Chương 58: HUYẾT CHIẾN TẠI THANH PHONG HẠP (2)
Tả Tự Bản
28/03/2013
Sau khi bần đạo tính toán thấy tốt rồi liền ra lệnh cho đại quân tăng tốc. Bất quá cẩn thận vẫn hơn, ta để Lôi Đạt ở trên trời không ngừng trinh sát, phòng ngừa trúng mai phục của đạo tặc.
Hai ngày sau chúng ta đi tới cửa Thanh Phong hạp, nơi này thế núi hiểm yếu, một tòa núi lớn cao chót vót chặn ngang đường, ở giữa có một cái khe hở hẹp mà 3 con ngựa có thể miễn cưỡng đi song song. Khe núi này dài hơn mười dặm, hai bên núi cao từ mấy chục đến mấy trăm thước, tuyệt đối là loại hiểm địa một người giữ ải, vạn người khó thông.
Bần đạo dù gan lớn cũng không dám tùy tiện tiến vào, mặc dù vừa mới đến giữa trưa, bần đạo hạ lệnh tại lân cận hẻm núi tìm một chỗ gần nguồn nước, dễ thủ khó công để hạ trại. Hơn nữa bần đạo còn yêu cầu bọn họ đốn cây, làm một chút phòng ngự đơn giản. Bình thường hạ trại chỉ cần dựng lều vài là xong, nhưng hiện tại tình huống bất đồng cần phải cẩn thận một chút.
Nghĩ lại lúc bần đạo sinh ra vào thời loạn thế, là khi Nguyên triều xâm lược Trung Nguyên, đáng tiếc tiếng là người xuất gia, không có một thân võ nghệ, khi nhàn hạ cũng từng khổ đọc binh thư, tiếc là không có cơ hội thi triển, không ngờ ở dị thế chỉ mới tám tuổi đã có cơ hội lĩnh quân. Bần đạo thầm hạ quyết tâm, cuộc chiến này cần phải thắng cho đẹp, không phụ sở học trong người.
Trong khi bọn họ hạ trại, ta tìm đến mấy vị tướng lãnh, trừ Thạch, Mộc hai người ra còn có ba Thiên phu trưởng là Địch Vân, Triệu Thanh và Lý Cương, bọn họ đều là đích hệ của Long gia ta, cũng là cấp dưới đắc lực nhất trong quân của phụ thân. Hiện tại Thanh Long quân đoàn đè ép đối thủ không dám xuẩn động, đã mấy năm không có chiến sự cho nên phụ thân mới phái bọn họ đến phụ trợ ta. Bất quá ta biết, bọn họ là kiêu binh hãn tướng, nếu không phải ta còn có danh tiếng từ mấy lần quyết đấu thì bọn họ căn bản không vì ta là con của Nguyên soái mà đặt ở trong mắt, chính vì vậy rất hoài nghi về năng lực lĩnh quân của ta, dù sao tuổi của ta cũng còn quá nhỏ! Cho nên ta nhất định phải đánh trận này để cho tốt để những người này hoàn toàn cảm phục, nếu không sau này sẽ chỉ huy không tiện!
“Chư vị tướng quân! Trên hẻm núi có hơn 1 vạn phục binh thì các ngươi nói chúng ta phải làm như thế nào?” Bần đạo hỏi.
Tất cả mọi người không nói lời nào, thầm nghĩ người ta chiếm địa lợi, nhân số lại nhiều hơn chúng ta mấy lần, còn có thể bảo kỵ binh chúng ta công núi sao?
Vẫn là Thạch hộ vệ phá vỡ không khí trầm mặc: “Không bằng tạm thời chúng ta thủ vững! Dù sao lương thực chúng ta mang theo nhiều, chờ bọn chúng không còn lương thực nữa là tốt rồi, nếu bọn chúng không bỏ chạy thì không phải sẽ cùng chúng ta khai chiến trên đất bằng sao, như vậy chúng ta tuyệt đối không sợ!”
Những người còn lại cũng đều ào ào phụ họa!
“Không được, Thanh Long thiết kỵ ta há có thể gặp địch mà không chiến, chẳng lẽ các người muốn chui rúc như lão thử sao?” Bần đạo biết đạo lý thỉnh tướng không bằng khích tướng, cho nên khinh thường nói ra.
Mọi người quả nhiên giận dữ, trong đó tính tình Lý Cương càng nóng nảy, trực tiếp mắng: “Ngươi là một tiểu hài tử thì biết cái gì là hành quân chiến tranh, lúc lão tử tắm máu sa trường thì ngươi vẫn còn đang bú sữa mẹ đó chứ!”
“Lý Cương, không được vô lý!” Địch Vân vội vàng khuyên hắn: “Đừng nói bậy, mau nhận tội với thiếu gia đi!”
“Hừ! Nói hắn đổi đường, hắn không đổi, nói cái gì dũng cảm tiến lên, hiện tại người ta chiếm ưu thế lớn như vậy mà hắn còn dám nói bậy, chẳng lẽ nói 3000 thiết kỵ chúng ta đánh núi? Căn bản là bảo chúng ta đi chịu chết mà!”
“Cái này …!” Mộc hộ vệ cũng nói: “Thiếu gia, Lý tướng quân nhất thời nóng nảy, ngài chớ trách tội, hiện tại quả thật không nên tiến công!”
“Như vậy thì thủ hả?” Bần đạo bất mãn nói.
“Không sai!” Lý Cương cả giận nói: “Chỉ chậm vài ngày, lại không chết người, ngạnh công chỉ biết hy sinh tính mạng tướng sĩ vô ích thôi!”
“Ta xem ra ngươi mới ngốc!” Bần đạo khinh thường nói: “Làm như ngươi mới là uổng phí tính mạng của các tướng sĩ!”
“Ngươi nói bậy!” Lý Cương nói: “Làm sao ta có thể uổng phí tính mạng của các tướng sĩ chứ? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
“Chúng ta nếu thủ ở chỗ này vài ngày thì nhất định phải chết!”
“Là ý gì?” Lý Cương hỏi.
“Bọn chúng lương thực ít nhưng dùng tiết kiệm thì ít nhất cũng có thể cầm cự chừng nửa tháng! Đúng không?”
“Không sai lắm!” Lý Cương lo lắng nói.
“Người ta là người bao vây, tùy lúc đều có thể vận chuyển lương thực đến!”
“Dừng!” Lý Cương nói: “Bọn chúng là đạo tặc thì làm sao có thể gom được lương thực trong thời gian ngắn như vậy, chúng đã có lương thực mà còn muốn cướp của chúng ta sao?”
Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn bần đạo có chút dở khóc dở cười: “Ngu ngốc, trong đám này chắc chắn chỉ có đạo tặc không thôi sao?”
“Hả …!” Lý Cương xìu xuống: “Ngươi nói là người thần bí kia?”
“Người thần bí cái rắm, tuyệt đối là hỗn trướng vương bát đản Thạch Nguyên gia!” Bần đạo mắng: “Tưởng rằng chụp lên một lớp áo thì ta không nhận ra à?”
“Thạch Nguyên gia có dũng khí như vậy sao?” Lý Cương nghi hoặc hỏi: “Bọn họ vừa bị ăn một cú lớn mà!”
“Vậy thì sao? Bọn họ càng có thể mượn có này để khỏi bị hiềm nghi, hơn nữa chúng ta tìm ra chứng cớ sao? Có khả năng tìm ra chứng cớ sao? Không chứng cớ thì bọn chúng sợ ai?”
“Vậy thế nào ngài xác định là bọn hắn?”
“Đồ đần!” Bần đạo nổi giận mắng: “Trừ bọn chúng thì còn có ai phí lực lớn như vậy để muốn mạng ta? Có thể liên lạc với thế lực đạo tặc như vậy thì chắc chắn là một trong Ngũ đại gia tộc, ngươi nói không phải bọn chúng thì là ai? Long gia à?”
“Có vẻ thật sự là bọn hắn!” Lý Cương nhũn nhũn ra.
“Nếu Thạch Nguyên gia nhúng tay thì cho bọn hắn một ít lương thực có khó gì, chỉ là đường xá xa xôi, ít nhất phải mười ngày sau mới có thể vận chuyển đến thôi!”
“Vậy chúng ta nhanh quay đầu lại, hiện tại đi đường vòng cũng còn kịp!” Lý Cương nói.
“Phi!” Bần đạo thật sự là nổi giận: “Ngươi còn là tướng quân bách chiến hả, bây giờ nếu như quay về thì danh tiếng của Thanh Long thiết kỵ bị hủy trong phút chốc! Thạch Nguyên gia nhất định sẽ mượn cơ hội này để gièm pha tại Vương đô, ngươi muốn để cho mặt mũi của Long gia mất sạch sao?”
Lý Cương bị ta mắng không dám ngẩng đầu lên, cũng tự biết đuối lý không thể phản bác, chỉ là hai tay nắm chặt lại, tức giận đến cả người phát run!
“Vậy thiếu gia nói phải làm sao bây giờ?” Mộc hộ vệ vội vàng lên tiếng giảng hòa.
“Hừ! Thanh Long thiết kỵ đã từng sợ ai chưa? Hắn muốn chiến thì chiến đi!” Bần đạo lúc này cũng hăng hái, cảm thấy làm đấng nam nhi khi dẫn đại quân tung hoành thiên hạ là đã không phụ kiếp sống này!
Có lẽ bị khí thế của bần đạo làm xúc động, cũng biết đường sống lúc này là không được lùi bước, năm người đồng thời cùng hành lễ với ta: “Nguyện vì thiếu gia làm tiên phong!”
“Được! Trong ba ngày, bọn chúng không chết thì phải hàng thôi!” Bần đạo tự tin nói.
“Thiếu gia! Có chém gió lớn lắm không?” Lý Cương lẩm bẩm.
“Tướng quân có dám cược với ta?”
“Cược thì cược!” Lý Cương nói: “Ngươi thua thì thế nào?”
Bần đạo biết hắn là tên nóng nảy, thích hợp nhất là vật phẩm ma pháp hệ Hỏa, ta từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh ma pháp kiếm hệ Hỏa, là tàng trân của Long tộc, là chiến lợi phẩm của hành trình đến Long đảo, nói: “Kiếm này chính là kiệt tác của ải nhân đại sư, trước kia là phối kiếm của Hỏa chi Kiếm Thánh, là tinh phẩm xem như cũng khó có được, nếu ta thua nguyện đem kiếm này tặng tướng quân!”
“A!” Mọi người kinh hô, thanh kiếm này dài ước chừng bốn thước, rộng bằng bàn tay, là trọng kiếm dùng hai tay, trên thân kiếm đen nhánh mơ hồ chớp động hồng quang, không biết là máu hay là nguyên tố ma pháp hệ Hỏa, ở chuôi kiếm điêu khắc hai đầu long, hai đầu long phân chia hai bên tạo thành hộ thủ, tinh xảo đến cực điểm. Giá cả ít nhất cũng phải trăm vạn kim tệ!
“Cái này quá quý trọng đi!” Lý Cương mặc dù con mắt đang nhìn chằm chằm không dám nháy cái nào nhưng cuối cùng vẫn mở miệng từ chối!
“Không sao, ta tính đúng thì ngươi không thắng được ta!”
“Ngươi!” Lý Cương tức khí lên, nhưng hắn cũng không ngu, biết ta nhiều mưu mô lại thấy ta có thể nắm chắc như thế cũng không dám làm quá, làm bộ cả giận nói: “Được, nếu ta thua thì từ nay về sau tuyệt đối nghe lời thiếu gia, quyết không nghi ngờ!”
Mía! Thực là giảo hoạt! Ngươi là thủ hạ của ta thì vốn nên chịu ta điều khiển chứ! Bất quá ý tứ của hắn ta cũng hiểu được, là nói sau này cam tâm làm gia tướng của ta, kết quả này so với ta tưởng tượng còn hoàn hảo hơn, cũng không tiện vạch trần hắn. Chỉ là nhìn Địch Vân, Triệu Thanh nói: “Hai vị tướng quân thì thế nào?”
Hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, cũng nói: “Nếu thiếu gia thật sự có thể phá địch trong ba ngày, cả đời ta từ nay về sau cũng tuyệt đối nghe lời thiếu gia, quyết không nghi ngờ!”
“Ha ha!” Bần đạo nở nụ cười cao hứng, sau đó nói: “Ba người các ngươi trở về lựa chọn một trăm người tinh nhuệ, các ngươi không cần hạ trại, chỉ để ý ngủ nghỉ!”
“Dạ!” Ba người lĩnh mệnh đi.
“Bây giờ hai vị thúc thúc đốc thúc đại quân chặt nhiều cây làm phòng ngự, cần phải có một cái sơn trại phòng thủ trước khi trời tối!” Bần đạo nhìn hai vị thúc thúc hăng hái nói: “Xem ngày mai ta làm sao để đại phá đạo tặc đoàn đây!”
Hai ngày sau chúng ta đi tới cửa Thanh Phong hạp, nơi này thế núi hiểm yếu, một tòa núi lớn cao chót vót chặn ngang đường, ở giữa có một cái khe hở hẹp mà 3 con ngựa có thể miễn cưỡng đi song song. Khe núi này dài hơn mười dặm, hai bên núi cao từ mấy chục đến mấy trăm thước, tuyệt đối là loại hiểm địa một người giữ ải, vạn người khó thông.
Bần đạo dù gan lớn cũng không dám tùy tiện tiến vào, mặc dù vừa mới đến giữa trưa, bần đạo hạ lệnh tại lân cận hẻm núi tìm một chỗ gần nguồn nước, dễ thủ khó công để hạ trại. Hơn nữa bần đạo còn yêu cầu bọn họ đốn cây, làm một chút phòng ngự đơn giản. Bình thường hạ trại chỉ cần dựng lều vài là xong, nhưng hiện tại tình huống bất đồng cần phải cẩn thận một chút.
Nghĩ lại lúc bần đạo sinh ra vào thời loạn thế, là khi Nguyên triều xâm lược Trung Nguyên, đáng tiếc tiếng là người xuất gia, không có một thân võ nghệ, khi nhàn hạ cũng từng khổ đọc binh thư, tiếc là không có cơ hội thi triển, không ngờ ở dị thế chỉ mới tám tuổi đã có cơ hội lĩnh quân. Bần đạo thầm hạ quyết tâm, cuộc chiến này cần phải thắng cho đẹp, không phụ sở học trong người.
Trong khi bọn họ hạ trại, ta tìm đến mấy vị tướng lãnh, trừ Thạch, Mộc hai người ra còn có ba Thiên phu trưởng là Địch Vân, Triệu Thanh và Lý Cương, bọn họ đều là đích hệ của Long gia ta, cũng là cấp dưới đắc lực nhất trong quân của phụ thân. Hiện tại Thanh Long quân đoàn đè ép đối thủ không dám xuẩn động, đã mấy năm không có chiến sự cho nên phụ thân mới phái bọn họ đến phụ trợ ta. Bất quá ta biết, bọn họ là kiêu binh hãn tướng, nếu không phải ta còn có danh tiếng từ mấy lần quyết đấu thì bọn họ căn bản không vì ta là con của Nguyên soái mà đặt ở trong mắt, chính vì vậy rất hoài nghi về năng lực lĩnh quân của ta, dù sao tuổi của ta cũng còn quá nhỏ! Cho nên ta nhất định phải đánh trận này để cho tốt để những người này hoàn toàn cảm phục, nếu không sau này sẽ chỉ huy không tiện!
“Chư vị tướng quân! Trên hẻm núi có hơn 1 vạn phục binh thì các ngươi nói chúng ta phải làm như thế nào?” Bần đạo hỏi.
Tất cả mọi người không nói lời nào, thầm nghĩ người ta chiếm địa lợi, nhân số lại nhiều hơn chúng ta mấy lần, còn có thể bảo kỵ binh chúng ta công núi sao?
Vẫn là Thạch hộ vệ phá vỡ không khí trầm mặc: “Không bằng tạm thời chúng ta thủ vững! Dù sao lương thực chúng ta mang theo nhiều, chờ bọn chúng không còn lương thực nữa là tốt rồi, nếu bọn chúng không bỏ chạy thì không phải sẽ cùng chúng ta khai chiến trên đất bằng sao, như vậy chúng ta tuyệt đối không sợ!”
Những người còn lại cũng đều ào ào phụ họa!
“Không được, Thanh Long thiết kỵ ta há có thể gặp địch mà không chiến, chẳng lẽ các người muốn chui rúc như lão thử sao?” Bần đạo biết đạo lý thỉnh tướng không bằng khích tướng, cho nên khinh thường nói ra.
Mọi người quả nhiên giận dữ, trong đó tính tình Lý Cương càng nóng nảy, trực tiếp mắng: “Ngươi là một tiểu hài tử thì biết cái gì là hành quân chiến tranh, lúc lão tử tắm máu sa trường thì ngươi vẫn còn đang bú sữa mẹ đó chứ!”
“Lý Cương, không được vô lý!” Địch Vân vội vàng khuyên hắn: “Đừng nói bậy, mau nhận tội với thiếu gia đi!”
“Hừ! Nói hắn đổi đường, hắn không đổi, nói cái gì dũng cảm tiến lên, hiện tại người ta chiếm ưu thế lớn như vậy mà hắn còn dám nói bậy, chẳng lẽ nói 3000 thiết kỵ chúng ta đánh núi? Căn bản là bảo chúng ta đi chịu chết mà!”
“Cái này …!” Mộc hộ vệ cũng nói: “Thiếu gia, Lý tướng quân nhất thời nóng nảy, ngài chớ trách tội, hiện tại quả thật không nên tiến công!”
“Như vậy thì thủ hả?” Bần đạo bất mãn nói.
“Không sai!” Lý Cương cả giận nói: “Chỉ chậm vài ngày, lại không chết người, ngạnh công chỉ biết hy sinh tính mạng tướng sĩ vô ích thôi!”
“Ta xem ra ngươi mới ngốc!” Bần đạo khinh thường nói: “Làm như ngươi mới là uổng phí tính mạng của các tướng sĩ!”
“Ngươi nói bậy!” Lý Cương nói: “Làm sao ta có thể uổng phí tính mạng của các tướng sĩ chứ? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
“Chúng ta nếu thủ ở chỗ này vài ngày thì nhất định phải chết!”
“Là ý gì?” Lý Cương hỏi.
“Bọn chúng lương thực ít nhưng dùng tiết kiệm thì ít nhất cũng có thể cầm cự chừng nửa tháng! Đúng không?”
“Không sai lắm!” Lý Cương lo lắng nói.
“Người ta là người bao vây, tùy lúc đều có thể vận chuyển lương thực đến!”
“Dừng!” Lý Cương nói: “Bọn chúng là đạo tặc thì làm sao có thể gom được lương thực trong thời gian ngắn như vậy, chúng đã có lương thực mà còn muốn cướp của chúng ta sao?”
Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn bần đạo có chút dở khóc dở cười: “Ngu ngốc, trong đám này chắc chắn chỉ có đạo tặc không thôi sao?”
“Hả …!” Lý Cương xìu xuống: “Ngươi nói là người thần bí kia?”
“Người thần bí cái rắm, tuyệt đối là hỗn trướng vương bát đản Thạch Nguyên gia!” Bần đạo mắng: “Tưởng rằng chụp lên một lớp áo thì ta không nhận ra à?”
“Thạch Nguyên gia có dũng khí như vậy sao?” Lý Cương nghi hoặc hỏi: “Bọn họ vừa bị ăn một cú lớn mà!”
“Vậy thì sao? Bọn họ càng có thể mượn có này để khỏi bị hiềm nghi, hơn nữa chúng ta tìm ra chứng cớ sao? Có khả năng tìm ra chứng cớ sao? Không chứng cớ thì bọn chúng sợ ai?”
“Vậy thế nào ngài xác định là bọn hắn?”
“Đồ đần!” Bần đạo nổi giận mắng: “Trừ bọn chúng thì còn có ai phí lực lớn như vậy để muốn mạng ta? Có thể liên lạc với thế lực đạo tặc như vậy thì chắc chắn là một trong Ngũ đại gia tộc, ngươi nói không phải bọn chúng thì là ai? Long gia à?”
“Có vẻ thật sự là bọn hắn!” Lý Cương nhũn nhũn ra.
“Nếu Thạch Nguyên gia nhúng tay thì cho bọn hắn một ít lương thực có khó gì, chỉ là đường xá xa xôi, ít nhất phải mười ngày sau mới có thể vận chuyển đến thôi!”
“Vậy chúng ta nhanh quay đầu lại, hiện tại đi đường vòng cũng còn kịp!” Lý Cương nói.
“Phi!” Bần đạo thật sự là nổi giận: “Ngươi còn là tướng quân bách chiến hả, bây giờ nếu như quay về thì danh tiếng của Thanh Long thiết kỵ bị hủy trong phút chốc! Thạch Nguyên gia nhất định sẽ mượn cơ hội này để gièm pha tại Vương đô, ngươi muốn để cho mặt mũi của Long gia mất sạch sao?”
Lý Cương bị ta mắng không dám ngẩng đầu lên, cũng tự biết đuối lý không thể phản bác, chỉ là hai tay nắm chặt lại, tức giận đến cả người phát run!
“Vậy thiếu gia nói phải làm sao bây giờ?” Mộc hộ vệ vội vàng lên tiếng giảng hòa.
“Hừ! Thanh Long thiết kỵ đã từng sợ ai chưa? Hắn muốn chiến thì chiến đi!” Bần đạo lúc này cũng hăng hái, cảm thấy làm đấng nam nhi khi dẫn đại quân tung hoành thiên hạ là đã không phụ kiếp sống này!
Có lẽ bị khí thế của bần đạo làm xúc động, cũng biết đường sống lúc này là không được lùi bước, năm người đồng thời cùng hành lễ với ta: “Nguyện vì thiếu gia làm tiên phong!”
“Được! Trong ba ngày, bọn chúng không chết thì phải hàng thôi!” Bần đạo tự tin nói.
“Thiếu gia! Có chém gió lớn lắm không?” Lý Cương lẩm bẩm.
“Tướng quân có dám cược với ta?”
“Cược thì cược!” Lý Cương nói: “Ngươi thua thì thế nào?”
Bần đạo biết hắn là tên nóng nảy, thích hợp nhất là vật phẩm ma pháp hệ Hỏa, ta từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh ma pháp kiếm hệ Hỏa, là tàng trân của Long tộc, là chiến lợi phẩm của hành trình đến Long đảo, nói: “Kiếm này chính là kiệt tác của ải nhân đại sư, trước kia là phối kiếm của Hỏa chi Kiếm Thánh, là tinh phẩm xem như cũng khó có được, nếu ta thua nguyện đem kiếm này tặng tướng quân!”
“A!” Mọi người kinh hô, thanh kiếm này dài ước chừng bốn thước, rộng bằng bàn tay, là trọng kiếm dùng hai tay, trên thân kiếm đen nhánh mơ hồ chớp động hồng quang, không biết là máu hay là nguyên tố ma pháp hệ Hỏa, ở chuôi kiếm điêu khắc hai đầu long, hai đầu long phân chia hai bên tạo thành hộ thủ, tinh xảo đến cực điểm. Giá cả ít nhất cũng phải trăm vạn kim tệ!
“Cái này quá quý trọng đi!” Lý Cương mặc dù con mắt đang nhìn chằm chằm không dám nháy cái nào nhưng cuối cùng vẫn mở miệng từ chối!
“Không sao, ta tính đúng thì ngươi không thắng được ta!”
“Ngươi!” Lý Cương tức khí lên, nhưng hắn cũng không ngu, biết ta nhiều mưu mô lại thấy ta có thể nắm chắc như thế cũng không dám làm quá, làm bộ cả giận nói: “Được, nếu ta thua thì từ nay về sau tuyệt đối nghe lời thiếu gia, quyết không nghi ngờ!”
Mía! Thực là giảo hoạt! Ngươi là thủ hạ của ta thì vốn nên chịu ta điều khiển chứ! Bất quá ý tứ của hắn ta cũng hiểu được, là nói sau này cam tâm làm gia tướng của ta, kết quả này so với ta tưởng tượng còn hoàn hảo hơn, cũng không tiện vạch trần hắn. Chỉ là nhìn Địch Vân, Triệu Thanh nói: “Hai vị tướng quân thì thế nào?”
Hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, cũng nói: “Nếu thiếu gia thật sự có thể phá địch trong ba ngày, cả đời ta từ nay về sau cũng tuyệt đối nghe lời thiếu gia, quyết không nghi ngờ!”
“Ha ha!” Bần đạo nở nụ cười cao hứng, sau đó nói: “Ba người các ngươi trở về lựa chọn một trăm người tinh nhuệ, các ngươi không cần hạ trại, chỉ để ý ngủ nghỉ!”
“Dạ!” Ba người lĩnh mệnh đi.
“Bây giờ hai vị thúc thúc đốc thúc đại quân chặt nhiều cây làm phòng ngự, cần phải có một cái sơn trại phòng thủ trước khi trời tối!” Bần đạo nhìn hai vị thúc thúc hăng hái nói: “Xem ngày mai ta làm sao để đại phá đạo tặc đoàn đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.