Chương 6
Trữ Gian/ Ninh Gian
29/10/2017
CHƯƠNG 6
Mấy ngày màn trời chiếu đất, ta hoàn toàn không có hưng trí chơi trò chơi. Nơi này so với đất thiêng Kì sơn nảy sinh hiền tài thật sự kém quá xa, đường đi tuy vất vả nhưng cũng có hồ nước sạch sẽ, chỉ có điều tắm rửa chưa thỏa thì luôn bị Tiêu Triết quấy rầy, ta giận dữ trở lại lên bờ hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Triết đang vui vẻ chơi đùa trong nước.
Ta không cam lòng chợt nhìn thấy một con cò trắng xẹt qua mặt nước, quần áo Tiêu Triết rơi xuống bên cạnh một cái cây(đoạn này là Triết ném quần áo lên bờ a). Trong đầu nghĩ một hồi, nhưng rồi ta quyết định không cần.(không hiểu lắm ~_~)
Vì thế chỉ chốc lát, Tiêu Triết liền thấy quần áo của mình như chim nhạn bị bắn trúng rơi vào trong nước. Tiêu Triết phục hồi tinh thần, tức giận túm quần áo lên bờ, ngồi bên đống lửa hơ quần áo. Hừ, như vậy còn tốt chán đó! Khi Tiêu Triết phát hiện ta di chuyển một quả cầu nước hướng tới, dập tắt đống lửa lại còn dội vào cả người hắn, hắn rốt cục hiểu được ta đang thập phần sinh khí. Nhưng mà hắn cũng sinh khí.
“Tiểu hồ ly! Đừng có quá trớn!”
Ta không đáp lời, tiếp tục cùng hắn đối nghịch. Gây sức ép đến khi trời tối đen, Tiêu Triết thay đổi mấy chỗ cũng không thể yên ổn hong khô quần áo, đành mặc nguyên quần áo ướt nằm xuống đất, hai mắt nhắm chặt, không hề nói với ta một lời. Ta không phục, nhảy lên nằm trên cây, tiếp tục nhìn hắn mà sinh khí.
Cả đêm sinh khí hại ta không ngủ hảo, khi ta tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Tiêu Triết vẫn nằm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền như cũ. Ta dừng suy nghĩ chờ hắn tỉnh lại. Kết quả mặt trời đã lên tới đỉnh hắn vẫn không có động tĩnh. Ta cuống quít nhảy xuống cây, chạy vòng quanh hắn hai vòng, cuối cùng đi đến trước mặt hắn, ta nâng lên cái đuôi vờn mặt hắn. Tiêu Triết mặt nhăn mày nhíu, kêu rên hai tiếng. Tình huống bất ổn. Ta sờ sờ hắn trán, nóng đến kinh người!
Không phải chứ! Đại nam nhân nghịch nước đến phát sốt. Ta phát sầu. Nhất định là hàn khí xâm nhập cơ thể. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ném hắn vào nước để giảm nhiệt độ? Nhìn Tiêu Triết hình như vẻ mặt rất khó chịu, ta không thể không thừa nhận, ta đang hối hận ngày hôm qua đã quá tay.
Ta biến trở về hình người, nhóm lửa, lấy một mảnh vải ướt đắp lên trán hắn. Ta mở gánh nặng của Tiêu Triết ra, không phát hiện có dược gì hữu dụng, ta lại không thể để hắn một mình lại nơi rừng núi hoang vắng mà đi tìm thảo dược, chỉ có thể không ngừng lặp lại biện pháp nguyên thủy. Thái dương di chuyển thêm một quãng đường dài, Tiêu Triết rốt cục tỉnh lại.
“Tiểu hồ ly. . . . . .”
“. . . . . .”
“Tiểu hồ ly?”
“Giờ mới tỉnh, về sau ngươi cũng không thể oán giận ta thức dậy muộn nữa!”
“Tiểu hồ ly. . . . . . Ngươi. . . . . .” Tiêu Triết dở khóc dở cười.
“Nhìn ngươi cao lớn vậy, nghịch nước thôi mà cũng phát sốt đến thế. . . . . .”
“Còn nói, cũng không ngẫm lại là bởi vì ai. . . . . .”
Hai má Tiêu Triết đỏ ửng không hề bình thường, ta sờ sờ trán hắn, nhiệt độ vẫn không hề thuyên giảm. Ta không cam lòng xem xét hắn, ta sẽ không nhận lỗi, sẽ không nhận lỗi!
Tiêu Triết nhìn thẳng ta, chậm rãi ngồi dậy. Ta cuống quít dời tầm mắt, Tiêu Triết bắt lấy tay ta, nhẹ nhàng đem ta đặt vào trong lòng. Nhiệt độ cơ thể Tiêu triết cao hơn ta rất nhiều, hắn dùng tay đè đầu ta lại: “Ân, như vậy là bởi vì ta chọc giận ngươi sinh khí, ta không tốt, được chưa?” Ta ở đầu vai hắn cọ qua cọ lại, sau một lúc lâu ta ngẩng đầu: “Ta cũng không phải là đau lòng vì ngươi!”
“Đúng đúng đúng, là bởi vì ngươi thực sinh khí.” Tiêu Triết hôn nhẹ trên mặt ta, “Đừng tức giận, xấu.” Tiêu Triết âm điệu như nước, thập phần mềm nhẹ. Ta thầm than, Tiêu Triết a Tiêu Triết, ngươi sao có thể ôn nhu như vậy chứ.
“Tiểu hồ ly, thân thể của ngươi lạnh quá.” Tiêu Triết đột nhiên nói. Đó là do nhiệt độ cơ thể ngươi rất cao, lòng ta nói. Bỗng nhiên ta nghĩ đến một chủ ý.
“Tiêu Triết, ” ta hỏi.”Ngươi có muốn ôm ta hạ nhiệt độ hay không?”
Tiêu Triết chấn động toàn thân, tiện đà cười khổ nói: “Không cần, như vậy sẽ làm nhiệt độ ta tăng cao. . . . . .”
Mãi lúc sau ta mới hiểu ý tứ những lời này là gì, vì thế hai người cứ như vậy trừng mắt giằng co, đến khi một trận yêu khí ngăn cản chúng ta, đồng thời không khí trầm mặc mãnh liệt.
Ta ngưng thần, yêu khí này đặc hơn, tựa hồ hướng thẳng về phía chúng ta. Không ổn! Ta cùng Tiêu Triết vội vàng né tránh, một con gấu chó liền xuất hiện trước mắt. Xem yêu khí, con gấu chó này tu luyện ước chừng bảy tám trăm năm, nhưng lại to lớn gấp hai gấp ba gấu chó bình thường, thập phần quái dị, không biết vì sao tự nhiên phát điên, hướng về phía ta cùng Tiêu Triết đấu đá lung tung, thái độ thật là hung mãnh. Loại này nguyên không vừa mắt ta, hiện tại ta chỉ né tránh.
“Tiểu hồ ly, lên cây!” Tiêu triết hét lớn, nâng tay đem ta ném lên cành cao, còn mình độc thân ứng chiến.
Tiêu Triết sử xuất các loại pháp khí tấn công, nhưng rõ ràng tinh lực không đủ, động tác nhiều phần chậm chạp, uy lực pháp thuật đại suy giảm. Ta thập phần nóng vội, nhưng lại chỉ có thể thi triển tiểu pháp điều khiển đá ném nó. Tiêu Triết gần như bị thương toàn thân, chúng ta rõ ràng lâm vào bị động, tình huống với chúng ta càng lúc càng bất lợi. Rốt cục con gấu chó kia chú ý tới ta trên cây phóng ám tiễn, hét lớn một tiếng, một trận đất rung núi chuyển, ta ôm chặt thân cây. Gấu chó kia liếc mắt nhìn ta một cái, huy đến một chưởng, chưởng phong quét qua, Tiêu Triết dùng đầu gối ổn định thân thể. Ca! Thân cây phát ra thanh âm đổ gãy đáng sợ, dù ta ôm chặt thế nào thân cây cũng bị đứt làm đôi, bởi vậy ta cùng thân cây rơi xuống. Mắt thấy gấu chó kia lại một chưởng hướng ta đánh đến, Tiêu Triết phi thân tới, tiếp được ta đưa về một bên. Chưởng phong quét qua vai Tiêu Triết, hắn nhịn không được quay mấy vòng, phải bám vào đá mới dừng lại được. Nhìn ta trong lòng đã được bảo vệ chu toàn, Tiêu Triết mới thư thái cười. Oa! Một ngụm máu tươi to từ trong miệng Tiêu Triết dũng mãnh trào ta, rơi xuống ngực ta, khiến lòng ta lập tức xuất một trận phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm. Tiêu Triết! Ta thét chói tai.
“Không sao. . . . . .” Tiêu Triết miễn cưỡng mỉm cười, ta ôm lấy đầu Tiêu Triết . Tiêu Triết vẫn đang sốt cao chưa hạ, lại chịu bị thương nặng, giờ phút này không thể nhúc nhích. . . . . . Ta lo lắng vạn phần, chỉ có thể ôm ghì lấy hắn.
Nhìn gấu chó còn đang phát cuồng, nếu cứ như vậy, Tiêu Triết cùng ta chắc chắn sẽ chết. Tiêu Triết không thể chết. Trong đầu ta chỉ có câu này mà thôi.
Ta nâng cánh tay trái có Định Tức Hoàn lên, việc đã đến nước này, ta cũng bất chấp tất cả, buông tay một cái, cố gắng còn có thể có đường sống. Ta xoay người thu xếp ổn thỏa cho Tiêu Triết, ta nhìn hắn, thầm nghĩ không thể lại khiến hắn xảy ra chuyện, trong lòng ngàn ngôn xuất hiện nhưng vẫn không nói nổi ra một lời, cuối cùng chỉ có thể giống những lần Tiêu Triết thường làm với ta, hôn hắn. Tiêu Triết hình như có linh cảm, thập phần hoảng sợ: “Tiểu hồ ly! Đừng. . . . . .”
Ta hướng mặt về phía gấu chó, giơ tay kết ấn, trong lòng niệm chú, trong nháy mắt đem yêu khí của ta phóng thích đến cực đại. Định Tức Hoàn lập tức áp chế khiến ta đau đớn toàn thân. Nhưng ta không thể dừng tay, ta ngưng thần tĩnh khí, đem tất cả khí lực tập trung vào tay trái, Định Tức Hoàn chống lại yêu lực của ta, yêu khí màu bạc cùng u quang màu lam của Định Tức Hoàn hòa vào nhau, ánh chớp thoáng hiện.
“Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết đã hiểu được ta muốn làm gì, ở phía sau ta không ngừng thét chói tai, ngữ khí sợ hãi mà bất lực. Lòng ta như bị hàng ngàn sợi dây buộc chặt, tựa hồ ngay sau đó sẽ bị cắt ra thành nghìn mảnh nhỏ.
“Phá!” Ta hét lớn một tiếng, yêu ấn trên trán thoáng hiện, Định Tức Hoàn theo tiếng mà vỡ. Đồng thời, cơ thể của ta bị phản lại thật mạnh, tựa hồ trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng của ta đều bị xay thành tương hồ. Một ngụm máu tươi phun ra, ta căn bản không thể áp chế. Ai ngờ, còn chưa lấy lại tinh thần, gấu chó kia đã gầm rú bổ nhào lại. Ta cuống quít đối phó, chém ra một chưởng, tiếc rằng Định Tức Hoàn vừa mới phá, toàn thân khí lực tiêu tán còn chưa phục hồi, một chưởng này vừa vặn có thể bảo vệ chỗ hiểm, nhưng vẫn bị dư lực đánh bay đi, lưng đập vào một thân cây.
Khi ta đứng lên đã nghe thấy tiếng Tiêu Triết hét lên. Lau một vạt máu tươi vừa trào ra, ta một lần nữa đề khí ngưng thần, thầm nghĩ e rằng đây là cơ hội cuối cùng. Dựa vào thân cây, rút tất cả sức lực phòng hộ về, lấy huyết của ta làm vật dẫn, kết thành ấn quyết đệ nhất công kích chỉ của tộc Ngân hồ, hợp lại một chỗ, phát động pháp thuật công kích cực mạnh. Nhất thời, một đạo ngân quang hòa cùng huyết sắc thật lớn bốc lên, tách chưởng phong của gấu chó ra, đánh trúng ngực gấu chó, gấu chó liền phát ra tiếng tru thảm thiết. Cũng may, liên thượng vân tiêu,(câu này Ảnh không hiểu lắm ~_~) ta từ nhỏ có đã rèn luyện tốt. Tuy rằng một chiêu này hiện tại đại suy giảm, nhưng với đạo hạnh của ta, uy lực cũng không nhỏ, cũng sẽ khiến gấu chó kia không chống đỡ nổi. Quả nhiên gấu chó một lát sau lại biến thành nhỏ như gấu chó thường, hốt hoảng mà chạy. Nguyên lai là tiểu yêu tẩu hỏa nhập ma!
Thở ra một hơi, ta nhẹ nhàng đi xuống. Tê liệt ngã xuống mặt đất, ta cảm thấy được tựa hồ tinh huyết toàn thân đều đã cạn kiệt, giờ phút này ta suy yếu còn hơn phàm nhân trọng bệnh, ai đến cũng có thể tùy tiện kết liễu ta. Tiêu Triết vật lộn tiến tới ôm lấy ta, ta nhìn hắn lo lắng đang hét gì đó, ta nghe không thấy, nhưng ta biết nhất định là tên của ta, là “Tiểu hồ ly” . Ta vừa há mồm, lại có một đống huyết trào ra, ta nghĩ máu đã hết rồi không ngờ vẫn còn. . . . . . Khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, ta nghe thấy thanh âm mong manh của mình.”Yên tâm. . . . . . Không chết được. . . . . .”
Không biết qua bao lâu, ta rốt cục từ trong bóng đêm xa xôi kéo lại ý thức của mình, cố gắng nâng mi mắt nặng trịch lên, ánh sáng từng chút từng chút một tràn vào, chậm rãi hợp thành một đường, lại chậm rãi hiện thành một bóng dáng mơ hồ.
Ta cố gắng phân biệt, hình như bóng người.
“Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly ngươi tỉnh rồi!” Thanh âm quen thuộc, mang theo run rẩy. Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, là khuôn mặt quen thuộc.
Ta hướng hắn vươn tay, lại phát hiện nguyên lai là móng vuốt. Bất đắc dĩ chân trước không đủ dài, chỉ đành ở giữa không trung phí công múa may, thật là buồn cười. Tiêu Triết cuống quít cầm: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn cái gì?”
Ta há mồm định nói, mới phát hiện phát ra không thể nói được. Ta đang chuẩn bị lấy sức nói, Tiêu Triết đã ghé tai vào bên miệng ta. Thôi, dù sao cũng đã làm cho hắn dựa lại đây, không cần nói nữa.
Ta co rúm nắm chân trước ở trong tay hắn, hắn hiểu ý, bật người buông ra. Ta nâng móng vuốt lên nhẹ nhàng đặt ở trán Tiêu Triết. Tiêu Triết sửng sốt, khó hiểu nhìn ta. Trong chốc lát ta an tâm thu hồi móng vuốt, ân, tốt lắm, không phát sốt nữa. Ta đang muốn nhắm mắt lại, Tiêu Triết bỗng nhiên gắt gao giữ chặt ta, vùi đầu vào bụng ta.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết nói, “Ta nên nói gì đây, ngươi đến cùng vẫn lo lắng cho ta. . . . . .”
Tiêu Triết đột nhiên nức nở. Ta ngẩng đầu, nhìn kỹ hắn, bị dọa đến nhảy dựng.
“Tiểu hồ ly?” Tiêu Triết gọi ta.
“Ngươi biến dạng . . . . . .” Ta cũng nức nở. Tiêu Triết phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong không thấy đâu nữa . Hốc mắt sâu hoắm, râu ria xồm xàm, ấn đường biến thành màu đen, cằm nhọn hoắt, nhìn kỹ phía dưới, còn thêm vài phần xa lạ.
“Ta biến dạng cũng là vì ngươi, ngươi cũng không thể ghét bỏ ta.” Bộ dạng Tiêu Triết thập phần đáng thương.
“Ta ngủ bao lâu?”
“Hai trăm chín mươi sáu canh giờ.” Ta đau đầu đứng lên.
” Tức là bao lâu?”
“Hai mươi bốn ngày tám canh giờ. Tiểu hồ ly, ngươi ngủ lâu như vậy. Lâu như vậy. . . . . .”
Ta thật sự còn sống. . . . . . Ta vươn móng vuốt, Tiêu Triết cầm chặt lấy. Ta an tâm nhắm mắt lại.
Lại khi mở to mắt, đầu đã không còn đau, tầm nhìn rõ ràng rất nhanh, chiếu ra một khuôn mặt khác.
“Huy ca ca?” Huy Duệ gật gật đầu.
Ta kích động, Tiêu Triết đem ta đặt yên trên giường.”Đừng nhúc nhích, Huy Duệ thật vất vả cứu ngươi, ngươi tốt nhất hảo nghỉ ngơi.”
Huy ca ca đã cứu ta?
“Huy Duệ lúc ấy đang ở gần, cảm giác được yêu khí của ngươi mới chạy tới, đúng lúc đem tinh khí chính mình truyền cho ngươi, mới bảo vệ được nội đan của ngươi. Mấy ngày nay vẫn cho ngươi thu thập tinh hoa trong núi, ngươi mới có thể từ từ bình phục.”
Huy ca ca lại cứu ta. Ta xoay tới xoay lui định hóa thành hình người lại phát hiện như thế nào cũng không dậy nổi khí.
“Tiêu Triết!” Ta túm cổ áo hắn, “Chẳng lẽ ta bị đánh quay về nguyên hình? Vì cái gì ta biến thành phế nhân vậy!”
“Tiểu Hoài, là do ta thi pháp thuật, tạm thời phong ấn hình người của đệ, kẻo đệ vô cớ chạy loạn khắp nơi tiêu hao tinh khí . Bất quá khi đệ khôi phục, thuật này tự giải.”
Ta yên tâm ngồi xuống, buông Tiêu Triết ra, hướng về phía Huy Duệ vươn móng vuốt. Huy Duệ hiểu ý ôm lấy ta, ta nhịn không được cọ đến cọ đi trên cổ hắn.
“Tiểu hồ ly, cái đuôi không cần vẫy thế , cũng không phải chó mà. . . . . .” Tiêu Triết cố sức muốn tách ta ra khỏi ngực Huy Duệ, muốn ta ngoan ngoãn ngủ trên giường, ta gắt gao bám trụ vạt áo Huy Duệ, Tiêu Triết không thể làm gì được. Tiêu Triết bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Hoài, ” Huy Duệ đem ta đặt ở trên đùi tinh tế vuốt ve, ” Khi ta đuổi tới, đệ đã là nguyên hình, toàn thân tinh khí tiết ra ngoài, thập phần dọa người. Là phàm nhân mà làm được việc này, Tiểu Hoài. . . . . .” Thanh âm Huy Duệ ngập ngừng, ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Dù sao hắn cũng không đơn giản, chính mình cũng chỉ còn lại nửa cái mạng còn gắt gao ôm đệ, khí thế thập phần làm cho người ta sợ hãi, thiếu chút nữa làm ta không thể gần đệ. Tuy là phàm nhân, nhưng vẫn dùng phương thức phàm nhân giữ ngươi.”
“Tiểu Hoài, đệ thật muốn đi cùng hắn?”
“. . . . . . Ân, chúng ta muốn đi Ân sơn. . . . . .” Thấy lời nói mơ hồ của ta, Huy Duệ mãn nguyện không hề đề cập đến chuyện này nữa.
Những ngày kế tiếp, Tiêu Triết mỗi đêm ôm ta ngủ, một lần ta tỉnh lại nửa đêm, lại nghe thấy Tiêu Triết thở dài. Ta ngẩng đầu, giẫm lên người Tiêu Triết, vươn móng vuốt sờ mặt hắn.
“Than thở tức giận cái gì?” Ta hỏi.
“Tiểu hồ ly, ánh mắt của ngươi thật sáng.”
“Than thở tức giận cái gì?” Dùng sức giẫm chân tại chỗ.
“. . . . . . Ngươi giẫm làm ta ngứa quá. . . . . .” Tiêu Triết cười. Phất tay đuổi ta đi xuống, ta không nghe. Ôm ta xoay người một cái, ta cùng hắn đều nằm nghiêng trên giường
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng phun ra, “Có đôi khi ta cảm thấy được ta hảo vô dụng. Khi đó, ta thực không có chút biện pháp cứu ngươi.”
Ta đạp bụng hắn, “Ngươi cũng không phải yêu(này là yêu quái nha ^^), ngươi tất nhiên không có biện pháp của yêu, có cái gì mà phải thở dài. . . . . . Hơn nữa, Huy ca ca nói ngươi vẫn, vẫn. . . . . . Dù sao. . . . . . Ngươi cũng không phải vô dụng như vậy là được. . . . . .”
“Tiểu hồ ly, ngươi vì cái gì kích động như vậy?”
“Không kích động ngươi có thể sẽ chết . . . . . .”
“Ngươi không muốn ta chết?”
“Đương nhiên không muốn. . . . . . Chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn ta chết?” Thấy ánh mắt Tiêu Triết ảm đạm, ta chỉ hảo nói tiếp, “Tuy rằng ngươi cũng không phải là người rất tốt, khi dễ ta vài lần, nhưng đối xử với ta không xấu. . . . . . Hơn nữa, cùng một chỗ lâu như vậy. . . . . . ít nhiều có điểm. . . . . . luyến tiếc. . . . . .” Nói ra như vậy trong lời nói có chút thẹn thùng, ta lấy móng vuốt che mắt. Nếu không có bóng đêm che dấu, mặt ta đã nóng đến cháy sạch rồi.
Tiêu Triết rất lâu không nói lời nào, ta ở một bên lúng túng khó chịu, thật sự nhịn không được lấy móng vuốt lay ngực Tiêu Triết. Tiêu Triết bắt được móng vuốt của ta, đặt trên mặt mình. Ta cảm thấy lòng bàn tay thấm ướt mèm một trận.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại Huy Duệ cùng Tiêu Triết đã ngồi lâu ở trong phòng. Chỗ phòng ở này bất quá là Huy Duệ phất tay áo hóa thành, công lực này, ta theo không kịp. Huy Duệ mỗi ngày thu thập sơn gian lam khí, lấy yêu lực tự thân làm đường dẫn, luyện thành tinh khí tiếp viện ta, Tiêu Triết mỗi ngày biến đổi đa dạng đồ ăn khiến ta rất thích, tinh thần cùng vật chất đều được thỏa mãn đến cực đại. Cơ thể của ta đã khỏe hơn nhiều.
Ta giống Huy Duệ mở móng vuốt ra, Huy Duệ hiểu ý ôm lấy ta, thập phần sủng ái. Hương vị trên người Huy Duệ rất dễ ngửi, ta thích nhất ở trên người hắn cọ đến cọ đi.
Huy Duệ xem ta thập phần không an phận cứ cọ đến cọ đi, hung hăng đánh nhẹ mũi của ta: “Nhìn ngươi hiện tại tràn trề sức sống, ngày đó thật vất vả mới bảo toàn bảy mạch của ngươi, lưu lại cho ngươi một hơi.” Ta lập tức che mũi, le lưỡi. Huy ca ca với ta đại ân đại đức, kiếp này không biết lấy gì đền đáp. Hồi tưởng lại những năm thật dài, dù ta không nhớ rõ là bao lâu, nhưng đều là tràn đầy bóng dáng Huy Duệ.
“Tiểu hồ ly, lại đây ta ôm một cái.” Ta nhìn nhìn Tiêu Triết, lại nhìn nhìn Huy Duệ. Thấy thế nào cũng đều là Huy ca ca tốt hơn.
“Không cần!” Ta cự tuyệt, tiếp tục ở trong lòng Huy Duệ làm nũng. Huy Duệ nhẹ nhàng cười, chậm rãi giơ ta lên. Ta cảm giác không ổn, hoảng sợ, sống chết ôm lấy vạt áo trước Huy Duệ. Huy Duệ lại làm như không thấy, gở móng vuốt của ta đang cắm trên quần áo xuống, ta cố gắng vươn móng vuốt về phía trước.
“Huy ca ca, huynh không cần đệ !” Ta cực kỳ bi ai. Huy Duệ mỉm cười nói: “Bên kia có người mặt tái rồi, không cần thiết ta cũng không nguyện ý kết đâu.”
Tiêu Triết tiếp lấy ta, đem ta đặt tại không trung, vẻ mặt cười xấu xa nhìn ta quẫy tới quẫy lui chân định đạp hắn.
“Tiểu hồ ly, nhìn kỹ xem, nguyên lai cái đuôi của ngươi còn rất dài, không biết kéo lên có rắn chắc không đây.” Ta lập dừng động tác lại. Móng vuốt của ta đặt lên trên cánh tay hắn, căm tức hắn. Kẻ này một bụng ý nghĩ xấu, thật sự phải đề phòng.
Tiêu Triết vừa lòng nhìn phản ứng của ta, quay đầu đối Huy Duệ cảm kích cười, tiện đà đem ta đặt ở trên đùi triển khai cơ thể của ta,(lại đè ngửa ạ =)) ) quấy rầy bụng của ta.
Ta ngứa quá quay qua quay lại, trong lòng một bên than thở Huy Duệ bán đứng mình, một bên cưỡng chế trụ lượng ra móng tay trực tiếp làm cho bàn tay tên đại gian ác kia nở hoa, không ngừng nói: “Không thể làm như vậy không thể làm như vậy, sẽ dơ lông của ta sẽ dơ lông của ta. . . . . .” Tiêu Triết rốt cục ngừng tay, còn không quên lấy bàn tay to đè ta lại, làm cho ta ngẩng đầu nhìn hắn, ta lườm hắn mắt nổi hung quang, vội vàng cuốn cái đuôi ôm vào trong ngực.
“Tiêu Triết! Ngươi hỗn đản! Ngươi lại nhiều lần trêu đùa ta! Dù sao ta cũng là hồ yêu! Không phải sủng vật của ngươi!”
“Sủng vật? Ngươi sao cảm thấy được ngươi là sủng vật?”
“Đúng! Ta chỉ là đồ chơi của ngươi, không thể bằng sủng vật . . . . . .” Ta nức nở đứng lên, càng nói càng cảm thấy một trận tủi thân khó hiểu.
“Tiểu hồ ly, ta phải sinh khí. . . . . .” Âm điệu Tiêu Triết đột nhiên trầm xuống.
Huy Duệ ở một bên hoan hỉ xem diễn bỗng nhiên phát ra một chuỗi cười khẽ, “Giờ phút này dương hỏa vẫn thịnh, không phải là lúc phong hoa tuyết nguyệt.” Ta khó hiểu. Tiêu Triết ngẩng đầu nhìn Huy Duệ cảnh cáo, khiến Huy Duệ cười to một trận.”Tiêu huynh, nếu ngươi mở miệng nói ‘ phi lễ chớ thị ’, tại hạ cũng nhất định thức thời lui ra.”(phi lễ chớ thị theo Ảnh hiểu thì là ý muốn nói Huy Duệ nhìn là bất lịch sự)
Tiêu Triết tưởng thật nheo mắt lại, ta nhìn miệng hắn môi vừa động, vội vàng buông cái đuôi quét hắn một chút. Tiêu Triết từ bỏ, Huy Duệ tiếp tục cười to không ngừng.
Một ngày ta đột nhiên hỏi Tiêu Triết: “Chúng ta đã trì hoãn rất lâu, sư phụ ngươi không vội sao?”
“Ta đã sớm đưa tin báo sư phụ, nói sẽ về muộn hơn dự tính.”
“Có nói vì cái gì hay không?”
” Không có.”
“Chẳng lẽ Tiêu đại sư cũng hiểu được ngượng ngùng?” Ta cợt nhả xem thường hắn, Tiêu Triết cũng không phản bác.
Mấy ngày sau, khí lực rốt cục hoàn toàn khôi phục, ta lại có thể biến thành hình người. Ta cao hứng ở trong sân xoay tới xoay lui, xoa tay, hoạt động gân cốt. Thấy ta khỏi hẳn, Tiêu Triết không cao hứng như Huy Duệ, hé ra mặt nửa mừng nửa không thập phần không được tự nhiên. Huy Duệ nhìn thấy, bất quá cười nhạt một tiếng, nhàn nhàn uống trà, từ từ nói: “Trên đời việc vẹn toàn đôi bên rất khó, không thể muốn cả hai được.” Lời ấy tựa hồ làm Tiêu Triết thập phần uất ức, vẻ mặt cười khổ hướng về phía Huy Duệ. Ta tức giận nhìn Tiêu Triết. Người này thật sự là quái dị, hồi trước đối đãi tử tế, hiện giờ ta sinh long hoạt hổ(ý nói đã bình phục) lại khó chịu, chẳng lẽ người này không muốn thấy ta khỏe? Ta không thích thái độ của Tiêu Triết, lại khó hiểu ý trong lời nói của Huy Duệ, cả ngày cũng chỉ có thể không ngừng hướng Tiêu Triết trừng trừng mắt.
Ban đêm, ta như thường lệ nằm trên giường, chờ nửa ngày cũng không thấy Tiêu Triết đến. Ta ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được, bỗng nhiên phát hiện nửa tháng qua, ta không ngờ thói quen được Tiêu Triết ôm vào trong ngực đã ăn sâu vào mình. Ta đứng dậy đi ra ngoài ngoài, thấy một thân ảnh quen thuộc, không biết sao, nhưng ta lại cảm thấy một tia hiểu rõ, tựa hồ lúc này thấy hắn là điều đương nhiên.
Ta đi đến bên người hắn, người nọ phát hiện là ta, đưa tay kéo ta ngồi xuống.
“Ngủ không được?” Ta ân một tiếng đáp lại.
“Ta cũng ngủ không được.” Người nọ cười khổ, đưa tay vuốt ve đầu ta.
Ánh trăng rất sáng, chiếu sáng lòng người (đoạn này Ảnh tự chém vì đọc chả hiểu gì a ~_~). Sau một lúc lâu trầm mặc, người nọ cúi đầu đùa nghịch tay của ta.
“Đến đây giúp ta ngủ ngon sao?” Ta đấu tranh thật lâu sau, rốt cục vẫn là mở miệng.
Người nọ đột nhiên ngẩng đầu, bên trong kinh ngạc mang theo cười khổ.
“Tiểu hồ ly, ngươi như vậy. . . . . .” Nâng nhẹ tay khẽ vuốt mặt của ta, bóng đêm dày đặc, ngón tay Tiêu Triết lạnh lẽo, như sương sớm tháng ba. Giật mình ta tựa hồ có chút hiểu được ý tứ trong lời nói của Huy Duệ ban ngày.
“Vậy, vậy. . . . . . Ta biến thành hồ ly được không?” Bắt tay Tiêu Triết, ta nắm vào lòng bàn tay. Tiêu Triết nhìn ta, vẻ mặt chăm chú, ánh mắt hắn dung nhập một màu lam, giống một đại dương sâu thẳm, từng đợt từng đợt sóng đánh vào bờ. Ta dần dần hít thở không thông khi nhìn vào ánh mắt hắn như vậy.
Tiêu Triết ôm đầu ta, một cái hôn mềm nhẹ triền miên rơi vào đó thật chặt. Tóc trên trán Tiêu Triết rơi lên mặt ta, một trận nóng đến tê dại. Tiêu Triết rốt cục buông, cười cười dắt ta.
Trở lại phòng, ta còn do dự: “Muốn ta biến thành hồ ly?” Ta hỏi lại.
Tiêu Triết lại một phen ôm ta, “Không cần, cứ như vậy.” Tim Tiêu Triết đập cách hai cái ***g ngực mà vẫn xông đến thật mạnh, một chút một chút, dần dần châm một phen hỏa, đủ để hòa tan tim ta. Hơi thở của Tiêu Triết mang đến hương vị riêng của hắn, ta giật mình tỉnh ngộ, ta ngủ cùng với Tiêu Triết như thế, cũng là lần đầu.
Mấy ngày sau, Huy Duệ đến chào từ biệt.
“Tại hạ phải hướng Tiêu huynh chào từ biệt, chuyển hướng Kì sơn.” Nhìn thấy hai mắt đẫm lệ của ta, Huy Duệ yêu quý sờ sờ đầu của ta, “Tiểu Hoài, nhớ nghe lời.” Ta không phục, ly biệt sắp tới, nhưng lại chỉ có một câu như vậy giải thích hàng vạn hàng nghìn thứ trong lời nói với ta. Ta cũng không phải tiểu hài tử, không thể giống mấy trăm năm trước ngang ngạnh túm ống tay áo hắn không cho hắn đi, hắn cũng sẽ không xoay người ôm lấy ta rồi ra đi . Huy Duệ biến mất trước mắt bất quá là công phu nháy mắt.
Ta ủ rũ ngồi ở hành lang.
“Tiểu hồ ly.” Tiêu Triết gọi tên ta an ủi ta. Ta thở dài.
“Huy ca ca vẫn luôn như vậy vân đạm phong khinh, hao hết tâm lực đã cứu ta, cuối cùng vẫn là đi được vô khiên vô quải.(ý nói không màng lưu luyến) Tên của hắn mới đúng là mang chữ phong, người với gió quả giống nhau.”
“Huy Duệ sao có thể không lưu luyến ngươi? Đó là bởi vì bên cạnh ngươi có ta, hắn yên tâm. . . . . .” Một quyền đấm tới, Tiêu Triết ôm bụng lên tiếng trả lời rồi ngã xuống.
“Ngươi ít mượn cơ hội khích lệ chính ngươi. . . . . . Tiêu Triết, ngươi không có. . . . . .” Ta vừa mới ngồi xổm xuống nhìn hắn, liền bị hắn hôn trộm.
“Ngươi. . . . . .” Vừa mới thấy còn ôm bụng té trên mặt đất run rẩy, vẻ mặt vạn phần thống khổ của Tiêu Triết lúc này cười xấu xa vì gian kế thành công, ta đang muốn tức giận, Tiêu Triết lại vội vàng đem ta ôm vào trong ngực.
“Được rồi, không cần khổ sở , đợi lúc quay về Kì sơn, tự nhiên lại được gặp thôi.”
Ta mới vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bỗng phát hiện trong lời hắn nói có vấn đề.”Quay về Kì sơn? Ngươi sẽ thả ta quay về Kì sơn?”
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết nhíu mày, “Ta cũng không có bắt ngươi như phạm nhân. Ngươi cứ tự nhiên quay về Kì sơn, bất quá sẽ không là một người.”
“Ngươi. . . . . .” Ta nhịn không được cười rộ lên, “Ngươi cùng ta quay về kì sơn, ta mang ngươi đi chơi khắp nơi.”
“Ta?” Tiêu Triết làm ra bộ dáng nghi hoặc, “Ta vì cái gì muốn đi?”
“Ngươi vừa mới nói sẽ không để ta một mình. . . . . .” Ta bỗng nhiên cắn răng. Tiêu Triết cười đến thập phần trêu tức, thật giận, lại sập bẫy Tiêu ác nhân. Không thể để hắn lại làm thế nữa.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết lại hôn ta một chút, “Chúng ta cũng có thể khởi hành .” Đăng bởi: admin
Mấy ngày màn trời chiếu đất, ta hoàn toàn không có hưng trí chơi trò chơi. Nơi này so với đất thiêng Kì sơn nảy sinh hiền tài thật sự kém quá xa, đường đi tuy vất vả nhưng cũng có hồ nước sạch sẽ, chỉ có điều tắm rửa chưa thỏa thì luôn bị Tiêu Triết quấy rầy, ta giận dữ trở lại lên bờ hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Triết đang vui vẻ chơi đùa trong nước.
Ta không cam lòng chợt nhìn thấy một con cò trắng xẹt qua mặt nước, quần áo Tiêu Triết rơi xuống bên cạnh một cái cây(đoạn này là Triết ném quần áo lên bờ a). Trong đầu nghĩ một hồi, nhưng rồi ta quyết định không cần.(không hiểu lắm ~_~)
Vì thế chỉ chốc lát, Tiêu Triết liền thấy quần áo của mình như chim nhạn bị bắn trúng rơi vào trong nước. Tiêu Triết phục hồi tinh thần, tức giận túm quần áo lên bờ, ngồi bên đống lửa hơ quần áo. Hừ, như vậy còn tốt chán đó! Khi Tiêu Triết phát hiện ta di chuyển một quả cầu nước hướng tới, dập tắt đống lửa lại còn dội vào cả người hắn, hắn rốt cục hiểu được ta đang thập phần sinh khí. Nhưng mà hắn cũng sinh khí.
“Tiểu hồ ly! Đừng có quá trớn!”
Ta không đáp lời, tiếp tục cùng hắn đối nghịch. Gây sức ép đến khi trời tối đen, Tiêu Triết thay đổi mấy chỗ cũng không thể yên ổn hong khô quần áo, đành mặc nguyên quần áo ướt nằm xuống đất, hai mắt nhắm chặt, không hề nói với ta một lời. Ta không phục, nhảy lên nằm trên cây, tiếp tục nhìn hắn mà sinh khí.
Cả đêm sinh khí hại ta không ngủ hảo, khi ta tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Tiêu Triết vẫn nằm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền như cũ. Ta dừng suy nghĩ chờ hắn tỉnh lại. Kết quả mặt trời đã lên tới đỉnh hắn vẫn không có động tĩnh. Ta cuống quít nhảy xuống cây, chạy vòng quanh hắn hai vòng, cuối cùng đi đến trước mặt hắn, ta nâng lên cái đuôi vờn mặt hắn. Tiêu Triết mặt nhăn mày nhíu, kêu rên hai tiếng. Tình huống bất ổn. Ta sờ sờ hắn trán, nóng đến kinh người!
Không phải chứ! Đại nam nhân nghịch nước đến phát sốt. Ta phát sầu. Nhất định là hàn khí xâm nhập cơ thể. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ném hắn vào nước để giảm nhiệt độ? Nhìn Tiêu Triết hình như vẻ mặt rất khó chịu, ta không thể không thừa nhận, ta đang hối hận ngày hôm qua đã quá tay.
Ta biến trở về hình người, nhóm lửa, lấy một mảnh vải ướt đắp lên trán hắn. Ta mở gánh nặng của Tiêu Triết ra, không phát hiện có dược gì hữu dụng, ta lại không thể để hắn một mình lại nơi rừng núi hoang vắng mà đi tìm thảo dược, chỉ có thể không ngừng lặp lại biện pháp nguyên thủy. Thái dương di chuyển thêm một quãng đường dài, Tiêu Triết rốt cục tỉnh lại.
“Tiểu hồ ly. . . . . .”
“. . . . . .”
“Tiểu hồ ly?”
“Giờ mới tỉnh, về sau ngươi cũng không thể oán giận ta thức dậy muộn nữa!”
“Tiểu hồ ly. . . . . . Ngươi. . . . . .” Tiêu Triết dở khóc dở cười.
“Nhìn ngươi cao lớn vậy, nghịch nước thôi mà cũng phát sốt đến thế. . . . . .”
“Còn nói, cũng không ngẫm lại là bởi vì ai. . . . . .”
Hai má Tiêu Triết đỏ ửng không hề bình thường, ta sờ sờ trán hắn, nhiệt độ vẫn không hề thuyên giảm. Ta không cam lòng xem xét hắn, ta sẽ không nhận lỗi, sẽ không nhận lỗi!
Tiêu Triết nhìn thẳng ta, chậm rãi ngồi dậy. Ta cuống quít dời tầm mắt, Tiêu Triết bắt lấy tay ta, nhẹ nhàng đem ta đặt vào trong lòng. Nhiệt độ cơ thể Tiêu triết cao hơn ta rất nhiều, hắn dùng tay đè đầu ta lại: “Ân, như vậy là bởi vì ta chọc giận ngươi sinh khí, ta không tốt, được chưa?” Ta ở đầu vai hắn cọ qua cọ lại, sau một lúc lâu ta ngẩng đầu: “Ta cũng không phải là đau lòng vì ngươi!”
“Đúng đúng đúng, là bởi vì ngươi thực sinh khí.” Tiêu Triết hôn nhẹ trên mặt ta, “Đừng tức giận, xấu.” Tiêu Triết âm điệu như nước, thập phần mềm nhẹ. Ta thầm than, Tiêu Triết a Tiêu Triết, ngươi sao có thể ôn nhu như vậy chứ.
“Tiểu hồ ly, thân thể của ngươi lạnh quá.” Tiêu Triết đột nhiên nói. Đó là do nhiệt độ cơ thể ngươi rất cao, lòng ta nói. Bỗng nhiên ta nghĩ đến một chủ ý.
“Tiêu Triết, ” ta hỏi.”Ngươi có muốn ôm ta hạ nhiệt độ hay không?”
Tiêu Triết chấn động toàn thân, tiện đà cười khổ nói: “Không cần, như vậy sẽ làm nhiệt độ ta tăng cao. . . . . .”
Mãi lúc sau ta mới hiểu ý tứ những lời này là gì, vì thế hai người cứ như vậy trừng mắt giằng co, đến khi một trận yêu khí ngăn cản chúng ta, đồng thời không khí trầm mặc mãnh liệt.
Ta ngưng thần, yêu khí này đặc hơn, tựa hồ hướng thẳng về phía chúng ta. Không ổn! Ta cùng Tiêu Triết vội vàng né tránh, một con gấu chó liền xuất hiện trước mắt. Xem yêu khí, con gấu chó này tu luyện ước chừng bảy tám trăm năm, nhưng lại to lớn gấp hai gấp ba gấu chó bình thường, thập phần quái dị, không biết vì sao tự nhiên phát điên, hướng về phía ta cùng Tiêu Triết đấu đá lung tung, thái độ thật là hung mãnh. Loại này nguyên không vừa mắt ta, hiện tại ta chỉ né tránh.
“Tiểu hồ ly, lên cây!” Tiêu triết hét lớn, nâng tay đem ta ném lên cành cao, còn mình độc thân ứng chiến.
Tiêu Triết sử xuất các loại pháp khí tấn công, nhưng rõ ràng tinh lực không đủ, động tác nhiều phần chậm chạp, uy lực pháp thuật đại suy giảm. Ta thập phần nóng vội, nhưng lại chỉ có thể thi triển tiểu pháp điều khiển đá ném nó. Tiêu Triết gần như bị thương toàn thân, chúng ta rõ ràng lâm vào bị động, tình huống với chúng ta càng lúc càng bất lợi. Rốt cục con gấu chó kia chú ý tới ta trên cây phóng ám tiễn, hét lớn một tiếng, một trận đất rung núi chuyển, ta ôm chặt thân cây. Gấu chó kia liếc mắt nhìn ta một cái, huy đến một chưởng, chưởng phong quét qua, Tiêu Triết dùng đầu gối ổn định thân thể. Ca! Thân cây phát ra thanh âm đổ gãy đáng sợ, dù ta ôm chặt thế nào thân cây cũng bị đứt làm đôi, bởi vậy ta cùng thân cây rơi xuống. Mắt thấy gấu chó kia lại một chưởng hướng ta đánh đến, Tiêu Triết phi thân tới, tiếp được ta đưa về một bên. Chưởng phong quét qua vai Tiêu Triết, hắn nhịn không được quay mấy vòng, phải bám vào đá mới dừng lại được. Nhìn ta trong lòng đã được bảo vệ chu toàn, Tiêu Triết mới thư thái cười. Oa! Một ngụm máu tươi to từ trong miệng Tiêu Triết dũng mãnh trào ta, rơi xuống ngực ta, khiến lòng ta lập tức xuất một trận phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm. Tiêu Triết! Ta thét chói tai.
“Không sao. . . . . .” Tiêu Triết miễn cưỡng mỉm cười, ta ôm lấy đầu Tiêu Triết . Tiêu Triết vẫn đang sốt cao chưa hạ, lại chịu bị thương nặng, giờ phút này không thể nhúc nhích. . . . . . Ta lo lắng vạn phần, chỉ có thể ôm ghì lấy hắn.
Nhìn gấu chó còn đang phát cuồng, nếu cứ như vậy, Tiêu Triết cùng ta chắc chắn sẽ chết. Tiêu Triết không thể chết. Trong đầu ta chỉ có câu này mà thôi.
Ta nâng cánh tay trái có Định Tức Hoàn lên, việc đã đến nước này, ta cũng bất chấp tất cả, buông tay một cái, cố gắng còn có thể có đường sống. Ta xoay người thu xếp ổn thỏa cho Tiêu Triết, ta nhìn hắn, thầm nghĩ không thể lại khiến hắn xảy ra chuyện, trong lòng ngàn ngôn xuất hiện nhưng vẫn không nói nổi ra một lời, cuối cùng chỉ có thể giống những lần Tiêu Triết thường làm với ta, hôn hắn. Tiêu Triết hình như có linh cảm, thập phần hoảng sợ: “Tiểu hồ ly! Đừng. . . . . .”
Ta hướng mặt về phía gấu chó, giơ tay kết ấn, trong lòng niệm chú, trong nháy mắt đem yêu khí của ta phóng thích đến cực đại. Định Tức Hoàn lập tức áp chế khiến ta đau đớn toàn thân. Nhưng ta không thể dừng tay, ta ngưng thần tĩnh khí, đem tất cả khí lực tập trung vào tay trái, Định Tức Hoàn chống lại yêu lực của ta, yêu khí màu bạc cùng u quang màu lam của Định Tức Hoàn hòa vào nhau, ánh chớp thoáng hiện.
“Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết đã hiểu được ta muốn làm gì, ở phía sau ta không ngừng thét chói tai, ngữ khí sợ hãi mà bất lực. Lòng ta như bị hàng ngàn sợi dây buộc chặt, tựa hồ ngay sau đó sẽ bị cắt ra thành nghìn mảnh nhỏ.
“Phá!” Ta hét lớn một tiếng, yêu ấn trên trán thoáng hiện, Định Tức Hoàn theo tiếng mà vỡ. Đồng thời, cơ thể của ta bị phản lại thật mạnh, tựa hồ trong nháy mắt lục phủ ngũ tạng của ta đều bị xay thành tương hồ. Một ngụm máu tươi phun ra, ta căn bản không thể áp chế. Ai ngờ, còn chưa lấy lại tinh thần, gấu chó kia đã gầm rú bổ nhào lại. Ta cuống quít đối phó, chém ra một chưởng, tiếc rằng Định Tức Hoàn vừa mới phá, toàn thân khí lực tiêu tán còn chưa phục hồi, một chưởng này vừa vặn có thể bảo vệ chỗ hiểm, nhưng vẫn bị dư lực đánh bay đi, lưng đập vào một thân cây.
Khi ta đứng lên đã nghe thấy tiếng Tiêu Triết hét lên. Lau một vạt máu tươi vừa trào ra, ta một lần nữa đề khí ngưng thần, thầm nghĩ e rằng đây là cơ hội cuối cùng. Dựa vào thân cây, rút tất cả sức lực phòng hộ về, lấy huyết của ta làm vật dẫn, kết thành ấn quyết đệ nhất công kích chỉ của tộc Ngân hồ, hợp lại một chỗ, phát động pháp thuật công kích cực mạnh. Nhất thời, một đạo ngân quang hòa cùng huyết sắc thật lớn bốc lên, tách chưởng phong của gấu chó ra, đánh trúng ngực gấu chó, gấu chó liền phát ra tiếng tru thảm thiết. Cũng may, liên thượng vân tiêu,(câu này Ảnh không hiểu lắm ~_~) ta từ nhỏ có đã rèn luyện tốt. Tuy rằng một chiêu này hiện tại đại suy giảm, nhưng với đạo hạnh của ta, uy lực cũng không nhỏ, cũng sẽ khiến gấu chó kia không chống đỡ nổi. Quả nhiên gấu chó một lát sau lại biến thành nhỏ như gấu chó thường, hốt hoảng mà chạy. Nguyên lai là tiểu yêu tẩu hỏa nhập ma!
Thở ra một hơi, ta nhẹ nhàng đi xuống. Tê liệt ngã xuống mặt đất, ta cảm thấy được tựa hồ tinh huyết toàn thân đều đã cạn kiệt, giờ phút này ta suy yếu còn hơn phàm nhân trọng bệnh, ai đến cũng có thể tùy tiện kết liễu ta. Tiêu Triết vật lộn tiến tới ôm lấy ta, ta nhìn hắn lo lắng đang hét gì đó, ta nghe không thấy, nhưng ta biết nhất định là tên của ta, là “Tiểu hồ ly” . Ta vừa há mồm, lại có một đống huyết trào ra, ta nghĩ máu đã hết rồi không ngờ vẫn còn. . . . . . Khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, ta nghe thấy thanh âm mong manh của mình.”Yên tâm. . . . . . Không chết được. . . . . .”
Không biết qua bao lâu, ta rốt cục từ trong bóng đêm xa xôi kéo lại ý thức của mình, cố gắng nâng mi mắt nặng trịch lên, ánh sáng từng chút từng chút một tràn vào, chậm rãi hợp thành một đường, lại chậm rãi hiện thành một bóng dáng mơ hồ.
Ta cố gắng phân biệt, hình như bóng người.
“Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly ngươi tỉnh rồi!” Thanh âm quen thuộc, mang theo run rẩy. Tầm nhìn dần dần trở nên rõ ràng, là khuôn mặt quen thuộc.
Ta hướng hắn vươn tay, lại phát hiện nguyên lai là móng vuốt. Bất đắc dĩ chân trước không đủ dài, chỉ đành ở giữa không trung phí công múa may, thật là buồn cười. Tiêu Triết cuống quít cầm: “Tiểu hồ ly, ngươi muốn cái gì?”
Ta há mồm định nói, mới phát hiện phát ra không thể nói được. Ta đang chuẩn bị lấy sức nói, Tiêu Triết đã ghé tai vào bên miệng ta. Thôi, dù sao cũng đã làm cho hắn dựa lại đây, không cần nói nữa.
Ta co rúm nắm chân trước ở trong tay hắn, hắn hiểu ý, bật người buông ra. Ta nâng móng vuốt lên nhẹ nhàng đặt ở trán Tiêu Triết. Tiêu Triết sửng sốt, khó hiểu nhìn ta. Trong chốc lát ta an tâm thu hồi móng vuốt, ân, tốt lắm, không phát sốt nữa. Ta đang muốn nhắm mắt lại, Tiêu Triết bỗng nhiên gắt gao giữ chặt ta, vùi đầu vào bụng ta.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết nói, “Ta nên nói gì đây, ngươi đến cùng vẫn lo lắng cho ta. . . . . .”
Tiêu Triết đột nhiên nức nở. Ta ngẩng đầu, nhìn kỹ hắn, bị dọa đến nhảy dựng.
“Tiểu hồ ly?” Tiêu Triết gọi ta.
“Ngươi biến dạng . . . . . .” Ta cũng nức nở. Tiêu Triết phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong không thấy đâu nữa . Hốc mắt sâu hoắm, râu ria xồm xàm, ấn đường biến thành màu đen, cằm nhọn hoắt, nhìn kỹ phía dưới, còn thêm vài phần xa lạ.
“Ta biến dạng cũng là vì ngươi, ngươi cũng không thể ghét bỏ ta.” Bộ dạng Tiêu Triết thập phần đáng thương.
“Ta ngủ bao lâu?”
“Hai trăm chín mươi sáu canh giờ.” Ta đau đầu đứng lên.
” Tức là bao lâu?”
“Hai mươi bốn ngày tám canh giờ. Tiểu hồ ly, ngươi ngủ lâu như vậy. Lâu như vậy. . . . . .”
Ta thật sự còn sống. . . . . . Ta vươn móng vuốt, Tiêu Triết cầm chặt lấy. Ta an tâm nhắm mắt lại.
Lại khi mở to mắt, đầu đã không còn đau, tầm nhìn rõ ràng rất nhanh, chiếu ra một khuôn mặt khác.
“Huy ca ca?” Huy Duệ gật gật đầu.
Ta kích động, Tiêu Triết đem ta đặt yên trên giường.”Đừng nhúc nhích, Huy Duệ thật vất vả cứu ngươi, ngươi tốt nhất hảo nghỉ ngơi.”
Huy ca ca đã cứu ta?
“Huy Duệ lúc ấy đang ở gần, cảm giác được yêu khí của ngươi mới chạy tới, đúng lúc đem tinh khí chính mình truyền cho ngươi, mới bảo vệ được nội đan của ngươi. Mấy ngày nay vẫn cho ngươi thu thập tinh hoa trong núi, ngươi mới có thể từ từ bình phục.”
Huy ca ca lại cứu ta. Ta xoay tới xoay lui định hóa thành hình người lại phát hiện như thế nào cũng không dậy nổi khí.
“Tiêu Triết!” Ta túm cổ áo hắn, “Chẳng lẽ ta bị đánh quay về nguyên hình? Vì cái gì ta biến thành phế nhân vậy!”
“Tiểu Hoài, là do ta thi pháp thuật, tạm thời phong ấn hình người của đệ, kẻo đệ vô cớ chạy loạn khắp nơi tiêu hao tinh khí . Bất quá khi đệ khôi phục, thuật này tự giải.”
Ta yên tâm ngồi xuống, buông Tiêu Triết ra, hướng về phía Huy Duệ vươn móng vuốt. Huy Duệ hiểu ý ôm lấy ta, ta nhịn không được cọ đến cọ đi trên cổ hắn.
“Tiểu hồ ly, cái đuôi không cần vẫy thế , cũng không phải chó mà. . . . . .” Tiêu Triết cố sức muốn tách ta ra khỏi ngực Huy Duệ, muốn ta ngoan ngoãn ngủ trên giường, ta gắt gao bám trụ vạt áo Huy Duệ, Tiêu Triết không thể làm gì được. Tiêu Triết bất đắc dĩ xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Hoài, ” Huy Duệ đem ta đặt ở trên đùi tinh tế vuốt ve, ” Khi ta đuổi tới, đệ đã là nguyên hình, toàn thân tinh khí tiết ra ngoài, thập phần dọa người. Là phàm nhân mà làm được việc này, Tiểu Hoài. . . . . .” Thanh âm Huy Duệ ngập ngừng, ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Dù sao hắn cũng không đơn giản, chính mình cũng chỉ còn lại nửa cái mạng còn gắt gao ôm đệ, khí thế thập phần làm cho người ta sợ hãi, thiếu chút nữa làm ta không thể gần đệ. Tuy là phàm nhân, nhưng vẫn dùng phương thức phàm nhân giữ ngươi.”
“Tiểu Hoài, đệ thật muốn đi cùng hắn?”
“. . . . . . Ân, chúng ta muốn đi Ân sơn. . . . . .” Thấy lời nói mơ hồ của ta, Huy Duệ mãn nguyện không hề đề cập đến chuyện này nữa.
Những ngày kế tiếp, Tiêu Triết mỗi đêm ôm ta ngủ, một lần ta tỉnh lại nửa đêm, lại nghe thấy Tiêu Triết thở dài. Ta ngẩng đầu, giẫm lên người Tiêu Triết, vươn móng vuốt sờ mặt hắn.
“Than thở tức giận cái gì?” Ta hỏi.
“Tiểu hồ ly, ánh mắt của ngươi thật sáng.”
“Than thở tức giận cái gì?” Dùng sức giẫm chân tại chỗ.
“. . . . . . Ngươi giẫm làm ta ngứa quá. . . . . .” Tiêu Triết cười. Phất tay đuổi ta đi xuống, ta không nghe. Ôm ta xoay người một cái, ta cùng hắn đều nằm nghiêng trên giường
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết hít sâu một hơi, lại nhẹ nhàng phun ra, “Có đôi khi ta cảm thấy được ta hảo vô dụng. Khi đó, ta thực không có chút biện pháp cứu ngươi.”
Ta đạp bụng hắn, “Ngươi cũng không phải yêu(này là yêu quái nha ^^), ngươi tất nhiên không có biện pháp của yêu, có cái gì mà phải thở dài. . . . . . Hơn nữa, Huy ca ca nói ngươi vẫn, vẫn. . . . . . Dù sao. . . . . . Ngươi cũng không phải vô dụng như vậy là được. . . . . .”
“Tiểu hồ ly, ngươi vì cái gì kích động như vậy?”
“Không kích động ngươi có thể sẽ chết . . . . . .”
“Ngươi không muốn ta chết?”
“Đương nhiên không muốn. . . . . . Chẳng lẽ ngươi nguyện ý nhìn ta chết?” Thấy ánh mắt Tiêu Triết ảm đạm, ta chỉ hảo nói tiếp, “Tuy rằng ngươi cũng không phải là người rất tốt, khi dễ ta vài lần, nhưng đối xử với ta không xấu. . . . . . Hơn nữa, cùng một chỗ lâu như vậy. . . . . . ít nhiều có điểm. . . . . . luyến tiếc. . . . . .” Nói ra như vậy trong lời nói có chút thẹn thùng, ta lấy móng vuốt che mắt. Nếu không có bóng đêm che dấu, mặt ta đã nóng đến cháy sạch rồi.
Tiêu Triết rất lâu không nói lời nào, ta ở một bên lúng túng khó chịu, thật sự nhịn không được lấy móng vuốt lay ngực Tiêu Triết. Tiêu Triết bắt được móng vuốt của ta, đặt trên mặt mình. Ta cảm thấy lòng bàn tay thấm ướt mèm một trận.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại Huy Duệ cùng Tiêu Triết đã ngồi lâu ở trong phòng. Chỗ phòng ở này bất quá là Huy Duệ phất tay áo hóa thành, công lực này, ta theo không kịp. Huy Duệ mỗi ngày thu thập sơn gian lam khí, lấy yêu lực tự thân làm đường dẫn, luyện thành tinh khí tiếp viện ta, Tiêu Triết mỗi ngày biến đổi đa dạng đồ ăn khiến ta rất thích, tinh thần cùng vật chất đều được thỏa mãn đến cực đại. Cơ thể của ta đã khỏe hơn nhiều.
Ta giống Huy Duệ mở móng vuốt ra, Huy Duệ hiểu ý ôm lấy ta, thập phần sủng ái. Hương vị trên người Huy Duệ rất dễ ngửi, ta thích nhất ở trên người hắn cọ đến cọ đi.
Huy Duệ xem ta thập phần không an phận cứ cọ đến cọ đi, hung hăng đánh nhẹ mũi của ta: “Nhìn ngươi hiện tại tràn trề sức sống, ngày đó thật vất vả mới bảo toàn bảy mạch của ngươi, lưu lại cho ngươi một hơi.” Ta lập tức che mũi, le lưỡi. Huy ca ca với ta đại ân đại đức, kiếp này không biết lấy gì đền đáp. Hồi tưởng lại những năm thật dài, dù ta không nhớ rõ là bao lâu, nhưng đều là tràn đầy bóng dáng Huy Duệ.
“Tiểu hồ ly, lại đây ta ôm một cái.” Ta nhìn nhìn Tiêu Triết, lại nhìn nhìn Huy Duệ. Thấy thế nào cũng đều là Huy ca ca tốt hơn.
“Không cần!” Ta cự tuyệt, tiếp tục ở trong lòng Huy Duệ làm nũng. Huy Duệ nhẹ nhàng cười, chậm rãi giơ ta lên. Ta cảm giác không ổn, hoảng sợ, sống chết ôm lấy vạt áo trước Huy Duệ. Huy Duệ lại làm như không thấy, gở móng vuốt của ta đang cắm trên quần áo xuống, ta cố gắng vươn móng vuốt về phía trước.
“Huy ca ca, huynh không cần đệ !” Ta cực kỳ bi ai. Huy Duệ mỉm cười nói: “Bên kia có người mặt tái rồi, không cần thiết ta cũng không nguyện ý kết đâu.”
Tiêu Triết tiếp lấy ta, đem ta đặt tại không trung, vẻ mặt cười xấu xa nhìn ta quẫy tới quẫy lui chân định đạp hắn.
“Tiểu hồ ly, nhìn kỹ xem, nguyên lai cái đuôi của ngươi còn rất dài, không biết kéo lên có rắn chắc không đây.” Ta lập dừng động tác lại. Móng vuốt của ta đặt lên trên cánh tay hắn, căm tức hắn. Kẻ này một bụng ý nghĩ xấu, thật sự phải đề phòng.
Tiêu Triết vừa lòng nhìn phản ứng của ta, quay đầu đối Huy Duệ cảm kích cười, tiện đà đem ta đặt ở trên đùi triển khai cơ thể của ta,(lại đè ngửa ạ =)) ) quấy rầy bụng của ta.
Ta ngứa quá quay qua quay lại, trong lòng một bên than thở Huy Duệ bán đứng mình, một bên cưỡng chế trụ lượng ra móng tay trực tiếp làm cho bàn tay tên đại gian ác kia nở hoa, không ngừng nói: “Không thể làm như vậy không thể làm như vậy, sẽ dơ lông của ta sẽ dơ lông của ta. . . . . .” Tiêu Triết rốt cục ngừng tay, còn không quên lấy bàn tay to đè ta lại, làm cho ta ngẩng đầu nhìn hắn, ta lườm hắn mắt nổi hung quang, vội vàng cuốn cái đuôi ôm vào trong ngực.
“Tiêu Triết! Ngươi hỗn đản! Ngươi lại nhiều lần trêu đùa ta! Dù sao ta cũng là hồ yêu! Không phải sủng vật của ngươi!”
“Sủng vật? Ngươi sao cảm thấy được ngươi là sủng vật?”
“Đúng! Ta chỉ là đồ chơi của ngươi, không thể bằng sủng vật . . . . . .” Ta nức nở đứng lên, càng nói càng cảm thấy một trận tủi thân khó hiểu.
“Tiểu hồ ly, ta phải sinh khí. . . . . .” Âm điệu Tiêu Triết đột nhiên trầm xuống.
Huy Duệ ở một bên hoan hỉ xem diễn bỗng nhiên phát ra một chuỗi cười khẽ, “Giờ phút này dương hỏa vẫn thịnh, không phải là lúc phong hoa tuyết nguyệt.” Ta khó hiểu. Tiêu Triết ngẩng đầu nhìn Huy Duệ cảnh cáo, khiến Huy Duệ cười to một trận.”Tiêu huynh, nếu ngươi mở miệng nói ‘ phi lễ chớ thị ’, tại hạ cũng nhất định thức thời lui ra.”(phi lễ chớ thị theo Ảnh hiểu thì là ý muốn nói Huy Duệ nhìn là bất lịch sự)
Tiêu Triết tưởng thật nheo mắt lại, ta nhìn miệng hắn môi vừa động, vội vàng buông cái đuôi quét hắn một chút. Tiêu Triết từ bỏ, Huy Duệ tiếp tục cười to không ngừng.
Một ngày ta đột nhiên hỏi Tiêu Triết: “Chúng ta đã trì hoãn rất lâu, sư phụ ngươi không vội sao?”
“Ta đã sớm đưa tin báo sư phụ, nói sẽ về muộn hơn dự tính.”
“Có nói vì cái gì hay không?”
” Không có.”
“Chẳng lẽ Tiêu đại sư cũng hiểu được ngượng ngùng?” Ta cợt nhả xem thường hắn, Tiêu Triết cũng không phản bác.
Mấy ngày sau, khí lực rốt cục hoàn toàn khôi phục, ta lại có thể biến thành hình người. Ta cao hứng ở trong sân xoay tới xoay lui, xoa tay, hoạt động gân cốt. Thấy ta khỏi hẳn, Tiêu Triết không cao hứng như Huy Duệ, hé ra mặt nửa mừng nửa không thập phần không được tự nhiên. Huy Duệ nhìn thấy, bất quá cười nhạt một tiếng, nhàn nhàn uống trà, từ từ nói: “Trên đời việc vẹn toàn đôi bên rất khó, không thể muốn cả hai được.” Lời ấy tựa hồ làm Tiêu Triết thập phần uất ức, vẻ mặt cười khổ hướng về phía Huy Duệ. Ta tức giận nhìn Tiêu Triết. Người này thật sự là quái dị, hồi trước đối đãi tử tế, hiện giờ ta sinh long hoạt hổ(ý nói đã bình phục) lại khó chịu, chẳng lẽ người này không muốn thấy ta khỏe? Ta không thích thái độ của Tiêu Triết, lại khó hiểu ý trong lời nói của Huy Duệ, cả ngày cũng chỉ có thể không ngừng hướng Tiêu Triết trừng trừng mắt.
Ban đêm, ta như thường lệ nằm trên giường, chờ nửa ngày cũng không thấy Tiêu Triết đến. Ta ở trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được, bỗng nhiên phát hiện nửa tháng qua, ta không ngờ thói quen được Tiêu Triết ôm vào trong ngực đã ăn sâu vào mình. Ta đứng dậy đi ra ngoài ngoài, thấy một thân ảnh quen thuộc, không biết sao, nhưng ta lại cảm thấy một tia hiểu rõ, tựa hồ lúc này thấy hắn là điều đương nhiên.
Ta đi đến bên người hắn, người nọ phát hiện là ta, đưa tay kéo ta ngồi xuống.
“Ngủ không được?” Ta ân một tiếng đáp lại.
“Ta cũng ngủ không được.” Người nọ cười khổ, đưa tay vuốt ve đầu ta.
Ánh trăng rất sáng, chiếu sáng lòng người (đoạn này Ảnh tự chém vì đọc chả hiểu gì a ~_~). Sau một lúc lâu trầm mặc, người nọ cúi đầu đùa nghịch tay của ta.
“Đến đây giúp ta ngủ ngon sao?” Ta đấu tranh thật lâu sau, rốt cục vẫn là mở miệng.
Người nọ đột nhiên ngẩng đầu, bên trong kinh ngạc mang theo cười khổ.
“Tiểu hồ ly, ngươi như vậy. . . . . .” Nâng nhẹ tay khẽ vuốt mặt của ta, bóng đêm dày đặc, ngón tay Tiêu Triết lạnh lẽo, như sương sớm tháng ba. Giật mình ta tựa hồ có chút hiểu được ý tứ trong lời nói của Huy Duệ ban ngày.
“Vậy, vậy. . . . . . Ta biến thành hồ ly được không?” Bắt tay Tiêu Triết, ta nắm vào lòng bàn tay. Tiêu Triết nhìn ta, vẻ mặt chăm chú, ánh mắt hắn dung nhập một màu lam, giống một đại dương sâu thẳm, từng đợt từng đợt sóng đánh vào bờ. Ta dần dần hít thở không thông khi nhìn vào ánh mắt hắn như vậy.
Tiêu Triết ôm đầu ta, một cái hôn mềm nhẹ triền miên rơi vào đó thật chặt. Tóc trên trán Tiêu Triết rơi lên mặt ta, một trận nóng đến tê dại. Tiêu Triết rốt cục buông, cười cười dắt ta.
Trở lại phòng, ta còn do dự: “Muốn ta biến thành hồ ly?” Ta hỏi lại.
Tiêu Triết lại một phen ôm ta, “Không cần, cứ như vậy.” Tim Tiêu Triết đập cách hai cái ***g ngực mà vẫn xông đến thật mạnh, một chút một chút, dần dần châm một phen hỏa, đủ để hòa tan tim ta. Hơi thở của Tiêu Triết mang đến hương vị riêng của hắn, ta giật mình tỉnh ngộ, ta ngủ cùng với Tiêu Triết như thế, cũng là lần đầu.
Mấy ngày sau, Huy Duệ đến chào từ biệt.
“Tại hạ phải hướng Tiêu huynh chào từ biệt, chuyển hướng Kì sơn.” Nhìn thấy hai mắt đẫm lệ của ta, Huy Duệ yêu quý sờ sờ đầu của ta, “Tiểu Hoài, nhớ nghe lời.” Ta không phục, ly biệt sắp tới, nhưng lại chỉ có một câu như vậy giải thích hàng vạn hàng nghìn thứ trong lời nói với ta. Ta cũng không phải tiểu hài tử, không thể giống mấy trăm năm trước ngang ngạnh túm ống tay áo hắn không cho hắn đi, hắn cũng sẽ không xoay người ôm lấy ta rồi ra đi . Huy Duệ biến mất trước mắt bất quá là công phu nháy mắt.
Ta ủ rũ ngồi ở hành lang.
“Tiểu hồ ly.” Tiêu Triết gọi tên ta an ủi ta. Ta thở dài.
“Huy ca ca vẫn luôn như vậy vân đạm phong khinh, hao hết tâm lực đã cứu ta, cuối cùng vẫn là đi được vô khiên vô quải.(ý nói không màng lưu luyến) Tên của hắn mới đúng là mang chữ phong, người với gió quả giống nhau.”
“Huy Duệ sao có thể không lưu luyến ngươi? Đó là bởi vì bên cạnh ngươi có ta, hắn yên tâm. . . . . .” Một quyền đấm tới, Tiêu Triết ôm bụng lên tiếng trả lời rồi ngã xuống.
“Ngươi ít mượn cơ hội khích lệ chính ngươi. . . . . . Tiêu Triết, ngươi không có. . . . . .” Ta vừa mới ngồi xổm xuống nhìn hắn, liền bị hắn hôn trộm.
“Ngươi. . . . . .” Vừa mới thấy còn ôm bụng té trên mặt đất run rẩy, vẻ mặt vạn phần thống khổ của Tiêu Triết lúc này cười xấu xa vì gian kế thành công, ta đang muốn tức giận, Tiêu Triết lại vội vàng đem ta ôm vào trong ngực.
“Được rồi, không cần khổ sở , đợi lúc quay về Kì sơn, tự nhiên lại được gặp thôi.”
Ta mới vừa gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bỗng phát hiện trong lời hắn nói có vấn đề.”Quay về Kì sơn? Ngươi sẽ thả ta quay về Kì sơn?”
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết nhíu mày, “Ta cũng không có bắt ngươi như phạm nhân. Ngươi cứ tự nhiên quay về Kì sơn, bất quá sẽ không là một người.”
“Ngươi. . . . . .” Ta nhịn không được cười rộ lên, “Ngươi cùng ta quay về kì sơn, ta mang ngươi đi chơi khắp nơi.”
“Ta?” Tiêu Triết làm ra bộ dáng nghi hoặc, “Ta vì cái gì muốn đi?”
“Ngươi vừa mới nói sẽ không để ta một mình. . . . . .” Ta bỗng nhiên cắn răng. Tiêu Triết cười đến thập phần trêu tức, thật giận, lại sập bẫy Tiêu ác nhân. Không thể để hắn lại làm thế nữa.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết lại hôn ta một chút, “Chúng ta cũng có thể khởi hành .” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.