Chương 9: Ôn Thiên Liên 1
Hồng Thứ Bắc
26/05/2024
Sùng Sơn đạo nằm ngay bên ngoài cửa chính điện ở phía nam.
Lưu Hoan điệp bỗng nhiên dừng lại, ở giữa không trung bắt đầu quanh quẩn.
Một bàn tay mảnh khảnh từ từ nâng nó lên, đem nó thu vào lòng bàn tay.
Trường Ương xuôi tay, xoay người nhìn về phía sau chánh điện cửa, có tượng đá những người lính mặc áo giáp đứng ở hai bên, nhìn về phía xa, cô có thể nhìn thấy những bậc thang cao ngất ngưởng, giống như lúc trước đã tới.
Ngoại trừ việc.
Cô nhìn lên tấm bảng phía trước điện.
Lúc tới, trên tấm bảng “Xương hoá phủ” viết kiểu thiết hoạ ngân câu có một nhánh sen năm ngang, cứ tưởng rằng do chủ nhân của bí cảnh cố ý điêu khắc đường vân.
Bây giờ rãnh đã được lấp đầy chặt chẽ.
Nổi bật nhất trong đó chính là cây sen vàng chín tấc.
Trường Ương nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên duỗi ra hai ngón tay, lấy linh lực nắm lấy chuôi hoa sen, lật lên.
Chín cánh hoa sen đột nhiên mở ra, như hoa sen nở nộ, chậm rãi xê dịch từng cánh. Cánh cửa đang hé mở đột nhiên đóng lại, ánh sáng và bụi bay vào không trung.
"Nguyên lai là chìa khóa sao? "
Cô thấp giọng hỏi, nhưng không có ai trả lời.
Sau đó cô bước tới và đẩy cánh cửa đang đóng kín ra. Tượng đá của những người lính mặc áo giáp ở hai bên biến mất, chỉ để lại một khoảng không tối tăm bên trong cánh cửa, tưởng chừng như hai không gian với bên ngoài.
Theo bóng người mang áo đỏ bước vào bóng tối, , cửa lại lần nữa đóng kín, bông sen mới nở trên tấm bảng từ từ khép lại, bông sen vàng chín tấc lại một lần nữa nằm ngang trở lại trên tấm bảng.
Cho đến khi nó hoàn toàn trở lại vị trí ban đầu, cánh cửa điện dùng ngọn bút làm đinh lại một lần nữa mở rộng, phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng.
“Mẹ nó, vậy cuối cùng pháp bảo ở đâu?”
Thể tu tại chỗ lăn lộn, cố hết sức tránh né một bóng đen mạnh mẽ đánh trúng mình.
Gạch lát sàn bằng ngọc trắng dưới chân hắn bị đập xuống một cái hố sâu gần năm thước.
Cho dù là hắn có ngạo nghễ về thân thể cứng rắn như pháp khí của hắn, thì cũng không dám tùy tiện chống cự.
Thể tu ngẩng đầu nhìn tình hình lúc này, tự dưng sinh ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đại sảnh trống rỗng, lạnh lẽo, ở giữa đột nhiên có một cây cột to lớn đứng sừng sững, nhưng lại có một con yêu xà quấn quanh, nên không thể thấy rõ tình huống cụ thể.
Vảy của yêu xà đen nhánh, cạnh vảy sắc bén toả ra ánh sáng lạnh lẽo, thậm chí còn có một luồng khí lạnh mơ hồ toát ra, từ chỗ cổ rắn lại chia thành ba cái đầu rắn.
Đầu rắn trên đầu trụ vặn vẹo mình nhìn xuống phía dưới, phát ta âm thanh “Tê..tê..” há mồm phun ra nọc độc, văng tung toé, gạch trong nháy mắt phát ra tiếng xèo xèo bị ăn mòn.
Tu sĩ mặc áo xám bình thường lùi lại vài bước nói: "Có thể nó được giấu trong cơ thể của con yêu xà này."
Ba năm trước, bọn họ chém chết một con yêu thú, lúc mổ bụng để lấy đan thì bất ngờ tìm thấy một cái ngọc giản chưa bị tiêu hoá.
Ngọc giản được làm từ chất liệu hảo hạng, nhưng quan trọng nhất chính là nội dung ghi trên đó.
Chủ nhân ngọc giản suy đoán rằng trong bí cảnh Sùng Sơn có pháp bảo cao cấp, thậm chí còn từng tự mình tiến vào một lần, đáng tiếc không tìm được, trải qua nhiều năm lục lọi và tóm tắt các điển tích của các giáo phái, hắn cuối cùng cũng tìn được tung tích của pháp bảo, đợi đến lần mở sau của bí cảnh sẽ chuẩn bị tiến vào.
Đáng tiếc trên đường đến bí cảnh thì bị yêu thú ăn thịt.
Theo ghi chép, bí cảnh Sùng Sơn chỉ được mở ra năm mươi năm một lần. Chủ nhân của chiếc ngọc giản này đã trở thành con mồi cho quái vật hơn một trăm năm trước, điều này mang lại lợi thế cho họ.
Họ đã chờ đợi trong ba năm và cuối cùng đã bước vào bí cảnh. Quả nhiên, họ đã thuận lợi tìm được Ôn Thiên Liên và mở ra được tâm trận.
Đáng tiếc, đã hai ngày.
Toàn bộ tâm trận trung tâm trống rỗng, ngoại trừ đường hầm đá dài xuyên qua, chỉ còn con xà yêu quấn trên thân trụ khổng lồ.
Mà con xà yêu này chưa từng rời khỏi câu trụ, nên mấy người hoài nghi đây chính là trung tâm của trận nhãn, vừa vặn liên tục truyền linh lực cho con yêu xà.
“Con yêu xà ba đầu này hẳn đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, các ngươi chia ra canh chừng đầu rắn đi, ta đi đối phó con ở giữa.” Người đàn ông gầy gò áo xanh gằn giọng.
Đám tán tu này dù sao cũng chinh chiến đã lâu, mấy người nhanh chóng phân tán.
Trong hang động trống trải, một người đàn ông gầy gò mặc áo mãng xà màu lục lam đột nhiên nhảy lên không trung, duỗi hai tay ra, ghép các vòng vàng lại với nhau, hóa linh lực thành một vòng tròn đánh thẳng vào hàm của đầu rắn đang cắn vào giữa.
“Bùm”
Linh lực trùng trùng đánh trúng yêu xà, gã đàn ông mặc áo choàng xanh bị chấn động đánh bật ra sau. Hắn ta cố gắng đứng vững, cái đầu rắn ở giữa bị đánhh trúng cũng dần trở nên chậm chạp.
Ba cái đầu rắn đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nên bọn họ đều phải phân ra để đánh.
“Động thủ!”. Người gầy mặc áo bào xanh lạnh lùng quát.
Thể tu cùng tên tán tu cầm cung một gần một xa, hấp dẫn sự chú ý của đầu rắn bên phải, ngoài ra còn hai tán tu phụ trách cuốn lấy đầu rắn bên trái.
Người đàn ông gầy gò mặc áo choàng xanh chịu trách nhiệm hoàn toàn về cái đầu rắn ở giữa.
Chỉ còn lại tên tán tu mặc áo bào màu xám đứng ở xa và không tham gia vào tấn công.
Lưu Hoan điệp bỗng nhiên dừng lại, ở giữa không trung bắt đầu quanh quẩn.
Một bàn tay mảnh khảnh từ từ nâng nó lên, đem nó thu vào lòng bàn tay.
Trường Ương xuôi tay, xoay người nhìn về phía sau chánh điện cửa, có tượng đá những người lính mặc áo giáp đứng ở hai bên, nhìn về phía xa, cô có thể nhìn thấy những bậc thang cao ngất ngưởng, giống như lúc trước đã tới.
Ngoại trừ việc.
Cô nhìn lên tấm bảng phía trước điện.
Lúc tới, trên tấm bảng “Xương hoá phủ” viết kiểu thiết hoạ ngân câu có một nhánh sen năm ngang, cứ tưởng rằng do chủ nhân của bí cảnh cố ý điêu khắc đường vân.
Bây giờ rãnh đã được lấp đầy chặt chẽ.
Nổi bật nhất trong đó chính là cây sen vàng chín tấc.
Trường Ương nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên duỗi ra hai ngón tay, lấy linh lực nắm lấy chuôi hoa sen, lật lên.
Chín cánh hoa sen đột nhiên mở ra, như hoa sen nở nộ, chậm rãi xê dịch từng cánh. Cánh cửa đang hé mở đột nhiên đóng lại, ánh sáng và bụi bay vào không trung.
"Nguyên lai là chìa khóa sao? "
Cô thấp giọng hỏi, nhưng không có ai trả lời.
Sau đó cô bước tới và đẩy cánh cửa đang đóng kín ra. Tượng đá của những người lính mặc áo giáp ở hai bên biến mất, chỉ để lại một khoảng không tối tăm bên trong cánh cửa, tưởng chừng như hai không gian với bên ngoài.
Theo bóng người mang áo đỏ bước vào bóng tối, , cửa lại lần nữa đóng kín, bông sen mới nở trên tấm bảng từ từ khép lại, bông sen vàng chín tấc lại một lần nữa nằm ngang trở lại trên tấm bảng.
Cho đến khi nó hoàn toàn trở lại vị trí ban đầu, cánh cửa điện dùng ngọn bút làm đinh lại một lần nữa mở rộng, phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng.
“Mẹ nó, vậy cuối cùng pháp bảo ở đâu?”
Thể tu tại chỗ lăn lộn, cố hết sức tránh né một bóng đen mạnh mẽ đánh trúng mình.
Gạch lát sàn bằng ngọc trắng dưới chân hắn bị đập xuống một cái hố sâu gần năm thước.
Cho dù là hắn có ngạo nghễ về thân thể cứng rắn như pháp khí của hắn, thì cũng không dám tùy tiện chống cự.
Thể tu ngẩng đầu nhìn tình hình lúc này, tự dưng sinh ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đại sảnh trống rỗng, lạnh lẽo, ở giữa đột nhiên có một cây cột to lớn đứng sừng sững, nhưng lại có một con yêu xà quấn quanh, nên không thể thấy rõ tình huống cụ thể.
Vảy của yêu xà đen nhánh, cạnh vảy sắc bén toả ra ánh sáng lạnh lẽo, thậm chí còn có một luồng khí lạnh mơ hồ toát ra, từ chỗ cổ rắn lại chia thành ba cái đầu rắn.
Đầu rắn trên đầu trụ vặn vẹo mình nhìn xuống phía dưới, phát ta âm thanh “Tê..tê..” há mồm phun ra nọc độc, văng tung toé, gạch trong nháy mắt phát ra tiếng xèo xèo bị ăn mòn.
Tu sĩ mặc áo xám bình thường lùi lại vài bước nói: "Có thể nó được giấu trong cơ thể của con yêu xà này."
Ba năm trước, bọn họ chém chết một con yêu thú, lúc mổ bụng để lấy đan thì bất ngờ tìm thấy một cái ngọc giản chưa bị tiêu hoá.
Ngọc giản được làm từ chất liệu hảo hạng, nhưng quan trọng nhất chính là nội dung ghi trên đó.
Chủ nhân ngọc giản suy đoán rằng trong bí cảnh Sùng Sơn có pháp bảo cao cấp, thậm chí còn từng tự mình tiến vào một lần, đáng tiếc không tìm được, trải qua nhiều năm lục lọi và tóm tắt các điển tích của các giáo phái, hắn cuối cùng cũng tìn được tung tích của pháp bảo, đợi đến lần mở sau của bí cảnh sẽ chuẩn bị tiến vào.
Đáng tiếc trên đường đến bí cảnh thì bị yêu thú ăn thịt.
Theo ghi chép, bí cảnh Sùng Sơn chỉ được mở ra năm mươi năm một lần. Chủ nhân của chiếc ngọc giản này đã trở thành con mồi cho quái vật hơn một trăm năm trước, điều này mang lại lợi thế cho họ.
Họ đã chờ đợi trong ba năm và cuối cùng đã bước vào bí cảnh. Quả nhiên, họ đã thuận lợi tìm được Ôn Thiên Liên và mở ra được tâm trận.
Đáng tiếc, đã hai ngày.
Toàn bộ tâm trận trung tâm trống rỗng, ngoại trừ đường hầm đá dài xuyên qua, chỉ còn con xà yêu quấn trên thân trụ khổng lồ.
Mà con xà yêu này chưa từng rời khỏi câu trụ, nên mấy người hoài nghi đây chính là trung tâm của trận nhãn, vừa vặn liên tục truyền linh lực cho con yêu xà.
“Con yêu xà ba đầu này hẳn đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, các ngươi chia ra canh chừng đầu rắn đi, ta đi đối phó con ở giữa.” Người đàn ông gầy gò áo xanh gằn giọng.
Đám tán tu này dù sao cũng chinh chiến đã lâu, mấy người nhanh chóng phân tán.
Trong hang động trống trải, một người đàn ông gầy gò mặc áo mãng xà màu lục lam đột nhiên nhảy lên không trung, duỗi hai tay ra, ghép các vòng vàng lại với nhau, hóa linh lực thành một vòng tròn đánh thẳng vào hàm của đầu rắn đang cắn vào giữa.
“Bùm”
Linh lực trùng trùng đánh trúng yêu xà, gã đàn ông mặc áo choàng xanh bị chấn động đánh bật ra sau. Hắn ta cố gắng đứng vững, cái đầu rắn ở giữa bị đánhh trúng cũng dần trở nên chậm chạp.
Ba cái đầu rắn đều là Trúc Cơ hậu kỳ, nên bọn họ đều phải phân ra để đánh.
“Động thủ!”. Người gầy mặc áo bào xanh lạnh lùng quát.
Thể tu cùng tên tán tu cầm cung một gần một xa, hấp dẫn sự chú ý của đầu rắn bên phải, ngoài ra còn hai tán tu phụ trách cuốn lấy đầu rắn bên trái.
Người đàn ông gầy gò mặc áo choàng xanh chịu trách nhiệm hoàn toàn về cái đầu rắn ở giữa.
Chỉ còn lại tên tán tu mặc áo bào màu xám đứng ở xa và không tham gia vào tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.