghĩ về Tô Khải Hạo.
Cô biết nam sinh viết tiểu thuyết thường viết truyện hậu cung, là loại truyện có nhiều nữ chính, chuyện này cũng rất bình thường, cũng giống như nữ sinh hay viết truyện nhiều nam chính vậy, tất cả nam chính đều vô cùng tài giỏi, ai cũng điên cuồng theo đuổi nữ chính.
Bình thường cô không hay đọc tiểu thuyết, nhưng trong ký túc của cô có rất nhiều người thích tiểu thuyết.
Lâm Hi Vũ vừa đọc vừa gửi tin nhắn cho Tô Khải Hạo.
Lâm Hi Vũ: Anh Khải Hạo, em thích Tiểu Ngư Nhi lắm, sao anh lại để cô ấy chuyển trường?
Tô Khải Hạo: Không chuyển trường thì biết phải làm sao, chẳng lẽ ngầm thừa nhận sự tồn tại của Thẩm Ấu Sở?
Lâm Hi Vũ: Hừ, anh không thể chỉ viết về mỗi Tiểu Ngư Nhi được sao?
Tô Khải Hạo: Anh đã bảo rồi, anh viết truyện hậu cung, trẻ con không hợp đọc đâu.
Lâm Hi Vũ: Em không còn là trẻ con nữa rồi.
...
Tô Khải Hạo và Lâm Hi Vũ tùy ý trò chuyện.
Hắn nhìn bản thảo mình đã lưu, lúc này hắn đã đăng được 1,2 triệu chữ, bản thảo còn hơn sáu trăm ngàn chữ nữa.
Dựa theo thời gian thì cùng lắm là cuối tháng sau, tiểu thuyết này sẽ hoàn thành!
“Sau khi hoàn thành, giá trị danh vọng của mình ít nhất cũng phải được bốn triệu rồi nhỉ?” Tô Khải Hạo vô cùng mong chờ.
Nếu chờ đến lúc đó, thân thể của hắn chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, đi lại bình thường chắc chắn không thành vấn đề.
...
Thân thể không ngừng chuyển biến tốt đẹp chính là động lực của Tô Khải Hạo, bây giờ cho dù hắn có gõ chữ liên tục hai ba tiếng đồng hồ cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi cho lắm.
Dưới tình huống như vậy, tốc độ gõ chữ của hắn càng lúc càng nhanh, một ngày có khi còn gõ được cả trăm ngàn chữ!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn mười ngày trôi qua, lúc này đã là cuối tháng 11.
“Rốt cuộc cũng viết xong!”
Nhìn bản thảo đã sửa lại xong xuôi của mình, Tô Khải Hạo thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đã ngày 30 tháng 11 rồi, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] cũng đã đăng được 2,1triệu chữ.
Toàn bộ quyển tiểu thuyết có tất cả ba triệu chữ, Tô Khải Hạo đã viết xong hết rồi, chỉ chờ thời gian đăng lên mà thôi.
Hắn đứng dậy vươn vai một cái, đúng lúc này điện thoại của Tô Khải Hạo rung lên. Hắn cúi đầu kiểm tra, thì ra là biên tập viên Tiểu Nha gửi tin nhắn tới.
Biên tập viên Tiểu Nha: "Hạo Nhiên, ngày kia tôi sẽ tiếp tục đề cử truyện của cậu.”
Cuối tháng trước, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] được phát hành, ngày đầu tiên đã có hơn mười ngàn lượt đặt mua. Bây giờ đã hơn một tháng trôi qua, số lượng người mua ngày một gia tăng, hiện tại đã đạt tới con số hơn bốn mươi ngàn.
Thành tích tốt như vậy, Tiểu Nha tất nhiên cũng không tiếc cống hiến tài nguyên của mình để đề cử cho truyện!
Mấu chốt là, [Tôi thực sự không muốn trùng sinh] có tốc độ cập nhật chóng mặt, một ngày năm mươi ngàn chữ, vậy thì một tháng ít nhất cũng phải đạt đến 1,5 triệu chữ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.