Trưởng Tỷ Trọng Sinh ( Điền Văn)
Chương 5:
Đường Phan Phạn
15/08/2024
Lý Nguyệt Tỷ đi đến trước cửa nhà, liền nhìn thấy ông nội đang ngồi ở phiến đá giữa hai nhà, trong tay đang nâng một cái giỏ tre giơ cao cao, mắt híp lại, đúng là đang đan lại đường viền giỏ tre, ông nội Lý gia là một thợ đan tre nứa.
“Ông nội, tuyết rơi rồi, sao không vào nhà làm việc.” Lý Nguyệt Tỷ từ rất xa chào hỏi, ông nội nhà mình, ở trong nhà luôn luôn là người lặng lẽ không tiếng động, không có chủ kiến, không có tiếng nói, thường thường làm cho người khác bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Cũng vì Lý lão bà tử bất công, Lý lão nhân lại chẳng quan tâm, Lý Nguyệt Tỷ cho tới nay cùng nhị lão Lý gia đều không quá thân cận, chỉ là kiếp trước, thẳng đến sau này , Lý Nguyệt Tỷ mới biết được, nhị thúc không thể như ý nguyện mà nuốt trọn phòng ở của nhà mình bên này, là bởi vì ông nội cuối cùng cũng đứng lên ngăn chặn, bởi vậy, lúc này ngược lại cảm thấy ông nội có chút thân thiết hơn.
“Bên ngoài ánh sáng tốt hơn một chút, liền sắp bện xong.” Lý lão đầu có một khuôn mặt chất phác, ngón tay lại rất linh hoạt, sọt tre thật dài được bện thành một vòng, một đầu sợi tre cắm vào một cái khe hở, toàn bộ giỏ tre đã hoàn thành, nhìn không ra một chút lỗi nào.
Lý lão đầu nói, liền nhảy xuống khỏi đá phiến, cầm giỏ tre, khập khiễng đi vào sân viện đông phòng, ông nội Lý Nguyệt Tỷ là một người thọt.
Lý Nguyệt Tỷ cười cười, đứng ở cửa Tây ốc, tay ấn vào trên cửa, trong lòng lại có chút khẩn trương.
Cắn răng một cái, đẩy cửa ra, không nghĩ tới vừa vào cửa, liền nhìn thấy em gái nhà mình là Nguyệt Nga đang cùng tiểu tử Lý Vinh Duyên nhà nhị thúc đánh nhau. Một bên, tiểu muội Nguyệt Bảo Nhi mới năm tuổi, đang ngồi ở trên mặt đất, trong tay ôm một con gà, thất thất tròn xoe mắt to, đang rải hạt đậu vàng ( khóc).
Mà trước cửa phòng, ngũ đệ tiểu Mặc Phong mới tám tuổi, đang ngã vào nơi đó, mặt đỏ bừng, một tay dùng sức vỗ cửa, hai mắt trừng lớn đang muốn chạy lại đánh Lý Vinh Duyên.
Thấy tình hình này, Lý Nguyệt Tỷ hoảng sợ, vội vàng tiến lên, trước đỡ Mặc Phong ngồi dậy, tay lau cái trán cho hắn, cảm thấy nóng đến lợi hại đâu, trong mấy đệ đệ muội muội, thân thể của ngũ đệ là yếu nhất.
Vội vàng lại cầm một kiện áo bông cũ của a cha khoác cho ngũ đệ xong, sau đó lại kéo Nguyệt Bảo Nhi, để nàng cùng Mặc Phong ở cùng với nhau, lúc này mới đi đến trước mặt hai người đang đánh nhau, mỗi tay cái đem một người tách ra: “Đây là chuyện như thế nào a?”
Lý Nguyệt Tỷ nói, lại nhìn chằm chằm tiểu tử Vinh Duyên nhà nhị thúc, tam muội Nguyệt Nga luôn luôn là cái tính tình khờ chậm, nếu không phải bị bức đến nóng nảy, sẽ không làm ra loại sự tình cùng người khác đánh nhau này.
“Đại tỷ, hắn…… Hắn trộm trứng gà của nhà ta, trứng gà kia là để cho…… để ngũ đệ bồi bổ thân mình.” Lý Nguyệt Nga hồng còn mắt, nói có chút lắp, một tay chỉ vào Lý Vinh Duyên tuy rằng mới mười một tuổi, lại lớn lên chắc nịch như nghé con.
“Cái gì mà trộm trứng gà của nhà ngươi, ngươi đừng nói bậy, mẹ ta nói, về sau phòng bên này sẽ nhập vào nhà chung, đừng nói là trứng gà này, dù là con gà mái già kia cũng là của nhà ta, ta lấy đồ vật nhà mình, như thế nào có thể tính là trộm.” Lý Vinh Duyên nâng cằm, giơ trứng gà trong tay, một cái tay khác lại chỉ vào gà mái hoa trong lòng ngực tiểu Nguyệt Bảo Nhi.
Dọa cho tiểu Nguyệt Bảo Nhi vội vàng đem con gà hoa kia ôm càng chặt.
“Sát nhập hai phòng lại? Ta như thế nào không biết, nói hơn nữa, mặc kệ về sau như thế nào, hiện tại, ở nhà của ta chính là của nhà ta, ngươi đem trứng gà trả lại đi.” Lý Nguyệt Tỷ dùng tay nắm tiểu tử Vinh Duyên, mắt gắt gao trừng Lý Vinh Duyên, nhị thúc nhị thẩm nàng thật là tính toán rất tốt a.
“Ông nội, tuyết rơi rồi, sao không vào nhà làm việc.” Lý Nguyệt Tỷ từ rất xa chào hỏi, ông nội nhà mình, ở trong nhà luôn luôn là người lặng lẽ không tiếng động, không có chủ kiến, không có tiếng nói, thường thường làm cho người khác bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Cũng vì Lý lão bà tử bất công, Lý lão nhân lại chẳng quan tâm, Lý Nguyệt Tỷ cho tới nay cùng nhị lão Lý gia đều không quá thân cận, chỉ là kiếp trước, thẳng đến sau này , Lý Nguyệt Tỷ mới biết được, nhị thúc không thể như ý nguyện mà nuốt trọn phòng ở của nhà mình bên này, là bởi vì ông nội cuối cùng cũng đứng lên ngăn chặn, bởi vậy, lúc này ngược lại cảm thấy ông nội có chút thân thiết hơn.
“Bên ngoài ánh sáng tốt hơn một chút, liền sắp bện xong.” Lý lão đầu có một khuôn mặt chất phác, ngón tay lại rất linh hoạt, sọt tre thật dài được bện thành một vòng, một đầu sợi tre cắm vào một cái khe hở, toàn bộ giỏ tre đã hoàn thành, nhìn không ra một chút lỗi nào.
Lý lão đầu nói, liền nhảy xuống khỏi đá phiến, cầm giỏ tre, khập khiễng đi vào sân viện đông phòng, ông nội Lý Nguyệt Tỷ là một người thọt.
Lý Nguyệt Tỷ cười cười, đứng ở cửa Tây ốc, tay ấn vào trên cửa, trong lòng lại có chút khẩn trương.
Cắn răng một cái, đẩy cửa ra, không nghĩ tới vừa vào cửa, liền nhìn thấy em gái nhà mình là Nguyệt Nga đang cùng tiểu tử Lý Vinh Duyên nhà nhị thúc đánh nhau. Một bên, tiểu muội Nguyệt Bảo Nhi mới năm tuổi, đang ngồi ở trên mặt đất, trong tay ôm một con gà, thất thất tròn xoe mắt to, đang rải hạt đậu vàng ( khóc).
Mà trước cửa phòng, ngũ đệ tiểu Mặc Phong mới tám tuổi, đang ngã vào nơi đó, mặt đỏ bừng, một tay dùng sức vỗ cửa, hai mắt trừng lớn đang muốn chạy lại đánh Lý Vinh Duyên.
Thấy tình hình này, Lý Nguyệt Tỷ hoảng sợ, vội vàng tiến lên, trước đỡ Mặc Phong ngồi dậy, tay lau cái trán cho hắn, cảm thấy nóng đến lợi hại đâu, trong mấy đệ đệ muội muội, thân thể của ngũ đệ là yếu nhất.
Vội vàng lại cầm một kiện áo bông cũ của a cha khoác cho ngũ đệ xong, sau đó lại kéo Nguyệt Bảo Nhi, để nàng cùng Mặc Phong ở cùng với nhau, lúc này mới đi đến trước mặt hai người đang đánh nhau, mỗi tay cái đem một người tách ra: “Đây là chuyện như thế nào a?”
Lý Nguyệt Tỷ nói, lại nhìn chằm chằm tiểu tử Vinh Duyên nhà nhị thúc, tam muội Nguyệt Nga luôn luôn là cái tính tình khờ chậm, nếu không phải bị bức đến nóng nảy, sẽ không làm ra loại sự tình cùng người khác đánh nhau này.
“Đại tỷ, hắn…… Hắn trộm trứng gà của nhà ta, trứng gà kia là để cho…… để ngũ đệ bồi bổ thân mình.” Lý Nguyệt Nga hồng còn mắt, nói có chút lắp, một tay chỉ vào Lý Vinh Duyên tuy rằng mới mười một tuổi, lại lớn lên chắc nịch như nghé con.
“Cái gì mà trộm trứng gà của nhà ngươi, ngươi đừng nói bậy, mẹ ta nói, về sau phòng bên này sẽ nhập vào nhà chung, đừng nói là trứng gà này, dù là con gà mái già kia cũng là của nhà ta, ta lấy đồ vật nhà mình, như thế nào có thể tính là trộm.” Lý Vinh Duyên nâng cằm, giơ trứng gà trong tay, một cái tay khác lại chỉ vào gà mái hoa trong lòng ngực tiểu Nguyệt Bảo Nhi.
Dọa cho tiểu Nguyệt Bảo Nhi vội vàng đem con gà hoa kia ôm càng chặt.
“Sát nhập hai phòng lại? Ta như thế nào không biết, nói hơn nữa, mặc kệ về sau như thế nào, hiện tại, ở nhà của ta chính là của nhà ta, ngươi đem trứng gà trả lại đi.” Lý Nguyệt Tỷ dùng tay nắm tiểu tử Vinh Duyên, mắt gắt gao trừng Lý Vinh Duyên, nhị thúc nhị thẩm nàng thật là tính toán rất tốt a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.