Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 29: QUYẾT ĐẤU

Tả Tự Bản

28/03/2013

“Ha ha! Ta thấy đứa nhỏ này làm cũng không sai!” Gia gia lên tiếng.

“Phụ thân đại nhân! Ngài còn chìu hắn nữa!” Mẫu thân bất mãn.

“Không phải chìu hắn mà đúng là không sai, con nghĩ xem, nếu nói thật thì Long gia chúng ta cũng đuối lý một chút, dẫu sao bức người ta chạy lõa thể thật sự cũng không tốt đẹp gì. Hiện tại thì chúng ta hoàn toàn có lý, chuyện này đối với chúng ta rất có lợi. Dù sao Thạch Nguyên gia cũng đã sớm đắc tội rồi, đánh thêm một trận như vậy cũng sẽ không phá hoại chỗ nào đâu!” Gia gia mỉm cười nói.

“Vậy người nói bệ hạ sẽ xử lý như thế nào?” Mẫu thân hỏi.

“Hắn sẽ không xử trí bất cứ kẻ nào, Thạch Nguyên gia bị đánh, cho dù không đúng cũng là bị giáo huấn, bệ hạ sẽ không xử trí lại. Nhà chúng ta có lý thì càng không thể bị xử trí. Đương nhiên nếu chuyện bọn Tiểu Ngũ cố ý giả bộ bị bại lộ ra thì chắc chắn bệ hạ sẽ tăng hình phạt đối với bọn Tiểu Ngũ!”

“Vậy chuyện này thế là xong rồi sao?” Mẫu thân hỏi.

“Để xem ngày mai bệ hạ nói thế nào!” Gia gia nói.

๑๑۩۞۩๑๑

Ngày hôm sau, vẫn là đại sảnh này, vẫn là các đại thần đó, tất cả đều đang chờ thái độ của bệ hạ.

“Quy củ của Vương quốc là quý tộc bất hòa thì quyết đấu để phân đúng sai, người thắng vi tôn! Nếu hôm qua Long gia đã thắng thì chính là Long gia có lý! Thạch Nguyên gia phục chưa?” Quốc vương nói.

“Bệ hạ! Thần không phục!” Thạch Nguyên Hùng Nhị vẻ mặt bi phẫn, trông giống như một tiểu cô nương bị cưỡng gian.

“Ồ! Tại sao?”

“Hôm qua bệ hạ cũng không có nói đó là quyết đấu để phân đúng sai! Chúng thần chưa chuẩn bị tốt! Thần yêu cầu tuyển người để quyết đấu lại!”

Ặc! Một đám người như vậy đánh vài người mà là còn chưa chuẩn bị tốt? Chúng đại thần đều thầm khinh bỉ!

“Vậy hả? Cũng có chút lý! Ý Long gia ra sao?”

“Hắc hắc! Có thể! Thạch Nguyên gia muốn tới lúc nào thần cũng đều đón tiếp!” Phụ thân đĩnh đạc nói.

“Hừ! Chuyện của bọn nhỏ, Đại nhân xen vào làm cái gì? Muốn đánh thì do mấy đứa nhỏ tự mình giải quyết!” Thạch Nguyên Hùng Nhị quát.

“Hử! Ngươi có biết xấu hổ không, hài tử nhà ta lớn nhất mới mười tuổi! Người muốn gọi ai đánh với hắn?” Phụ thân cả giận nói.

“Chúng ta cử ai đánh ngươi cũng không được xen vào, ngươi dám không?”

“Ngươi … hài tử của nhà ta còn quá nhỏ!” Phụ thân kiên trì.

“Hừ! Nhỏ? Ba tuổi đã giết người! Sáu tuổi đã có mười tám chiến tích! Ý ngươi nói là hắn còn nhỏ?”



Phụ thân ngẫm lại cũng đúng, đành nói: “Được, cứ tới trường quyết đấu đi! Dù sao người nhà ngươi cũng toàn là đồ bỏ đi!”

“Chào ngươi! Bệ hạ, vậy buổi chiều sẽ quyết đấu tại trường đấu! Mời ngài xem xét quyết định!” Thạch Nguyên Hùng Nhị nói.

“Khiếu Thiên, ngươi có cần suy nghĩ nữa không?”

Phụ thân cũng hiểu được là không đúng, cúi đầu trầm tư!

“Thế nào? Ngươi muốn đổi ý?” Thạch Nguyên Hùng Nhị khó có thể để cho con vịt đã rơi vào nồi mà còn bay ra được.

“Ai nói ta đổi ý? Vậy thì chiều quyết đấu!” Phụ thân quát: “Ngươi phái ai xuất chiến?”

“Hắc hắc! Chính là bại tướng dưới tay của Tiểu Ngũ nhà ngươi, Thạch Nguyên Nhị Lang!”

“Ngươi …! Hắn đã 28 rồi!” Phụ thân cả giận nói.

“Cũng không phải là từng thua dưới tay lệnh lang sao? Lại còn phải nằm mấy tháng để dưỡng thương nữa! Ngươi tự thu xếp đi!” Thạch Nguyên Hùng Nhị lập tức cáo từ rời khỏi.

Phụ thân cũng vội vàng trở về nhà để thương lượng!

Ta vốn đang ở nhà chơi đùa với Tiên Nhã và Công chúa tinh linh Uy Na, Uy Na đối với cuộc sống hiện tại rất là hài lòng, trừ các món điểm tâm, bánh kẹo làm nàng thỏa mãn khẩu vị ra, lại còn thường xuyên ở trong cơ thể ta thưởng thích kịch miễn phí khi ta đánh nhau với người khác. Bình thường ta sợ nàng làm cho thế tục kinh hãi nên cũng không gọi nàng ra, chỉ khi ở trong nhà nàng mới tự do hành động. Nàng ngồi ở trên bàn, vừa ăn đường vừa so khống chế thủy cầu với Tiên Nhã. Một cái chén uống nước nhỏ được dùng làm thủy cầu đang trôi nổi giữa bọn họ, xem ai có thể dùng tinh thần lực để khống chế được thủy cầu nện lên trên người đối phương. Đây là một loại trò chơi rèn luyện năng lực khống chế ma pháp, bất quá Tiên Nhã hiển nhiên là được rèn luyện còn Uy Na rõ ràng là đang đùa giỡn. Lúc này có hạ nhân lại báo gia gia cho gọi ta.

Ta đến lúc phụ thân đang nói lại tao ngộ tại Vương cung.

Mẫu thân sau khi nghe xong mắng phụ thân: “Chàng ngốc à? Sao có thể đáp ứng hả?”

“Không phải là ta bị bức sao? Làm sao ta biết nhà bọn chúng vô sỉ như vậy?” Phụ thân ủy khuất: “Lại nói Tiểu Ngũ không phải đã từng đánh bại hắn sao?”

“Ngu ngốc!” Gia gia cả giận: “Đó là đánh lén! Dù sao cũng không ai nghĩ tới trên người một hài tử lại có nhiều quyển trục như vậy. Ta đã hỏi qua tình huống lúc đó, Tiểu Ngũ là thừa dịp Thạch Nguyên Nhị Lang lúc ngửa mặt lên trời cười lớn đột nhiên ra tay, dùng băng ma pháp cấp bảy ‘băng phong thiên lý’ đem bọn họ đông lạnh lại, sau đó lại dùng pháp thuật khác oanh kích mới thực hiện được. Nếu đã có sự chuẩn bị thì làm sao có thể thắng?”

“Đúng vậy!” Mẫu thân nói tiếp: “Bất kể là quyển trục ma pháp phòng hộ hay áo giáp ma pháp tinh xảo của ải nhân thì không phải chỉ bằng mấy cái pháp thuật cấp bảy là có thể thương tổn được! Một khi bị hoàng kim chiến sĩ tiếp cận thì chỉ bằng vào hài tử sáu tuổi như hắn, làm sao đánh được?”

“Vậy làm sao bây giờ?” Phụ thân cũng lo lắng.

“Ha ha! Sợ cái gì?” Bần đạo tự tin nói: “Con sẽ thu thập hắn như ăn sáng thôi mà!”

“Cháu có ý gì?” Gia gia vui mừng lẫn sợ hãi hỏi.

“Đánh trước vài cái xem thử, nếu không được …! Hắc hắc!” Ta dừng lại.

“Không cần thử, chắc chắc không được!” Gia gia nói: “Nói biện pháp tốt nhất của cháu đi?”

“Nộ long chi bào hao!” Bần đạo thản nhiên.



“Đúng vậy! Làm sao lại quên mất nó chứ!” Mẫu thân cười cười: “Cũng do cấp bách quá nên hồ đồ rồi!”

“Do mấy người quá quan tâm thôi!” Ta nói.

“Bất quá ngươi chỉ có một cơ hội dùng ‘Nộ long chi bào hao’ thôi, đừng đánh trật đó! Nhất định là phải đánh trúng!” Mẫu thân nói.

“Cháu đã dùng qua chưa?” Gia gia hỏi.

“Chưa!” Ta thành thật đáp.

“Uy lực như thế nào? Có thể phá giáp không? Ta đoán chắc chắn hắn có áo giáp ma pháp tinh phẩm của ải nhân, chỉ là không biết đến trình độ nào!” Gia gia nói: “Còn có thể, không, là nhất định sẽ có thuẫn bài! Nếu muốn đả thương hắn thì trước phải phá thuẫn mới phá giáp được. ‘Nộ long chi bào hao’ có lợi hại như vậy không?”

“Con cũng không rõ lắm, bổn thân của Tiểu Ngũ ma lực không cao, khí hồn và thần khí lại không thể giao tiếp, chỉ có thể phát huy được rất ít uy lực!” Mẫu thân nói.

“Chúng ta thí nghiệm một lần xem!” Gia gia nhìn phụ thân nói: “Đi chuẩn bị trọng thuẫn cùng trọng giáp, phải là loại dày nhất đó!”

Trên diễn võ trường của Long gia, mấy người tạp vụ đều bị đuổi đi, một người nộm mặc trọng giáp đứng ở giữa. Phía trước là một cái thuẫn bài hạng nặng.

Ta nhìn gia gia nói: “Thêm vài khối nữa đi gia gia, phòng ngự hiện tại còn không bằng thuẫn bài lợi hại nhất của ải nhân, phá được chúng cũng không nói lên được điều gì!”

“Ừ, thêm năm khối thuẫn bài nữa!” Gia gia gật đầu nói.

Ta đem ‘Nộ long chi bào hao’ đưa cho mẫu thân, mẫu thân giúp ta chuẩn bị tốt rồi đưa lại ta, mũi tên nõ chuyên dụng cực tốt. Lúc này trọng thuẫn cũng được dựng xong, bần đạo ngắm trúng … bắn ra. Theo sự khu động lẫy cò của ta, trên tay truyền lại một sức giật cực lớn làm ta bị ép lui lại mấy bước mới được phụ thân đỡ lấy. Vài đạo hắc quang khó thể nhận ra từ trong thân nỏ hiện lên, một trận tiếng kim loại vang lên, sáu khối trọng thuẫn dày nặng đều bị xuyên thấu, mũi tên tiếp tục xuyên qua trọng giáp, lại xuyên tiếp qua một gốc đại thụ, đánh vào trên tường đá, tường đá dày hai thước bị đánh làm phạm vi cả thước xung quanh chấn động. Sau khi bức tường chịu công kích, trên mặt đất có vài mảnh thép to nhỏ, có thể thấy được ở chỗ này bị mũi tên biến thành bột vụn.

Nhìn thấy kết quả như vậy, mấy người chúng ta thật lâu sau cũng không thể lên tiếng được. Vẫn là gia gia phản ứng lại trước: “Không hổ là thần khí được bài danh là đệ nhất cung nỏ!”

“Điều này cũng khó tin quá đi, chính là ta đụng phải, không chết cũng trọng thương!” Phụ thân nói: “Không có thiên lý mà, có thứ này thì luyện võ còn có ích lợi gì đây?”

“Ha ha! Nản chí à?” Gia gia nói: “Lấy tốc độ của ngươi, dù là cung tiễn thủ chuyên nghiệp cũng không nhất định là bắn trúng ngươi mà!”

“Hắc hắc! Đúng vậy! Dù lợi hại nhưng đánh không trúng con thì cũng vô dụng!” Phụ thân cười nói.

Bần đạo thầm nói, nếu thừa dịp người chưa chuẩn bị, dùng nó đánh lén thì xem người làm sao đây?

“Phụ thân đại nhân, ngày mai có nó, Thạch Nguyên Nhị Lang chết chắc rồi! Có phải là hơi tàn nhẫn chút không?” Mẫu thân nói.

“Không còn cách nào! Quyết đấu mà! Không phải hắn chết thì là Tiểu Ngũ vong, không được nương tay! Ai kêu chính hắn muốn chết chứ?” Gia gia cười nói: “Chiều mai xem Tiểu Ngũ biểu hiện đi, đừng quên Thạch Nguyên gia sẽ có mở đánh cuộc!”

Vừa nói đến tiền, cặp mắt mẫu thân lập tức tỏa sáng, “Đúng vậy! Cược bao nhiêu đây chứ? 100 vạn? Không, ít nhất cũng 200 vạn! Phải cho Thạch Nguyên gia thua đến hộc máu! Hắc hắc! Hắc hắc!”

Toàn thân bần đạo không khỏi toát mồ hôi lạnh! Thủ đoạn quá tàn nhẫn mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trương Tam Phong Dị Giới Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook