Chương 116: Hành trình đến Thánh Sơn
Tả Tự Bản
28/03/2013
Ngày hôm sau, lúc đang còn ăn điểm tâm, quốc vương với vẻ mặt oán giận mở miệng phủ đầu ta cùng phụ thân. Tên kia dài, tên kia u oán, tên kia đáng thương, thực sự làm bần đạo nuốt không trôi. Tối hôm qua, quốc vương tham gia một cái tụ hội của các vị lãnh tụ cao tầng, ở nơi này gặp được hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc, bị người ta khi nhục. Mà hắn bởi vì không có nhân vật chính, chỉ có thể nén giận mà thôi. Không có biện pháp a, ai bảo người tìm đến là một vị Kiếm Thánh?
Người đó được xưng là Thổ Chi Kiếm Thánh – Mã Hách, cũng không phải người tốt lành gì, là người có bối phận cao nhất trong mười đại Kiếm Thánh trên đại lục, tinh thông phòng thủ lẫn phản kích. Dưới ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú của hắn, quốc vương đáng thương của chúng ta sớm đã bỏ chạy trở về. Chính xác là chạy trốn cho thỏa đáng một chút ha.
“Khiếu Thiên, ngươi chừng nào thì có thể tốt lên được vậy?” Quốc vương buồn bực nói: “Ta ngày hôm qua cơ hồ bị người ta chỉ vào mũi mà mắng nhiếc, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng ra, ngươi nhất định tìm cơ hội giáo huấn bọn họ cho ta một trận”
“Ân! Chỉ sợ lần này không có cơ hội” Phụ thân ngượng ngừng nói: “Ít nhất sau ba tháng nữa mới có thể khôi phục lại, lại nói, cho dù là ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa dù có áo giáp trên người chỉ sợ cũng không thể thắng được Mã Hách”
“Ân! Ngươi lần đầu tiên không có chút tin tưởng a?” Quốc vương kỳ quái hỏi: “Ngươi lần này như thế nào sợ hắn thế?”
“Là cha ta nói với ta, hắn sức bạo phát cường đại hơn ta, lợi hại nhất là tốc chiến, cách chống lại đối thủ là tăng tốc, một khi không thể tốc thắng, thua tuyệt đối chính là ta, hắn còn cố ý chỉ ra, trong mười Kiếm Thánh trên đại lục, Mã Hách khẳng định đứng vững vàng trước thế công của ta, bảo ta gặp được hắn tốt nhất nên tránh xa một chút” Phụ thân nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quốc vương hét lên: “Còn một tháng nữa mới chấm dứt, ta chẳng lẻ luôn luôn trốn tránh Mỹ Cách Lam đế quốc ư?”
“Ha ha!” Bần đạo nhịn không được bật cười ra thành tiếng.
“Ngươi còn cười cái quái gì nữa hả?” Quốc vương nổi giận mắng: “Đều là do ngươi gây họa, bây giờ còn vui sướng khi người khác gặp họa sao”
“Bệ hạ, e rằng hắn có biện pháp ứng phó” Thạch Nguyên Hùng Nhị xen mồm vô nói: “Không ngại bảo hắn nói ra cái chủ ý cho ngài biết”
“A! Ta có biện pháp nào chứ?” Bần đạo một ngụm từ chối.
“Không nghĩ ra được ta liền đem ngươi giao cho Mỹ Cách Lam đế quốc cho bọn hắn hết giận” Quốc vương phát cáu, làm cho bần đạo kinh ngạc không thôi. Ai biết người này bị bức cho phát điên lên cũng có khả năng a, lại nói đáng giận hơn là gã Thạch Nguyên Hùng Nhị đang đứng bên cạnh đưa ra chủ ý.
“Ân, hiện tại đơn đấu không có thể được” Bần đạo nói.
“Nói nhảm” Quốc vương nói, “Quần đấu là được sao? Người ta là Kiếm Thánh xuất trướng đó, cơ hồ đồng loạt xử lý hơn 1000 người. Trừ phi … “
“Đừng đánh chủ ý đến Cuồng Long kỵ sĩ của ta, ta tổng cộng có mấy ngàn người thôi, chết một người ta đau xót một người, bảo bọn hắn hợp lại đấu với Kiếm Thánh hả, ta mặc kệ” Bần đạo một ngụm từ chối, nhưng mà thắng cũng phải tổn thất thảm trọng.
“Vậy ngươi nói bây giờ nên làm gì?” Quốc vương hỏi.
“Để ta đi thỉnh giáo tổ mẫu đại nhân của ta một lần xem như thế nào đã?” Bần đạo cười ha hả nói: “Nàng nhất định sẽ hỗ trợ, ngài đợi tin tức xấu từ ta nha”
“Ân!” Quốc vương nghĩ một hồi, rồi nói: “Chỉ bằng ngươi cấp cho nàng bảy con ấu thú Tam Thủ Ma Lang, nàng cũng phải giúp ngươi thôi. Ta đây sẽ đợi tin tức xấu của ngươi”
Choáng váng! Bần đạo lắp bắp kinh hãi, hắn như thế nào biết chuyện ấu thú chứ? Chuyện này là bí mật ở trong gia tộc của ta mà? Chẳng lẻ nói trong nhà có nội gián?
Sau khi cơm nước xong, lại qua một hồi nữa, một đội kỵ sĩ cũng đã tới, đầu tiên chính là nữ thủ lĩnh kỵ sĩ, niên kỷ thoạt nhìn hơn 20 tuổi, thực tế đương nhiên không phải thế. Làn da trắng như tuyết, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao cao, hết sức dễ nhìn. Một thân chiến giáp chói lọi ở trên người, tư thế thật sự là oai hùng hiên ngang a.
“Chào ngươi Khiếu Thiên” Nàng rất nhiệt tình tiếp đón phụ thân. Nhưng bần đạo lại nhìn thấy thần sắc của nàng không chút bình thường, ngữ khí tựa hồ có điểm u oán.
“Chào ngươi Tát Sa” Phụ thân vô cùng lúng túng.
“Vị này chính là nhi tử của ngươi sao?” Nàng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhìn ta nói.
“Đúng vậy!” Phụ thân nhanh nhạy giới thiệu với ta: “Vị này là a di của ngươi Tát Sa, nàng là thống lĩnh cận thân thị vệ của tổ mẫu ngươi”
“Người khỏe chứ a di Tát Sa” Bần đạo nhu thuận nói.
“Chào tiểu tử ngươi nha” Nàng sờ sờ cái đầu của ta, cảm khái nói: “Tướng mạo giống như mụ mụ của ngươi ha”
“Đúng thế! Nghịch ngợm gây sự cũng rất giống nữa” Phụ thân oán giận nói.
“Ngươi không phải thích nhất là ngang bướng càn quấy sao hả? Giống như ta luôn thành thật nhưng cũng không có ai thích” Nàng u oán nhìn phụ thân ta.
Bần đạo dụng ánh mắt cẩn thận quét lui quét tới tại trên mặt phụ thân.
Ha ha! Hắn quả nhiên không địch lại, khuôn mặt thoáng ửng đỏ lên, vội vàng ho khan hai tiếng, nói: “Khụ khụ! Tát Sa, chúng ta cần phải đi rồi”
“A! Đúng vậy, cần phải đi ha. Đi theo ta” Nàng bị tiếng ho khan làm cho bừng tỉnh, biết chính mình thất thố, nhanh xoay người bước đi. Ta cùng phụ thân sau đó cũng đi theo, ra bên ngoài chúng ta cũng phải cưỡi ngựa. Ta không mang theo Tiên Nhã cùng Cái Thứ đi.
Bần đạo đi sát bên phụ thân nhỏ giọng nói: “Tha hương ngộ cố nhân ha. Lão ba, ngài sẽ không nghĩ làm ra đứa con ngoài hôn nhân đó chứ?”
“Xú tiểu tử nói bậy bạ gì đó? Ngươi chỉ là một tiểu hài tử, biết cái gì tình yêu ngoài hôn nhân chứ?” Phụ thân tuy rằng rất tức giận, nhưng hắn vẫn chỉ dám nhỏ giọng quát mà thôi, sợ bị người ta nghe thấy.
“Ặc. Ta đã 13 tuổi rồi mà? Thạch Nguyên Tam Lang chỉ tuổi bằng ta mà cũng đã biết quấn lấy tình nhân” Bần đạo phản bác lại nói.
“Ta nói ngươi không hiểu thì ngươi không hiểu. Đừng quên, ta đánh cược thắng được ngươi, ngươi hiện tại trở về chịu sự giáo dục của ta đi” Phụ thân lời nói còn mang theo tia đắc ý.
“Không phải thế chứ? Rõ ràng là ta thắng mà? Chẳng lẻ ngài muốn quịt nợ sao?” Bần đạo quỷ biện.
“Ngươi …. !” Phụ thân nghe xong liền tức giận, bàn tay run run lên, hắn cố gắng bình phục lại tâm tình kích động, nói: “Ta lúc đánh hạ bọn hắn không phải ngươi còn có một người chưa đánh ngã sao hả?”
“Đúng vậy” Bần đạo không chút do dự nói.
“Thì đúng rồi, chính ngươi cũng đã thừa nhận ta nhanh hơn, còn muốn giở trò sao?” Phụ thân nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chúng ta so với nhau là ai giải quyết đối thủ nhanh hơn có đúng thế không?” Bần đạo hỏi.
“Đúng thế!” Phụ thân kỳ quái nói.
“Nhanh tức là trong thời gian ngắn có đúng hay không?” Bần đạo chậm rãi
“Đúng vậy!” Phụ thân còn không có phát hiện, nhưng khẩu khí đã mềm mại hơn một chút, dường như cảm giác được có điều không đúng nhưng ở chỗ nào thì không rõ.
“Có thế chứ” Bần đạo cười tủm tỉm nói: “Ngài xem, ngài cùng bọn họ khai chiến đã nửa ngày, mà ta chỉ mới động thủ, các ngài sau khi kết thúc, ta cơ hồ lập tức cũng đã xong. Có đúng không?”
“Đúng” Phụ thân hỏi, “Điều này có gì sao?”
“Việc này giải thích rằng thời gian ta thu thập bọn họ so cùng với ngài ngắn hơn. Nói cách khác, tốc độ của ta nhanh hơn ngài” Bần đạo nhịn cười đáp: “Nói cách khác là ta thắng”
“Ngươi… ! Việc này…!” Phụ thân đau đầu, đột nhiên giật mình nhận ra mình đại lầm lẫn, nói: “Không đúng, lời nói của ta, ý là xem ai là người tiêu diệt bọn họ trước nhất, không phải so với thời gian dài hay ngắn, mà là so với thời gian trước hay sau mà thôi, cho nên ta thắng”
“Ngài lúc ấy phải nói là ‘xem ai thu thập bọn họ trước!”, nhưng mà ngài lúc đó lại nói là ‘trận đấu của chúng ta xem ai thu thập mấy tên rác rưởi này nhanh nhất’ có đúng hay không?” Bần đạo lại nói: “Cho nên sai chính là ngài a, nên tính ta thắng. Ai bảo ngài nói không đúng chi? Bằng không, chúng ta đi tìm người công chính đi ha?”
“Đáng giận” Phụ thân suy nghĩ cẩn thận, biết việc này tự chính mình nhầm lẫn, tìm ai công chính bây giờ, đành phải tự nhận lấy xui xẻo, thỉnh thoảng Tát Sa ở một bên khe khẽ nhỏ giọng mắng: “Ngươi phạm sai lầm, thật sự ngươi đã sai lầm a”
***
Mục đích của chúng ta là Thánh Sơn, mà Thánh Sơn nằm ở vùng ngoại ô của thánh đô, nó hoàn toàn bị giáo hội chiếm cứ. Tương truyền bởi vì phía trên đỉnh núi có Thần Giới chi môn, vào lúc bình thường thì không nhìn thấy được, chỉ có những sự tình trọng đại, cần đánh xuống thần dụ mới chính thức mở ra. Bằng không cũng chỉ có ở thời điểm tuyển chọn thánh nữ, thiên sứ nghe được tiếng gọi của thánh nữ mới có thể mở ra.
Bình thai (đài cao) có hình dáng như thế nào ta chưa từng thấy qua, nhưng khi đi tới dưới chân núi hướng lên phía trên nhìn nhìn, kia là một màn hùng vĩ tráng lệ làm bần đạo kinh dị kêu lên thật to. Cả tòa núi đều bị đủ loại kiến trúc cự đại chiếm đóng, phóng nhãn nhìn lại cho đã con mắt mới thấy trên dãy núi xanh biếc kia là một toà thần điện cao lớn hùng vĩ. Đây chính là giáo hội qua mấy ngàn năm không ngừng kiến thiết mà thành. Dụng bao nhiêu vật lực cùng nhân lực? Hao tốn bao nhiêu tiền của…. Hủ bại a! Bần đạo tự đáy lòng cảm thán. Vì cái tín ngưỡng nhàm chán kia, đáng giá lắm sao?
Cả kiến trúc cự đại phân bố rất có quy luật, phía trên cùng, tự nhiên không người nào dám khinh nhờn – ‘Thánh Thai. Dưới Thánh Thai là Thánh Nữ cung, đây là địa phương của các đời thánh nữ. Sau đó cơ hồ ngang hàng cùng nhau chính là Giáo Hoàng cung. Chẳng qua Giáo Hoàng cung so với Thánh Nữ cung thấp hơn một chút, đại biểu rằng địa vị Thánh nữ so với Giáo hoàng còn muốn cao hơn một chút. Nhưng, Giáo Hoàng cung so với Thánh Nữ cung lại bề thế to lớn hơn, hơn nữa tiêu tốn trang trí ở bên ngoài cũng nhiều hơn không ít. Biểu đạt rằng Giáo hoàng cầm trong tay chính là thực quyền.
Phía dưới hai cung này Là Hoàng Kim thập nhị cung, là nơi ở của 12 vị Hồng Y giáo chủ. Nhưng mà, Hoàng Kim thập nhị cung vẻn vẹn chiếm cứ ở phía trước mặt của ngọn núi, phía sau núi là địa phương bí ẩn tối hắc ám nhất của giáo hội - Dị Đoan Tài Phán. Dị Đoan Tài Phán là một xú danh, những người ở đây chuyên môn đối phó ‘dị đoan’ là phản đồ giáo hội, thủ đoạn rất chi là tàn nhẫn độc ác. Người ở bên trong giáo hội một khi nhắc tới nơi này bình thường đều không lạnh mà rung.
Ở phía dưới cách đỉnh núi vài dặm, là một khu kiến trúc đủ to lớn, nhưng mà nó chỉ chiếm cứ không đến một phần trăm của Thánh Sơn. Dưới này bọn họ kiến tạo thành 5 khu vực kiến trúc cự đại, phân biệt là Thánh Quang ngũ đại tổng hộ quân đoàn, ở trong này một đại quân tinh nhuệ trường kỳ đóng ở đây, tổng nhân số hơn 40 vạn người. Có thể nói, ở trong này chân chính mới là Thánh đô.
Người đó được xưng là Thổ Chi Kiếm Thánh – Mã Hách, cũng không phải người tốt lành gì, là người có bối phận cao nhất trong mười đại Kiếm Thánh trên đại lục, tinh thông phòng thủ lẫn phản kích. Dưới ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú của hắn, quốc vương đáng thương của chúng ta sớm đã bỏ chạy trở về. Chính xác là chạy trốn cho thỏa đáng một chút ha.
“Khiếu Thiên, ngươi chừng nào thì có thể tốt lên được vậy?” Quốc vương buồn bực nói: “Ta ngày hôm qua cơ hồ bị người ta chỉ vào mũi mà mắng nhiếc, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng ra, ngươi nhất định tìm cơ hội giáo huấn bọn họ cho ta một trận”
“Ân! Chỉ sợ lần này không có cơ hội” Phụ thân ngượng ngừng nói: “Ít nhất sau ba tháng nữa mới có thể khôi phục lại, lại nói, cho dù là ở trạng thái tốt nhất, hơn nữa dù có áo giáp trên người chỉ sợ cũng không thể thắng được Mã Hách”
“Ân! Ngươi lần đầu tiên không có chút tin tưởng a?” Quốc vương kỳ quái hỏi: “Ngươi lần này như thế nào sợ hắn thế?”
“Là cha ta nói với ta, hắn sức bạo phát cường đại hơn ta, lợi hại nhất là tốc chiến, cách chống lại đối thủ là tăng tốc, một khi không thể tốc thắng, thua tuyệt đối chính là ta, hắn còn cố ý chỉ ra, trong mười Kiếm Thánh trên đại lục, Mã Hách khẳng định đứng vững vàng trước thế công của ta, bảo ta gặp được hắn tốt nhất nên tránh xa một chút” Phụ thân nói.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quốc vương hét lên: “Còn một tháng nữa mới chấm dứt, ta chẳng lẻ luôn luôn trốn tránh Mỹ Cách Lam đế quốc ư?”
“Ha ha!” Bần đạo nhịn không được bật cười ra thành tiếng.
“Ngươi còn cười cái quái gì nữa hả?” Quốc vương nổi giận mắng: “Đều là do ngươi gây họa, bây giờ còn vui sướng khi người khác gặp họa sao”
“Bệ hạ, e rằng hắn có biện pháp ứng phó” Thạch Nguyên Hùng Nhị xen mồm vô nói: “Không ngại bảo hắn nói ra cái chủ ý cho ngài biết”
“A! Ta có biện pháp nào chứ?” Bần đạo một ngụm từ chối.
“Không nghĩ ra được ta liền đem ngươi giao cho Mỹ Cách Lam đế quốc cho bọn hắn hết giận” Quốc vương phát cáu, làm cho bần đạo kinh ngạc không thôi. Ai biết người này bị bức cho phát điên lên cũng có khả năng a, lại nói đáng giận hơn là gã Thạch Nguyên Hùng Nhị đang đứng bên cạnh đưa ra chủ ý.
“Ân, hiện tại đơn đấu không có thể được” Bần đạo nói.
“Nói nhảm” Quốc vương nói, “Quần đấu là được sao? Người ta là Kiếm Thánh xuất trướng đó, cơ hồ đồng loạt xử lý hơn 1000 người. Trừ phi … “
“Đừng đánh chủ ý đến Cuồng Long kỵ sĩ của ta, ta tổng cộng có mấy ngàn người thôi, chết một người ta đau xót một người, bảo bọn hắn hợp lại đấu với Kiếm Thánh hả, ta mặc kệ” Bần đạo một ngụm từ chối, nhưng mà thắng cũng phải tổn thất thảm trọng.
“Vậy ngươi nói bây giờ nên làm gì?” Quốc vương hỏi.
“Để ta đi thỉnh giáo tổ mẫu đại nhân của ta một lần xem như thế nào đã?” Bần đạo cười ha hả nói: “Nàng nhất định sẽ hỗ trợ, ngài đợi tin tức xấu từ ta nha”
“Ân!” Quốc vương nghĩ một hồi, rồi nói: “Chỉ bằng ngươi cấp cho nàng bảy con ấu thú Tam Thủ Ma Lang, nàng cũng phải giúp ngươi thôi. Ta đây sẽ đợi tin tức xấu của ngươi”
Choáng váng! Bần đạo lắp bắp kinh hãi, hắn như thế nào biết chuyện ấu thú chứ? Chuyện này là bí mật ở trong gia tộc của ta mà? Chẳng lẻ nói trong nhà có nội gián?
Sau khi cơm nước xong, lại qua một hồi nữa, một đội kỵ sĩ cũng đã tới, đầu tiên chính là nữ thủ lĩnh kỵ sĩ, niên kỷ thoạt nhìn hơn 20 tuổi, thực tế đương nhiên không phải thế. Làn da trắng như tuyết, tóc vàng mắt xanh, dáng người cao cao, hết sức dễ nhìn. Một thân chiến giáp chói lọi ở trên người, tư thế thật sự là oai hùng hiên ngang a.
“Chào ngươi Khiếu Thiên” Nàng rất nhiệt tình tiếp đón phụ thân. Nhưng bần đạo lại nhìn thấy thần sắc của nàng không chút bình thường, ngữ khí tựa hồ có điểm u oán.
“Chào ngươi Tát Sa” Phụ thân vô cùng lúng túng.
“Vị này chính là nhi tử của ngươi sao?” Nàng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhìn ta nói.
“Đúng vậy!” Phụ thân nhanh nhạy giới thiệu với ta: “Vị này là a di của ngươi Tát Sa, nàng là thống lĩnh cận thân thị vệ của tổ mẫu ngươi”
“Người khỏe chứ a di Tát Sa” Bần đạo nhu thuận nói.
“Chào tiểu tử ngươi nha” Nàng sờ sờ cái đầu của ta, cảm khái nói: “Tướng mạo giống như mụ mụ của ngươi ha”
“Đúng thế! Nghịch ngợm gây sự cũng rất giống nữa” Phụ thân oán giận nói.
“Ngươi không phải thích nhất là ngang bướng càn quấy sao hả? Giống như ta luôn thành thật nhưng cũng không có ai thích” Nàng u oán nhìn phụ thân ta.
Bần đạo dụng ánh mắt cẩn thận quét lui quét tới tại trên mặt phụ thân.
Ha ha! Hắn quả nhiên không địch lại, khuôn mặt thoáng ửng đỏ lên, vội vàng ho khan hai tiếng, nói: “Khụ khụ! Tát Sa, chúng ta cần phải đi rồi”
“A! Đúng vậy, cần phải đi ha. Đi theo ta” Nàng bị tiếng ho khan làm cho bừng tỉnh, biết chính mình thất thố, nhanh xoay người bước đi. Ta cùng phụ thân sau đó cũng đi theo, ra bên ngoài chúng ta cũng phải cưỡi ngựa. Ta không mang theo Tiên Nhã cùng Cái Thứ đi.
Bần đạo đi sát bên phụ thân nhỏ giọng nói: “Tha hương ngộ cố nhân ha. Lão ba, ngài sẽ không nghĩ làm ra đứa con ngoài hôn nhân đó chứ?”
“Xú tiểu tử nói bậy bạ gì đó? Ngươi chỉ là một tiểu hài tử, biết cái gì tình yêu ngoài hôn nhân chứ?” Phụ thân tuy rằng rất tức giận, nhưng hắn vẫn chỉ dám nhỏ giọng quát mà thôi, sợ bị người ta nghe thấy.
“Ặc. Ta đã 13 tuổi rồi mà? Thạch Nguyên Tam Lang chỉ tuổi bằng ta mà cũng đã biết quấn lấy tình nhân” Bần đạo phản bác lại nói.
“Ta nói ngươi không hiểu thì ngươi không hiểu. Đừng quên, ta đánh cược thắng được ngươi, ngươi hiện tại trở về chịu sự giáo dục của ta đi” Phụ thân lời nói còn mang theo tia đắc ý.
“Không phải thế chứ? Rõ ràng là ta thắng mà? Chẳng lẻ ngài muốn quịt nợ sao?” Bần đạo quỷ biện.
“Ngươi …. !” Phụ thân nghe xong liền tức giận, bàn tay run run lên, hắn cố gắng bình phục lại tâm tình kích động, nói: “Ta lúc đánh hạ bọn hắn không phải ngươi còn có một người chưa đánh ngã sao hả?”
“Đúng vậy” Bần đạo không chút do dự nói.
“Thì đúng rồi, chính ngươi cũng đã thừa nhận ta nhanh hơn, còn muốn giở trò sao?” Phụ thân nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chúng ta so với nhau là ai giải quyết đối thủ nhanh hơn có đúng thế không?” Bần đạo hỏi.
“Đúng thế!” Phụ thân kỳ quái nói.
“Nhanh tức là trong thời gian ngắn có đúng hay không?” Bần đạo chậm rãi
“Đúng vậy!” Phụ thân còn không có phát hiện, nhưng khẩu khí đã mềm mại hơn một chút, dường như cảm giác được có điều không đúng nhưng ở chỗ nào thì không rõ.
“Có thế chứ” Bần đạo cười tủm tỉm nói: “Ngài xem, ngài cùng bọn họ khai chiến đã nửa ngày, mà ta chỉ mới động thủ, các ngài sau khi kết thúc, ta cơ hồ lập tức cũng đã xong. Có đúng không?”
“Đúng” Phụ thân hỏi, “Điều này có gì sao?”
“Việc này giải thích rằng thời gian ta thu thập bọn họ so cùng với ngài ngắn hơn. Nói cách khác, tốc độ của ta nhanh hơn ngài” Bần đạo nhịn cười đáp: “Nói cách khác là ta thắng”
“Ngươi… ! Việc này…!” Phụ thân đau đầu, đột nhiên giật mình nhận ra mình đại lầm lẫn, nói: “Không đúng, lời nói của ta, ý là xem ai là người tiêu diệt bọn họ trước nhất, không phải so với thời gian dài hay ngắn, mà là so với thời gian trước hay sau mà thôi, cho nên ta thắng”
“Ngài lúc ấy phải nói là ‘xem ai thu thập bọn họ trước!”, nhưng mà ngài lúc đó lại nói là ‘trận đấu của chúng ta xem ai thu thập mấy tên rác rưởi này nhanh nhất’ có đúng hay không?” Bần đạo lại nói: “Cho nên sai chính là ngài a, nên tính ta thắng. Ai bảo ngài nói không đúng chi? Bằng không, chúng ta đi tìm người công chính đi ha?”
“Đáng giận” Phụ thân suy nghĩ cẩn thận, biết việc này tự chính mình nhầm lẫn, tìm ai công chính bây giờ, đành phải tự nhận lấy xui xẻo, thỉnh thoảng Tát Sa ở một bên khe khẽ nhỏ giọng mắng: “Ngươi phạm sai lầm, thật sự ngươi đã sai lầm a”
***
Mục đích của chúng ta là Thánh Sơn, mà Thánh Sơn nằm ở vùng ngoại ô của thánh đô, nó hoàn toàn bị giáo hội chiếm cứ. Tương truyền bởi vì phía trên đỉnh núi có Thần Giới chi môn, vào lúc bình thường thì không nhìn thấy được, chỉ có những sự tình trọng đại, cần đánh xuống thần dụ mới chính thức mở ra. Bằng không cũng chỉ có ở thời điểm tuyển chọn thánh nữ, thiên sứ nghe được tiếng gọi của thánh nữ mới có thể mở ra.
Bình thai (đài cao) có hình dáng như thế nào ta chưa từng thấy qua, nhưng khi đi tới dưới chân núi hướng lên phía trên nhìn nhìn, kia là một màn hùng vĩ tráng lệ làm bần đạo kinh dị kêu lên thật to. Cả tòa núi đều bị đủ loại kiến trúc cự đại chiếm đóng, phóng nhãn nhìn lại cho đã con mắt mới thấy trên dãy núi xanh biếc kia là một toà thần điện cao lớn hùng vĩ. Đây chính là giáo hội qua mấy ngàn năm không ngừng kiến thiết mà thành. Dụng bao nhiêu vật lực cùng nhân lực? Hao tốn bao nhiêu tiền của…. Hủ bại a! Bần đạo tự đáy lòng cảm thán. Vì cái tín ngưỡng nhàm chán kia, đáng giá lắm sao?
Cả kiến trúc cự đại phân bố rất có quy luật, phía trên cùng, tự nhiên không người nào dám khinh nhờn – ‘Thánh Thai. Dưới Thánh Thai là Thánh Nữ cung, đây là địa phương của các đời thánh nữ. Sau đó cơ hồ ngang hàng cùng nhau chính là Giáo Hoàng cung. Chẳng qua Giáo Hoàng cung so với Thánh Nữ cung thấp hơn một chút, đại biểu rằng địa vị Thánh nữ so với Giáo hoàng còn muốn cao hơn một chút. Nhưng, Giáo Hoàng cung so với Thánh Nữ cung lại bề thế to lớn hơn, hơn nữa tiêu tốn trang trí ở bên ngoài cũng nhiều hơn không ít. Biểu đạt rằng Giáo hoàng cầm trong tay chính là thực quyền.
Phía dưới hai cung này Là Hoàng Kim thập nhị cung, là nơi ở của 12 vị Hồng Y giáo chủ. Nhưng mà, Hoàng Kim thập nhị cung vẻn vẹn chiếm cứ ở phía trước mặt của ngọn núi, phía sau núi là địa phương bí ẩn tối hắc ám nhất của giáo hội - Dị Đoan Tài Phán. Dị Đoan Tài Phán là một xú danh, những người ở đây chuyên môn đối phó ‘dị đoan’ là phản đồ giáo hội, thủ đoạn rất chi là tàn nhẫn độc ác. Người ở bên trong giáo hội một khi nhắc tới nơi này bình thường đều không lạnh mà rung.
Ở phía dưới cách đỉnh núi vài dặm, là một khu kiến trúc đủ to lớn, nhưng mà nó chỉ chiếm cứ không đến một phần trăm của Thánh Sơn. Dưới này bọn họ kiến tạo thành 5 khu vực kiến trúc cự đại, phân biệt là Thánh Quang ngũ đại tổng hộ quân đoàn, ở trong này một đại quân tinh nhuệ trường kỳ đóng ở đây, tổng nhân số hơn 40 vạn người. Có thể nói, ở trong này chân chính mới là Thánh đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.