Chương 15: Tuyệt Thế Thần Công (2)
Phong Ngự Cửu Thu
17/08/2021
Ra khỏi cửa hàng, Trường Sinh hỏi: "Nhị ca, mua nhiều như vậy làm gì? "
"Nói nhảm, tất nhiên là ăn a. " Trần Lập Thu nói.
"Sợ là chỗ này đủ ăn hơn một tháng á. " Trường Sinh nói ra.
"Một tháng? Ngươi quên chúng ta còn có một cái thùng cơm lớn rồi sao, chỗ này cùng lắm đủ ăn nửa tháng. " Trần Lập Thu nói ra.
"Vậy thì nửa tháng sau, chúng ta không đi ngang qua thôn trấn gì sao? " Trường Sinh lại hỏi.
"Có thể là sẽ đi ngang qua, nhưng trừ phi có vấn đề rất quan trọng. Bình thường chúng ta đều cố gắng rời xa thành trấn thôn xóm..." Trần Lập Thu nói ra: "Ngày bình thường chúng ta cũng rất ít đi trên đường lớn, bằng không thì tối hôm qua sao có thể gặp được ngươi."
Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Lập Thu lại đi vào một cửa hàng bán rau, mua chút rau để ăn, thuận tiện hỏi chủ tiệm xem trạm dịch ở chỗ nào.
Ra khỏi cửa, Trần Lập Thu nói với Trường Sinh: "Ngươi về trước đi, ta đi trạm dịch một chuyến."
Trường Sinh không rõ ràng cho lắm, nghi hoặc nhìn hắn.
"Được rồi, ngươi không chê nặng thì đi theo ta. " Trần Lập Thu cất bước đi đầu.
Trường Sinh khiêng túi gạo, đi ở phía sau: "Tam ca, ngươi đi trạm dịch làm cái gì? "
"Đi đưa thư. " Trần Lập Thu nói ra.
Trường Sinh không hỏi tới Trần Lập Thu đưa thư cho ai, bởi vì ban ngày hắn đã từng thấy Trần Lập Thu đang viết thư. Xem cái thần thái kia, hình như là viết cho ý trung nhân.
Trạm dịch ở thành bắc, Trần Lập Thu đem ba phong phong thư giao cho dịch trạm, nói rõ địa chỉ phải gửi của mỗi bức thư. Lại sau một phen cò kè mặc cả, thanh toán năm lượng bưu phí.
Năm lượng bạc vào lúc này xem như khoản tiền lớn, tương đương với 5000 văn tiền. Trường Sinh không nghĩ tới đưa thư lại đắt đỏ như thế, cũng không nghĩ tới Trần Lập Thu có tiền như vậy. Mà hắn lại càng không có nghĩ tới Trần Lập Thu lại đưa ra ba phong thư cùng một lúc, mà người nhận đều là nữ.
Hai người vừa mới đi ra trạm dịch, vậy mà trên đường đụng phải Lâm đạo trưởng cùng Ba Đồ Lỗ đang trở về. Thấy Trần Lập Thu xuất hiện ở gần trạm dịch, Lâm đạo trưởng đoán được hắn đi gửi thư, sắc mặt trở nên hơi âm trầm, mà Trần Lập Thu cũng có chút sợ hãi.
"Lại gửi đi thư? " Lâm đạo trưởng nhíu mày hỏi.
Trần Lập Thu xấu hổ cười.
"Gửi mấy phong? " Lâm đạo trưởng lại hỏi.
"Một phong, chỉ gửi một phong về Giang Nam. " Trần Lập Thu dựng thẳng lên một ngón tay.
Lâm đạo trưởng bề có vẻ như không quá tin Trần Lập Thu, quay đầu nhìn về phía Trường Sinh.
Trường Sinh biết Lâm đạo trưởng đang hỏi lại mình, hắn cũng không phải người cổ hủ. Tuy là cảm thấy bao che cho Trần Lập Thu không tốt lắm, nhưng cũng không có bán đứng hắn, vội vàng gật đầu.
Trường Sinh xem như nửa cái ngoại nhân, có người ngoài ở đây, Lâm đạo trưởng cũng không để cho Trần Lập Thu quá mức khó xử, chỉ bất mãn liếc hắn một cái.
Thấy Trường Sinh ôm túi gạo, Ba Đồ Lỗ liền cầm lấy túi gạo, ngược lại cúi đầu nói với Trường Sinh: "Tiểu qua tử, lão Tam không phải người tốt lành gì, ngươi cũng đừng học hắn. "
"Ta mà không phải người tốt ? " Trần Lập Thu bĩu môi.
"Đường đi ngươi đi reo bao nhiêu…"
Ba Đồ Lỗ chưa nói xong, Lâm đạo trưởng liền cắt lời: "Lão đại, không nên gọi lung tung, hắn tên Trường Sinh. "
"Ah..." Ba Đồ Lỗ lên tiếng, lại hỏi Trường Sinh: "Đúng rồi, ngươi họ gì ? "
Cái này Trường Sinh biết trả lời sao, hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ, sao có thể biết mình họ gì.
…
Đến canh hai, mấy người trở về đến khách sạn. Chủ tiệm biết mọi người chưa ăn cơm tối, liền ân cần hỏi thăm có cần nấu cơm giúp không. Lâm đạo trưởng nhẹ gật đầu, lại bảo chủ tiệm sau khi nấu xong thì mang đến phòng.
Lâm đạo trưởng triệu tập mọi người đến gian phòng của mình, báo cho biết mọi người sáng mai sẽ khởi hành, sau đó lại phê bình Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu. Tuy là Lý Trung Dung đã bồi thường cho chủ quán, nhưng lại không đánh tan được mùi của diêm tiêu. Lâm đạo trưởng biết hắn lại đang nghiên cứu Mặc Tử, cũng biết việc này có mạo hiểm nhất định. Mà phê bình Trần Lập Thu là bởi vì Trần Lập Thu đến trạm dịch gửi thư, nếu mà bị người biết được, rất dễ dàng bại lộ hành tung.
Dù sao sau này Trường Sinh cũng đi theo mọi người, cho nên có một số việc không tể một mực gạt hắn được. Hơn nữa, sáng mai mọi người phải rời khỏi nơi này, nếu mà Trường Sinh cải biến chủ ý thì bây giờ trở về còn kịp. Vì vậy Lâm đạo trưởng liền giản lược nói cho hắn biết nhiều năm qua hắn vẫn một mực đi tìm một thứ đồ vật. Có khi bất đắc dĩ, không tránh khỏi phải làm phiền người đã khuất, nhưng bọn hắn tuyệt không phải loại người trộm mộ cầu tài, sẽ không lấy tiền tài từ trong mộ. Chi phí cơm áo, toàn bộ nhờ là nhờ vào khả năng của mình.
Nói rõ ràng tất cả, Lâm đạo trưởng lần nữa hỏi Trường Sinh có nguyện ý đi theo bọn hắn hay không. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn, cơm tối cũng vừa đưa tới, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Trong khi ăn cơm không tránh khỏi mọi người nói chuyện phiếm với nhau, biết được Trường Sinh có thiên phú với âm luật mà lại còn hiểu chữ, Lâm đạo trưởng vui mừng gật đầu: "Tuy là chân của ngươi không quá tiện lợi, nhưng được cái trọng tình trọng nghĩa, mà lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Thật quá tốt, thật quá tốt! "
Gặp Lâm đạo trưởng khích lệ Trường Sinh, Trần Lập Thu ở một bên vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Trường Sinh.
Trong khoảng thời gian ngắn Trường Sinh chưa kịp phản ứng, cho đến khi cả Lý Trung Dung cùng Điền Chân Cung quăng đến một cái ánh mắt tương tự, lúc này mới hiểu ý, vội vàng buông bát đũa, đứng dậy xoay người, chắp tay nói: "Lâm đạo trưởng, nếu ngài không chê ta là người thọt, ta muốn bái ngài làm sư. "
Thấy hắn chính thức cầu, Lâm đạo trưởng mỉm cười gật đầu: "Hảo hảo hảo, có thể gặp nhau chính là duyên phận, về sau ngươi hãy theo chúng ta a. "
Thấy Lâm đạo trưởng đã đáp ứng, Trường Sinh vội vàng quỳ rạp xuống đất, trịnh trọng dập đập.
Dập đầu bái sư chính là lễ nghi tất yếu, Lâm đạo trưởng cũng không có bỏ qua, quay người đối diện nhau, nhận hắn quỳ lạy.
Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, bái sư cần ba quỳ chín khấu. Đến khi Trường Sinh cúi đầu, Lâm đạo trưởng đột nhiên nhíu mày, tựa hồ nhận ra cái gì.
Đợi đến chịu qua hai bái, Lâm đạo trưởng lông mày cau chặt, hai mắt trợn lên. Không đợi Trường Sinh khấu đầu lần thứ ba, liền đưa tay đưa hắn kéo lên: "Tốt rồi, tốt rồi, ko cần vái nữa."
Trường Sinh vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm, Lý Trung Dung đám người cũng không hiểu ra sao. Bái sư chính là đại sự, lễ nghi ắt không thể thiếu. Bọn hắn không rõ tại sao Lâm đạo trưởng lại đột nhiên ngăn Trường Sinh lại.
Lâm đạo trưởng cũng không có giải thích gì thêm, ngồi xuống cái liên nói với mọi người: "Ăn cơm đi, ăn xong đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi sớm đấy."
---oo0oo---
"Nói nhảm, tất nhiên là ăn a. " Trần Lập Thu nói.
"Sợ là chỗ này đủ ăn hơn một tháng á. " Trường Sinh nói ra.
"Một tháng? Ngươi quên chúng ta còn có một cái thùng cơm lớn rồi sao, chỗ này cùng lắm đủ ăn nửa tháng. " Trần Lập Thu nói ra.
"Vậy thì nửa tháng sau, chúng ta không đi ngang qua thôn trấn gì sao? " Trường Sinh lại hỏi.
"Có thể là sẽ đi ngang qua, nhưng trừ phi có vấn đề rất quan trọng. Bình thường chúng ta đều cố gắng rời xa thành trấn thôn xóm..." Trần Lập Thu nói ra: "Ngày bình thường chúng ta cũng rất ít đi trên đường lớn, bằng không thì tối hôm qua sao có thể gặp được ngươi."
Trong lúc hai người nói chuyện, Trần Lập Thu lại đi vào một cửa hàng bán rau, mua chút rau để ăn, thuận tiện hỏi chủ tiệm xem trạm dịch ở chỗ nào.
Ra khỏi cửa, Trần Lập Thu nói với Trường Sinh: "Ngươi về trước đi, ta đi trạm dịch một chuyến."
Trường Sinh không rõ ràng cho lắm, nghi hoặc nhìn hắn.
"Được rồi, ngươi không chê nặng thì đi theo ta. " Trần Lập Thu cất bước đi đầu.
Trường Sinh khiêng túi gạo, đi ở phía sau: "Tam ca, ngươi đi trạm dịch làm cái gì? "
"Đi đưa thư. " Trần Lập Thu nói ra.
Trường Sinh không hỏi tới Trần Lập Thu đưa thư cho ai, bởi vì ban ngày hắn đã từng thấy Trần Lập Thu đang viết thư. Xem cái thần thái kia, hình như là viết cho ý trung nhân.
Trạm dịch ở thành bắc, Trần Lập Thu đem ba phong phong thư giao cho dịch trạm, nói rõ địa chỉ phải gửi của mỗi bức thư. Lại sau một phen cò kè mặc cả, thanh toán năm lượng bưu phí.
Năm lượng bạc vào lúc này xem như khoản tiền lớn, tương đương với 5000 văn tiền. Trường Sinh không nghĩ tới đưa thư lại đắt đỏ như thế, cũng không nghĩ tới Trần Lập Thu có tiền như vậy. Mà hắn lại càng không có nghĩ tới Trần Lập Thu lại đưa ra ba phong thư cùng một lúc, mà người nhận đều là nữ.
Hai người vừa mới đi ra trạm dịch, vậy mà trên đường đụng phải Lâm đạo trưởng cùng Ba Đồ Lỗ đang trở về. Thấy Trần Lập Thu xuất hiện ở gần trạm dịch, Lâm đạo trưởng đoán được hắn đi gửi thư, sắc mặt trở nên hơi âm trầm, mà Trần Lập Thu cũng có chút sợ hãi.
"Lại gửi đi thư? " Lâm đạo trưởng nhíu mày hỏi.
Trần Lập Thu xấu hổ cười.
"Gửi mấy phong? " Lâm đạo trưởng lại hỏi.
"Một phong, chỉ gửi một phong về Giang Nam. " Trần Lập Thu dựng thẳng lên một ngón tay.
Lâm đạo trưởng bề có vẻ như không quá tin Trần Lập Thu, quay đầu nhìn về phía Trường Sinh.
Trường Sinh biết Lâm đạo trưởng đang hỏi lại mình, hắn cũng không phải người cổ hủ. Tuy là cảm thấy bao che cho Trần Lập Thu không tốt lắm, nhưng cũng không có bán đứng hắn, vội vàng gật đầu.
Trường Sinh xem như nửa cái ngoại nhân, có người ngoài ở đây, Lâm đạo trưởng cũng không để cho Trần Lập Thu quá mức khó xử, chỉ bất mãn liếc hắn một cái.
Thấy Trường Sinh ôm túi gạo, Ba Đồ Lỗ liền cầm lấy túi gạo, ngược lại cúi đầu nói với Trường Sinh: "Tiểu qua tử, lão Tam không phải người tốt lành gì, ngươi cũng đừng học hắn. "
"Ta mà không phải người tốt ? " Trần Lập Thu bĩu môi.
"Đường đi ngươi đi reo bao nhiêu…"
Ba Đồ Lỗ chưa nói xong, Lâm đạo trưởng liền cắt lời: "Lão đại, không nên gọi lung tung, hắn tên Trường Sinh. "
"Ah..." Ba Đồ Lỗ lên tiếng, lại hỏi Trường Sinh: "Đúng rồi, ngươi họ gì ? "
Cái này Trường Sinh biết trả lời sao, hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ, sao có thể biết mình họ gì.
…
Đến canh hai, mấy người trở về đến khách sạn. Chủ tiệm biết mọi người chưa ăn cơm tối, liền ân cần hỏi thăm có cần nấu cơm giúp không. Lâm đạo trưởng nhẹ gật đầu, lại bảo chủ tiệm sau khi nấu xong thì mang đến phòng.
Lâm đạo trưởng triệu tập mọi người đến gian phòng của mình, báo cho biết mọi người sáng mai sẽ khởi hành, sau đó lại phê bình Lý Trung Dung cùng Trần Lập Thu. Tuy là Lý Trung Dung đã bồi thường cho chủ quán, nhưng lại không đánh tan được mùi của diêm tiêu. Lâm đạo trưởng biết hắn lại đang nghiên cứu Mặc Tử, cũng biết việc này có mạo hiểm nhất định. Mà phê bình Trần Lập Thu là bởi vì Trần Lập Thu đến trạm dịch gửi thư, nếu mà bị người biết được, rất dễ dàng bại lộ hành tung.
Dù sao sau này Trường Sinh cũng đi theo mọi người, cho nên có một số việc không tể một mực gạt hắn được. Hơn nữa, sáng mai mọi người phải rời khỏi nơi này, nếu mà Trường Sinh cải biến chủ ý thì bây giờ trở về còn kịp. Vì vậy Lâm đạo trưởng liền giản lược nói cho hắn biết nhiều năm qua hắn vẫn một mực đi tìm một thứ đồ vật. Có khi bất đắc dĩ, không tránh khỏi phải làm phiền người đã khuất, nhưng bọn hắn tuyệt không phải loại người trộm mộ cầu tài, sẽ không lấy tiền tài từ trong mộ. Chi phí cơm áo, toàn bộ nhờ là nhờ vào khả năng của mình.
Nói rõ ràng tất cả, Lâm đạo trưởng lần nữa hỏi Trường Sinh có nguyện ý đi theo bọn hắn hay không. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn, cơm tối cũng vừa đưa tới, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Trong khi ăn cơm không tránh khỏi mọi người nói chuyện phiếm với nhau, biết được Trường Sinh có thiên phú với âm luật mà lại còn hiểu chữ, Lâm đạo trưởng vui mừng gật đầu: "Tuy là chân của ngươi không quá tiện lợi, nhưng được cái trọng tình trọng nghĩa, mà lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Thật quá tốt, thật quá tốt! "
Gặp Lâm đạo trưởng khích lệ Trường Sinh, Trần Lập Thu ở một bên vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Trường Sinh.
Trong khoảng thời gian ngắn Trường Sinh chưa kịp phản ứng, cho đến khi cả Lý Trung Dung cùng Điền Chân Cung quăng đến một cái ánh mắt tương tự, lúc này mới hiểu ý, vội vàng buông bát đũa, đứng dậy xoay người, chắp tay nói: "Lâm đạo trưởng, nếu ngài không chê ta là người thọt, ta muốn bái ngài làm sư. "
Thấy hắn chính thức cầu, Lâm đạo trưởng mỉm cười gật đầu: "Hảo hảo hảo, có thể gặp nhau chính là duyên phận, về sau ngươi hãy theo chúng ta a. "
Thấy Lâm đạo trưởng đã đáp ứng, Trường Sinh vội vàng quỳ rạp xuống đất, trịnh trọng dập đập.
Dập đầu bái sư chính là lễ nghi tất yếu, Lâm đạo trưởng cũng không có bỏ qua, quay người đối diện nhau, nhận hắn quỳ lạy.
Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, bái sư cần ba quỳ chín khấu. Đến khi Trường Sinh cúi đầu, Lâm đạo trưởng đột nhiên nhíu mày, tựa hồ nhận ra cái gì.
Đợi đến chịu qua hai bái, Lâm đạo trưởng lông mày cau chặt, hai mắt trợn lên. Không đợi Trường Sinh khấu đầu lần thứ ba, liền đưa tay đưa hắn kéo lên: "Tốt rồi, tốt rồi, ko cần vái nữa."
Trường Sinh vẫn còn chưa rõ ràng cho lắm, Lý Trung Dung đám người cũng không hiểu ra sao. Bái sư chính là đại sự, lễ nghi ắt không thể thiếu. Bọn hắn không rõ tại sao Lâm đạo trưởng lại đột nhiên ngăn Trường Sinh lại.
Lâm đạo trưởng cũng không có giải thích gì thêm, ngồi xuống cái liên nói với mọi người: "Ăn cơm đi, ăn xong đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi sớm đấy."
---oo0oo---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.