Chương 214: Lịch trình cực khổ (1)
Tả Tự Bản
28/03/2013
"Phụ thân cũng không bảo hộ được ta, ta nên làm gì đây?" Ái Liên Na khóc lóc trong rừng cây nhỏ.
"Ở phía trước ấy!" Đột nhiên ở xa xa truyền đến thanh âm của Khắc Lâm. Tiểu tử kia dẫn người đến nhặt xác đệ đệ mình, Ái Liên Na sợ tới mức trốn nhanh đi chỗ khác.
"Ở trong này, đệ đệ ơi!" Khắc Lâm khóc hô: "Ngươi chết thật là thê thảm a! Ta nên làm gì bây giờ?"
Người đi cùng với hắn không phải là phụ thân hay người của Thủ Hộ Quân Đoàn mà là tổ mẫu ta a! Nàng đi dọc đường nhìn thấy Khắc Lâm người đầy huyết, mặc kệ hai nhà làm ầm ĩ đến mức nào thì giao tình thế hệ trước vẫn còn đó, đứa nhỏ bị như vậy thì tổ mẫu ta sao có thể mặc kệ được?
"Khắc Lâm! Sao lại thế này?" Tổ mẫu bắt lấy hắn hỏi. Lập tức phân phó thủ hạ: "Mau trị liệu cho hắn."
Khắc Lâm bắt lấy cây rơm cứu mạng, một bên hưởng thụ Quang Minh pháp thuật trị liệu, một bên dùng tốc độ nhanh nhất kể lại, bất quá chuyện lừa người thì không đề cập đến, chỉ nói bừa là hai huynh đệ đi ngang qua đây, gặp gỡ Ái Liên Na, hai bên không hợp lời liền vung tay, cuối cùng đệ đệ bị giết, mình chật vật chạy trốn. Sau đó nói: "Đại nhân, người cần phải làm chủ cho huynh đệ chúng ta a!"
"Còn nói nhảm nhiều vậy làm gì!" Tổ mẫu không kiên nhẫn nói: "Còn không mau dẫn đường, nói không chừng đệ đệ ngươi còn chưa chết a!"
"Úc, mau theo ta." Lúc này Khắc Lâm mới nhanh chóng dẫn bọn hắn đến chỗ phát sinh sự việc.
"Không có cách nào cứu được!" Tổ mẫu cẩn thận kiểm tra thi thể của Bất Lại Nhĩ xong nói: "Bất quá sao hắn lại chết cái kiểu này? Chẳng lẽ các ngươi rảnh rỗi trần truồng đi rông?"
"Không phải, đại khái là quần áo bị Ái Liên Na cởi ra a, nàng muốn vu hãm chúng ta phi lễ nàng mới dễ trốn tránh trách nhiệm chăng?" Khắc Lâm nói bừa.
"Nàng giết người trước hay cởi quần áo trước?" Tổ mẫu hỏi.
"Đương nhiên là giết người trước, sau khi ta chạy đi mới cởi quần áo a!" Khắc Lâm khó hiểu hỏi, sao lại có chuyện cởi quần áo trước chứ? Như thế chẳng khác nào Ái Liên Na cưỡng gian bọn họ không được nên giết người cho hả giận?
"Thúi lắm!" Tổ mẫu nổi giận mắng: "Trên người hắn có nhiều điểm vết thương như vậy, rõ ràng là đổ máu quá nhiều nên chết đi a?"
"Đúng vậy!" Khắc Lâm không rõ nói.
"Vậy sao ma pháp bùa hộ mệnh của hắn lại không khởi động?" Tổ mẫu chỉ vào quần áo của Bất Lại Nhĩ ở dưới đất mà nói, ma pháp bùa hộ mệnh trên đai lưng vẫn còn hoàn hảo a! Loại bùa hộ mệnh này có thể tự động vận hành khi chủ nhân bị thương, công dụng chính của nó là trị liệu ngoại thương, là vật phẩm chuẩn bị của đám con dòng cháu giống cao cấp ở Thánh Đô, Khắc Lâm bị Ái Liên Na chém đứt cánh tay xong còn có thể chạy trốn nhanh như vậy là dựa vào thứ này.
"Cái này... chắc là hỏng rồi a?" Khắc Lâm run run nói.
"Hừ, vậy ngươi giải thích về cái động máu trên mặt đất này ra sao?" Tổ mẫu tức sùi bọt mép nói: "Có phải các ngươi muốn phi lễ nàng nên bị nàng đánh chết không? Nói!"
"Không có a!" Khắc Lâm nhanh giải thích: "Ta thừa nhận chúng ta có lừa một tiểu cô nương đến đây, nhưng mà tuyệt đối không phải là Ái Liên Na a! Chúng ta cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, làm sao dám đối xử với nàng như vậy?"
"Cho các ngươi cũng không dám! Sau đó thì sao?" Tổ mẫu hỏi tiếp.
"Sau đó không biết Ái Liên Na từ đâu nhảy ra, đầu tiên là đánh lén chết đệ đệ ta, sau đó còn khảm rớt một tay ta nữa!" Khắc Lâm kể rõ đầu đuôi xong nói: "Là như thế đấy, ta không có nói dối!"
"Hai tên khốn kiếp nhà ngươi!" Tổ mẫu tức giận mắng: "Thật sự là đáng chết!"
"Tuy rằng chúng ta không đúng nhưng cũng không phải đến tình trạng phải chết a?" Khắc Lâm phản bác, sau đó hung tợn nói: "Dù sao bây giờ đệ đệ của ta cũng đã chết, Ái Liên Na phải đền mạng! Đây là thiết lệnh của chúng ta!"
"Không sai!" Tổ mẫu bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, chỉ sợ cái mạng nhỏ của Ái Liên Na khó được bảo toàn! Tốt lắm, thu thập một chút đi, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Tùy tùng của tổ mẫu bắt đầu thu thập thi thể Bất Lại Nhĩ.
"Trước tiên các ngươi đưa Khắc Lâm thiếu gia và thi thể Bất Lại Nhĩ thiếu gia về đi!" Đợi bọn họ thu thập xong, tổ mẫu phân phó.
"Vâng!" Sau khi các tùy tùng đi xa, tổ mẫu mới nhìn về phía Ái Liên Na ẩn thân nói: "Xuất hiện đi! Ái Liên Na tiểu thư!
"Bà nội! Ngươi muốn bắt ta về sao?" Ái Liên Na biết không tránh khỏi, sợ hãi vừa đi ra vừa khóc nói: "Ta sắp bị giết rồi sao? Ta sợ! Thật sự ta không cố ý mà! Ô ô!"
"Đứa nhỏ!" Tổ mẫu ôm nàng nói: "Nếu ta muốn bắt ngươi đã sớm bắt rồi, làm sao còn chờ Khắc Lâm đi rồi mới gọi ngươi ra chứ?"
"Nhưng mà, ta vẫn không sống được đúng không? Cha ta nói qua, nếu ta giết bọn họ thì cha ta cũng không cứu được ta!" Ái Liên Na lệ rơi đầy mặt nói.
"Cũng chưa chắc!" Tổ mẫu cười nói: "Đừng khóc nữa, cũng không phải khẩn trương đến vậy, chẳng lẽ lúc ngươi giết người cũng bị dọa thành vậy sao?"
"Không phải, ta chỉ muốn đánh hắn xỉu mà thôi, ai biết sẽ chết đâu?" Ái Liên Na vẫn vừa khóc vừa nói.
"Ai! Thật không biết là coi như ngươi không hay ho hay là hắn không hay ho nữa?" Tổ mẫu cười khổ nói: "Bất quá dù sao hắn cũng chết trong tay ngươi nên nếu ngươi rơi vào tay bọn hắn thì chết chắc rồi!"
"Ta phải làm sao đây? Van cầu người, bà nội! Cứu ta đi, ta còn chưa muốn chết đâu!" Ái Liên Na khóc lóc van cầu.
"Bây giờ chỉ có một chỗ, một người có thể bảo vệ được ngươi!" Tổ mẫu nghĩ nghĩ, dứt khoát nói với Ái Liên Na: "Ngươi có thể tìm hắn che chở cho ngươi, chỉ cần ngươi đến được chỗ hắn thì Giáo Hoàng cũng không làm gì được ngươi."
"Hắn là ai vậy?" Ái Liên Na vội hỏi.
"Ngươi biết hắn mà, tôn tử của ta, Đại Hán Quốc Bác Lạp Tư lĩnh chủ Long Thanh Thiên!" Tổ mẫu tự hào nói.
"Hắn được không?" Ái Liên Na thật không ngờ tổ mẫu bảo nàng đến tìm ta, nghi hoặc nói: "Hắn nhỏ như vậy, còn không lớn hơn ta a!"
"Gớm!" Tổ mẫu khinh thường nói: "Cái đó và lớn nhỏ liên quan gì? Hắn nhỏ, nhưng bổn sự lớn, ngươi thấy ai đập vỡ Giáo Hoàng cung mà không bị gì cả chưa? Chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý giữ gìn ngươi thì dù là Giáo Hoàng cũng không làm gì được!"
"Sao lại như thế?" Ái Liên Na kỳ quái nói: "Sao ta không biết còn có người lợi hại hơn cả Giáo Hoàng a?"
"Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm!" Tổ mẫu cười nói: "Bà ngoại của tôn tử ta là Tinh Linh nữ vương, nói như vậy, toàn bộ Tinh Linh là chỗ dựa vững chắc của hắn, Tinh Linh thì ngươi biết rồi đấy, bọn họ cường đại đến nỗi Giáo Đình chúng ta cũng không thể chống lại! Mà đất phong của tôn tử ta lại ở bên cạnh Tinh Linh Chi Sâm, cho nên chỗ của hắn không ai trêu vào được. Hơn nữa, từ việc hắn đưa cho thứ quý trọng như Bạch Sơn cho ngươi là có thể nhìn ra tiểu tử này rất tốt với ngươi!"
"Nhưng mà ta lại không biết đường a!" Ái Liên Na hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板
Chương 214: Lịch trình cực khổ (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: vipvandan
"Cái này thì dễ rồi! Số tiền này cho ngươi dùng trên đường!" Tổ mẫu giao túi tiền mình cho Ái Liên Na, sau đó nói: "Ngươi hóa trang một chút, tìm một thương đội kết nhóm đi Đại Hán Quốc Bác Lạp Tư hành tỉnh, bây giờ chỗ của hắn thực nóng nảy, có không ít thương đội muốn đi đến đó đâu!"
"Vâng! Tốt!" Ái Liên Na gật đầu.
"Bạch Sơn Hắc Thủy này rất dễ nhìn ra, không bằng ngươi đưa ta bảo quản trước cho." Tổ mẫu nói.
"Không được! Như vậy thì ta dùng cái gì?" Ái Liên Na lại coi Bạch Sơn Hắc Thủy trọng yếu hơn bất cứ thứ gì, gắt gao ôm vào trong ngực, khuôn mặt đáng thương nhìn tổ mẫu, rất có tư thế thà chết không chịu khuất phục!
"Ai! Ngươi nha!" Tổ mẫu dở khóc dở cười nói, cuối cùng nàng nghĩ nghĩ, lấy xuống một cái không gian giới chỉ: "Cho ngươi cái này, ngươi bỏ Bạch Sơn Hắc Thủy vào trong đó đi."
"Ai nha! Thứ này rất quý trọng, ta không cần!" Ái Liên Na vội vàng từ chối.
"Đã đến lúc nào rồi mà còn khách khí với ta, chậm trễ nữa thì đi không được đấy!" Tổ mẫu cứng rắn đưa cho nàng.
"Cám ơn! Bà nội! Người thật tốt!" Ái Liên Na cảm động rơi nước mắt.
"Còn có cái này!" Tổ mẫu hung hăng hạ quyết tâm, đưa tiểu nỏ tiễn còn chưa nóng tay cho Ái Liên Na nói: "Cái này gọi là Cuồng Phong Liên Hoàn Nỏ, là kiệt tác của Địa Tinh đại sư, có thể phóng ra 12 mũi tên liên tục, rất lợi hại, nhớ rõ phải cất kĩ đấy. Cao thủ dưới Hoàng Kim Cấp thì giây sát ngay, ngươi cẩn thận sử dụng a. Bất quá, sau này có người khác hỏi đến thì phải nói là ta tặng cho ngươi vào hôm qua rồi, nếu không sẽ có người đến tìm ta phiền toái đấy! Hiểu không?"
"Vâng! Cám ơn bà nội!" Ái Liên Na lại nước mắt lưng tròng nói.
"Còn có cái này!" Tổ mẫu lấy ra một cái mặt nạ nói: "Đây là tác phẩm của Tinh Linh, bất quá vẻn vẹn chỉ có thể sử dụng một lần, có thể tạm thời thay đổi dung mạo trong mười ngày. Nhớ kỹ, trong mười ngày này ngươi không được rửa mặt đấy!" Nói xong mang mặt nạ lên mặt Ái Liên Na, vuốt lên rồi cẩn thận kiểm tra lại, phát giác không có sơ hở mới nói: "Tốt lắm, cũng chỉ vậy thôi, đi nhanh đi! Từ giờ trở đi không nên liên hệ với bất cứ ai, kể cả phụ thân ngươi, hiểu chưa?"
"Vâng!" Ái Liên Na rưng rưng gật gật đầu!
"Tốt nhất là nên đổi một cái tên luôn đi!" Tổ mẫu dặn dò thêm một câu rồi vội vàng rời đi.
Tổ mẫu đi rồi Ái Liên Na cũng lau đi nước mắt, bắt đầu kiếp sống đào vong của mình, nàng coi như có điểm thiên phú hoạt động bí mật, sau khi thu hồi Bạch Sơn Hắc Thủy, đầu tiên là chạy đến cửa hàng mua một thân quần áo rộng thùng thình mặt vào, vì khuôn mặt cũng thay đổi nên Ái Liên Na cũng hoàn toàn biến dạng. Lúc này trên đường cái đã bắt đầu giới nghiêm, bih lính của Thủ Hộ Quân Đoàn cũng đã bắt đầu lùng bắt Ái Liên Na trong toàn thành. Bây giờ Ái Liên Na đã không còn nhà để về đành phải kiên trì chạy ra khỏi cửa thành, rời khỏi Thánh Đô.
Mặc kệ Thánh Đô vì nàng mà đã loạn thành một mảnh, Ái Liên Na chạy trên đường vùng ngoại ô, vừa lúc vượt qua một thương đội, bọn họ đang đi Tạp Đặc, vừa lúc vận hàng đến phía cảng. Biết Ái Liên Na muốn đi Đại Hán Quốc, lão bản thương đội lại là một tên giảo hoạt, đầy miệng đáp ứng mang Ái Liên Na một đoạn đường, bất quá đòi khá nhiều tiền! Ai bảo Ái Liên Na vừa nhìn qua đã thấy giống một kẻ ngốc dễ bị khi dễ chi!
Ái Liên Na liền ngốc ngốc hồ hồ như vậy mà đi theo người ta, ai, tiểu cô nương đúng là chưa hiểu chuyện a. Tuy hiện tại Ái Liên Na đeo mặt nạ, nhưng cũng không làm nàng xấu đi, dù sao mặt nạ tùy thân của tổ mẫu ta thì làm sao quái dị được. Nên thoạt nhìn Ái Liên Na bây giờ là một tiểu mỹ nữ 17-18 tuổi, mà Tạp Đặc là một quốc gia có chế độ nô lệ, đám thương đội này đến đó thì có thể buông tha một tiểu cô nương độc thân như Ái Liên Na sao? 99% là thuận tay bán! Mà dọc theo đường đi đến bến tàu của họ không ngừng có một đội binh lính tới hỏi, điều tra!
"Có thấy một tiểu cô nương một mình mang theo một tấm chắn thật lớn không?" Đội binh lính thứ nhất hỏi.
"A! Không có a!" Lần đầu tiên gặp, thương đội lão bản có chút bồn chồn, hắn sợ người ta muốn tìm Ái Liên Na.
"Ta muốn kiểm tra!" Binh lính đi một vòng, không thấy có gì khả nghi liền nói với lão bản: "Nhìn thấy thì nhớ phải báo cáo đấy!"
"Vâng vâng! Nhất định rồi!" Lão bản cúi đầu khom lưng nói, thấy Ái Liên Na cũng không phải là người mà bọn lính tìm kiếm, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Sau đó lại có binh lính hỏi: "Có thu lưu một cô gái độc thân không?"
Lão bản cũng yên tâm, can đảm nói: "Tuyệt đối không có!" Kỳ thật hắn cũng sợ mất đi Ái Liên Na vì trong tư tưởng của hắn, nô lệ tương lai này sẽ mang đến một số tài phú thật lớn cho hắn! Trong mắt thương nhân thì có thứ gì quan trọng hơn tài phú sao?
Cứ như vậy, dưới sự che dấu của thương đội lão bản, dưới sự âm thầm trợ giúp của tổ mẫu, Ái Liên Na hữu kinh vô hiểm ngồi trên thương thuyền đến Tạp Đặc! Trên chiếc thuyền hàng này, Ái Liên Na bị an bài vào một gian phòng, lúc đầu nàng còn thực cảm động, nhưng trong lúc vô tình nghe lén thấy lão bản muốn bán nàng cho một lão quý tộc làm nô lệ mới cảm thấy buồn bực. Từ đó về sau nàng cũng bắt đầu học được không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác.
Do ở trên thuyền nên Ái Liên Na thực thông minh tạm thời không có bất cứ hành động dị thường nào, mãi đến khi rời thuyền nàng mới tìm một cơ hội bỏ chạy, bất quá vì lão bản đã sớm phái người chuyên môn trông chừng nàng, thấy nàng muốn chạy liền nhanh chóng ngăn trở, một hồi chiến đấu triển khai ngay tại bến tàu! Trong cơn giận dữ, Ái Liên Na lấy Bạch Sơn Hắc Thủy ra ứng chiến, đương trường đánh ngã 40-50 thủ hạ của lão bản, lại hung hăng đập lão bản răng rơi đầy đất, trút giận một cách thống khoái đầm đìa xong mới chạy lấy người. Lúc này nàng mới nhớ tới hình như hành tung mình đã bị bại lộ thì phải! Không có cách nào, ai bảo Bạch Sơn Hắc Thủy này thật sự rất dễ nhận ra a!
Vì vậy nàng bắt đầu khẩn trương trốn chạy, có một lần giáo huấn này, Ái Liên Na không bao giờ tín nhiệm kẻ nào nữa, một mình một người đi tới! Bởi không có tiền vì bị tên lão bản lòng dạ hiểm độc lấy các loại danh nghĩa hút sạch sẽ nên nàng cũng rõ ràng đi theo đường hoang sơn dã lĩnh, khi bị lạc thì hỏi đường một chút mà thôi! Cũng may thân là Cuồng Tín Giả, cũng có mấy lần được phụ thân mang theo nên có kinh nghiệm cắm trại, ít nhiều cũng hiểu được một ít đạo lý và kỹ xảo để sinh tồn ở ngoài, mà thân thể của nàng cũng thực mạnh mẽ mới kiên trì xuống được. Mà cũng may là như thế mới tránh được sự lùng sục của Thủ Hộ Quân Đoàn, tinh lực bọn họ chủ yếu đặt ở đường lớn và thành trấn vì bọn họ không ngờ một tiểu cô nương có thể sinh tồn nơi dã ngoại lâu đến vậy.
Cứ như vậy hết hai tháng trời mới đến Bác Lạp Tư, khi đến nơi, tiểu cô nương đáng thương này cả người bẩn hề hề, ngoại bào đã sớm rách nát không thôi, đành phải tiếp tục mặc áo choàng vải bố của mình, bộ dáng như vậy hoàn toàn giống như một tên khất cái xin cơm, sao có thể nhìn thấy ta thân là lĩnh chủ đây? Nàng bị thủ hạ của ta chắn ở bên ngoài cũng không nổi giận vì nàng tin tưởng vững chắc ta sẽ cứu nàng, chỉ cần có thể nhìn thấy ta thì an toàn! Nên nàng mới luôn bồi hồi bên ngoài trang viên của ta, chờ một ngày đẹp trời nào đó ta đi ra ngoài gặp được nàng! Mãi đến hôm nay ta mới biết được sự tồn tại của nàng ở chỗ Vương tiên sinh, hơn nữa gặp được nàng. Đây là toàn bộ nội dung những chuyện Ái Liên Na đã trải qua.
"Ở phía trước ấy!" Đột nhiên ở xa xa truyền đến thanh âm của Khắc Lâm. Tiểu tử kia dẫn người đến nhặt xác đệ đệ mình, Ái Liên Na sợ tới mức trốn nhanh đi chỗ khác.
"Ở trong này, đệ đệ ơi!" Khắc Lâm khóc hô: "Ngươi chết thật là thê thảm a! Ta nên làm gì bây giờ?"
Người đi cùng với hắn không phải là phụ thân hay người của Thủ Hộ Quân Đoàn mà là tổ mẫu ta a! Nàng đi dọc đường nhìn thấy Khắc Lâm người đầy huyết, mặc kệ hai nhà làm ầm ĩ đến mức nào thì giao tình thế hệ trước vẫn còn đó, đứa nhỏ bị như vậy thì tổ mẫu ta sao có thể mặc kệ được?
"Khắc Lâm! Sao lại thế này?" Tổ mẫu bắt lấy hắn hỏi. Lập tức phân phó thủ hạ: "Mau trị liệu cho hắn."
Khắc Lâm bắt lấy cây rơm cứu mạng, một bên hưởng thụ Quang Minh pháp thuật trị liệu, một bên dùng tốc độ nhanh nhất kể lại, bất quá chuyện lừa người thì không đề cập đến, chỉ nói bừa là hai huynh đệ đi ngang qua đây, gặp gỡ Ái Liên Na, hai bên không hợp lời liền vung tay, cuối cùng đệ đệ bị giết, mình chật vật chạy trốn. Sau đó nói: "Đại nhân, người cần phải làm chủ cho huynh đệ chúng ta a!"
"Còn nói nhảm nhiều vậy làm gì!" Tổ mẫu không kiên nhẫn nói: "Còn không mau dẫn đường, nói không chừng đệ đệ ngươi còn chưa chết a!"
"Úc, mau theo ta." Lúc này Khắc Lâm mới nhanh chóng dẫn bọn hắn đến chỗ phát sinh sự việc.
"Không có cách nào cứu được!" Tổ mẫu cẩn thận kiểm tra thi thể của Bất Lại Nhĩ xong nói: "Bất quá sao hắn lại chết cái kiểu này? Chẳng lẽ các ngươi rảnh rỗi trần truồng đi rông?"
"Không phải, đại khái là quần áo bị Ái Liên Na cởi ra a, nàng muốn vu hãm chúng ta phi lễ nàng mới dễ trốn tránh trách nhiệm chăng?" Khắc Lâm nói bừa.
"Nàng giết người trước hay cởi quần áo trước?" Tổ mẫu hỏi.
"Đương nhiên là giết người trước, sau khi ta chạy đi mới cởi quần áo a!" Khắc Lâm khó hiểu hỏi, sao lại có chuyện cởi quần áo trước chứ? Như thế chẳng khác nào Ái Liên Na cưỡng gian bọn họ không được nên giết người cho hả giận?
"Thúi lắm!" Tổ mẫu nổi giận mắng: "Trên người hắn có nhiều điểm vết thương như vậy, rõ ràng là đổ máu quá nhiều nên chết đi a?"
"Đúng vậy!" Khắc Lâm không rõ nói.
"Vậy sao ma pháp bùa hộ mệnh của hắn lại không khởi động?" Tổ mẫu chỉ vào quần áo của Bất Lại Nhĩ ở dưới đất mà nói, ma pháp bùa hộ mệnh trên đai lưng vẫn còn hoàn hảo a! Loại bùa hộ mệnh này có thể tự động vận hành khi chủ nhân bị thương, công dụng chính của nó là trị liệu ngoại thương, là vật phẩm chuẩn bị của đám con dòng cháu giống cao cấp ở Thánh Đô, Khắc Lâm bị Ái Liên Na chém đứt cánh tay xong còn có thể chạy trốn nhanh như vậy là dựa vào thứ này.
"Cái này... chắc là hỏng rồi a?" Khắc Lâm run run nói.
"Hừ, vậy ngươi giải thích về cái động máu trên mặt đất này ra sao?" Tổ mẫu tức sùi bọt mép nói: "Có phải các ngươi muốn phi lễ nàng nên bị nàng đánh chết không? Nói!"
"Không có a!" Khắc Lâm nhanh giải thích: "Ta thừa nhận chúng ta có lừa một tiểu cô nương đến đây, nhưng mà tuyệt đối không phải là Ái Liên Na a! Chúng ta cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, làm sao dám đối xử với nàng như vậy?"
"Cho các ngươi cũng không dám! Sau đó thì sao?" Tổ mẫu hỏi tiếp.
"Sau đó không biết Ái Liên Na từ đâu nhảy ra, đầu tiên là đánh lén chết đệ đệ ta, sau đó còn khảm rớt một tay ta nữa!" Khắc Lâm kể rõ đầu đuôi xong nói: "Là như thế đấy, ta không có nói dối!"
"Hai tên khốn kiếp nhà ngươi!" Tổ mẫu tức giận mắng: "Thật sự là đáng chết!"
"Tuy rằng chúng ta không đúng nhưng cũng không phải đến tình trạng phải chết a?" Khắc Lâm phản bác, sau đó hung tợn nói: "Dù sao bây giờ đệ đệ của ta cũng đã chết, Ái Liên Na phải đền mạng! Đây là thiết lệnh của chúng ta!"
"Không sai!" Tổ mẫu bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, chỉ sợ cái mạng nhỏ của Ái Liên Na khó được bảo toàn! Tốt lắm, thu thập một chút đi, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Tùy tùng của tổ mẫu bắt đầu thu thập thi thể Bất Lại Nhĩ.
"Trước tiên các ngươi đưa Khắc Lâm thiếu gia và thi thể Bất Lại Nhĩ thiếu gia về đi!" Đợi bọn họ thu thập xong, tổ mẫu phân phó.
"Vâng!" Sau khi các tùy tùng đi xa, tổ mẫu mới nhìn về phía Ái Liên Na ẩn thân nói: "Xuất hiện đi! Ái Liên Na tiểu thư!
"Bà nội! Ngươi muốn bắt ta về sao?" Ái Liên Na biết không tránh khỏi, sợ hãi vừa đi ra vừa khóc nói: "Ta sắp bị giết rồi sao? Ta sợ! Thật sự ta không cố ý mà! Ô ô!"
"Đứa nhỏ!" Tổ mẫu ôm nàng nói: "Nếu ta muốn bắt ngươi đã sớm bắt rồi, làm sao còn chờ Khắc Lâm đi rồi mới gọi ngươi ra chứ?"
"Nhưng mà, ta vẫn không sống được đúng không? Cha ta nói qua, nếu ta giết bọn họ thì cha ta cũng không cứu được ta!" Ái Liên Na lệ rơi đầy mặt nói.
"Cũng chưa chắc!" Tổ mẫu cười nói: "Đừng khóc nữa, cũng không phải khẩn trương đến vậy, chẳng lẽ lúc ngươi giết người cũng bị dọa thành vậy sao?"
"Không phải, ta chỉ muốn đánh hắn xỉu mà thôi, ai biết sẽ chết đâu?" Ái Liên Na vẫn vừa khóc vừa nói.
"Ai! Thật không biết là coi như ngươi không hay ho hay là hắn không hay ho nữa?" Tổ mẫu cười khổ nói: "Bất quá dù sao hắn cũng chết trong tay ngươi nên nếu ngươi rơi vào tay bọn hắn thì chết chắc rồi!"
"Ta phải làm sao đây? Van cầu người, bà nội! Cứu ta đi, ta còn chưa muốn chết đâu!" Ái Liên Na khóc lóc van cầu.
"Bây giờ chỉ có một chỗ, một người có thể bảo vệ được ngươi!" Tổ mẫu nghĩ nghĩ, dứt khoát nói với Ái Liên Na: "Ngươi có thể tìm hắn che chở cho ngươi, chỉ cần ngươi đến được chỗ hắn thì Giáo Hoàng cũng không làm gì được ngươi."
"Hắn là ai vậy?" Ái Liên Na vội hỏi.
"Ngươi biết hắn mà, tôn tử của ta, Đại Hán Quốc Bác Lạp Tư lĩnh chủ Long Thanh Thiên!" Tổ mẫu tự hào nói.
"Hắn được không?" Ái Liên Na thật không ngờ tổ mẫu bảo nàng đến tìm ta, nghi hoặc nói: "Hắn nhỏ như vậy, còn không lớn hơn ta a!"
"Gớm!" Tổ mẫu khinh thường nói: "Cái đó và lớn nhỏ liên quan gì? Hắn nhỏ, nhưng bổn sự lớn, ngươi thấy ai đập vỡ Giáo Hoàng cung mà không bị gì cả chưa? Chỉ cần hắn toàn tâm toàn ý giữ gìn ngươi thì dù là Giáo Hoàng cũng không làm gì được!"
"Sao lại như thế?" Ái Liên Na kỳ quái nói: "Sao ta không biết còn có người lợi hại hơn cả Giáo Hoàng a?"
"Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm!" Tổ mẫu cười nói: "Bà ngoại của tôn tử ta là Tinh Linh nữ vương, nói như vậy, toàn bộ Tinh Linh là chỗ dựa vững chắc của hắn, Tinh Linh thì ngươi biết rồi đấy, bọn họ cường đại đến nỗi Giáo Đình chúng ta cũng không thể chống lại! Mà đất phong của tôn tử ta lại ở bên cạnh Tinh Linh Chi Sâm, cho nên chỗ của hắn không ai trêu vào được. Hơn nữa, từ việc hắn đưa cho thứ quý trọng như Bạch Sơn cho ngươi là có thể nhìn ra tiểu tử này rất tốt với ngươi!"
"Nhưng mà ta lại không biết đường a!" Ái Liên Na hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板
Chương 214: Lịch trình cực khổ (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: vipvandan
"Cái này thì dễ rồi! Số tiền này cho ngươi dùng trên đường!" Tổ mẫu giao túi tiền mình cho Ái Liên Na, sau đó nói: "Ngươi hóa trang một chút, tìm một thương đội kết nhóm đi Đại Hán Quốc Bác Lạp Tư hành tỉnh, bây giờ chỗ của hắn thực nóng nảy, có không ít thương đội muốn đi đến đó đâu!"
"Vâng! Tốt!" Ái Liên Na gật đầu.
"Bạch Sơn Hắc Thủy này rất dễ nhìn ra, không bằng ngươi đưa ta bảo quản trước cho." Tổ mẫu nói.
"Không được! Như vậy thì ta dùng cái gì?" Ái Liên Na lại coi Bạch Sơn Hắc Thủy trọng yếu hơn bất cứ thứ gì, gắt gao ôm vào trong ngực, khuôn mặt đáng thương nhìn tổ mẫu, rất có tư thế thà chết không chịu khuất phục!
"Ai! Ngươi nha!" Tổ mẫu dở khóc dở cười nói, cuối cùng nàng nghĩ nghĩ, lấy xuống một cái không gian giới chỉ: "Cho ngươi cái này, ngươi bỏ Bạch Sơn Hắc Thủy vào trong đó đi."
"Ai nha! Thứ này rất quý trọng, ta không cần!" Ái Liên Na vội vàng từ chối.
"Đã đến lúc nào rồi mà còn khách khí với ta, chậm trễ nữa thì đi không được đấy!" Tổ mẫu cứng rắn đưa cho nàng.
"Cám ơn! Bà nội! Người thật tốt!" Ái Liên Na cảm động rơi nước mắt.
"Còn có cái này!" Tổ mẫu hung hăng hạ quyết tâm, đưa tiểu nỏ tiễn còn chưa nóng tay cho Ái Liên Na nói: "Cái này gọi là Cuồng Phong Liên Hoàn Nỏ, là kiệt tác của Địa Tinh đại sư, có thể phóng ra 12 mũi tên liên tục, rất lợi hại, nhớ rõ phải cất kĩ đấy. Cao thủ dưới Hoàng Kim Cấp thì giây sát ngay, ngươi cẩn thận sử dụng a. Bất quá, sau này có người khác hỏi đến thì phải nói là ta tặng cho ngươi vào hôm qua rồi, nếu không sẽ có người đến tìm ta phiền toái đấy! Hiểu không?"
"Vâng! Cám ơn bà nội!" Ái Liên Na lại nước mắt lưng tròng nói.
"Còn có cái này!" Tổ mẫu lấy ra một cái mặt nạ nói: "Đây là tác phẩm của Tinh Linh, bất quá vẻn vẹn chỉ có thể sử dụng một lần, có thể tạm thời thay đổi dung mạo trong mười ngày. Nhớ kỹ, trong mười ngày này ngươi không được rửa mặt đấy!" Nói xong mang mặt nạ lên mặt Ái Liên Na, vuốt lên rồi cẩn thận kiểm tra lại, phát giác không có sơ hở mới nói: "Tốt lắm, cũng chỉ vậy thôi, đi nhanh đi! Từ giờ trở đi không nên liên hệ với bất cứ ai, kể cả phụ thân ngươi, hiểu chưa?"
"Vâng!" Ái Liên Na rưng rưng gật gật đầu!
"Tốt nhất là nên đổi một cái tên luôn đi!" Tổ mẫu dặn dò thêm một câu rồi vội vàng rời đi.
Tổ mẫu đi rồi Ái Liên Na cũng lau đi nước mắt, bắt đầu kiếp sống đào vong của mình, nàng coi như có điểm thiên phú hoạt động bí mật, sau khi thu hồi Bạch Sơn Hắc Thủy, đầu tiên là chạy đến cửa hàng mua một thân quần áo rộng thùng thình mặt vào, vì khuôn mặt cũng thay đổi nên Ái Liên Na cũng hoàn toàn biến dạng. Lúc này trên đường cái đã bắt đầu giới nghiêm, bih lính của Thủ Hộ Quân Đoàn cũng đã bắt đầu lùng bắt Ái Liên Na trong toàn thành. Bây giờ Ái Liên Na đã không còn nhà để về đành phải kiên trì chạy ra khỏi cửa thành, rời khỏi Thánh Đô.
Mặc kệ Thánh Đô vì nàng mà đã loạn thành một mảnh, Ái Liên Na chạy trên đường vùng ngoại ô, vừa lúc vượt qua một thương đội, bọn họ đang đi Tạp Đặc, vừa lúc vận hàng đến phía cảng. Biết Ái Liên Na muốn đi Đại Hán Quốc, lão bản thương đội lại là một tên giảo hoạt, đầy miệng đáp ứng mang Ái Liên Na một đoạn đường, bất quá đòi khá nhiều tiền! Ai bảo Ái Liên Na vừa nhìn qua đã thấy giống một kẻ ngốc dễ bị khi dễ chi!
Ái Liên Na liền ngốc ngốc hồ hồ như vậy mà đi theo người ta, ai, tiểu cô nương đúng là chưa hiểu chuyện a. Tuy hiện tại Ái Liên Na đeo mặt nạ, nhưng cũng không làm nàng xấu đi, dù sao mặt nạ tùy thân của tổ mẫu ta thì làm sao quái dị được. Nên thoạt nhìn Ái Liên Na bây giờ là một tiểu mỹ nữ 17-18 tuổi, mà Tạp Đặc là một quốc gia có chế độ nô lệ, đám thương đội này đến đó thì có thể buông tha một tiểu cô nương độc thân như Ái Liên Na sao? 99% là thuận tay bán! Mà dọc theo đường đi đến bến tàu của họ không ngừng có một đội binh lính tới hỏi, điều tra!
"Có thấy một tiểu cô nương một mình mang theo một tấm chắn thật lớn không?" Đội binh lính thứ nhất hỏi.
"A! Không có a!" Lần đầu tiên gặp, thương đội lão bản có chút bồn chồn, hắn sợ người ta muốn tìm Ái Liên Na.
"Ta muốn kiểm tra!" Binh lính đi một vòng, không thấy có gì khả nghi liền nói với lão bản: "Nhìn thấy thì nhớ phải báo cáo đấy!"
"Vâng vâng! Nhất định rồi!" Lão bản cúi đầu khom lưng nói, thấy Ái Liên Na cũng không phải là người mà bọn lính tìm kiếm, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Sau đó lại có binh lính hỏi: "Có thu lưu một cô gái độc thân không?"
Lão bản cũng yên tâm, can đảm nói: "Tuyệt đối không có!" Kỳ thật hắn cũng sợ mất đi Ái Liên Na vì trong tư tưởng của hắn, nô lệ tương lai này sẽ mang đến một số tài phú thật lớn cho hắn! Trong mắt thương nhân thì có thứ gì quan trọng hơn tài phú sao?
Cứ như vậy, dưới sự che dấu của thương đội lão bản, dưới sự âm thầm trợ giúp của tổ mẫu, Ái Liên Na hữu kinh vô hiểm ngồi trên thương thuyền đến Tạp Đặc! Trên chiếc thuyền hàng này, Ái Liên Na bị an bài vào một gian phòng, lúc đầu nàng còn thực cảm động, nhưng trong lúc vô tình nghe lén thấy lão bản muốn bán nàng cho một lão quý tộc làm nô lệ mới cảm thấy buồn bực. Từ đó về sau nàng cũng bắt đầu học được không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác.
Do ở trên thuyền nên Ái Liên Na thực thông minh tạm thời không có bất cứ hành động dị thường nào, mãi đến khi rời thuyền nàng mới tìm một cơ hội bỏ chạy, bất quá vì lão bản đã sớm phái người chuyên môn trông chừng nàng, thấy nàng muốn chạy liền nhanh chóng ngăn trở, một hồi chiến đấu triển khai ngay tại bến tàu! Trong cơn giận dữ, Ái Liên Na lấy Bạch Sơn Hắc Thủy ra ứng chiến, đương trường đánh ngã 40-50 thủ hạ của lão bản, lại hung hăng đập lão bản răng rơi đầy đất, trút giận một cách thống khoái đầm đìa xong mới chạy lấy người. Lúc này nàng mới nhớ tới hình như hành tung mình đã bị bại lộ thì phải! Không có cách nào, ai bảo Bạch Sơn Hắc Thủy này thật sự rất dễ nhận ra a!
Vì vậy nàng bắt đầu khẩn trương trốn chạy, có một lần giáo huấn này, Ái Liên Na không bao giờ tín nhiệm kẻ nào nữa, một mình một người đi tới! Bởi không có tiền vì bị tên lão bản lòng dạ hiểm độc lấy các loại danh nghĩa hút sạch sẽ nên nàng cũng rõ ràng đi theo đường hoang sơn dã lĩnh, khi bị lạc thì hỏi đường một chút mà thôi! Cũng may thân là Cuồng Tín Giả, cũng có mấy lần được phụ thân mang theo nên có kinh nghiệm cắm trại, ít nhiều cũng hiểu được một ít đạo lý và kỹ xảo để sinh tồn ở ngoài, mà thân thể của nàng cũng thực mạnh mẽ mới kiên trì xuống được. Mà cũng may là như thế mới tránh được sự lùng sục của Thủ Hộ Quân Đoàn, tinh lực bọn họ chủ yếu đặt ở đường lớn và thành trấn vì bọn họ không ngờ một tiểu cô nương có thể sinh tồn nơi dã ngoại lâu đến vậy.
Cứ như vậy hết hai tháng trời mới đến Bác Lạp Tư, khi đến nơi, tiểu cô nương đáng thương này cả người bẩn hề hề, ngoại bào đã sớm rách nát không thôi, đành phải tiếp tục mặc áo choàng vải bố của mình, bộ dáng như vậy hoàn toàn giống như một tên khất cái xin cơm, sao có thể nhìn thấy ta thân là lĩnh chủ đây? Nàng bị thủ hạ của ta chắn ở bên ngoài cũng không nổi giận vì nàng tin tưởng vững chắc ta sẽ cứu nàng, chỉ cần có thể nhìn thấy ta thì an toàn! Nên nàng mới luôn bồi hồi bên ngoài trang viên của ta, chờ một ngày đẹp trời nào đó ta đi ra ngoài gặp được nàng! Mãi đến hôm nay ta mới biết được sự tồn tại của nàng ở chỗ Vương tiên sinh, hơn nữa gặp được nàng. Đây là toàn bộ nội dung những chuyện Ái Liên Na đã trải qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.