Chương 9
Trữ Gian/ Ninh Gian
29/10/2017
CHƯƠNG 9
“Oa!” Ta reo lên. Hồ nước trước mắt màu xanh tinh khiết. Giống một khối bảo thạch.Hồ này tương đối giống Hoa Chương của Kì sơn, chẳng qua nước của Hoa Chương là ngũ sắc.
” Hồ này là nguồn suối linh khí của Ân sơn, tên là Bích Lạc Thiên.” Tiêu Triết cười nói.
Ta cao hứng nhảy xuống, đứng ở trong nước, nước cao không quá ngực, nhưng không có cảm giác áp bách, ngược lại còn có cảm giác thoải mái. Ta ở trong nước vận khí, quả nhiên cảm giác có một luồng khí thanh lương chậm rãi lộ ra ở trong cơ thể ta lưu chuyển. Ta hắc hắc cười rộ lên, bắt đầu tận tình ngoạn thủy. Đột nhiên, có rất nhiều hoa nhỏ màu trắng bay tới trên mặt nước, quay đầu nhìn, nguyên lai là Tiêu Triết xé một đóa hoa, kết chỉ niệm quyết, huyễn hóa ra rất nhiều hoa nhỏ này. Ta cũng hứng khởi, lấy nước làm trung gian, đem hoa nhỏ trên nước hóa thành mỹ nhân, lại hướng về phía Tiêu Triết. Nhưng Tiêu Triết kia cũng không chịu thua, ngồi ở trên bờ cùng mỹ nhân liếc mắt đưa tình. Ta sinh khí, bắn ra chỉ, mĩ nhân do tay ta sinh ra bỗng chốc biến thành nước, văng lên người Tiêu Triết. Chưa cảm thấy hết giận, liền lại nghĩ tới chuyện Tiêu Triết phát sốt, vội lên bờ, dụng chưởng kính thay hắn khứ thủy khu hàn.(ý nói vắt nước khỏi áo để tránh bị lạnh.)
Tiêu Triết đáng giận kia còn nói kích ta: “Đang tốt đẹp tại sao lại thôi. Cái gì lại chọc giận ngươi mất hứng?”
Ta đấm hắn một quyền. Ngươi biết rõ nhất còn hỏi.
“Nha nha nha, cả người ngươi ướt như vậy, ta làm sao ôm ngươi?” Nói thẳng ra như vậy, tim ta bỗng nhiên đập mạnh.
“Vừa rồi cái này còn nước. . . . . .” Ta nhỏ giọng nói thầm, đỏ mặt xoay một vòng tròn, trên người không còn giọt nước nào nữa, còn thay đổi luôn quần áo.
“Tiểu hồ ly, lại đây.” Tiêu Triết đưa tay kéo ta qua, đem ta ôm vào trong ngực.
“Đưa tay đây.” Ta theo lời.”Bên trái!” Tiêu Triết bất mãn. Ta sửa lại.
Tiêu Triết giữ chặt tay của ta, từ trong ngực lấy ra một cái ngọc hoàn. Lòng ta tiếp theo run sợ, theo bản năng muốn tránh, tiếc rằng không thể rời tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Triết đem ngọc hoàn kia đeo vào tay ta. Tức thì, một luồng khí dung nhập khí mạch của ta, chớp mắt lại biến mất không còn thấy cảm giác gì, lòng ta kinh, thầm than này thật sự là nguy.
“Tiểu hồ ly, đây chính là bảo bối gia truyền của dòng họ ta. Ngươi nên hảo quý trọng.” Tiêu Triết nghiêm trang.
“. . . . . . Nhà ngươi đến tột cùng là làm ăn cái gì không biết. . . . . . Cái gì cũng đều là bảo bối gia truyền. . . . . .” Ta cười đến chua xót.”Cái này lại là dùng để làm gì?”
“Này, ” Tiêu Triết cười khẽ, “Không phong ngươi yêu lực, bất quá nếu ngươi rời xa ta vượt qua ngàn thước, lập tức toàn thân khí huyết nghịch lưu mà chết. Bất quá, muốn đánh vỡ nó, hậu quả càng thêm thê thảm. Không tin ngươi có thể thử xem.”
Ta vội lắc đầu, bày tỏ trung thành. Lần trước phá tan Định Tức Hoàn chịu khổ còn rõ ràng ở mắt.
“Nhưng là. . . . . . Nếu ngươi đi mất, hoặc là ta bị trói thì làm sao bây giờ, vậy không phải là chết oan sao?”
“Ân, cái này. . . . . .” Tiêu Triết nhíu mày tự hỏi, tiện đà cười vui vẻ, “Cho nên ngươi phải liều mạng đi theo ta, theo dõi ta, ở lại bên người ta.” Ta trợn trắng mắt. Tiêu Triết này, quả thực là lấy mạng của ta hay nói giỡn.
“Ngươi sao lại mang tất cả bảo bối gia truyền bên người? Không sợ một ngày gặp kẻ trộm, trộm hết gia sản của ngươi?”
“Đã từng gặp qua, tiếc rằng kẻ trộm kia không có dịp trổ tài.” Nói xong còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái. Ta đỏ mặt lên, lần đó thất thủ trong lòng hổ thẹn không thôi.
“Bảo bối này đáng quý nhất, cho nên ta vẫn giao cho sư phó bảo quản thay, ngày ấy đi tìm người để lấy, kết quả bị ngươi quấy rầy, sáng nay ta mới lấy được.”
“Ngày đó? Chính là hôm ta nghe lén, không, là ngày bị hiểu lầm nghe lén?”
“Ân. Kết quả sư phụ nhất định bắt ta đi Lĩnh Trấn mua rượu cho người mới bằng lòng giao cho ta. Lĩnh Trấn kia thập phần xa xôi, hại ta ước chừng đi hai ngày.”
Ân? Hai ngày. Ta hồ nghi nhìn Tiêu Triết.”Ngươi nói ngươi biến mất hai ngày không thấy là do phải đi thay sư phụ ngươi mua rượu?”
“Đúng là.” Ta thở dài, trong lòng thầm hận lão nhân tử kia nói chuyện hù dọa.
“Sao?” Tiêu Triết hỏi.
“Sư phụ ngươi nói ngươi ra vẻ thập phần thương tâm, hại ta nghĩ đến. . . . . .”
“Cho là ta không cần ngươi?” Ta bối rối, lại đấm hắn một quyền.”Thương tâm là thật. Ta bây giờ vẫn còn. . . . . .”
A, ngươi đều nói không bức ta !
Ta xoay người, dựa lưng vào ngực Tiêu Triết, nhìn bướm bay trên mặt hồ.
“Tiêu Triết!” A, bỗng nhiên giống như nhớ tới lão nhân tử kia đã dạy ta chuyện gì. . . . . .
“Ân?”
Xong rồi, ta thật sự phải sửa? Phải sửa? Tiêu Triết thấy thái độ xấu hổ của ta, vội nói: “Chỉ cần ngươi đối tốt với ta một chút, ta sẽ thập phần hạnh phúc.”
Trong lòng ta chấn động, chậm rãi mở miệng.”A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .”
“Ân? Cái gì?” Tiêu Triết không nghe được, đưa đầu lại gần.
Ta bặm môi, cắn răng, dĩ phòng chỉ tâm can nhân bính xuất lai. (chỗ này Ảnh không hiểu được, nên để nguyên theo bản QT. Ai hiểu thì bảo giùm nha. Đa tạ.)
“Ngươi mới vừa nói gì?” Tiêu Triết hỏi, hơi thở kia ở trong lòng ta càng điểm một phen hỏa.
Tiêu Triết thập phần khó hiểu, ta bên này lại miễn cưỡng. Rốt cục nghe theo lời trái tim, ta ngẩng đầu lên, đối với hắn hét lớn: “A Triết!”
Ta đã thẹn đến muốn chui xuống đất, Tiêu Triết đáng giận kia cũng không phản ứng gì, còn nhìn thẳng vào ta. Ta vừa thẹn vừa giận, chỉ sợ giờ phút này đã biến thành hồ ly hồng. Ta giãy dụa, muốn thoát khỏi lòng Tiêu Triết, mới vừa đứng dậy, Tiêu Triết một phen giữ chặt ta, làm cho ta ngã trở về, ta chống vào ngực Tiêu Triết, cắn môi cúi đầu, nhắm chặt mắt.
Tiêu Triết vẫn là nửa ngày đều không có phản ứng, ta lại nhịn không được trộm mở mắt, liếc một cái, liền sa vào bên trong sóng mắt ấm nóng của Tiêu Triết. Tiêu Triết bắt lấy cơ hội, đối ta một trận lang hôn.
“Tiểu hồ ly, sao bỗng nhiên sửa lại xưng hô?” Ta còn thở dốc, cảm thấy thầm nghĩ chẳng lẽ nói là sư phụ ngươi bảo ta phải tăng tiến cảm tình?
“Có phải sư phụ ta đối với ngươi nói gì đó hay không?” Ta bị sặc một chút, ho khan hai tiếng.
“Ai, ” Tiêu Triết vừa vỗ nhẹ lưng của ta, vừa nói, “Sư phụ nói cái gì, ngươi kỳ thật không cần để ý tới. . . . . .”
“A, vì sao? Hắn không phải giống phụ thân ngươi sao?” Nói xong tự thấy nói vậy không ổn, bất giác mặt lại đỏ lên.
Tiêu Triết một trận cười khổ.
“Lại nói tiếp, sáng nay vì cái gì hắn chửi?” Ta rốt cục nhớ tới chuyện ta vốn muốn hỏi.
“Ngươi thật sự muốn biết?” Tiêu Triết nhìn ta, trong ánh mắt rất là bỡn cợt. Xem nhẹ ánh mắt hắn, ta trấn trọng gật đầu.
“Kỳ thật, lão nhân gia chính là giận ta không làm đến nơi.”
“Không làm đến nơi?”
“Ân, giận ta tối hôm qua không đem ngươi áp đảo. . . . . .” Tiêu Triết cười khẽ đứng lên, ta nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin.
“Sao có thể? . . . . . . Sư phụ ngươi. . . . . .”
“Sư phụ chính là như vậy. . . . . . Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết ngừng một chút, “Nên có phải tối hôm qua. . . . . . cũng là sư phụ ta, dạy ngươi cái gì?” Ta le lưỡi, không thể nói hắn cái gì cũng chưa giảng, cũng không thể nói hắn nói gì đó, hắn nhiều nhất chính là phong khinh vân đạm cường điệu rất nhiều lần “Phải chủ động” mà thôi. . . . . .
“Ai. . . . . .” Tiêu Triết ấn ấn thái dương, “Sư phụ thật sự là. . . . . .”
“Sư phụ ngươi, rốt cuộc là bị làm sao. . . . . . A. . . . . .”
“Ngươi có thể biết sư phụ ta thích cái gì?” Ta thành khẩn lắc đầu.
“Uống trà, uống rượu, ” sau đó chỉ chỉ chính mình, “Giả khóc, ” nói xong lại chỉ mũi ta, “Cùng người khác cãi nhau, làm nũng, còn có thích nhất. . . . . . đem chuyện người khác biến thành lộn xộn. . . . . .” Tiêu Triết cười khổ, “Ta từ nhỏ không biết bị người làm khổ bao nhiêu lần. . . . . .”
Ta nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mấy cái răng nanh run lên. Trong lòng thấy đồng cảm với Tiêu Triết.
“Vậy sư phụ ngươi mỗi khi chọc giận ta, cũng chỉ là. . . . . . hứng thú?”
“Ân. Sư phụ không nói nhưng ta biết, lão nhân gia kỳ thật thực thích ngươi. Vốn bởi vì từng có hồ yêu đã cứu sư phụ một mạng, cho nên sư phụ thích nhất hồ yêu. Mà ngươi, lại là loại hình sư phụ ta thích nhất.”
“Bởi vì xinh đẹp?”
Tiêu triết vỗ vỗ mặt của ta, “Bởi vì, ngốc. . . . . . Ai, tiểu hồ ly. . . . . .” Ta tức giận bỏ đi.
“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết đuổi theo kéo tay của ta, ta giật ra, Tiêu Triết đành phải đem cả người ta mà ôm.
“Ngốc mới là đáng yêu.”
“Ngươi cũng không cần nói ngốc, chỉ nói đáng yêu a?” Ta bất mãn.
“Hảo hảo hảo, ” Tiêu Triết xoa đầu của ta, “Tiểu hồ ly, kêu lại hai tiếng nghe một chút?”
Ta há to, nhất thời hai tiếng thét chói tai vang vọng sơn gian, chim kinh hãi bay loạn vô số.
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết giận đến tái mặt.
Ta giương mắt nhìn hắn, mây đen dầy đặc bao phủ mặt hắn trông thập phần buồn cười.
“Làm gì trừng ta? Lời ngươi bảo ta đã làm mà vẫn còn không vừa lòng, thật khó hầu hạ!” Ta vô tội nhìn hắn.
“Tiểu hồ ly, ngươi phải cố ý chọc ta sinh khí?”
“Đúng rồi, sư phụ ngươi tìm ngươi trở về đến tột cùng là vì chuyện gì?” Ta bỗng nhiên nhớ tới.
“Ân? Ngươi nói hay là ta nói?” Tiêu Triết khiêu lông mi, cùng vẻ mặt ai dám chọc đại gia ta.
“. . . . . .” Được rồi được rồi, quên đi không cùng hắn so đo. Nhìn hắn lộ ra một bộ tiểu hài tử tính nết, ta cũng không bướng bỉnh nữa, ngọt ngào đưa lên một tiếng: “A Triết!”
Tiêu Triết lập tức cười rộ lên, thập phần vui vẻ. Đưa tay nhẹ nhàng nhéo má của ta.”Kỳ thật không có gì đại sự, sư phụ chính là nói ta xuống núi lâu, người cảm thấy nhàm chán .” Ân, có lẽ chân tướng là không ai nghe hắn giả khóc, không ai để hắn khi dễ .
Trở lại sân, liếc mắt một cái liền thấy sư phụ hắn.
Ta nói lầm bầm kỉ kỉ, nhìn thấy hắn, thập phần mất tự nhiên.
“Sư phụ, ” Tiêu Triết chú ý tới sắc mặt của ta, “Đồ nhi có chuyện muốn nói với sư phụ.”
“A a a a, hôm nay có lão Hữu thỉnh vi sư đi chơi cờ, vi sư đang muốn xuất môn, đồ nhi có nói cái gì, đợi vi sư trở về nói sau.” Nói xong, lão nhân tử kia quét chân, rời đi .
“A Triết, sư phụ ngươi phải đi bao lâu?”
“Ha ha ha ha, không uổng công lão phu một phen khổ tâm, lưu manh hồ ly trẻ nhỏ dễ dạy! Lão phu đi mấy ngày sẽ quay về! Đồ nhi ngoan tốt hơn nên tiến(ý nói tranh thủ mà…)! Lão phu đi!” Bỗng nhiên từ đầu tường toát ra lời nói dọa ta một cú sốc!
” Hừ, người như vậy mà cũng chơi cờ. . . . . .” Ta châm chọc.
“Ân, nên là, phải cùng người cãi nhau. . . . . .” Ta không nói gì liền nhìn Tiêu Triết.
Đáng giận, bị hắn nghe được, về sau lại để hắn châm biếm nhược điểm của ta.
Ta chính tâm nghĩ về sau nếu bị châm biếm ứng đối như thế nào, đảo mắt đã gặp vẻ mặt Tiêu Triết có chút đăm chiêu.
“Ân, tiến tới. . . . . .” Nói xong, chuyển ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn ta. Lòng ta vô cùng bối rối, chỉ có thể đối với hắn không ngừng cười gượng.
Lão nhân đi rồi, ta cùng với Tiêu Triết tiếp theo xuất phát, du sơn ngoạn thủy, Tiêu Triết mang ta xem ngân hà phi bộc của Ân sơn, tinh quang thanh giản, bàn thạch sa động, ta vui chết đi được, khi trở về đã là hai tuần sau. Ta vừa đi vừa ăn, trên tay đang cầm một tiểu hồng quả Tiêu Triết hái cho ta.
Vào sân, phát hiện cổ bạc lão nhân đã đang ngồi trong phòng. . . . . . Hai mắt nước mắt liên liên. . . . . .
“Sư phụ! Người, đây là làm sao vậy?” Tiêu Triết rất lo lắng. Ta ngơ ngác nhìn theo.
Lão nhân tử kia nhìn đồ đệ hắn, lại nhìn ta, lại nhìn đồ đệ hắn, lại nhìn ta, cuối cùng rốt cục oa một tiếng khóc ầm lên: “Nhân đại bất trung lưu a, Tiểu Triết, ngươi cũng sắp là người của người khác. . . . . . Sư phụ dưỡng ngươi lớn như vậy, cuối cùng vẫn phải giao cho người khác a! Vi sư rất cam a!”
Ta đỏ mặt lên, còn Tiêu Triết lại là thanh một trận bạch một trận.
“Sư phụ. . . . . . người nói như thế giống như muốn đem đồ nhi ra ngoài? Bất luận như thế nào, đồ nhi cũng không phải là thú đó.” Ta ở phía sau hắn trộm đá hắn một cước.
“Tiểu Triết, ngươi về sau đến nơi khác ở, sư phụ một mình sống như thế nào a!”
“Sư phụ, ” Tiêu Triết thở dài, đem ta kéo đến phía trước, “Chúng ta thỉnh thoảng sẽ về thăm người. Sư phụ không cần lo lắng.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên.”
Lão nhân tử kia lau nước mắt, rốt cục nghiêm mặt nói: “Tiểu Triết, thời điểm gấp gáp, mau chuẩn bị đi thôi. Ai ngờ ngươi lại đi nơi nào lâu như vậy mới trở về, ba ngày sau tân nương tử sẽ đến đây, không được để vi sư mất mặt a.”
“Cái gì? Cái gì tân nương tử?” Tiêu Triết hiển nhiên không hiểu.
” Tân nương tử của ngươi a, chính là con gái Kiều bá bá của ngươi là Ôn Ôn a. Như thế nào ngươi đã quên, tiểu tử ngươi mới tám tuổi đã đòi cưới người ta , lúc này ta và Kiều bá bá ngươi chơi cờ đã hết sức thương nghị, liền đem hôn sự này định rồi. Ba ngày sau, Ôn Ôn muốn lên đây ở lại, chúng ta phải chọn ngày lành.”
Ào ào, ta nghe được thanh âm cái gì đó rớt, cúi đầu nhìn, nguyên lai không biết tay của ta thả lỏng từ khi nào, trái cây toàn bộ rơi hết trên mặt đất, sôi nổi lăn lăn thật xa.
“Ôn Ôn? Nàng không phải. . . . . .”
“Nàng chính là vẫn nghĩ đến ngươi, lần này đến nhà nàng, còn hỏi ngươi còn nhớ lời hứa năm đó không. Tiểu nha đầu này, bộ dạng thật sự là tươi ngon mọng nước, pháp thuật cũng tu đắc hảo, vi sư thật sự là càng nhìn càng thích. . . . . .”
“Sư phụ!” Tiêu Triết lôi kéo ta thật mạnh, ta sớm không còn nghe thấy giờ, giờ phút này chỉ muốn chạy đi.
“Sư phụ. . . . . .” Tiêu Triết liều mạng muốn biện bạch, nhưng là ta một chữ cũng không muốn nghe. Ta quyết thoát thân, bay nhanh trốn trở về trong phòng, khóa cửa, còn hết hy vọng đem tất cả bàn ghế chặn ở cửa.
“A Triết muốn thành hôn!” Ta ôm đầu đau khổ nằm trên giường . Cái lão nhân tử kia, rõ ràng là hận ta vô cùng, nào có một chút ý tứ thích ta?
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.”Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly! Mở cửa a! Sự tình không phải như thế! Sư phụ bất quá là đùa vui mà thôi! Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly!”
Đùa vui? “Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly!” Tiếng gọi ngoài cửa không ngừng. Chuyện này có thể mang ra nói giỡn sao?
“Tiểu hồ ly, ta phải phá cửa !” Tiếp theo, oanh một tiếng, tất cả bàn ghế đều bị dời đi, mà không có hư hao. Cửa phòng mở ra, trong phòng một trận tro bụi tung bay.
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết ôm chặt lấy ta.
“Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly, không cần tin, sư phụ chính là bịa chuyện. . . . . . Tiểu hồ ly.” Tiêu Triết mạnh mẽ nâng khuôn mặt trốn tránh của ta, làm cho ta nhìn thẳng vào hắn.”Tiểu hồ ly, chẳng lẽ ngươi lại không rõ sao? Ta như thế nào lấy người khác ngoài ngươi.”
“. . . . . . Thật sự?”
“Đương nhiên. Ta thành tâm, có trời chứng giám!”
Ân, ta ngừng nước mắt, dùng quần áo Tiêu Triết lau nước mũi. Tiêu Triết cười cười, ấn ấn trán ta, ta thoáng an tâm.
“Đúng rồi!” Ta đẩy mạnh ra hắn, “Ngươi tám tuổi đòi cưới Ôn Ôn gì đó, là chuyện gì xảy ra!” Ta nhéo áo Tiêu Triết đích, thập phần hung thần ác sát.
“Ách. . . . . . Đó là. . . . . . Còn nhỏ không biết, còn nhỏ không biết. . . . . .” Tiêu Triết lập tức bồi thượng khuôn mặt tươi cười.
“Còn nhỏ không biết là có thể tùy tiện lập hôn ước với người khác sao?” Ta đánh vào không khí, “Ta sống lâu như vậy cũng không có tùy tiện đối người khác nói chuyện này. . . . . . Ngươi. . . . . .”
“Vậy ngươi hiện tại nói, nói ngươi gả cho ta.”
“. . . . . . Ai muốn gả cho ngươi! Mắt bị mù!” Ta quay người đi.
“Đi, tiểu hồ ly, chúng ta đi tìm sư phụ nói rõ ràng.” Tiêu Triết nói xong kéo ta đi ra ngoài, đến lúc tới phòng lão nhân kia, không thấy thân ảnh lão nhân đâu cả. Trên bàn duy nhất hé ra tờ giấy: “Tiêu Triết con, đối xử tử tế Ôn Ôn, vi sư đi Lĩnh Trấn mua rượu, đi xong sẽ quay về.”
Ta tối sầm mặt. “Đáng giận!” Tiêu triết một quyền đấm vào bàn, “Vậy mà lại để sư phụ đi mất . . . . . . Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly!”
Cái gì thôi, cuối cùng Kiều Ôn Ôn kia cuối cùng vẫn tới! Ta sinh khí xuất môn, hai ba bước đã nhảy phốc lên cây, mặc Tiêu Triết khuyên như thế nào cũng không xuống.
“Tiểu hồ ly, Ôn Ôn chỉ là đến ở vài ngày, không hơn. . . . . . Tiểu hồ ly. . . . . .”
Đến khi mặt trời ngả về tây, không trung mây đen dầy đặc, xem chừng mưa sắp buông xuống, Tiêu Triết dưới tàng cây vô kế khả thi, sợ ta bị thương ngoài ý muốn không dám đi lên bắt ta, lại không an tâm chút nào, đứng dưới càng không ngừng giải thích. Nhìn hắn miệng khô lưỡi khô, thần tình lo lắng, hận không thể lao tới bắt ta, ta nhẹ nhàng nhảy xuống, Tiêu Triết vững vàng tiếp được ta.
“A Triết, ta đói bụng.” Ta nói, “Cũng không phải là đau lòng vì ngươi mới xuống!” Ta bổ sung.
“Đúng đúng đúng!” Tiêu Triết cười đồng ý.
Ba ngày giây lát mà qua, lão nhân tử thật không trở về, Kiều Ôn Ôn đúng hạn tới. Ta đánh giá nữ tử này, rất không cam tâm thừa nhận nàng xác thực rất được, nhưng so với ta vẫn là kém rất xa. Tiêu Triết quen nhìn bộ dạng của ta, chắc sẽ không bị nàng mê đảo chứ? Ta thập phần lòng dạ hẹp hòi nghĩ.
“Tiêu ca ca, đã lâu không gặp.” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, “Ai, vị này chính là. . . . . . Di, vị này không giống ta, rốt cục là . . . . .”
“Không dám, ta là Ngân hồ Kì sơn. Bỉ nhân tục danh Hoài Phong.” Ta tức giận đáp lời nàng. Nàng tò mò nhìn chằm chằm ta: “Nguyên lai là ngân hồ Kì sơn. Ta vẫn nghĩ muốn chính mắt trông thấy, vì thế đi qua Kì sơn vài lần, nhưng một lần đều không có gặp qua.” Lòng ta phẫn nộ, ngân hồ Kì sơn là sinh vật trân quý, há có thể để cho ngươi tùy tiện nhìn sao.”Ngươi vì sao ở nơi này với Tiêu ca ca?”
“Ta cùng với người này đánh đố, nhà cửa người này đã bại bởi ta, hiện tại đây là chỗ ở của ta, hắn là khách trọ!” Vừa mới dứt lời, trên đầu đã bị đập một cái.
“Ôn Ôn, tiểu hồ ly thích nói bừa, đừng để ý đến hắn. Biết muội muốn tới, đã quét tước phòng đón khách, ta dẫn muội đi xem.” Nói xong liếc mắt nhìn ta một cái, liền ở phía trước dẫn đường đi.
Kiều cô nương kia có lẽ tò mò quan hệ của ta cùng Tiêu Triết, liên tiếp quay đầu lại nhìn ta, hại ta đành phải thu hồi miệng định nói đổi thành cắn môi dưới.
Bàn ăn đêm đó bày rất nhiều đồ ăn ta không thích.
“Tiêu ca ca, thực may huynh còn nhớ rõ sở thích của muội.” Hừ, nguyên lai là nàng thích ăn.”Không thể tưởng được tay nghề Tiêu ca ca so với Chân bá bá lại tốt như vậy.” Hừ, ta đã sớm khích lệ hắn , ngươi chậm.
“Kia cũng là sư phụ dạy dỗ tốt.” Thấy hai người các ngươi cười ta cười lại, cũng không cần quên ăn cơm chứ!
“Tiểu hồ ly, ” rốt cục chuyển hướng ta, “Hảo hảo ăn cơm.”
Hừ, ta rõ ràng vẫn đang hảo hảo ăn cơm, mắt ngươi mù! Ta không cam lòng trừng mắt hắn.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết khẽ cười một tiếng, gắp một quả trứng hấp cho ta, “Đừng chỉ lo ăn cơm, ăn rau nha.” Trong lòng ta không thoải mái, ngẩng đầu lại bắt gặp Kiều cô nương dùng ánh mắt thập phần tò mò nhìn ta. Nàng có lẽ suy nghĩ, nguyên lai hồ ly ăn kê cũng phải trải qua một phen nấu nướng, thập phần giỏi kiến thức. Đáng tiếc, ta không phải luôn như vậy.
Ta nghe lời yên lặng ăn rau, yên lặng ăn cơm. Tiêu Triết nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của ta, cũng không biết là an ủi ta hay là khích lệ ta.
Ta một bên câu được câu không ăn cơm, một bên câu được câu không nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Càng nghe càng đến tức. Nói đến nói đi đều là Tiêu Triết mà ta không biết đích. Ta không biết Tiêu Triết tới mười tuổi rồi còn có thể sợ sâu lông, không biết Tiêu Triết mười một tuổi đào tổ ong vò vẽ kết quả chính mình bị tổ ong vò vẽ đốt, không biết khi Tiêu Triết mười hai tuổi bị sư phụ hắn phạt quỳ suốt một ngày đêm hôm sau bắt đầu sốt cao, đương nhiên cũng không biết Tiêu Triết mười ba tuổi mười bốn tuổi mười lăm tuổi làm chuyện như vậy như vậy. Tiêu Triết cái gì cũng đều không nói với ta, ta nghĩ cũng chẳng nên xen mồm vào.
Thật vất vả ăn xong một chút cơm, đang chuẩn bị chạy đi thông khí, thanh âm ôn nhu của Kiều cô nương kia lại truyền đến, khiến ta phải ngồi lại, trong nháy mắt không thể động đậy.
“Tiêu ca ca, ” Kiều Ôn Ôn một bên thu bát đũa, vừa nói: “Muội đi rửa chén.” Bất quá đây lại là một câu nói bình thường, nhưng là làm cho ta như bị kim đâm.
“Ôn Ôn vẫn vậy từ nhỏ, ” Tiêu Triết vui vẻ cười rộ lên, “Bất quá muội là khách nhân, như thế nào có thể để cho khách nhân rửa chén. Muội đi nghỉ ngợi trước, viện này kỳ thật muội cũng quen thuộc, ta sẽ không dông dài .” Nói xong, Tiêu Triết bưng bát đũa đi ra ngoài.
Trong nhà ăn chỉ còn lại có ta cùng Kiều Ôn Ôn, ta cả người không được tự nhiên, kiên trì đi đến trong sân, ngồi ở bên cạnh giếng. Cũng may Kiều Ôn Ôn không đến cùng, xem chừng đã muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Ta ở bên cạnh giếng đi đi lại lại, bước đi thong thả. Ta nhìn bên trong sân, vẫn là không nhịn được chạy đi.
“Tiểu hồ ly?” Tiêu Triết vây quanh, “Như thế nào lại đến trù phòng?”
“Ta. . . . . .” Ta nhảy đến phía sau hắn, nhìn đông nhìn tây một cái, “Ta đến, giúp ngươi rửa chén!”
Tiêu Triết sững sờ ở bên chậu nước, dùng biểu tình buồn cười nhìn ta.
Ánh mắt Tiêu Triết rõ ràng khó có thể tin làm cho ta không phục, ta tiếp theo nói, “Người lúc còn nhỏ cũng không phải chỉ có Kiều Ôn Ôn, ta cũng có thể giúp ngươi rửa chén.” Tiêu Triết cau mày, khóe miệng run run cơ hồ sắp cười to. Ta mở miệng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không phải khách nhân. . . . . .” Ta đến bên cạnh Tiêu Triết, ngả đầu lên vai hắn.
Tiêu Triết lắc đầu, cười than thở một tiếng, “Ngươi sẽ sao? Tiểu hồ ly.” Thanh âm thập phần say đắm.
“. . . . . . Ngươi có thể dạy ta thôi, ta thông minh như vậy, từ nhỏ dù học cái gì đều là một lần là biết.”
Tiêu Triết đồng ý. Vì thế hai người bốn tay lẫn lộn bắt đầu rửa chén. Khi việc đã xong không trung đã biến thành màu xám, phòng bếp thắp lên ngọn đèn nhỏ. Tuy rằng cái giá của lần học tập này là hai cái bát một cái đĩa, một thân, à không, hai thân đầy nước, nhưng Tiêu Triết giống như là thực vui vẻ, ta cũng thấy được trong lòng thật là ngọt ngào.
“Tiểu hồ ly, ta phải báo đáp ngươi.” Ánh mắt Tiêu Triết đựng ý cười nồng đậm.
“Bởi vì bận rộn chuẩn bị đón Ôn Ôn, ta đã mồ hôi đầy người.”
“Ân? Kia cùng ta có cái gì quan hệ.” Ta bất mãn, lại nói đến Ôn Ôn kia.
“Đương nhiên là có quan hệ.” Ánh mắt cười của Tiêu Triết đến càng ngày càng gần, khóe miệng nhếch lên càng ngày càng cao, “Bởi vì nước ấm ta chuẩn bị có rất nhiều rất nhiều rất nhiều.” Tiêu Triết bắt được tay của ta, ta theo bản năng muốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, “Ngươi giúp ta rửa chén sạch sẽ như vậy, lại biến chính mình thành một thân đầy mỡ, ta chỉ hảo giúp ngươi rửa .”
“Cái gì?” Ta hoài nghi lỗ tai của ta.”Ngươi xem, ” Tiêu Triết nâng mặt của ta lên, “Còn dính không ít bụi bếp.”
Tiếp theo, Tiêu Triết không nói hai lời đem ta ôm ngang eo. Ta cả kinh kêu to, thấy Kiều Ôn Ôn nghe tiếng mở cửa tò mò nhìn ra bên ngoài, ta mở miệng.
“A Triết, thả ta xuống.” Vào hậu viện phòng tắm ta hô nhỏ.
“Tuân mệnh.” Tiêu Triết cười khanh khách đem ta đặt ở trên tấm đệm mềm mại, bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo ta.
“A Triết!” Ta lớn tiếng kháng nghị.
“Tiểu hồ ly, ta bất quá là muốn giúp ngươi tắm rửa.” Tiêu Triết cười xấu xa nói, “Không cần thẹn thùng như vậy, ngươi đã quên, ngươi lúc đầu gặp ta, ta đã từng giúp ngươi tắm.” Ta đỏ mặt lên, nhớ tới bộ đồ tên móc túi làm vật hi sinh của mình. Tiêu Triết lại bắt đầu động thủ, ta ngăn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta. . . . . . Để ta tự làm. . . . . .” Tiêu Triết vừa lòng nhìn ta đề nghị tự cởi áo, tháo thắt lưng, một bên đổ nước ấm vào bồn tắm lớn.
“A Triết. . . . . . Ngươi. . . . . . Có thể đem ánh mắt dời một chút. . . . . .” Tiêu Triết nhìn thẳng vào ta, thập phần thẹn thùng. Tiêu Triết cười cười, quay đầu đi, ta quay lưng lại, cẩn thận bỏ nốt lớp nội y cuối cùng, bỗng nhiên bên hông bị ôm chặt, vẫn là cánh tay kia. Ta còn không kịp kinh hô, đã bị kéo vào trong nước. Nước ấm lập tức tràn tới, ta ở trong nước ôm chặt lấy chân.
“Tiểu hồ ly, ngươi căng thẳng như vậy, mặt hồng như vậy, giống như không phải tắm rửa, mà là bị luộc.” Ta bực mình, hất nước lên mặt hắn.
“Ngươi đừng nhìn!” Nước này trong suốt thấy đáy, Tiêu Triết trên cao nhìn xuống, làm cho ta thập phần xấu hổ.”A Triết. . . . . .” Tiêu Triết không có ý lui bước, ta đành phải lui bước , “Ngươi, cho ta chút cánh hoa đi. . . . . .” Nói xong, Tiêu Triết đã cười rộ lên.
“Ngươi cũng không phải nữ hài tử, làm sao học người ta thả hoa vào bồn tắm.”
“. . . . . .” Ta á khẩu, “Tóm lại, ngươi đừng nhìn!”
“Không nhìn sao được, ta đang muốn giúp ngươi tắm rửa!”
“Nếu không như vậy, ” Tiêu Triết cúi lưng xuống, ghé vào cạnh bồn, “Ta cũng cởi, cùng ngươi tắm, như vậy sẽ công bằng phải không?” Nói xong, đã động thủ thoát khởi quần áo.
Ta không thể động đậy, ánh mắt lại không biết hướng chỗ nào, thập phần quẫn bách, chỉ có thể học đà điểu nhắm mắt lại. Nước trong bồn gợn rung chuyển, tiếp theo trong chớp mắt, tiếng cười khẽ của Tiêu Triết đã tiến đến bên tai.
“Tiểu hồ ly.”
Ta bị dọa nhảy dựng. Sau đó ta cố gắng tránh bị hắn bắt . . . . . .
“Ngươi căn bản là bởi vì chơi cho đã. . . . . .” Ta vô lực tựa vào bên bồn, mặc Tiêu Triết thay ta lau ngực.
“Này đương nhiên là một trong những nguyên nhân.” Tiêu Triết thập phần đắc ý với thỏa hiệp của ta.”Tiểu hồ ly, da của ngươi thật đẹp. . . . . .”
” Đương nhiên. Mỗi người đều nói như vậy.” Ta đáp.
“. . . . . . Mỗi. . . . . . người?” Tay Tiêu Triết ngừng lại.
“Cha ta, mẹ ta, còn có Huy ca ca.”
“Huy Duệ?”Tay trên đùi bỗng nhiên buông lỏng, “Huy Duệ từng tắm cho ngươi?”
“Ân, khi không có ai, Huy ca ca liền giúp ta tắm, mỗi lần đều khen da ta đẹp.”
“. . . . . .” Tiêu Triết xoay người ta, “Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Ân?”
“. . . . . . Quên đi, ” Tiêu Triết than nhẹ một hơi, nói tiếp: “Ngốc ngươi giúp ta chà lưng được không?”
“Cáp a?”
“Ân, chúng ta phải tắm mau một chút, Ôn Ôn người ta còn chưa có tắm đâu.”
“. . . . . . Vì cái gì lại nhắc nàng?” Ta đoạt lấy khăn tắm trên tay Tiêu Triết, dùng đầu ngón tay đâm bờ vai của hắn: “Thôi! Ngay! Đi!” Tiêu Triết còn chưa hết hy vọng nói: “Tiểu hồ ly, ngươi có thể ôn nhu một chút. . . . . .” Những lời này Tiêu Triết nhất định cố nén ý cười, thế cho nên ngay cả ngữ điệu cũng có vẻ buồn cười.
Lưng Tiêu Triết thập phần rắn chắc, ta không cố gắng dùng sức chà, nhìn thấy da hắn chậm rãi biến hồng, trong lòng không khỏi nhớ tới lần đầu nhìn thấy thân thể Tiêu Triết. Bất quá khi đó không có nhìn đến lưng.Trong lòng ta nói thầm, không khỏi cảm thấy hợp mắt.
“Tiểu hồ ly!” Thình lình xảy ra một tiếng thở nhẹ, ta sợ tới mức để khăn tắm rơi vào trong bồn.
“Tiểu hồ ly, không yên lòng, suy nghĩ chuyện gì?”
“. . . . . . Chà lưng xong rồi.”
“Nhưng mà, ta cũng không chỉ có lưng mà thôi.” Tiêu Triết quay đầu cười hì hì nói.
“Ngươi!”
“Tiểu hồ ly, coi như lại là một tâm nguyện của ta đi.”
“. . . . . . Như vậy cũng coi như là tâm nguyện? Thực không đứng đắn.”
“Đương nhiên là tâm nguyện, ta còn có rất nhiều tâm nguyện muốn cùng với ngươi thực hiện, nhưng không nóng nảy, để từng việc từng việc đến.”
Tiêu Triết thản nhiên nói, hết thảy giống như đương nhiên. Ta giật mình, mới biết được nguyên lai cái gọi là cảm động là cảm giác như vậy. Trong lòng thực ngọt, cái mũi thực cay, nhưng là một chút cũng không khó chịu.
“Thực lòng tham, cẩn thận sẽ bị trời phạt.” Ta cúi đầu, cố gắng bình phục tâm tình.”Quay lại đây.”
Tiêu Triết chậm rãi quay lại, ta quỳ gối trước người hắn, dòng nước ôn nhu như dung nhập cùngcảm xúc của ta, cùng hắn nhẹ nhàng lưu chuyển. Ta cẩn thận chà ngực Tiêu Triết cùng cánh tay. Tiêu Triết lẳng lặng nhìn ta chăm chú, ta có cảm giác bị ôm từ đầu đến chân, không biết là vì nước, hay là ánh mắt hắn.
Chà xong nửa người trên, ta thoáng lưỡng lự, nhưng vẫn đưa tay hướng về chân Tiêu Triết. Tiêu Triết dời tầm mắt thôi nhìn chăm chú ta, đầu hướng nóc nhà.
Thời gian chưa từng chậm thế này. Trong đầu ta chỉ có tiếng tim mình đập. Tiêu Triết thần sắc bình tĩnh, tựa vào thành bồn. Nước dần dần lạnh đi, nhưng ta lại dần dần nóng lên. Biến hóa của Tiêu triết rõ ràng như thế ở trước mặt ta.
“A Triết. . . . . .” Ta khẽ gọi.
“Khó kìm lòng nổi.” Tiêu Triết cười khổ.
Ta mím môi suy nghĩ, Tiêu Triết khôi phục tư thế ngửa đầu. Ta quyết tâm, tiến tới, khẽ hôn yết hầu Tiêu Triết.
Tiêu Triết rõ ràng kinh ngạc nhìn ta.”Nhắm mắt lại.” Ta nhẹ giọng nói. Tiêu Triết thuận theo nhắm hai mắt lại. Ta đưa tay hướng vật nóng rực của Tiêu Triết. Tiêu Triết ở dưới tay ta rõ ràng run lên. Ta cắn môi, Tiêu Triết ngửa đầu không ngừng thoát ra tiếng rên trầm thấp.
Lúc sau nước hoàn toàn nguội lạnh, chúng ta rốt cục rời khỏi bồn.
Ta cùng Tiêu Triết yên lặng mặc quần áo.
“Tiểu hồ ly.” Vẫn là Tiêu Triết đánh vỡ trầm mặc, đưa tay kéo ta, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của ta, hôn tóc ta.
“Giờ không còn sớm , ” ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Ôn Ôn còn chưa tắm đâu.”
“. . . . . . Như thế nào hiện tại lại là ngươi nhắc tới nàng.” Tiêu Triết cười khẽ cắn tai ta.
“Quần áo cũng không mặc.” Ta than thở, mặc áo cho hắn, “Ngươi mau đổi nước đi, tối nay, nói không chừng ngươi Ôn Ôn kia sẽ ngủ lại.”
“Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Không cần theo!” Ta hô nhỏ, Tiêu Triết ngẩn ra, ta lại cuống quít bổ sung nói: “Ta biết đường, ta tự trở về phòng ngủ.” Nói xong, ta bước nhanh rời khỏi phòng tắm. Đi vào tiền viện ban đêm, chạy đến bên cạnh giếng ngồi xuống, ta hít sâu, cùng gió đêm, mới rốt cục cảm thấy được độ ấm trên mặt hạ xuống một chút.
Khi Tiêu Triết vào phòng, ta đang bọc chăn miên man suy nghĩ. Tiêu Triết nhẹ nhàng vạch chăn, nhẹ nhàng tiến vào.”A Triết.” Ta gọi.
“Ta còn nghĩ đến ngươi đã ngủ.” Tiêu Triết sờ sờ đầu của ta. Ta tìm một cánh tay Tiêu Triết, ôm chặt lấy, ngáp một cái thật to, đặt đầu ở vị trí ta thích nhất, cuối cùng ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, hiếm khi Tiêu Triết còn ở bên thế này. Ta buông cánh tay Tiêu Triết ra, khẽ dụi mắt, lẩm bẩm hai câu. Nhìn thấy Tiêu Triết đang dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn ta, ta không khỏi hứng khởi. Hôn nhẹ một cái lên mặt hắn, “A triết ——” ta ôm cổ hắn cọ cọ.
Tiêu Triết ngứa không chịu được, thấp giọng cười rộ lên.” Khi ngươi tỉnh lại nguyên lai đáng yêu như vậy, xem ra ta thật sự bỏ phí không ít cảnh hay.” “Cái gì cảnh hay, ta là còn tùy người. . . . . .”
Tiêu Triết ấn mũi ta.”Nói đúng, tiểu hồ ly của ta không thể tùy tiện để cho người ta nhìn. Một mình ta là đủ, cảnh hay là của mình Tiêu Triết ta.”
“Ngươi là ai chứ!” Ta đẩy hắn, tỏ vẻ kháng nghị. Sau đó đứng lên đi rửa mặt. Ta rửa mặt xong Tiêu Triết vẫn còn ở trên giường không hề động tĩnh.
“Ta thấy ngươi hôm nay chịu khó như vậy, nghĩ đến ngươi sẽ đưa khăn rửa mặt cho ta.” Tiêu Triết nháy mắt mấy cái nhìn ta.
“Ngươi có tay có chân, dựa vào cái gì?”
“Chính là. . . . . .” Tiêu làm ra vẻ khổ, “Tay của ta rất tê. . . . . .” Lời nói thê lương bi ai. Ta tự biết đuối lý, cũng không muốn cãi nhau nữa, lấy khăn, đưa cho hắn. Thế nhưng Tiêu Triết đáng giận kia ngẩng mặt nhắm mắt lại, vẻ mặt chờ đợi. Ta rốt cục tức giận, đem khăn chụp ở trên mặt hắn.”Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!” Ta đứng lên.
“Nhưng mà. . . . . .”
“Ngươi rõ ràng còn có một tay!”
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết bất đắc dĩ ngồi lên, tự mình lau mặt.”Tiểu hồ ly ngươi thật sự là. . . . . .” Tiêu Triết hình như có bất mãn, cau mày, không ngừng than thở.
“Ta đói bụng!” Ta lớn tiếng tuyên bố, ngắt lời lầm bầm của hắn. Tiêu Triết nhìn ta, bất đắc dĩ mặc quần áo xuống giường. Tấm lưng kia lộ ra rất nhiều ý thê lương, làm cho ta cũng nhịn không được động lòng trắc ẩn.
“A Triết, ” ta giữ hắn lại, “Cùng lắm thì. . . . . . Ta buổi tối sẽ giúp ngươi. . . . . .”
“Tắm rửa?” Tên kia nháy mắt tinh thần tỉnh táo.
“. . . . . .” Ta trừng hắn liếc mắt một cái đi ra khỏi phòng. Đáng giận, cái gì ta cũng đều chưa nói!
Tiêu Triết mặc quần áo đuổi theo, kéo lấy tay áo của ta lại làm ầm ĩ một phen.
Tới nhà ăn, trên bàn đã dọn xong bữa sáng phong phú.
Cái này ngay cả Tiêu Triết đều sợ sệt nửa ngày. Đến khi Kiều Ôn Ôn cầm một cái chén đĩa nóng hôi hổi đi ra, chúng ta mới hồi phục tinh thần lại.
“Nha, đừng đứng , mau ngồi xuống đi. Tiêu ca ca huynh cũng nếm thử cháo muội làm đi.” Nói xong cầm chén đĩa trong tay, “Gạo này, là gạo nếp đoàn phụ thân muội làm, không phải Tiêu ca ca trước đây thực thích ăn? Phụ thân vẫn nhớ , cho nên lần này cố ý làm chút, để muội mang đến.” Chuyển hướng ta, “Tiểu. . . . . . Hoài Phong, ta có thể gọi ngươi như vậy không?” Ta gật gật đầu, nếu cái kia chữ tiểu kia không có tính ở bên trong.”Bởi vì cũng không hiểu được ngươi thích cái gì, cho nên nếu có chút không hợp khẩu vị thỉnh thông cảm.”
Lời nói này trang nhã mà không mất ôn nhu, nhìn nhìn lại Tiêu Triết, người này đã cười đến cười toe tóe!
Kiều Ôn Ôn múc một chén cháo cho ta, ta nói tạ ơn, uống một ngụm.
“Ân. . . . . . Rất thơm ăn được lắm. . . . . .” Ta không tình nguyện nhưng phải thoải mái vui vui vẻ vẻ nói.
Kiều Ôn Ôn cười rộ lên.”Không chê là may rồi, ta còn nhớ ngươi ăn quen cháo của Tiêu ca ca, chỉ sợ của ta là không để mắt .”
“Làm sao thế được, Ôn Ôn thông minh lanh lợi, làm cháo cũng thật sự khéo.” Tiêu Triết vui tươi hớn hở khích lệ. Đúng vậy, trong phòng này ba người chỉ ta hết ăn lại uống.
Không vui không vui, lập tức đói. Không vui cũng không gây trở ngại ta ăn no bụng.
“Tiêu ca ca, ” Tiêu Triết từ phòng bếp trở về, Kiều Ôn Ôn bật người tiến đến.”Muội rất muốn đi ngắm Bích Lạc Thiên, Tiêu ca ca có thể dẫn muội đi không?” Ta mở to hai mắt nhìn nàng. Này lại là làm cái gì? Tiêu Triết liếc mắt nhìn ta một cái, gật đầu đáp ứng.
Nếu đã đáp ứng làm sao phải nhìn ta!
“Tiểu hồ ly, giữa trưa có lẽ không về kịp. . . . . .” Tiêu Triết lo lắng nhìn ta. Ta biết, đường xá không ngắn, đói một chút cơm không thể làm ta chết, không phiền ngươi quan tâm.
“Cho nên, tiểu hồ ly, hảo hảo giữ nhà.” Tiêu Triết cười.
“Vâng!” Ta tức giận đáp. Nguyên lai khinh ta là tiểu cẩu.
Ta ở trong sân nhàn đến vô sự, lẻn lên nóc nhà phơi nắng. Đang lúc buồn ngủ cực kỳ, nghe được trong phòng một trận âm thanh lục lọi. Chẳng nhẽ là kẻ cắp?
Ta theo thanh âm tìm kiếm, quả nhiên có người đang không ngừng lục lọi. Ta với người này không hợp ý, người này khiến ta vừa thấy đã tức giận .
Ta tiến lên, một chưởng chém ra, người nọ thật cũng linh mẫn né tránh, chúng ta liên tiếp thi pháp, trong phòng nhất thời ánh chớp bắn ra bốn phía, sắc thái sặc sỡ.
” Lưu manh hồ ly này! Thật muốn bức lão phu hạ độc thủ phải không?” Bốn chưởng bốc lên, miệng cũng không nhàn rỗi.
“Ngươi ít giở trò, hôm nay A Triết không có đây, ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua cho ngươi?”
“Chắc là đồ nhi ta cùng Ôn Ôn tâm đầu ý hợp đi du sơn ngoạn thủy, để ngươi một mình trong lòng ghen ghét.” Còn đây là thù mới hận cũ. Ta nảy sinh ác độc, sử xuất chiêu hung ác. Người nọ quả nhiên yếu ớt rồi ngã xuống.
“Lưu manh hồ ly! Lại đi dùng thủ đoạn hạ lưu này! Yêu thuật không dùng lại dùng mê hương!”
“Là mê hương cũng là hồ mĩ hương Ngân hồ ta đặc biệt có. Dùng ở trên người ngươi là coi như tôn ngươi cao thủ.” Ta hung tợn tiến lên, “Nói! A Triết cùng Kiều Ôn Ôn kia rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
“Chính là những chuyện ngươi đang thấy!”
“Trước ngươi đối A Triết nói qua cái gì!”
“Nói ngươi lưu manh bất hảo, khuyên đồ nhi ta sớm bắt ngươi, ném tới khe suối!”
. . . . . .
Ta hỏi mười mấy vấn đề, lão nhân này ác ngôn không trả lời một lần đứng đắn. Ta không muốn mất thời gian, liền giải mê hương cho hắn. Ngồi dưới đất, dựa vào giường, mệt mỏi nói không nên lời.
“Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Tiểu hồ ly không phải để ngươi gọi!” Ta rống lên.
Lão nhân kia vỗ vỗ bụi đứng lên, tiếp tục lục tung, một bên còn lẩm bẩm: “Kỳ quái, thanh vân ngọc long tôn của lão phu đâu rồi?”
“Ngươi sẽ không bỏ mặc chứ?” Sư phụ Tiêu Triết sẽ không phải ngay cả này cũng không quan tâm.
“Ách, ” lão nhân kia vỗ ót hô to nói, “A, già rồi, mà ngay cả này cũng quên.” Ta ngừng suy nghĩ nhìn hắn, vừa mới một hồi chiến đấu kịch liệt, lại vẫn giống không có việc gì.
“A a a, nguyên lai ở trong này, lão phu có thể đi cùng cái lão bất tử kia tiếp tục uống rượu rồi !” Ta thở dài, ngươi đây là đang nói chính ngươi sao?
“Hồ ly, ” lão nhân kia bỗng nhiên đổi chủ đề, “Ngươi có từng nghĩ tới biến thành người.”
Biến thành người? Vì cái gì? Ta lại như thế nào biến thành người? Ta quay đầu, không còn thấy thân ảnh lão nhân kia nữa.
Khi Tiêu Triết trở về thần sắc nghiêm túc dị thường, thậm chí làm cho ta không có cơ hội nhắc tới chuyện sư phụ hắn trở về. Đến bữa chiều, thấy thế nào cũng cảm thấy được Tiêu Triết so với một ngày trước đối đãi Kiều Ôn Ôn tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ một lần đi ngắm Bích Lạc Thiên đã xảy ra những chuyện ta không tính đến?
Buổi tối ta ngủ không được, Tiêu Triết cũng không biết người đang làm sao. Rốt cục nhìn thấy Tiêu Triết vào nhà, ta vội bắt lấy hắn.
“A Triết, nói cho ta biết những chuyện trước đây của ngươi được không?”
Tiêu Triết sửng sốt, sau đó cười nói: “Hôm nay đã đã khuya, như thế nào đột nhiên hiếu kì như vậy?”
“Ta không phải tò mò, ta chỉ là muốn biết.”
“Một buổi tối cần gì gấp, ” Tiêu Triết cười nhẹ, “Chúng ta về sau có rất nhiều thời gian có thể cho ngươi chậm rãi nghe ta kể.” Chính là ta nghĩ Tiêu Triết nhất định sẽ không cự tuyệt ta.
“Ta có rất nhiều thời gian, nhưng ngươi không có!” Ta nói một câu này xong, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, túm chặt chăn.
“Tiểu hồ ly?” Tiêu Triết hình như khó hiểu, ta lại tâm phiền ý loạn vô tình phản ứng hắn, làm bộ ngủ.
Sau lưng truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, Tiêu Triết sờ sờ đầu của ta, rồi đi ra ngoài.
Cho tới nay ta cũng không suy xét những chuyện cũ. Phàm nhân muốn thành yêu kiếp này có thể được, yêu muốn làm nhân lại chỉ có thể chờ kiếp sau. Ta chưa bao giờ nghĩ tới phải thành người, ta cũng cũng không biết vì cái gì phải đổi, đương nhiên cũng không có nghĩ tới rất nhiều vấn đề khác, ví dụ như sự khác biệt của con người. Có lẽ là thời gian ta làm người quá dài, thời gian thật dài này ngược lại làm cho ta quên mất người cùng yêu quái bản chất rất khác nhau.
Cả đêm ta không hiểu khó chịu bất an, lòng chua xót cùng sợ hãi. Muốn khóc lại không thể thống khoái phát tiết, muốn ngủ lại không thể sử suy nghĩ yên tĩnh, cả đêm ta thập phần khó chịu, bởi vì, tối nay, Tiêu Triết không trở về nữa.
Ngày thứ hai sáng sớm ta thức dậy, đến bên cạnh giếng múc nước. Nước giếng sáng sớm thật lạnh, giống như linh dược giúp người thanh tỉnh. Ta cố gắng bảo mình phải bình tĩnh trở lại, lại vào lúc này thấy Kiều Ôn Ôn.
Kiều Ôn Ôn ra khỏi phòng, hai mắt sưng đỏ, không ngừng lau nước mắt. Tiếp theo Tiêu Triết xuất hiện phía sau ở nàng, phủ thêm áo khoác cho nàng. Sau đó Tiêu Triết thấy ta, sau đó Kiều Ôn Ôn cũng thấy ta.
Ba người trong lúc nhất thời đều đứng yên bất động. Đình viện to như vậy, không khí giữa mọi người trong lúc đó thập phần quái dị.
“Chào.” Ta thản nhiên đánh vỡ trầm mặc, buông thùng nước, bỏ đi.
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết ở phía sau gọi ta, ta bước chậm lại, nhưng đến tận khi ta trở lại phòng cũng không thấy Tiêu Triết đuổi theo. Ta trở lại trên giường nằm xuống, lấy chăn kéo trùm qua đầu, nói với mình cái gì cũng không được hỏi.
Đến bữa cơm trưa, Tiêu Triết rốt cục tới tìm ta. Ta nghe thấy thanh âm mơ hồ.
“Tiểu hồ ly, Ôn Ôn sau bữa trưa muốn đi . Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết một phen lật chăn, ta rốt cục lại ngửi được không khí mới mẻ.”Tiểu hồ ly, ngươi làm cái gì vậy?”
Tiêu triết nâng mặt của ta, bạt mạng quạt, ta thở hổn hển mấy hơi, rốt cục ánh mắt cũng trở nên thư thái.
“Tiểu hồ ly, để ta xem buồn bực có phá hủy gì không?” Tiêu Triết nắm cằm ta, đem mặt ta quay trái quay phải, ta xót xa nhìn hắn.
“Buông tay. . . . . .”
“Còn nói chuyện được, hẳn là không nghiêm trọng.” Ta đứng lên đi ra ngoài, nhưng không xong, được hắn đỡ lấy. Ta lười mở miệng, trực tiếp mặc kệ hắn.
Thật vất vả ăn xong một chút cơm, ta khách khí nói xong nên đi, tìm cớ trốn, không hề nhìn bọn hắn ly tình lả lướt.
Ta chờ ở phía sau viện đập xong con bướm, đùa giỡn xong cá chép, Tiêu Triết còn chưa tới tìm ta, lòng ta tiếp theo hoảng sợ, liệu sẽ không. . . . . . Vội chạy ra, phát hiện Tiêu Triết đang ngồi ở đại sảnh. Cũng may, ta thở phào một hơi, tốt xấu gì người cũng vẫn còn ở lại.
“A Triết. . . . . .” Ta gọi, Tiêu Triết đưa tay kéo ta qua. Ta thuận theo để hắn kéo tay, đứng ở trước mặt hắn.
“Không thể tưởng được Ôn Ôn đúng là nữ tử chung tình như thế, ” trong lòng ta căng thẳng một chút, Tiêu Triết tiếp tục nói, “Lúc nhỏ không biết, nàng lại cùng ta hợp ý như thế.”
“Ta cùng với nàng một đêm tâm sự, cảm xúc thâm hậu.” Nói tới Kiều Ôn Ôn trong mắt mang lệ, tâm sự này thật sự là không đơn giản.
“Ta cùng với nàng cùng cảm xúc, thật là nhất kiến chung tình, yêu cũng bất quá là chuyện trong nháy mắt.” Tiêu Triết cúi đầu chậm rãi nói, hoàn toàn không để ý trong lòng ta đã sông cuộn biển gầm. Tiêu Triết lại vào lúc này buông tay, ấm áp lướt qua một chút. Tiêu Triết bắt đầu ngắm nghía một vật trên bàn, ta lúc này mới phát hiện nguyên lai trên bàn còn có một cái hộp gấm. Trong tay Tiêu Triết là một khối cổ ngọc thượng hạng. Cây hạch đào lớn nhỏ, điêu khắc tinh tế. Ta giật mình hiểu được ta nguyên lai không có rất nhiều thời gian để hiểu Tiêu Triết, Tiêu Triết sẽ không nguyện ý cùng ta chia xẻ. Nhất kiến chung tình, nghe vậy ta tỉnh ngộ tự mỉa mai mình. Tàn nhẫn nhất chính là, ta còn ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, nghe hắn nói hắn cùng người phàm nhân nữ tử nhất kiến chung tình như thế nào.
“Gia tổ ta truyền lại một khối linh ngọc, hộ tâm dưỡng khí, mẹ ta dặn dò, trừ phi là người ta yêu nhất cuộc đời này, bằng không không thể giao phó.” Cho nên ngươi hiện tại tìm khối ngọc này, chính là vì muốn giao cho Kiều Ôn Ôn sao? Hay cho câu người yêu thương nhất cuộc đời này. Ta vẫn còn tin là lão nhân tử kia nói dối ta, nguyên lai hắn nói đều là sự thật! Ta không thể chịu được run rẩy đứng lên, lòng như bị đâm. Nhớ ngày đó Huy Duệ từng hỏi ta thật muốn đi cùng hắn, ta một lòng theo hắn không ngờ lại có chuyện này. Như vậy kế tiếp ta chờ đợi cái gì?
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết ngẩng đầu, “. . . . .Ngươi sao lại khóc?”
“. . . . . . Kẻ lừa đảo. . . . . .” Ta nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi rõ ràng từng nói ngươi thích ta, sao lại có thể đi thích người khác. . . . . .” Chẳng lẽ là ta hiểu sai? Ta run mạnh lên. Hắn thích ta, nhưng chắc không phải là yêu? Ta cảm thấy như bị rơi xuống đầm nước lạnh, quanh thân lạnh như đóng băng.
“Tiểu hồ ly, ngươi đang nói cái gì? Ta đâu thích người khác?”
“Ngươi vừa xong còn nói, cùng Kiều Ôn Ôn nhất kiến chung tình!”
“. . . . . .” Tiêu Triết đè lại thái dương, giống như thập phần đau đầu, “Tiểu hồ ly. . . . . . Ngươi thật sự là! Ngươi còn nhớ vị Tô huynh từng cho ta mượn nhà cửa để ở không? Người Ôn Ôn nhất kiến chung tình là hắn. Ba năm trước đây bọn họ ở đây gặp nhau, Ôn Ôn liền yêu hắn.”
“Kia. . . . . . vậy ngươi lúc đó chẳng phải. . . . . . nhất kiến chung tình. . . . . .”
“Ngốc! Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết đứng lên, nâng mặt của ta lên, ôn nhu nói: “Làm cho ta nhất kiến chung tình, không phải là ngươi sao?” Ta kinh ngạc đến ngây người, Tiêu Triết hôn lên mắt ta, hút vào nước mắt của ta.
Ta đẩy hắn ra! “Vậy ngươi vì sao qua đêm ở phòng Kiều Ôn Ôn, còn làm cho nàng khóc đỏ mắt!”
“Không thể trách ta! Ôn Ôn không khóc vì ta! Là bởi vì Tô huynh luôn đi đây đi đó, tính cách giống như gió không kềm chế được, hoàn toàn không biết tâm tình của Ôn Ôn. Mà Tô huynh kia không phải nho sĩ, Ôn Ôn không thể tìm được hắn, mới nghĩ muốn ở chỗ ta tìm một phong thư Tô huynh từng viết làm dẫn, mới có thể dùng chỉ hạc tìm được Tô huynh, nói rõ lòng mình.Trong lòng Ôn Ôn buồn khổ, nói đến tình cảm nữ tử rơi lệ có gì lạ. Từ nhỏ đến lớn, ta như huynh trưởng nàng, tất nhiên là phải an ủi khuyên răn.”
“Vậy cũng không cần suốt một buổi tối! Một đêm ta khổ sở đến cỡ nào ngươi có biết hay không!” Nước mắt lại không thể kiềm chế dũng mãnh tiến ra.
“. . . . . . Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết vội đưa tay lên lau, “Là do ta sai sót, ta nghĩ ngươi sẽ hảo hảo ngủ. . . . . .”
“Nói bậy!” Ta ngăn tay hắn, “Kia là cái gì?” Ta chỉ vào vòng ngọc trên bàn.”Dù sao chúng ta khác biệt, không thể lâu dài, ngươi có thể cầm đi giao cho nàng, mãi mãi bên nhau!”
“Tiểu hồ ly, này vốn là của Kiều gia. . . . . .”
“Thì ra là thế! Ta còn cho là ngươi muốn đưa nàng vật đính ước, nguyên lai là ngươi nhận vật đính ước, ưng thuận chung thân, ngươi còn dám nói không phải!”
“Tiểu hồ ly. . . . . . Đây là lúc trước sư phụ cùng Kiều bá bá chơi cờ thắng, người muốn lấy Không Sơn linh ngọc, Kiều bá bá cố ý dùng ba ngày làm nghi thức đổi chủ, sai Ôn Ôn mang tới cho sư phụ, chẳng ngờ Ôn Ôn trong lòng nhớ nhung Tô huynh, suýt nữa quên việc cần làm. . . . . .”
“. . . . . . Thật sự? Ngươi cùng nàng cái gì cũng đều không có?”
“Đương nhiên, tiểu hồ ly, ngươi sao lại hoài nghi ta?”
“Ngươi thề!”
“Vâng vâng vâng, ta nếu đối tiểu hồ ly có nửa lời nói dối, trời giáng ngũ lôi!” Tiêu Triết dựng thẳng ngón tay lên, chỉ trời thề.
“Vậy linh ngọc mẫu thân để lại cho ngươi đâu?” Ta lại nghĩ tới một chuyện.
“Ngươi nói cái kia?” Tiêu Triết cười khổ, “Tiểu hồ ly, không phải ngươi đã sớm mang ở trên tay sao?”
Ta đứng ngẩn tại chỗ, nâng tay trái lên, ” Cái này?” Ta chỉ vào vòng tay ngọc.
“Bằng không ngươi cho là cái gì? Khối thượng cổ linh ngọc này cùng ngọc bội trước ngực ta nguyên là nhất thể, tương thông lẫn nhau, với thể xác và tinh thần rất có ích lợi.” Tiêu Triết cười ôm ta.
Ta đưa đầu áp vào lòng hắn, nghe tim hắn đập, ta thông suốt, người này tuyệt đối sẽ không lừa gạt tình cảm của ta, là ta quá mức lo lắng, thiếu chút nữa hiểu lầm trung lương.
“Tiểu hồ ly, thế nhưng ngươi đối ta không tín nhiệm như vậy, ta thật sự là hảo thương tâm.” Tiêu Triết lấy tay của ta đặt ở trước ngực hắn, vẻ mặt đau khổ nhìn ta.
“. . . . . . Kiều Ôn Ôn kia xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, ta lo lắng một chút có gì không ổn. . . . . .” Ta oán giận.
“Ôn Ôn mới ở không đến ba ngày, ngươi đã lo lắng như vậy, nếu là ở hơn mười ngày nửa tháng. . . . . .”
“Ta nói không chừng sẽ cắn đứt cổ họng của ngươi.” Tiêu Triết sửng sốt, làm ra bộ dáng hoảng sợ.
“Ta kỳ thật chính là độc ác như vậy, muốn tuyệt tình với ta thì mời làm mau kẻo muộn.”
“Không, sẽ không.” Tiêu Triết lại ôm chặt lấy ta, “Bất quá ta hiện tại thật sự thập phần vui vẻ. Tiểu hồ ly, nói không chừng ngươi còn quan trọng với ta hơn ta nghĩ.”
“Làm bộ!” Ta đẩy hắn ra. Tiêu triết lại càng ôm chặt ta.
“Tiểu hồ ly, đừng khóc.” Tiêu Triết cười cười. Ta ngượng ngùng cúi đầu.”Thực xin lỗi. . . . . .”
“Chỉ nói mà đủ sao?” Tiêu Triết được thể không buông tha.
” Muốn như thế nào?”
“Đúng vậy, muốn như thế nào?” Tiêu Triết dù ung dung nhìn ta, cười đến thập phần bỡn cợt.
Quên đi, dù sao cũng không phải một lần hai lần . Ta kiễng chân, hôn môi Tiêu Triết. Ai ngờ đến, Tiêu Triết lập tức đổi khách thành chủ, chiếm lấy lưỡi của ta.
“Lại nói tiếp, ngươi vì sao đột nhiên nói đến chuyện ta và ngươi không giống nhau. Thập phần không giống ngươi.”
“. . . . . .” Ta bĩu môi, “Ta như vậy không giống người đang tự hỏi sao?”
” Không phải, bất quá. . . . . . Hay là sư phụ ta còn nói cái gì?”
Ta gật đầu.”Sư phụ ngươi trở về quá, mang thanh vân ngọc long tôn đi rồi.”
“Thanh vân ngọc long tôn?” Tiêu Triết nhíu mi, “Đó vốn là vật của Quan Húc đại sư, biến nước thành rượu, sư phụ từng mượn thưởng thức, sau lại nói đã đánh mất, hại ta phải làm ba tháng cu li cho Quan Húc đại sư. . . . . . Nguyên lai là sư phụ giữ lại.”
“Ai, sư phụ đã đem sự tình gây đủ rối loạn rồi.” Tiêu Triết cúi đầu, lại nói, “Mấy ngày trước sư phụ là bởi vì cho chúng ta biết rõ người đi ra ngoài chơi lâu như vậy mấy ngày liền trở về, trong lòng không thoải mái cho nên lấy ta trút giận.”
Hừ! Rõ ràng ta mới là nơi trút giận!
“Vậy ngươi sao không nói rõ ràng!”
“. . . . . .” Tiêu Triết sờ sờ đầu của ta, “Nếu ta sớm biết ngươi để ý như thế sao lại không nói rõ ràng?”
Được rồi, lý do này coi như chấp nhận được.
Bỗng nhiên ta nghĩ tới một vấn đề thực nghiêm trọng.
“A Triết, ” ta chỉ vào ngọc hoàn trên tay, “Ngươi từng nói đây là pháp khí phòng ngừa ta chạy trốn, rời ngươi ngàn thước sẽ bị khí huyết nghịch lưu mà chết?”
“. . . . . . Tiểu hồ ly. . . . . .” Sự việc diễn biến đột ngột, Tiêu Triết không dự đoán được còn có chuyện, sắc mặt như nghẹn xương cá.
“Nhưng ngươi hiện tại còn nói vật ấy hộ tâm dưỡng khí, ta đây rời ngươi ngàn thước đến tột cùng có thể khí huyết nghịch lưu mà chết hay không?”
“. . . . . .” Tiêu Triết tựa hồ thập phần khổ sở, “Sẽ không. . . . . .”
“Tiêu Triết!” Ta bi phẫn, “Ngươi quả nhiên gạt ta!”
“Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Chờ bị sét đánh đi!” Ta xoay người mà đi. Đăng bởi: admin
“Oa!” Ta reo lên. Hồ nước trước mắt màu xanh tinh khiết. Giống một khối bảo thạch.Hồ này tương đối giống Hoa Chương của Kì sơn, chẳng qua nước của Hoa Chương là ngũ sắc.
” Hồ này là nguồn suối linh khí của Ân sơn, tên là Bích Lạc Thiên.” Tiêu Triết cười nói.
Ta cao hứng nhảy xuống, đứng ở trong nước, nước cao không quá ngực, nhưng không có cảm giác áp bách, ngược lại còn có cảm giác thoải mái. Ta ở trong nước vận khí, quả nhiên cảm giác có một luồng khí thanh lương chậm rãi lộ ra ở trong cơ thể ta lưu chuyển. Ta hắc hắc cười rộ lên, bắt đầu tận tình ngoạn thủy. Đột nhiên, có rất nhiều hoa nhỏ màu trắng bay tới trên mặt nước, quay đầu nhìn, nguyên lai là Tiêu Triết xé một đóa hoa, kết chỉ niệm quyết, huyễn hóa ra rất nhiều hoa nhỏ này. Ta cũng hứng khởi, lấy nước làm trung gian, đem hoa nhỏ trên nước hóa thành mỹ nhân, lại hướng về phía Tiêu Triết. Nhưng Tiêu Triết kia cũng không chịu thua, ngồi ở trên bờ cùng mỹ nhân liếc mắt đưa tình. Ta sinh khí, bắn ra chỉ, mĩ nhân do tay ta sinh ra bỗng chốc biến thành nước, văng lên người Tiêu Triết. Chưa cảm thấy hết giận, liền lại nghĩ tới chuyện Tiêu Triết phát sốt, vội lên bờ, dụng chưởng kính thay hắn khứ thủy khu hàn.(ý nói vắt nước khỏi áo để tránh bị lạnh.)
Tiêu Triết đáng giận kia còn nói kích ta: “Đang tốt đẹp tại sao lại thôi. Cái gì lại chọc giận ngươi mất hứng?”
Ta đấm hắn một quyền. Ngươi biết rõ nhất còn hỏi.
“Nha nha nha, cả người ngươi ướt như vậy, ta làm sao ôm ngươi?” Nói thẳng ra như vậy, tim ta bỗng nhiên đập mạnh.
“Vừa rồi cái này còn nước. . . . . .” Ta nhỏ giọng nói thầm, đỏ mặt xoay một vòng tròn, trên người không còn giọt nước nào nữa, còn thay đổi luôn quần áo.
“Tiểu hồ ly, lại đây.” Tiêu Triết đưa tay kéo ta qua, đem ta ôm vào trong ngực.
“Đưa tay đây.” Ta theo lời.”Bên trái!” Tiêu Triết bất mãn. Ta sửa lại.
Tiêu Triết giữ chặt tay của ta, từ trong ngực lấy ra một cái ngọc hoàn. Lòng ta tiếp theo run sợ, theo bản năng muốn tránh, tiếc rằng không thể rời tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Triết đem ngọc hoàn kia đeo vào tay ta. Tức thì, một luồng khí dung nhập khí mạch của ta, chớp mắt lại biến mất không còn thấy cảm giác gì, lòng ta kinh, thầm than này thật sự là nguy.
“Tiểu hồ ly, đây chính là bảo bối gia truyền của dòng họ ta. Ngươi nên hảo quý trọng.” Tiêu Triết nghiêm trang.
“. . . . . . Nhà ngươi đến tột cùng là làm ăn cái gì không biết. . . . . . Cái gì cũng đều là bảo bối gia truyền. . . . . .” Ta cười đến chua xót.”Cái này lại là dùng để làm gì?”
“Này, ” Tiêu Triết cười khẽ, “Không phong ngươi yêu lực, bất quá nếu ngươi rời xa ta vượt qua ngàn thước, lập tức toàn thân khí huyết nghịch lưu mà chết. Bất quá, muốn đánh vỡ nó, hậu quả càng thêm thê thảm. Không tin ngươi có thể thử xem.”
Ta vội lắc đầu, bày tỏ trung thành. Lần trước phá tan Định Tức Hoàn chịu khổ còn rõ ràng ở mắt.
“Nhưng là. . . . . . Nếu ngươi đi mất, hoặc là ta bị trói thì làm sao bây giờ, vậy không phải là chết oan sao?”
“Ân, cái này. . . . . .” Tiêu Triết nhíu mày tự hỏi, tiện đà cười vui vẻ, “Cho nên ngươi phải liều mạng đi theo ta, theo dõi ta, ở lại bên người ta.” Ta trợn trắng mắt. Tiêu Triết này, quả thực là lấy mạng của ta hay nói giỡn.
“Ngươi sao lại mang tất cả bảo bối gia truyền bên người? Không sợ một ngày gặp kẻ trộm, trộm hết gia sản của ngươi?”
“Đã từng gặp qua, tiếc rằng kẻ trộm kia không có dịp trổ tài.” Nói xong còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn ta một cái. Ta đỏ mặt lên, lần đó thất thủ trong lòng hổ thẹn không thôi.
“Bảo bối này đáng quý nhất, cho nên ta vẫn giao cho sư phó bảo quản thay, ngày ấy đi tìm người để lấy, kết quả bị ngươi quấy rầy, sáng nay ta mới lấy được.”
“Ngày đó? Chính là hôm ta nghe lén, không, là ngày bị hiểu lầm nghe lén?”
“Ân. Kết quả sư phụ nhất định bắt ta đi Lĩnh Trấn mua rượu cho người mới bằng lòng giao cho ta. Lĩnh Trấn kia thập phần xa xôi, hại ta ước chừng đi hai ngày.”
Ân? Hai ngày. Ta hồ nghi nhìn Tiêu Triết.”Ngươi nói ngươi biến mất hai ngày không thấy là do phải đi thay sư phụ ngươi mua rượu?”
“Đúng là.” Ta thở dài, trong lòng thầm hận lão nhân tử kia nói chuyện hù dọa.
“Sao?” Tiêu Triết hỏi.
“Sư phụ ngươi nói ngươi ra vẻ thập phần thương tâm, hại ta nghĩ đến. . . . . .”
“Cho là ta không cần ngươi?” Ta bối rối, lại đấm hắn một quyền.”Thương tâm là thật. Ta bây giờ vẫn còn. . . . . .”
A, ngươi đều nói không bức ta !
Ta xoay người, dựa lưng vào ngực Tiêu Triết, nhìn bướm bay trên mặt hồ.
“Tiêu Triết!” A, bỗng nhiên giống như nhớ tới lão nhân tử kia đã dạy ta chuyện gì. . . . . .
“Ân?”
Xong rồi, ta thật sự phải sửa? Phải sửa? Tiêu Triết thấy thái độ xấu hổ của ta, vội nói: “Chỉ cần ngươi đối tốt với ta một chút, ta sẽ thập phần hạnh phúc.”
Trong lòng ta chấn động, chậm rãi mở miệng.”A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .”
“Ân? Cái gì?” Tiêu Triết không nghe được, đưa đầu lại gần.
Ta bặm môi, cắn răng, dĩ phòng chỉ tâm can nhân bính xuất lai. (chỗ này Ảnh không hiểu được, nên để nguyên theo bản QT. Ai hiểu thì bảo giùm nha. Đa tạ.)
“Ngươi mới vừa nói gì?” Tiêu Triết hỏi, hơi thở kia ở trong lòng ta càng điểm một phen hỏa.
Tiêu Triết thập phần khó hiểu, ta bên này lại miễn cưỡng. Rốt cục nghe theo lời trái tim, ta ngẩng đầu lên, đối với hắn hét lớn: “A Triết!”
Ta đã thẹn đến muốn chui xuống đất, Tiêu Triết đáng giận kia cũng không phản ứng gì, còn nhìn thẳng vào ta. Ta vừa thẹn vừa giận, chỉ sợ giờ phút này đã biến thành hồ ly hồng. Ta giãy dụa, muốn thoát khỏi lòng Tiêu Triết, mới vừa đứng dậy, Tiêu Triết một phen giữ chặt ta, làm cho ta ngã trở về, ta chống vào ngực Tiêu Triết, cắn môi cúi đầu, nhắm chặt mắt.
Tiêu Triết vẫn là nửa ngày đều không có phản ứng, ta lại nhịn không được trộm mở mắt, liếc một cái, liền sa vào bên trong sóng mắt ấm nóng của Tiêu Triết. Tiêu Triết bắt lấy cơ hội, đối ta một trận lang hôn.
“Tiểu hồ ly, sao bỗng nhiên sửa lại xưng hô?” Ta còn thở dốc, cảm thấy thầm nghĩ chẳng lẽ nói là sư phụ ngươi bảo ta phải tăng tiến cảm tình?
“Có phải sư phụ ta đối với ngươi nói gì đó hay không?” Ta bị sặc một chút, ho khan hai tiếng.
“Ai, ” Tiêu Triết vừa vỗ nhẹ lưng của ta, vừa nói, “Sư phụ nói cái gì, ngươi kỳ thật không cần để ý tới. . . . . .”
“A, vì sao? Hắn không phải giống phụ thân ngươi sao?” Nói xong tự thấy nói vậy không ổn, bất giác mặt lại đỏ lên.
Tiêu Triết một trận cười khổ.
“Lại nói tiếp, sáng nay vì cái gì hắn chửi?” Ta rốt cục nhớ tới chuyện ta vốn muốn hỏi.
“Ngươi thật sự muốn biết?” Tiêu Triết nhìn ta, trong ánh mắt rất là bỡn cợt. Xem nhẹ ánh mắt hắn, ta trấn trọng gật đầu.
“Kỳ thật, lão nhân gia chính là giận ta không làm đến nơi.”
“Không làm đến nơi?”
“Ân, giận ta tối hôm qua không đem ngươi áp đảo. . . . . .” Tiêu Triết cười khẽ đứng lên, ta nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin.
“Sao có thể? . . . . . . Sư phụ ngươi. . . . . .”
“Sư phụ chính là như vậy. . . . . . Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết ngừng một chút, “Nên có phải tối hôm qua. . . . . . cũng là sư phụ ta, dạy ngươi cái gì?” Ta le lưỡi, không thể nói hắn cái gì cũng chưa giảng, cũng không thể nói hắn nói gì đó, hắn nhiều nhất chính là phong khinh vân đạm cường điệu rất nhiều lần “Phải chủ động” mà thôi. . . . . .
“Ai. . . . . .” Tiêu Triết ấn ấn thái dương, “Sư phụ thật sự là. . . . . .”
“Sư phụ ngươi, rốt cuộc là bị làm sao. . . . . . A. . . . . .”
“Ngươi có thể biết sư phụ ta thích cái gì?” Ta thành khẩn lắc đầu.
“Uống trà, uống rượu, ” sau đó chỉ chỉ chính mình, “Giả khóc, ” nói xong lại chỉ mũi ta, “Cùng người khác cãi nhau, làm nũng, còn có thích nhất. . . . . . đem chuyện người khác biến thành lộn xộn. . . . . .” Tiêu Triết cười khổ, “Ta từ nhỏ không biết bị người làm khổ bao nhiêu lần. . . . . .”
Ta nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mấy cái răng nanh run lên. Trong lòng thấy đồng cảm với Tiêu Triết.
“Vậy sư phụ ngươi mỗi khi chọc giận ta, cũng chỉ là. . . . . . hứng thú?”
“Ân. Sư phụ không nói nhưng ta biết, lão nhân gia kỳ thật thực thích ngươi. Vốn bởi vì từng có hồ yêu đã cứu sư phụ một mạng, cho nên sư phụ thích nhất hồ yêu. Mà ngươi, lại là loại hình sư phụ ta thích nhất.”
“Bởi vì xinh đẹp?”
Tiêu triết vỗ vỗ mặt của ta, “Bởi vì, ngốc. . . . . . Ai, tiểu hồ ly. . . . . .” Ta tức giận bỏ đi.
“Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết đuổi theo kéo tay của ta, ta giật ra, Tiêu Triết đành phải đem cả người ta mà ôm.
“Ngốc mới là đáng yêu.”
“Ngươi cũng không cần nói ngốc, chỉ nói đáng yêu a?” Ta bất mãn.
“Hảo hảo hảo, ” Tiêu Triết xoa đầu của ta, “Tiểu hồ ly, kêu lại hai tiếng nghe một chút?”
Ta há to, nhất thời hai tiếng thét chói tai vang vọng sơn gian, chim kinh hãi bay loạn vô số.
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết giận đến tái mặt.
Ta giương mắt nhìn hắn, mây đen dầy đặc bao phủ mặt hắn trông thập phần buồn cười.
“Làm gì trừng ta? Lời ngươi bảo ta đã làm mà vẫn còn không vừa lòng, thật khó hầu hạ!” Ta vô tội nhìn hắn.
“Tiểu hồ ly, ngươi phải cố ý chọc ta sinh khí?”
“Đúng rồi, sư phụ ngươi tìm ngươi trở về đến tột cùng là vì chuyện gì?” Ta bỗng nhiên nhớ tới.
“Ân? Ngươi nói hay là ta nói?” Tiêu Triết khiêu lông mi, cùng vẻ mặt ai dám chọc đại gia ta.
“. . . . . .” Được rồi được rồi, quên đi không cùng hắn so đo. Nhìn hắn lộ ra một bộ tiểu hài tử tính nết, ta cũng không bướng bỉnh nữa, ngọt ngào đưa lên một tiếng: “A Triết!”
Tiêu Triết lập tức cười rộ lên, thập phần vui vẻ. Đưa tay nhẹ nhàng nhéo má của ta.”Kỳ thật không có gì đại sự, sư phụ chính là nói ta xuống núi lâu, người cảm thấy nhàm chán .” Ân, có lẽ chân tướng là không ai nghe hắn giả khóc, không ai để hắn khi dễ .
Trở lại sân, liếc mắt một cái liền thấy sư phụ hắn.
Ta nói lầm bầm kỉ kỉ, nhìn thấy hắn, thập phần mất tự nhiên.
“Sư phụ, ” Tiêu Triết chú ý tới sắc mặt của ta, “Đồ nhi có chuyện muốn nói với sư phụ.”
“A a a a, hôm nay có lão Hữu thỉnh vi sư đi chơi cờ, vi sư đang muốn xuất môn, đồ nhi có nói cái gì, đợi vi sư trở về nói sau.” Nói xong, lão nhân tử kia quét chân, rời đi .
“A Triết, sư phụ ngươi phải đi bao lâu?”
“Ha ha ha ha, không uổng công lão phu một phen khổ tâm, lưu manh hồ ly trẻ nhỏ dễ dạy! Lão phu đi mấy ngày sẽ quay về! Đồ nhi ngoan tốt hơn nên tiến(ý nói tranh thủ mà…)! Lão phu đi!” Bỗng nhiên từ đầu tường toát ra lời nói dọa ta một cú sốc!
” Hừ, người như vậy mà cũng chơi cờ. . . . . .” Ta châm chọc.
“Ân, nên là, phải cùng người cãi nhau. . . . . .” Ta không nói gì liền nhìn Tiêu Triết.
Đáng giận, bị hắn nghe được, về sau lại để hắn châm biếm nhược điểm của ta.
Ta chính tâm nghĩ về sau nếu bị châm biếm ứng đối như thế nào, đảo mắt đã gặp vẻ mặt Tiêu Triết có chút đăm chiêu.
“Ân, tiến tới. . . . . .” Nói xong, chuyển ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn ta. Lòng ta vô cùng bối rối, chỉ có thể đối với hắn không ngừng cười gượng.
Lão nhân đi rồi, ta cùng với Tiêu Triết tiếp theo xuất phát, du sơn ngoạn thủy, Tiêu Triết mang ta xem ngân hà phi bộc của Ân sơn, tinh quang thanh giản, bàn thạch sa động, ta vui chết đi được, khi trở về đã là hai tuần sau. Ta vừa đi vừa ăn, trên tay đang cầm một tiểu hồng quả Tiêu Triết hái cho ta.
Vào sân, phát hiện cổ bạc lão nhân đã đang ngồi trong phòng. . . . . . Hai mắt nước mắt liên liên. . . . . .
“Sư phụ! Người, đây là làm sao vậy?” Tiêu Triết rất lo lắng. Ta ngơ ngác nhìn theo.
Lão nhân tử kia nhìn đồ đệ hắn, lại nhìn ta, lại nhìn đồ đệ hắn, lại nhìn ta, cuối cùng rốt cục oa một tiếng khóc ầm lên: “Nhân đại bất trung lưu a, Tiểu Triết, ngươi cũng sắp là người của người khác. . . . . . Sư phụ dưỡng ngươi lớn như vậy, cuối cùng vẫn phải giao cho người khác a! Vi sư rất cam a!”
Ta đỏ mặt lên, còn Tiêu Triết lại là thanh một trận bạch một trận.
“Sư phụ. . . . . . người nói như thế giống như muốn đem đồ nhi ra ngoài? Bất luận như thế nào, đồ nhi cũng không phải là thú đó.” Ta ở phía sau hắn trộm đá hắn một cước.
“Tiểu Triết, ngươi về sau đến nơi khác ở, sư phụ một mình sống như thế nào a!”
“Sư phụ, ” Tiêu Triết thở dài, đem ta kéo đến phía trước, “Chúng ta thỉnh thoảng sẽ về thăm người. Sư phụ không cần lo lắng.”
“Thật sự?”
“Đương nhiên.”
Lão nhân tử kia lau nước mắt, rốt cục nghiêm mặt nói: “Tiểu Triết, thời điểm gấp gáp, mau chuẩn bị đi thôi. Ai ngờ ngươi lại đi nơi nào lâu như vậy mới trở về, ba ngày sau tân nương tử sẽ đến đây, không được để vi sư mất mặt a.”
“Cái gì? Cái gì tân nương tử?” Tiêu Triết hiển nhiên không hiểu.
” Tân nương tử của ngươi a, chính là con gái Kiều bá bá của ngươi là Ôn Ôn a. Như thế nào ngươi đã quên, tiểu tử ngươi mới tám tuổi đã đòi cưới người ta , lúc này ta và Kiều bá bá ngươi chơi cờ đã hết sức thương nghị, liền đem hôn sự này định rồi. Ba ngày sau, Ôn Ôn muốn lên đây ở lại, chúng ta phải chọn ngày lành.”
Ào ào, ta nghe được thanh âm cái gì đó rớt, cúi đầu nhìn, nguyên lai không biết tay của ta thả lỏng từ khi nào, trái cây toàn bộ rơi hết trên mặt đất, sôi nổi lăn lăn thật xa.
“Ôn Ôn? Nàng không phải. . . . . .”
“Nàng chính là vẫn nghĩ đến ngươi, lần này đến nhà nàng, còn hỏi ngươi còn nhớ lời hứa năm đó không. Tiểu nha đầu này, bộ dạng thật sự là tươi ngon mọng nước, pháp thuật cũng tu đắc hảo, vi sư thật sự là càng nhìn càng thích. . . . . .”
“Sư phụ!” Tiêu Triết lôi kéo ta thật mạnh, ta sớm không còn nghe thấy giờ, giờ phút này chỉ muốn chạy đi.
“Sư phụ. . . . . .” Tiêu Triết liều mạng muốn biện bạch, nhưng là ta một chữ cũng không muốn nghe. Ta quyết thoát thân, bay nhanh trốn trở về trong phòng, khóa cửa, còn hết hy vọng đem tất cả bàn ghế chặn ở cửa.
“A Triết muốn thành hôn!” Ta ôm đầu đau khổ nằm trên giường . Cái lão nhân tử kia, rõ ràng là hận ta vô cùng, nào có một chút ý tứ thích ta?
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa kịch liệt.”Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly! Mở cửa a! Sự tình không phải như thế! Sư phụ bất quá là đùa vui mà thôi! Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly!”
Đùa vui? “Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly!” Tiếng gọi ngoài cửa không ngừng. Chuyện này có thể mang ra nói giỡn sao?
“Tiểu hồ ly, ta phải phá cửa !” Tiếp theo, oanh một tiếng, tất cả bàn ghế đều bị dời đi, mà không có hư hao. Cửa phòng mở ra, trong phòng một trận tro bụi tung bay.
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết ôm chặt lấy ta.
“Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly, không cần tin, sư phụ chính là bịa chuyện. . . . . . Tiểu hồ ly.” Tiêu Triết mạnh mẽ nâng khuôn mặt trốn tránh của ta, làm cho ta nhìn thẳng vào hắn.”Tiểu hồ ly, chẳng lẽ ngươi lại không rõ sao? Ta như thế nào lấy người khác ngoài ngươi.”
“. . . . . . Thật sự?”
“Đương nhiên. Ta thành tâm, có trời chứng giám!”
Ân, ta ngừng nước mắt, dùng quần áo Tiêu Triết lau nước mũi. Tiêu Triết cười cười, ấn ấn trán ta, ta thoáng an tâm.
“Đúng rồi!” Ta đẩy mạnh ra hắn, “Ngươi tám tuổi đòi cưới Ôn Ôn gì đó, là chuyện gì xảy ra!” Ta nhéo áo Tiêu Triết đích, thập phần hung thần ác sát.
“Ách. . . . . . Đó là. . . . . . Còn nhỏ không biết, còn nhỏ không biết. . . . . .” Tiêu Triết lập tức bồi thượng khuôn mặt tươi cười.
“Còn nhỏ không biết là có thể tùy tiện lập hôn ước với người khác sao?” Ta đánh vào không khí, “Ta sống lâu như vậy cũng không có tùy tiện đối người khác nói chuyện này. . . . . . Ngươi. . . . . .”
“Vậy ngươi hiện tại nói, nói ngươi gả cho ta.”
“. . . . . . Ai muốn gả cho ngươi! Mắt bị mù!” Ta quay người đi.
“Đi, tiểu hồ ly, chúng ta đi tìm sư phụ nói rõ ràng.” Tiêu Triết nói xong kéo ta đi ra ngoài, đến lúc tới phòng lão nhân kia, không thấy thân ảnh lão nhân đâu cả. Trên bàn duy nhất hé ra tờ giấy: “Tiêu Triết con, đối xử tử tế Ôn Ôn, vi sư đi Lĩnh Trấn mua rượu, đi xong sẽ quay về.”
Ta tối sầm mặt. “Đáng giận!” Tiêu triết một quyền đấm vào bàn, “Vậy mà lại để sư phụ đi mất . . . . . . Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly!”
Cái gì thôi, cuối cùng Kiều Ôn Ôn kia cuối cùng vẫn tới! Ta sinh khí xuất môn, hai ba bước đã nhảy phốc lên cây, mặc Tiêu Triết khuyên như thế nào cũng không xuống.
“Tiểu hồ ly, Ôn Ôn chỉ là đến ở vài ngày, không hơn. . . . . . Tiểu hồ ly. . . . . .”
Đến khi mặt trời ngả về tây, không trung mây đen dầy đặc, xem chừng mưa sắp buông xuống, Tiêu Triết dưới tàng cây vô kế khả thi, sợ ta bị thương ngoài ý muốn không dám đi lên bắt ta, lại không an tâm chút nào, đứng dưới càng không ngừng giải thích. Nhìn hắn miệng khô lưỡi khô, thần tình lo lắng, hận không thể lao tới bắt ta, ta nhẹ nhàng nhảy xuống, Tiêu Triết vững vàng tiếp được ta.
“A Triết, ta đói bụng.” Ta nói, “Cũng không phải là đau lòng vì ngươi mới xuống!” Ta bổ sung.
“Đúng đúng đúng!” Tiêu Triết cười đồng ý.
Ba ngày giây lát mà qua, lão nhân tử thật không trở về, Kiều Ôn Ôn đúng hạn tới. Ta đánh giá nữ tử này, rất không cam tâm thừa nhận nàng xác thực rất được, nhưng so với ta vẫn là kém rất xa. Tiêu Triết quen nhìn bộ dạng của ta, chắc sẽ không bị nàng mê đảo chứ? Ta thập phần lòng dạ hẹp hòi nghĩ.
“Tiêu ca ca, đã lâu không gặp.” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, “Ai, vị này chính là. . . . . . Di, vị này không giống ta, rốt cục là . . . . .”
“Không dám, ta là Ngân hồ Kì sơn. Bỉ nhân tục danh Hoài Phong.” Ta tức giận đáp lời nàng. Nàng tò mò nhìn chằm chằm ta: “Nguyên lai là ngân hồ Kì sơn. Ta vẫn nghĩ muốn chính mắt trông thấy, vì thế đi qua Kì sơn vài lần, nhưng một lần đều không có gặp qua.” Lòng ta phẫn nộ, ngân hồ Kì sơn là sinh vật trân quý, há có thể để cho ngươi tùy tiện nhìn sao.”Ngươi vì sao ở nơi này với Tiêu ca ca?”
“Ta cùng với người này đánh đố, nhà cửa người này đã bại bởi ta, hiện tại đây là chỗ ở của ta, hắn là khách trọ!” Vừa mới dứt lời, trên đầu đã bị đập một cái.
“Ôn Ôn, tiểu hồ ly thích nói bừa, đừng để ý đến hắn. Biết muội muốn tới, đã quét tước phòng đón khách, ta dẫn muội đi xem.” Nói xong liếc mắt nhìn ta một cái, liền ở phía trước dẫn đường đi.
Kiều cô nương kia có lẽ tò mò quan hệ của ta cùng Tiêu Triết, liên tiếp quay đầu lại nhìn ta, hại ta đành phải thu hồi miệng định nói đổi thành cắn môi dưới.
Bàn ăn đêm đó bày rất nhiều đồ ăn ta không thích.
“Tiêu ca ca, thực may huynh còn nhớ rõ sở thích của muội.” Hừ, nguyên lai là nàng thích ăn.”Không thể tưởng được tay nghề Tiêu ca ca so với Chân bá bá lại tốt như vậy.” Hừ, ta đã sớm khích lệ hắn , ngươi chậm.
“Kia cũng là sư phụ dạy dỗ tốt.” Thấy hai người các ngươi cười ta cười lại, cũng không cần quên ăn cơm chứ!
“Tiểu hồ ly, ” rốt cục chuyển hướng ta, “Hảo hảo ăn cơm.”
Hừ, ta rõ ràng vẫn đang hảo hảo ăn cơm, mắt ngươi mù! Ta không cam lòng trừng mắt hắn.
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết khẽ cười một tiếng, gắp một quả trứng hấp cho ta, “Đừng chỉ lo ăn cơm, ăn rau nha.” Trong lòng ta không thoải mái, ngẩng đầu lại bắt gặp Kiều cô nương dùng ánh mắt thập phần tò mò nhìn ta. Nàng có lẽ suy nghĩ, nguyên lai hồ ly ăn kê cũng phải trải qua một phen nấu nướng, thập phần giỏi kiến thức. Đáng tiếc, ta không phải luôn như vậy.
Ta nghe lời yên lặng ăn rau, yên lặng ăn cơm. Tiêu Triết nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của ta, cũng không biết là an ủi ta hay là khích lệ ta.
Ta một bên câu được câu không ăn cơm, một bên câu được câu không nghe bọn họ nói chuyện phiếm. Càng nghe càng đến tức. Nói đến nói đi đều là Tiêu Triết mà ta không biết đích. Ta không biết Tiêu Triết tới mười tuổi rồi còn có thể sợ sâu lông, không biết Tiêu Triết mười một tuổi đào tổ ong vò vẽ kết quả chính mình bị tổ ong vò vẽ đốt, không biết khi Tiêu Triết mười hai tuổi bị sư phụ hắn phạt quỳ suốt một ngày đêm hôm sau bắt đầu sốt cao, đương nhiên cũng không biết Tiêu Triết mười ba tuổi mười bốn tuổi mười lăm tuổi làm chuyện như vậy như vậy. Tiêu Triết cái gì cũng đều không nói với ta, ta nghĩ cũng chẳng nên xen mồm vào.
Thật vất vả ăn xong một chút cơm, đang chuẩn bị chạy đi thông khí, thanh âm ôn nhu của Kiều cô nương kia lại truyền đến, khiến ta phải ngồi lại, trong nháy mắt không thể động đậy.
“Tiêu ca ca, ” Kiều Ôn Ôn một bên thu bát đũa, vừa nói: “Muội đi rửa chén.” Bất quá đây lại là một câu nói bình thường, nhưng là làm cho ta như bị kim đâm.
“Ôn Ôn vẫn vậy từ nhỏ, ” Tiêu Triết vui vẻ cười rộ lên, “Bất quá muội là khách nhân, như thế nào có thể để cho khách nhân rửa chén. Muội đi nghỉ ngợi trước, viện này kỳ thật muội cũng quen thuộc, ta sẽ không dông dài .” Nói xong, Tiêu Triết bưng bát đũa đi ra ngoài.
Trong nhà ăn chỉ còn lại có ta cùng Kiều Ôn Ôn, ta cả người không được tự nhiên, kiên trì đi đến trong sân, ngồi ở bên cạnh giếng. Cũng may Kiều Ôn Ôn không đến cùng, xem chừng đã muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Ta ở bên cạnh giếng đi đi lại lại, bước đi thong thả. Ta nhìn bên trong sân, vẫn là không nhịn được chạy đi.
“Tiểu hồ ly?” Tiêu Triết vây quanh, “Như thế nào lại đến trù phòng?”
“Ta. . . . . .” Ta nhảy đến phía sau hắn, nhìn đông nhìn tây một cái, “Ta đến, giúp ngươi rửa chén!”
Tiêu Triết sững sờ ở bên chậu nước, dùng biểu tình buồn cười nhìn ta.
Ánh mắt Tiêu Triết rõ ràng khó có thể tin làm cho ta không phục, ta tiếp theo nói, “Người lúc còn nhỏ cũng không phải chỉ có Kiều Ôn Ôn, ta cũng có thể giúp ngươi rửa chén.” Tiêu Triết cau mày, khóe miệng run run cơ hồ sắp cười to. Ta mở miệng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không phải khách nhân. . . . . .” Ta đến bên cạnh Tiêu Triết, ngả đầu lên vai hắn.
Tiêu Triết lắc đầu, cười than thở một tiếng, “Ngươi sẽ sao? Tiểu hồ ly.” Thanh âm thập phần say đắm.
“. . . . . . Ngươi có thể dạy ta thôi, ta thông minh như vậy, từ nhỏ dù học cái gì đều là một lần là biết.”
Tiêu Triết đồng ý. Vì thế hai người bốn tay lẫn lộn bắt đầu rửa chén. Khi việc đã xong không trung đã biến thành màu xám, phòng bếp thắp lên ngọn đèn nhỏ. Tuy rằng cái giá của lần học tập này là hai cái bát một cái đĩa, một thân, à không, hai thân đầy nước, nhưng Tiêu Triết giống như là thực vui vẻ, ta cũng thấy được trong lòng thật là ngọt ngào.
“Tiểu hồ ly, ta phải báo đáp ngươi.” Ánh mắt Tiêu Triết đựng ý cười nồng đậm.
“Bởi vì bận rộn chuẩn bị đón Ôn Ôn, ta đã mồ hôi đầy người.”
“Ân? Kia cùng ta có cái gì quan hệ.” Ta bất mãn, lại nói đến Ôn Ôn kia.
“Đương nhiên là có quan hệ.” Ánh mắt cười của Tiêu Triết đến càng ngày càng gần, khóe miệng nhếch lên càng ngày càng cao, “Bởi vì nước ấm ta chuẩn bị có rất nhiều rất nhiều rất nhiều.” Tiêu Triết bắt được tay của ta, ta theo bản năng muốn tránh ánh mắt của hắn, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, “Ngươi giúp ta rửa chén sạch sẽ như vậy, lại biến chính mình thành một thân đầy mỡ, ta chỉ hảo giúp ngươi rửa .”
“Cái gì?” Ta hoài nghi lỗ tai của ta.”Ngươi xem, ” Tiêu Triết nâng mặt của ta lên, “Còn dính không ít bụi bếp.”
Tiếp theo, Tiêu Triết không nói hai lời đem ta ôm ngang eo. Ta cả kinh kêu to, thấy Kiều Ôn Ôn nghe tiếng mở cửa tò mò nhìn ra bên ngoài, ta mở miệng.
“A Triết, thả ta xuống.” Vào hậu viện phòng tắm ta hô nhỏ.
“Tuân mệnh.” Tiêu Triết cười khanh khách đem ta đặt ở trên tấm đệm mềm mại, bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo ta.
“A Triết!” Ta lớn tiếng kháng nghị.
“Tiểu hồ ly, ta bất quá là muốn giúp ngươi tắm rửa.” Tiêu Triết cười xấu xa nói, “Không cần thẹn thùng như vậy, ngươi đã quên, ngươi lúc đầu gặp ta, ta đã từng giúp ngươi tắm.” Ta đỏ mặt lên, nhớ tới bộ đồ tên móc túi làm vật hi sinh của mình. Tiêu Triết lại bắt đầu động thủ, ta ngăn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta. . . . . . Để ta tự làm. . . . . .” Tiêu Triết vừa lòng nhìn ta đề nghị tự cởi áo, tháo thắt lưng, một bên đổ nước ấm vào bồn tắm lớn.
“A Triết. . . . . . Ngươi. . . . . . Có thể đem ánh mắt dời một chút. . . . . .” Tiêu Triết nhìn thẳng vào ta, thập phần thẹn thùng. Tiêu Triết cười cười, quay đầu đi, ta quay lưng lại, cẩn thận bỏ nốt lớp nội y cuối cùng, bỗng nhiên bên hông bị ôm chặt, vẫn là cánh tay kia. Ta còn không kịp kinh hô, đã bị kéo vào trong nước. Nước ấm lập tức tràn tới, ta ở trong nước ôm chặt lấy chân.
“Tiểu hồ ly, ngươi căng thẳng như vậy, mặt hồng như vậy, giống như không phải tắm rửa, mà là bị luộc.” Ta bực mình, hất nước lên mặt hắn.
“Ngươi đừng nhìn!” Nước này trong suốt thấy đáy, Tiêu Triết trên cao nhìn xuống, làm cho ta thập phần xấu hổ.”A Triết. . . . . .” Tiêu Triết không có ý lui bước, ta đành phải lui bước , “Ngươi, cho ta chút cánh hoa đi. . . . . .” Nói xong, Tiêu Triết đã cười rộ lên.
“Ngươi cũng không phải nữ hài tử, làm sao học người ta thả hoa vào bồn tắm.”
“. . . . . .” Ta á khẩu, “Tóm lại, ngươi đừng nhìn!”
“Không nhìn sao được, ta đang muốn giúp ngươi tắm rửa!”
“Nếu không như vậy, ” Tiêu Triết cúi lưng xuống, ghé vào cạnh bồn, “Ta cũng cởi, cùng ngươi tắm, như vậy sẽ công bằng phải không?” Nói xong, đã động thủ thoát khởi quần áo.
Ta không thể động đậy, ánh mắt lại không biết hướng chỗ nào, thập phần quẫn bách, chỉ có thể học đà điểu nhắm mắt lại. Nước trong bồn gợn rung chuyển, tiếp theo trong chớp mắt, tiếng cười khẽ của Tiêu Triết đã tiến đến bên tai.
“Tiểu hồ ly.”
Ta bị dọa nhảy dựng. Sau đó ta cố gắng tránh bị hắn bắt . . . . . .
“Ngươi căn bản là bởi vì chơi cho đã. . . . . .” Ta vô lực tựa vào bên bồn, mặc Tiêu Triết thay ta lau ngực.
“Này đương nhiên là một trong những nguyên nhân.” Tiêu Triết thập phần đắc ý với thỏa hiệp của ta.”Tiểu hồ ly, da của ngươi thật đẹp. . . . . .”
” Đương nhiên. Mỗi người đều nói như vậy.” Ta đáp.
“. . . . . . Mỗi. . . . . . người?” Tay Tiêu Triết ngừng lại.
“Cha ta, mẹ ta, còn có Huy ca ca.”
“Huy Duệ?”Tay trên đùi bỗng nhiên buông lỏng, “Huy Duệ từng tắm cho ngươi?”
“Ân, khi không có ai, Huy ca ca liền giúp ta tắm, mỗi lần đều khen da ta đẹp.”
“. . . . . .” Tiêu Triết xoay người ta, “Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Ân?”
“. . . . . . Quên đi, ” Tiêu Triết than nhẹ một hơi, nói tiếp: “Ngốc ngươi giúp ta chà lưng được không?”
“Cáp a?”
“Ân, chúng ta phải tắm mau một chút, Ôn Ôn người ta còn chưa có tắm đâu.”
“. . . . . . Vì cái gì lại nhắc nàng?” Ta đoạt lấy khăn tắm trên tay Tiêu Triết, dùng đầu ngón tay đâm bờ vai của hắn: “Thôi! Ngay! Đi!” Tiêu Triết còn chưa hết hy vọng nói: “Tiểu hồ ly, ngươi có thể ôn nhu một chút. . . . . .” Những lời này Tiêu Triết nhất định cố nén ý cười, thế cho nên ngay cả ngữ điệu cũng có vẻ buồn cười.
Lưng Tiêu Triết thập phần rắn chắc, ta không cố gắng dùng sức chà, nhìn thấy da hắn chậm rãi biến hồng, trong lòng không khỏi nhớ tới lần đầu nhìn thấy thân thể Tiêu Triết. Bất quá khi đó không có nhìn đến lưng.Trong lòng ta nói thầm, không khỏi cảm thấy hợp mắt.
“Tiểu hồ ly!” Thình lình xảy ra một tiếng thở nhẹ, ta sợ tới mức để khăn tắm rơi vào trong bồn.
“Tiểu hồ ly, không yên lòng, suy nghĩ chuyện gì?”
“. . . . . . Chà lưng xong rồi.”
“Nhưng mà, ta cũng không chỉ có lưng mà thôi.” Tiêu Triết quay đầu cười hì hì nói.
“Ngươi!”
“Tiểu hồ ly, coi như lại là một tâm nguyện của ta đi.”
“. . . . . . Như vậy cũng coi như là tâm nguyện? Thực không đứng đắn.”
“Đương nhiên là tâm nguyện, ta còn có rất nhiều tâm nguyện muốn cùng với ngươi thực hiện, nhưng không nóng nảy, để từng việc từng việc đến.”
Tiêu Triết thản nhiên nói, hết thảy giống như đương nhiên. Ta giật mình, mới biết được nguyên lai cái gọi là cảm động là cảm giác như vậy. Trong lòng thực ngọt, cái mũi thực cay, nhưng là một chút cũng không khó chịu.
“Thực lòng tham, cẩn thận sẽ bị trời phạt.” Ta cúi đầu, cố gắng bình phục tâm tình.”Quay lại đây.”
Tiêu Triết chậm rãi quay lại, ta quỳ gối trước người hắn, dòng nước ôn nhu như dung nhập cùngcảm xúc của ta, cùng hắn nhẹ nhàng lưu chuyển. Ta cẩn thận chà ngực Tiêu Triết cùng cánh tay. Tiêu Triết lẳng lặng nhìn ta chăm chú, ta có cảm giác bị ôm từ đầu đến chân, không biết là vì nước, hay là ánh mắt hắn.
Chà xong nửa người trên, ta thoáng lưỡng lự, nhưng vẫn đưa tay hướng về chân Tiêu Triết. Tiêu Triết dời tầm mắt thôi nhìn chăm chú ta, đầu hướng nóc nhà.
Thời gian chưa từng chậm thế này. Trong đầu ta chỉ có tiếng tim mình đập. Tiêu Triết thần sắc bình tĩnh, tựa vào thành bồn. Nước dần dần lạnh đi, nhưng ta lại dần dần nóng lên. Biến hóa của Tiêu triết rõ ràng như thế ở trước mặt ta.
“A Triết. . . . . .” Ta khẽ gọi.
“Khó kìm lòng nổi.” Tiêu Triết cười khổ.
Ta mím môi suy nghĩ, Tiêu Triết khôi phục tư thế ngửa đầu. Ta quyết tâm, tiến tới, khẽ hôn yết hầu Tiêu Triết.
Tiêu Triết rõ ràng kinh ngạc nhìn ta.”Nhắm mắt lại.” Ta nhẹ giọng nói. Tiêu Triết thuận theo nhắm hai mắt lại. Ta đưa tay hướng vật nóng rực của Tiêu Triết. Tiêu Triết ở dưới tay ta rõ ràng run lên. Ta cắn môi, Tiêu Triết ngửa đầu không ngừng thoát ra tiếng rên trầm thấp.
Lúc sau nước hoàn toàn nguội lạnh, chúng ta rốt cục rời khỏi bồn.
Ta cùng Tiêu Triết yên lặng mặc quần áo.
“Tiểu hồ ly.” Vẫn là Tiêu Triết đánh vỡ trầm mặc, đưa tay kéo ta, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của ta, hôn tóc ta.
“Giờ không còn sớm , ” ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Ôn Ôn còn chưa tắm đâu.”
“. . . . . . Như thế nào hiện tại lại là ngươi nhắc tới nàng.” Tiêu Triết cười khẽ cắn tai ta.
“Quần áo cũng không mặc.” Ta than thở, mặc áo cho hắn, “Ngươi mau đổi nước đi, tối nay, nói không chừng ngươi Ôn Ôn kia sẽ ngủ lại.”
“Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Không cần theo!” Ta hô nhỏ, Tiêu Triết ngẩn ra, ta lại cuống quít bổ sung nói: “Ta biết đường, ta tự trở về phòng ngủ.” Nói xong, ta bước nhanh rời khỏi phòng tắm. Đi vào tiền viện ban đêm, chạy đến bên cạnh giếng ngồi xuống, ta hít sâu, cùng gió đêm, mới rốt cục cảm thấy được độ ấm trên mặt hạ xuống một chút.
Khi Tiêu Triết vào phòng, ta đang bọc chăn miên man suy nghĩ. Tiêu Triết nhẹ nhàng vạch chăn, nhẹ nhàng tiến vào.”A Triết.” Ta gọi.
“Ta còn nghĩ đến ngươi đã ngủ.” Tiêu Triết sờ sờ đầu của ta. Ta tìm một cánh tay Tiêu Triết, ôm chặt lấy, ngáp một cái thật to, đặt đầu ở vị trí ta thích nhất, cuối cùng ngủ.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, hiếm khi Tiêu Triết còn ở bên thế này. Ta buông cánh tay Tiêu Triết ra, khẽ dụi mắt, lẩm bẩm hai câu. Nhìn thấy Tiêu Triết đang dùng ánh mắt rạng rỡ nhìn ta, ta không khỏi hứng khởi. Hôn nhẹ một cái lên mặt hắn, “A triết ——” ta ôm cổ hắn cọ cọ.
Tiêu Triết ngứa không chịu được, thấp giọng cười rộ lên.” Khi ngươi tỉnh lại nguyên lai đáng yêu như vậy, xem ra ta thật sự bỏ phí không ít cảnh hay.” “Cái gì cảnh hay, ta là còn tùy người. . . . . .”
Tiêu Triết ấn mũi ta.”Nói đúng, tiểu hồ ly của ta không thể tùy tiện để cho người ta nhìn. Một mình ta là đủ, cảnh hay là của mình Tiêu Triết ta.”
“Ngươi là ai chứ!” Ta đẩy hắn, tỏ vẻ kháng nghị. Sau đó đứng lên đi rửa mặt. Ta rửa mặt xong Tiêu Triết vẫn còn ở trên giường không hề động tĩnh.
“Ta thấy ngươi hôm nay chịu khó như vậy, nghĩ đến ngươi sẽ đưa khăn rửa mặt cho ta.” Tiêu Triết nháy mắt mấy cái nhìn ta.
“Ngươi có tay có chân, dựa vào cái gì?”
“Chính là. . . . . .” Tiêu làm ra vẻ khổ, “Tay của ta rất tê. . . . . .” Lời nói thê lương bi ai. Ta tự biết đuối lý, cũng không muốn cãi nhau nữa, lấy khăn, đưa cho hắn. Thế nhưng Tiêu Triết đáng giận kia ngẩng mặt nhắm mắt lại, vẻ mặt chờ đợi. Ta rốt cục tức giận, đem khăn chụp ở trên mặt hắn.”Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!” Ta đứng lên.
“Nhưng mà. . . . . .”
“Ngươi rõ ràng còn có một tay!”
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết bất đắc dĩ ngồi lên, tự mình lau mặt.”Tiểu hồ ly ngươi thật sự là. . . . . .” Tiêu Triết hình như có bất mãn, cau mày, không ngừng than thở.
“Ta đói bụng!” Ta lớn tiếng tuyên bố, ngắt lời lầm bầm của hắn. Tiêu Triết nhìn ta, bất đắc dĩ mặc quần áo xuống giường. Tấm lưng kia lộ ra rất nhiều ý thê lương, làm cho ta cũng nhịn không được động lòng trắc ẩn.
“A Triết, ” ta giữ hắn lại, “Cùng lắm thì. . . . . . Ta buổi tối sẽ giúp ngươi. . . . . .”
“Tắm rửa?” Tên kia nháy mắt tinh thần tỉnh táo.
“. . . . . .” Ta trừng hắn liếc mắt một cái đi ra khỏi phòng. Đáng giận, cái gì ta cũng đều chưa nói!
Tiêu Triết mặc quần áo đuổi theo, kéo lấy tay áo của ta lại làm ầm ĩ một phen.
Tới nhà ăn, trên bàn đã dọn xong bữa sáng phong phú.
Cái này ngay cả Tiêu Triết đều sợ sệt nửa ngày. Đến khi Kiều Ôn Ôn cầm một cái chén đĩa nóng hôi hổi đi ra, chúng ta mới hồi phục tinh thần lại.
“Nha, đừng đứng , mau ngồi xuống đi. Tiêu ca ca huynh cũng nếm thử cháo muội làm đi.” Nói xong cầm chén đĩa trong tay, “Gạo này, là gạo nếp đoàn phụ thân muội làm, không phải Tiêu ca ca trước đây thực thích ăn? Phụ thân vẫn nhớ , cho nên lần này cố ý làm chút, để muội mang đến.” Chuyển hướng ta, “Tiểu. . . . . . Hoài Phong, ta có thể gọi ngươi như vậy không?” Ta gật gật đầu, nếu cái kia chữ tiểu kia không có tính ở bên trong.”Bởi vì cũng không hiểu được ngươi thích cái gì, cho nên nếu có chút không hợp khẩu vị thỉnh thông cảm.”
Lời nói này trang nhã mà không mất ôn nhu, nhìn nhìn lại Tiêu Triết, người này đã cười đến cười toe tóe!
Kiều Ôn Ôn múc một chén cháo cho ta, ta nói tạ ơn, uống một ngụm.
“Ân. . . . . . Rất thơm ăn được lắm. . . . . .” Ta không tình nguyện nhưng phải thoải mái vui vui vẻ vẻ nói.
Kiều Ôn Ôn cười rộ lên.”Không chê là may rồi, ta còn nhớ ngươi ăn quen cháo của Tiêu ca ca, chỉ sợ của ta là không để mắt .”
“Làm sao thế được, Ôn Ôn thông minh lanh lợi, làm cháo cũng thật sự khéo.” Tiêu Triết vui tươi hớn hở khích lệ. Đúng vậy, trong phòng này ba người chỉ ta hết ăn lại uống.
Không vui không vui, lập tức đói. Không vui cũng không gây trở ngại ta ăn no bụng.
“Tiêu ca ca, ” Tiêu Triết từ phòng bếp trở về, Kiều Ôn Ôn bật người tiến đến.”Muội rất muốn đi ngắm Bích Lạc Thiên, Tiêu ca ca có thể dẫn muội đi không?” Ta mở to hai mắt nhìn nàng. Này lại là làm cái gì? Tiêu Triết liếc mắt nhìn ta một cái, gật đầu đáp ứng.
Nếu đã đáp ứng làm sao phải nhìn ta!
“Tiểu hồ ly, giữa trưa có lẽ không về kịp. . . . . .” Tiêu Triết lo lắng nhìn ta. Ta biết, đường xá không ngắn, đói một chút cơm không thể làm ta chết, không phiền ngươi quan tâm.
“Cho nên, tiểu hồ ly, hảo hảo giữ nhà.” Tiêu Triết cười.
“Vâng!” Ta tức giận đáp. Nguyên lai khinh ta là tiểu cẩu.
Ta ở trong sân nhàn đến vô sự, lẻn lên nóc nhà phơi nắng. Đang lúc buồn ngủ cực kỳ, nghe được trong phòng một trận âm thanh lục lọi. Chẳng nhẽ là kẻ cắp?
Ta theo thanh âm tìm kiếm, quả nhiên có người đang không ngừng lục lọi. Ta với người này không hợp ý, người này khiến ta vừa thấy đã tức giận .
Ta tiến lên, một chưởng chém ra, người nọ thật cũng linh mẫn né tránh, chúng ta liên tiếp thi pháp, trong phòng nhất thời ánh chớp bắn ra bốn phía, sắc thái sặc sỡ.
” Lưu manh hồ ly này! Thật muốn bức lão phu hạ độc thủ phải không?” Bốn chưởng bốc lên, miệng cũng không nhàn rỗi.
“Ngươi ít giở trò, hôm nay A Triết không có đây, ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua cho ngươi?”
“Chắc là đồ nhi ta cùng Ôn Ôn tâm đầu ý hợp đi du sơn ngoạn thủy, để ngươi một mình trong lòng ghen ghét.” Còn đây là thù mới hận cũ. Ta nảy sinh ác độc, sử xuất chiêu hung ác. Người nọ quả nhiên yếu ớt rồi ngã xuống.
“Lưu manh hồ ly! Lại đi dùng thủ đoạn hạ lưu này! Yêu thuật không dùng lại dùng mê hương!”
“Là mê hương cũng là hồ mĩ hương Ngân hồ ta đặc biệt có. Dùng ở trên người ngươi là coi như tôn ngươi cao thủ.” Ta hung tợn tiến lên, “Nói! A Triết cùng Kiều Ôn Ôn kia rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
“Chính là những chuyện ngươi đang thấy!”
“Trước ngươi đối A Triết nói qua cái gì!”
“Nói ngươi lưu manh bất hảo, khuyên đồ nhi ta sớm bắt ngươi, ném tới khe suối!”
. . . . . .
Ta hỏi mười mấy vấn đề, lão nhân này ác ngôn không trả lời một lần đứng đắn. Ta không muốn mất thời gian, liền giải mê hương cho hắn. Ngồi dưới đất, dựa vào giường, mệt mỏi nói không nên lời.
“Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Tiểu hồ ly không phải để ngươi gọi!” Ta rống lên.
Lão nhân kia vỗ vỗ bụi đứng lên, tiếp tục lục tung, một bên còn lẩm bẩm: “Kỳ quái, thanh vân ngọc long tôn của lão phu đâu rồi?”
“Ngươi sẽ không bỏ mặc chứ?” Sư phụ Tiêu Triết sẽ không phải ngay cả này cũng không quan tâm.
“Ách, ” lão nhân kia vỗ ót hô to nói, “A, già rồi, mà ngay cả này cũng quên.” Ta ngừng suy nghĩ nhìn hắn, vừa mới một hồi chiến đấu kịch liệt, lại vẫn giống không có việc gì.
“A a a, nguyên lai ở trong này, lão phu có thể đi cùng cái lão bất tử kia tiếp tục uống rượu rồi !” Ta thở dài, ngươi đây là đang nói chính ngươi sao?
“Hồ ly, ” lão nhân kia bỗng nhiên đổi chủ đề, “Ngươi có từng nghĩ tới biến thành người.”
Biến thành người? Vì cái gì? Ta lại như thế nào biến thành người? Ta quay đầu, không còn thấy thân ảnh lão nhân kia nữa.
Khi Tiêu Triết trở về thần sắc nghiêm túc dị thường, thậm chí làm cho ta không có cơ hội nhắc tới chuyện sư phụ hắn trở về. Đến bữa chiều, thấy thế nào cũng cảm thấy được Tiêu Triết so với một ngày trước đối đãi Kiều Ôn Ôn tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ một lần đi ngắm Bích Lạc Thiên đã xảy ra những chuyện ta không tính đến?
Buổi tối ta ngủ không được, Tiêu Triết cũng không biết người đang làm sao. Rốt cục nhìn thấy Tiêu Triết vào nhà, ta vội bắt lấy hắn.
“A Triết, nói cho ta biết những chuyện trước đây của ngươi được không?”
Tiêu Triết sửng sốt, sau đó cười nói: “Hôm nay đã đã khuya, như thế nào đột nhiên hiếu kì như vậy?”
“Ta không phải tò mò, ta chỉ là muốn biết.”
“Một buổi tối cần gì gấp, ” Tiêu Triết cười nhẹ, “Chúng ta về sau có rất nhiều thời gian có thể cho ngươi chậm rãi nghe ta kể.” Chính là ta nghĩ Tiêu Triết nhất định sẽ không cự tuyệt ta.
“Ta có rất nhiều thời gian, nhưng ngươi không có!” Ta nói một câu này xong, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, túm chặt chăn.
“Tiểu hồ ly?” Tiêu Triết hình như khó hiểu, ta lại tâm phiền ý loạn vô tình phản ứng hắn, làm bộ ngủ.
Sau lưng truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, Tiêu Triết sờ sờ đầu của ta, rồi đi ra ngoài.
Cho tới nay ta cũng không suy xét những chuyện cũ. Phàm nhân muốn thành yêu kiếp này có thể được, yêu muốn làm nhân lại chỉ có thể chờ kiếp sau. Ta chưa bao giờ nghĩ tới phải thành người, ta cũng cũng không biết vì cái gì phải đổi, đương nhiên cũng không có nghĩ tới rất nhiều vấn đề khác, ví dụ như sự khác biệt của con người. Có lẽ là thời gian ta làm người quá dài, thời gian thật dài này ngược lại làm cho ta quên mất người cùng yêu quái bản chất rất khác nhau.
Cả đêm ta không hiểu khó chịu bất an, lòng chua xót cùng sợ hãi. Muốn khóc lại không thể thống khoái phát tiết, muốn ngủ lại không thể sử suy nghĩ yên tĩnh, cả đêm ta thập phần khó chịu, bởi vì, tối nay, Tiêu Triết không trở về nữa.
Ngày thứ hai sáng sớm ta thức dậy, đến bên cạnh giếng múc nước. Nước giếng sáng sớm thật lạnh, giống như linh dược giúp người thanh tỉnh. Ta cố gắng bảo mình phải bình tĩnh trở lại, lại vào lúc này thấy Kiều Ôn Ôn.
Kiều Ôn Ôn ra khỏi phòng, hai mắt sưng đỏ, không ngừng lau nước mắt. Tiếp theo Tiêu Triết xuất hiện phía sau ở nàng, phủ thêm áo khoác cho nàng. Sau đó Tiêu Triết thấy ta, sau đó Kiều Ôn Ôn cũng thấy ta.
Ba người trong lúc nhất thời đều đứng yên bất động. Đình viện to như vậy, không khí giữa mọi người trong lúc đó thập phần quái dị.
“Chào.” Ta thản nhiên đánh vỡ trầm mặc, buông thùng nước, bỏ đi.
“Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết ở phía sau gọi ta, ta bước chậm lại, nhưng đến tận khi ta trở lại phòng cũng không thấy Tiêu Triết đuổi theo. Ta trở lại trên giường nằm xuống, lấy chăn kéo trùm qua đầu, nói với mình cái gì cũng không được hỏi.
Đến bữa cơm trưa, Tiêu Triết rốt cục tới tìm ta. Ta nghe thấy thanh âm mơ hồ.
“Tiểu hồ ly, Ôn Ôn sau bữa trưa muốn đi . Tiểu hồ ly!” Tiêu Triết một phen lật chăn, ta rốt cục lại ngửi được không khí mới mẻ.”Tiểu hồ ly, ngươi làm cái gì vậy?”
Tiêu triết nâng mặt của ta, bạt mạng quạt, ta thở hổn hển mấy hơi, rốt cục ánh mắt cũng trở nên thư thái.
“Tiểu hồ ly, để ta xem buồn bực có phá hủy gì không?” Tiêu Triết nắm cằm ta, đem mặt ta quay trái quay phải, ta xót xa nhìn hắn.
“Buông tay. . . . . .”
“Còn nói chuyện được, hẳn là không nghiêm trọng.” Ta đứng lên đi ra ngoài, nhưng không xong, được hắn đỡ lấy. Ta lười mở miệng, trực tiếp mặc kệ hắn.
Thật vất vả ăn xong một chút cơm, ta khách khí nói xong nên đi, tìm cớ trốn, không hề nhìn bọn hắn ly tình lả lướt.
Ta chờ ở phía sau viện đập xong con bướm, đùa giỡn xong cá chép, Tiêu Triết còn chưa tới tìm ta, lòng ta tiếp theo hoảng sợ, liệu sẽ không. . . . . . Vội chạy ra, phát hiện Tiêu Triết đang ngồi ở đại sảnh. Cũng may, ta thở phào một hơi, tốt xấu gì người cũng vẫn còn ở lại.
“A Triết. . . . . .” Ta gọi, Tiêu Triết đưa tay kéo ta qua. Ta thuận theo để hắn kéo tay, đứng ở trước mặt hắn.
“Không thể tưởng được Ôn Ôn đúng là nữ tử chung tình như thế, ” trong lòng ta căng thẳng một chút, Tiêu Triết tiếp tục nói, “Lúc nhỏ không biết, nàng lại cùng ta hợp ý như thế.”
“Ta cùng với nàng một đêm tâm sự, cảm xúc thâm hậu.” Nói tới Kiều Ôn Ôn trong mắt mang lệ, tâm sự này thật sự là không đơn giản.
“Ta cùng với nàng cùng cảm xúc, thật là nhất kiến chung tình, yêu cũng bất quá là chuyện trong nháy mắt.” Tiêu Triết cúi đầu chậm rãi nói, hoàn toàn không để ý trong lòng ta đã sông cuộn biển gầm. Tiêu Triết lại vào lúc này buông tay, ấm áp lướt qua một chút. Tiêu Triết bắt đầu ngắm nghía một vật trên bàn, ta lúc này mới phát hiện nguyên lai trên bàn còn có một cái hộp gấm. Trong tay Tiêu Triết là một khối cổ ngọc thượng hạng. Cây hạch đào lớn nhỏ, điêu khắc tinh tế. Ta giật mình hiểu được ta nguyên lai không có rất nhiều thời gian để hiểu Tiêu Triết, Tiêu Triết sẽ không nguyện ý cùng ta chia xẻ. Nhất kiến chung tình, nghe vậy ta tỉnh ngộ tự mỉa mai mình. Tàn nhẫn nhất chính là, ta còn ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, nghe hắn nói hắn cùng người phàm nhân nữ tử nhất kiến chung tình như thế nào.
“Gia tổ ta truyền lại một khối linh ngọc, hộ tâm dưỡng khí, mẹ ta dặn dò, trừ phi là người ta yêu nhất cuộc đời này, bằng không không thể giao phó.” Cho nên ngươi hiện tại tìm khối ngọc này, chính là vì muốn giao cho Kiều Ôn Ôn sao? Hay cho câu người yêu thương nhất cuộc đời này. Ta vẫn còn tin là lão nhân tử kia nói dối ta, nguyên lai hắn nói đều là sự thật! Ta không thể chịu được run rẩy đứng lên, lòng như bị đâm. Nhớ ngày đó Huy Duệ từng hỏi ta thật muốn đi cùng hắn, ta một lòng theo hắn không ngờ lại có chuyện này. Như vậy kế tiếp ta chờ đợi cái gì?
“Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết ngẩng đầu, “. . . . .Ngươi sao lại khóc?”
“. . . . . . Kẻ lừa đảo. . . . . .” Ta nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi rõ ràng từng nói ngươi thích ta, sao lại có thể đi thích người khác. . . . . .” Chẳng lẽ là ta hiểu sai? Ta run mạnh lên. Hắn thích ta, nhưng chắc không phải là yêu? Ta cảm thấy như bị rơi xuống đầm nước lạnh, quanh thân lạnh như đóng băng.
“Tiểu hồ ly, ngươi đang nói cái gì? Ta đâu thích người khác?”
“Ngươi vừa xong còn nói, cùng Kiều Ôn Ôn nhất kiến chung tình!”
“. . . . . .” Tiêu Triết đè lại thái dương, giống như thập phần đau đầu, “Tiểu hồ ly. . . . . . Ngươi thật sự là! Ngươi còn nhớ vị Tô huynh từng cho ta mượn nhà cửa để ở không? Người Ôn Ôn nhất kiến chung tình là hắn. Ba năm trước đây bọn họ ở đây gặp nhau, Ôn Ôn liền yêu hắn.”
“Kia. . . . . . vậy ngươi lúc đó chẳng phải. . . . . . nhất kiến chung tình. . . . . .”
“Ngốc! Tiểu hồ ly, ” Tiêu Triết đứng lên, nâng mặt của ta lên, ôn nhu nói: “Làm cho ta nhất kiến chung tình, không phải là ngươi sao?” Ta kinh ngạc đến ngây người, Tiêu Triết hôn lên mắt ta, hút vào nước mắt của ta.
Ta đẩy hắn ra! “Vậy ngươi vì sao qua đêm ở phòng Kiều Ôn Ôn, còn làm cho nàng khóc đỏ mắt!”
“Không thể trách ta! Ôn Ôn không khóc vì ta! Là bởi vì Tô huynh luôn đi đây đi đó, tính cách giống như gió không kềm chế được, hoàn toàn không biết tâm tình của Ôn Ôn. Mà Tô huynh kia không phải nho sĩ, Ôn Ôn không thể tìm được hắn, mới nghĩ muốn ở chỗ ta tìm một phong thư Tô huynh từng viết làm dẫn, mới có thể dùng chỉ hạc tìm được Tô huynh, nói rõ lòng mình.Trong lòng Ôn Ôn buồn khổ, nói đến tình cảm nữ tử rơi lệ có gì lạ. Từ nhỏ đến lớn, ta như huynh trưởng nàng, tất nhiên là phải an ủi khuyên răn.”
“Vậy cũng không cần suốt một buổi tối! Một đêm ta khổ sở đến cỡ nào ngươi có biết hay không!” Nước mắt lại không thể kiềm chế dũng mãnh tiến ra.
“. . . . . . Tiểu hồ ly. . . . . .” Tiêu Triết vội đưa tay lên lau, “Là do ta sai sót, ta nghĩ ngươi sẽ hảo hảo ngủ. . . . . .”
“Nói bậy!” Ta ngăn tay hắn, “Kia là cái gì?” Ta chỉ vào vòng ngọc trên bàn.”Dù sao chúng ta khác biệt, không thể lâu dài, ngươi có thể cầm đi giao cho nàng, mãi mãi bên nhau!”
“Tiểu hồ ly, này vốn là của Kiều gia. . . . . .”
“Thì ra là thế! Ta còn cho là ngươi muốn đưa nàng vật đính ước, nguyên lai là ngươi nhận vật đính ước, ưng thuận chung thân, ngươi còn dám nói không phải!”
“Tiểu hồ ly. . . . . . Đây là lúc trước sư phụ cùng Kiều bá bá chơi cờ thắng, người muốn lấy Không Sơn linh ngọc, Kiều bá bá cố ý dùng ba ngày làm nghi thức đổi chủ, sai Ôn Ôn mang tới cho sư phụ, chẳng ngờ Ôn Ôn trong lòng nhớ nhung Tô huynh, suýt nữa quên việc cần làm. . . . . .”
“. . . . . . Thật sự? Ngươi cùng nàng cái gì cũng đều không có?”
“Đương nhiên, tiểu hồ ly, ngươi sao lại hoài nghi ta?”
“Ngươi thề!”
“Vâng vâng vâng, ta nếu đối tiểu hồ ly có nửa lời nói dối, trời giáng ngũ lôi!” Tiêu Triết dựng thẳng ngón tay lên, chỉ trời thề.
“Vậy linh ngọc mẫu thân để lại cho ngươi đâu?” Ta lại nghĩ tới một chuyện.
“Ngươi nói cái kia?” Tiêu Triết cười khổ, “Tiểu hồ ly, không phải ngươi đã sớm mang ở trên tay sao?”
Ta đứng ngẩn tại chỗ, nâng tay trái lên, ” Cái này?” Ta chỉ vào vòng tay ngọc.
“Bằng không ngươi cho là cái gì? Khối thượng cổ linh ngọc này cùng ngọc bội trước ngực ta nguyên là nhất thể, tương thông lẫn nhau, với thể xác và tinh thần rất có ích lợi.” Tiêu Triết cười ôm ta.
Ta đưa đầu áp vào lòng hắn, nghe tim hắn đập, ta thông suốt, người này tuyệt đối sẽ không lừa gạt tình cảm của ta, là ta quá mức lo lắng, thiếu chút nữa hiểu lầm trung lương.
“Tiểu hồ ly, thế nhưng ngươi đối ta không tín nhiệm như vậy, ta thật sự là hảo thương tâm.” Tiêu Triết lấy tay của ta đặt ở trước ngực hắn, vẻ mặt đau khổ nhìn ta.
“. . . . . . Kiều Ôn Ôn kia xinh đẹp lại ôn nhu như vậy, ta lo lắng một chút có gì không ổn. . . . . .” Ta oán giận.
“Ôn Ôn mới ở không đến ba ngày, ngươi đã lo lắng như vậy, nếu là ở hơn mười ngày nửa tháng. . . . . .”
“Ta nói không chừng sẽ cắn đứt cổ họng của ngươi.” Tiêu Triết sửng sốt, làm ra bộ dáng hoảng sợ.
“Ta kỳ thật chính là độc ác như vậy, muốn tuyệt tình với ta thì mời làm mau kẻo muộn.”
“Không, sẽ không.” Tiêu Triết lại ôm chặt lấy ta, “Bất quá ta hiện tại thật sự thập phần vui vẻ. Tiểu hồ ly, nói không chừng ngươi còn quan trọng với ta hơn ta nghĩ.”
“Làm bộ!” Ta đẩy hắn ra. Tiêu triết lại càng ôm chặt ta.
“Tiểu hồ ly, đừng khóc.” Tiêu Triết cười cười. Ta ngượng ngùng cúi đầu.”Thực xin lỗi. . . . . .”
“Chỉ nói mà đủ sao?” Tiêu Triết được thể không buông tha.
” Muốn như thế nào?”
“Đúng vậy, muốn như thế nào?” Tiêu Triết dù ung dung nhìn ta, cười đến thập phần bỡn cợt.
Quên đi, dù sao cũng không phải một lần hai lần . Ta kiễng chân, hôn môi Tiêu Triết. Ai ngờ đến, Tiêu Triết lập tức đổi khách thành chủ, chiếm lấy lưỡi của ta.
“Lại nói tiếp, ngươi vì sao đột nhiên nói đến chuyện ta và ngươi không giống nhau. Thập phần không giống ngươi.”
“. . . . . .” Ta bĩu môi, “Ta như vậy không giống người đang tự hỏi sao?”
” Không phải, bất quá. . . . . . Hay là sư phụ ta còn nói cái gì?”
Ta gật đầu.”Sư phụ ngươi trở về quá, mang thanh vân ngọc long tôn đi rồi.”
“Thanh vân ngọc long tôn?” Tiêu Triết nhíu mi, “Đó vốn là vật của Quan Húc đại sư, biến nước thành rượu, sư phụ từng mượn thưởng thức, sau lại nói đã đánh mất, hại ta phải làm ba tháng cu li cho Quan Húc đại sư. . . . . . Nguyên lai là sư phụ giữ lại.”
“Ai, sư phụ đã đem sự tình gây đủ rối loạn rồi.” Tiêu Triết cúi đầu, lại nói, “Mấy ngày trước sư phụ là bởi vì cho chúng ta biết rõ người đi ra ngoài chơi lâu như vậy mấy ngày liền trở về, trong lòng không thoải mái cho nên lấy ta trút giận.”
Hừ! Rõ ràng ta mới là nơi trút giận!
“Vậy ngươi sao không nói rõ ràng!”
“. . . . . .” Tiêu Triết sờ sờ đầu của ta, “Nếu ta sớm biết ngươi để ý như thế sao lại không nói rõ ràng?”
Được rồi, lý do này coi như chấp nhận được.
Bỗng nhiên ta nghĩ tới một vấn đề thực nghiêm trọng.
“A Triết, ” ta chỉ vào ngọc hoàn trên tay, “Ngươi từng nói đây là pháp khí phòng ngừa ta chạy trốn, rời ngươi ngàn thước sẽ bị khí huyết nghịch lưu mà chết?”
“. . . . . . Tiểu hồ ly. . . . . .” Sự việc diễn biến đột ngột, Tiêu Triết không dự đoán được còn có chuyện, sắc mặt như nghẹn xương cá.
“Nhưng ngươi hiện tại còn nói vật ấy hộ tâm dưỡng khí, ta đây rời ngươi ngàn thước đến tột cùng có thể khí huyết nghịch lưu mà chết hay không?”
“. . . . . .” Tiêu Triết tựa hồ thập phần khổ sở, “Sẽ không. . . . . .”
“Tiêu Triết!” Ta bi phẫn, “Ngươi quả nhiên gạt ta!”
“Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly. . . . . .”
“Chờ bị sét đánh đi!” Ta xoay người mà đi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.