Trường Sinh

Chương 11: Công Pháp Tam Giáo (2)

Phong Ngự Cửu Thu

17/08/2021

---oo0oo---

Lý Trung Dung đám người không rõ ràng cho lắm, nhao nhao quay đầu nhìn hắn.

Trường Sinh bị mọi người nhìn có chút không được tự nhiên, đỏ mặt nói ra: "Nếu đêm qua không có Lâm đạo trưởng cùng chư vị xuất thủ tương trợ, sợ là ta khó bảo toàn được tánh mạng, lão Hoàng cũng nhất định sẽ bị bọn hắn ăn. Huống hồ tiền trên người của ta đều là Lâm đạo trưởng giúp ta đòi, cho nên ta muốn báo đáp mọi người một chút, coi như bữa này ta mời đi a."

Nghe hắn nói như vậy, mọi người nhiều ít có chút ngoài ý muốn. Bọn hắn không nghĩ tới một cái thiếu niên choai choai ít khi ra khỏi thôn lại hiểu lễ nghĩ như vậy, nhưng mà có Lâm đạo trưởng ở đây, bọn hắn cũng không tiện làm chủ. Vì vậy liền nhìn về phía Lâm đạo trưởng, chờ hắn nói chuyện.

Lâm đạo trưởng liếc nhìn Trường Sinh, mỉm cười gật đầu.

Thấy Lâm đạo trưởng đồng ý, Trường Sinh lại hỏi phụ nhân kia về rá của rượu trắng. Một cân rượu là năm văn tiền, cho nên hắn goi hai cân rượu trắng.

Phu nhân vui mừng đáp ứng, quay người rời đi.

Thấy Trường Sinh cứ gọi như vậy, Lý Trung Dung đoán được hắn không biết giá thị trường hiện tại, liền thuận miệng nói một chút cho hắn. Đồng tiền thông dụng bây giờ chủ yếu là đồng, ngân lượng thì rất ít gặp, vàng lại càng cực kỳ hiếm thấy, một lượng bạc bằng một nghìn đồng. Mấy năm trước đây dân giàu nước mạnh, năm đồng tiền có thể mua một đấu gạo, một đấu gạo tính mười hai cân.

Đại Đường hiện nay quốc lực suy yếu, cần mười đồng tiền mới có thể mua một đấu gạo, tính ra có nghĩa là một đồng có thể mua được hơn một cân gạo. Mà chỗ rượu kia Trường Sinh mua cũng là rất đắt.

Nghe được Lý Trung Dung giảng giải, Trường Sinh đã hiểu được nhưng hắn cũng không đau lòng thêm mấy đồng tiền, người không thể bởi vì nguy nan qua đi liền quên ân tình của người khác. Đêm qua nếu như không phải đám người Lâm đạo trưởng xuất thủ tương trợ,cho dù đám người kia không đáy chết hắn cũng thịt lão Hoàng ra ăn. Nếu như bọn họ không xuất hiện, vậy thì chắc chắn sẽ xuất hiện một cảnh tượng, một ác mộng đối với hắn.

Không bao lâu, rượu và đồ nhắm đã bưng lên, mọi người bắt đầu ăn cơm.



Hắn ở nông thôn, không mấy khi ăn mặn, cho nên Trường Sinh rất muốn ăn thịt, nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không gắp một miếng nào, chỉ cúi đầu ăn mì, thỉnh thoảng đứng dậy rót rượu cho đám người Lâm đạo trưởng, cũng thừa cơ nói cảm ơn một lần nữa với từng người.

Kì thực mọi người cũng không đem chuyện tối qua để trong lòng, nhưng là thấy Trường Sinh trịnh trọng như vậy, ấn tượng của mọi người với hắn lai càng tốt hơn.

Gặp Trường Sinh từ đầu đến cuối không đụng đến con gà, mọi người liền thừa dịp hắn đứng dậy rót rượu, mỗi người cho hắn gắp một chút. Đến khi hắn buông bầu rượu ngồi xuống, trong chén đã chất đầy thịt gà.

Thấy mọi người quan tâm mình như vậy, Trường Sinh ảm thấy ấm áp trong lòng, ý nghĩ đi theo mọi người học nghệ mưu sinh nặng thêm vài phần.

Mặc dù hắn biết Ba Đồ Lỗ rất tham ăn, nhưng lại không nghĩ Ba Đồ Lỗ còn ăn nhiều hơn tưởng tượng của hắn. Nhà nghỉ này dùng bát khá lớn, thường nhân một tô mì khẳng định là đủ rồi, mà Ba Đồ Lỗ ăn hết năm bát vẫn chưa thỏa mãn.

Gặp tình huống này, Trường Sinh lại gọi thêm 5 tô mì, dù Ba Đồ Lỗ chối từ nhưng cũng chỉ là làm bộ dáng mà thôi. Mì vừa đến liền như là gió cuốn mây tan, nước canh không thừa.

Một người ăn phần của mười người, cái số lượng này không phải là kinh người nữa rồi, phải là dọa người mới đúng.

Sau khi ăn xong, Trường Sinh thanh toán, đem số tiền còn lại đưa cho Lâm đạo trưởng, nhưng Lâm đạo trưởng cười cười, khoát tay không nhận: "Tự mình giữ đi."

Trường Sinh đi theo đám người Lâm đạo trưởng, hắn cảm thấy lưu tiền tư không tốt cho lắm, cho nên mới đưa ra.

Đoán được suy nghĩ của Trường Sinh, Lâm đạo trưởng mỉm cười nói: "Ngoại trừ Ba Đồ Lỗ, ba người bọn họ mỗi người đều có một chút tích góp, ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cứ giữ đi. "

Nghe Lâm đạo trưởng nói như vậy Trường Sinh thu lại túi tiền, đi theo mọi người, tiến vào hậu viện nghỉ ngơi.



Lâm đạo trưởng mướn tổng công sáu gian phòng, mà Trường Sinh chưa từng ở qua nhà nghỉ, cũng không biết gian phòng trọ như thế nào. Sau khi mở mới phát hiện phòng trọ rất là rộng rãi, hơn nữa bên trong có hai cái giường, hoàn toàn đủ cho hai người ở.

Ngay tại lúc Trường Sinh đứng ở cửa ra vào nhìn quanh căn phòng, Trần Lập Thu Ở phía sau vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ngươi tối hôm đã không ngủ rồ, hôm nay ngủ một giấc thật ngon đi."

"Ta không sao..." Trường Sinh lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tam ca, lúc này mới là giờ Mùi, trời còn sớm, các ngươi làm gì vậy? "

"Sư phụ cùng với lão đại đi ra ngoài làm việc, mấy người chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi. " Trần Lập Thu thuận miệng nói ra.

"Ta có thể không thể giúp chút gì không? " Trường Sinh hỏi.

"Trung thực nghỉ ngơi trong phòng, có rất nhiều chuyện ngươi không biết. Còn nhiều thời gian, về sau từ từ nói với ngươi. " Trần Lập Thu ngáp một cái rồi đi vào phòng cách vách.

Đưa mắt nhìn Trần Lập Thu vào trong, lúc này Trường Sinh mới đi vào gian phòng của mình. Thực ra Trần Lập Thu chỉ biết một mà không biết hai,ko phải là đêm qua hắn không ngủ,mà là đêm hôm kia hắn cũng không ngủ. Tuy là bất chợt gặp biến cố lớn, trong lòng của hắn rất loạn, người mệt mỏi nhưng hắn lại không hề buồn ngủ. Hắn chỉ nằm ở trên giường, sững sờ nhìn trần nhà.

Lúc này tâm tình của hắn rất là phức tạp, bèo nước gặp nhau, hắn đối với đám người Lâm đạo trưởng cũng không hiểu rõ. Hắn chỉ biết mấy người không phải người xấu, nhưng lại không biết đến tột cùng là đám người Lâm đạo trưởng làm cái gì. Cứ như vậy đi theo đám bọn hắn, hắn không biết tiếp theo mình sẽ trải qua những gì.

Nhưng mà cái cảm giác tương lai mù mịt này lại không cách nào so sánh được với cảm giác mất mát trong lòng hắn. Bao nhiêu năm qua, mỗi ngày hắn đều ở chung một chỗ với lão Hoàng, đột nhiên lão Hoàng không có ở đây, hắn cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Nghĩ đến lão Hoàng, lại lần nữa nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nếu như đám người Lâm đạo trưởng không xuất hiện, lão Hoàng tất không tránh khỏi kết quả bị thôn dân lột da xé xác ăn. Đúng là bởi đám người Lâm đạo trưởng xuất hiện, lão Hoàng mới có thể chết được toàn thây. Chỉ bằng chuyện này, hắn nên đi theo đám người Lâm đạo trưởng. Bởi vì hắn thiếu nợ người ta, mặc kệ tương lai mình xảy ra chuyện gì, hắn đều nhận hết.

-----oo0oo-----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook