Chương 10: Nhớ Báo Tên Ta
Hồng Thứ Bắc
15/11/2023
Trong phút chốc, những chữ bùa màu vàng bay vọt lên, bao phủ ba cái đầu rắn, trong nháy mắt mở rộng ra bao trùm chúng lại, yêu xà này lập tức không cách nào động đậy, cứng ngắc ngay tại chỗ.
Mấy tên tán tu vốn bị ném bay đập trên mặt đất lập tức bò dậy, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
"Đồ ngu, quả nhiên trúng kế!"
"Vẫn là bùa định thân dùng tốt! Không uổng công bỏ ra giá cao để làm."
"Bùa định thân chỉ có thể chống đỡ một nén nhang, ta chém yêu xà này trước!" Nam nhân mặc áo xanh cụp mắt xuống, ánh mắt âm u lạnh lẽo lóe lên hưng phấn, lao về phía cây cột lớn.
Nhưng mà, vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra biến hóa!
Một đạo kiếm khí từ một góc bay tới, đánh vào phía trên chữ bùa màu vàng, bùa định thân kiên cố như thành đồng bỗng xuất hiện vết thủng.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, một cái đầu yêu xà đột nhiên chui ra từ chỗ bị thủng, há miệng nuốt chửng gãctán tu áo xám ở gần nhất.
Cùng lúc đó, hai cái đầu rắn khác cũng nhân cơ hội giãy giụa thoát ra, chiếc lồng giam bằng chữ vàng cao vút hoàn toàn tan biến vào không trung, chỉ còn lại một lá bùa cháy rụi lơ lửng trên mặt đất.
"A!!!"
Bên trái, một tên tán tu khác cách đó không xa đang ngây người. Gã bị yêu xà đuổi theo, một quả cầu nọc độc phun trúng người gã. Nửa người gã tan chảy tại chỗ, trong đại điện chỉ có tiếng rú thảm cuối cùng trước khi chết.
Cục diện thay đổi trong nháy mắt, các tán tu khác điên cuồng chạy trốn.
"Ai?" Nam nhân gầy còm mặc áo xanh nhanh chóng lui lại, đánh một quyền vào không gian tối tăm bên cạnh: "Cút ra đây!"
Một bóng người màu đỏ quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn ta, thái dương nam nhân mặc áo bào xanh giật giật, hai tay nắm chặt: "... Là ngươi."
"Lại gặp nhau." Trong bóng tối là một khuôn mặt mơ hồ xinh đẹp, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười ôn hòa, có vẻ chỉ là đi ra chào hỏi: "Trước đó quên nói, ta là Trường Ương."
Nam nhân áo xanh sửng sốt: "Cái gì?"
Trường Ương cúi đầu cười, lại ngẩng đầu, kiếm đã ra khỏi vỏ!
Nam nhân áo bào xanh trong lòng sớm có phòng bị, nghiêng người tránh thoát, cố gắng bắt lấy bàn tay đang cầm kiếm của đối phương.
Nhưng mà, một trảo này của hắn ta lại vồ hụt, người trước mặt đã biến mất.
Sau khi bị ánh sáng màu bạc làm chói mắt, nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh mới phản ứng lại, người đã ở phía sau mình!
Hắn ta quay người giơ cổ tay lên, vòng vàng nhanh chóng sáp nhập thành vòng bảo vệ cánh tay, ngăn trở một kiếm chém tới. Nhưng trước khi va chạm, tay phải của nữ nhân kia đã nới lỏng chuôi kiếm, trước khi thanh kiếm rơi xuống cổ tay trái vung ngang sang bên trái, nắm lấy chuôi kiếm, tiếp tục chém tới.
Quá nhanh!
Không kịp ngăn cản!
Nam nhân áo xanh lập tức lùi lại phía sau, nhưng vẫn không nhanh bằng mũi kiếm chém tới. Lưỡi kiếm lạnh như băng xẹt qua mặt hắn ta, vết thương quá sâu, lại nháy mắt, một dòng máu bắn tung tóe, làm nửa bên mặt hắn ta dính đầy máu tươi.
Chỉ là vừa đối mặt, hắn ta đã rơi vào thế hạ phong.
"Quả thật chúng ta đã đả thương những đệ tử Hợp Hoan Tông, ngươi muốn cái gì?" Nam nhân áo xanh bất chấp vết thương trên mặt, cố gắng thương lượng: "Nơi này có giấu pháp cấp cao, nhường cho ngươi."
Kiếm thế củaTrường Ương dừng một chút, giương mắt nhìn hắn ta.
Dư quang nam nhân mặc áo bào xanh liếc về phía tán tu cách đó không xa còn đang liều mạng chiến đấu với yêu xà, tay trái giấu ở bên người xoay chuyển nhẫn trữ vật trên ngón tay cái, vung mạnh về phía nàng, mấy chục mũi kim nhọn bay đi.
Chỉ cần nàng vung kiếm ngăn cản mưa châm, hắn ta sẽ có cơ hội chạy trốn!
Thế nhưng mọi việc lại vượt ra ngoài dự kiến của nam nhân mặc áo xanh kia, nàng không sợ hãi chút nào, tiếp đó dùng một loại góc độ gần như quỷ dị vọt lên.
Toàn bộ tốc độ xung quanh dường như chậm hơn rất nhiều, trong đôi mắt khô khốc của nam nhân mặc áo bào xanh kia phản chiếu bóng người màu đỏ càng ngày càng gần, cuối cùng trước mắt lóe lên một cái, hắn ta chỉ cảm thấy cổ hơi ngứa, giống như bị đốt một cái.
Nam nhân mặc áo bào xanh theo bản năng đưa tay sờ cổ, một tay dinh dính.
... Là máu.
Trong cổ họng gã phát ra tiếng ô ô, muốn dùng hai tay che vết thương, lại hoảng sợ phát hiện cái tay này đã đụng rơi đầu mình.
Trong chớp mắt, nam nhân áo bào xanh liền cả đầu lẫn thân cùng ngã xuống đất.
Trường Ương cầm kiếm bằng tay trái, không thèm để ý lòng bàn tay bên tay phải bị kim đâm vào, tí tách rơi xuống một vũng máu.
Nàng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, chỉ còn tán tu cầm cung vẫn đang khổ đấu với ba đầu rắn hoa đen.
Trường Ương không lập tức tiến lên, hai chân hơi dang ra, tay trái đẩy về phía trước, kiếm bỗng nhiên bay lên không trung.
"Đi!"
Hai ngón tay nàng dựng thẳng trước trán, thân kiếm xoay ngang, chỉ thẳng về phía trước, từ một hóa thành năm, năm lưỡi kiếm đột nhiên đâm về phía tán tu cầm cung.
Tán tu kia bị ba đầu Yêu xà hoa đen đuổi giết, hắn ta bị đuôi rắn cuốn vào phía dưới, không thể kéo dài khoảng cách, không thể nâng cung phát lực, chật vật không chịu nổi, vừa ngẩng đầu liền thấy vài đạo kiếm quang bay về phía mình.
"Phập! Phập!"
Linh lực biến thành thân kiếm chia ra đâm vào tứ chi của tán tu, chặt đứt gân mạch tay chân, một kiếm cuối cùng đâm chính diện xuyên thủng đầu hắn ta, sự hoảng sợ trên mặt còn chưa kịp thu liễm, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Trường Ương lại áp sát, nàng rút kiếm ra, máu tươi lập tức bắn lên hoa văn hoa hợp hoan nơi góc áo.
Bên kia thể tu cũng bị yêu xà dồn vào chân tường, té ngã xuống đất. Đang lúc gã cho là mình sắp mất mạng trong miệng rắn, thì một đạo kiếm quang hiện lên, Yêu xà bị đau, vội xoay người táp về phía sau.
"Loong coong —— "
Thể tu giống như mơ hồ nghe thấy tiếng ngân vang, âm thanh kia lại giống như gần trong gang tấc, có sóng lớn dâng trào, lại trong nháy mắt, ba đầu yêu xà kia đều bị chặt đứt, ầm ầm ngã xuống đất, chỗ thân rắn bị đứt máu tuôn ra như suối.
Một bóng người bước ra từ sau lưng con rắn khổng lồ đang vặn vẹo.
"Ngươi..." Hai tay của thể tu chống lên mặt đất, theo bản năng lùi về sau.
"Ta là Trường Ương."
"Cái gì?"
Thể tu nhìn nàng thu kiếm thế, cho rằng có cơ hội xoay chuyển, thân thể đang xê dịch ra phía sau ngừng lại.
Trường Ương thấy thế, cười cười, lại dửng dưng tiến lên, một cước đá vào đầu đối phương, lưu lại ba phần lực đạo, không đến chết.
Thể tu chỉ cảm thấy não trướng đầu choáng váng, ngực buồn nôn, mạnh mẽ chống tay chân bò đi, ý đồ né ra.
Trường Ương chậm rãi đi theo hắn ta, từng bước chân nối tiếp nhau, giống như mèo bắt chuột.
Thể tu hoảng sợ, không hiểu sao lại có một cảm giác quen thuộc cổ quái.
Thẳng đến khi phía sau lưng thể tu đụng vào nham thạch, không còn đường thối lui, nữ tử trẻ tuổi trước mặt không chút thương tiếc đá thẳng lên ngực hắn ta, trực tiếp đá vỡ linh phủ của hắn, còn cười nói:
"Trước điện Diêm Vương nhớ báo tên ta."
Thể tu Lam ngơ ngác nhìn đôi mắt đen tuyền nhưng lạnh lùng đó, trước khi chết rốt cuộc nhớ tới: Không lâu trước đây, bọn họ đã từng trêu cợt đệ tử Hợp Hoan Tông như thế.
Mấy tên tán tu vốn bị ném bay đập trên mặt đất lập tức bò dậy, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
"Đồ ngu, quả nhiên trúng kế!"
"Vẫn là bùa định thân dùng tốt! Không uổng công bỏ ra giá cao để làm."
"Bùa định thân chỉ có thể chống đỡ một nén nhang, ta chém yêu xà này trước!" Nam nhân mặc áo xanh cụp mắt xuống, ánh mắt âm u lạnh lẽo lóe lên hưng phấn, lao về phía cây cột lớn.
Nhưng mà, vào thời khắc này, đột nhiên xảy ra biến hóa!
Một đạo kiếm khí từ một góc bay tới, đánh vào phía trên chữ bùa màu vàng, bùa định thân kiên cố như thành đồng bỗng xuất hiện vết thủng.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, một cái đầu yêu xà đột nhiên chui ra từ chỗ bị thủng, há miệng nuốt chửng gãctán tu áo xám ở gần nhất.
Cùng lúc đó, hai cái đầu rắn khác cũng nhân cơ hội giãy giụa thoát ra, chiếc lồng giam bằng chữ vàng cao vút hoàn toàn tan biến vào không trung, chỉ còn lại một lá bùa cháy rụi lơ lửng trên mặt đất.
"A!!!"
Bên trái, một tên tán tu khác cách đó không xa đang ngây người. Gã bị yêu xà đuổi theo, một quả cầu nọc độc phun trúng người gã. Nửa người gã tan chảy tại chỗ, trong đại điện chỉ có tiếng rú thảm cuối cùng trước khi chết.
Cục diện thay đổi trong nháy mắt, các tán tu khác điên cuồng chạy trốn.
"Ai?" Nam nhân gầy còm mặc áo xanh nhanh chóng lui lại, đánh một quyền vào không gian tối tăm bên cạnh: "Cút ra đây!"
Một bóng người màu đỏ quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn ta, thái dương nam nhân mặc áo bào xanh giật giật, hai tay nắm chặt: "... Là ngươi."
"Lại gặp nhau." Trong bóng tối là một khuôn mặt mơ hồ xinh đẹp, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười ôn hòa, có vẻ chỉ là đi ra chào hỏi: "Trước đó quên nói, ta là Trường Ương."
Nam nhân áo xanh sửng sốt: "Cái gì?"
Trường Ương cúi đầu cười, lại ngẩng đầu, kiếm đã ra khỏi vỏ!
Nam nhân áo bào xanh trong lòng sớm có phòng bị, nghiêng người tránh thoát, cố gắng bắt lấy bàn tay đang cầm kiếm của đối phương.
Nhưng mà, một trảo này của hắn ta lại vồ hụt, người trước mặt đã biến mất.
Sau khi bị ánh sáng màu bạc làm chói mắt, nam nhân gầy còm mặc áo bào xanh mới phản ứng lại, người đã ở phía sau mình!
Hắn ta quay người giơ cổ tay lên, vòng vàng nhanh chóng sáp nhập thành vòng bảo vệ cánh tay, ngăn trở một kiếm chém tới. Nhưng trước khi va chạm, tay phải của nữ nhân kia đã nới lỏng chuôi kiếm, trước khi thanh kiếm rơi xuống cổ tay trái vung ngang sang bên trái, nắm lấy chuôi kiếm, tiếp tục chém tới.
Quá nhanh!
Không kịp ngăn cản!
Nam nhân áo xanh lập tức lùi lại phía sau, nhưng vẫn không nhanh bằng mũi kiếm chém tới. Lưỡi kiếm lạnh như băng xẹt qua mặt hắn ta, vết thương quá sâu, lại nháy mắt, một dòng máu bắn tung tóe, làm nửa bên mặt hắn ta dính đầy máu tươi.
Chỉ là vừa đối mặt, hắn ta đã rơi vào thế hạ phong.
"Quả thật chúng ta đã đả thương những đệ tử Hợp Hoan Tông, ngươi muốn cái gì?" Nam nhân áo xanh bất chấp vết thương trên mặt, cố gắng thương lượng: "Nơi này có giấu pháp cấp cao, nhường cho ngươi."
Kiếm thế củaTrường Ương dừng một chút, giương mắt nhìn hắn ta.
Dư quang nam nhân mặc áo bào xanh liếc về phía tán tu cách đó không xa còn đang liều mạng chiến đấu với yêu xà, tay trái giấu ở bên người xoay chuyển nhẫn trữ vật trên ngón tay cái, vung mạnh về phía nàng, mấy chục mũi kim nhọn bay đi.
Chỉ cần nàng vung kiếm ngăn cản mưa châm, hắn ta sẽ có cơ hội chạy trốn!
Thế nhưng mọi việc lại vượt ra ngoài dự kiến của nam nhân mặc áo xanh kia, nàng không sợ hãi chút nào, tiếp đó dùng một loại góc độ gần như quỷ dị vọt lên.
Toàn bộ tốc độ xung quanh dường như chậm hơn rất nhiều, trong đôi mắt khô khốc của nam nhân mặc áo bào xanh kia phản chiếu bóng người màu đỏ càng ngày càng gần, cuối cùng trước mắt lóe lên một cái, hắn ta chỉ cảm thấy cổ hơi ngứa, giống như bị đốt một cái.
Nam nhân mặc áo bào xanh theo bản năng đưa tay sờ cổ, một tay dinh dính.
... Là máu.
Trong cổ họng gã phát ra tiếng ô ô, muốn dùng hai tay che vết thương, lại hoảng sợ phát hiện cái tay này đã đụng rơi đầu mình.
Trong chớp mắt, nam nhân áo bào xanh liền cả đầu lẫn thân cùng ngã xuống đất.
Trường Ương cầm kiếm bằng tay trái, không thèm để ý lòng bàn tay bên tay phải bị kim đâm vào, tí tách rơi xuống một vũng máu.
Nàng quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, chỉ còn tán tu cầm cung vẫn đang khổ đấu với ba đầu rắn hoa đen.
Trường Ương không lập tức tiến lên, hai chân hơi dang ra, tay trái đẩy về phía trước, kiếm bỗng nhiên bay lên không trung.
"Đi!"
Hai ngón tay nàng dựng thẳng trước trán, thân kiếm xoay ngang, chỉ thẳng về phía trước, từ một hóa thành năm, năm lưỡi kiếm đột nhiên đâm về phía tán tu cầm cung.
Tán tu kia bị ba đầu Yêu xà hoa đen đuổi giết, hắn ta bị đuôi rắn cuốn vào phía dưới, không thể kéo dài khoảng cách, không thể nâng cung phát lực, chật vật không chịu nổi, vừa ngẩng đầu liền thấy vài đạo kiếm quang bay về phía mình.
"Phập! Phập!"
Linh lực biến thành thân kiếm chia ra đâm vào tứ chi của tán tu, chặt đứt gân mạch tay chân, một kiếm cuối cùng đâm chính diện xuyên thủng đầu hắn ta, sự hoảng sợ trên mặt còn chưa kịp thu liễm, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Trường Ương lại áp sát, nàng rút kiếm ra, máu tươi lập tức bắn lên hoa văn hoa hợp hoan nơi góc áo.
Bên kia thể tu cũng bị yêu xà dồn vào chân tường, té ngã xuống đất. Đang lúc gã cho là mình sắp mất mạng trong miệng rắn, thì một đạo kiếm quang hiện lên, Yêu xà bị đau, vội xoay người táp về phía sau.
"Loong coong —— "
Thể tu giống như mơ hồ nghe thấy tiếng ngân vang, âm thanh kia lại giống như gần trong gang tấc, có sóng lớn dâng trào, lại trong nháy mắt, ba đầu yêu xà kia đều bị chặt đứt, ầm ầm ngã xuống đất, chỗ thân rắn bị đứt máu tuôn ra như suối.
Một bóng người bước ra từ sau lưng con rắn khổng lồ đang vặn vẹo.
"Ngươi..." Hai tay của thể tu chống lên mặt đất, theo bản năng lùi về sau.
"Ta là Trường Ương."
"Cái gì?"
Thể tu nhìn nàng thu kiếm thế, cho rằng có cơ hội xoay chuyển, thân thể đang xê dịch ra phía sau ngừng lại.
Trường Ương thấy thế, cười cười, lại dửng dưng tiến lên, một cước đá vào đầu đối phương, lưu lại ba phần lực đạo, không đến chết.
Thể tu chỉ cảm thấy não trướng đầu choáng váng, ngực buồn nôn, mạnh mẽ chống tay chân bò đi, ý đồ né ra.
Trường Ương chậm rãi đi theo hắn ta, từng bước chân nối tiếp nhau, giống như mèo bắt chuột.
Thể tu hoảng sợ, không hiểu sao lại có một cảm giác quen thuộc cổ quái.
Thẳng đến khi phía sau lưng thể tu đụng vào nham thạch, không còn đường thối lui, nữ tử trẻ tuổi trước mặt không chút thương tiếc đá thẳng lên ngực hắn ta, trực tiếp đá vỡ linh phủ của hắn, còn cười nói:
"Trước điện Diêm Vương nhớ báo tên ta."
Thể tu Lam ngơ ngác nhìn đôi mắt đen tuyền nhưng lạnh lùng đó, trước khi chết rốt cuộc nhớ tới: Không lâu trước đây, bọn họ đã từng trêu cợt đệ tử Hợp Hoan Tông như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.