Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 560: Vong Ưu chơi xấu

Tả Tự Bản

29/03/2013

Quả nhiên bần đạo phán đoán không sai, khi Cao Sâm đang tụ tập năng lượng chuẩn bị phát ra đại chiêu, binh lính đứng trên tường thành không hề có thái độ gấp gáp, không có một chút cảm giác khẩn trương nào, cũng không làm một hành động nào phòng thủ khi Cao Sâm phát động tập kích, tình cảnh quỷ dị này khiến cho Cao Sâm trước đó an bài sẵn cho mình đạo phòng ngự hoàn toàn không chỗ dùng.

Khi Cao Sâm chuẩn bị một trận xong, hai tay hắn bắt đầu trên dưới vũ động, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một quả năng lượng cầu tối đen như mực, bắt đầu chỉ lớn bằng trái chanh sau đó càng lúc càng lớn, rất nhanh bành trướng ra tới đường kính hai thước, lát sau hầu như đã che kín người Cao Sâm.

Quả cầu đen này hiển nhiên là ma pháp do nguyên tố Hắc Ám hệ nồng độ cao tập hợp lại, hơn nữa ở giữa còn có số lượng lớn năng lượng Minh Hỏa xen kẽ, uy lực của nó phi thường kinh khủng, ta bảo thủ đoán chừng cũng phải là cấm chú cấp mười bốn, dùng để phá hủy một nửa Vong Linh thành bảo là không thành vấn đề, hơn nữa Minh Hỏa có tác dụng thiêu hủy linh hồn, cho dù chỉ đụng nhẹ vào thôi, những Vong Linh sinh vật ở trong thành tuyệt đối chịu không được.

Cao Sâm đợi khi năng lượng cầu tụ tập lên đến đỉnh phong, hai tay dùng sức đẩy mạnh, quát lên: "Tới !" Quả cầu năng lượng nhắm hướng Bạch Ngân Ma Ngẫu - Tật Phong ở trên tường thành. Lúc này, Cao Sâm có được tự tin đánh cho Tật Phong gần chết, thậm chí trực tiếp hủy diệt một góc tòa thành, đừng có xem tốc độ năng lượng cầu bay đi không nhanh, tốc độ chậm là do Cao Sâm tiến hành điều khiển, nó tùy thời có thể bị Cao Sâm dẫn nổ, chỉ cần tiếp cận được Tật Phong là xong rồi, trên căn bản hắn tuyệt đối chạy không thoát.

Nhưng mà Cao Sâm vẫn cao hứng quá sớm, khi hắn vừa đẩy quả cầu năng lượng ra, Vong Linh thành bảo rốt cục có phản ứng. Cơ hồ trong nháy mắt, hàng trăm hàng ngàn tháp Ma Pháp trong tòa thành cùng lúc sáng lên. Toàn bộ lóe ra một dòng ánh sáng màu xanh biếc, theo tia sáng lúc tắt lúc mở, rất nhiều tia năng lượng lục sắc bộc phát ra mạnh mẽ cùng nhau bắn về phía tháp Pháp Sư cao lớn nhất ở trong thành.

Bốn phương tám hướng có đến mấy trăm tia ánh sáng lục sắc bắn tới, tháp Pháp Sư ở giữa lóe ra lục quang mãnh liệt trước nay chưa từng có, đồng thời một tia ánh sáng lục sắc to lớn mang theo khí tức hủy diệt vô cùng cường đại trực tiếp bắn vào quả cầu năng lượng của Cao Sâm. Năng lượng cầu giống như hòn đá nhỏ cản đường bên trong dòng nước chảy xiết, vừa đụng vào luồng ánh sáng liền bị hòa tan ngay lập tức, ngay sau đó biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Luồng ánh sáng xanh lục kia cơ hồ không bị quả cầu năng lượng ảnh hưởng chút nào, uy thế không giảm trực tiếp bắn thẳng về phía Cao Sâm. Cao Sâm lúc ấy bị dọa cho sợ đến hồn văng lên tận chín tầng trời, hắn nhắm hai mắt lại, âm thầm cầu nguyện, lẳng lặng đợi chờ giây phút cuối cùng tới. Hắn mới vừa hoàn thành đại chiêu, đấu khí trong cơ thể xem như trống rỗng rồi, hiện tại đúng là thời điểm hắn suy yếu nhất, hắn làm sao có khả năng ngăn cản một pháp thuật mạnh như vậy chứ?

Không trách được người trong Vong Linh thành bảo để cho Cao Sâm tùy ý ngưng tụ đấu khí mà không ra tay ngăn trở. Thì ra bọn họ đã sớm có dự mưu, nếu như Cao Sâm không thả ra đại chiêu, luồng sáng xanh lục này nhiều nhất chỉ có thể đánh hắn gần chết, lấy thân thể trớ chú có năng lực khôi phục biến thái, trên căn bản hắn khó mà bị thương tổn, chỉ cần trải qua mấy ngày là đấu khí và thân thể sẽ khôi phục hoàn toàn.

Nhưng mà bây giờ lại không giống với lúc trước, Cao Sâm đang rất suy yếu kỳ nếu như dính một đòn nặng như vậy xuống, cho dù không bị đánh cho trực tiếp hình thần tiêu diệt, sợ rằng cũng phải nghỉ ngơi hơn nửa năm mới có khả năng khôi phục, thậm chí còn có thể lưu lại di chứng vĩnh viễn. Bần đạo thầm mắng trong lòng, đúng là đồ không biết sống chết, lúc nào cũng phải gây phiền toái cho bần đạo mà.

Thế nhưng bần đạo cũng không có gấp gáp, bởi vì ta đã đã nhận ra sau lưng Cao Sâm có Lệ Nhược Nhã tồn tại. May nhờ Lệ Nhược Nhã sớm ẩn thân trên chiến trường, chuẩn bị tùy thời ra tay cứu viện Cao Sâm, không ngờ Cao Sâm vốn có thể đánh thắng bốn tên người kim loại ngu ngốc kia, lại vì nhất thời lỗ mãng mà lâm vào tuyệt cảnh.

Vừa thấy Cao Sâm hãm thân vào trong nguy cơ, Lệ Nhược Nhã rốt cục chính thức xuất hiện, nàng lấy Quang Minh đấu khí hộ thể, tựa như một ngôi sao băng đột nhiên hiện ra ở trên mặt đất, cứng rắn dùng thân thể ngăn cản quang mang xanh lục tập kích. Tia sáng xanh lục này có uy lực khoảng chừng ngang với pháp thuật cấp mười lăm, mới vừa rồi cắn nuốt quả cầu năng lượng của Cao Sâm chỉ mới tiêu hao một phần nhỏ năng lượng, hiện tại nó vẫn mạnh hơn pháp thuật bình thường cấp mười bốn rất nhiều.

Cho nên Lệ Nhược Nhã trong lúc nhất thời không thể tụ tập đủ đấu khí để hoàn toàn chống đỡ tia sáng xanh lục đánh bất ngờ, chỉ có kiên trì được một hai giây, đấu khí phòng ngự của Lệ Nhược Nhã đã bị công phá. Sau đó nàng cũng y như Cao Sâm, cả hai cùng nhắm mắt chờ chết, cũng may đấu khí của nàng đã làm tiêu hao không ít năng lượng lục quang. Cho nên dù có bị đánh lên thì hai người chia nhau thương tổn, bọn họ tuyệt đối sẽ không bị thương quá nặng.

Thế nhưng, Lệ Nhược Nhã chờ thật lâu cũng không thấy bị tập kích như trong tưởng tượng, nàng âm thầm mở mắt ra nhìn, trước mắt là một cái màn năng lượng màu sắc rực rỡ đang không ngừng lung lay, phía ngoài màn che mơ hồ nhìn thấy vô số lục quang mãnh liệt mênh mông không ngừng đánh lên trên tấm màn năng lượng này, thế nhưng nó vẫn không thể tiến sâu hơn một bước nào. Dây băng nhìn như khinh bạc này hiển nhiên có lực lượng cường đại tuyệt đối không tương xứng với vẻ bề ngoài, dưới sự bảo vệ của nó Lệ Nhược Nhã cảm thấy vô cùng an toàn và thoái mải.



Sợi dây băng này Lệ Nhược Nhã cũng không xa lạ gì, nàng từng mấy lần nhìn thấy sợi dây băng ở trên tay ta phát huy ra uy lực khổng lồ đến mức nào, cho nên nàng vừa nhìn một cái liền nhận ra sợi dây Hỗn Thiên Lăng, đồng thời cũng biết được ta đang ở bên cạnh bọn họ. Thật ra lần này Lệ Nhược Nhã và Cao Sâm có thể tránh được một kiếp phần lớn là do bọn họ tự mình cố gắng.

Bởi vì bần đạo không đành lòng cứ đứng nhìn bộ hạ bị đánh như vậy, chẳng qua là tia sáng lục quang tập kích Cao Sâm quá đột ngột, ta nhất thời không kịp phản ứng cho nên vẫn không kịp di động. Khi Lệ Nhược Nhã ra tay ngăn cản tranh thủ được thời gian một hai giây, ta mới có thể kịp thời ném sợi Hỗn Thiên Lăng này ra, đúng lúc cứu được bọn họ một mạng.

Luồng sáng xanh lục mạnh mẽ duy trì bắn phá được vài giây đồng hồ, lát sau đã hiểu ra vĩnh viễn không thể đánh phá được đạo phòng ngự của Hỗn Thiên Lăng, nó đành phải bất đắc dĩ rút lui, theo ý nghĩ như vậy, luồng sáng xanh này tựa như bị người nào đó thao túng rút lui về phía sau rất nhanh, bần đạo cũng thu hồi Hỗn Thiên Lăng lại. Trên chiến trường chỉ còn có hai rãnh chiến hào thật sâu ở trên mặt đất trước người Lệ Nhược Nhã, hai rãnh to này chứng minh tràng chiến đấu vừa rồi kịch liệt đến mức độ nào. Chiến hào sâu hơn 10m, trải dài thẳng tắp ra ngoài mấy ngàn mét, là do lục quang phân tán mạnh mẽ đào ra.

"Phù phù..." Cao Sâm nhìn thấy nguy cơ đã qua đi liền thở hổn hển mấy hơi, sau đó đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quay sang không khách khí nói với Lệ Nhược Nhã: "Tại sao cứu ta, người chim?" Khẩu khí tựa hồ Lệ Nhược Nhã cứu hắn là sai lầm vậy.

"Đây là trả lại việc ngươi lần trước cứu ta, hiện tại chúng ta huề nhau, ai cũng không nợ ai. Tên lùn!" Lệ Nhược Nhã tức giận mắng to, rồi giương cánh bay lên giữa không trung. Nhìn bộ dáng tựa hồ nàng đứng chung một chỗ với Cao Sâm sẽ làm mất đi thân phận vậy.

Lúc này, ba gã người kim loại bị Cao Sâm đánh ngã rốt cục khôi phục được năng lực hành động, mặc dù trên mặt vẫn lưu lại bộ dạng biến hình. Nhưng cuối cùng đã có thể hoạt động, ba tên từ từ bò dậy cầm lấy binh khí, mang tâm tình vô cùng buồn bực, ủ rũ trở lại cửa thành, bọn hắn cũng không vào thành mà cứ đứng trước cửa như vậy. Chiến mã của gã Hoàng Kim Kỵ Sĩ cũng đã khôi phục tương đối, nó cụp đầu một đường đi theo phía sau ba người.

Sau đó, trên chiến trường lâm vào một mảnh tĩnh mịch, thế nhưng bần đạo cũng biết, bọn họ đang dùng tinh thần lực tiến hành trao đổi với nhau. Gã cung tiến thủ Tật Phong đứng ở đầu tường đột nhiên ngửa mặt nhìn sang phương hướng Lệ Nhược Nhã hỏi: "Là ai quấy nhiễu mũi tên của ta?"

"Là ta !" Bần đạo đàng hoàng thừa nhận, sau đó làm bộ vô tội mỉm cười nhìn hắn.

"Ngươi?" Tật Phong lấy làm kinh hãi, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt tràn đầy tức giận, hắn nhìn về phía ta khinh thường nói: "Bằng ngươi cũng xứng? Lại quấy nhiễu một tiễn cho ta xem một chút." Vừa nói dứt lời một mũi tên liền bắn tới đây, mục tiêu là bả vai của ta. Nhìn bộ dáng tên này hình như hắn nghĩ rằng ta lường gạt hắn thì phải, thật ra chẳng trách hắn suy nghĩ như vậy.

Ở trên đại lục theo bình thường mà nói, lấy thực lực thân thể loài người tối đa chỉ đạt tới cấp bậc Pháp Thần hoặc Kiếm Thần là hết. Cao hơn nữa thì không khả năng tiếp tục đột phá, nhất định phải bỏ qua thân thể loài người, hoặc là chuyển hóa thành Vu Yêu, Tử Linh, hoặc là tiến hành nghi thức ma hóa, chuyển hóa bản thân mình thành ác ma mới có khả năng tiếp tục thăng cấp.

Lấy thực lực Tật Phong mà nói đã vượt xa cực hạn thân thể loài người có thể đạt tới rồi, mũi tên hắn bắn ra làm sao bị một nhân loại như ta cản phá chứ? Trong lúc vô tình quấy nhiễu thành công sao, thật vô lý? Cho nên hắn hoàn toàn không tin ta lời nói, trong mắt hắn chỉ có Lệ Nhược Nhã thiên sứ sáu cánh mới có bản lãnh này. Cho nên mới bắn ta một mũi tên, thử dò xét ta là giả, thử dò xét phản ứng của Lệ Nhược Nhã mới là thật. Bởi vì hắn bắn xong lập tức dời toàn bộ sự chú ý tập trung vào Lệ trên người Nhược Nhã, trực tiếp không thèm nhìn đến bần đạo.

Mắt chó nhìn thấp con người mà, đối với hắn vô lý cử động bần đạo phi thường bất mãn, âm thầm quyết định cấp cho hắn một chiêu lợi hại để mà xem xét thay đổi tầm mắt một chút. Cho nên khi mũi tên còn đang bay đi, ta lặng im mỉm cười không thèm để ý, cho đến khi mũi tên đến sát trước mặt ta, ta mới nhẹ nhàng vươn ra một ngón tay điểm vào đầu mũi tên, Tam Muội chân hỏa từ ngón tay ta tuôn trào ra, cơ hồ trong nháy mắt triệt để luyện hoá mũi tên bốc hơi.

Dĩ nhiên, bần đạo vẫn lưu lại đầu mũi tên, bởi vì hàm lượng Mật Ngân ở bên trong cũng không thấp, đốt đi thì thật lãng phí mà? Ta đang định cầm đầu mũi tên thu lại không ngờ từ bên cạnh xuất hiện một bàn tay nhỏ bé trắng nõn thoáng cái đoạt đi mất.



Là Vong Ưu đang nổi giận nha, ở trong mắt nàng, lão công ta đây là trọng yếu nhất, có người lại dám dùng ngôn ngữ nhục nhã ta, còn dám không chào hỏi ra tay đánh lén, hành đông như vậy quả thực so với đánh lén nàng còn khiến cho nàng tức giận hơn. Cho nên nàng sau khi đoạt lấy đầu mũi tên, không chút nghĩ ngợi trực tiếp truyền vào một đạo ma lực đặc thù, rồi nhắm về phía gã mặt trắng nhỏ Tật Phong ném tới, đồng thời cười giận nói: "Ngươi cũng đón nhận một mũi tên của ta xem thử."

Chỉ thấy đầu mũi tên vừa có tốc độ cao xoay vòng quỷ dị, vừa hóa thành một tia chớp màu bạc, vẽ ra trên không trung một tia ánh sáng thẳng tắp, mang theo lửa giận nữ thần Trí Tuệ Athena lao thẳng tới trước ngực Tật Phong, tốc độ kia quá nhanh, lực lượng quá mãnh, tuyệt đối mạnh hơn mũi tiễn Tật Phong không chỉ gấp mười lần.

Bần đạo thờ ơ lạnh nhạt đứng xem, lập tức phát hiện chiêu này thật ra là một pháp thuật đặc thù do Athena phát minh ra, có kỹ xảo cực kỳ khắc khe, nó là Không Gian Gia Tốc Thuật. Nói trắng ra chính là lợi dụng lực lượng xé rách không gian sinh ra dẫn lực khổng lồ để gia tốc vào vật thể. Pháp thuật này cực kỳ cao cấp, Athena ở thời kỳ toàn thịnh có thể trong nháy mắt gia tốc vật thể khổng lồ nặng mười mấy tấn lên đến tốc độ ánh sáng, do đó sinh ra lực phá hoại cực kỳ biến thái.

Bởi vì gia tăng tốc độ quá lớn, những thứ đồ tầm thường căn bản chịu không nổi, dù có là cương thiết cũng sẽ trực tiếp nứt vỡ tan tành ngay lập tức. Nhưng mà một vài vật phẩm đặc thù do Thần Giới sản xuất lại có thể thừa nhận, tỷ như Cửu Thiên Huyền Thiết vậy. Cho nên Athena luôn mang theo một vài vật phẩm cần thiết, chính là để ném đi trong khi chiến đấu.

Hiện tại Vong Ưu so sánh với Athena ban đầu thì thực lực kém xa vạn dặm, pháp thuật này nàng chỉ miễn cưỡng có thể sử dụng một phần nhỏ mà thôi, gia tốc đầu mũi tên lên đến tốc độ ánh sáng là không thể nào, thế nhưng tăng lên một phần trăm tốc độ ánh sáng vẫn có thể đạt tới, vậy thì một giây bay đi ba nghìn cây số dùng để đối phó đối thủ như gã Tật Phong, tốc độ này thật sự là dư dả rồi.

Đáng thương cho Tật Phong cơ bản không kịp phản ứng gì cả, hắn vừa mới giật mình chú ý tới ta ra tay phá hủy mũi tên, sau đó liền thấy ánh sáng chợt lóe, mũi tên kia đã cắm lên trên người của hắn rồi hắn mới nghe được thanh âm của Vong Ưu, không có biện pháp, ai bảo tốc độ đầu mũi tên bay đi còn nhanh hơn âm thanh đây?

Nói tới thì cũng xứng đáng với tên mặt trắng nhỏ Tật Phong xui xẻo, hắn vì muốn biểu hiện bản thân đức hạnh, tiêu sái anh tuấn, lạnh lùng đứng ở ngay lỗ châu mai trên đầu tường, bị đầu mũi tên đánh trúng trước ngực lực đánh vào khổng lồ trực tiếp mang theo thân thể hắn nhào xuống đầu tường, đầu hắn thì y như mũi thương cắm thẳng xuống mặt đất. Thành tường cao chừng năm mươi mét, hơn nữa một thân hắn toàn là kim khí sức nặng kinh người, còn có lực lượng đầu mũi tên gia tốc vào, tống hợp lại các thứ khiến cho quán tính khi hắn rơi xuống đất tương đối kinh khủng.

Sau đó là một tiếng vang cực lớn kèm theo cả vùng đất rung rinh một trận, lập tức khói bụi nổi lên bốn phía. Đợi đến khi hết thảy kết thúc thì mọi người kinh ngạc phát hiện, tại chỗ hắn rơi xuống chỉ có hai cái que dựng đứng hướng thẳng lên trời, nửa khúc trên thân thể Tật Phong đã cắm sâu vào trong lòng đất. Cảnh tượng như vậy khiến cho ai nấy buồn cười vô cùng.

Vậy ba tên người kim loại còn lại vừa nhìn thấy bị dọa cho sợ hãi vội vàng chạy tới, nắm lấy hai cái chân Tật Phong nhổ lên y như nhổ cải củ vậy. Thật cẩn thận buông tay thả lên trên mặt đất vừa nhìn lại thì…, có chút ý tứ rồi, Tật Phong thoát ra nhưng tóc của hắn không có ra theo được, thì ra một đầu tóc bạc của hắn đều bị dính kiên cố ở trong đất, lúc được nhổ ra phần lớn đều bị cắt đứt rồi, hiện tại trên đầu hắn chỉ còn có mấy cọng lưa thưa, bộ dáng kia, nhìn thế nào cũng giống như trái khổ qua cắm lên vài cây đinh sắt. Thật sự quá… buồn cười rồi.

"Ha ha ha ~!" Cao Sâm cười lớn cực kỳ sảng khoái, thậm chí thân thể hắn còn rung lên theo giọng cười điên cuồng kia, hắn nện mông xuống mặt đất mà cười, cười điên dại, vừa cười vừa vỗ tay đập xuống đất không ngừng.

"Ô ~ A ~ ~!" so sánh với Cao Sâm không chút nhã nhặn, Lệ Nhược Nhã thì có tính hàm súc hơn, nàng một tay che miệng tận lực không cho mình cười thành tiếng, nhưng mà một tay khác cũng không khỏi ôm bụng rung rẩy không thôi, thật sự là buồn cười nôn ruột mà.

"Ha hả ha hả ~!" Vong Ưu thì cười thật sự vui vẻ, vừa cười vừa nhìn ta nói: "Đến nước này rồi còn không biết xấu hổ làm cung tiến thủ nữa?"

“Do nàng quá mạnh mẽ thôi, đổi lại người khác thì hắn có tư cách ngông cuồng mà, tuyệt đối sẽ không thảm hại như vậy." Duy chỉ có mỗi bần đạo là không cười, địa vị người này hiển nhiên không thấp, bị bêu xấu trước mặt mọi người như thế, sợ rằng sẽ sinh ra ảnh hưởng rất bất lợi với kế hoạch của ta. Nhưng mà chuyện này thật sự là hắn đuối lý trước, ta dù thế nào cũng không nghĩ đến Vong Ưu hành động như thế, chỉ đành tiếc nuối nhỏ giọng mắng: "Không có bản lãnh còn đòi gây chuyện, thế này còn không phải ôm cửa chờ sói tới sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trương Tam Phong Dị Giới Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook