Chương 50: Công chúa Đại Lý
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Công chúa Đại Lý đến Thiên Lý Quốc để liên hôn. Vậy cho nên một đoàn người ngựa khí thế đi vào thành. Dân chúng Đế Đô tò mò cũng muốn xem, nghe thiên hạ đồn công chúa Đại Lý Mã Tư Dung là đệ nhất mỹ nhân, lại là một bậc tài nữ hơn người.
Xe ngựa lộng lẫy dừng trước cổng thành, Lý Long Mộc sai Trần Chân đi đón công chúa vào Tử Cấm Thành.
Giữa điện Trường An, một nữ tử dung mạo tựa thiên tiên, dáng đi như ngọc bước vào. Sự cao quý toát ra từ trong xương tủy, khí chất cùng cao ngạo. Nam nhân trên đời mấy ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc này. Nàng ta cao ngạo đi vào đại điện hành lễ cùng Lý Đế.
"Tư Dung tham kiến bệ hạ, bệ hạn vạn phúc kim an."
Lý Đế nhìn nữ nhân bên dưới, đúng là tư sắc hơn người. Xem ra lần này Mã Tư Hành chấp nhận đưa bảo vật trên tay hắn đến nơi này, cũng xem như vô cùng có thành ý. Như vậy cuộc hôn nhân này càng không thể qua loa mà chọn đại.
"Công chúa đi đường vất vả, không cần đa lễ."
"Tạ bệ hạ."
Mã Tư Dung nàng xưa nay chính là một đóa mẫu đơn vạn người ca tụng. Khi nàng bước vào đại điện này, tất cả nam nhân ở đây đều dùng ánh mắt dung tục nhìn nàng, nàng vô cùng khinh thường đều đó.
Chỉ có duy nhất hai người từ đầu đến cuối không nhìn nàng lấy một lần. Người bên phải một thân quan phục thêu chỉ vàng, vậy hắn chắc chắn là thái tử Thiên Lý Quốc. Thái tử đã có thái tử phi, nàng đến nơi này đương nhiên không phải để làm trắc phi của hắn.
Người còn lại, kẻ có thể mang kiếm vào đại điện, Thiên Lý Quốc này chỉ có mình hắn, "Vũ Đức Vương."
Mã Tư Dung nàng chính là vì hắn mà đến đây, nàng chính là trời sinh ngạo nghễ. Thứ nàng muốn xưa nay bất kể là gì cũng chưa từng thất bại, lần này cũng vậy. Mã Tư Dung cười một nụ cười tựa như hoa lê đi về phía trước mặt Lý Long Mộc.
"Tư Dung ngưỡng mộ uy danh của vương gia từ lâu, lần này đến đây cũng vì người mà đến."
Toàn đại điện yên tĩnh, không ai nghĩ đường đường là công chúa Đại Lý, lại không ngại trước mặt bao người, nói rằng bản thân ngưỡng mộ Vũ Đức Vương. Vậy chẳng phải đối tượng mà Đại Lý muốn liên hôn là vương gia hay sao.
Ngay cả Lý Đế cũng có chút bất ngờ, nữ nhân này vô cùng thú vị. Ông từng nghe nữ nhân Đại Lý xưa nay luôn tự quyết định hôn sự của mình, xem ra không hẳn là tin đồn.
Lý Long Mộc nhíu mày, giữa đại điện nói lời này, chính là muốn nói cho cả thiên hạ biết nàng ta vì hắn mà đến. Không được! Hôn sự này hắn phải diệt từ trong trứng nước.
Nhưng mà lời còn chưa kịp mở, có người đã nhìn thấu được tâm tư của hắn.
"Nếu công chúa đã nói vậy, vậy thì để Vũ Đức Vương bảo hộ công chúa trong thời gian tới đi."
"Tạ bệ hạ."
Lý Đế sao không nhìn ra ánh mắt kia của nhi tử ông, nhưng trước đại điện muốn cự tuyệt người ta, đây chính là muốn làm người ta mất hết thể diện.
Lý Long Mộc cũng biết mình vừa rồi hơi xúc động, nên không nói gì chỉ cúi đầu lĩnh chỉ.
Lý Chính thầm thở phào trong lòng, cũng may người công chúa Đại Lý ngưỡng mộ là Long Mộc mà không phải hắn. Tam đệ khác hắn, nếu y không muốn, thiên hạ này đừng mong có người ép được y, dù có là phụ hoàng đi nữa. Lý Chính tin tam đệ có thể giải quyết tốt việc này.
Mấy ngày sau Lý Long Mộc rất hay đi sớm về khuya, cô cứ có cảm giác hắn đang tránh mặt cô. Cô quyết định chờ hắn về để nói chuyện, nhưng mà người không thấy đâu, chỉ thấy Trần Chân mệt mỏi quay về.
"Trần Chân gia đâu? Có chuyện gì sao?"
Trần Chân về phủ lấy ít đồ cho vương gia, nhìn thấy Thạch mới sực nhớ tới lời vương gia dặn.
"Công chúa Đại Lý đến để liên hôn, bệ hạ phái vương gia tiếp đón. Thời gian tới chắc vương gia sẽ không về phủ, cả tôi cũng vậy."
Đại Lý muốn liên hôn, Lý Đế lại phái Long Mộc đi, có khi nào là muốn sắp xếp hôn sự này cho hắn không, lòng cô đột nhiên có chút bất an.
"Chỉ là tiếp đón, sao lại không về phủ?"
Cô thắc mắc, nếu đơn giản là tiếp đón sao phải không về nhà, vậy ban đêm hắn ở lại đó luôn sao?
Trần Chân thở dài, nghĩ tới việc bệ hạ phái vương gia đích thân bảo hộ an toàn cho công chúa Đại Lý trong thời gian tới, cho đến khi hôn sự được định đoạt.
"Vương gia được giao nhiệm vụ bảo vệ công chúa Đại Lý, cho nên phải ở lại Nghiêm Đình."
Nghiêm Đình là nơi Thiên Lý Quốc dùng để tiếp đãi sứ thần các nước. Trần Chân lấy đồ xong cũng rời đi. Không có hắn, vương phủ này càng trở nên rộng lớn cô tịch hơn. Cô đi lại trong Linh Sam Viện, mấy ngày nay cô đã nghĩ rất nhiều, cô không muốn giấu nữa. Đợi hắn xong việc trở về, cô sẽ thành thật mà nói cho hắn biết cô là nữ nhân.
Trong Nghiêm Đình, Lý Long Mộc ngồi bên nghiên áng. Phụ hoàng lệnh hắn bảo vệ sự an toàn của công chúa Đại Lý, hắn đã ở nơi này mấy ngày rồi. Hắn sợ Thạch sẽ nghĩ hắn giận y, nên viết một bức thư sai người mang về vương phủ.
Rõ ràng bọn họ ở trong một toà thành, lại phải dùng cách này để nói chuyện với nhau, thật là có chút buồn cười.
Lần đầu tiên hắn viết thư cho người trong lòng, có chút lúng túng, không biết phải viết gì.
Cuối cùng hạ bút kể cho y nghe công việc mỗi ngày của hắn ở đây.
Xe ngựa lộng lẫy dừng trước cổng thành, Lý Long Mộc sai Trần Chân đi đón công chúa vào Tử Cấm Thành.
Giữa điện Trường An, một nữ tử dung mạo tựa thiên tiên, dáng đi như ngọc bước vào. Sự cao quý toát ra từ trong xương tủy, khí chất cùng cao ngạo. Nam nhân trên đời mấy ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc này. Nàng ta cao ngạo đi vào đại điện hành lễ cùng Lý Đế.
"Tư Dung tham kiến bệ hạ, bệ hạn vạn phúc kim an."
Lý Đế nhìn nữ nhân bên dưới, đúng là tư sắc hơn người. Xem ra lần này Mã Tư Hành chấp nhận đưa bảo vật trên tay hắn đến nơi này, cũng xem như vô cùng có thành ý. Như vậy cuộc hôn nhân này càng không thể qua loa mà chọn đại.
"Công chúa đi đường vất vả, không cần đa lễ."
"Tạ bệ hạ."
Mã Tư Dung nàng xưa nay chính là một đóa mẫu đơn vạn người ca tụng. Khi nàng bước vào đại điện này, tất cả nam nhân ở đây đều dùng ánh mắt dung tục nhìn nàng, nàng vô cùng khinh thường đều đó.
Chỉ có duy nhất hai người từ đầu đến cuối không nhìn nàng lấy một lần. Người bên phải một thân quan phục thêu chỉ vàng, vậy hắn chắc chắn là thái tử Thiên Lý Quốc. Thái tử đã có thái tử phi, nàng đến nơi này đương nhiên không phải để làm trắc phi của hắn.
Người còn lại, kẻ có thể mang kiếm vào đại điện, Thiên Lý Quốc này chỉ có mình hắn, "Vũ Đức Vương."
Mã Tư Dung nàng chính là vì hắn mà đến đây, nàng chính là trời sinh ngạo nghễ. Thứ nàng muốn xưa nay bất kể là gì cũng chưa từng thất bại, lần này cũng vậy. Mã Tư Dung cười một nụ cười tựa như hoa lê đi về phía trước mặt Lý Long Mộc.
"Tư Dung ngưỡng mộ uy danh của vương gia từ lâu, lần này đến đây cũng vì người mà đến."
Toàn đại điện yên tĩnh, không ai nghĩ đường đường là công chúa Đại Lý, lại không ngại trước mặt bao người, nói rằng bản thân ngưỡng mộ Vũ Đức Vương. Vậy chẳng phải đối tượng mà Đại Lý muốn liên hôn là vương gia hay sao.
Ngay cả Lý Đế cũng có chút bất ngờ, nữ nhân này vô cùng thú vị. Ông từng nghe nữ nhân Đại Lý xưa nay luôn tự quyết định hôn sự của mình, xem ra không hẳn là tin đồn.
Lý Long Mộc nhíu mày, giữa đại điện nói lời này, chính là muốn nói cho cả thiên hạ biết nàng ta vì hắn mà đến. Không được! Hôn sự này hắn phải diệt từ trong trứng nước.
Nhưng mà lời còn chưa kịp mở, có người đã nhìn thấu được tâm tư của hắn.
"Nếu công chúa đã nói vậy, vậy thì để Vũ Đức Vương bảo hộ công chúa trong thời gian tới đi."
"Tạ bệ hạ."
Lý Đế sao không nhìn ra ánh mắt kia của nhi tử ông, nhưng trước đại điện muốn cự tuyệt người ta, đây chính là muốn làm người ta mất hết thể diện.
Lý Long Mộc cũng biết mình vừa rồi hơi xúc động, nên không nói gì chỉ cúi đầu lĩnh chỉ.
Lý Chính thầm thở phào trong lòng, cũng may người công chúa Đại Lý ngưỡng mộ là Long Mộc mà không phải hắn. Tam đệ khác hắn, nếu y không muốn, thiên hạ này đừng mong có người ép được y, dù có là phụ hoàng đi nữa. Lý Chính tin tam đệ có thể giải quyết tốt việc này.
Mấy ngày sau Lý Long Mộc rất hay đi sớm về khuya, cô cứ có cảm giác hắn đang tránh mặt cô. Cô quyết định chờ hắn về để nói chuyện, nhưng mà người không thấy đâu, chỉ thấy Trần Chân mệt mỏi quay về.
"Trần Chân gia đâu? Có chuyện gì sao?"
Trần Chân về phủ lấy ít đồ cho vương gia, nhìn thấy Thạch mới sực nhớ tới lời vương gia dặn.
"Công chúa Đại Lý đến để liên hôn, bệ hạ phái vương gia tiếp đón. Thời gian tới chắc vương gia sẽ không về phủ, cả tôi cũng vậy."
Đại Lý muốn liên hôn, Lý Đế lại phái Long Mộc đi, có khi nào là muốn sắp xếp hôn sự này cho hắn không, lòng cô đột nhiên có chút bất an.
"Chỉ là tiếp đón, sao lại không về phủ?"
Cô thắc mắc, nếu đơn giản là tiếp đón sao phải không về nhà, vậy ban đêm hắn ở lại đó luôn sao?
Trần Chân thở dài, nghĩ tới việc bệ hạ phái vương gia đích thân bảo hộ an toàn cho công chúa Đại Lý trong thời gian tới, cho đến khi hôn sự được định đoạt.
"Vương gia được giao nhiệm vụ bảo vệ công chúa Đại Lý, cho nên phải ở lại Nghiêm Đình."
Nghiêm Đình là nơi Thiên Lý Quốc dùng để tiếp đãi sứ thần các nước. Trần Chân lấy đồ xong cũng rời đi. Không có hắn, vương phủ này càng trở nên rộng lớn cô tịch hơn. Cô đi lại trong Linh Sam Viện, mấy ngày nay cô đã nghĩ rất nhiều, cô không muốn giấu nữa. Đợi hắn xong việc trở về, cô sẽ thành thật mà nói cho hắn biết cô là nữ nhân.
Trong Nghiêm Đình, Lý Long Mộc ngồi bên nghiên áng. Phụ hoàng lệnh hắn bảo vệ sự an toàn của công chúa Đại Lý, hắn đã ở nơi này mấy ngày rồi. Hắn sợ Thạch sẽ nghĩ hắn giận y, nên viết một bức thư sai người mang về vương phủ.
Rõ ràng bọn họ ở trong một toà thành, lại phải dùng cách này để nói chuyện với nhau, thật là có chút buồn cười.
Lần đầu tiên hắn viết thư cho người trong lòng, có chút lúng túng, không biết phải viết gì.
Cuối cùng hạ bút kể cho y nghe công việc mỗi ngày của hắn ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.