Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 45: Rốt Cuộc Đã Tới.

Tam Táo

05/07/2022

Thiệu Thanh Viễn cũng đúng lúc quay đầu lại, thấy cô cũng không nói gì.

Trong tay hắn cầm một cái màn thầu chay, cắn một miệng lớn, trên cánh môi khô khốc lập tức dính chút vụn màn thầu, khô khốc cảm giác rất khó nuốt xuống.

Cố Vân Đông thấy cảm thấy cổ họng của mình giống như cũng sắp bị nghẹn vậy, đặc biệc là cô còn thấy có một miếng màn thầu rớt xuống đất, bùn trên mặt đất vậy mà bị miếng màn thầu đó rơi xuống tạo thành một cái hố nho nhỏ.

Cố Vân Đông, ". . ." Cái bánh đó cứng thế nào chứ, ăn xong có thể tiêu hóa không?

Cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sau lưng truyền đến tiếng bước chân vội vàng của Đổng thị.

"Vân Đông, thím không trồng được thứ gì tốt, đây là mấy thứ nhà mình trồng, trong sân không có không ít, ngươi lấy về ăn." Bà mang theo một cái rổ đi tới, ngẩng đầu, liền thấy Thiệu Thanh Viễn nhà bên cạnh.

"Là Thanh Viễn ah, ngươi hôm nay không đi ra ngoài sao? Sao lại ăn màn thầu, ăn màn thầu mỗi ngày sao được? Buổi tối đến nhà thím ăn."

Đổng thị cùng Thiệu Thanh Viễn hình như rất quen, nói chuyện tùy ý hơn rất nhiều.

Thiệu Thanh Viễn đang ở trước mặt Cố Vân Đông cắn một cái màn thầu cứng rắn, giọng lãnh lãnh đạm đạm: "Không được, ta bận rồi." Hắn nói xong liền đi.

Cố Vân Đông cũng muốn hỏi một chút hắn có muốn uống miếng nước không, người cũng đã biến mất không thấy.

Đổng thị vừa quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng kia của cô, lập tức hiểu lầm, cẩn thận nói:"Vân Đông, ngươi đừng sợ ah, Thanh Viễn không đáng sợ như những gì người trong thôn nói đâu. Nhà hắn ở bên cạnh, là hàng xóm đã nhiều năm, so với mọi người còn hiểu rõ Thanh Viễn hơn, hắn rất tốt."

Cố Vân Đông sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nghe được có người đánh giá về Thiệu Thanh Viễn một cách rất tích cực.

Không nghĩ tới, hắn lại ở bên cạnh, vậy sau này chẳng phải cũng là hàng xóm của cô?

Ai ôi!!!, cô trở thành hàng xóm với người đã giúp đỡ mình, cũng là chuyện tốt đúng không?

Bởi vậy Cố Vân Đông gật gật đầu: "Thím ta biết rõ, ta không phải loại người mà người ta nói cái gì cũng tin như vậy."

Cô nhận rổ rau trong tay Đổng thị: "Rổ rau này ta không khách khí."

Đổng thị thở phào một hơi: "Cứ cầm đi, ăn xong lại đến lấy."



Cố Vân Đông liền dẫn ba người Dương thị trở về, đi ngang qua nền nhà mình, liền thấy những người đàn ông trẻ tuổi và trung niên đó đang dừng lại nghỉ ngơi và uống trà gừng.

Nhìn thấy các cô, lập tức nhiệt tình chào hỏi, cảm ơn trà gừng của cô, biểu thị uống trong lòng rất ấm áp dễ chịu, sẽ dùng tâm làm việc, để cho cô yên tâm.

Cố Vân Đông gật gật đầu, cũng nói bọn hắn chú ý an toàn.

Đợi đến lúc cô đi qua rồi, đã có người nhỏ giọng nghị luận: "Tiểu cô nương Cố gia này làm người coi như không tệ, làm việc được trả tiền công cao, lại biết quan tâm người khác. Ai, đáng tiếc chính là không hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế."

"Đúng vậy a, trong nhà không có nam nhân trưởng thành che chở, có bạc cũng nên che giấu. Ngươi nói con bé vừa đến một cái thôn lạ lẫm, ai cũng không biết, lại dám tiêu nhiều bạc để xây dựng một cái nhà gạch ngói xanh lớn như vậy, chuyện này cũng quá gây chú ý rồi."

"Ta xem chừng, mấy tên du thủ du trong thôn rất nhanh sẽ nhìn chằm chằm vào con bé."

"Ta tìm Phùng ca, để cho hắn cùng tiểu cô nương nói trước một câu?"

"Được."

Phùng Đại Năng xác thực đã cùng Cố Vân Đông nói qua rồi, nói cô mấy ngày nay chú ý một chút, nhất là buổi tối lúc ngủ khoá chặt cửa sổ, ở cửa làm cái bẫy rập gì đấy, có động tĩnh gì hãy lớn tiếng hô.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, vào lúc ban đêm, đã có mấy kẻ trộm mò tới trong nhà Phương thị, lén lút nạy cửa ra đi vào.

Mà lúc này Cố Vân Đông nằm ở trên giường, lại đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào gian phòng lờ mờ có chút nhếch miệng…rốt cuộc đã tới.

Cố Vân Đông lặng yên không một tiếng động từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua ba người còn ngủ sâu, lay lay cho Cố Vân Thư tỉnh lại.

Tiểu gia hỏa mơ màng mở mắt, nhịn không được dụi dụi mắt, há mồm gọi: "Tỷ..."

"Im lặng." Cố Vân Đông nhỏ giọng nói, chỉa chỉa về phía cửa ra vào, hỏi: "Những diều trước kia tỷ nói, còn nhớ không?"

Cố Vân Thư đột nhiên tỉnh táo lại, nghĩ đến những lời đại tỷ đã nói.

"Nhớ rõ, có người muốn trộm bạc của chúng ta, đoạt đường lui của chúng ta, đào phần mộ tổ tiên của chúng ta." Thằng bé nắm tay bàn tay nhỏ: "Đại tỷ, tặc nhân tới rồi sao?"

Nhờ được rèn luyện trong quá trình chạy nạn, Cố Vân Thư đối với mấy kẻ trộm này tuy chán ghét thống hận, nhưng lại không sợ hãi, bởi vậy lúc này chẳng những không trốn đến trong chăn, ngược lại mặt mũi đỏ bừng muốn đi ra ngoài cùng người ta đánh nhau.

"Là tới rồi." Cố Vân Đông cười, nhẹ nhàng mở cửa phòng, đi đến cái ghế ở nhà chính ngồi xuống, lập tức nhìn chằm chằm vào cái cửa cách đó không xa, chờ bọn hắn tiến đến.



Cố Vân Thư cũng lập tức lấy ra một thanh gỗ từ trong góc phòng, đi đến bên người cô, sẵn sàng đón quân địch.

Mà lúc này ở bên ngoài trong đình viện, bốn thân ảnh đang lén lén lút lút từ trên tường nhảy xuống.

Có lẽ tường hơi cao, một người trẹo chân suýt chút nữa hét lên, người bên cạnh lập tức bịt miệng, bịt mũi, mạnh đến mức không khiến hắn suýt chút nữa ngạt thở chết rồi.

"Chỗ nào?" Thích ứng với vị trí trong sân, mấy người kia mới bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh.

Nhà Phương thị, bọn hắn thật sự là lần đầu tiên tới.

Dù sao trước cửa quả phụ thị phi nhiều, mà quả phụ này lại là em dâu nhà trưởng thôn, cho nên bọn hắn những kẻ trộm du thủ du thực này, ngày thường không có chuyện gì cũng sẽ không lượn lờ ở bên này, càng không cơ hội tiến vào cửa nhà này.

Hôm nay Phương thị không ở nhà, trong nhà lại có kẻ có tiền không có chỗ dựa, chậc chậc, đây chính là bọn họ tự mình đưa tới cửa đấy.

"Ta đã nghe ngóng rồi, một nhà bốn người Cố Gia kia, ở gian phòng bên trái."

"Tốt, lát nữa ta cùng Thung Tử, Đại Tiền đi vào trước, Cẩu Thặng ngươi ở ngoài cửa canh chừng."

"Được rồi."

"Đại ca, ta nghe ngóng, căn nhà của Cố gia kia ít nhất cũng phải bảy tám chục lượng, xem chừng nó đã đưa cho Phùng Đại Năng mấy lượng, còn lại hơn phân nửa là ở trong phòng. Hái đứa bé con Cố gia kia không cần để ý, tiểu hài tử đều ngủ rất sâu, lát nữa chúng ta đi vào theo lệ cũ, ta cùng Đại Tiền cầm dao găm đề phòng hai người lớn, vạn nhất các nàng tỉnh lại có thể uy hiếp các nàng không được phép lên tiếng, đại ca ngươi đến tìm bạc."

"Ta vừa nghĩ tới chúng ta sắp có mấy chục lượng bạc ta liền kích động, muốn đi nhà xí."

"Tiền đồ, ta cho ngươi biết, khẳng định không chỉ có mấy chục lượng bạc kia. Ngươi ngẫm lại, ngươi nếu chỉ có bảy tám chục lượng, ngươi cam lòng dùng toàn bộ để xây nhà gạch sao? Nhà cỏ tranh cũng không phải không thể ở, ta cảm thấy, ít nhất phải có mấy trăm lượng. Mẹ đấy, kích động đến nỗi ta cũng muốn đi nhà xí rồi."

Mấy người vừa hưng phấn vừa tới gần nhà chính, bọn hắn nào biết rằng lúc Cố Vân Đông còn chưa có bảy tám chục lượng đã dám xây một căn nhà một trăm lượng.

Cố Vân Đông nghe được tiếng xột xoạt tới gần, cũng nghe được tiếng rên rỉ như có như không, khóe miệng cô nhếch lên, chỉ đợi mấy người này chui đầu vào lưới.

Nhưng mà, đợi mãi đợi mãi ah, cô đợi đã lâu, cánh cửa kia vẫn không bị người đẩy ra.

Cố Vân Thư cầm gậy gộc thiếu chút nữa ngủ gật rồi, Cố Vân Đông rốt cuộc không có kiên nhẫn nữa, mở cửa nhà chính, ra bên ngoài xem xét, người... Đâu rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook