Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Chương 34: Thôn Vĩnh Phúc.

Tam Táo

02/07/2022

Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả cũng có chút luyến tiếc Kha biểu cô, lần đầu tiên lên xe ngựa, mọi người vẫn có chút ủ rũ.

Đợi sau khi ra khỏi cửa thành một đoạn, rốt cục mới có tinh thần.

Hai đứa nhỏ lần đầu tiên ngồi xe ngựa, dưới mông có đệm mềm, xung quanh đều có ván cửa chống đỡ. Sau khi buông màn cửa xuống, mặt trời không thể chiếu tới người rồi.

"Đại tỷ." Cố Vân Thư nằm sấp nhìn ra cửa sổ một hồi lâu, mới nghiêng đầu sang chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng mở miệng: "Thôn Vĩnh Phúc rất xa sao? Người nhiều không? Chúng ta tới đó sẽ nghỉ ngơi ở đâu? Có phải là còn phải lợp nhà không?"

"Vấn đề của đệ sao nhiều như vậy?" Cố Vân Đông cười nói.

Cố Vân Thư hắc hắc cười: "Đại tỷ khẳng định cũng không biết, không có việc gì, đến nơi thì chúng ta sẽ biết mọi chuyện."

Cả người Cố Vân Khả đã lệch ra tiến vào trong ngực Cố Vân Đông, trong bàn tay nhỏ nắm đậu phộng mà Kha biểu cô cho, đang ăn như một con chuột đồng nhỏ.

Trong ngực Dương thị ôm một túi quần áo, bên trong có quần áo của một nhà bốn người bọn họ, vài bộ đồ có mới có cũ, còn có giày mà Kha biểu cô làm cho, một túi bánh ngọt lớn.

Trong xe ngựa còn có hai cái giỏ, chứa một một số thứ bọn họ đã mua vài ngày trước đó, tuy không nhiều lắm, nhưng đều chỉnh tề đấy.

Cố Vân Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cũng nhiều hơn một phần chờ mong cùng hưng phấn.

Rốt cuộc, phải có một cái nhà mới rồi.

Tốc độ xe ngựa không phải quá nhanh, hơn nữa trong xe có hai đứa nhỏ, nên vẫn lấy sự thoải mái dễ chịu làm chủ.

Bởi vậy chạy một ngày đường, cũng mới vừa đến thị trấn huyện Phượng Khai mà thôi, may mắn đã vào trong trước khi cửa thành đóng lại.

Sắc trời đã tối, Cố Vân Đông mang theo mấy người đến quán trọ ở một đêm, đợi ngày hôm sau cửa thành mở mới một lần nữa lên đường, tiến về thôn Vĩnh Phúc.

Nhiếp Thông xác thực đã tìm cho các cô một thôn rất tốt, thôn Vĩnh Phúc cách thị trấn không quá xa, gần hai canh giờ đi đường, đến trấn trên chỉ một canh giờ, đi phủ thành mất ba ngày. Đây là thời gian đi bộ, ngồi xe ngựa xe trâu khẳng định nhanh hơn chút ít.

Bởi vậy, đợi các cô từ thị trấn xuất phát, ngồi xe ngựa đến thôn Vĩnh Phúc, sắc trời còn sớm.

Thôn Vĩnh Phúc lúc này đã có không ít người ở trên đồng ruộng bận việc một hồi rồi, mỗi nhà cơ hồ đều là khói bếp lượn lờ, hình như đang vội vàng làm bữa sáng.



Trong thôn, tiểu hài tử cũng tốp năm tốp ba tụ tập ở cửa thôn chơi đùa, bỗng nhiên nhìn thấy một cỗ xe ngựa to đi tới, lập tức líu ríu chạy đến.

Trong thôn chỉ có hai gia đình có xe trâu, xe ngựa quý vô cùng, đừng nói mua, chỉ là ngồi cũng ngồi không được đấy.

Bây giờ thấy một con ngựa ngẩng cao đầu tràn đầy sức mạnh, lập tức hiếu kỳ xúm lại xem. Đây là ai nha, sao lại ngồi xe ngựa đến thôn bọn họ, càng kỳ lạ chính là, phía sau xe ngựa còn kéo lấy một chiếc xe kéo.

Tốc độ của người đánh xe thoáng cái giảm xuống, Cố Vân Đông xốc bức màn lên, vừa hay nhìn thấy một đứa bé đi đến bên cạnh.

Cô vẫy vẫy tay với hắn, đưa cho hắn một viên đường mạch nha, hỏi: "Ngươi biết nhà trưởng thôn đi như thế nào không?"

Đứa bé kia nhìn cũng xấp xỉ với Cố Vân Thư, nhìn thấy đường mạch nha con mắt lập tức sáng ngời, nước miếng cũng muốn chảy ra rồi. Thôn bọn họ không phải giàu có, ngày bình thường không có nhiều cơ hội ăn kẹo, những hài tử như bọn hắn cũng chỉ lễ mừng năm mới mới có thể dính miệng một chút.

Hắn liên tục gật đầu: "Biết rõ biết rõ, ta mang các ngươi đi."

Hắn đem kẹo nhét vào trong miệng, bỏ chạy về phía trước dẫn đường rồi.

Những hài tử khác không ngừng hâm mộ, sớm biết như vậy vừa rồi chạy nhanh lên, là người đến trước sẽ có ăn rồi.

Cố Vân Đông lúc này mới buông bức màn, chỉ là một khắc sau, cô lại đem bức màn nhấc lên, nhìn một bóng người cách đó không xa, cảm thấy... Có chút quen thuộc.

Chỉ là bóng người kia tránh đi quá nhanh, cô còn chưa xác định đã không thấy rồi.

Cố Vân Đông buông bức màn, lại để cho người đánh xe đi theo đằng sau đứa bé kia, thẳng đến nhà trưởng thôn.

Thôn Vĩnh Phúc là thôn hỗn tạp, không ít gia đình có tổ tiên cũng là dân chạy nạn tới, ở đây cắm rễ lâu rồi, từ từ phát triển thành quy mô như hiện nay.

Nhà trưởng thôn họ Trần, ở trong thôn, trong nhà điều kiện không tệ, nhà ở là nhà ngói gạch xanh duy nhất ở trong thôn.

Khi xe ngựa dừng trước nhà họ, sau xe đã có rất nhiều người đi theo rồi.

Lúc Cố Vân Đông bước xuống lại càng hoảng sợ, nhất là những hài tử kia, trơ mắt nhìn cô, vẻ mặt “Ngươi còn có vấn đề gì muốn hỏi ta hau không”, giống như chỉ cần cô mở miệng, bọn hắn có thể kiếm được kẹo đường mạch nha vậy.



Khoé miệng Cố Vân Đông co rút, đợi sau khi Dương thị mang theo túi quần áo bước xuống, liền quay người đem bế Cố Vân Thư cùng Cố Vân Khả xuống dưới.

Cô nói người đánh xe tạm thời ở bên ngoài chờ cô một chút, lập tức gõ cửa nhà trưởng thôn môn.

Ngoài cửa động tĩnh lớn như vậy, người ở bên trong tất nhiên cũng đã nghe được, bởi vậy tay Cố Vân Đông vừa mới nâng lên, đã có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc như một người phụ nữ đã có chồng đi ra: "Các ngươi tìm ai?"

Đang khi nói chuyện, nhìn nhìn xe ngựa to sau lưng các cô.

Cố Vân Đông còn chưa đáp lời, sau lưng đã có một hài tử lớn tiếng nói: "Bọn họ tìm thôn trưởng đấy."

Vừa dứt lời, một giọng nam the thé từ trong nhà truyền đến: "Để người ta vào trước."

Người phụ nữ tránh người ra bên cạnh, mỉm cười để cho Cố Vân Đông tiến vào, sau đó lập tức đóng cửa, thôn dân bên ngoài đã không thấy được động tĩnh bên trong rồi.

Thôn trưởng tên là Trần Lương, tầm bốn mươi năm mươi tuổi, người rất cơ bắp, ngược lại không có vẻ kiêu ngạo gì, thoạt nhìn rất dễ nói chuyện.

Cố Vân Đông đem công văn hộ tịch đưa tới, Trần Lương híp mắt nhìn nửa ngày, gật gật đầu nói ra: "Lý Chính trước đó cũng đã nói với ta, có ba gia đình sẽ đến an cư ở thôn chúng ta, hai nhà khác mấy ngày hôm trước đã tới đây rồi, ta nghĩ các ngươi cũng sắp đến rồi."

Ông ta ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông cùng ba người Dương thị đứng phía sau, có chút kỳ quái, một tiểu nữ oa mười ba tuổi lại đứng ra làm chủ như vậy. Lại cúi đầu nhìn nhìn công văn, không khỏi nhíu mày nói: "Chủ hộ là Cố Đại Giang?"

"Vâng, chủ hộ là cha ta, chỉ là đang thất lạc khi chạy nạn."

"Chuyện mất tích này..., nha môn bình thường sẽ cho rằng người đã..." Trần Lương chỉ nói được một nửa liền ngừng, người mất tích trên đường chạy nạn hơn phân nửa là đã chết, những chuyện này phủ nha bên kia đều có quy củ, nhưng bên trên công văn này vẫn viết là Cố Đại Giang, nói rõ cô nương này đã đi thông đường nha phủ bên kia rồi.

Nếu như thế, ông ta chiếu vào công văn làm việc là được.

"Được, ta hiểu được." Trần Lương đem công văn đóng lại, lúc này mới bắt đầu nói chuyện đứng đắn, "Đã ở lại thôn chúng ta, sau này sẽ là người trong thôn rồi. Bởi vì các ngươi là triều đình an bài đấy, cho nên nền nhà mà ngược lại không cần mua, tính theo đầu người các ngươi có thể được phân một mẫu đất, nếu cảm thấy quá nhỏ, cũng có thể mua thêm."

Cũng là tân hoàng nhân từ, đặc biệt ưu đãi đối với những lưu dân gặp tai hoạ lần này.

"Bất quá vị trí nền nhà, cũng không được lựa chọn, tổng cộng cũng chỉ có ba chỗ. Hơn nữa các ngươi tới trễ nhất, hai hộ khác đều đã chọn xong. Người xem thế này có được không, trước tiên có thể đi xem nếu cảm thấy vị trí không tốt, muốn mua một chỗ khác, cũng có thể đến nói với ta. Nếu thoả mãn, vậy thì mau chóng tìm người lợp nhà, trời sắp vào mùa đông rồi, nếu không làm kịp đất sẽ bị đóng băng bên trên, sẽ không dễ làm. Còn nữa, trước khi nhà ở được xây xong, các ngươi có thể ở nhờ tại nhà dân trong thôn, chỉ là phải trả chút tiền thuê."

"Nên làm đấy." Cố Vân Đông cũng đã cân nhắc qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook