Chương 2: Sùng Sơn Đạo (2)
Hồng Thứ Bắc
01/11/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thường Nhạc cũng không ngạc nhiên: “Mị cảnh này tên là Tồn Chân, mặc dù chỉ xuất hiện vài lần, nhưng dựa theo ghi chép, suy đoán được có thể là động phủ mà vị bút tu nào đó để lại.”
“Bút tu?”
“Đúng vậy.” Thường Nhạc nói lại tin tức biết được từ sư phụ, “Thời xưa môn phái bút tu rất ít, bởi vì tu hành rất khó, bây giờ cũng không còn dấu vết, tương truyền rằng họ có thể làm giả một bức tranh trông như thật, bắt chước mọi thức họ từng thấy, nhưng sức mạnh sẽ giảm đi rất nhiều. Trong mị cảnh này có rất nhiều đồ được vẽ nên, chất lượng không cao và cũng ít được sử dụng. Cho nên chúng ta phải phân biệt được thật giả, giữ lấy đồ thật.”
“Đại sư huynh, vậy chúng ta làm thế nào để phân biệt thật giả?”
Một nhóm người đi vào cửa điện, ở hành lang có hai hàng tượng tạc binh linh mặc áo giáp đá cao hai trượng đang đứng, kéo dài đến cầu thang cẩm thạch trắng ở phía xa.
Thường Nhạc dừng lại, đột nhiên chỉ một góc dưới đất: “Các ngươi qua đó xem, sư phụ nói bút tu sẽ ở trên tác phẩm của mình để lại dấu ấn tinh thần, cũng chính là tên của họ.”
Trên tấm gạch đó có khắc hai chữ nhỏ “Xương Hóa”, so với ba chữ “Xương Hóa phủ” trên bức hoành phi trước điện có điểm không giống, thiếu mất mấy phần sắc bén phóng khoáng, ngược lại có chút đoan chính, có linh khí lưu động chậm rãi ở phần nhô ra của nét chữ.
“Cung điện này được vẽ ra sao?!”
“Bút tu thật lợi hại!”
Các sư đệ sư muội lần đầu tiên vào mị cảnh luyện tập đều kinh ngạc.
Thường Nhạc lắc đầu cười nói: “Đại đạo ở tứ phương có rất nhiều người có năng lực, đây chỉ là một mị cảnh nhỏ, sau này đợi cảnh giới của ta tăng lên, thậm chí sẽ có cơ hội thấy được mị cảnh có thể thay đổi cả bầu trời.”
Ánh mắt các sư đệ sư muội đều lộ ra khao khát muốn tiến bộ.
Hắn ta dẫn theo các sư đệ sư muội tiếp tục đi vào trong, đạp lên bậc thang bằng cẩm thạch trắng, đầu tiên đến một tòa nội cung châu báu, một hàng các thùng đã được mở ra, bên trong có các loại pháp bảo đang tỏa sáng rực rỡ, bắt mắt.
Các tu sĩ bình thường đi vào trước điên cuồng giành giật các đồ vật trong điện, liền thấy đệ tử của Hợp Hoan Tông mặc đạo phục giống nhau bước vào liền cảnh giác, sợ bọn họ sẽ cướp lấy thứ mình muốn.
“Đại sư huynh, những thứ này đều có dấu ấn.” Một sư muội mặt tròn thắt hai bím tóc đi đến một cái thùng, khom người lấy vài món pháp bảo bên trong, nhìn vài cái liền nói.
Thường Nhạc cũng không ngạc nhiên: “Mị cảnh này tên là Tồn Chân, mặc dù chỉ xuất hiện vài lần, nhưng dựa theo ghi chép, suy đoán được có thể là động phủ mà vị bút tu nào đó để lại.”
“Bút tu?”
“Đúng vậy.” Thường Nhạc nói lại tin tức biết được từ sư phụ, “Thời xưa môn phái bút tu rất ít, bởi vì tu hành rất khó, bây giờ cũng không còn dấu vết, tương truyền rằng họ có thể làm giả một bức tranh trông như thật, bắt chước mọi thức họ từng thấy, nhưng sức mạnh sẽ giảm đi rất nhiều. Trong mị cảnh này có rất nhiều đồ được vẽ nên, chất lượng không cao và cũng ít được sử dụng. Cho nên chúng ta phải phân biệt được thật giả, giữ lấy đồ thật.”
“Đại sư huynh, vậy chúng ta làm thế nào để phân biệt thật giả?”
Một nhóm người đi vào cửa điện, ở hành lang có hai hàng tượng tạc binh linh mặc áo giáp đá cao hai trượng đang đứng, kéo dài đến cầu thang cẩm thạch trắng ở phía xa.
Thường Nhạc dừng lại, đột nhiên chỉ một góc dưới đất: “Các ngươi qua đó xem, sư phụ nói bút tu sẽ ở trên tác phẩm của mình để lại dấu ấn tinh thần, cũng chính là tên của họ.”
Trên tấm gạch đó có khắc hai chữ nhỏ “Xương Hóa”, so với ba chữ “Xương Hóa phủ” trên bức hoành phi trước điện có điểm không giống, thiếu mất mấy phần sắc bén phóng khoáng, ngược lại có chút đoan chính, có linh khí lưu động chậm rãi ở phần nhô ra của nét chữ.
“Cung điện này được vẽ ra sao?!”
“Bút tu thật lợi hại!”
Các sư đệ sư muội lần đầu tiên vào mị cảnh luyện tập đều kinh ngạc.
Thường Nhạc lắc đầu cười nói: “Đại đạo ở tứ phương có rất nhiều người có năng lực, đây chỉ là một mị cảnh nhỏ, sau này đợi cảnh giới của ta tăng lên, thậm chí sẽ có cơ hội thấy được mị cảnh có thể thay đổi cả bầu trời.”
Ánh mắt các sư đệ sư muội đều lộ ra khao khát muốn tiến bộ.
Hắn ta dẫn theo các sư đệ sư muội tiếp tục đi vào trong, đạp lên bậc thang bằng cẩm thạch trắng, đầu tiên đến một tòa nội cung châu báu, một hàng các thùng đã được mở ra, bên trong có các loại pháp bảo đang tỏa sáng rực rỡ, bắt mắt.
Các tu sĩ bình thường đi vào trước điên cuồng giành giật các đồ vật trong điện, liền thấy đệ tử của Hợp Hoan Tông mặc đạo phục giống nhau bước vào liền cảnh giác, sợ bọn họ sẽ cướp lấy thứ mình muốn.
“Đại sư huynh, những thứ này đều có dấu ấn.” Một sư muội mặt tròn thắt hai bím tóc đi đến một cái thùng, khom người lấy vài món pháp bảo bên trong, nhìn vài cái liền nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.