Chương 9: Lôi Kiếp
Phong Ngự Cửu Thu
17/08/2021
-----oo0oo-----
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lời của Trần Lập Thu, hắn cảm thấy rất có lý.đã có tâm báo ân, vì sao còn phải đợi đến ngày khác? Hôm nay từ biệt, sợ là ngày sau không còn cơ hội gặp lại nữa.
Mắt thấy Trường Sinh đi theo, Trần Lập Thu đi phía sau cùng, mở miệng cười hỏi: "Ồ, đổi ý rồi? "
Trường Sinh nhẹ gật đầu.
"Đi, đi qua nói chuyện cùng sư phụ." Trần Lập Thu kéo hắn đi lên phía trước.
Đám người Lâm đạo trưởng đám dừng lại chờ một lát, hai người mới theo kịp.
Trường Sinh đi đến trước mặt Lâm đạo trưởng, cúi đầu nói ra: "Nếu lúc trước không có đạo trưởng cùng mấy vị anh hùng ra tay cứu giúp, ta sợ là đã bị đám người đó đánh chết, lão Hoàng cũng khó được toàn thây. Chịu ân tình của người phải hồi báo, nhưng ta không có tiền tài vàng bạc,hiện giờ không báo đáp được, chỉ có thể đi theo chư vị. Ta có thể làm được chuyện gì thì ta sẽ tận lực làm, nếu ngài đồng ý thì ta liền đi theo, ngài nếu không muốn thì ta sẽ đi."
Trường Sinh nói xong, Trần Lập Thu bọn người có chút ngoài ý muốn, bọn hắn vốn tưởng rằng Trường Sinh sẽ khẩn cầu Lâm đạo trưởng thu hắn làm đồ đệ, không nghĩ tới hắn lại nói ra những lời này. Nhưng mà Lâm đạo trưởng lại rất là hài lòng với lời này của Trường Sinh, dù sao thu đồ đệ cần có thời gian qua tìm hiểu mới được. Nếu là bèo nước gặp nhau liền mạo muội xin xỏ, thật sự là vô cùng đường đột.
"Ha ha, đi thôi." Lâm đạo trưởng quay người đi đầu.
Lâm đạo trưởng nói như vậy, nghĩa là đã đồng ý, mọi người liền dẫn Trường Sinh cùng nhau ra đi.
Lúc này đã gần đến canh năm, mọi người cũng không có mục tiêu gì, chỉ mò mẫm đi về hướng Đông.
Tuy là Trường Sinh có chút cà nhắc nhưng không nghiêm trọng, có thể đi lại bình thường, cũng không liên lụy mọi người.
Ấn tượng của mọi người với Trường Sinh đều rất tốt, một là khâm phục hắn trọng tình trọng nghĩa, vì bảo hộ một con bò gần chết, một cái choai choai tiểu tử cũng dám đối đầu với mấy chục người, cho dù cận kề cái chết không lùi, dũng cảm làm sao. Còn một phần nữa chính là do đồng tình với hắn, cơ khổ không nơi nương tựa cũng thôi, vậy mà chân cũng không được hẳn hoi.
Trong mấy người, Trần Lập Thu hay nói nhất, hắn cũng không biết khi hắn cùng Lâm đạo trưởng vào thôn thì Ba Đồ Lỗ cùng Điền Chân Cung đã giới thiệu mọi người với Trường Sinh, cho nên hắn lại giới thiệu kĩ càng một lần nữa, lão đại Ba Đồ Lỗ năm nay hai mươi lăm tuổi, theo sư phụ chín năm.
Lão Nhị Lý Trung Dung mười chín tuổi, theo sư phụ bốn năm.
Hắn mười tám, theo sư phụ ba năm.
Lão Tứ Điền Chân Cung mười sáu tuổi, năm ngoái sư phụ mới nhận.
Ngoại trừ lão đại Ba Đồ Lỗ, ba người bọn họ đều có người nhà.
Trần Lập Thu vừa đi vừa nói, Lâm đạo trưởng đang đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn về hướng chính Bắc, chỉ thấy cách đó không xa có một gốc cây táo bị đổ xuống, thân cây đen kịt, bề ngoài giống như bị lửa đốt.
"Sư phụ, có phải do sét đánh hay không? " Lý Trung Dung có chút hưng phấn.
"Hẳn là vậy." Lâm đạo trưởng cất bước đi tới.
Mọi người đi theo phía sau hắn đi đến chỗ cây táo kia, đó là một cái cây táo to bằng bát cơm,đứt gãy ở phần dưới thân cây, thân cây đen kịt nhưng cành lá còn xanh.
Khi mọi người vẫn còn đang quan sát cây táo kia, Ba Đồ Lỗ đột nhiên chỉ về hướng tây bắc: "Sư phụ, chỗ đó hình như cũng có một cây."
Nghe được Ba Đồ Lỗ nói, mọi người quả nhiên ở phát hiện cách đó vài chục trượng quả thật cũng có một cây, tình trạng của nó cũng giống như cây táo kia.
Sau khi nhìn kĩ hai cái cây bị sét đánh, Lâm đạo trưởng mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhíu mày lắc đầu: "Không đúng."
"Làm sao vậy sư phụ? " Ba Đồ Lỗ hỏi.
Lâm đạo trưởng đáp: "Hai cái cây này mới bị sét đánh cách đây không lâu, bình thường thì sấm sét sẽ không bao giờ đánh xuống hai nơi gần nhau như vậy."
"Ý của ngài là? " Lý Trung Dung truy vấn.
Lâm đạo trưởng không có trả lời Lý Trung Dung mà nói với mọi người: "Cẩn thận tìm xung quanh xem, xem có chỗ nào khác thường không."
Nghe vậy, mọi người lập tức bắt đầu chia nhau tìm kiếm, chỉ có Trường Sinh là ờ tại chỗ. Lý do hắn không có tham gia tìm kiếm có hai nguyên nhân, một là hắn không biết tìm cái gì, thứ hai là khu vực này hắn rất quen thuộc, đúng là cái nơi mà đêm qua hắn đã trú lại.
Chỗ này là trên núi, diện tích cũng không lớn, rất nhanh mọi người liền lục soát đỉnh núi này mấy lần, cũng tìm được sơn động mà hắn trú tối qua. Thế nhưng sơn động rất nhỏ, mọi người cũng chỉ có thể nhìn vào từ bên ngoài.
Kết quả như vậy lại càng làm cho Lâm đạo trưởng nghi hoặc, để mọi người ở lại quan sát cây táo, tự mình đi tìm hiểu.
Gỗ bị sét đánh đối với người trong Đạo Môn mà nói là nguyên liệu thượng phẩm để chế tạo pháp khí, nhất là gỗ cây táo, càng là chí dương chi vật. Sau khi nó bị sấm sét đánh thì bên trong vẫn còn dư lại sấm sét chi uy, dễ dàng khác chế âm vật.
Trong lúc đang chặt cây táo bị sét đánh, đám người Lý Trung Dung tùy ý nói chuyện với nhau. Từ trong lời nói của mấy người, Trường Sinh được biết hai cái tin tức trọng yếu: Một - Tuy mấy người bọn hắn đi theo Lâm đạo trưởng, nhưng Lâm đạo trưởng cũng không có truyền thụ võ công hay pháp thuật cho bọn hắn. Hai - Thứ khiến cho bọn họ nghi hoặc là vì nơi này ngoại trừ có hai cái cay bị sét đánh trúng, còn có một cái cây cổ thụ cũng bị sét đánh trúng. Đủ loại dấu hiệu cho thấy nơi đây đã nhiều lần xuất hiện "Lôi Kiếp".
"Lý đại ca, cái gì gọi là Lôi Kiếp? " Trường Sinh nhỏ giọng hỏi.
"Đều là người một nhà, đừng xa lạ như vậy, về sau gọi ta là nhị ca là được rồi..." Lý Trung Dung cười tủm tỉm uốn nắn Trường Sinh, sau đó mở miệng giải thích: "Muốn nói Lôi Kiếp, vậy thì phải nói tới dị loại muốn tu hành. Dị loại thất khiếu* không được đầy đủ, cho nên tu đạo là hành vi Thiên Đạo không cho phép, vì vậy dị loại tu hành cần trải qua các kiếp nạn. Cứ trăm năm là một lần kiếp nạn, mỗi ngàn năm là một đại kiếp nạn, mỗi kiếp nạn đều dẫn phát Lôi Kiếp. Nếu mà may mắn, tránh thoát Thiên Lôi, đạo hạnh sẽ cao hơn sâu. Nếu là thời vận không được, không tránh được Thiên Lôi, sẽ gặp bị Thiên Lôi đánh cho tan thành mây khói."
(Thất khiếu: 7 cái lỗ trên mặt-hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng. - Theo Wikipedia)
"Ý của ngươi là trên ngọn núi này có yêu quái? " Trường Sinh khẩn trương hỏi.
Lý Trung Dung lắc đầu nói ra: "Nếu như nơi đây thật sự có dị loại đạo hạnh cao thâm, vậy thì nơi này hẳn là rất thong thoáng mới phải. Mấu chốt là ngọn núi này kín gió tụ khí, cỏ cây cũng không đầy, nguồn nước không sach sẽ, không thích hợp dị loại ở ẩn tu hành."
Lý Trung Dung nói xong, Trần Lập Thu tiếp lời nói ra: "Trừ bỏ những cái cây bị sét đánh trúng, chúng ta cò phát hiện trong núi còn có nhiều dấu vết bị sét đánh khác. Theo hướng của ngọn núi này, nơi này cũng không phải là hung địa dẫn sét, không nên dẫn tới nhiều sét như vậy. Cho nên khả năng duy nhất chính là đã từng có dị loại độ kiếp ở nơi này. Nhưng cái thuyết pháp này cũng không hoàn toàn chính xác, chúng ta đã từng một lần đi đến thôn trang ở gần đây, nơi đó huyên náo ầm ĩ, cũng không thích hợp dị loại ngủ đông phục sinh. Thứ hai, dị loại độ kiếp nhiều thì ngàn năm một lần, ít thì trăm năm một lần, nhưng mấy cái cây kia lại không như vậy, tự hồ nó chỉ mới phát sinh những năm gần đây mà thôi."
"Ý của ngươi là?" Trường Sinh nhẹ nhàng mà hỏi.
"Ý của ta là việc này không hợp tình lý, nói như thế nào đều nói không rõ…" Trần Lập Thu bĩu môi nói ra: "Đúng rồi, cư ngụ ở gần nơi đây, ngươi có biết nơi này từng phát sinh chuyện kì quái gì hay không? "
Trường Sinh lắc đầu, Trần Lập Thu đám người không rõ ràng cho lắm,nhưng mà hắn hoàn toàn bết rõ, nơi đây bị sét đánh nhiều lần như vậy đều là hắn đưa tới, nhưng lời này hắn không dám nói cho đám người Trần Lập Thu.
Khó được gặp được người biết chuyện, Trường Sinh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, mở miệng hỏi: "Tam ca, Lôi Kiếp chỉ đánh vào yêu quái thôi ư? Có đánh lên người hay không? "
"Sẽ không..." Trần Lập Thu lắc đầu: "Trừ phi là dị loại biến thành người, hoặc là người đã luyện khí tới đỉnh điểm, lúc tấn cấp mới dẫn tới Lôi Kiếp."
Trường Sinh vốn còn muốn hỏi mình có phải người hay không, nhưng ý nghĩ này lập tức bị giết chết lúc vừa mới xuất hiện. Hắn biết mình là người, dù là không tin mình, nhưng cũng phải tin tưởng đám người Lâm đạo trưởng chứ. Nếu như hắn thật sự là cái gì yêu quái, không có khả năng bọn hắn nhìn không ra.
Sau khi mọi người chặt cong cái cây táo bị sét đánh trúng, thu thập thỏa đáng, trời đã sáng.
Lâm đạo trưởng cũng đuổi đến trở về, trên mặt của hắn vẫn đầy vẻ nghi hoặc, khỏi cần nói cũng biết hắn cũng không tìm được lsy do tại sao nơi đây lại xuất hiện nhiều Lôi Kiếp như vậy.
Mọi người thu dọn đồ đạc, tiếp tục đi về phía đông. Trên đường đi, Lâm đạo trưởng cùng đám người Lý Trung Dung một mực ở đàm luận việc này. Qua những gì quan sát được,khả năng dị lợi nghỉ ngơi tại nơi này đã được loại bỏ, nhưng nơi này nhiều lần xuất hiện Lôi Kiếp lại là sự thật. Vì vậy chỉ có một cách giải thich duy nhất, đó chính là dị loại ở nơi khác tới đây để độ kiếp."
Sau khi cẩn thận suy nghĩ lời của Trần Lập Thu, hắn cảm thấy rất có lý.đã có tâm báo ân, vì sao còn phải đợi đến ngày khác? Hôm nay từ biệt, sợ là ngày sau không còn cơ hội gặp lại nữa.
Mắt thấy Trường Sinh đi theo, Trần Lập Thu đi phía sau cùng, mở miệng cười hỏi: "Ồ, đổi ý rồi? "
Trường Sinh nhẹ gật đầu.
"Đi, đi qua nói chuyện cùng sư phụ." Trần Lập Thu kéo hắn đi lên phía trước.
Đám người Lâm đạo trưởng đám dừng lại chờ một lát, hai người mới theo kịp.
Trường Sinh đi đến trước mặt Lâm đạo trưởng, cúi đầu nói ra: "Nếu lúc trước không có đạo trưởng cùng mấy vị anh hùng ra tay cứu giúp, ta sợ là đã bị đám người đó đánh chết, lão Hoàng cũng khó được toàn thây. Chịu ân tình của người phải hồi báo, nhưng ta không có tiền tài vàng bạc,hiện giờ không báo đáp được, chỉ có thể đi theo chư vị. Ta có thể làm được chuyện gì thì ta sẽ tận lực làm, nếu ngài đồng ý thì ta liền đi theo, ngài nếu không muốn thì ta sẽ đi."
Trường Sinh nói xong, Trần Lập Thu bọn người có chút ngoài ý muốn, bọn hắn vốn tưởng rằng Trường Sinh sẽ khẩn cầu Lâm đạo trưởng thu hắn làm đồ đệ, không nghĩ tới hắn lại nói ra những lời này. Nhưng mà Lâm đạo trưởng lại rất là hài lòng với lời này của Trường Sinh, dù sao thu đồ đệ cần có thời gian qua tìm hiểu mới được. Nếu là bèo nước gặp nhau liền mạo muội xin xỏ, thật sự là vô cùng đường đột.
"Ha ha, đi thôi." Lâm đạo trưởng quay người đi đầu.
Lâm đạo trưởng nói như vậy, nghĩa là đã đồng ý, mọi người liền dẫn Trường Sinh cùng nhau ra đi.
Lúc này đã gần đến canh năm, mọi người cũng không có mục tiêu gì, chỉ mò mẫm đi về hướng Đông.
Tuy là Trường Sinh có chút cà nhắc nhưng không nghiêm trọng, có thể đi lại bình thường, cũng không liên lụy mọi người.
Ấn tượng của mọi người với Trường Sinh đều rất tốt, một là khâm phục hắn trọng tình trọng nghĩa, vì bảo hộ một con bò gần chết, một cái choai choai tiểu tử cũng dám đối đầu với mấy chục người, cho dù cận kề cái chết không lùi, dũng cảm làm sao. Còn một phần nữa chính là do đồng tình với hắn, cơ khổ không nơi nương tựa cũng thôi, vậy mà chân cũng không được hẳn hoi.
Trong mấy người, Trần Lập Thu hay nói nhất, hắn cũng không biết khi hắn cùng Lâm đạo trưởng vào thôn thì Ba Đồ Lỗ cùng Điền Chân Cung đã giới thiệu mọi người với Trường Sinh, cho nên hắn lại giới thiệu kĩ càng một lần nữa, lão đại Ba Đồ Lỗ năm nay hai mươi lăm tuổi, theo sư phụ chín năm.
Lão Nhị Lý Trung Dung mười chín tuổi, theo sư phụ bốn năm.
Hắn mười tám, theo sư phụ ba năm.
Lão Tứ Điền Chân Cung mười sáu tuổi, năm ngoái sư phụ mới nhận.
Ngoại trừ lão đại Ba Đồ Lỗ, ba người bọn họ đều có người nhà.
Trần Lập Thu vừa đi vừa nói, Lâm đạo trưởng đang đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn về hướng chính Bắc, chỉ thấy cách đó không xa có một gốc cây táo bị đổ xuống, thân cây đen kịt, bề ngoài giống như bị lửa đốt.
"Sư phụ, có phải do sét đánh hay không? " Lý Trung Dung có chút hưng phấn.
"Hẳn là vậy." Lâm đạo trưởng cất bước đi tới.
Mọi người đi theo phía sau hắn đi đến chỗ cây táo kia, đó là một cái cây táo to bằng bát cơm,đứt gãy ở phần dưới thân cây, thân cây đen kịt nhưng cành lá còn xanh.
Khi mọi người vẫn còn đang quan sát cây táo kia, Ba Đồ Lỗ đột nhiên chỉ về hướng tây bắc: "Sư phụ, chỗ đó hình như cũng có một cây."
Nghe được Ba Đồ Lỗ nói, mọi người quả nhiên ở phát hiện cách đó vài chục trượng quả thật cũng có một cây, tình trạng của nó cũng giống như cây táo kia.
Sau khi nhìn kĩ hai cái cây bị sét đánh, Lâm đạo trưởng mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhíu mày lắc đầu: "Không đúng."
"Làm sao vậy sư phụ? " Ba Đồ Lỗ hỏi.
Lâm đạo trưởng đáp: "Hai cái cây này mới bị sét đánh cách đây không lâu, bình thường thì sấm sét sẽ không bao giờ đánh xuống hai nơi gần nhau như vậy."
"Ý của ngài là? " Lý Trung Dung truy vấn.
Lâm đạo trưởng không có trả lời Lý Trung Dung mà nói với mọi người: "Cẩn thận tìm xung quanh xem, xem có chỗ nào khác thường không."
Nghe vậy, mọi người lập tức bắt đầu chia nhau tìm kiếm, chỉ có Trường Sinh là ờ tại chỗ. Lý do hắn không có tham gia tìm kiếm có hai nguyên nhân, một là hắn không biết tìm cái gì, thứ hai là khu vực này hắn rất quen thuộc, đúng là cái nơi mà đêm qua hắn đã trú lại.
Chỗ này là trên núi, diện tích cũng không lớn, rất nhanh mọi người liền lục soát đỉnh núi này mấy lần, cũng tìm được sơn động mà hắn trú tối qua. Thế nhưng sơn động rất nhỏ, mọi người cũng chỉ có thể nhìn vào từ bên ngoài.
Kết quả như vậy lại càng làm cho Lâm đạo trưởng nghi hoặc, để mọi người ở lại quan sát cây táo, tự mình đi tìm hiểu.
Gỗ bị sét đánh đối với người trong Đạo Môn mà nói là nguyên liệu thượng phẩm để chế tạo pháp khí, nhất là gỗ cây táo, càng là chí dương chi vật. Sau khi nó bị sấm sét đánh thì bên trong vẫn còn dư lại sấm sét chi uy, dễ dàng khác chế âm vật.
Trong lúc đang chặt cây táo bị sét đánh, đám người Lý Trung Dung tùy ý nói chuyện với nhau. Từ trong lời nói của mấy người, Trường Sinh được biết hai cái tin tức trọng yếu: Một - Tuy mấy người bọn hắn đi theo Lâm đạo trưởng, nhưng Lâm đạo trưởng cũng không có truyền thụ võ công hay pháp thuật cho bọn hắn. Hai - Thứ khiến cho bọn họ nghi hoặc là vì nơi này ngoại trừ có hai cái cay bị sét đánh trúng, còn có một cái cây cổ thụ cũng bị sét đánh trúng. Đủ loại dấu hiệu cho thấy nơi đây đã nhiều lần xuất hiện "Lôi Kiếp".
"Lý đại ca, cái gì gọi là Lôi Kiếp? " Trường Sinh nhỏ giọng hỏi.
"Đều là người một nhà, đừng xa lạ như vậy, về sau gọi ta là nhị ca là được rồi..." Lý Trung Dung cười tủm tỉm uốn nắn Trường Sinh, sau đó mở miệng giải thích: "Muốn nói Lôi Kiếp, vậy thì phải nói tới dị loại muốn tu hành. Dị loại thất khiếu* không được đầy đủ, cho nên tu đạo là hành vi Thiên Đạo không cho phép, vì vậy dị loại tu hành cần trải qua các kiếp nạn. Cứ trăm năm là một lần kiếp nạn, mỗi ngàn năm là một đại kiếp nạn, mỗi kiếp nạn đều dẫn phát Lôi Kiếp. Nếu mà may mắn, tránh thoát Thiên Lôi, đạo hạnh sẽ cao hơn sâu. Nếu là thời vận không được, không tránh được Thiên Lôi, sẽ gặp bị Thiên Lôi đánh cho tan thành mây khói."
(Thất khiếu: 7 cái lỗ trên mặt-hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng. - Theo Wikipedia)
"Ý của ngươi là trên ngọn núi này có yêu quái? " Trường Sinh khẩn trương hỏi.
Lý Trung Dung lắc đầu nói ra: "Nếu như nơi đây thật sự có dị loại đạo hạnh cao thâm, vậy thì nơi này hẳn là rất thong thoáng mới phải. Mấu chốt là ngọn núi này kín gió tụ khí, cỏ cây cũng không đầy, nguồn nước không sach sẽ, không thích hợp dị loại ở ẩn tu hành."
Lý Trung Dung nói xong, Trần Lập Thu tiếp lời nói ra: "Trừ bỏ những cái cây bị sét đánh trúng, chúng ta cò phát hiện trong núi còn có nhiều dấu vết bị sét đánh khác. Theo hướng của ngọn núi này, nơi này cũng không phải là hung địa dẫn sét, không nên dẫn tới nhiều sét như vậy. Cho nên khả năng duy nhất chính là đã từng có dị loại độ kiếp ở nơi này. Nhưng cái thuyết pháp này cũng không hoàn toàn chính xác, chúng ta đã từng một lần đi đến thôn trang ở gần đây, nơi đó huyên náo ầm ĩ, cũng không thích hợp dị loại ngủ đông phục sinh. Thứ hai, dị loại độ kiếp nhiều thì ngàn năm một lần, ít thì trăm năm một lần, nhưng mấy cái cây kia lại không như vậy, tự hồ nó chỉ mới phát sinh những năm gần đây mà thôi."
"Ý của ngươi là?" Trường Sinh nhẹ nhàng mà hỏi.
"Ý của ta là việc này không hợp tình lý, nói như thế nào đều nói không rõ…" Trần Lập Thu bĩu môi nói ra: "Đúng rồi, cư ngụ ở gần nơi đây, ngươi có biết nơi này từng phát sinh chuyện kì quái gì hay không? "
Trường Sinh lắc đầu, Trần Lập Thu đám người không rõ ràng cho lắm,nhưng mà hắn hoàn toàn bết rõ, nơi đây bị sét đánh nhiều lần như vậy đều là hắn đưa tới, nhưng lời này hắn không dám nói cho đám người Trần Lập Thu.
Khó được gặp được người biết chuyện, Trường Sinh tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, mở miệng hỏi: "Tam ca, Lôi Kiếp chỉ đánh vào yêu quái thôi ư? Có đánh lên người hay không? "
"Sẽ không..." Trần Lập Thu lắc đầu: "Trừ phi là dị loại biến thành người, hoặc là người đã luyện khí tới đỉnh điểm, lúc tấn cấp mới dẫn tới Lôi Kiếp."
Trường Sinh vốn còn muốn hỏi mình có phải người hay không, nhưng ý nghĩ này lập tức bị giết chết lúc vừa mới xuất hiện. Hắn biết mình là người, dù là không tin mình, nhưng cũng phải tin tưởng đám người Lâm đạo trưởng chứ. Nếu như hắn thật sự là cái gì yêu quái, không có khả năng bọn hắn nhìn không ra.
Sau khi mọi người chặt cong cái cây táo bị sét đánh trúng, thu thập thỏa đáng, trời đã sáng.
Lâm đạo trưởng cũng đuổi đến trở về, trên mặt của hắn vẫn đầy vẻ nghi hoặc, khỏi cần nói cũng biết hắn cũng không tìm được lsy do tại sao nơi đây lại xuất hiện nhiều Lôi Kiếp như vậy.
Mọi người thu dọn đồ đạc, tiếp tục đi về phía đông. Trên đường đi, Lâm đạo trưởng cùng đám người Lý Trung Dung một mực ở đàm luận việc này. Qua những gì quan sát được,khả năng dị lợi nghỉ ngơi tại nơi này đã được loại bỏ, nhưng nơi này nhiều lần xuất hiện Lôi Kiếp lại là sự thật. Vì vậy chỉ có một cách giải thich duy nhất, đó chính là dị loại ở nơi khác tới đây để độ kiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.