Chương 13: Cổ Tịch Trong Cổ Mộ (2)
Phong Ngự Cửu Thu
17/08/2021
Nghe hắn nói như vậy, Điền Chân Cung liền trực tiếp đàn hết cả bài, bài mà nàng đàn chính là Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ*, là một bài nhạc phẩm của loại đàn tì bà này.
(Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ: Đây là một thi phẩm của Trương Nhược Hư. Theo Đường Thi tuyển dịch-tập 2, thì đây là một bài thơ tuyệt diệu với ngôn ngũ giản dị mà tươi tắn, thanh tao; âm điệu hàng hoàng, triền miên; hình ảnh sống động, cảm xúc chứa chan. - Theo Wikipedia. /Các bạn cũng có thể nghe nó trên youtube với từ khóa: Blossoms on a Moonlight River in Spring/ )
Đến khi âm tiết cuối cùng của đàn tì bà tiêu tán, Trường Sinh bắt đầu thổi sáo, đây là lần đầu hắn được thổi sáo ngọc, không nghĩ tới sáo ngọc so với sáo trúc xịn hơn nhiều đến vậy. Mới cất giọng mà âm lên rất cao, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể chấp nhận để âm cao, nhưng vẫn nước chảy mây trôi, không hề gián đoạn.
Trường Sinh thổi xong, Điền Chân Cung nhíu mày, nàng nhíu mày không phải là Trường Sinh thổi không tốt, mà là Trường Sinh thổi quá tốt, có thể so với một người chuyên nghiệp. Nàng hoài nghi trước đây Trường Sinh đã từng thổi qua cái thủ khúc này.
"Thổi rất tốt, lại thêm một khúc a." Điền Chân Cung nói ra.
Trường Sinh nhẹ gật đầu.
Lần này Điền Chân Cung không xem phổ nhạc mà nhắm mắt trầm ngâm một lát, sau đó liền bắt đầu đàn.
Tuy Trường Sinh không hiểu được, nhưng lại có thể nghe ra một khúc này rất là thương cảm, lại có một cảm giác tưởng nhớ rất sâu.
Khi Điền Chân Cung đàn xong, Trường Sinh lại lần nữa bắt đầu bắt chước. Đã biết đặc điểm của sáo ngọc, hắn đo rất là chuẩn, hắn vấn chưa hoàn toàn quên đi chuyện lão Hoàng thương, thổi một bài này làm hắn rất khó chịu.
Cũng may, mới thổi được một nửa, Trần Lập Thu không chịu nổi, từ căn phòng cách vách lớn tiếng kêu la: "Ai ai ai, lão Tứ, ngươi làm cái gì đấy, có thể làm nhạc tươi vui một chút được hay không? "
Nghe thấy Trần Lập Thu la lên, Trường Sinh ngừng lại, Điền Chân Cung một mực đang nhắm mắt lắng nghe cũng mở mắt.
"Thổi vô cùng tốt." Điền Chân Cung thở dài.
Lo lắng đối phương hoài nghi mình ăn gian, Trường Sinh nhỏ giọng giải thích nói: "Thật sự là ta chưa từng nghe qua cái bài này."
"Ta biết..." Điền Chân Cung chậm rãi gật đầu: "Đây là khúc nhạc chỉ chỗ của ta mới có, tên là Anh Đào Nơi Cố Hương, ngươi không có khả năng nghe qua."
(Thỏ: Mình không tìm được thông tin gì về bài này, chắc có lẽ là bài này không có thật.)
Trường Sinh không biết nói gì, chỉ phải giữ im lặng, đứng ở một bên.
Điền Chân Cung có vẻ như nghĩ tới điều gì, ánh mắt mê ly, một đoạn thời gian rất dài không nói gì.
Trường Sinh muốn rời đi, rồi lại không biết nên xử lý cây sáo tong tay như nào, cây sáo này hắn đã thổi qua, trả lại thì không tốt lắm, nhưng đồ quý trọng như vậy, cứ như vậy lấy đi cũng không quá tốt.
Cuối cùng Điền Chân Cung đã hồi phục lại tinh thần, mỉm cười nói với Trường Sinh: "Không nghĩ tới ngươi lại có thiên phú như vậy."
Trường Sinh có chút xấu hổ.
Điền Chân Cung lại nói: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, cây sáo cứ cầm đi, không cần từ chối nữa."
Nghe Điền Chân Cung nói như vậy, Trường Sinh chỉ có thể nói lời cảm tạ nhận lấy, cáo từ ly khai.
Trở lại trong phòng, Trường Sinh nằm trên ngiường, và lần này hắn thật sự không chịu nổi. Biến cố liên tiếp làm cả thể xác và tinh thần của hắn tiều tụy, sau khi nhắm mắt liền chậm rãi thiếp đi.
Bỗng dưng hắn giật mình tỉnh giấc, bởi vì một tiếng vang thật lớn khiến hắn bừng tỉnh. Cái tiếng nổ kia như sấm rền vậy, hình như là phát sinh ở gần nơi đây, đồ vật trong phòng bị chấn động đến nối xê dịch.
Ngay tại lúc Trường Sinh mở cửa muốn chạy ra đi xem xảy ra chuyện gì, thấy Trần Lập Thu cũng đứng ở cửa. Khác với hắn thần sắc kinh hoảng của hắn, Trần Lập Thu lộ ra vẻ bình tĩnh, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Tam ca, ngươi có nghe được âm thanh lạ không? " Trường Sinh hỏi.
"Ta cũng không phải kẻ điếc." Trần Lập Thu thuận miệng nói ra.
"Chuyện gì xảy ra? " Trường Sinh truy vấn.
Trần Lập Thu chưa kịp trả lời, Trường Sinh liền phát hiện Lý Trung Dung từ trong căn phòng đầy khói chạy ra: "Không tốt, nhị ca, phòng cháy rồi."
"Cháy thì cháy a: " Trần Lập Thu duỗi lưng một cái: "Đây không lần đầu, không cần phải xen vào, đi, đi ra ngoài đi dạo đi."
Trường Sinh không rõ ràng cho lắm, muốn đi qua xem xảy ra chuyện gì, nhưng mà thấy Trần Lập Thu bình tĩnh như thế, Điền Chân Cung ở gần đó thậm chí còn không mở cửa đi ra, liền biết rõ những chuyện tương tự có khả năng là lúc trước từng phát sinh nhiều lần, cho nên đã thành thói quen.
Đi theo Trần Lập Thu, vừa quay đầu lại thì thấy Lý Trung Dung đang đứng ở cửa thông gió, đầu tóc rối bù, lông mày vết bị đốt cháy.
Phát hiện Trường Sinh đang nhìn mình, Lý Trung Dung có chút cảm thấy khó xử, xấu hổ cười cười với Trường Sinh, sau đó lùi lại phía sau.
Trường Sinh nghi hoặc trong lòng, liền đi nhanh vài bước, đuổi kịp Trần Lập Thu: "Tam ca, nhị ca đang làm cái gì? "
"Đang tìm đường chết." Trần Lập Thu thuận miệng nói ra.
Trường Sinh không rõ ràng cho lắm, nghiêng đầu nhìn hắn.
Trần Lập Thu bất đắc dĩ, chỉ phải nói: "Ai, từ khi hắn tìm thấy Mặc Tử, hắn chưa từng yên tĩnh bao giờ. Vừa dạt được thì không ngừng mò mẫm tìm hiểu, kết quả là bao nhiêu lần nổ tung lên như này. Động tĩnh lúc nãy coi như là nhỏ á, lần trước ở Tề Châu còn làm sập ca cái nhà nghỉ của người ta."
Trần Lập Thu nói xong, mua lấy hai cái bánh ngọt, đưa cho Trường Sinh một cái rồi lại tiếp tục nói: "Ngươi không thấy ta cũng không dám ở gần hắn sao, về sau ngươi cũng cách hắn xa một chút đi."
"Mặc Tử là cái gì? " Trường Sinh hỏi.
"Một quyển sách cổ ghi chép cách chế tạo cơ quan." Trần Lập Thu trả lời.
Gặp Trường Sinh đầy vẻ nghi hoặc, Trần Lập Thu lại nói ra: "Có khả năng ngươi không biết thứ đó, đó là sách cổ thời kì Xuân Thu, là sách cấm vào triều Tần, đã bị đốt đi. Mà cái thử hắn có được là một bản riêng."
"Đã là bản riêng, vậy làm sao mà hắn lấy được? " Trường Sinh hỏi.
"Còn có thể từ chỗ nào a, từ trong mộ quá..." Trần Lập Thu cắn lấy miếng bánh: "Sư phụ không cho chúng ta lấy vàng bạc trong mộ, nhưng lại không cấm chúng ta lấy sách cồ a."
Trần Lập Thu nói đến chỗ này phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Trường Sinh, thấy Trường Sinh ngạc nhiên, xấu hổ cười nói: "Hắc hắc, có vẻ như nói lỡ miệng rồi? "
(Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ: Đây là một thi phẩm của Trương Nhược Hư. Theo Đường Thi tuyển dịch-tập 2, thì đây là một bài thơ tuyệt diệu với ngôn ngũ giản dị mà tươi tắn, thanh tao; âm điệu hàng hoàng, triền miên; hình ảnh sống động, cảm xúc chứa chan. - Theo Wikipedia. /Các bạn cũng có thể nghe nó trên youtube với từ khóa: Blossoms on a Moonlight River in Spring/ )
Đến khi âm tiết cuối cùng của đàn tì bà tiêu tán, Trường Sinh bắt đầu thổi sáo, đây là lần đầu hắn được thổi sáo ngọc, không nghĩ tới sáo ngọc so với sáo trúc xịn hơn nhiều đến vậy. Mới cất giọng mà âm lên rất cao, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể chấp nhận để âm cao, nhưng vẫn nước chảy mây trôi, không hề gián đoạn.
Trường Sinh thổi xong, Điền Chân Cung nhíu mày, nàng nhíu mày không phải là Trường Sinh thổi không tốt, mà là Trường Sinh thổi quá tốt, có thể so với một người chuyên nghiệp. Nàng hoài nghi trước đây Trường Sinh đã từng thổi qua cái thủ khúc này.
"Thổi rất tốt, lại thêm một khúc a." Điền Chân Cung nói ra.
Trường Sinh nhẹ gật đầu.
Lần này Điền Chân Cung không xem phổ nhạc mà nhắm mắt trầm ngâm một lát, sau đó liền bắt đầu đàn.
Tuy Trường Sinh không hiểu được, nhưng lại có thể nghe ra một khúc này rất là thương cảm, lại có một cảm giác tưởng nhớ rất sâu.
Khi Điền Chân Cung đàn xong, Trường Sinh lại lần nữa bắt đầu bắt chước. Đã biết đặc điểm của sáo ngọc, hắn đo rất là chuẩn, hắn vấn chưa hoàn toàn quên đi chuyện lão Hoàng thương, thổi một bài này làm hắn rất khó chịu.
Cũng may, mới thổi được một nửa, Trần Lập Thu không chịu nổi, từ căn phòng cách vách lớn tiếng kêu la: "Ai ai ai, lão Tứ, ngươi làm cái gì đấy, có thể làm nhạc tươi vui một chút được hay không? "
Nghe thấy Trần Lập Thu la lên, Trường Sinh ngừng lại, Điền Chân Cung một mực đang nhắm mắt lắng nghe cũng mở mắt.
"Thổi vô cùng tốt." Điền Chân Cung thở dài.
Lo lắng đối phương hoài nghi mình ăn gian, Trường Sinh nhỏ giọng giải thích nói: "Thật sự là ta chưa từng nghe qua cái bài này."
"Ta biết..." Điền Chân Cung chậm rãi gật đầu: "Đây là khúc nhạc chỉ chỗ của ta mới có, tên là Anh Đào Nơi Cố Hương, ngươi không có khả năng nghe qua."
(Thỏ: Mình không tìm được thông tin gì về bài này, chắc có lẽ là bài này không có thật.)
Trường Sinh không biết nói gì, chỉ phải giữ im lặng, đứng ở một bên.
Điền Chân Cung có vẻ như nghĩ tới điều gì, ánh mắt mê ly, một đoạn thời gian rất dài không nói gì.
Trường Sinh muốn rời đi, rồi lại không biết nên xử lý cây sáo tong tay như nào, cây sáo này hắn đã thổi qua, trả lại thì không tốt lắm, nhưng đồ quý trọng như vậy, cứ như vậy lấy đi cũng không quá tốt.
Cuối cùng Điền Chân Cung đã hồi phục lại tinh thần, mỉm cười nói với Trường Sinh: "Không nghĩ tới ngươi lại có thiên phú như vậy."
Trường Sinh có chút xấu hổ.
Điền Chân Cung lại nói: "Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, cây sáo cứ cầm đi, không cần từ chối nữa."
Nghe Điền Chân Cung nói như vậy, Trường Sinh chỉ có thể nói lời cảm tạ nhận lấy, cáo từ ly khai.
Trở lại trong phòng, Trường Sinh nằm trên ngiường, và lần này hắn thật sự không chịu nổi. Biến cố liên tiếp làm cả thể xác và tinh thần của hắn tiều tụy, sau khi nhắm mắt liền chậm rãi thiếp đi.
Bỗng dưng hắn giật mình tỉnh giấc, bởi vì một tiếng vang thật lớn khiến hắn bừng tỉnh. Cái tiếng nổ kia như sấm rền vậy, hình như là phát sinh ở gần nơi đây, đồ vật trong phòng bị chấn động đến nối xê dịch.
Ngay tại lúc Trường Sinh mở cửa muốn chạy ra đi xem xảy ra chuyện gì, thấy Trần Lập Thu cũng đứng ở cửa. Khác với hắn thần sắc kinh hoảng của hắn, Trần Lập Thu lộ ra vẻ bình tĩnh, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Tam ca, ngươi có nghe được âm thanh lạ không? " Trường Sinh hỏi.
"Ta cũng không phải kẻ điếc." Trần Lập Thu thuận miệng nói ra.
"Chuyện gì xảy ra? " Trường Sinh truy vấn.
Trần Lập Thu chưa kịp trả lời, Trường Sinh liền phát hiện Lý Trung Dung từ trong căn phòng đầy khói chạy ra: "Không tốt, nhị ca, phòng cháy rồi."
"Cháy thì cháy a: " Trần Lập Thu duỗi lưng một cái: "Đây không lần đầu, không cần phải xen vào, đi, đi ra ngoài đi dạo đi."
Trường Sinh không rõ ràng cho lắm, muốn đi qua xem xảy ra chuyện gì, nhưng mà thấy Trần Lập Thu bình tĩnh như thế, Điền Chân Cung ở gần đó thậm chí còn không mở cửa đi ra, liền biết rõ những chuyện tương tự có khả năng là lúc trước từng phát sinh nhiều lần, cho nên đã thành thói quen.
Đi theo Trần Lập Thu, vừa quay đầu lại thì thấy Lý Trung Dung đang đứng ở cửa thông gió, đầu tóc rối bù, lông mày vết bị đốt cháy.
Phát hiện Trường Sinh đang nhìn mình, Lý Trung Dung có chút cảm thấy khó xử, xấu hổ cười cười với Trường Sinh, sau đó lùi lại phía sau.
Trường Sinh nghi hoặc trong lòng, liền đi nhanh vài bước, đuổi kịp Trần Lập Thu: "Tam ca, nhị ca đang làm cái gì? "
"Đang tìm đường chết." Trần Lập Thu thuận miệng nói ra.
Trường Sinh không rõ ràng cho lắm, nghiêng đầu nhìn hắn.
Trần Lập Thu bất đắc dĩ, chỉ phải nói: "Ai, từ khi hắn tìm thấy Mặc Tử, hắn chưa từng yên tĩnh bao giờ. Vừa dạt được thì không ngừng mò mẫm tìm hiểu, kết quả là bao nhiêu lần nổ tung lên như này. Động tĩnh lúc nãy coi như là nhỏ á, lần trước ở Tề Châu còn làm sập ca cái nhà nghỉ của người ta."
Trần Lập Thu nói xong, mua lấy hai cái bánh ngọt, đưa cho Trường Sinh một cái rồi lại tiếp tục nói: "Ngươi không thấy ta cũng không dám ở gần hắn sao, về sau ngươi cũng cách hắn xa một chút đi."
"Mặc Tử là cái gì? " Trường Sinh hỏi.
"Một quyển sách cổ ghi chép cách chế tạo cơ quan." Trần Lập Thu trả lời.
Gặp Trường Sinh đầy vẻ nghi hoặc, Trần Lập Thu lại nói ra: "Có khả năng ngươi không biết thứ đó, đó là sách cổ thời kì Xuân Thu, là sách cấm vào triều Tần, đã bị đốt đi. Mà cái thử hắn có được là một bản riêng."
"Đã là bản riêng, vậy làm sao mà hắn lấy được? " Trường Sinh hỏi.
"Còn có thể từ chỗ nào a, từ trong mộ quá..." Trần Lập Thu cắn lấy miếng bánh: "Sư phụ không cho chúng ta lấy vàng bạc trong mộ, nhưng lại không cấm chúng ta lấy sách cồ a."
Trần Lập Thu nói đến chỗ này phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Trường Sinh, thấy Trường Sinh ngạc nhiên, xấu hổ cười nói: "Hắc hắc, có vẻ như nói lỡ miệng rồi? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.