Trường Sinh

Chương 6: Bao Vây Chặn Đánh (2)

Phong Ngự Cửu Thu

17/08/2021

"Ha ha!" Người nam tử trẻ tuổi ngồi ở trên thùng gỗ, bỏ cây cỏ đuôi chó ra, mở miệng cười nói: "Chúng ta thấy vô cùng rõ ràng, bọn hắn đều cầm nông cụ đao búa đánh con bò này. Tuy ngươi chưa từng động thủ, nhưng lại chỉ huy lệnh, bọn hắn đều nghe lệnh của ngươi. "

"Ngươi...ngươi...ngươi… Ta chưa từng ra lệnh mà? " Vương trưởng thôn khẩn trương phản bác.

"Không phải ngươi chỉ huy à? " Người trẻ tuổi vê cây cỏ đuôi chó trong tay: "Chẳng lẽ là tự bọn hắn có chủ tâm làm ác, cố ý phạm pháp? "

Nghe được lời của người trẻ tuổi, Vương trưởng thôn không ngừng kêu khổ. Lời này tất cả mọi người đều nghe được, nếu ngày sau quan phủ thật sự tra xuống, tất nhiên các thôn dân sẽ đem trách nhiệm đổ lên trên đầu của hắn.

Người mập lùn đeo túi xách phục một mực chưa từng nói chuyện bỗng híp mắt cười, nói: "Lão Tam, ăn nói phải chính các, Vương trưởng thôn chính là người chủ sự, nhưng người dân đã biết luật mà còn phạm luật, phải cho tất cả vào trong ngục mới đúng nha."

Nghe được lời nam tử mập lùn nói, Vương đồ tể cũng sợ hãi, hắn là người duy nhất cầm dao trong tay, nếu như truy trách, tất hiên mình cũng không thoát khỏi liên quan. Thấy phần bụng lão Hoàng vẫn còn đang phập phồng, vội vàng nói ra: "Nó còn chưa chết mà, không thể coi là bọn ta rat tay được! "

Thấy đã đến lúc, đạo nhân tóc trắng đi đến cạnh Vương trưởng thôn, nhỏ giọng nói vài câu. (Nguyên văn: 眼见火候差不多了,白发道人走到王村正近前,低声说了几句。)

Đạo nhân tóc trắng nói xong, Vương trưởng thôn mặt khó xử, do dự thật lâu mới miễn cưỡng gật đầu, quay lại phất tay với mọi người: "Các ngươi về trước đi, việc này để ta xử lý là được."

Khi mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đạo nhân tóc trắng nói với người trẻ tuổi ngồi trên thùng gỗ: "Lập Thu, sợ là con bò này không cứu được nữa rồi, lấy một ít thiên hạ đệ nhất độc Diêm Vương tán ra đi, cho nó chết thoải mái một chút. "

Nghe thấy vậy, người trẻ tuổi ngầm hiểu, từ bên trong hòm gỗ lấy ra một cái túi, đi đến chỗ của Trường Sinh cùng lão Hoàng.

Trường Sinh không đứng dậy ngăn cản, người trẻ tuổi liền ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói ra: "Sư phụ lo lắng sau khi chúng ta rời đi, thôn nhân sẽ lấy thịt nó về ăn nên mới nói như vậy. Còn đây là Túc Mễ Mễ phấn, không độc."

Vừa dứt lời, lại nói to lên: "Tiểu huynh đệ, ngươi tránh xa một chút, loại độc này chỉ cần dính một chút là chết ngay lập tức, không có thuốc nào chữa được đâu."



Trường Sinh âm thầm cảm kích trong lòng, liền phối hợp lui về sau mấy bước.

Người trẻ tuổi giả bộ trịnh trọng, lấy ra một cái khăn bịt mũi lại, sau đó đem thứ bột phấn trong túi rải từng chút một lên người lão Hoàng.

Sự thật chứng minh đạo nhân tóc trắng không hề lo lắng du thừa, một đám thôn dân mắt thấy lão Hoàng bị rắc kích độc lên người, đều bị thầm nghĩ đáng tiếc, thở dài thở ngắn.

Đạo nhân tóc trắng lại vẫy vẫy tay với người trẻ tuổi: "Lập Thu, ngươi theo vi sư, vào trong thôn kết thúc việc này. "

Người trẻ tuổi gật đầu, đạo nhân tóc trắng nói với người có thân hình vạm vỡ: "Đem thi thể con bò kia chôn tại chỗ, tránh cho có người ăn phải độc."

Được Đại Hán gật đầu xác nhận, đạo nhân tóc trắng kia mới cùng người tuổi trẻ kia đi theo Vương trưởng thôn, tiến vào trong thôn.

Lúc này lão Hoàng hấp hối gần chết, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, Trường Sinh bi thống trong lòng, ngồi xuống thò tay an ủi.

Cảnh tượng cảm động lây không xuất hiện, bởi vì ba người ở lại cũng không biết cảm tình của Trường Sinh cùng lão Hoàng, càng không biết lão Hoàng là vú em của Trường Sinh. Tuy là hơi thương cảm, nhưng không bi thương giống như Trường Sinh. Họ cũng không đi quấy rầy hắn, chỉ ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi.

Lão Hoàng cuối cùng đã chết, cái chết rất bình tĩnh. Trong khoảnh khắc lão Hoàng nhắm mắt lại kia, Trường Sinh cảm nhận được cảm giác langjh thấu xương. Cái chết nghĩa là vĩnh viễn rời đi, rời đi không bao giờ quay lại. Từ nay về sau, lão Hoàng liền vĩnh viễn biến mất khỏi hắn.

Có người ngoài ở đây, Trường Sinh vốn không muốn thất thố, nhưng là nhớ tới đủ thứ hình ảnh mình cùng với lão Hoàng sống nương tựa vào nhau, cảm giác đau buồn như Hồng thủy lập tức đánh vỡ cong đê lý trí, ôm lão Hoàng nước mắt rơi như mưa.

Thật lâu sau, Trường Sinh cảm giác được có người ở vỗ vỗ bờ vai của mình, quay người quay đầu lại. Đứng sau chính là nữ tử kia, nữ tử trong tay cầm một chiếc khăn, thấy hắn quay đầu lại, thò tay đưa ra: "Nén bi thương. "

Trường Sinh không nhận khăn của đối phương, khoát tay nói tạ: "Đa tạ. "

Đại Hán ở một bên chờ đã lâu, gặp Trường Sinh đứng dậy, đi lên phía trước: "Đừng khóc, khóc cũng khóc không làm nó sống lại được, mau đứng lên, ta giúp ngươi chôn nó. "



Trường Sinh muốn một mình chôn lão Hoàng, nhưng lại lo lắng không cách nào tự hoàn thành trong một đêm. Nếu đến khi trời bị thôn dân trông thấy, sợ là lại sẽ muốn lấy máu nó. Sau một hồi, hắn nhẹ gật đầu với Đại Hán: "Được, để ta trở về cầm cái xẻng."

"Không cần, trong rương của chúng ta có......"

Không đợi Đại Hán dứt lời, người mập lùn cách đó không xa liền đã cắt đứt hắn: "Đồ của chúng ta không thich hợp, tốt nhất lepf theo hắn về thôn một chuyến đi."

"Sao lại không thich hợp, chúng ta…"

"Sư phụ nói ngươi đã quên rồi sao? " Mập lùn lại lần nữa đã cắt đứt lời Đại Hán.

Nghe được mập lùn nói như vậy, Đại Hán như bừng tỉnh đại ngộ: "Được rồi, đi nhà của hắn lấy a."

Trước đó mọi người không hề phát hiện Trường Sinh là một người thọt, đợi hắn đứng dậy bước đi mới chú ý tới hắn bước đi không tiện. Nữ tử kia do dự một chút rồi cũng đi theo hai người, đi lấy dụng cụ.

Lúc này còn chưa đến thời gian cày cấy, lại nhìn thấy một mảng lớn ruộng ở hai bên đường đã được cày xong, liền thuận miệng hỏi một câu: "Đám ruộng này là do con bò vưà nãy cày hay sao? "

Trường Sinh vốn không khóc nữa, nghe được lời nữ tử, bi thương lại lần nữa xông lên đầu, nước mắt tràn mi mà ra.

Thấy hắn quá mức bi thương, Đại Hán nhịn không được mở miệng khuyên bảo: "Đừng khóc, ngươi đã cố hết sức rối. Nếu như không phải ngươi liều chết che chở, nó sớm bị những...nông dân kia đánh chết thịt ăn. Haiz, khổ cực cả đời, vậy mà đến khi chết cũng không được yên.

Đại Hán vốn là có ý tốt, nhưng lại không nghĩ tới nó lại mang đến tác dụng trái ngược. Nghĩ đến đám thôn dân vong ân bội nghĩ kia, trong lòng trở nên khó chịu.

-----oo0oo-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook