Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 510: Hải tộc xuất hiện (1)

Tả Tự Bản

29/03/2013

Bần đạo sử dụng thần thức tìm kiếm thì thấy có hai tánh mạng đang tiềm phục ở trong nước sông, ta đây làm bộ trong lúc lơ đãng để ý lại phát hiện rằng mình căn bản không nhìn thấy bất kỳ vật gì, nước sông trong suốt nhìn thấy đáy, thậm chí không có một tia rung động. Rõ ràng là ẩn thân thuật cao cấp mà. Bần đạo âm thầm tán dương trong lòng.

Ẩn thân thuật trên lục địa là dùng pháp thuật Khí hệ, có đôi khi bị gió thổi, tro bụi, ánh sáng phá giải, hết sức yếu kém, còn ẩn thân thuật ở trong nước là một loại pháp thuật trong Thủy Hệ, chỉ có một vài thích khách nhân tộc là có thể áp dụng, pháp sư thì rất ít người học tập. Thế nhưng thích khách lại hiện diện ở chỗ này quả thực không thể tin nổi, hai người này hiển nhiên không thể nào là thích khách nhân tộc. Như vậy bọn họ chỉ có thể là hải tộc bám theo ta trộm bảo rồi.

Hải tộc là ta hỏi thăm từ Thú Nhân biết được, cũng chưa từng thấy qua, chẳng qua nghe Thú Nhân nói sơ qua một vài tình huống của bọn họ, với chuyện lần này có thể xem như tương đối gần gũi mà thôi, thật ra ta cũng không thể xác định. Thế nhưng, muốn xác định bọn họ là thích khách hay là hải tộc cũng không phải là chuyện khó khăn gì, tỷ như hiện tại, ta sẽ cho bọn hắn một cơ hội giết ta là được.

Trong lòng bần đạo nổi lên một trò đùa dai, ta hạ xuống lưng Cái Thứ, nghênh ngang đi tới bờ sông, tới gần địa phương bọn hắn ẩn thân bắt đầu kéo quần ra. Theo dòng nước ấm do bần đạo phóng ra, hai vị ẩn thân này trực tiếp nhích người tránh ra xa, bởi vì bọn họ hành động quá nhanh, cho nên trên mặt nước khẽ rung động mấy gợn sóng nho nhỏ, vì thế đã làm bại lộ thân hình mà không biết.

Nhìn thấy hai người bọn họ biểu hiện như thế. Bần đạo dĩ nhiên lập tức nhận định thân phận bọn họ. Bọn họ tuyệt đối phả là hải tộc, thích khách tuyệt đối sẽ không quan tâm uống một chút nước tiểu đồng tử. Hai người này chạy xuống hạ du một đoạn đường, nhìn thấy ta không có đuổi theo còn tưởng rằng ta không có phát hiện bọn họ nữa chứ. Hơn nữa bọn họ bị ta trêu chọc một phen tựa hồ không cam lòng.

Cho nên bọn họ lặng lẽ lên bờ, tính toán quan sát ta ở khoảng cách gần, hoặc là đang muốn trả thù ta. Tóm lại, bọn họ đi lên bờ liền lặng lẽ bắt đầu nhích đến gần. Bần đạo trong lòng cười thầm nhưng ngoài mặt giả bộ không biết gì cả, vừa lặng lẽ nháy mắt cho đám người Vong Ưu, vừa cố ý dọc theo bờ sông biên chậm rãi thả bộ thư giãn, thật ra là ta muốn đến gần hai vị này.

Hai tiểu tử thấy ta tiến đến bắt đầu lặng lẽ tích tụ ma lực, thông qua thần thức tìm kiếm kết quả ta thấy thực lực bọn họ chỉ là cấp bậc Ma Đạo Sư mà thôi. Bần đạo không biết bọn họ muốn làm gì, cho nên rất cẩn thận đến gần, nhưng mà đi thẳng đến trước người bọn họ rồi, bọn họ lại còn không có phản ứng?

Bần đạo không nhịn được, đột nhiên đưa tay lên sẽ bắt một tên ở gần ta nhất cho hiện ra ngoài, chỉ thấy từ trong hư không bóng người đung đưa một trận, xuất hiện trước mặt ta là một cô bé thiên kiều bá mị. Nàng ước chừng mười mấy tuổi, da thịt tuyết trắng, ánh mắt xanh mượt, tóc dài xanh biếc thả xuống ngang hông.

Chẳng qua bần đạo còn chưa có thưởng thức xong. Nàng đã phát ra một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm: "A ~~!"

Khi nàng gào thét bần đạo nhận thấy có chỗ không đúng, dường như hiện tại tay của ta đang chộp vào ngực của nàng thì phải? Ta tự hỏi nàng chỉ là một cô bé nhỏ như vậy, tại sao ngực lại lớn quá cỡ thế kia chứ? Hơn nữa còn là vòng cung, chỉ có một đám rong biển bao lại. Cho nên liền bị bàn tay to của ta ôm một vòng bền chắc, vốn là ta còn cho là chộp vào đám rong biển trên người nàng nữa chứ. Hiện tại nhìn xuống mới hiểu, thì ra ta dĩ nhiên trực tiếp đưa tay vào trong y phục của nàng, chộp vào trên lớp da thịt trơn bóng của nàng.

Thật sự là tiểu cô nương, da dẻ trơn mềm giống như rong biển mát mẻ vô cùng, vô cùng mịn màng, cho nên mới khiến cho ta phán đoán sai lầm như thế, ta trước kia co bao giờ sờ qua da thịt trơn láng cỡ đó đâu chứ? Lần này xem như mở rộng tầm mắt một phen rồi, chẳng qua hiểu lầm kỳ này hình như hơi lớn một chút. Ặc ặc, bần đạo từ lúc nào tu luyện Nã Vú Long Trảo Thủ đến tình trạng xuất thần nhập hóa như thế này rồi? Ta chỉ là tiện tay nắm một cái, có cần chính xác đến như vậy không chứ?

Bần đạo lúc ấy cũng hận không thể đập đầu vào đậu hủ chết cho rồi. Khuôn mặt già nua của ta hồng lên y như con con cua luộc chín vậy, cái gì cũng không dám nói, vội vàng rút tay ra quay đầu bỏ chạy. Sau đó núp ở phía sau Cái Thứ, tâm tình buồn bực ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ hoa vẽ cỏ, trong lòng thì đang không ngừng buồn bực mắng thầm, tay của ta từ khi nào lại hư đống đến thế kia vậy?

Bần đạo trốn đi, hai người bên kia lại chạy không được, các nàng căn bản không kịp chạy đã bị Mân Nhi và Ái Liên Na chế phục. Người ẩn thân quả nhiên đều là nữ hài tử. Trên người các nàng cơ hồ là trần như nhộng, các bộ phận trọng yếu thì dùng rong biển bao trùm, ở phía dưới các nàng hiện ra một cái đuôi cá.

"Ha hả, thật không nghĩ tới ở chỗ này có thể nhìn thấy Mỹ Nhân Ngư." Vong Ưu cười nói: "Thế giới này thật sự là quá kỳ diệu." Khi ta và Athena ở trên Thần Giới nguyên bản cũng có Mỹ Nhân Ngư, bọn họ là hoàng tộc do đích thân Hải hoàng Poseidon chúc phúc, nghe nói Poseidon có rất nhiều nhân ngư làm thị thiếp.

"Trời ơi, thật sự là không thể tin nổi mà." Âu Dương Nhược Lan nhìn thấy các nàng cũng cười hô lên kêu kỳ quái: "Theo truyền thuyết bọn họ là con gái Hải Thần, trời sanh là pháp sư Thủy Hệ cường đại, hơn nữa lực lượng cũng tương đối kinh người, là ma vũ song tu giả toàn tài. Đáng tiếc sau lại biến mất trong lịch sử, ta từ trên điển tịch cổ xưa mới có khả năng đọc được một ít dấu vết tồn tại của các nàng. Không nghĩ tới hôm nay ta lại có thể thấy được ở ngoài đời."

"Da của các nàng thật là trơn láng, chơi thật tốt nha!" Ái Liên Na dùng một cánh tay dễ dàng bắt được một mỹ nhân ngư kéo lại, sau đó dùng một cánh tay khác sờ loạn trên người bọn họ.

Nhân Ngư cô nương đáng thương, mới vừa chạy thoát khỏi ma chưởng của ta lại bắt đầu bị Ái Liên Na vô lễ. Mặc dù nhân ngư lực lượng rất mạnh, hai cánh tay thoáng cái giơ được ngàn cân, nhưng mà hiện tại hai cánh tay bị Ái Liên Na nắm chặt, cương quyết kéo không ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ái Liên Na giở trò, trong miệng không ngừng kêu lên: "Ghét quá, không được mà!"

"Tốt lắm sao? Ta cũng tới thử thử..." Mân Nhi lại giơ tay bắt tù binh một nhân ngư khác, nàng thấy đồng bạn bị bắt đang muốn xông lên cứu người lại bị Mân Nhi thi triển Định Thân Thuật đứng im ngay tại chỗ. Mân Nhi là pháp sư cấp bậc pháp thần, cố định một vị Ma Đạo Sư quả thực là quá dễ dàng, nhân ngư kia ngay cả nháy mắt cũng không thể, nói cũng không ra lời, đành phải mặc cho tùy ý Mân Nhi vô lễ.

"Ta đây cũng thử một chút được không?" Âu Dương Nhược Lan cũng tiến lên tham gia náo nhiệt, cô bé bên Ái Liên Na kia giãy dụa lợi hại, cho nên nàng liền đến bên cạnh Mân Nhi chơi thử, đưa tay lên trên người nhân ngư sờ soạng một cái. Cảm nhận được độ trơn mềm nằm ngoài dự liệu, nàng kìm lòng không đậu khích lệ một câu: "Thật sự là bóng loáng nha, chơi đã lắm." Vừa nói liền sờ liến thoắng liên hồi.

"Các ngươi đó, sờ mấy cái là được rồi. Chúng ta còn muốn hỏi chuyện một chút!" Vong Ưu cười nói. Chính nàng thì không cần mấy thứ này, bởi vì nàng sớm biết nhân ngư hàng năm sống ở trong biển, cho nên da dẻ sẽ phân bố ra tinh dầu trơn láng. Giống như chất nhầy trên đa số loài cá mà thôi, sờ lên mới cso cảm giác trơn láng như vậy.

"Ừ." Ba người nghe Vong Ưu nói mới ngừng tay lưu luyến không rời.

"Chúng ta cái gì cũng sẽ không nói cho ngươi. Các ngươi giết chúng ta là được rồi." Người cá quật cường nói, trong hốc mắt đã nước mắt mông lung. Một người cá khác không có cách nào nói chuyện, tuy nhiên trong đôi mắt truyền lại tin tức y như nhau.

"Thật sự không nói?" Vong Ưu cười hỏi.

"Chết cũng không nói." Nhân ngư quật cường đáp trả.

"Ai. Cần gì chứ, ta không định giết chết các ngươi mà." Vong Ưu cười nói: "Như vậy đi, ta thả ngươi ra, các ngươi trở về xin chỉ thị đại nhân ở nhà, nói là ta muốn gặp, nếu như hắn không tới. Ta phải lưu lại vị tiểu cô nương này rồi đem nàng phơi nắng một lát đó!"



"Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Nhân ngư không có nghe lời Vong Ưu nói, mà hỏi: "Ngươi muốn gặp phụ thân ta vì chuyện gì?"

"Ta có một số việc muốn mời tộc trưởng hỗ trợ, các ngươi yên tâm, chúng ta không có ác ý. Phụ thân ngươi là tộc trưởng sao?" Vong Ưu thuận miệng hỏi.

"Đúng thế!" Nhân ngư mở miệng uy hiếp: "Nếu như các ngươi thật sự không có ác ý thì đừng phái người đi theo ta, nếu để ta phát giác có người theo dõi, ta sẽ giết chết hắn."

"Được, chỉ cần ngươi bắt được người theo dõi, cứ tự do xử trí hắn là được." Vong Ưu cười nói.

"Vậy cũng tốt." Nhân ngư nói xong, lưu luyến không rời nhìn đồng bạn bị định trụ, sau đó đâm đầu vào trong dòng sông, trong nháy mắt biến mất tung tích.

Nàng rốt cuộc kiến thức không sâu. Dễ dàng tin tưởng lời của Vong Ưu. Lấy trình độ mấy người chúng ta ở chỗ này mà nói, ai nấy đều là hạng người biến thái, làm sao có thể bị nàng phát hiện được? Dù có bị phát hiện, nàng đánh lại chúng ta sao? Cho nên Vong Ưu nói đây là nói nhảm. Khi mỹ nhân ngư rời đi, Vong Ưu lập tức cười nói với ta: "Đừng giả bộ nữa, còn không mau đuổi theo."

"Ai. Mạng khổ mà!" Bần đạo vừa oán trách, vừa vận dụng Thủy Độn Quyết nhảy vào trong nước, nhắm hướng mỹ nhân ngư đuổi tới. Tiểu nhân ngư mặc dù thỉnh thoảng xoay người về phía sau xem xét, nhưng nàng có thể phát hiện được ta sao? Cho nên sau khi bơi ra tới biển rộng, nàng cũng không có phát giác ta tồn tại.

Cho đến lúc này, nàng mới thở ra một hơi di chuyển thêm mấy vòng liền triệt để yên tâm, trực tiếp lặn xuống sâu dưới biển, dọc theo vách đá dưới hòn đảo lặn xuống, tới địa phương sâu hơn 100m mới tiến vào trong một sơn động.

Bần đạo tự nhiên đi vào theo, phát hiện nơi này mới đúng là đại bản doanh hải tộc. Cửa động thoạt nhìn tầm thường cao tới vài thước, hang động thì kéo dài về phía sau. Hơn nữa ta còn mơ hồ phát giác, dường như động này có dấu vết được người ta gia công qua. Liên tưởng đến hòn đảo thần bí này, bần đạo lập tức cảnh giác, thật cẩn thận đi theo phía sau nhân ngư.

Đi vào bên trong động ta mới phát giác ra chỗ thần kỳ, trong động không chỉ có dấu vết nhân công thi công đặc biệt rõ ràng, hơn nữa còn loáng thoáng có một bức họa khắc ở hai bên trên tường đá. Đáng tiếc bần đạo không có thời gian để nhìn kỹ, chỉ có thể đánh giá sơ qua một chút, nội dung bên trong đủ khiến cho ta giật mình rồi.

Bức họa chủ yếu ghi lại một trận chiến tranh, vô số Thiên Sứ đang cùng một đám sinh vật kỳ quái chiến đấu. Những sinh vật kia là một vài quái thú từ Hỏa Nguyên Giới sinh ra - Liệt Hỏa bạo quân khổng lồ, Hỏa Phượng Hoàng thân thể đỏ rực, Cự Long do liệt viêm tạo thành ...vân...vân. Còn nhóm Thiên Sứ thì cấp bậc cũng tương đối cao, không hề có hai cánh, chủ lực chính là Thiên Sứ bốn cánh, sáu cánh, tám cánh cũng có không ít, thậm chí Thiên Sứ mười cánh cũng có xuất hiện qua.

Bần đạo đắm chìm trong bức họa khiến cho cực kỳ rung động, trong lúc vô tình đi theo nhân ngư tới cuối động, sau đó ta kinh ngạc phát giác lối ra không có nước, nơi này hiển nhiên đã là ở trên mặt biển. Rời khỏi mặt nước, ta đi lên một địa phương kỳ quái.

Nơi này là một tòa điện phủ to lớn, thậm chí cao hơn 10m, phương viên rộng hơn 1000m. Vốn là nơi này không có hình dáng như thế, nó được tạo hình là do chủ nhân mới, một nhóm người cá tiến hành triệt để cải tạo nơi này. Vì phát triển không gian, bức họa trên tường đa số bị nhân ngư phá hư hết, những bức điêu khắc trở thành cột mốc biên giới để nhân ngư phân chia địa bàn. Muốn từ một đống đổ nát như vậy tìm ra chút gì đó có ích hiển nhiên là chuyện rất khó khăn.

Trong điện đường đang có ước chừng hơn hai trăm nhân ngư già trẻ lớn bé. Bọn họ ở lại chỗ này rất thích ý, có thể nhìn thấy rất nhiều đồ trang sức giáp xác mà bọn họ tạo ra, dĩ nhiên hấp dẫn ánh mắt ta nhất chính là các loại bảo vật lòe lòe sáng lên ở bên kia. Chỗ này nguyên bản phải tối thui, nhưng nhờ có một đống trang bị ma đạo khí cho nên ánh sáng vô cùng rực rỡ.

Bần đạo tỉ mỉ kiểm tra một chút, nhìn thấy các loại bảo vật không dưới mấy ngàn món. Rất nhiều loại do nhân ngư không có ý bảo vệ cho nên tổn hại rất nhiều. Cái đám phá gia chi tử này thế mà lại dùng ma trượng làm cây gậy đánh cá, hơn nữa dài ngắn không thích hợp còn tùy ý bẻ ngắn đi một đoạn, trên mặt đất nằm mười mấy đoạn ma trượng gãy lìa. Vây quanh có rất nhiều bầu rượu bằng vàng ròng, chỗ này lại bị bọn họ dùng làm bô, có khi mấy viên bảo ngọc bị đám trẻ con người cá dùng làm trái banh đá qua đá lại.

Mọi việc phá hư như thế đếm mãi không hết, bần đạo bảo thủ đoán chừng dù cho ta có thu hồi lại hết những món đồ này, sợ rằng giá trị cũng phải giảm xuống hơn phân nửa. Thật là khiến cho ta tức giận vô cùng mà. Thế nhưng chuyện đã như thế, ta đây có tức giận cũng vô dụng, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Ta vốn tính thu phục đám người cá này, ai bảo bọn hắn thực lực đủ mạnh mẽ chứ, có bọn họ phối hợp, hải quân của ta tất nhiên lực lượng đại tăng.

Bần đạo căn cứ nguyên tắc tiên lễ hậu binh, không bao giờ vừa tới liền đánh, mà âm thầm tính toán trước hết lắng nghe bọn hắn định làm cái gì. Nếu muốn nguyện ý hợp tác thì quá hợp ý ta rồi, nếu như không muốn... Khà khà, ta đây cũng chỉ phải đánh cho tới khi bọn họ nguyện ý mới dừng lại. Ai bảo bọn hắn dám trộm bảo bối của ta rồi trả lại cho ta một đống nát bét đây chứ? Coi như là bán thân chuộc lỗi là tốt rồi nhỉ?

Cho nên ta lặng lẽ dùng Thổ Độn Thuật lặn xuống dưới đất, lặng lẽ đi theo phía sau nhân ngư. Mãi cho đến khi nàng giáp mặt một người mới thôi.

"La Oa, ngươi đi đâu? Không phải là ta đã không cho ngươi chạy loạn đấy sao? Làm sao ngươi một mình trở lại? Đạt Dạ Oa đâu?" Thanh âm một người trung niên truyền tới.

"Phụ thân, Đạt Dạ Oa bị nhân loại bắt đi rồi." La Oa vừa nói vừa khóc ré lên, giọng cầu khẩn: "Người xem đi cứu cứu nàng với, loài người nói nếu như ngài không ra mặt sẽ mang Đạt Dạ Oa ra ngoài phơi nắng tới chết đó!" Nhân ngư mặc dù có thể sống ở trên bờ, tuy nhiên bọn họ không thể rời khỏi nước trong thời gian dài, một khi bị mặt trời chiếu rọi vài giờ thì nhất định chết chắc rồi.

"Đáng giận, ta không phải đã nói rồi sao, gần đây có nhân loại hoạt động ở chỗ này, tất cả tộc nhân không được đi ra ngoài cơ mà?" Trung niên nam tử tức giận nói: "Các ngươi tại sao không nghe mệnh lệnh của ta hả?"

"Chúng ta chưa từng thấy qua loài người, lần này cũng chỉ định từ xa nhìn một chút mà thôi." La Oa ủy khuất khóc lên. Nàng ở chỗ này khóc lóc ỉ ôi, tất cả nhân ngư bốn phía đã từ từ vây lại, quan tâm nghe chuyện.

"Vậy Đạt Dạ Oa làm sao lại bị nhân loại bắt được ?" Người trung niên kia trách cứ.

"Chúng ta đầu tiên ở phía xa nhìn một hồi thì cảm thấy không có ý nghĩa, nhìn thấy những người đó cũng không có ý tứ lên bờ. Chúng ta đi ra sông chơi nhưng không ngờ nhìn thấy một người mang theo sủng vật kỳ quái hiện ra trên bờ sông, chúng ta vội vàng ẩn thân. Nhưng mà hắn lại nhằm chỗ chúng ta đi tiểu, thật là đáng giận mà." La Oa tức giận nói.

"Sau đó thì sao? Các ngươi tại sao không nhanh chóng lui về?" Người trung niên kia hỏi gấp.



"Chúng ta giận quá liền muốn dạy dỗ hắn một chút, cho nên lập tức lên bờ, định dùng pháp thuật đông hắn thành khối băng." La Oa nói.

Toát mồ hôi nha, bần đạo không khỏi cười khổ trong lòng, hai tiểu cô nương này thật đúng là ngoan độc mà?

"Ngu ngốc, người ta có thể đi tiểu trên người các ngươi đã nói lên một điều hắn đã khám phá các ngươi dùng ẩn thân thuật, chẳng qua hắn không muốn làm khó các ngươi mà thôi, các ngươi làm sao còn không biết thức thời đi đánh lén người ta chứ?" Nam tử trung niên lo lắng nói.

"Người ta lúc ấy không có nghĩ nhiều như vậy mà!" La Oa bất mãn nói.

"Đều tại ta làm hư các ngươi rồi." Trung niên nam tử tức giận quát lên: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó chúng ta lên bờ chuẩn bị pháp thuật chứ sao!" La Oa đột nhiên ủy khuất nói: "Nhưng mà pháp thuật vừa mới chuẩn bị tốt, vài tên nhân loại khác mang theo mấy con sủng vật cường hãn đến biến thái xuất hiện, có một đầu Hắc Long, một con mắt thật to lơ lửng trên trời, thậm chí còn có một vị Thiên Sứ sáu cánh. Trời ơi, chúng ta lúc ấy sợ đến choáng váng, nào còn dám động thủ đánh hắn nữa chứ?" Lúc ấy Cái Thứ hình thể nhỏ nhắn bị nàng tự động bỏ qua rồi.

" Thiên Sứ sáu cánh?" Tất cả người cá cũng sợ ngây người tại chỗ.

"Chuyện này là không thể, Thiên Sứ sáu cánh làm sao có thể xuất hiện chỗ này ?" Nam tử trung niên vội vàng hỏi tới: "Ngươi không phải nhìn lầm rồi chứ?"

"Ta lấy danh nghĩa Hải Thần mà thề, lời ta nói đều là sự thật." La Oa vội vàng giải thích: "Thiên Sứ sáu cánh thân thể rõ ràng đặc thù như vậy, ai có thể nhìn lầm được?"

"Vậy sau đó thì sao?" Nam tử trung niên lo lắng hỏi.

"Sau đó cái tên nhân loại đi tiểu bậy kia đi tới bên cạnh ta, một tay mang ta từ trạng thái ẩn thân bắt đi ra ngoài." La Oa ủy khuất nói: "Đạt Dạ Oa sau đó cũng bị bắt lại rồi."

"Bọn họ có hỏi ngươi cái gì không?" Người trung niên hỏi.

"Bọn họ có hỏi, nhưng mà ta không nói cho bọn hắn biết gì hết, bọn họ cũng không có hỏi thêm điều gì cả!" La Oa nói.

"Vậy ngươi tại sao trở về được ?" Nam tử trung niên khuôn mặt đã hơi nghi ngờ hỏi tới.

"Là các nàng đó thả ta trở về ." La Oa nói: "Bọn họ nói không phải tới để chiến đấu với chúng ta, bọn họ có chuyện muốn chúng ta hỗ trợ, cho nên muốn gặp ngài, cho nên họ thả ta ra đi báo tin cho ngài. Nhưng bọn họ lưu Đạt Dạ Oa lại làm con tin. Phụ thân, ngài nhanh đi cứu Đạt Dạ Oa với, nếu không đi, nàng sẽ bị tươi sống phơi chết đó!"

Trung niên nam tử khẩn trương hỏi tới: "Lúc ngươi trở về có bị theo dõi hay không?"

"Không có, ta ở bên ngoài cẩn thận tìm kiếm bơi quanh vài vòng lâu lắm mới tiến vào mà." La Oa vội vàng nói: "Phụ thân, người mau mau đi xem một chút đi."

"Loài người đều là hèn hạ vô sỉ, chúng ta nhất định phải cẩn thận đề phòng, ta không thể dễ dàng mạo hiểm như vậy được!" Nam tử kia bất đắc dĩ lắc đầu.

"Thế thì Đạt Dạ Oa làm sao bây giờ?" La Oa lo lắng hỏi.

"Để cho nàng tự cầu phúc cho mình đi!" Nam tử kia thống khổ lắc mạnh đầu.

"Không!" La Oa lại bắt đầu khóc rống lên.

"Tộc trưởng, chúng ta đi cứu nàng ta đi?"

"Đúng vậy, đi cứu thôi, chúng ta không sợ chết." Một số người cá đứng ra nói.

"Ai cũng chớ nói thêm làm gì. Chúng ta toàn bộ lên một lượt cũng không thể làm đối thủ của Thiên Sứ sáu cánh. Hơn nữa loài người giảo hoạt tuyệt đối không thể tin." Nam tử trung niên nghiêm nghị nói: "Vì không ảnh hưởng đến tộc quần, nàng sẽ phải vì hành động ngu xuẩn của mình mà trả giá thật nhiều."

Không nghĩ tới vị tộc trưởng này thật đúng là sáng suốt và giảo hoạt. Không thể chờ đợi được nữa, bần đạo đành phải tự thân xuất mã đi ra khuyên nhủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trương Tam Phong Dị Giới Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook