Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 790: Xi Vưu phiền não

Tả Tự Bản

30/03/2013

Bần đạo bị Xi Vưu biểu hiện thực lực cường đại làm cho kinh sợ, sau đó thì cảm thấy có chút may mắn. Một đường đi tới đối diện vị Ma thần trong truyền thuyết này, nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của hắn, ấn tượng trong đầu ta lúc đó không phải là uy nghiêm, mà là tức cười.

Xi Vưu là một tráng hán thân cao hơn ba thước, ngoại trừ trên đầu có một đôi sừng ra, những chỗ khác không khác gì người thường, chẳng qua là hùng tráng hơn rất nhiều mà thôi. Dung mạo của hắn thoạt nhìn rất là hung ác, nhưng mà còn không đến mức vượt ra ngoài phạm vi người bình thường. Lẽ ra bộ dáng này vốn tạo cho hắn khí thế cường hãn, thế nhưng mấu chốt chính là quần áo trang phục của hắn thật sự … hơi ít một chút.

Trên người hắn không có bất kỳ đồ trang sức nào, y phục cũng chỉ có hai món, ngoại trừ một tấm da thú quấn ngang hông ra, còn có một khối vải bông không biết từ đâu lụm được gắn vào trước ngực. Đây mảnh y phục này rất nhỏ làm lớp da thịt màu đồng cổ của hắn. Thoạt nhìn giống như là đồ tắm hiện đại của nữ nhân vậy. Bần đạo vì phải lễ phép cho nên không dám bật cười tại đó, nhưng mà khóe miệng ta không nhịn được hơi hơi run rẩy.

Hành vi mờ ám như vậy hiển nhiên là bị Xi Vưu phát giác, chỉ thấy hắn trừng to hai mắt, giận dữ hét: "Muốn cười thì cứ việc cười. Con bà nó, lão tử sớm phiền lắm rồi, làm gì mà khép khép hở hở như đàn bà vậy."

Xi Vưu thô tục mắng to, sau đó lấy tay túm khối vải bông trước ngực giật xuống. Lúc này bần đạo mới kinh ngạc phát hiện, thì ra bộ vị trước ngực Xi Vưu có một sợi lông màu trắng sáng lấp lánh. Ta nhìn kỹ mới phát hiện sợi lông này dính vào trong nhục thể Xi Vưu, y như là hòa hợp với nhục thể của hắn vậy. Không trách được hắn phải che lại. Thì ra là bởi vì cái thứ này phá tướng hắn. Đây rõ ràng là trò chơi thông dụng của đám Thiên sứ, thế mà lại xuất hiện ở trên người Đại ma hoàng. Hiển nhiên là có cơ mật không thể tiết lộ, vì thế Xi Vưu mới bất chấp mặt mũi dùng khối bông che nó lại.

"A?" Bần đạo nhất thời cả kinh, vội vàng hỏi tới: "Bệ hạ, đây là có chuyện gì?"

"Còn có thể là chuyện quái gì nữa!" Xi Vưu mắng to: "Khi mà lão tử dám cả gan xem Thánh thiên sứ như gái điếm đã bị nàng ta hạ trớ chú. Mẹ kiếp, bây giờ nàng ta chỉ cần động đậy một chút tâm tư, lão tử sẽ phải hồn phi phách tán ngay lập tức. Ta chửi con mẹ nó chứ, tất cả Thiên sứ đều là cái loại khốn nạn!"

Vừa nói dứt lời, Xi Vưu tức giận huy vũ hai cái thiết quyền hung hăng nện lên trên bàn đá ở trước mặt hắn. Một tiếng ầm vang thật lớn, chỗ hắn đứng liền biến thành một đống tan nát, nhìn đó là có thể thấy được hắn đang giận dữ tới mức nào.

"Đám người chim đúng là đủ âm độc." Bần đạo cười khổ nói. Ta thật sự không nghĩ tới tình huống bết bát như thế, nhất thời cũng không biết làm sao để cho Xi Vưu hạ lửa giận. Một chuyện khiến ta kinh ngạc chính là Xi Vưu bây giờ đang nộ khí trùng thiên, nhưng hắn không có tiết ra một tia khí thế nào cả. Ta rõ ràng đứng ở bên cạnh hắn, nhưng không có cách nào dùng Nguyên Thần nắm bắt vị trí cụ thể của hắn. Từ đó có thể thấy được thực lực của hắn tuyệt đối không có ở dưới ân sư.

"Gừ…" Xi Vưu lại nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó lớn tiếng nói: "Thật sự là một đám âm hiểm. Thế nhưng ta nghe nói tiểu tử ngươi còn âm hơn cả bọn hắn, liên tiếp làm cho người chim thua thiệt, hình như ngươi bị chư thần gọi là Âm Hiểm Quân Thần. Tiểu tử, mau mau nghĩ chủ ý giúp ta đi. Chỉ cần có thể giúp cho ta thoát khỏi trớ chú của người chim, kim tiền, mỹ nữ, địa bàn, thần khí, ngươi muốn cái nào ta cho cái đó ngay!"

Bần đạo khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Đạo Môn chúng ta quan tâm những thứ này sao?" Ta cố ý cường điệu hai chữ "chúng ta".

Khi mà Xi Vưu nghe thấy hai chữ này nhất thời yên lặng xuống, phảng phất như núi lửa đang phun trào trong nháy mắt bị dập tắt ngấm. Trong đại sảnh nhất thời đột nhiên yên tĩnh trở lại. Qua hồi lâu, Xi Vưu buồn bã nói: "Ta cũng tính là người trong Đạo Môn sao?"

"Dĩ nhiên, trừ phi chính ngài không thừa nhận." Bần đạo nghiêm nghị nói.

"Thôi đi!" Xi Vưu khinh thường cười lạnh nói: "Ngươi biết ân oán giữa chúng ta hay không? Ngươi biết lịch sử của chúng ta chưa? Ngươi chỉ là một tiểu bối hỉ mũi chưa sạch mà thôi. Có tư cách gì nói lời đó chứ?"

"Đệ tử đích xác là không có tư cách." Bần đạo lờ đi ý tứ của hắn, nói: "Cho nên sau khi được ngài truyền tin, ta cố ý tự mình trở về môn phái, đặc biệt hỏi thăm ý ân sư, lão nhân gia chính miệng thừa nhận ngài chính là sư thúc của ta."



"Hừ." Xi Vưu cả người chấn động, ngay sau đó hừ lạnh nói: "Sư phụ của ngươi còn nói gì nữa?"

"Ân sư nói, chuyện của sư thúc chính là chuyện của Đạo Môn, bất kể là ai dám làm ra việc bất lợi đối với sư thúc, Đạo Môn chúng ta từ ân sư trở xuống sẽ liều mạng với người đó." Bần đạo thành khẩn nói.

"A..." Xi Vưu chợt xoay người sang chỗ khác, thật lâu không nói. Bần đạo biết hai tròng mắt của hắn đã ươn ướt.

"Ân sư còn nói, những việc làm năm đó là ông ấy sai, xin sư thúc ngài tha lỗi." Bần đạo tiếp tục nói.

"Lạch cạch..." Từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, thanh âm lặng lẽ vang lên, hai vai Xi Vưu bắt đầu không ngừng run rẩy.

Qua một hồi lâu, Xi Vưu mới từ từ khôi phục lại như cũ, trước tiên hắn vận dụng thần thông xóa sạch nước mắt trên mặt, sau đó xoay người lại giả bộ nghiêm túc nói với ta: "Ngồi !"

"Tạ ơn sư thúc." Bần đạo nói xong liền ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh.

"Ừ." Xi Vưu hơi suy tư một lát, sau đó thản nhiên nói: "Chuyện sư môn chúng ta tạm thời không đề cập nữa, ai sai ai đúng hết thảy chờ đến khi chúng ta gặp lại ân sư của ta tự nhiên sẽ có kết quả. Thế nhưng, ta có thể bảo đảm sau này sẽ không tìm sư phụ của ngươi gây phiền toái."

"Vâng." Bần đạo liền đáp ứng. Nghe ý tứ của hắn, hiển nhiên còn không thể quên được oán niệm đối với ân sư. Có điều sau này hắn sẽ không làm như trước kia, hễ rảnh rỗi là đi tìm sư phụ gây phiền toái một trận, mà là sẽ trực tiếp đi tìm sư tổ tố cáo. Chuyện này đã là hắn nhượng bộ rất lớn rồi, hơn nữa ta đây cao hứng nhất chính là kỳ thật hắn đang biến tướng thừa nhận thân phận đệ tử Đạo Môn của hắn. Có nghĩa là hắn muốn lấy phương thức sư môn để giải quyết ân oán giữa hai bên. Có tiền đề rồi, vậy thì Cửu Ngục sau này xem như là người một nhà với Đạo Môn, khà khà, chỉ bằng vào điểm này bần đạo lần này đi coi như không có uổng công.

"Bây giờ vấn đề chính là cái trớ chú đáng chết này." Xi Vưu buồn bực nói: "Tiểu tử ngươi có thể nghĩ ra biện pháp nào giúp ta hay không?"

"Ha hả." Tâm tình bần đạo lúc này thật tốt, cười hì hì nói với Xi Vưu: "Sư thúc, chẳng phải cổ ngữ có câu ‘trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người không có tâm’ hay sao?"

"Ừ? Ý là ngươi có biện pháp?" Xi Vưu ánh mắt sáng lên vui mừng hỏi.

"Chỉ nhiêu đó không làm khó được ta." Bần đạo tự tin nói: "Thế nhưng, sư thúc còn phải nói cho ta nghe, rốt cuộc người chim muốn ngươi làm cái gì ?"

"Đương nhiên là bảo ta làm tay sai cho bọn hắn rồi." Xi Vưu buồn bực nói.

"Vậy bọn chúng muốn đánh ai?" Bần đạo cười hỏi.

"Không biết !" Xi Vưu giải thích: "Bọn chúng chẳng qua bảo ta chuẩn bị sẵn sàng, một tháng sau bọn chúng sẽ tổ chức hội nghị, đến lúc đó mới quyết định công kích ai trước tiên. Thôi đi, mặc kệ là đánh ai còn không giống nhau hay sao? Đều là xem ta làm chó cho bọn hắn. Mẹ kiếp, con tiện nhân kia còn muốn ta chuyển hóa thành thể chất Quang minh, sau đó nàng có thể ngày ngày chơi lão tử. Mẹ kiếp, ta nếu như mọc thêm vài cặp cánh không phải thành gà rồi sao? Không đúng, lão tử bị nương nương môn bao nuôi, ta …con mẹ nó biến thành một đầu vịt béo rồi." Xi Vưu nói đến đây cơ hồ sắp khóc rồi.



"Ồ?" Bần đạo dùng tay che miệng mới không có cười thành tiếng, vị sư thúc này đúng là có trí tưởng tượng phong phú thật.

"Được rồi, đừng có đứng đó cười mãi. Mau nghĩ biện pháp cho ta đi." Xi Vưu buồn bực nói.

"Vâng vâng." Bần đạo vội vàng đáp ứng, sau đó ta nhắm mắt lẳng lặng suy tư. Không qua một hồi, trong lòng ta đã có ý tưởng. Thật ra ta sớm có không ít ý nghĩ và kế hoạch, những điều này ta đã suy nghĩ rất lâu trước khi tới đây. Sau khi tới nơi chỉ cần dựa vào tình huống cụ thể để lựa chọn ra một biện pháp tốt nhất là được.

Nghĩ xong kế hoạch, bần đạo cười nói: "Sư thúc có biết tình thế trước mắt của Thiên sứ tộc hay không?"

"Đại thể có biết một chút, nghe nói bọn họ bị các ngươi đánh cho thua thiệt mấy trận, ngoài ra không biết cặn kẽ gì lắm." Xi Vưu nói: "Ngươi nói cho ta nghe đi!"

"Vâng." Bần đạo gật đầu nói: "Người chim bây giờ đang tác chiến hai mặt, mà hai địa phương này cách nhau rất xa, mỗi lần muốn di chuyển phải xuyên qua rất nhiều Vị Diện. Coi như là cao thủ cấp bậc như ta cũng phải tốn bảy tám ngày mới có khả năng từ địa bàn của mình chạy về sư môn. Vì thế, đối với việc điều động đại quân là cực kỳ bất lợi, người chim nếu muốn công kích bất kỳ nơi này, tất nhiên sẽ bị mặt khác tập kích. Cho nên bọn họ bị hạn chế rất nhiều điểm, không thể nào thi triển hết sức được. Hiển nhiên, cục diện hiện tại đang rất bất lợi đối với người chim."

"Vì thế bọn họ muốn nhanh chóng thoát khỏi cục diện bất lợi như vậy." Bần đạo giải thích: "Phương pháp có hai cái, một là giảng hoà với một phe nào đó, thế nhưng biện pháp này bây giờ đã không dùng được, bởi vì người chim kết thù hận với hai bên quá sâu, căn bản không thể nào hóa giải, chỉ có thể không chết không thôi. Về phần một phương pháp khác là xuất kỳ bất ý nhanh chóng tiêu diệt một phe. Đây là chuyện quá rõ ràng, cũng là con đường duy nhất mà bọn chúng phải đi."

"Đợi một chút." Xi Vưu cắt đứt lời ta, kỳ quái hỏi: "Các ngươi rốt cuộc làm gì người chim rồi? Tại sao bọn họ phải vội vả khai chiến với các ngươi đây? Thoạt nhìn y như dân cờ bạc thua đỏ mắt vậy."

"À, bên phía chúng ta công chiếm chín cái Vị Diện Thần Giới, giết chết hai tên tổng chỉ huy. Ân sư ở bên kia hợp lực với Phật Môn công chiếm sáu cái Vị Diện Thần Giới, cũng giết chết hai tên tổng chỉ huy nữa!" Bần đạo cười giải thích.

"Trời đất ơi! Các ngươi đủ ngoan độc nha?" Xi Vưu giật mình nói: "Bọn họ tổng cộng có chừng trăm cái Vị Diện Thần Giới, thoáng chút bị các ngươi chiếm mười lăm, mười hai gã tổng chỉ huy trực tiếp bị giết một phần ba. Từ khi quân đoàn Thiên Sứ thành lập tới nay còn chưa bao giờ thiệt thòi lớn như vậy đó! Ha ha, đáng đời. Làm tốt lắm tiểu tử!"

"Hắc hắc, đa tạ khích lệ, chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng ." Bần đạo "khiêm nhường" nói.

"Ha ha." Chúng ta cùng nhau cười lớn lên.

"Được rồi, tiểu tử, tình huống ta đã hiểu rõ, mau nói ta nên làm gì bây giờ?" Xi Vưu thúc giục.

"Ha hả, đơn giản." Bần đạo cười nói: "Ngài chỉ cần đi đến chỗ người chim khai hội, tìm biện pháp để cho bọn họ dựa theo kịch bản ta biên soạn xuất binh, vậy thì mọi sự thuận lợi."

"Trời đất, đây không phải là nói vô ích rồi sao?" Xi Vưu bất mãn nói: "Ta đây không phải là cha của bọn nó, bọn chúng tại sao phải nghe lời của ta chứ? Nếu như bọn chúng chịu nghe lời ta, ta đây còn tìm ngươi làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trương Tam Phong Dị Giới Du

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook