Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 742: Con khỉ biến thái

Tả Tự Bản

30/03/2013

"Bần đạo, Tam Bảo đạo nhân Trương Tam Phong." Bần đạo mỉm cười báo danh.

"Nữ thần Trí Tuệ Athena." Vong Ưu cũng nói.

Nhìn mấy tên đối diện vẻ mặt đầy kinh hãi, bần đạo và Athena mỉm cười nhìn nhau một cái, trong lòng tràn đầy cảm khái. Đã qua bao nhiêu năm, rốt cục chúng ta cũng chờ được một ngày này. Có thể quang minh chính đại báo tên của mình cho người khác, có thể lấy thân phận thực sự của bản thân xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mọi thứ trải qua giống như một giấc mơ vậy, tất cả chậm rãi hiện lên rõ mồn một trước mắt, cả hai chúng ta nhịn không được thổn thức một trận.

Báo danh xong chúng ta cũng không che dấu làm gì, khí thế toàn thân thả ra tám phần, ép bức toàn bộ Thiên sứ chung quanh đến mức không thở nổi. Không phải là ta cố ý làm khó bọn hắn, đây chỉ là một loại thủ đoạn chứng minh thân phận, hơn nữa ở trong Địa ngục giới luôn tôn thờ người mạnh là vua, thực lực bao nhiêu thì sẽ được đãi ngộ bấy nhiêu. Nếu như chúng ta không bày ra một ít thực lực chắc chắn sẽ không được coi trọng. Cho nên vì muốn sau này làm việc được dễ dàng, chúng ta không thể giấu diếm nữa.

Quả nhiên sau khi chúng ta hiển lộ thực lực, tên đội trưởng đầu lĩnh lập tức thay đổi thái độ, nơm nớp lo sợ thi lễ với chúng ta: "Hai vị thần minh tôn kính, tiểu nhân không biết nên có chỗ mạo phạm, xin hãy tha lỗi cho chúng ta !"

"Ừ." Bần đạo và Vong Ưu gật đầu thu hồi khí thế, sau đó ta nói: "Chúng ta tới tìm quân đoàn trưởng Lộ Tây Pháp của các ngươi, ta và hắn từng có gặp mặt một lần, mời ngươi đi thông báo một tiếng."

"Không cần thiết, khí thế của các ngươi cả Vị Diện này cũng bị bao phủ, ta đây còn phải đợi thông báo sao?" Lúc này hơn mười đạo hắc quang đột nhiên hiện ra trước mặt chúng ta, một vị Đại thiên sứ trưởng mười cánh xuất hiện, sau lưng hắn là mười mấy gã thuộc hạ tám cánh. Kẻ nói chuyện chính là quân đoàn trưởng Lộ Tây Pháp của quân đoàn Đọa Lạc thiên sứ. Hắn vừa thấy mặt đã ngạc nhiên nói với ta: "Ối trời đất ơi, thật sự là hai người các ngươi? Ta còn tưởng rằng cảm giác của mình sai lầm chứ?"

"Ha ha." Bần đạo cười nói: "Cảm giác của ngươi còn có thể sai được sao? Hay là đám lão bà của ngươi ép khô rồi?"

"Ha hả." Vong Ưu cũng trêu chọc: "Hồi lâu không thấy, tiểu tử ngươi lớn lên càng giống mấy tên mặt trắng nhỏ. Lại câu dẫn thêm bao nhiêu nữ hài tử rồi?"

Tên Lộ Tây Pháp này phong lưu thành tánh, ban đầu cũng vì mưu toan câu dẫn Athena mới đánh nhau với chúng ta. Bần đạo và hắn chiến đấu ngang tay, lúc đó xem như không đánh không quen biết, cuối cùng hợp thành bằng hữu. Ban đầu thực lực của ta quả thật kém hắn một chút, chỉ dựa vào Hỗn Thiên Lăng và một thân Thái Cực công pháp mới phòng ngự được pháp thuật Hắc Ám liên miên không dứt của hắn.

Thật ra ta biết lúc ấy hắn chỉ dùng sáu bảy phần khí lực, mà ta đây lại dùng hết sức rồi, ai bảo thời gian ta tu luyện quá ngắn, tu hành mấy trăm năm làm sao so được với người ta tu luyện trên vạn năm, tự nhiên là có điểm chênh lệch. Có thể phòng thủ được xem như không tệ rồi. Dĩ nhiên lúc ấy ta cũng chưa sử dụng Hạo Thiên thần kiếm, cho nên nếu muốn lấy sinh tử giao đấu, ít nhất ta cũng có hơn bốn thành giết được hắn. Thế nhưng bây giờ, hắc hắc, bần đạo có tới mười phần nắm chắc chiến thắng hắn. Cho dù là Huyễn Tật Thiên Hỏa một đống pháp bảo trong người, thứ nào cũng có thể diệt hắn gọn gàng, cho nên bần đạo không hề lo lắng hắn dám làm chuyện bất lợi với chúng ta.

"Ha ha." Lộ Tây Pháp cười to nói: "Quả nhiên là hai người các ngươi. Vừa gặp đã vạch trần gốc gác bí mật của ta rồi, thật sự không ngờ nổi. Được rồi, trước tiên ghé nhà ta. Chúng ta từ từ uống vài chén, rồi ôn chuyện cũ."

"Ha hả, chúng ta đành phải quấy rầy ngươi rồi." Bần đạo cười nói.

"Ha ha, khách khí cái gì, đi theo ta." Lộ Tây Pháp vừa nói vừa giúp chúng ta mở ra một cánh cửa không gian, sau đó tự thân đi vào trước.

Bần đạo và Vong Ưu theo sát phía sau, chúng ta trực tiếp xuất hiện ở trên hành lang một tòa cung điện. Đây là một cung điện hoàn toàn dựa theo phong cách Tây Phương để xây dựng. Chiếm diện tích phương viên chừng một dặm, xây trên đỉnh một ngọn núi cao. Hiển nhiên là địa phương nghỉ ngơi riêng của Lộ Tây Pháp.

"Mời ngồi, uống chút gì không?" Lộ Tây Pháp mỉm cười giơ tay mời chúng ta.

"Trà xanh, cám ơn." Bần đạo ngồi xuống gật đầu nói.

"Hồng Trà, cám ơn." Vong Ưu cũng cười nói.

Sau đó có ba mỹ nữ phong tình vạn chủng mang đồ uống lên cho ba người chúng ta. Các nàng ngồi cạnh Lộ Tây Pháp híp mắt nhìn qua chúng ta, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bắp đùi hắn.

Bần đạo hoàn toàn đem lực chú ý tập trung đến đồ uống màu xanh biếc ở trước mặt, từ tốn cầm lên uống thử một ngụm, nhất thời răng môi tràn ngập hương thơm, thần thanh khí sảng. Bần đạo không nhịn được khen: "Trà ngon, thật lâu rồi không được uống, thật là hoài niệm quá đi."

Bên kia Vong Ưu cũng làm giống ta, nàng uống xong mang theo tâm tình cảm xúc nói: "Đúng vậy, nhiều năm rồi không có uống lại loại này, ta cơ hồ quên mất mùi vị loại trà này rồi."

"A? Phải không?" Lộ Tây Pháp kinh ngạc nói: "200 năm qua các ngươi rốt cuộc ở phương nào, ngay cả trà cũng không được uống?"



"200 năm?" Bần đạo và Vong Ưu bị dọa cho sợ hết hồn, giật mình hỏi ngược: "Thời gian chúng ta rời đi lâu như vậy sao?"

"Đương nhiên, chính xác là cách thời điểm các ngươi tự bạo 198 năm." Lộ Tây Pháp hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi cũng không nhớ rõ thời gian trôi qua sao?"

"Trời đất ơi!" Vong Ưu căm tức và buồn bực nói: "Chúng ta chỉ có trí nhớ hơn hai mươi năm, xem ra là do chúng ta lấy trạng thái linh hồn xuyên qua Vị Diện đã hao tốn thời gian quá dài."

"Ai..." Bần đạo cũng buồn bực nói: "Không nghĩ tới thế mà đã trôi qua quãng thời gian dài như vậy. Nhân sinh hơn một trăm năm cứ như vậy bị chúng ta lãng phí ở trong hư vô, khốn kiếp thật, lũ hỗn đản s ở đó chờ lão tử, khoản này ta nhất định phải tìm hắn thu lại lợi tức."

"Đúng rồi, những năm này các ngươi sinh sống thế nào aa..a?" Lộ Tây Pháp đột nhiên hỏi: "Tại sao không đi tìm sư phó của ngươi, trước tiên tới tìm ta đây là sao?"

"Ai dà…" Bần đạo thở dài, nói: "Một lời khó nói hết ."

"Hơn hai mươi năm trước chúng ta chia ra chuyển sinh trong một Vị Diện tương tự Nhân gian giới, vì thế chúng ta sau khi tự bạo cũng chỉ có một quãng trí nhớ thời gian rất ngắn, hơn một trăm năm còn lại đều không minh bạch. Hẳn là bị mất đi trong lúc xuyên qua Vị Diện." Vong Ưu cười khổ nói: "Vị Diện đó không giống với nơi này, phương thức sống khá khác biệt."

"Mấu chốt nhất là rất xa nơi này." Bần đạo cười khổ nói: "Chúng ta đã tìm kiếm rất nhiều con đường, trằn trọc đi qua hơn ba mươi Vị Diện mới có khả năng đi tới chỗ ngươi. Nếu như nói sao không trở về Thần giới tìm sư phụ thì đó là vì không biết đường đi như thé nào. Hiện tại chúng ta tới đây là nhờ ngươi cho mượn con đường quay về đó."

"Là thế hả?" Lộ Tây Pháp nhíu mày nói: "Chuyển sinh chỉ hơn hai mươi năm mà thực lực các ngươi đã hoàn toàn khôi phục? Không đúng, nói chuẩn xác hẳn là tăng cường lên rất nhiều mới đúng, ít nhất ta bây giờ đã nhìn không thấu Tam Phong ngươi sâu cạn. Đây quả thực là quá khó tin tưởng. Cho dù ngươi không chuyển sinh khổ tu thêm 20 năm cũng tuyệt đối không thể nào vượt qua ta chứ? Chớ nói chi là ngươi còn lãng phí hơn một trăm năm, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Ha hả, có một vài kỳ ngộ nho nhỏ mà thôi." Bần đạo thần bí cười nói. Ta tự nhiên không nói cho hắn biết chuyện ta cướp đoạt thần cách người khác, đây chính là bí mật kinh thiên. Cho nên ta đành phải ân giấu cho thật sâu. Thật ra Lộ Tây Pháp cũng biết thần minh với nhau rất kiêng kỵ hỏi thăm bí mật của người khác.

"Ha hả, hiểu rồi, là ta quá đường đột. Thật sự là do ta hơi tò mò thôi." Lộ Tây Pháp lúc này cũng phát hiện mình hỏi không đúng lúc, lúng túng nói: "Như vậy hai vị tới tìm ta là vì chuyện gì đây?"

"Đương nhiên là về nhà." Bần đạo cười nói: "Chúng ta cần nhờ ngươi hỗ trợ."

"Thần giới? Ta không giúp được ngươi rồi." Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Ngươi không phải là không biết. Ta vừa xuất hiện ở đó sẽ bị đuổi giết ngay."

"Không, ta muốn tới Nhân gian giới." Bần đạo cười nói: "Chỉ cần ta đến được Nhân gian giới tự nhiên có biện pháp trở lại sư môn."

"Chuyện này tự nhiên không có vấn đề." Lộ Tây Pháp thống khoái đáp ứng: "Tùy thời đều có thể, thế nhưng các ngươi cũng không cần vội vã đi chứ? Mọi người gặp mặt không phải là dễ dàng, ít nhất cũng phải ở chỗ của ta chơi vài ngày mới được."

"Ha hả, đó là dĩ nhiên. Ngươi có đuổi chúng ta cũng không đi." Vong Ưu cười nói.

"Hắc hắc, chúng ta còn phải nghe ngươi kể lại chuyện tình sau khi chúng ta tự bạo nữa mà." Bần đạo cũng cười nói.

"Ha ha." Lộ Tây Pháp đột nhiên hưng phấn nói: "Chuyện xảy ra sau khi các ngươi tự bạo quả thực là quá đặc sắc. Cho tới bây giờ, chuyện xưa các ngươi lưu lại vẫn là đề tài lớn nhất mà Địa ngục giới chúng ta thường nhắc tới đó."

"Không phải chứ?" Bần đạo cười khổ nói: "Chúng ta được coi trọng như vậy sao?"

"Hắc hắc, ngại quá, được coi trọng không phải các ngươi mà là cái tên còn lại trong Tam Hại, Đấu Chiến Thắng Phật." Lộ Tây Pháp khâm phục nói: "Lão tử tự cho là một mình rời khỏi quân đoàn Thiên Sứ cũng đủ làm náo động một hồi, nhưng mà so sánh với hắn, hắc hắc, ta mới biết được, nếu bàn về bản lãnh gây chuyện ta dù có vỗ mông ngựa cũng không so được người ta."

"A, phải không?" Bần đạo vội vàng nói: "Mau kể cho ta nghe xem nào?"

"Tốt, tính từ khi các ngươi tự bạo bắt đầu nói lên." Lộ Tây Pháp cười nói: "Nếu như nói thật ra thì các ngươi chết đúng là oan ức, các ngươi biết không? Mấy phút đồng hồ sau khi các ngươi tự bạo, con khỉ già của các ngươi liền chạy tới chiến trường. Đúng lúc đụng với bốn gã thần minh may mắn còn sống sót, Thiên Không thần s, Hải thần Ba Tái Đông, Minh thần Hades cùng với Bắc Âu Chiến thần Áo Đinh."



"Thiên Chiếu tựa hồ bị ta chết tại chỗ rồi, Jesus cũng bị trọng thương, bọn họ chết trong khi chúng ta tự bạo cũng là bình thường, thế nhưng linh hồn của bọn hắn đâu? Có chết hay không?" Vong Ưu hỏi.

"Không có, bọn họ cũng có không ít thần khí cao cấp, mặc dù che chở không nổi thân thể, nhưng mà bảo vệ linh hồn vẫn dư thừa. Thiên Chiếu đang trốn tại Nhân gian giới tu dưỡng, tên phế vật Jesus trở về Chuyển Sinh Trì tắm táp." Lộ Tây Pháp nghiến răng nghiến lợi nói. Hắn hận nhất chính là Jesus, ban đầu cũng bởi vì Jesus gian dâm rồi giết một nữ nhân yêu mến của hắn, sau đó được s thiên vị che chở cuối cùng mới ép hắn tạo phản. Chúng ta lần đó làm thịt Jesus chẳng khác gì báo thù cho hắn, cho nên hắn rất cảm kích đối với chúng ta.

"Thật sự là thất bại rồi." Bần đạo vô cùng buồn bực nói: "Vì sao còn sống tới bốn tên chứ? Hai người chúng ta mà chỉ đổi được mạng chó của hai tên vô liêm sỉ, đúng là không đáng giá, lỗ lớn rồi."

"Ha ha, ngươi không có ngờ nổi đâu, các ngươi biết bọn chúng tổn thất thảm trọng cỡ nào không? Sáu vị chủ thần mang đến quân đội tinh nhuệ cơ hồ toàn quân bị diệt, khiến cho thế lực của bọn họ giảm xuống nhanh chóng, địa vị tại Thần giới rơi xuống ngàn trượng." Lộ Tây Pháp nói: "Thiên Chiếu chết đi, sau khi phục sinh thực lực bị hạ xuống một cấp, bây giờ còn đang đình trệ ở cấp bậc thứ thần. Về phần Jesus còn phải ở trong Chuyển Sinh Trì bơi lội trên một ngàn năm nữa. Tương đương với ở trong tù vài ngàn năm rồi, hắn ta chắc chắn cô đơn chịu không nổi. Mà so sánh xuống dưới, bản thân ta cảm thấy bốn tên còn sống mới là xui xẻo nhất."

"Tại sao?" Bần đạo tò mò hỏi.

"Còn không phải là công lao của con khỉ kia sao?" Lộ Tây Pháp hưng phấn nói: "Sau khi con khỉ già biết các ngươi tự bạo lập tức hung bạo ngay tại chỗ. Mà bốn tên ngu ngốc kia ở thời điểm hoàn hảo cũng không phải là đối thủ của con khỉ, chớ nói chi là đang bị thương nặng. Cho nên bọn chúng vừa thấy con khỉ xuất hiện nhất thời bị dọa sợ đến thất hồn lạc phách, ba chân bốn cẳng chạy trốn tứ tán, thế nhưng lấy tốc độ của bọn chúng làm sao có thể chạy thoát được con khỉ kia?"

"Tên xui xẻo đầu tiên chính là s có tốc độ nhanh nhất. Hắn cho rằng mình hóa thân thành tia chớp là có thể thoát được một kiếp. Không ngờ con khỉ hung bạo lên tốc độ quá mức biến thái, lắc mình một cái đã đến bên cạnh hắn, một gậy bổ xuống lập tức khiến cho thân thể s vừa hóa thân thành tia chớp rớt mất một đoạn, đó chính là hai chân s." Lộ Tây Pháp bội phục nói: "Chúng ta lần đầu tiên nghe được có người đánh trúng được tia chớp. Hơn nữa, nghe nói trên cây gậy của con khỉ có chứa Phật lực phi thường cường đại. Chỗ s đứt rời hai chân vẫn bị loại lực lượng kỳ dị này dây dưa, ngăn cản các loại pháp thuật trị liệu. Cho tới bây giờ hai chân s còn chưa có dài ra được đó. Ha ha, bởi vì như thế cho nên tên kia hiện tại bị người ta gọi là Vô Cước đại thần, mặt mũi mất sạch hết rồi."

"Hừ hừ, đáng đời." Vong Ưu dứt khoát bình luận một câu.

"Tự làm tàn bạo không thể sống sót." Bần đạo cũng lắc đầu cười khổ. Tên này nói đúng ra còn là nhạc phụ của ta, ta không có câu chấp như Vong Ưu. Thật sự mắng không được, chỉ đành cười một tiếng rồi thôi.

"Ha hả, hắn coi như còn tốt." Lộ Tây Pháp tiếp tục nói: "Tên thứ hai xui xẻo là Hải thần Ba Tái Đông. Tên này bề ngoài là dễ nhìn nhất, người khác đều là một thân đen thui, chỉ có hắn cả người kim quang lấp lánh. Thoáng cái đưa tới con khỉ chú ý, cho nên bay qua tìm tới hắn rồi một gậy hung ác trực tiếp quét ngang, lúc này mới thấy cái tên Ba Tái Đông ngu ngốc tới mức nào. Hắn không tránh không né, ngược lại dùng Tam Xoa kích chính diện đối kháng cây gậy của con khỉ, trời đất ơi, đây không phải là tự tìm kích thích sao? Ngươi có thể tưởng tượng ra hắn thê thảm đến cỡ nào!"

"Theo lời những tiểu thần ẩn thân ở một bên xem cuộc chiến nói lại, ngay lúc đó Ba Tái Đông bị đánh bay ra ngoài hơn trăm dặm, tốc độ y như đạn pháo. May nhờ hắn cũng là thần minh lấy lực lượng làm sở trường, lực phòng ngự của thân thể vô cùng mạnh mẽ mới không bị đánh thành một đống thịt nhão. Mặc dù mạng nhỏ không chết nhưng bị thương quá nặng, tất cả xương xẩu trước ngực nát bét hết, toàn bộ nội tạng bị chấn thành bùn lầy, hắn bất tỉnh ngay tại chỗ. Coi là hắn mạng tốt, được nhóm thuộc hạ phát hiện trợ giúp cứu trở về." Lộ Tây Pháp cười nói: "Sau đó suốt một trăm năm không hề có tin tức của hắn, cho đến mấy chục năm gần đây mới thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng mà thân thể hắn không lớn bằng lúc trước rồi, sắc mặt lại tái nhợt, còn thường xuyên ho ra máu. Tội nghiệp thằng nhỏ, thực lực bây giờ còn không bằng thứ thần."

"Khôi hài nhất chính là Tam Xoa kích của hắn, thần khí đó nổi danh cỡ nào chứ. Thế mà bị con khỉ đập cong thành cây cung, nghe nói chỉ cần gắn dây cung lên là có thể trực tiếp bắn tên." Lộ Tây Pháp ngay sau đó cười to nói: "Ha ha, loại thần khí thượng đẳng này hắn có muốn tu bổ cũng không có chỗ mà sửa, cho nên danh tiếng Ba Tái Đông xem như hoàn toàn phế."

"Người chết cũng không sao, đáng tiếc là cái thanh Tam Xoa kích kia, đó là thần khí cũng không tệ lắm." Vong Ưu tiếc nuối nói.

"Đúng là đáng tiếc." Bần đạo cười nói: "Nghĩ mãi mà không rõ, đầu óc Ba Tái Đông có phải bị nước biển tràn vào hay không mà dám cả gan đón đỡ cây gậy của con khỉ nhỉ? Đây chính là thần khí ngay cả Thái Sơn cũng có khả năng đập nát đó!"

"Đầu Ba Tái Đông bị nước vào hay không thì ta không biết, nhưng mà ta có thể khẳng định não Bắc Âu Chiến thần - Áo Đinh mới đúng là hư thúi rồi." Lộ Tây Pháp cười nói.

"A? Tại sao?" Bần đạo tò mò nói: "Chẳng lẽ hắn cũng có lá gan đơn đấu với con khỉ ?"

"Hắc hắc, đơn đấu hắn không dám, nhưng mà đánh lén hắn vẫn có lá gan này." Lộ Tây Pháp cười nói: "Đại khái chính hắn cũng biết, lấy tốc độ chiến mã của hắn nhất định chạy không thoát Cân Đẩu Vân của con khỉ, cho nên hắn dứt khoát chơi trò liều mạng. Vừa thấy con khỉ đi tập kích Ba Tái Đông, hắn từ phía sau phát khởi thế xung phong đánh lén, mưu toan cùng với Ba Tái Đông tiền hậu giáp kích con khỉ. Nhưng mà hắn không có nghĩ tới, Ba Tái Đông thế mà dễ dàng sụp đổ, trực tiếp bị con khỉ một gậy đập chết, ngay cả thời gian trì hoãn cũng không có."

"Mà Áo Đinh đã thi triển tốt thế xung phong căn bản dừng lại không được, chỉ có thể kiên trì xông về phía con khỉ đứng đối diện hắn. Vì thế, Áo Đinh được con khỉ tiếp đãi cực kỳ long trọng. Con khỉ già để tỏ lòng khâm phục đối với dũng khí của Áo Đinh, hắn xuất ra bản lãnh mạnh nhất, huyễn hóa thành ba đầu sáu tay đối chiến với Áo Đinh." Lộ Tây Pháp buồn cười nói: "Ta đoán chừng lúc ấy Áo Đinh rất là hối hận, ngay cả tâm liều mạng cũng có rồi, đây không phải là tự tìm kích thích sao?"

"Dù sao kết quả lúc ấy Áo Đinh bị thê thảm nhất, chỉ có một đòn chính diện cả người lẫn ngựa đều bị con khỉ tấn công mạnh mẽ đập thành thịt vụn, ngay cả binh khí thành danh của Áo Đinh Trảm Thiên kiếm cũng bị con khỉ đập nát. Cũng may con khỉ thấy hắn chỉ là đồng lõa nên không có chém tận giết tuyệt, tha cho linh hồn hắn một đường chạy thoát, cho tới bây giờ cũng không có tin tức về hắn." Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Thế nhưng, con khỉ này cũng hơi quá biến thái đi? Ngay cả thần khí cũng có thể tùy tiện đập thành sắt vụn, hắn rốt cuộc còn có định để cho người khác sống không đây? Rất nhiều thần minh bây giờ ở trước mặt hắn có cảm giác rất là tự ti."

"Ha hả." Bần đạo cười khổ nói: "Con khỉ kia biến thái không phải là một ngày hai ngày rồi, ngươi giờ biết được sao?"

"Đúng vậy." Vong Ưu tiếp lời ta: "Nghe nói năm đó khi hắn đại náo Thiên cung, cho dù là Phật tổ trên Tiên giới tới giúp đỡ cũng chỉ bắt được hắn chứ không có bản lãnh xử tử hắn, cuối cùng đành phải chỉ nhốt hắn dưới chân núi. Khi đó, chư thần Đông Phương Thần giới không có ai dám dễ dàng trêu chọc hắn. Cũng chỉ có vài tên tự cao tự đại Tây Phương là có gan không để hắn vào trong mắt. Nếu như thật sự đối kháng với hắn, tất cả mọi người phải sẵn sàng tâm lý bị thua thiệt mới được. Đúng rồi, cái tên Minh thần Hades cuối cùng thì thế nào?"

"Hắn?" Lộ Tây Pháp buồn cười nói: "Hắn thiếu chút nữa bị đánh thành chướng khí, từ đó về sau bị chúng ta gọi là tên xui xẻo và ngu ngốc nhất trong lịch sử chư thần."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trương Tam Phong Dị Giới Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook