Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 500: Đại náo hôn lễ! (5 )

Tả Tự Bản

29/03/2013

"Nguyên nhân tất bại thứ hai của Giáo Đình là nhân tài, tướng soái ta mới vừa nói chỉ là một mặt, còn một mặt nữa là số lượng cao thủ, Giáo Đình bên này là hao tổn không ngừng, Ni Khoa, Mễ Nặc Á, Yêu Kiếm, ba vị này là siêu cấp cao thủ, là lực lượng tối trọng yếu nhất của Giáo Đình, hiện tại không chết thì phế, Thánh Sơn thần phạt còn mất mấy người hồng y giáo chủ, thậm chí tháng trước cả sở trưởng của dị đoan sở tài phán cũng chết trận. Hơn nữa, quân đoàn trưởng của kỵ binh đoàn cũng từ chức về nhà, hiện tại cao thủ còn có thể chiến đấu của Giáo Đình còn có mấy người a?" Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói.

" Ngay cả cao thủ của ba vị đế quốc đều bởi vì đi theo Giáo Đình mà bị liên lụy, liên quân vẻn vẹn tại trận chiến ấy, chúng ta đã chết đi hai người đại ma đạo sư còn bị phế đi một vị kiếm thần." Âu Dương Nhược Lan nói :"Nhìn lại cao thủ của Đại Hán xem, Khắc Lý, Mân Nhi, Tha Khắc Đàn, Tạp Lạp, đều là siêu cấp pháp sư cấp bậc đại ma đạo sư, Long gia thì lại ẩn tàng hai kiếm thần, còn có một vị Long chi kiếm thánh, còn không tính đến sự biến thái của tọa kỵ Đại Địa Chi Hùng của người bên cạnh ta."

" Bệ hạ, vẻn vẹn những cao thủ này cơ hồ có thể quét ngang Giáo Đình, đối phó Hoắc Phúc lại càng đơn giản, huống chi số lượng những cao thủ này còn đang gia tăng. Vẻn vẹn chỉ là hiện tại hạm đội của Mân Nhi ở trên biển vây khốn chúng ta, chúng ta đã không thể đối chọi lại. Cho nên, ta hy vọng bệ hạ không nên hoàn toàn đem mình buộc vào trên chiến thuyền của Giáo Đình mà lúc nào thuyền cũng sẽ bị phá mà chìm nghỉm. Như vậy, rất có thể vài năm sau, sẽ không còn Hoắc Phúc đế quốc nữa rồi." Âu Dương Nhược Lan vô cùng đau đớn khuyên :"Bệ hạ, chỉ cần ngài phá bỏ những gút mắc với Đại Hán, ta sẽ khuyên hắn quên đi những chuyện không thoải mái trước kia."

"Điều này!" Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc nhất thời lâm vào hoàn cảnh khó xử, hắn hiểu được Âu Dương Nhược Lan đều là nói lời thật, Đại Hán đích xác không phải là Hoắc Phúc có thể trêu chọc. Sau đây nếu như lại động thủ với ta nữa, chỉ sợ sẽ đưa tới một hồi tai họa ngập đầu. Nếu như không động thủ, bên cạnh lại có hồng y giáo chủ giương giương mắt hổ nhìn hắn, một khi chọc giận Giáo Đình, tai hoạ ngập đầu kia chỉ sợ cũng sẽ xuất hiện trước mắt a!"

"Hừ, bệ hạ, địch nhân trên bên, Giáo Đình đang trợ giúp ngươi chiến đấu, nhưng mà địch nhân trên đất bằng, Đại Hán có thể trợ giúp ngươi sao? Đại quân của Giáo Đình ngay tại biên cảnh lúc nào cũng có thể trợ giúp bệ hạ đối kháng với địch nhân bất kính với thần mình." Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả uy hiếp trắng trợn nói :"Xin bệ hạ lập tức ra lệnh cho quân cận vệ tróc nã Long Thanh Thiên, thể hiện lòng thành kính với thần minh. Nếu không, sợ là chúng ta đành phải tự thân động thủ rồi."

"Ai!" Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc thở dài một tiếng, uy hiếp của Đại Hán dù sao cũng là chuyện sau này, trái lại uy hiếp của Giáo Đình là tại ngay trước mắt, đối mặt với tình huống như vậy, hắn cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn đi theo Giáo Đình. Cho nên hắn bi phẫn vung tay lên :"Tiến công cho ta!"

Theo tiếng ra lệnh của hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc, mấy trăm vệ binh vây quanh ta hét to một tiếng rồi xông về phía bần đạo giết tới. Bần đạo thì không thèm quan tâm, hét dài một tiếng nói :" Ha ha, lão gia hỏa, uổng công ta cứu ngươi, ngươi đã không biết điều, ta đây sẽ không khách khí nữa. Bài vân bôn lôi chưởng!"

Theo một tiếng quát nhẹ của bần đạo, hai tay ta vung lên một cái, động tác rất nhanh, vận dụng nội lực đẩy ra ngoài, một đạo khí kình vô hình dạng quạt khuếch tán ra phía ngài, đem hơn chục tên lính tiếp cận ta toàn bộ đánh bay ra ngoài. Mỗi một tên đều bị ta chấn cho hộc máu, đồng thời đập người vào người đi ở phía sau, tức thì trong đại điện đầy người năm lăn lóc dưới đất.

Những chiến sĩ này sớm đã biết sự lợi hại của ta, hôm nay lại càng được tận mắt chứng kiến sức mạnh của ta, một chưởng đánh ngã hơn trăm người, làm cho bọn hắn bị dọa cho vỡ mật. Người không ngã xuống đất thì co vời, hận bản thân không được gục xuống trước tiên. Mà người ngã dưới đất thì làm ra vẻ đau đớn không đứng dậy nổi, kỳ thật bất quá là bị ta chưởng qua một lần hoặc là bị người ở phía trước đụng vào té ngã, căn bản không chịu bao nhiêu tổn thương, e là sợ chết không dám đứng lên mà thôi.

"Ngu ngốc, đều đứng lên cho ta, hắn chỉ có một người, đứng lên quật ngã hắn, đừng quên phần thưởng của Giáo Đình, của cải phú khả địch quốc, có được lãnh địa hoàn toàn thuộc về mình, đó đều là thứ mà một người cả đời đeo đuổi." Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả hô lớn :"Cơ hội ngay tại trước mắt, giết hắn các ngươi sẽ có được tất cả mọi thứ."

Có trọng thưởng tất có dũng phu. Binh lính phía dưới sau khi nghe xong, nhiều ít bắt đầu có chút động tâm, lại cố lấy dũng khí, chậm rãi ép lên. Hơn nữa, lúc này, hỗn loạn bên ngoài gần như đã chấm dứt, đại quân bênh ngoài bắt đầu tiến vào đại điện, mà hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc dưới sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp chậm rãi lui ra phía sau, tình thế đối với ta cực kỳ bất lợi.

"Sợ sao?" Bần đạo không nhìn tới đám binh lính, mà mỉm cười hỏi Âu Dương Nhược Lan.

"Ngươi đừng có mà giả vờ!" Âu Dương Nhược Lan trợn mắt nhìn ta, cười nói :"Giả heo ăn hổ là đặc sắc của ngươi, ngươi có thể lừa gạt được người khác nhưng với ta thì không được đâu. Ta đã sớm nhìn ra ngươi đã có tính toán trước, chẳng qua là đang chơi đùa với bọn hắn thôi, có phải hay không?"

"Ha ha, người hiểu ta cũng chỉ có Nhược Lan. Ngươi nếu có thể biết ta tính toán thoát thân như thế nào, ta sẽ càng cao hứng." Bần đạo mỉm cười nói.

"Ha ha, chuyện này có gì khó khăn chứ, nghe nói ngươi xuất hiện vào tháng trước, đã làm ra một hành động kinh thiên động địa. Không chỉ có hủy diệt đại giáo đường có lịch sử lâu đời mà còn đánh nhau với một tên lục dực thiên sứ." Âu Dương Nhược Lan cười nói :"Thủ hạ của ta báo cáo rằng, ngươi thu được một con bạch tuộc tám xúc tu làm sủng vật. Ta nếu như không đoán sai, gia hỏa kia khẳng định đang ẩn tàng trong biển sau lưng chúng ta đúng không?"

"Ha ha, thật không hỗ là thông minh tuyệt đỉnh, cái gì cũng bị đoán đúng, đại hải quái, có thể động thủ." Bần đạo thán phục tán dương, đồng thời hạ lệnh công kích.



Theo một tiếng ra lệnh của bần đạo, đại hải quái Mạt Mạt Ni Áo liền nhanh chóng động thủ. Hắn kỳ thật ở ngay tại trong biển phía sau đại điện, cách chúng ta chừng một trăm thước, xúc tu của nó dài ba trăm thước, chỉ cần duỗi ra là liền tới được nơi đây, tuy rằng nước biên bên ngoài rất cạn, căn bản không cách nào giúp hắn che giấu, nhưng mà thân là thủy hệ cao giai ma thú, Mạt Mạt Ni Áo sao có thể ngay cả ẩn thân thuật pháp thuật cấp thấp lại không có chứ?

Nó sau khi dùng pháp thuật đem thân thể cự đại của mình giấu đi, cho dù nơi này người người tấp nập, pháp sư cấp cao cũng có rất nhiều, đáng tiếc không ai có thể mạnh bằng Mạt Mạt Ni Áo, cho nên mãi không có ai phát giác ra sự tồn tại của nó.Thẳng đến sau khi hắn tuân theo mệnh lệnh của ta đem nóc đại điện nhấc lên, mọi người mới hoảng sợ phát hiện địa phương cách mình gần như vậy không ngờ ẩn núp một đại gia hỏa đáng sợ như thế.

Theo xúc tu to lớn của Mạt Mạt Ni Áo, nóc nhà đại điện quả thực không chịu nổi, trực tiếp bị nó nhấc lên, tiện tay ném qua một bên, có rất nhiều người bị nóc nhà rơi xuống nện trúng mà chết đi. Người bên trong đại điện càng hoảng sợ, bộ dáng đại hải quái quơ quơ tám cái xúc tu cự đại diễu võ dương oai thật sự rất đáng sợ. Lực khôi phục của gia hỏa này thật sự là mạnh mẽ, mới hơn một tháng không gặp, mấy cái xúc tu bị đứt đều đã dài ra toàn bộ, so với thằn lằn mọc đuôi còn nhanh hơn.

Trong số những người hoảng sợ bao gồm cả hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả trong đó. Sự xuất hiện của đại hải quái, làm cho hắn cho rằng địa phương nguyên bản an toàn đã lập tức trở nên nguy hiểm, dường như đột nhiên bản thân mình giống như bị biến thành trần trụi, mấy trăm cao thủ Giáo Đình che chở xung quanh hắn không làm cho hắn có chút cảm giác an toàn nào.

Địa phương nguy hiểm như thế, cũng không phải là người có thân phận cao quý như hắn nguyên ý ở lại. Cho nên hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ yểm hộ hắn chạy ra ngoài, còn hoàng đế Hoắc Phu đế quốc bên kia cũng là trong tình trạng tương tự.

Khi chạy lui ra ngoài, hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả trong lòng bắt đầu hồi hận phút xúc động vừa rồi, xúc động là ma quỷ a! Hắn đã sớm biết có tồn tại một thứ kinh khủng như vậy, nhưng mà mãi không thấy đại hải quái xuất hiện, hắn còn tưởng rằng đại hải quái không có ở bên cạnh ta, nếu không có đánh chết hắn cũng không dám nhảy ra chống đối với ta. Hắn hiện tại chỉ hy vọng ta không đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn, có thể mặc cho hắn chạy trốn ra ngoài.

Đáng tiếc, bần đạo phải làm cho hắn thất vọng rồi, ta mặt ngoài là cũng Âu Dương Nhược Lan trêu đùa, tuy nhiên bên trong thì âm thầm hạ lệnh cho đại hải quái, chỉ huy hắn đem người của Giáo Đình cùng Hoắc Phúc đế quốc toàn bộ lưu lại. Chỉ bất quá đại ngộ của hai bên lần này hoàn toàn không giống nhau.

Đám người hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc mới vừa lui xuống không tới vài bước thì một cái xúc tu cực lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào trên đường lui của đám người kia. Xúc tu của đại hải quái là phi thường mạnh mẽ, cho dù là mũi nhọn của xúc tu cũng đã có đường kính hơn một thước, thứ này đập trên mặt đất, trực tiếp gây ra một trận động đất phạm vi nhỏ, đem đoàn người Hoắc Phúc đế quốc chấn ngã xuống đất.

Nhìn xúc tu trước mắt không ngừng vẫy đồn, cho dù ngu ngốc cũng hiểu được ý tứ của đại hải quái, bởi vậy, mọi người ai còn dám đi a? Mấy thị vệ còn muốn xông qua, liền trực tiếp vị xúc tu cuốn vào người xiết chết toàn bộ. Những người khác thấy vậy liền lập tức buông tha ý định xông qua. Lại nhìn về bên phía Giáo Đình, bọn hắn liền lập tức mất đi dũng khí phản kháng, nhanh chóng bày ra tư thế vô hại, thành thành thật thật lưu lại chỗ này.

Về phần đám người Giáo Đình bên kia thì đang đại hải quái đã không dùng đến xúc tu công kích vật lý nữa, các mảnh băng từ trên trời không ngừng bắn về phía bọn hắn. Mỗi cái băng trù đều dài hơn thước, rất dày, tựa như bạo phong tuyết, dưới sự khống chế tinh chuẩn của đại hải quái đạp vào trong khu vực lân cận người của Giáo Đình, cũng không có lan đến gần người khác.

Cho dù vài trăm người của Giáo Đình đều là cao thủ, cũng trong nháy mắt đồng loạt mở ra ma pháp hộ bích, đáng tiếc chính là, bọn hắn chính là nhóm đầu tiên bị pháp thuật bắn thành cặn bã. Đây là bởi vì đối thủ của bọn họ thật sự quá bá đạo, cấp bậc hai bên có chênh lệch cực lớn, ma lực của đại hải quái so với Cái Thứ còn mạnh hơn vài lần, dù sao cũng là lão yêu quái tu luyện vạn năm a? Làm sao đám người của Giáo Đình có thể đối kháng đây? Cho nên ma pháp hộ bích trình độ như vậy hoàn toàn không đủ chống đỡ, chúng giống như một trang giấy mỏng, đâm vào một cái liền rách toát. Ngoại trừ hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả ra, tất cả người khác đều bị đập thành thịt vụn, về phần hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả, vì đại hải quái cố ý nương tay, để lại một mạng cho nên căn bản không chịu một chút tổn thương gì.

Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả trơ trọi đứng giữa đống xác chết, nhìn xem đồng bạn của mình bị giết chết bởi pháp thuật cường đại vừa rồi kia, hắn sợ tới mức cả người run rẩy, còn tiểu cả trong quần. Bất quá, đại hải quái không ngại hắn bẩn, nó dựa theo mệnh lệnh của ta, trực tiếp dùng động tác ôn nhu nhất, đem hắn nhẹ nhàng cuốn lên, đưa đến trước mặt đám người Hoắc Phúc đế quốc.

"Ha ha, hoàng đế bệ hạ tôn kính, vì việc ngài nhiều lần gây khó dễ với ta, đã hoàn toàn khơi dậy lửa giận của ta, nhưng vì không muốn nhìn thấy Nhược Lan đau khổ, ta sẽ cho ngài một cơ hội hợp tác cuối cùng." Bần đạo cười gian nói :"Hoặc là, giết vị hồng y giáo chủ của Giáo Đình này, hoặc là, bị sủng vật bảo bối của ta đập... thành... cặn bã! Làm như thế nào, tự ngài lo liệu đi!"

"Việc này~!" Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hắn gấp đến độ vò đầu bứt tai, giống như là kiến bò trên chảo nóng. Giết hồng y giáo chủ hậu quả là gì? Đó chính là chờ ứng phó đại quân xâm lược của Giáo Đình đi, nếu như không giết, chẳng lẽ cứ như vậy bị người ta đập thành cặn bã? Thi thể đầy đất cách đó không xa, cơ hồ mỗi cái đều là huyết nhục mơ hồ, hắn không muốn mình vừa mới sống lại thì lại chết thêm lần nữa.

"Cha ta cũng ở bên trong, ngươi đừng có phóng loạn pháp thuật!" Âu Dương Nhược Lan lo lắng nhỏ giọng nói.

" Yên tâm đi, nếu đã có thể lưu lại hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả nguyên vẹn, chẳng lẽ còn có thể ngộ thương phụ thân ngươi sao?" Bần đạo cười hồi đáp.

"Ân, vẫn là cẩn thận một chút vẫn hơn." Âu Dương Nhược Lan không an tâm dặn dò.



" Tể tướng Âu Dương!" Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc gấp đến độ không có biện pháp, đột nhiên nhớ tới mình còn có tể tướng có thể hỏi, liền vội vàng thỉnh giáo nói :"Ngươi xem việc này nên làm thế nào cho phải a?"

"Ai, bất kể như thế nào, hôm nay đã chết nhiều người của Giáo Đình như vậy, thậm chí còn có đại chủ giáo bọn hắn phái đóng trú ở nơi này, mà tên hồng y giáo chủ này, cho dù chúng ta không giết, cũng nhất định sẽ bị Long Thanh Thiên giết." Âu Dương Phấn bất đắc dĩ nói, "Cho nên chúng ta đã không có đường sống để mà lựa chọn, nếu Giáo Đình coi trọng chúng ta, sẽ không bởi vì ngài bị bức giết một vị hồng y giáo chủ sẽ phải chết không thể nghi ngờ mà trách phạt ngài, nếu như Giáo Đình thật sự muốn động thủ với chúng ta, cho dù ngài không giết hắn, chỉ riêng việc chết nhứng người đó, cũng đủ cho Giáo Đình phát động đại quân, thảo phạt chúng ta.

" Nói không sai, xem ra ta thật là không có đường sống để lựa chọn." Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc bất đắc dĩ nói :"Long lãnh chủ, có phải sau khi ta giết hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ hay không?"

"Không sai, chỉ cần ngươi giết hắn, ta có thể không so đo những chuyện mạo phạm trước kia của ngươi đối với ta, thậm chí còn sẽ điều đi đội hải quân đang gây rối các ngươi." Bần đạo cười nói :"Thế nào? Ta rất rộng lượng đúng không?"

"Ai! Một khi đã như vậy, ta đây cũng chỉ đành đáp ứng thôi!" Hoàng đế Hoắc Phúc đế quốc tiếp theo nói với hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả, "Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả các hạ, có lỗi rồi! Động thủ!"

"Không được, ngươi không thể đối xử như vậy với ta, ngươi không thể a!" Hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả giống như nổi điên lên hò hét.

Đáng tiếc lại không có bất kỳ người nào để ý đến hắn, một vị võ sĩ của Hoắc Phúc đế quốc rút bảo kiếm ra, hương Tạp Ba Khả đi đến, ta nâng kiếm lên, bổ về phía cổ của Tạp Ba Khả, xem ra là muốn chém đầu. Mà thân thể hồng y giáo chủ Tạp Ba Khả thì đang bị xúc tu của đại hải quái quấn chặt không thể nhúc nhích được, dưới cự lực của đại hải quái, hắn thậm chí cả thi triển ra phòng hộ pháp thuật cũng không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo kiếm chém vào cổ mình, miệng phát ra một tiếng hét tuyệt vọng.

"A!"

"Rống!"

Nằm ngoài dự liệu của mọi người, tiếng hét thảm không ngờ xuất hiện hai tiếng, trong đó tiếng kêu vang dội nhất không ngờ là do đại hải quái phát ra, chỉ thất một chiếc xúc tu của nó bị chém đứt một đoạn hơn một thước, không chỉ có như thế, mặt trên còn đang hừng hực thiêu đốt lên thánh viêm trắng tuyền của thiên giới. Đạo thánh này phi thường cường hãn, dọc theo cái xúc tu kia, lan tràn thẳng lên phía trên, trong chớp mắt thiêu hủy cái xúc tu dày mấy chục thước của đại hải quái.

Bị thánh viêm thiêu cháy thân thể, sự thống khổ này thường nhân khó có thể tưởng tượng. Đại hải quái đau đến nỗi hò hét liên tục, nhưng lại không có biện pháp, thánh viêm này cho dù ở trong nước vẫn cháy như thường, cũng làm cho đại hải quái lo lắng. Nếu như để nó tiếp tục thiểu đốt, chỉ sợ ngay cả đại hải quái cũng có thể bị thánh viêm này đốt rụi, cho nên đại hải quái nhanh chóng làm hành động tráng sĩ chặt cổ tay, dùng những xúc tu khác phóng xuất băng nhận pháp thuật, cứng rắn đem xúc tu bị thiêu đốt chặt đứt một đoạn dài mấy chục thước.

Cái đoạn xúc tu bị đứt kia tại trong thời gian rất ngắn đã bị thiêu rụi, thánh viêm bám ở trên lúc này mới không cam lòng mà tắt đi. Thánh viêm khủng bố như thế, làm cho toàn bộ người thấy một màn này đều thất kinh. Tiếp theo sau, mọi người đổ dồn sự chú ý đến người chủ nhân của thánh viêm này.

Diện mạo của nàng có lẽ không tính là khuynh quốc khuynh thành, ít nhất là so với Âu Dương Nhược Lan một trong những mỹ nữ đỉnh cấp trên đại lục cũng phải kém một chút, nhưng mà lại có một vẻ đẹp đặc biệt tràn đầy sự cương nghị. Nàng một đầu tóc dài màu vàng kim, không ngờ dài buông đến dưới chân của nàng, trong làn gió biển không ngừng phất phơ, rất là đặc biệt.

Phối hợp với tầng băng sương vạn năm không tan trên khuôn mặt, hoàn toàn toát ra một sự cao ngạo cùng cường đại từ trong lòng. Tóm lại, bần đạo gặp qua vô số người, là vẫn đầu tiên thấy sự đặc biệt như vậy, quái lạ, quả thật rất quái lạ. Nhưng mà ta lại không thể không nói, sự quái lạ của nàng không chút nào làm cho ta sinh ra sự phản cảm, hình như nàng cao ngạo chính là chuyện rất bình thường, hoàn toàn không làm cho người ta sinh ra một tia oán niệm.

Khí chất độc đáo này của nàng rất hấp dẫn ta, đồng thời hấp dẫn ánh mắt của những người ở đây. Làm cho mọi người không ngờ trong chốc lát đều cảm thấy ngây dại, nếu không phải có tiếng kêu thảm thiết của cái tên đầu heo kia luôn không có đình chỉ, chúng ta quả thật không biết sẽ đứng ngây ngốc tại chỗ trong bao lâu nữa.

Hồng y giáo chủ đáng thương khi nhìn thấy bảo kiếm chém đến gần thì liền bắt đầu nhắm mắt lại kêu la thảm thiết, mãi cho đến khi được thiên sứ cứu, còn không biết tình cảnh hiện tại của mình, luôn luôn kêu to cho tới hiện tại. Qua một hồi hắn mới ngừng kêu la, nhưng mà hắn lại trợn mắt kinh ngạc phát hiện bản thân mình đã treo giữa không trung cách mặt đất hơn trăm thước, hơn nữa là mặt hướng xuống, bị người ta nắm phần áo sau gáy, tức thì, lại một tiếng kêu la thảm thiết phát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trương Tam Phong Dị Giới Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook