Chương 320: Rừng tùng ngộ hiểm (1)
Tả Tự Bản
29/03/2013
"Thôi đi, tổ mẫu không có hạn chế thời gian của ta mà." Bần đạo cười hắc hắc nói: "Ta hiểu tổ mẫu có ý tứ là, chỉ cần lâm thời ta làm được là ổn thỏa thôi!"
"Ý của ngươi là quân lệnh này cũng chỉ do tổng tư lệnh tự tìm bậc thang cho mình? Kết thúc không thành công cũng sẽ không ép ngươi?" Mân Nhi rất nhanh liền phản ứng.
"Vốn chính là thế. 8 người chúng ta làm sao giết chết một vạn người chim?" Bần đạo cười nói: "Trừ phi tổ mẫu kiếm cớ muốn giết ta, nếu không mệnh lệnh ngu ngốc như vậy ngươi sẽ làm sao?"
"Đi thôi, chúng ta hôm nay đi dạo thôi!" Mân Nhi lập tức lộ ra nguyên hình, lôi kéo Hương Hương chạy ra ngoài. Vừa đi vừa nói chuyện: "Đi trước gọi Tiên Nhã, lại mang theo chút gì ăn uống, trong thành không khí không tốt, chúng ta nên ra ngoài chơi đi!"
“Đợi ta một chút chứ!" Bần đạo vội vàng đuổi theo.
Đón Tiên Nhã rất thuận lợi, hộ vệ của nàng cũng rất thông tình đạt lý, hơn nữa Tiên Nhã là Thánh Nữ có quyền tự do nhất, thực lực lại mạnh, Giáo Hoàng cũng không thể tất thắng, cho nên lần này bọn họ dứt khoát không một ai đi theo cả.
Vì phòng ngừa bị người ngoài nhận ra tạo thành phiền toái không cần thiết, chúng ta cũng ngụy trang tất cả rồi mới chính thức lên đường. Vào trong tửu điếm mua một chút rượu và đồ nhắm, chúng ta một nhóm bốn người cứ như vậy một đường chạy ra khỏi Thiết Lô Bảo.
Không khí bên ngoài xác thực trong lành hơn bên trong thành nhiều, dưới ánh mặt trời ngày hè chiếu sáng, chúng ta một đường cưỡi thú, cưỡi ngựa chạy đi, bỏ lại một đường cười đùa vui vẻ. Rốt cục khi chạy được vài chục dặm, tất cả mọi người có chút mỏi mệt, hoặc là nói nóng đến chịu không được. Muốn tìm một địa phương thanh bình nghỉ ngơi.
Chúng ta có ba pháp sư cao thủ rất dễ dàng cảm giác được địa phương có thủy nguyên tố sinh động, chúng ta đi tới bên trái gò đất ước chừng thêm vài dặm nữa. Hẳn là có một dòng suối nhỏ, thậm chí còn có mấy cái hồ nước, nếu ở nơi này tắm rửa ngoài trời mà nói ~~ khà khà. Bần đạo nhất định giúp các nàng thông khí cho thông thoáng.
Đây là một địa phương phong cảnh như tranh vẽ, một vũng nước trong vắt hội tụ thành một hồ nước nho nhỏ, nước trong xanh nhìn thấy đáy, mấy con cá bơi lội nhộn nhạo trong làn nước mát. Bốn phía cây xanh bao phủ, vốn là một nơi cắm trại tuyệt hảo. Nhưng chờ chúng ta đi tới nơi này, bần đạo cùng Mân Nhi cơ hồ đồng thời cảm giác được không đúng. Bởi vì một cỗ sát khí nhàn nhạt bao phủ chung quanh chúng ta.
"Nhân số còn không ít nha, làm sao đi ra ngoài vui đùa một chút cũng có thể gặp được mấy tên ác tâm thế nhỉ?" Bần đạo buồn bực cười khổ.
"Ừ, chỉ là một đám ngu ngốc, không có bao nhiêu phiền toái đâu." Mân Nhi bĩu môi, khinh thường nói.
"Các ngươi nói gì đó?" Hương Hương công chúa không hiểu hỏi.
"Có sát khí." thực lực Tiên Nhã so với ta cùng Mân Nhi yếu hơn chút, cho nên mới vừa phát hiện.
"Kỳ quái, bọn họ làm sao biết chúng ta muốn tới nơi này ?" Mân Nhi nhướng mày hỏi: "Chúng ta tùy ý lựa chọn địa điểm mà."
"Nơi này nhất định là bọn họ đóng quân, chúng ta trong lúc vô tình xông tới mà thôi." Bần đạo cười nói.
"Ừ, không sai, thế nhưng bọn hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lén lút như vậy? Chúng ta chẳng lẽ đi ngang qua nơi này liền bị giết sao?" Mân Nhi không hiểu nói.
"Có phải là Thú Nhân không ?" Hương Hương hỏi
"Không phải!" Chúng ta cơ hồ đồng thời trả lời. Ba người chúng ta lòng trong như một liếc mắt nhìn nhau, sau đó hiểu ý cười một tiếng.
"Khí tức Thú Nhân ta đã thấy qua, không phải cái dạng này ." Mân Nhi nói.
"Khí tức của bọn hắn tràn đầy mặt trái cảm xúc tử vong cùng giết chóc, nhưng loại khí tức này lại che dấu vô cùng tốt, so với hơi thở Thú Nhân thì không giống. Thú Nhân mặc dù cuồng bạo, nhưng không phải một chút nhân tính cũng không có, ngược lại, bọn họ rất yêu tự nhiên, cho nên ta cảm giác đây không phải là Thú Nhân." Tiên Nhã nói.
"Cái loại khiến người ghê tởm thế này, hình như hôm qua ta còn làm thịt một tên." Bần đạo cười ha hả nói.
"Trời đất, thì ra là ngươi gây họa." Mân Nhi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta còn nghĩ làm sao lại có chút quen thuộc nữa!"
"Hắc hắc." Bần đạo xấu hổ cười nói: "Chuyện ngày hôm qua ngươi cũng có tham dự, hình như ngươi cũng có phần đó?"
"Phu quân ngày hôm qua động thủ liền giết người, hình như có chút quá đáng? Cũng khó trách bọn hắn có địch ý." Hương Hương cẩn cẩn thận thận nói, còn nhút nhát liếc ta một cái, sợ ta tức giận.
"Đó không trách ca ca." Tiên Nhã thay ta giải thích: "Ca ca ngày hôm qua căn bản cũng không có toàn lực xuất thủ, chỉ cần cái tên đồng bạn bên cạnh ra tay cứu viện, hắn sẽ không chết được, nhiều nhất chỉ bị chút vết thương nhẹ mà thôi."
"Không sai, muốn trách thì nên trách chính bọn hắn không cứu viện, chúng ta làm sao biết được chứ?" Mân Nhi khinh thường nói: "Chút năng lực thế này còn không xứng uy hiếp chúng ta."
"Ah, thật xin lỗi. Là ta trách lầm phu quân rồi." Hương Hương thở phào nhẹ nhỏm.
"Ha hả, vô phương ." Bần đạo cười cười với nàng.
"Thế…, bọn hắn bây giờ còn chờ cái gì? Tại sao còn chưa động thủ?" Hương Hương nghi ngờ hỏi.
"Bọn họ còn đang do dự, thực lực của chúng ta ở chỗ này, ai muốn động thủ cũng không hạ quyết tâm nổi, còn có người nhận ra thân phận của chúng ta, bọn họ cũng có điều cố kỵ." Bần đạo khinh thường lớn tiếng cười lạnh nói: "Các ngươi chỉ là một đám rùa đen rút đầu chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi!"
"Các hạ nếu có bản lãnh dám vào rừng cây, ta sẽ xử ngươi biến thành một đống thịt nhão." Một thanh âm tức giận từ bên trong truyền tới, cùng lúc đó, sát khí từ bốn phía trong rừng cây đột nhiên bừng lên, xem ra bị ta mắng một câu, bọn họ đã quyết tâm giết ta rồi.
"Ừ." ở thời điểm bần đạo muốn tức giận, trên trán Tiên Nhã chợt lóe kim quang, Athena thánh khiết mỹ lệ lần nữa hiện ra trước mặt ta. Khà khà, sát khí của mấy tên ngu ngốc này cuối cùng đã kinh động vị đại thần rồi.
"Di. Ngươi ở đây? Thật tốt." Athena nhìn thấy ta, vốn đang bị chọc giận vẻ mặt nghiêm nghị một chút, liền giống như thủy triều nhanh chóng tản đi.
"Ừ." Bần đạo nhìn thê tử của mình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn cho đủ, ngay cả nói cũng quên mất nên nói thế nào.
"Tổng cộng 387 tên, chúng ta tranh tài ra sao?" Athena dịu dàng cười nói với ta. Khẩu khí tựa như đang đàm luận làm thịt vịt vậy.
Toát mồ hôi, nàng vẫn cứ bạo lực như thế, thế nhưng lấy chiến lực thực tế mà nói, sợ rằng ta hiện tại so với nàng thì hơi kém chút, vì ta tìm được có 386 người, dù sao nàng khởi điểm ở vị trí cao, ngay từ đâu đã là Thiên Sứ, còn ta chỉ là một con người, vẫn bị cái chủng loại này phong ấn... Thằng xui xẻo. Thế nhưng, trí nhớ nàng trong quá khứ còn rất mơ hồ, làm cho nàng rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu không thể phát huy ra, cho nên ta còn có lòng tin hợp lại chơi một chút.
"Ngươi phải thua, ta muốn ngươi hôn nhẹ." Bần đạo phảng phất như trở lại cuộc sống “tam hại” ban đầu tung hoành thiên hạ, không tự chủ được, thốt câu cửa miệng ngày đó ra ngoài.
"Ha hả, ngươi phải thua, ta muốn vặn lỗ tai ngươi." Athena mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng trả lời vấn đề với ta vẫn giống như trước đây. Ai…, cảm giác hết thảy phảng phất trở lại như trước đây thật tốt.
"Cũng tốt, ai tới làm người trọng tài?" Bần đạo mừng rỡ, vội vàng hỏi ba nữ. Nhưng ta kinh ngạc phát hiện ba người đang bị vây trong trạng thái si ngốc.
"Này, ngươi làm sao thế? Bảo ngươi làm trọng tài thôi mà!" Ta bất mãn đẩy Tiên Nhã.
"A. Ca ca, ngươi ~ ngươi mới vừa nói aa..a hôn nhẹ thủ hộ Thiên Sứ của ta?" Tiên Nhã vừa tỉnh lại, chuyện thứ nhất là hỏi cái này. Những lời mới vừa rồi thật sự quá rung động, tuyệt đối là tội lớn khinh nhờn thần minh, có là hoàng đế ba đại đế quốc dám nói như vậy, cũng tuyệt đối bị Giáo Hoàng phán là dị đoan, nhốt vào ngục đến chết mới thôi.
"Ai da, không phải là hôn nhẹ sao, không có gì mà!." Athena bất mãn thúc giục Tiên Nhã: "Nhanh lên một chút, phát lệnh bắt đầu đi?"
"A, bắt đầu." Tiên Nhã thấy Athena cũng nói như vậy, cũng khó nói thêm cái gì, mặc dù còn không có tỉnh táo hẳn lại, nhưng vẫn mơ mơ màng màng phát lệnh.
Tiên Nhã vừa dứt lời, bần đạo lập tức biến mất trước mặt các nàng, Thổ Độn Thuật mở ra tới cực điểm, trong nháy mắt liền hiện ra trong rừng cây, sau lưng một sát thủ, phi kiếm xuất ra vẽ một đường cong trên cổ hắn, hài tử đáng thương vô thanh vô tức bị chém bay đầu. Sau đó, bần đạo bắt đầu khởi động màn giết chóc. Bằng vào Thổ Độn Thuật xuất quỷ nhập thần, Bích Không phi kiếm huyết ảnh sắc bén vô song, có thể nói trảm người người đổ.
Lúc này sát thủ nhẫn giả có chiêu gọi là nhẫn thuật, cũng chỉ là một chút Chướng Nhãn Pháp, trước mặt thần thức bần đạo tựa như trong đêm tối gặp ánh mặt trời, rõ ràng sáng láng, phi kiếm tìm tới một kiếm liền thành hai khúc. Rất gọn gàng, về phần bản thân bần đạo ở dưới đất chỉ huy, không cần lộ diện làm gì. Cho nên trong mắt đám ngu ngốc này trừ phi kiếm bay loạn một màu xanh đầy trời ra, căn bản tìm không thấy địch nhân.
Bần đạo đang giết cao hứng, tiện tay xử xong mười mấy mạng, mới có tâm tư nhìn tình hình Athena chiến đấu. Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình. Tình huống nàng bên đó quả thực khiến bần đạo tức chết, giận đến nỗi ta rên rỉ một tiếng, buồn bực hô: "Ngươi chơi xấu!"
Thì ra là, Athena vừa nghe Tiên Nhã ra lệnh, trực tiếp hóa thân làm hai, dựa vào đạo thuật học của ta "Nhất Khí Hóa Tam Thanh" cho nên nàng tối đa có ba phân thân, mỗi phân thân cùng bản thể cơ hồ giống nhau, một người được nàng lưu lại trong thức hải Tiên Nhã, không ngừng hấp thu tiêu hóa năng lượng hai khỏa Long Linh Thảo, còn lại hai cái thì chia ra làm hai phương hướng giết tới xám hồn.
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板
Chương 320: Rừng tùng ngộ hiểm (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: vipvandan
Athena lần này toàn lực ứng phó, vô cùng háo hức thắng được lần tranh tài này. Cho nên, nàng cơ hồ dùng tất cả bản lãnh rồi, một đoàn bạch quang trong tay không ngừng biến hóa đủ loại hình dáng. Đao thương Dựa vào võ học chính tông học từ ta, chỉ dùng chiêu số đơn giản giết một đám sát thủ nhẫn giả đến kêu cha gọi mẹ, chạy trối chết. Nhưng Athena há không có chiêu thức lợi hại?
Bạch quang trong tay nàng chính là Thánh Viêm tinh khiết nhất Thiên giới biến thành, trong tay nhẫn giả là phàm binh đụng tới liền hóa, cọ đến liền mềm, căn bản không cách nào chống đỡ. Chỉ thỉnh thoảng có mấy tên cao thủ có binh khí tốt hơn cộng với đấu khí mới giữ được binh khí không bị hoả táng đứt gãy, nhưng sau đó cũng loáng cái bị Athena dễ dàng chém giết.
Kẻ chết đáng thương mang theo vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, buồn bực đi xuống suối vàng, làm sao cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có bần đạo thông qua thần thức để ý mới thấy được một phát hiện kinh người, binh khí Athena mơ hồ có một đạo hắc tuyến mảnh như sợi tóc, hoàn toàn biến mất ở bên trong binh khí, ánh mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có dựa vào cảm ứng năng lượng rõ ràng mới có khả năng phát giác.
Trải qua bần đạo phân biệt, đạo này hắc tuyến này dĩ nhiên là một khe không gian, phải biết rằng, cơ hồ bất kỳ thật thể cứng rắn nào khi đụng tới khe không gian cũng phải cúi đầu xưng thần. Cái loại lực lượng khổng lồ xé rách không gian này có thể dễ dàng cắt vật thể cứng rắn nhất thành hai khúc. Trừ phi, năng lượng không gian không đủ để ngăn trở vật thể, nhưng vật thể như vậy cơ hồ phải vượt qua cấp bậc thần khí, nhẫn giả bình thường làm sao mà có được đây?
Âm hiểm, thật âm hiểm. Bần đạo trong ý nghĩ bội phục Athena nghĩ ra cái ám chiêu này. Nàng trước kia am hiểu nhất là không gian pháp thuật, không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng đã tiếp tục nắm giữ sở trường của mình. Cái ám chiêu này chắc là dưới tình huống thực lực nàng trước mắt khá thấp mới nghĩ ra được, trước kia không thấy nàng dùng qua. Có một chiêu này, nếu so với người cao hơn nàng hai cấp, bất thình lình cũng phải thua trên tay Athena. Cao. Thật sự là cao thủ.
"Ha hả, ta cũng không có xấu, thế nào cũng là thực lực của người ta mà. Có bản lãnh ngươi cũng chia thân đi." Hai Athena vừa kéo dài vô tình giết chóc, vừa thoải mái nói với ta.
"Ta … ta…." Bần đạo bất mãn nói: "Ta một người làm sao cũng giết không kịp ngươi hai người. Đây không phải là đầu cơ trục lợi sao?"
"Không có mà! Không tin ngươi hỏi trọng tài đi." Athena cười nói.
"Trọng tài đâu, ta muốn bảo nàng thu hồi một phân thân." Bần đạo tiện tay đâm chết một tên, lớn tiếng kêu.
"Nhưng đó là pháp thuật của người ta, ngươi mới vừa rồi cũng không có nói không cho phép dùng pháp thuật phân thân ." Tiên Nhã khó xử nói.
Buồn bực, bần đạo ban đầu làm sao lại không hạn chế phân thân của nàng chứ? aa..a. Bị ma quỷ ám ảnh, nhất định là khi nhìn thấy Athena, cao hứng quá ... rồi, thông minh giảm xuống, thế nhưng, ta sau đó nghĩ ra một cách: "Ha ha, vậy cũng không có hạn chế ta sử dụng sủng vật chứ?"
"Cái này, hình như cũng không!" Tiên Nhã nói.
"Ha ha. Đây là được rồi, Nana, tựu đợi nhận thua rồi thân ái ta đi." Bần đạo đắc ý vênh váo nói.
Mà lúc này, vừa lúc là thời điểm những sát thủ nhẫn giả kia điều chỉnh chiến lược, bọn họ nhìn thấy ba sát tinh (bọn họ cho là Athena sanh đôi. Ha ha), hạ thủ thật sự quá độc ác, đánh hồi lâu, thủ hạ không có nào đối đầu, tất cả giao thủ nhẫn giả đều bị giết, không có bất kỳ người sống.
Bọn sát thủ lập tức ý thức được liều mạng khẳng định không xong, đặc biệt là đối với bần đạo, chỉ thấy được một phi kiếm tử thần mà xanh, căn bản không biết ai chỉ huy, vậy thì còn đánh thế nào? Còn hai Athena thì căn bản là đồ biến thái, dạng gì ẩn thân tiềm hành gì đều một mực không có hiệu quả, mấy lần tổ chức định phản kích đánh lén, không chỉ không có thương tổn Athena một sợi lông, ngược lại bị Athena tính toán, tổn thất thảm trọng, dưới tình huống nhẫn thuật mất đi hiệu lực, lực chiến đấu nhẫn giả phải giảm mạnh từ bảy thành trở lên, căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp đối với Athena.
Cho nên bọn họ lập tức điều chỉnh đội hình, không hề vây công Athena nữa, mà dời chú ý sang 3 nữ hài tử đang xem cuộc chiến, muốn bắt bọn họ ép lại chúng ta. Chỉ nghe một thanh âm uy nghiêm chỉ huy nói: "Trước bắt sống 3 nữ hài tử".
Mà lúc này đây, cũng chính là lúc ta muốn sử dụng Cái Thứ, cho nên chỉ tội cho bọn người kia lúc ra cửa không nhìn bước chân, xui xẻo là đáng đời, khà khà, đã ẩn nhẫn nhiều năm, Đại Địa Chi Hùng - Cái Thứ, hoa lệ ra sân.
Ở thời điểm mấy người kia chuẩn bị xong vừa muốn động thủ, Đại Địa Chi Hùng Cái Thứ cũng nhận được lệnh ta toàn lực phát huy. Khi mọi người trợn mắt há hốc mồm, một đầu quái vật cao hơn 20 mét đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người, trực tiếp che chở ba nữ ở phía dưới. Dưới bụng Cái Thứ, Hương Hương trực tiếp ngốc trệ, Tiên Nhã cùng Mân Nhi mặc dù sớm biết thân phận Cái Thứ, nhưng đột nhiên nhìn thấy Cái Thứ phát uy, cũng làm cho các nàng rung động không nhỏ.
"Má ơi!" Mấy chục nhân ảnh cùng nhau đụng vào bức tường thổ hệ ma pháp tự nhiên tạo thành bên ngoài thân Cái Thứ, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn bắn ngược trở về, không ít người trực tiếp bị đụng gãy xương, thậm chí có mấy thằng xui xẻo trực tiếp đụng bể đầu, chết thảm tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết kêu cha gọi mẹ vang thành một mảnh.
"Rống." Theo sau Cái Thứ phát ra một tiếng rống cực kỳ hưng phấn kèm giận dữ, hắn đột nhiên dựng thẳng người lên, hai cánh tay trước giơ cao lên trời, chỉ nhìn đơn giản một chút, lúc này hắn sợ là ít nhất cũng cao gần 50m.
"Đại Địa Chi Hùng. Bay lên không, chạy mau." Thanh âm uy nghiêm kia lần này cũng dùng khẩu khí vô cùng bối rối khiếp sợ, ra lệnh chạy trối chết, đáng tiếc đã chậm, Cái Thứ khi đứng lên đến điểm cao nhất, trên hai cánh tay gấu tụ tập kim quang chói mắt, sau đó hung hăng đập xuống. Nhất thời, cả vùng đất cũng run lên, tiếp theo, vô số măng đá khổng lồ bén nhọn cao hơn năm thước, lấy tốc độ như tia chớp từ dưới mặt đất đâm lên. Bên trong vòng tròn bán kính 3-400m, chỉ có dưới bụng Cái Thứ là không có măng đá. Những địa phương khác khắp nơi đầy rẫy, ngay cả đất trống đặt chân cũng không có.
Vốn là địa phương cây cối xanh um tươi tốt toàn bộ bị măng đá khổng lồ đâm thành mảnh nhỏ, trong phạm vi pháp thuật tác dụng khắp rừng cây toàn bộ ngã đổ. Ngay cả trong hồ nước cũng chồi lên không ít đầu măng đá, mấy con cá nhỏ đáng thương bị đính ở phía trên, còn đang phí công giãy dụa.
Cái Thứ một kích kia ít nhất cũng có hơn một trăm nhẫn giả bị xuyên sống chết tốt. Thân thể bọn họ bị mấy cây măng đá đồng thời đâm trúng, sau đó bị lực lượng khổng lồ xé rách thành từng khối từng khối, rơi lả tả khắp nơi. Cảnh tượng thê thảm vô cùng, Hương Hương nhìn từng cục thịt vụn, lúc ấy liền ói trào. Tiên Nhã cũng tởm lợm muốn chết, chỉ có Mân Nhi hơi cau cau mày.
Thế nhưng, bởi vì thủ lĩnh nhẫn giả đã có nhắc nhở, có mười mấy nhẫn giả thân thủ cao tuyệt trước khi măng đá đâm lên, liền nhảy lên không trung, do đó nhặt lại một cái mạng nhỏ. Lúc này, trong rừng măng đá, những tên nhẫn giả bay lên không trung được miễn cưỡng tránh một kiếp, bắt đầu lục tục chạm đất. Bọn họ phần lớn rơi vào trên măng đá, sau đó kinh hồn nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt. Đồng bạn mới vừa còn ở chung một chỗ, đảo mắt đã thành thịt vụn. Bọn họ dù là loại máu lạnh, cũng khó tránh khỏi mang cảm giác rùng mình.
Tình cảnh rung động như vậy, để cho hai phương tạm thời ngừng lại.
"Ai da. Phu quân đâu?" Hương Hương nôn xong rồi, giương mắt nhìn chung quanh, thế nhưng không có nhìn thấy ta, chỉ có hai Athena lâng lâng di động trên không trung, một bộ dạng tức giận bất bình.
"Ha hả. Ta ở đây." Bần đạo cười ha hả từ trong đất xông lên. Pháp thuật Cái Thứ làm sao có thể tổn thương ta? Nó vừa ra tay phóng pháp thuật, ta liền chìm xuống phía dưới tầng đất không ẩn chứa ma lực, chờ ma lực trên bề mặt phát huy tác dụng tiêu hao không còn ta mới chui ra.
Bần đạo thanh âm vừa dứt, một nhẫn giả liền giận dữ nắm đao trong tay lao đến bên cạnh bần đạo, hung hăng bổ tới. Đáng tiếc, bản lãnh của hắn thật sự không khá lắm. Bần đạo tiện tay ra một đòn Thái Cực Thôi Thủ ở trước mặt hắn thoáng một cái, một đạo kình khí vô hình dẫn đao hắn sang một bên. Trước ngực hắn liền lộ ra, bị ta dễ dàng huy phi kiếm bổ xuống đục một lỗ to.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" thủ lĩnh nhẫn giả sát thủ, khi thấy Cái Thứ công kích kinh khủng như vậy, cũng không thể không hiện thân. Hắn một thân áo đen che mặt, nhìn không ra tuổi. Thế nhưng, từ chỗ hắn biểu hiện bình tĩnh và khí thế, bần đạo liền buồn bực đoán được cấp bậc của hắn, ít nhất cùng cấp bậc với tổ mẫu, nói cách khác, cái tên mới vừa rồi giấu được ta dò xét là một cao thủ Kiếm Thần. Mặc dù chỉ là người mới nhập môn, nếu không thì có thể lừa được Athena lắm chứ, mà dù sao đi nữa hắn vẫn là Kiếm Thần.
Ai. Bần đạo cảm thấy khó khăn rồi, diệt khẩu người này tương đối phiền toái đây? Cái Thứ cũng ló mặt ra rồi, ta cũng toàn lực phát huy, các bí mật này cũng không thể truyền ra bên ngoài. Nhưng một Kiếm Thần nếu toàn lực chạy trốn, có thể lưu hắn lại hay không, thật đúng là khó mà nói.
"Ngươi lại không biết ta là ai? Không biết chúng ta là ai ngươi sẽ động thủ sao?" Bần đạo khinh thường cười lạnh nói: "Bớt giả vờ cho ta đi !"
"Ý của ngươi là quân lệnh này cũng chỉ do tổng tư lệnh tự tìm bậc thang cho mình? Kết thúc không thành công cũng sẽ không ép ngươi?" Mân Nhi rất nhanh liền phản ứng.
"Vốn chính là thế. 8 người chúng ta làm sao giết chết một vạn người chim?" Bần đạo cười nói: "Trừ phi tổ mẫu kiếm cớ muốn giết ta, nếu không mệnh lệnh ngu ngốc như vậy ngươi sẽ làm sao?"
"Đi thôi, chúng ta hôm nay đi dạo thôi!" Mân Nhi lập tức lộ ra nguyên hình, lôi kéo Hương Hương chạy ra ngoài. Vừa đi vừa nói chuyện: "Đi trước gọi Tiên Nhã, lại mang theo chút gì ăn uống, trong thành không khí không tốt, chúng ta nên ra ngoài chơi đi!"
“Đợi ta một chút chứ!" Bần đạo vội vàng đuổi theo.
Đón Tiên Nhã rất thuận lợi, hộ vệ của nàng cũng rất thông tình đạt lý, hơn nữa Tiên Nhã là Thánh Nữ có quyền tự do nhất, thực lực lại mạnh, Giáo Hoàng cũng không thể tất thắng, cho nên lần này bọn họ dứt khoát không một ai đi theo cả.
Vì phòng ngừa bị người ngoài nhận ra tạo thành phiền toái không cần thiết, chúng ta cũng ngụy trang tất cả rồi mới chính thức lên đường. Vào trong tửu điếm mua một chút rượu và đồ nhắm, chúng ta một nhóm bốn người cứ như vậy một đường chạy ra khỏi Thiết Lô Bảo.
Không khí bên ngoài xác thực trong lành hơn bên trong thành nhiều, dưới ánh mặt trời ngày hè chiếu sáng, chúng ta một đường cưỡi thú, cưỡi ngựa chạy đi, bỏ lại một đường cười đùa vui vẻ. Rốt cục khi chạy được vài chục dặm, tất cả mọi người có chút mỏi mệt, hoặc là nói nóng đến chịu không được. Muốn tìm một địa phương thanh bình nghỉ ngơi.
Chúng ta có ba pháp sư cao thủ rất dễ dàng cảm giác được địa phương có thủy nguyên tố sinh động, chúng ta đi tới bên trái gò đất ước chừng thêm vài dặm nữa. Hẳn là có một dòng suối nhỏ, thậm chí còn có mấy cái hồ nước, nếu ở nơi này tắm rửa ngoài trời mà nói ~~ khà khà. Bần đạo nhất định giúp các nàng thông khí cho thông thoáng.
Đây là một địa phương phong cảnh như tranh vẽ, một vũng nước trong vắt hội tụ thành một hồ nước nho nhỏ, nước trong xanh nhìn thấy đáy, mấy con cá bơi lội nhộn nhạo trong làn nước mát. Bốn phía cây xanh bao phủ, vốn là một nơi cắm trại tuyệt hảo. Nhưng chờ chúng ta đi tới nơi này, bần đạo cùng Mân Nhi cơ hồ đồng thời cảm giác được không đúng. Bởi vì một cỗ sát khí nhàn nhạt bao phủ chung quanh chúng ta.
"Nhân số còn không ít nha, làm sao đi ra ngoài vui đùa một chút cũng có thể gặp được mấy tên ác tâm thế nhỉ?" Bần đạo buồn bực cười khổ.
"Ừ, chỉ là một đám ngu ngốc, không có bao nhiêu phiền toái đâu." Mân Nhi bĩu môi, khinh thường nói.
"Các ngươi nói gì đó?" Hương Hương công chúa không hiểu hỏi.
"Có sát khí." thực lực Tiên Nhã so với ta cùng Mân Nhi yếu hơn chút, cho nên mới vừa phát hiện.
"Kỳ quái, bọn họ làm sao biết chúng ta muốn tới nơi này ?" Mân Nhi nhướng mày hỏi: "Chúng ta tùy ý lựa chọn địa điểm mà."
"Nơi này nhất định là bọn họ đóng quân, chúng ta trong lúc vô tình xông tới mà thôi." Bần đạo cười nói.
"Ừ, không sai, thế nhưng bọn hắn rốt cuộc là ai? Tại sao lén lút như vậy? Chúng ta chẳng lẽ đi ngang qua nơi này liền bị giết sao?" Mân Nhi không hiểu nói.
"Có phải là Thú Nhân không ?" Hương Hương hỏi
"Không phải!" Chúng ta cơ hồ đồng thời trả lời. Ba người chúng ta lòng trong như một liếc mắt nhìn nhau, sau đó hiểu ý cười một tiếng.
"Khí tức Thú Nhân ta đã thấy qua, không phải cái dạng này ." Mân Nhi nói.
"Khí tức của bọn hắn tràn đầy mặt trái cảm xúc tử vong cùng giết chóc, nhưng loại khí tức này lại che dấu vô cùng tốt, so với hơi thở Thú Nhân thì không giống. Thú Nhân mặc dù cuồng bạo, nhưng không phải một chút nhân tính cũng không có, ngược lại, bọn họ rất yêu tự nhiên, cho nên ta cảm giác đây không phải là Thú Nhân." Tiên Nhã nói.
"Cái loại khiến người ghê tởm thế này, hình như hôm qua ta còn làm thịt một tên." Bần đạo cười ha hả nói.
"Trời đất, thì ra là ngươi gây họa." Mân Nhi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ta còn nghĩ làm sao lại có chút quen thuộc nữa!"
"Hắc hắc." Bần đạo xấu hổ cười nói: "Chuyện ngày hôm qua ngươi cũng có tham dự, hình như ngươi cũng có phần đó?"
"Phu quân ngày hôm qua động thủ liền giết người, hình như có chút quá đáng? Cũng khó trách bọn hắn có địch ý." Hương Hương cẩn cẩn thận thận nói, còn nhút nhát liếc ta một cái, sợ ta tức giận.
"Đó không trách ca ca." Tiên Nhã thay ta giải thích: "Ca ca ngày hôm qua căn bản cũng không có toàn lực xuất thủ, chỉ cần cái tên đồng bạn bên cạnh ra tay cứu viện, hắn sẽ không chết được, nhiều nhất chỉ bị chút vết thương nhẹ mà thôi."
"Không sai, muốn trách thì nên trách chính bọn hắn không cứu viện, chúng ta làm sao biết được chứ?" Mân Nhi khinh thường nói: "Chút năng lực thế này còn không xứng uy hiếp chúng ta."
"Ah, thật xin lỗi. Là ta trách lầm phu quân rồi." Hương Hương thở phào nhẹ nhỏm.
"Ha hả, vô phương ." Bần đạo cười cười với nàng.
"Thế…, bọn hắn bây giờ còn chờ cái gì? Tại sao còn chưa động thủ?" Hương Hương nghi ngờ hỏi.
"Bọn họ còn đang do dự, thực lực của chúng ta ở chỗ này, ai muốn động thủ cũng không hạ quyết tâm nổi, còn có người nhận ra thân phận của chúng ta, bọn họ cũng có điều cố kỵ." Bần đạo khinh thường lớn tiếng cười lạnh nói: "Các ngươi chỉ là một đám rùa đen rút đầu chuyên bắt nạt kẻ yếu mà thôi!"
"Các hạ nếu có bản lãnh dám vào rừng cây, ta sẽ xử ngươi biến thành một đống thịt nhão." Một thanh âm tức giận từ bên trong truyền tới, cùng lúc đó, sát khí từ bốn phía trong rừng cây đột nhiên bừng lên, xem ra bị ta mắng một câu, bọn họ đã quyết tâm giết ta rồi.
"Ừ." ở thời điểm bần đạo muốn tức giận, trên trán Tiên Nhã chợt lóe kim quang, Athena thánh khiết mỹ lệ lần nữa hiện ra trước mặt ta. Khà khà, sát khí của mấy tên ngu ngốc này cuối cùng đã kinh động vị đại thần rồi.
"Di. Ngươi ở đây? Thật tốt." Athena nhìn thấy ta, vốn đang bị chọc giận vẻ mặt nghiêm nghị một chút, liền giống như thủy triều nhanh chóng tản đi.
"Ừ." Bần đạo nhìn thê tử của mình, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lúc nhất thời chỉ biết nhìn cho đủ, ngay cả nói cũng quên mất nên nói thế nào.
"Tổng cộng 387 tên, chúng ta tranh tài ra sao?" Athena dịu dàng cười nói với ta. Khẩu khí tựa như đang đàm luận làm thịt vịt vậy.
Toát mồ hôi, nàng vẫn cứ bạo lực như thế, thế nhưng lấy chiến lực thực tế mà nói, sợ rằng ta hiện tại so với nàng thì hơi kém chút, vì ta tìm được có 386 người, dù sao nàng khởi điểm ở vị trí cao, ngay từ đâu đã là Thiên Sứ, còn ta chỉ là một con người, vẫn bị cái chủng loại này phong ấn... Thằng xui xẻo. Thế nhưng, trí nhớ nàng trong quá khứ còn rất mơ hồ, làm cho nàng rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu không thể phát huy ra, cho nên ta còn có lòng tin hợp lại chơi một chút.
"Ngươi phải thua, ta muốn ngươi hôn nhẹ." Bần đạo phảng phất như trở lại cuộc sống “tam hại” ban đầu tung hoành thiên hạ, không tự chủ được, thốt câu cửa miệng ngày đó ra ngoài.
"Ha hả, ngươi phải thua, ta muốn vặn lỗ tai ngươi." Athena mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng trả lời vấn đề với ta vẫn giống như trước đây. Ai…, cảm giác hết thảy phảng phất trở lại như trước đây thật tốt.
"Cũng tốt, ai tới làm người trọng tài?" Bần đạo mừng rỡ, vội vàng hỏi ba nữ. Nhưng ta kinh ngạc phát hiện ba người đang bị vây trong trạng thái si ngốc.
"Này, ngươi làm sao thế? Bảo ngươi làm trọng tài thôi mà!" Ta bất mãn đẩy Tiên Nhã.
"A. Ca ca, ngươi ~ ngươi mới vừa nói aa..a hôn nhẹ thủ hộ Thiên Sứ của ta?" Tiên Nhã vừa tỉnh lại, chuyện thứ nhất là hỏi cái này. Những lời mới vừa rồi thật sự quá rung động, tuyệt đối là tội lớn khinh nhờn thần minh, có là hoàng đế ba đại đế quốc dám nói như vậy, cũng tuyệt đối bị Giáo Hoàng phán là dị đoan, nhốt vào ngục đến chết mới thôi.
"Ai da, không phải là hôn nhẹ sao, không có gì mà!." Athena bất mãn thúc giục Tiên Nhã: "Nhanh lên một chút, phát lệnh bắt đầu đi?"
"A, bắt đầu." Tiên Nhã thấy Athena cũng nói như vậy, cũng khó nói thêm cái gì, mặc dù còn không có tỉnh táo hẳn lại, nhưng vẫn mơ mơ màng màng phát lệnh.
Tiên Nhã vừa dứt lời, bần đạo lập tức biến mất trước mặt các nàng, Thổ Độn Thuật mở ra tới cực điểm, trong nháy mắt liền hiện ra trong rừng cây, sau lưng một sát thủ, phi kiếm xuất ra vẽ một đường cong trên cổ hắn, hài tử đáng thương vô thanh vô tức bị chém bay đầu. Sau đó, bần đạo bắt đầu khởi động màn giết chóc. Bằng vào Thổ Độn Thuật xuất quỷ nhập thần, Bích Không phi kiếm huyết ảnh sắc bén vô song, có thể nói trảm người người đổ.
Lúc này sát thủ nhẫn giả có chiêu gọi là nhẫn thuật, cũng chỉ là một chút Chướng Nhãn Pháp, trước mặt thần thức bần đạo tựa như trong đêm tối gặp ánh mặt trời, rõ ràng sáng láng, phi kiếm tìm tới một kiếm liền thành hai khúc. Rất gọn gàng, về phần bản thân bần đạo ở dưới đất chỉ huy, không cần lộ diện làm gì. Cho nên trong mắt đám ngu ngốc này trừ phi kiếm bay loạn một màu xanh đầy trời ra, căn bản tìm không thấy địch nhân.
Bần đạo đang giết cao hứng, tiện tay xử xong mười mấy mạng, mới có tâm tư nhìn tình hình Athena chiến đấu. Không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình. Tình huống nàng bên đó quả thực khiến bần đạo tức chết, giận đến nỗi ta rên rỉ một tiếng, buồn bực hô: "Ngươi chơi xấu!"
Thì ra là, Athena vừa nghe Tiên Nhã ra lệnh, trực tiếp hóa thân làm hai, dựa vào đạo thuật học của ta "Nhất Khí Hóa Tam Thanh" cho nên nàng tối đa có ba phân thân, mỗi phân thân cùng bản thể cơ hồ giống nhau, một người được nàng lưu lại trong thức hải Tiên Nhã, không ngừng hấp thu tiêu hóa năng lượng hai khỏa Long Linh Thảo, còn lại hai cái thì chia ra làm hai phương hướng giết tới xám hồn.
Trương Tam Phong dị giới du
Tác giả: Tả Tự Bản - 写字板
Chương 320: Rừng tùng ngộ hiểm (2)
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: vipvandan
Athena lần này toàn lực ứng phó, vô cùng háo hức thắng được lần tranh tài này. Cho nên, nàng cơ hồ dùng tất cả bản lãnh rồi, một đoàn bạch quang trong tay không ngừng biến hóa đủ loại hình dáng. Đao thương Dựa vào võ học chính tông học từ ta, chỉ dùng chiêu số đơn giản giết một đám sát thủ nhẫn giả đến kêu cha gọi mẹ, chạy trối chết. Nhưng Athena há không có chiêu thức lợi hại?
Bạch quang trong tay nàng chính là Thánh Viêm tinh khiết nhất Thiên giới biến thành, trong tay nhẫn giả là phàm binh đụng tới liền hóa, cọ đến liền mềm, căn bản không cách nào chống đỡ. Chỉ thỉnh thoảng có mấy tên cao thủ có binh khí tốt hơn cộng với đấu khí mới giữ được binh khí không bị hoả táng đứt gãy, nhưng sau đó cũng loáng cái bị Athena dễ dàng chém giết.
Kẻ chết đáng thương mang theo vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, buồn bực đi xuống suối vàng, làm sao cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có bần đạo thông qua thần thức để ý mới thấy được một phát hiện kinh người, binh khí Athena mơ hồ có một đạo hắc tuyến mảnh như sợi tóc, hoàn toàn biến mất ở bên trong binh khí, ánh mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có dựa vào cảm ứng năng lượng rõ ràng mới có khả năng phát giác.
Trải qua bần đạo phân biệt, đạo này hắc tuyến này dĩ nhiên là một khe không gian, phải biết rằng, cơ hồ bất kỳ thật thể cứng rắn nào khi đụng tới khe không gian cũng phải cúi đầu xưng thần. Cái loại lực lượng khổng lồ xé rách không gian này có thể dễ dàng cắt vật thể cứng rắn nhất thành hai khúc. Trừ phi, năng lượng không gian không đủ để ngăn trở vật thể, nhưng vật thể như vậy cơ hồ phải vượt qua cấp bậc thần khí, nhẫn giả bình thường làm sao mà có được đây?
Âm hiểm, thật âm hiểm. Bần đạo trong ý nghĩ bội phục Athena nghĩ ra cái ám chiêu này. Nàng trước kia am hiểu nhất là không gian pháp thuật, không nghĩ tới nhanh như vậy, nàng đã tiếp tục nắm giữ sở trường của mình. Cái ám chiêu này chắc là dưới tình huống thực lực nàng trước mắt khá thấp mới nghĩ ra được, trước kia không thấy nàng dùng qua. Có một chiêu này, nếu so với người cao hơn nàng hai cấp, bất thình lình cũng phải thua trên tay Athena. Cao. Thật sự là cao thủ.
"Ha hả, ta cũng không có xấu, thế nào cũng là thực lực của người ta mà. Có bản lãnh ngươi cũng chia thân đi." Hai Athena vừa kéo dài vô tình giết chóc, vừa thoải mái nói với ta.
"Ta … ta…." Bần đạo bất mãn nói: "Ta một người làm sao cũng giết không kịp ngươi hai người. Đây không phải là đầu cơ trục lợi sao?"
"Không có mà! Không tin ngươi hỏi trọng tài đi." Athena cười nói.
"Trọng tài đâu, ta muốn bảo nàng thu hồi một phân thân." Bần đạo tiện tay đâm chết một tên, lớn tiếng kêu.
"Nhưng đó là pháp thuật của người ta, ngươi mới vừa rồi cũng không có nói không cho phép dùng pháp thuật phân thân ." Tiên Nhã khó xử nói.
Buồn bực, bần đạo ban đầu làm sao lại không hạn chế phân thân của nàng chứ? aa..a. Bị ma quỷ ám ảnh, nhất định là khi nhìn thấy Athena, cao hứng quá ... rồi, thông minh giảm xuống, thế nhưng, ta sau đó nghĩ ra một cách: "Ha ha, vậy cũng không có hạn chế ta sử dụng sủng vật chứ?"
"Cái này, hình như cũng không!" Tiên Nhã nói.
"Ha ha. Đây là được rồi, Nana, tựu đợi nhận thua rồi thân ái ta đi." Bần đạo đắc ý vênh váo nói.
Mà lúc này, vừa lúc là thời điểm những sát thủ nhẫn giả kia điều chỉnh chiến lược, bọn họ nhìn thấy ba sát tinh (bọn họ cho là Athena sanh đôi. Ha ha), hạ thủ thật sự quá độc ác, đánh hồi lâu, thủ hạ không có nào đối đầu, tất cả giao thủ nhẫn giả đều bị giết, không có bất kỳ người sống.
Bọn sát thủ lập tức ý thức được liều mạng khẳng định không xong, đặc biệt là đối với bần đạo, chỉ thấy được một phi kiếm tử thần mà xanh, căn bản không biết ai chỉ huy, vậy thì còn đánh thế nào? Còn hai Athena thì căn bản là đồ biến thái, dạng gì ẩn thân tiềm hành gì đều một mực không có hiệu quả, mấy lần tổ chức định phản kích đánh lén, không chỉ không có thương tổn Athena một sợi lông, ngược lại bị Athena tính toán, tổn thất thảm trọng, dưới tình huống nhẫn thuật mất đi hiệu lực, lực chiến đấu nhẫn giả phải giảm mạnh từ bảy thành trở lên, căn bản không thể nào tạo thành uy hiếp đối với Athena.
Cho nên bọn họ lập tức điều chỉnh đội hình, không hề vây công Athena nữa, mà dời chú ý sang 3 nữ hài tử đang xem cuộc chiến, muốn bắt bọn họ ép lại chúng ta. Chỉ nghe một thanh âm uy nghiêm chỉ huy nói: "Trước bắt sống 3 nữ hài tử".
Mà lúc này đây, cũng chính là lúc ta muốn sử dụng Cái Thứ, cho nên chỉ tội cho bọn người kia lúc ra cửa không nhìn bước chân, xui xẻo là đáng đời, khà khà, đã ẩn nhẫn nhiều năm, Đại Địa Chi Hùng - Cái Thứ, hoa lệ ra sân.
Ở thời điểm mấy người kia chuẩn bị xong vừa muốn động thủ, Đại Địa Chi Hùng Cái Thứ cũng nhận được lệnh ta toàn lực phát huy. Khi mọi người trợn mắt há hốc mồm, một đầu quái vật cao hơn 20 mét đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người, trực tiếp che chở ba nữ ở phía dưới. Dưới bụng Cái Thứ, Hương Hương trực tiếp ngốc trệ, Tiên Nhã cùng Mân Nhi mặc dù sớm biết thân phận Cái Thứ, nhưng đột nhiên nhìn thấy Cái Thứ phát uy, cũng làm cho các nàng rung động không nhỏ.
"Má ơi!" Mấy chục nhân ảnh cùng nhau đụng vào bức tường thổ hệ ma pháp tự nhiên tạo thành bên ngoài thân Cái Thứ, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn bắn ngược trở về, không ít người trực tiếp bị đụng gãy xương, thậm chí có mấy thằng xui xẻo trực tiếp đụng bể đầu, chết thảm tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết kêu cha gọi mẹ vang thành một mảnh.
"Rống." Theo sau Cái Thứ phát ra một tiếng rống cực kỳ hưng phấn kèm giận dữ, hắn đột nhiên dựng thẳng người lên, hai cánh tay trước giơ cao lên trời, chỉ nhìn đơn giản một chút, lúc này hắn sợ là ít nhất cũng cao gần 50m.
"Đại Địa Chi Hùng. Bay lên không, chạy mau." Thanh âm uy nghiêm kia lần này cũng dùng khẩu khí vô cùng bối rối khiếp sợ, ra lệnh chạy trối chết, đáng tiếc đã chậm, Cái Thứ khi đứng lên đến điểm cao nhất, trên hai cánh tay gấu tụ tập kim quang chói mắt, sau đó hung hăng đập xuống. Nhất thời, cả vùng đất cũng run lên, tiếp theo, vô số măng đá khổng lồ bén nhọn cao hơn năm thước, lấy tốc độ như tia chớp từ dưới mặt đất đâm lên. Bên trong vòng tròn bán kính 3-400m, chỉ có dưới bụng Cái Thứ là không có măng đá. Những địa phương khác khắp nơi đầy rẫy, ngay cả đất trống đặt chân cũng không có.
Vốn là địa phương cây cối xanh um tươi tốt toàn bộ bị măng đá khổng lồ đâm thành mảnh nhỏ, trong phạm vi pháp thuật tác dụng khắp rừng cây toàn bộ ngã đổ. Ngay cả trong hồ nước cũng chồi lên không ít đầu măng đá, mấy con cá nhỏ đáng thương bị đính ở phía trên, còn đang phí công giãy dụa.
Cái Thứ một kích kia ít nhất cũng có hơn một trăm nhẫn giả bị xuyên sống chết tốt. Thân thể bọn họ bị mấy cây măng đá đồng thời đâm trúng, sau đó bị lực lượng khổng lồ xé rách thành từng khối từng khối, rơi lả tả khắp nơi. Cảnh tượng thê thảm vô cùng, Hương Hương nhìn từng cục thịt vụn, lúc ấy liền ói trào. Tiên Nhã cũng tởm lợm muốn chết, chỉ có Mân Nhi hơi cau cau mày.
Thế nhưng, bởi vì thủ lĩnh nhẫn giả đã có nhắc nhở, có mười mấy nhẫn giả thân thủ cao tuyệt trước khi măng đá đâm lên, liền nhảy lên không trung, do đó nhặt lại một cái mạng nhỏ. Lúc này, trong rừng măng đá, những tên nhẫn giả bay lên không trung được miễn cưỡng tránh một kiếp, bắt đầu lục tục chạm đất. Bọn họ phần lớn rơi vào trên măng đá, sau đó kinh hồn nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt. Đồng bạn mới vừa còn ở chung một chỗ, đảo mắt đã thành thịt vụn. Bọn họ dù là loại máu lạnh, cũng khó tránh khỏi mang cảm giác rùng mình.
Tình cảnh rung động như vậy, để cho hai phương tạm thời ngừng lại.
"Ai da. Phu quân đâu?" Hương Hương nôn xong rồi, giương mắt nhìn chung quanh, thế nhưng không có nhìn thấy ta, chỉ có hai Athena lâng lâng di động trên không trung, một bộ dạng tức giận bất bình.
"Ha hả. Ta ở đây." Bần đạo cười ha hả từ trong đất xông lên. Pháp thuật Cái Thứ làm sao có thể tổn thương ta? Nó vừa ra tay phóng pháp thuật, ta liền chìm xuống phía dưới tầng đất không ẩn chứa ma lực, chờ ma lực trên bề mặt phát huy tác dụng tiêu hao không còn ta mới chui ra.
Bần đạo thanh âm vừa dứt, một nhẫn giả liền giận dữ nắm đao trong tay lao đến bên cạnh bần đạo, hung hăng bổ tới. Đáng tiếc, bản lãnh của hắn thật sự không khá lắm. Bần đạo tiện tay ra một đòn Thái Cực Thôi Thủ ở trước mặt hắn thoáng một cái, một đạo kình khí vô hình dẫn đao hắn sang một bên. Trước ngực hắn liền lộ ra, bị ta dễ dàng huy phi kiếm bổ xuống đục một lỗ to.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" thủ lĩnh nhẫn giả sát thủ, khi thấy Cái Thứ công kích kinh khủng như vậy, cũng không thể không hiện thân. Hắn một thân áo đen che mặt, nhìn không ra tuổi. Thế nhưng, từ chỗ hắn biểu hiện bình tĩnh và khí thế, bần đạo liền buồn bực đoán được cấp bậc của hắn, ít nhất cùng cấp bậc với tổ mẫu, nói cách khác, cái tên mới vừa rồi giấu được ta dò xét là một cao thủ Kiếm Thần. Mặc dù chỉ là người mới nhập môn, nếu không thì có thể lừa được Athena lắm chứ, mà dù sao đi nữa hắn vẫn là Kiếm Thần.
Ai. Bần đạo cảm thấy khó khăn rồi, diệt khẩu người này tương đối phiền toái đây? Cái Thứ cũng ló mặt ra rồi, ta cũng toàn lực phát huy, các bí mật này cũng không thể truyền ra bên ngoài. Nhưng một Kiếm Thần nếu toàn lực chạy trốn, có thể lưu hắn lại hay không, thật đúng là khó mà nói.
"Ngươi lại không biết ta là ai? Không biết chúng ta là ai ngươi sẽ động thủ sao?" Bần đạo khinh thường cười lạnh nói: "Bớt giả vờ cho ta đi !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.