Chương 302: Luân phiên đại thắng
Tả Tự Bản
29/03/2013
"Ha ha. Ba mươi vạn đại quân?" Bần đạo thật sự không nhịn được, cười lên ha hả. Nhìn vẻ mặt Tây Tư Nhĩ thân vương không hiểu được nói: "Ngài cũng chưa có nhìn phía sau đang cháy hả? Thật là bi tráng lắm đó?"
"Cái gì?" Tây Tư Nhĩ thân vương quát to một tiếng, vội vàng xoay người quan sát, chỉ thấy ngoài mười dặm, trong đại doanh hắn khói cuồn cuộn dày đặc, lửa cháy ngập trời, mới vừa rồi còn không có chuyện gì, trong thời gian thật ngắn bị đốt thành như vậy, có thể thấy được người phóng hỏa có bao nhiêu?
"Ngân Hồ quân đoàn bọn họ làm phản rồi?" sắc mặt Tây Tư Nhĩ thân vương trắng bệch nói. Hắn dù có ngốc, cũng thoáng cái liền đoán được. Hiện tại hắn trước có cường địch, đường lui bị đoạn tuyệt, tất cả lương thảo hóa làm tro bụi, có thể nói là chân chính sơn cùng thủy tận rồi.
"Ai... Ngươi cùng cháu ngươi hợp mưu giày vò chết con dâu người ta, còn đem nhi tử nhà người diệt khẩu, ngươi còn không biết xấu hổ nói người ta phản bội?" Bần đạo khinh thường nói. Bần đạo thừa nhận nói láo rồi, vốn không phải hắn làm. Nhưng ta đang muốn bôi đen mặt hắn. Phải làm hình tượng hắn hao tổn, sau đó sẽ ảnh hưởng lòng quân.
"Thúi lắm, Tây Tư Nhĩ ta đỉnh thiên lập địa, lúc nào làm chuyện như vậy. Là tên khốn Nhị vương tử kia làm chuyện tốt. Nhưng Ngân Hồ quân đoàn làm sao biết được? Người ta làm sao mà biết được?" Tây Tư Nhĩ thân vương đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Là ngươi ~~~" lúc này, sắc mặt hắn đã trắng như tờ giấy.
"Ha ha. Không sai. Là người của ta nói cho bọn hắn biết." Bần đạo cười gian nói: "Hiện tại các hạ coi như sơn cùng thủy tận chưa?"
"Ha ha." Tây Tư Nhĩ thân vương cất tiếng cười thê lương cùng bi thương.
Nhìn hắn như vậy, bần đạo cũng có chút không đành lòng, Tây Tư Nhĩ thân vương tuyệt đối là anh hùng, mà nay đi tới một bước anh hùng mạt lộ, ai nhìn cũng sẽ tiếc hận, mặc dù tâm tình bần đạo lúc này vì thắng lợi vui mừng, nhưng nhìn thấy một đối thủ cường giả chân chính bị đánh ngã. Trong lòng có chút cảm giác mất mác. Đối thủ khó cầu? Cũng may còn có Thất công chúa lợi hại hơn chút để chơi, nếu không bần đạo nhất định sẽ tịch mịch .
Nhưng anh hùng dù sao cũng bất phàm, mặc dù đã đến trình độ nhất định, Tây Tư Nhĩ thân vương hào khí lại như cũ không giảm chút nào. Hắn ngưng cười, tán dương bần đạo: "Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta, ta bị bại tâm phục khẩu phục. Thế nhưng, Tây Tư Nhĩ mặc dù bại, có chết thì thôi, nhưng cuối cùng vẫn muốn lãnh giáo một chút."
"Không phải đâu? Ngài không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì thủ hạ suy nghĩ chứ? Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm trơ mắt nhìn bọn hắn chết trận cả sao?" Bần đạo rất buồn bực. Ngươi nói ngươi tự sát, bọn họ đầu hàng, thật tốt, còn cứ cùng ta chết hợp mạng lại, không phải là trước khi chết kiếm vài mạng đi theo cho đỡ buồn sao? Điều này quá ác đi?
"Ha hả." Tây Tư Nhĩ thân vương khinh thường nói: "Vì nước hiến thân là vinh quang từng binh lính Hổ Hoàng, ngươi có thể hỏi, có ai nguyện ý bán nước đầu hàng ?"
"Thề không làm nô vong quốc." Vài chục vạn người Hổ Hoàng quân cùng nhau hô. Bần đạo nghe được một trận sợ hết hồn hết vía, tại sao lại là phát ra từ phế phủ tiếng cơ chứ? Đều bị Tây Tư Nhĩ thân vương tẩy não sao? Xem ra chủ ý ta mạt sát hình tượng thân vương là vô ích rồi.
"Tốt. Rất tốt. Tây Tư Nhĩ ở chỗ này bái tạ mọi người." Tây Tư Nhĩ thân vương kích động các bộ hạ, thi lễ nói: "Hôm nay chúng ta mặc dù bại, nhưng chỉ cần chúng ta còn kiên định tín niệm, Tạp Đặc vĩnh viễn không mất nước."
"Này này... Ngươi thực tế một chút có được hay không?" Bần đạo vội vàng cắt đứt lời hắn, nếu mặc hắn nói tiếp, ai biết hắn đem sĩ khí thủ hạ tăng lên tới trình độ gì? Ta cũng không thể theo ý hắn, nói tiếp: "Tín niệm có thể sai khiến chiến sĩ khiến hả? Có thể làm cơm ăn? Các ngươi hiện tại hai cánh tan tác rồi, lập tức liền bị trăm vạn đại quân chúng ta vây kín, bên trong không có lương thực, ngoài không có viện binh, còn không mau chạy trốn? Đánh cái gì mà đánh? Nếu không liền đầu hàng đi, ta bảo đảm tha các ngươi không chết."
"Hừ, dưới trướng ta còn có trăm vạn đại quân, há có thể đầu hàng ngươi? Nói cái gì chạy bảo mạng? Làm như ta là tiểu hài tử? Trên thảo nguyên bát ngát, không có chiến mã, những bộ hạ này của ta làm sao chạy trốn? Nhưng chỉ cần ta chết ở chỗ này, quân kỵ binh của ta ít nhất còn có một tuyến sinh cơ, chỉ cần bọn họ còn sống, Tạp Đặc cuối cùng sẽ có một ngày trọng sinh." Sau đó, Tây Tư Nhĩ thân vương tức giận nói với nhi tử: "Ngươi mang kỵ binh rút lui, trước tiếp ứng Thiết Bích quân đoàn, nhất định phải sống trở về, đem cái này đích thân giao cho quốc vương. Tạp Đặc còn có hi vọng hay không, đều dựa vào ngươi." Hắn nói xong, lấy một phong thơ giao cho nhi tử.
"Phụ thân, ngài đi, ta lưu lại." Hắn nhi tử cũng không nhận, quỳ xuống khóc hô, ôm bắp đùi Tây Tư Nhĩ thân vương thống khổ nói.
"Thúi lắm." Tây Tư Nhĩ thân vương cầm bức thư cứng rắn nhét vào tay nhi tử, sau đó một cước đạp nhi tử ngã xuống đất, nổi giận mắng: "Hổ Vương huy hoàng khi nào lâm trận bỏ chạy? Ngươi nghĩ anh danh cả đời ta hủy hết sao? Mau cút, nếu không lão tử giết ngươi!" Vẻ mặt Tây Tư Nhĩ thân vương tức giận khiến cho ai nấy không rét mà run, ánh mắt đỏ bừng, sát khí bốn phía, tay cầm chuôi kiếm, mắt thấy sắp mất đi lý trí.
"Oeoeoe. ~~~" nhi tử hắn nức nở bò dậy, lao thật nhanh xuống đài, lên ngựa dẫn người chạy đi. Một màn phụ tử chia ly thật sự quá cảm động, Mân Nhi mới vừa rồi còn cười ha hả, bây giờ bắt đầu lau nước mắt, dù là phụ thân ý chí cứng như sắt thép cũng nhịn không được quay đầu sắc mặt trắng bệch. Các tiểu quan quân phe ta cũng ngưng trọng, ngay cả Tạp Lạp đại sư cũng là một bộ vẻ mặt bội phục, tiếc hận.
Bần đạo dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là ta lúc này lại tự nhủ, hiển nhiên, Tây Tư Nhĩ thân vương giao lá thư này rất trọng yếu có nên hay không chặn bọn họ lại? Nhưng theo chân nhi tử hắn có mười ba mười bốn vạn kỵ binh, kỵ binh Hổ Hoàng quân đoàn còn dư lại toàn bộ đều ở đây, bọn họ có thể phá vòng vây, tổn thất khẳng định lớn kinh người. Hơn nữa kỵ binh chúng ta còn đang bị bộ binh người ta dây dưa , thật sự đuổi không được? Cũng được, liền cho bọn hắn đi, bản thân ta muốn nhìn, chuyện cho tới bây giờ, Tạp Đặc đã như mặt trời xuống núi, Tây Tư Nhĩ thân vương còn có bản lãnh gì hồi sinh.
"Long Thanh Thiên, hiện tại chúng ta quyết trận tử chiến đi thôi!" Tây Tư Nhĩ thân vương phảng phất như thay đổi thành người khác, không chỉ khôi phục bình tĩnh, còn lộ ra thần thái rạng rỡ, hưng phấn dị thường, hắn hô to: "Các tướng sĩ. Mở trận cho bổn soái, Long Bàng Hổ Cứ!"
Trạng thái Tây Tư Nhĩ thân vương giống như ảnh hưởng tới cả Hổ Hoàng quân, mệnh lệnh hắn hạ xuống, tất cả mọi người bắt đầu động, bộ binh bắt đầu vây quanh thân vương bố trí một trận hình nghiêm mật, đồng thời, lính chỗ cự đài khổng lồ thân vương đóng quân bắt đầu chậm rãi triệt thoái, kỵ binh thì trật tự đi theo con của thân vương, bắt đầu rút lui khỏi chiến trường.
"Làm sao bây giờ? Có hay không ngăn cản? Tây Tư Nhĩ chỉ có một nhi tử." Phụ thân cẩn thận hỏi ta. Hiển nhiên, hắn vì bằng hữu lưu lại một phần tâm ý cuối cùng, mặc dù không cần thiết, cũng rất ngu ngốc, tuy nhiên nó đủ cho thấy một mảnh lòng son của phụ thân, hiện tại ta có chút hiểu mẫu thân ban đầu lựa chọn là tinh minh cỡ nào rồi. Nếu hiện tại Tây Tư Nhĩ cùng phụ thân đảo vị trí, hắn tuyệt đối không cho ai chạy thoát, tất cả người có tính uy hiếp đều phải chết, thiết huyết vô tình, mới là tình cảm chân chính của quân nhân.
"Thả bọn họ đi, đã vây kín thân vương rồi. Ngàn vạn lần không thể để hắn chạy về đại doanh. Thuận tiện báo cho Ni Cổ Lạp Tư, hắn có phiền toái, bảo hắn có thể làm thịt bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, tận lực giảm bớt tổn thất giết nhiều kẻ địch." Bần đạo làm bộ bất đắc dĩ đáp ứng, cũng coi như biết thời biết thế thành toàn phụ thân, còn có vị nguyên soái thân mang tử chí. Thật ra thì, nếu muốn thả bọn họ đi tuyệt đối là có biện pháp, chỉ là ta rất có hứng thú với trận đánh với Tây Tư Nhĩ thân vương, khà khà, cũng coi như thêm chút vui thú đi? Còn có chủ yếu nhất là thỏ khôn chết, chó săn trụng nước sôi, chim chết sạch, cung tốt giấu trong kho, bần đạo muốn giết sạch mọi uy hiếp tới Đại Hán, nhưng mà… bản thân mình cũng là mối họa thì phải aa..a?
Nếu Tây Tư Nhĩ thân vương không đi, ta cũng không vội tiến công, dù sao ta có lương thực ăn, bọn họ không có. Dù sao hai cánh quân đội ta một hồi sẽ tới trợ giúp, bọn họ cũng không có viện quân. Dù sao bọn họ là bộ binh, ta là kỵ binh, ta có thả bọn họ chạy, bọn họ cũng không dám chạy, bởi vì nếu như vậy, kỵ binh của ta nhất định có thể ở phía sau truy đuổi làm thịt dần. Đã như vậy, ta còn vội vã nhào vô chết sống với bọn họ làm gì? Hay là nên kiểm kê tổn thất trước, cứu sống vài mạng binh lính trước đã.
Khi bần đạo ở nơi này đang phát sinh biến hóa lớn, tuyến đầu trên chiến trường bắt đầu gợn sóng. Nhị vương tử dắt sáu mươi vạn quân đội đã bị hai chi quân đội Đại Hán vùi hoa dập liễu, thời điểm đang đau khổ chống đỡ đột nhiên nhìn thấy Ngân Hồ quân đoàn hiện ra trên chiến trường, chừng mười lăm vạn người, Nhị vương tử rất cao hứng, trên đời này hắn lần đầu nhìn thấy người trong thảo nguyên mà cao hứng như thế.
Đáng tiếc tâm tình vui sướng của hắn chỉ có mười mấy phút đồng hồ đã bị chiến báo đột nhiên xuất hiện đánh cho cháng váng.
"Nhị vương tử điện hạ, không tốt rồi, Ngân Hồ quân đoàn không phải viện binh tới cứu. Bọn họ đang công kích hậu vệ quân ngài. Chúng ta không có chút chuẩn bị, tổn thất thảm trọng, bọn họ phản bội rồi." Lính liên lạc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi nói.
"Cái gì?" Hắn sợ đến cả người run rẩy. Mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, hắn dĩ nhiên hiểu Ngân Hồ quân đoàn tại sao phản bội, cũng một tay hắn tạo thành mà!
"Đám dân đen chết tiệt, làm sao dám vô cớ phản bội ta. Chẳng lẽ ta đối với bọn họ còn chưa đủ tốt?" Thế nhưng, Nhị vương tử cố làm ra vẻ, cưỡng từ đoạt lý, ngay sau đó hắn thất kinh hỏi Tạp Đặc cận vệ quân Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Điện hạ, chúng ta đại bộ phận đều dính với Đại Hán quân, phía sau trống không, tuyệt đối không ngăn được bọn họ đánh bất ngờ, nhìn dáng dấp, bọn họ hướng tới phía ngài." Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc bất đắc dĩ nói: "Chúng ta hiện tại nên gấp rút thoái lui, có lẽ còn có mạng sống, nếu không, khẳng định xong đời."
"Đúng, chúng ta đi mau, ngàn vạn lần không thể bị bọn họ bắt được, đi trước tìm ta thúc thúc, sau đó xin hắn dùng Hổ Hoàng quân đoàn tới giúp bọn ta, tiêu diệt đám phản nghịch này, ta muốn cho bọn hắn biết sự lợi hại của ta." Nhị vương tử rất ngu ngốc hô.
"Điện hạ, sợ rằng thân vương hiện tại cũng tự lo không xong, không thể nào có năng lực tới giúp bọn ta, Ngân Hồ quân đoàn vốn đóng ở đại doanh, bọn họ hiện tại nếu dám đến đánh lén chúng ta, đã nói lên sớm cấu kết cùng Đại Hán, hiện tại đại doanh tuyệt đối khó giữ được, thân vương khẳng định rơi vào trong nước lửa, chúng ta hiện tại chỉ có đường chạy về vương đô mới là đường sống duy nhất." Tạp Đặc cận vệ quân Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc bất đắc dĩ giải thích cho tên ngu ngốc này.
"Chẳng lẽ trăm vạn đại quân chúng ta cũng xong đời." Nhị vương tử bất khả tư nghị nói.
"Chỉ sợ là…điện hạ, nếu ngài nếu không động thân sớm, chúng ta chết chắc rồi." Tạp Đặc cận vệ quân Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc không nhịn được nhắc nhở.
"Vậy còn chờ cái gì? Đi mau !" Nhị vương tử thét chói tai, chạy ra chỗ chỉ huy tạm thời, cỡi ngựa bỏ chạy.
May là Tạp Đặc cận vệ quân còn có một chi quân đội chân chính tinh nhuệ, đặc biệt chịu trách nhiệm bảo vệ vương tử hắn, vẫn cũng không có dùng, ước chừng năm vạn, được Tạp Đặc cận vệ quân tinh nhuệ liều chết che chở, Nhị vương tử cuối cùng chật vật chạy thoát, nhưng sáu mươi vạn đại quân của hắn, coi như hoàn toàn sạch sẽ, tan tác là không thể tránh khỏi, chạy trốn cũng bị kỵ binh truy đuổi, bộ binh không chết cũng đầu hàng, hoàn toàn không có đường thứ hai để đi.
Nhìn thấy tình huống như thế, Chu Tước quân đoàn, đoàn trưởng Long Khiếu Vân bảo nhi tử dẫn Vương gia cận vệ quân đi trợ giúp chiến trường, chính hắn thì dẫn Chu Tước quân đoàn đánh chó mù đường, tiếp tục đuổi quân đội Tạp Đặc vốn tan tác. Long Thanh Vân cũng không muốn, lúc này ai chẳng thích đi chém đầu vài tên địch chạy loạn kiếm công lao? Tự nhiên bảo chạy đi làm trợ thủ cho người ta? Nhưng ai bảo hắn là con cơ ché? Lão già lên tiếng, hắn có thể không nghe sao? Rồi hãy nói về chức vị hắn cũng thấp hơn phụ thân hắn một đoạn, không thể làm gì khác hơn là quệt mồm đi chiến trường chính.
Về phần chiến trường hạ du thì càng thêm thảm thiết, Thiết Bích quân đoàn vừa đánh vừa lui, khi phát hiện đại doanh biến hóa lớn, quan chỉ huy Thiết Bích quân đoàn Tháp Khắc bị dọa ngu tại chỗ, dưới tay hắn quân đội tất cả cũng ngây người, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, đại doanh lúc nào bị công phá vậy? Nhìn lửa chấy ngất trời, lương thực tuyệt đối toàn bộ tiêu hủy. Hiện tại lại bị hai siêu cấp quân đội cường hãn đến biến thái đuổi giết, ngay cả địa phương nghỉ chân cũng mất. Vậy làm sao bây giờ đây? Không phải là chết chắc sao?
Vạn bất đắc dĩ, Thiết Bích quân đoàn tổng chỉ huy Tháp Khắc đành phải tạm thời trước ổn định quân đội lại, sau đó cho lính tới Tây Tư Nhĩ thân vương xin chỉ thị. Nhưng không lâu lắm, hắn liền gặp được Hổ Hoàng quân chạy tới. Mười mấy vạn đại quân hùng hổ lao tới, Ni Cổ Lạp Tư cũng sợ hết hồn, vội vàng kéo hai nhánh đội ngũ, tạm thời rút lui khỏi vòng chiến đấu. Cũng may là hắn nắm giữ chủ động, nói đi là đi, Thiết Bích quân đoàn đang ước gì đám ôn thần này đi sạch kia kìa, cũng không đuổi theo.
Tổng chỉ huy Tháp Khắc cùng chỉ huy thủy quân nghe xong tường thuật, bọn họ nhất thời nước mắt rơi như mưa rơi. Lúc này ai cũng hiểu, Tây Tư Nhĩ thân vương đang dùng tánh mạng của mình, đổi lấy cơ hội chạy trốn quý giá cho bọn hắn. Không để thân vương hi sinh vô ích, lập tức ba người bọn hắn nhanh chóng ra quyết định, biết trốn không thoát, thủy quân tự nguyện cản phía sau, che chở hai chi quân đội khác chạy trốn. Cho nên, ba đầu quân chảy nước mắt chia tay.
Hổ Hoàng quân cùng Thiết Bích quân hai quân đoàn tăng lên hơn ba mươi vạn kỵ binh, bọn họ đều là các quân đoàn tinh nhuệ, toàn lực bỏ chạy, cho dù lấy bản lãnh Ni Cổ Lạp Tư cũng lực bất tòng tâm rồi. Bất đắc dĩ, hắn đành lấy thủy quân ra khai đao, vốn tưởng là miếng bánh dễ gặm, nhưng không ngờ thủy quân cực kỳ ngoan cường chống cự, mặc dù bộ binh ở trên thảo nguyên rộng rãi, hiển nhiên không phải là đối thủ kỵ binh, nhưng không nghĩa là bọn họ không có lực phản kích.
Tạp Đặc thủy quân trên biển là vô địch, cho dù hạm đội ba đại đế quốc cũng muốn né tránh ba phần. Cho nên chiến sĩ thủy quân vẫn có được vinh quang vô cùng trong chiến đấu, mặc dù trên đại lục tới nay, liên chiến liên bại, ngược lại khơi dậy huyết tính của bọn họ. Đảm đương cản hậu nhiệm vụ chắc chắn phải chết, người người anh dũng lên trước, quên cả sống chết chém giết. Lấy thân thể huyết nhục cứng rắn chém đùi ngựa, mặc dù chém ngã một địch nhân, mình cũng chết nhưng dù bị đạp thành thịt nát vẫn cố kéo theo một địch nhân cùng đi.
Mặc dù trước khi chém ngã địch nhân, rất nhiều người đã bị kỵ sĩ chém giết, nhưng người nhiều như vậy luôn luôn giết không được, cho nên không ít kỵ binh bị loại chiến thuật này kéo xuống ngựa rồi phanh thây. Ni Cổ Lạp Tư nhìn thấy tình huống như thế, cũng không có biện pháp, trong lòng không khỏi sinh ra chút kính ý đối với bọn họ, đồng thời cũng không muốn vì người lúc này thân hãm tuyệt cảnh mà lãng phí binh lực. Cho nên, hắn lưu lại một đầu quân đội, phía bên ngoài coi chừng nhánh thủy quân, sau đó dẫn đại bộ phận đi trợ giúp chiến trường chính.
Ở trên chiến trường, quân đội Tây Tư Nhĩ thân vương trải qua một ngày huyết chiến còn có ước chừng chừng hai mươi vạn, mặc dù là bộ binh nhưng đều là mang ý chí thấy chết không sờn chiến đấu, khiến cho sức chiến đấu của bọn họ cường đại chưa từng có. Hơn nữa Tây Tư Nhĩ thân vương tự mình trấn giữ, muốn gặm khối xương cứng này tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.
Cho nên, để giảm bớt tổn thất không tất yếu, bần đạo chọn chiến lược vây nhưng không đánh, tạm thời bao vây phạm vi bọn họ hoạt động cực hạn bên trong khu vực hai ba mươi dặm, hơn nữa phái người chiếm cứ đại doanh hắn, phòng ngừa hắn cả đêm phá vòng vây vào bên trong tử thủ. Sau đó bắt đầu chút châm lửa, chung quanh hắn một nước chảy không lọt.
Màn đêm buông xuống, chúng ta tạm thời dựng một căn lều mở một hội nghị ngắn ngủi, tham dự hội nghị là các đầu lĩnh quân đội, có phụ thân cùng với cao cấp tướng lãnh dưới tay hắn, hai cha con thúc thúc, còn có Ni Cổ Lạp Tư cùng Đại Ma đạo sư Tạp Lạp. Ta chỉ dẫn theo Tạp La, những người khác đều bị đuổi đi rồi. Cuối cùng, còn có công thần lớn nhất lần này, gần đây gia nhập, ừ, cũng là nhạc phụ đại nhân của ta, Ngân Hồ quân đoàn quân đoàn trưởng Mãi Mãi Đề.
"Đầu tiên, chúng ta hoan nghênh Mãi Mãi Đề quân đoàn trưởng đến từ thảo nguyên." Bần đạo giới thiệu cho mọi người.
"Hoan nghênh. Hoan nghênh." Bọn họ cũng coi như nhiệt tình tiếp lời ta. Hơn nữa còn vỗ tay hoan hô. Sau đó, bần đạo tự tay dẫn kiến Mãi Mãi Đề với mọi người đang ngồi. Mọi người đều biết, trận chiến lần này có thể thắng dễ dàng như thế, công thần lớn nhất chính là Ngân Hồ quân đoàn, cho nên cũng rất khách khí với hắn. Nhìn thấy bên ta không khí khá thân mật, Mãi Mãi Đề cũng phi thường hưng phấn, trong lòng có một loại cảm giác, chính là - rốt cuộc tìm được nơi trú thân tốt. Chờ một đống lớn khách sáo qua đi, dĩ nhiên là chuyện quan trọng rồi.
"Lần này, chúng ta có thể đánh bại đại quân Tạp Đặc gọn gàng như vậy, công thần to nhất tự nhiên không phải Mãi Mãi Đề quân đoàn trưởng là không được, ta hiện tại tuyên bố, quốc vương chính thức phong Mãi Mãi Đề làm tân nhậm Thống soái Ngân Hồ quân, thế tập Đại Công Tước, đất phong là cả Tiên Hoa thảo nguyên. Mọi người hoan hô nào!" Phụ thân đại biểu quốc vương tiến hành khen ngợi Mãi Mãi Đề. Trước trận địa tuyên bố phong thưởng là lệ cũ, đối với đề thăng sĩ khí có trợ giúp rất lớn.
Lại một trận khen tặng nóng bỏng, mọi người nhìn thấy ánh mắt Mãi Mãi Đề liền không giống lúc trước, Đại Công Tước là tất nhiên. Người ta ở Tạp Đặc cũng thế, thế nhưng một khối lãnh địa lớn như vậy thật sự là bất khả tư nghị, diện tích cơ hồ bằng mười mấy hành tỉnh? Thế nhưng thử nghĩ thì cũng là tất nhiên, mảnh đất này đương nhiên lớn, nhưng không có một người nào, không có một thành thị nào, kinh tế không tốt để phát triển, thế nhưng địa vị chiến lược cũng rất cao, sau này nhất định là đại chiến trường giữa Đại Hán cùng Tạp Đặc. Đất phong cho hắn cũng là cho hắn một mực vì Đại Hán trấn thủ biên cương thôi.
Rồi Mãi Mãi Đề vẻ mặt vui mừng, hắn nói là tuyệt đối không nghĩ tới được phong một khối to lãnh địa như vậy, cho nên tâm tình hết sức kích động. Trước kia ở Tạp Đặc, Tiên Hoa thảo nguyên mặc dù thuộc về hắn quản lý, nhưng bởi vì thổ địa của quốc gia, bọn họ phải nộp khoản thuế rất lớn cho quốc gia. Hiện tại đã là lãnh địa tư nhân hắn, như vậy cho dù quốc vương muốn chiến mã, cũng phải mua mới được, hơn nữa những thu nhập khác từ thuế cũng sẽ ít đi rất nhiều, chỗ tốt thật sự là nhiều lắm.
"Cái gì?" Tây Tư Nhĩ thân vương quát to một tiếng, vội vàng xoay người quan sát, chỉ thấy ngoài mười dặm, trong đại doanh hắn khói cuồn cuộn dày đặc, lửa cháy ngập trời, mới vừa rồi còn không có chuyện gì, trong thời gian thật ngắn bị đốt thành như vậy, có thể thấy được người phóng hỏa có bao nhiêu?
"Ngân Hồ quân đoàn bọn họ làm phản rồi?" sắc mặt Tây Tư Nhĩ thân vương trắng bệch nói. Hắn dù có ngốc, cũng thoáng cái liền đoán được. Hiện tại hắn trước có cường địch, đường lui bị đoạn tuyệt, tất cả lương thảo hóa làm tro bụi, có thể nói là chân chính sơn cùng thủy tận rồi.
"Ai... Ngươi cùng cháu ngươi hợp mưu giày vò chết con dâu người ta, còn đem nhi tử nhà người diệt khẩu, ngươi còn không biết xấu hổ nói người ta phản bội?" Bần đạo khinh thường nói. Bần đạo thừa nhận nói láo rồi, vốn không phải hắn làm. Nhưng ta đang muốn bôi đen mặt hắn. Phải làm hình tượng hắn hao tổn, sau đó sẽ ảnh hưởng lòng quân.
"Thúi lắm, Tây Tư Nhĩ ta đỉnh thiên lập địa, lúc nào làm chuyện như vậy. Là tên khốn Nhị vương tử kia làm chuyện tốt. Nhưng Ngân Hồ quân đoàn làm sao biết được? Người ta làm sao mà biết được?" Tây Tư Nhĩ thân vương đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Là ngươi ~~~" lúc này, sắc mặt hắn đã trắng như tờ giấy.
"Ha ha. Không sai. Là người của ta nói cho bọn hắn biết." Bần đạo cười gian nói: "Hiện tại các hạ coi như sơn cùng thủy tận chưa?"
"Ha ha." Tây Tư Nhĩ thân vương cất tiếng cười thê lương cùng bi thương.
Nhìn hắn như vậy, bần đạo cũng có chút không đành lòng, Tây Tư Nhĩ thân vương tuyệt đối là anh hùng, mà nay đi tới một bước anh hùng mạt lộ, ai nhìn cũng sẽ tiếc hận, mặc dù tâm tình bần đạo lúc này vì thắng lợi vui mừng, nhưng nhìn thấy một đối thủ cường giả chân chính bị đánh ngã. Trong lòng có chút cảm giác mất mác. Đối thủ khó cầu? Cũng may còn có Thất công chúa lợi hại hơn chút để chơi, nếu không bần đạo nhất định sẽ tịch mịch .
Nhưng anh hùng dù sao cũng bất phàm, mặc dù đã đến trình độ nhất định, Tây Tư Nhĩ thân vương hào khí lại như cũ không giảm chút nào. Hắn ngưng cười, tán dương bần đạo: "Tiểu tử, ngươi mạnh hơn ta, ta bị bại tâm phục khẩu phục. Thế nhưng, Tây Tư Nhĩ mặc dù bại, có chết thì thôi, nhưng cuối cùng vẫn muốn lãnh giáo một chút."
"Không phải đâu? Ngài không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì thủ hạ suy nghĩ chứ? Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm trơ mắt nhìn bọn hắn chết trận cả sao?" Bần đạo rất buồn bực. Ngươi nói ngươi tự sát, bọn họ đầu hàng, thật tốt, còn cứ cùng ta chết hợp mạng lại, không phải là trước khi chết kiếm vài mạng đi theo cho đỡ buồn sao? Điều này quá ác đi?
"Ha hả." Tây Tư Nhĩ thân vương khinh thường nói: "Vì nước hiến thân là vinh quang từng binh lính Hổ Hoàng, ngươi có thể hỏi, có ai nguyện ý bán nước đầu hàng ?"
"Thề không làm nô vong quốc." Vài chục vạn người Hổ Hoàng quân cùng nhau hô. Bần đạo nghe được một trận sợ hết hồn hết vía, tại sao lại là phát ra từ phế phủ tiếng cơ chứ? Đều bị Tây Tư Nhĩ thân vương tẩy não sao? Xem ra chủ ý ta mạt sát hình tượng thân vương là vô ích rồi.
"Tốt. Rất tốt. Tây Tư Nhĩ ở chỗ này bái tạ mọi người." Tây Tư Nhĩ thân vương kích động các bộ hạ, thi lễ nói: "Hôm nay chúng ta mặc dù bại, nhưng chỉ cần chúng ta còn kiên định tín niệm, Tạp Đặc vĩnh viễn không mất nước."
"Này này... Ngươi thực tế một chút có được hay không?" Bần đạo vội vàng cắt đứt lời hắn, nếu mặc hắn nói tiếp, ai biết hắn đem sĩ khí thủ hạ tăng lên tới trình độ gì? Ta cũng không thể theo ý hắn, nói tiếp: "Tín niệm có thể sai khiến chiến sĩ khiến hả? Có thể làm cơm ăn? Các ngươi hiện tại hai cánh tan tác rồi, lập tức liền bị trăm vạn đại quân chúng ta vây kín, bên trong không có lương thực, ngoài không có viện binh, còn không mau chạy trốn? Đánh cái gì mà đánh? Nếu không liền đầu hàng đi, ta bảo đảm tha các ngươi không chết."
"Hừ, dưới trướng ta còn có trăm vạn đại quân, há có thể đầu hàng ngươi? Nói cái gì chạy bảo mạng? Làm như ta là tiểu hài tử? Trên thảo nguyên bát ngát, không có chiến mã, những bộ hạ này của ta làm sao chạy trốn? Nhưng chỉ cần ta chết ở chỗ này, quân kỵ binh của ta ít nhất còn có một tuyến sinh cơ, chỉ cần bọn họ còn sống, Tạp Đặc cuối cùng sẽ có một ngày trọng sinh." Sau đó, Tây Tư Nhĩ thân vương tức giận nói với nhi tử: "Ngươi mang kỵ binh rút lui, trước tiếp ứng Thiết Bích quân đoàn, nhất định phải sống trở về, đem cái này đích thân giao cho quốc vương. Tạp Đặc còn có hi vọng hay không, đều dựa vào ngươi." Hắn nói xong, lấy một phong thơ giao cho nhi tử.
"Phụ thân, ngài đi, ta lưu lại." Hắn nhi tử cũng không nhận, quỳ xuống khóc hô, ôm bắp đùi Tây Tư Nhĩ thân vương thống khổ nói.
"Thúi lắm." Tây Tư Nhĩ thân vương cầm bức thư cứng rắn nhét vào tay nhi tử, sau đó một cước đạp nhi tử ngã xuống đất, nổi giận mắng: "Hổ Vương huy hoàng khi nào lâm trận bỏ chạy? Ngươi nghĩ anh danh cả đời ta hủy hết sao? Mau cút, nếu không lão tử giết ngươi!" Vẻ mặt Tây Tư Nhĩ thân vương tức giận khiến cho ai nấy không rét mà run, ánh mắt đỏ bừng, sát khí bốn phía, tay cầm chuôi kiếm, mắt thấy sắp mất đi lý trí.
"Oeoeoe. ~~~" nhi tử hắn nức nở bò dậy, lao thật nhanh xuống đài, lên ngựa dẫn người chạy đi. Một màn phụ tử chia ly thật sự quá cảm động, Mân Nhi mới vừa rồi còn cười ha hả, bây giờ bắt đầu lau nước mắt, dù là phụ thân ý chí cứng như sắt thép cũng nhịn không được quay đầu sắc mặt trắng bệch. Các tiểu quan quân phe ta cũng ngưng trọng, ngay cả Tạp Lạp đại sư cũng là một bộ vẻ mặt bội phục, tiếc hận.
Bần đạo dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là ta lúc này lại tự nhủ, hiển nhiên, Tây Tư Nhĩ thân vương giao lá thư này rất trọng yếu có nên hay không chặn bọn họ lại? Nhưng theo chân nhi tử hắn có mười ba mười bốn vạn kỵ binh, kỵ binh Hổ Hoàng quân đoàn còn dư lại toàn bộ đều ở đây, bọn họ có thể phá vòng vây, tổn thất khẳng định lớn kinh người. Hơn nữa kỵ binh chúng ta còn đang bị bộ binh người ta dây dưa , thật sự đuổi không được? Cũng được, liền cho bọn hắn đi, bản thân ta muốn nhìn, chuyện cho tới bây giờ, Tạp Đặc đã như mặt trời xuống núi, Tây Tư Nhĩ thân vương còn có bản lãnh gì hồi sinh.
"Long Thanh Thiên, hiện tại chúng ta quyết trận tử chiến đi thôi!" Tây Tư Nhĩ thân vương phảng phất như thay đổi thành người khác, không chỉ khôi phục bình tĩnh, còn lộ ra thần thái rạng rỡ, hưng phấn dị thường, hắn hô to: "Các tướng sĩ. Mở trận cho bổn soái, Long Bàng Hổ Cứ!"
Trạng thái Tây Tư Nhĩ thân vương giống như ảnh hưởng tới cả Hổ Hoàng quân, mệnh lệnh hắn hạ xuống, tất cả mọi người bắt đầu động, bộ binh bắt đầu vây quanh thân vương bố trí một trận hình nghiêm mật, đồng thời, lính chỗ cự đài khổng lồ thân vương đóng quân bắt đầu chậm rãi triệt thoái, kỵ binh thì trật tự đi theo con của thân vương, bắt đầu rút lui khỏi chiến trường.
"Làm sao bây giờ? Có hay không ngăn cản? Tây Tư Nhĩ chỉ có một nhi tử." Phụ thân cẩn thận hỏi ta. Hiển nhiên, hắn vì bằng hữu lưu lại một phần tâm ý cuối cùng, mặc dù không cần thiết, cũng rất ngu ngốc, tuy nhiên nó đủ cho thấy một mảnh lòng son của phụ thân, hiện tại ta có chút hiểu mẫu thân ban đầu lựa chọn là tinh minh cỡ nào rồi. Nếu hiện tại Tây Tư Nhĩ cùng phụ thân đảo vị trí, hắn tuyệt đối không cho ai chạy thoát, tất cả người có tính uy hiếp đều phải chết, thiết huyết vô tình, mới là tình cảm chân chính của quân nhân.
"Thả bọn họ đi, đã vây kín thân vương rồi. Ngàn vạn lần không thể để hắn chạy về đại doanh. Thuận tiện báo cho Ni Cổ Lạp Tư, hắn có phiền toái, bảo hắn có thể làm thịt bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, tận lực giảm bớt tổn thất giết nhiều kẻ địch." Bần đạo làm bộ bất đắc dĩ đáp ứng, cũng coi như biết thời biết thế thành toàn phụ thân, còn có vị nguyên soái thân mang tử chí. Thật ra thì, nếu muốn thả bọn họ đi tuyệt đối là có biện pháp, chỉ là ta rất có hứng thú với trận đánh với Tây Tư Nhĩ thân vương, khà khà, cũng coi như thêm chút vui thú đi? Còn có chủ yếu nhất là thỏ khôn chết, chó săn trụng nước sôi, chim chết sạch, cung tốt giấu trong kho, bần đạo muốn giết sạch mọi uy hiếp tới Đại Hán, nhưng mà… bản thân mình cũng là mối họa thì phải aa..a?
Nếu Tây Tư Nhĩ thân vương không đi, ta cũng không vội tiến công, dù sao ta có lương thực ăn, bọn họ không có. Dù sao hai cánh quân đội ta một hồi sẽ tới trợ giúp, bọn họ cũng không có viện quân. Dù sao bọn họ là bộ binh, ta là kỵ binh, ta có thả bọn họ chạy, bọn họ cũng không dám chạy, bởi vì nếu như vậy, kỵ binh của ta nhất định có thể ở phía sau truy đuổi làm thịt dần. Đã như vậy, ta còn vội vã nhào vô chết sống với bọn họ làm gì? Hay là nên kiểm kê tổn thất trước, cứu sống vài mạng binh lính trước đã.
Khi bần đạo ở nơi này đang phát sinh biến hóa lớn, tuyến đầu trên chiến trường bắt đầu gợn sóng. Nhị vương tử dắt sáu mươi vạn quân đội đã bị hai chi quân đội Đại Hán vùi hoa dập liễu, thời điểm đang đau khổ chống đỡ đột nhiên nhìn thấy Ngân Hồ quân đoàn hiện ra trên chiến trường, chừng mười lăm vạn người, Nhị vương tử rất cao hứng, trên đời này hắn lần đầu nhìn thấy người trong thảo nguyên mà cao hứng như thế.
Đáng tiếc tâm tình vui sướng của hắn chỉ có mười mấy phút đồng hồ đã bị chiến báo đột nhiên xuất hiện đánh cho cháng váng.
"Nhị vương tử điện hạ, không tốt rồi, Ngân Hồ quân đoàn không phải viện binh tới cứu. Bọn họ đang công kích hậu vệ quân ngài. Chúng ta không có chút chuẩn bị, tổn thất thảm trọng, bọn họ phản bội rồi." Lính liên lạc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi nói.
"Cái gì?" Hắn sợ đến cả người run rẩy. Mồ hôi lạnh cũng tuôn ra, hắn dĩ nhiên hiểu Ngân Hồ quân đoàn tại sao phản bội, cũng một tay hắn tạo thành mà!
"Đám dân đen chết tiệt, làm sao dám vô cớ phản bội ta. Chẳng lẽ ta đối với bọn họ còn chưa đủ tốt?" Thế nhưng, Nhị vương tử cố làm ra vẻ, cưỡng từ đoạt lý, ngay sau đó hắn thất kinh hỏi Tạp Đặc cận vệ quân Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc: "Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Điện hạ, chúng ta đại bộ phận đều dính với Đại Hán quân, phía sau trống không, tuyệt đối không ngăn được bọn họ đánh bất ngờ, nhìn dáng dấp, bọn họ hướng tới phía ngài." Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc bất đắc dĩ nói: "Chúng ta hiện tại nên gấp rút thoái lui, có lẽ còn có mạng sống, nếu không, khẳng định xong đời."
"Đúng, chúng ta đi mau, ngàn vạn lần không thể bị bọn họ bắt được, đi trước tìm ta thúc thúc, sau đó xin hắn dùng Hổ Hoàng quân đoàn tới giúp bọn ta, tiêu diệt đám phản nghịch này, ta muốn cho bọn hắn biết sự lợi hại của ta." Nhị vương tử rất ngu ngốc hô.
"Điện hạ, sợ rằng thân vương hiện tại cũng tự lo không xong, không thể nào có năng lực tới giúp bọn ta, Ngân Hồ quân đoàn vốn đóng ở đại doanh, bọn họ hiện tại nếu dám đến đánh lén chúng ta, đã nói lên sớm cấu kết cùng Đại Hán, hiện tại đại doanh tuyệt đối khó giữ được, thân vương khẳng định rơi vào trong nước lửa, chúng ta hiện tại chỉ có đường chạy về vương đô mới là đường sống duy nhất." Tạp Đặc cận vệ quân Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc bất đắc dĩ giải thích cho tên ngu ngốc này.
"Chẳng lẽ trăm vạn đại quân chúng ta cũng xong đời." Nhị vương tử bất khả tư nghị nói.
"Chỉ sợ là…điện hạ, nếu ngài nếu không động thân sớm, chúng ta chết chắc rồi." Tạp Đặc cận vệ quân Phó thống lĩnh Đốc Vưu Lặc không nhịn được nhắc nhở.
"Vậy còn chờ cái gì? Đi mau !" Nhị vương tử thét chói tai, chạy ra chỗ chỉ huy tạm thời, cỡi ngựa bỏ chạy.
May là Tạp Đặc cận vệ quân còn có một chi quân đội chân chính tinh nhuệ, đặc biệt chịu trách nhiệm bảo vệ vương tử hắn, vẫn cũng không có dùng, ước chừng năm vạn, được Tạp Đặc cận vệ quân tinh nhuệ liều chết che chở, Nhị vương tử cuối cùng chật vật chạy thoát, nhưng sáu mươi vạn đại quân của hắn, coi như hoàn toàn sạch sẽ, tan tác là không thể tránh khỏi, chạy trốn cũng bị kỵ binh truy đuổi, bộ binh không chết cũng đầu hàng, hoàn toàn không có đường thứ hai để đi.
Nhìn thấy tình huống như thế, Chu Tước quân đoàn, đoàn trưởng Long Khiếu Vân bảo nhi tử dẫn Vương gia cận vệ quân đi trợ giúp chiến trường, chính hắn thì dẫn Chu Tước quân đoàn đánh chó mù đường, tiếp tục đuổi quân đội Tạp Đặc vốn tan tác. Long Thanh Vân cũng không muốn, lúc này ai chẳng thích đi chém đầu vài tên địch chạy loạn kiếm công lao? Tự nhiên bảo chạy đi làm trợ thủ cho người ta? Nhưng ai bảo hắn là con cơ ché? Lão già lên tiếng, hắn có thể không nghe sao? Rồi hãy nói về chức vị hắn cũng thấp hơn phụ thân hắn một đoạn, không thể làm gì khác hơn là quệt mồm đi chiến trường chính.
Về phần chiến trường hạ du thì càng thêm thảm thiết, Thiết Bích quân đoàn vừa đánh vừa lui, khi phát hiện đại doanh biến hóa lớn, quan chỉ huy Thiết Bích quân đoàn Tháp Khắc bị dọa ngu tại chỗ, dưới tay hắn quân đội tất cả cũng ngây người, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, đại doanh lúc nào bị công phá vậy? Nhìn lửa chấy ngất trời, lương thực tuyệt đối toàn bộ tiêu hủy. Hiện tại lại bị hai siêu cấp quân đội cường hãn đến biến thái đuổi giết, ngay cả địa phương nghỉ chân cũng mất. Vậy làm sao bây giờ đây? Không phải là chết chắc sao?
Vạn bất đắc dĩ, Thiết Bích quân đoàn tổng chỉ huy Tháp Khắc đành phải tạm thời trước ổn định quân đội lại, sau đó cho lính tới Tây Tư Nhĩ thân vương xin chỉ thị. Nhưng không lâu lắm, hắn liền gặp được Hổ Hoàng quân chạy tới. Mười mấy vạn đại quân hùng hổ lao tới, Ni Cổ Lạp Tư cũng sợ hết hồn, vội vàng kéo hai nhánh đội ngũ, tạm thời rút lui khỏi vòng chiến đấu. Cũng may là hắn nắm giữ chủ động, nói đi là đi, Thiết Bích quân đoàn đang ước gì đám ôn thần này đi sạch kia kìa, cũng không đuổi theo.
Tổng chỉ huy Tháp Khắc cùng chỉ huy thủy quân nghe xong tường thuật, bọn họ nhất thời nước mắt rơi như mưa rơi. Lúc này ai cũng hiểu, Tây Tư Nhĩ thân vương đang dùng tánh mạng của mình, đổi lấy cơ hội chạy trốn quý giá cho bọn hắn. Không để thân vương hi sinh vô ích, lập tức ba người bọn hắn nhanh chóng ra quyết định, biết trốn không thoát, thủy quân tự nguyện cản phía sau, che chở hai chi quân đội khác chạy trốn. Cho nên, ba đầu quân chảy nước mắt chia tay.
Hổ Hoàng quân cùng Thiết Bích quân hai quân đoàn tăng lên hơn ba mươi vạn kỵ binh, bọn họ đều là các quân đoàn tinh nhuệ, toàn lực bỏ chạy, cho dù lấy bản lãnh Ni Cổ Lạp Tư cũng lực bất tòng tâm rồi. Bất đắc dĩ, hắn đành lấy thủy quân ra khai đao, vốn tưởng là miếng bánh dễ gặm, nhưng không ngờ thủy quân cực kỳ ngoan cường chống cự, mặc dù bộ binh ở trên thảo nguyên rộng rãi, hiển nhiên không phải là đối thủ kỵ binh, nhưng không nghĩa là bọn họ không có lực phản kích.
Tạp Đặc thủy quân trên biển là vô địch, cho dù hạm đội ba đại đế quốc cũng muốn né tránh ba phần. Cho nên chiến sĩ thủy quân vẫn có được vinh quang vô cùng trong chiến đấu, mặc dù trên đại lục tới nay, liên chiến liên bại, ngược lại khơi dậy huyết tính của bọn họ. Đảm đương cản hậu nhiệm vụ chắc chắn phải chết, người người anh dũng lên trước, quên cả sống chết chém giết. Lấy thân thể huyết nhục cứng rắn chém đùi ngựa, mặc dù chém ngã một địch nhân, mình cũng chết nhưng dù bị đạp thành thịt nát vẫn cố kéo theo một địch nhân cùng đi.
Mặc dù trước khi chém ngã địch nhân, rất nhiều người đã bị kỵ sĩ chém giết, nhưng người nhiều như vậy luôn luôn giết không được, cho nên không ít kỵ binh bị loại chiến thuật này kéo xuống ngựa rồi phanh thây. Ni Cổ Lạp Tư nhìn thấy tình huống như thế, cũng không có biện pháp, trong lòng không khỏi sinh ra chút kính ý đối với bọn họ, đồng thời cũng không muốn vì người lúc này thân hãm tuyệt cảnh mà lãng phí binh lực. Cho nên, hắn lưu lại một đầu quân đội, phía bên ngoài coi chừng nhánh thủy quân, sau đó dẫn đại bộ phận đi trợ giúp chiến trường chính.
Ở trên chiến trường, quân đội Tây Tư Nhĩ thân vương trải qua một ngày huyết chiến còn có ước chừng chừng hai mươi vạn, mặc dù là bộ binh nhưng đều là mang ý chí thấy chết không sờn chiến đấu, khiến cho sức chiến đấu của bọn họ cường đại chưa từng có. Hơn nữa Tây Tư Nhĩ thân vương tự mình trấn giữ, muốn gặm khối xương cứng này tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.
Cho nên, để giảm bớt tổn thất không tất yếu, bần đạo chọn chiến lược vây nhưng không đánh, tạm thời bao vây phạm vi bọn họ hoạt động cực hạn bên trong khu vực hai ba mươi dặm, hơn nữa phái người chiếm cứ đại doanh hắn, phòng ngừa hắn cả đêm phá vòng vây vào bên trong tử thủ. Sau đó bắt đầu chút châm lửa, chung quanh hắn một nước chảy không lọt.
Màn đêm buông xuống, chúng ta tạm thời dựng một căn lều mở một hội nghị ngắn ngủi, tham dự hội nghị là các đầu lĩnh quân đội, có phụ thân cùng với cao cấp tướng lãnh dưới tay hắn, hai cha con thúc thúc, còn có Ni Cổ Lạp Tư cùng Đại Ma đạo sư Tạp Lạp. Ta chỉ dẫn theo Tạp La, những người khác đều bị đuổi đi rồi. Cuối cùng, còn có công thần lớn nhất lần này, gần đây gia nhập, ừ, cũng là nhạc phụ đại nhân của ta, Ngân Hồ quân đoàn quân đoàn trưởng Mãi Mãi Đề.
"Đầu tiên, chúng ta hoan nghênh Mãi Mãi Đề quân đoàn trưởng đến từ thảo nguyên." Bần đạo giới thiệu cho mọi người.
"Hoan nghênh. Hoan nghênh." Bọn họ cũng coi như nhiệt tình tiếp lời ta. Hơn nữa còn vỗ tay hoan hô. Sau đó, bần đạo tự tay dẫn kiến Mãi Mãi Đề với mọi người đang ngồi. Mọi người đều biết, trận chiến lần này có thể thắng dễ dàng như thế, công thần lớn nhất chính là Ngân Hồ quân đoàn, cho nên cũng rất khách khí với hắn. Nhìn thấy bên ta không khí khá thân mật, Mãi Mãi Đề cũng phi thường hưng phấn, trong lòng có một loại cảm giác, chính là - rốt cuộc tìm được nơi trú thân tốt. Chờ một đống lớn khách sáo qua đi, dĩ nhiên là chuyện quan trọng rồi.
"Lần này, chúng ta có thể đánh bại đại quân Tạp Đặc gọn gàng như vậy, công thần to nhất tự nhiên không phải Mãi Mãi Đề quân đoàn trưởng là không được, ta hiện tại tuyên bố, quốc vương chính thức phong Mãi Mãi Đề làm tân nhậm Thống soái Ngân Hồ quân, thế tập Đại Công Tước, đất phong là cả Tiên Hoa thảo nguyên. Mọi người hoan hô nào!" Phụ thân đại biểu quốc vương tiến hành khen ngợi Mãi Mãi Đề. Trước trận địa tuyên bố phong thưởng là lệ cũ, đối với đề thăng sĩ khí có trợ giúp rất lớn.
Lại một trận khen tặng nóng bỏng, mọi người nhìn thấy ánh mắt Mãi Mãi Đề liền không giống lúc trước, Đại Công Tước là tất nhiên. Người ta ở Tạp Đặc cũng thế, thế nhưng một khối lãnh địa lớn như vậy thật sự là bất khả tư nghị, diện tích cơ hồ bằng mười mấy hành tỉnh? Thế nhưng thử nghĩ thì cũng là tất nhiên, mảnh đất này đương nhiên lớn, nhưng không có một người nào, không có một thành thị nào, kinh tế không tốt để phát triển, thế nhưng địa vị chiến lược cũng rất cao, sau này nhất định là đại chiến trường giữa Đại Hán cùng Tạp Đặc. Đất phong cho hắn cũng là cho hắn một mực vì Đại Hán trấn thủ biên cương thôi.
Rồi Mãi Mãi Đề vẻ mặt vui mừng, hắn nói là tuyệt đối không nghĩ tới được phong một khối to lãnh địa như vậy, cho nên tâm tình hết sức kích động. Trước kia ở Tạp Đặc, Tiên Hoa thảo nguyên mặc dù thuộc về hắn quản lý, nhưng bởi vì thổ địa của quốc gia, bọn họ phải nộp khoản thuế rất lớn cho quốc gia. Hiện tại đã là lãnh địa tư nhân hắn, như vậy cho dù quốc vương muốn chiến mã, cũng phải mua mới được, hơn nữa những thu nhập khác từ thuế cũng sẽ ít đi rất nhiều, chỗ tốt thật sự là nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.