Chương 59: Cướp pháp trường
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
**Pháp Trường.
Cô bị đeo gông vào cổ, toàn thân đầy thương tích dẫn ra pháp trường. Từng bước từng bước, cô lê đôi chân trần trên nền tuyết lạnh lẽo thấu xương. Xung quanh có rất nhiều dân chúng vây kín bên dưới.
Họ nào biết cô là ai, họ đến chỉ là để xem cô là kẻ nào. Là kẻ nào to gan đến mức giết công tử của Chu gia, còn buôn lậu gạo. Tội trạng của cô đã được dán khắp thành, như bố cáo cho cả thiên hạ cùng biết.
Đao phủ đá mạnh vào chân cô, bọn chúng ép cô quỳ xuống. Trong đám đông dân chúng cô nhìn thấy Thập Tứ, bọn họ lẫn trong đám người, đưa mắt nhìn về hướng cô, lòng cô khẽ run.
Bọn họ vì sao lại ở nơi này? Không lẽ, không lẽ bọn họ vì cô mà muốn cướp pháp trường hay sao? Không được, nếu bọn họ làm vậy, Long Mộc sẽ gánh tội tạo phản, tuyệt đối không được.
Cô ra sức lắc đầu, cô không muốn vì mình liên lụy bọn họ, liên lụy Long Mộc. Cô đã hối hận rất nhiều, vì sao cô lại theo Chu Bá làm gì, hắn buôn lậu thì liên quan gì đến cô. Cô ước thời gian có thể quay lại, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó. Cô nhớ Long Mộc, cô đã hứa sẽ đợi hắn trở về, nhưng cuối cùng người thất hứa lại là cô.
Từ khi bị bắt, bị dùng hình ép cung, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng giờ phút này nghĩ đến Lý Long Mộc, nghĩ đến việc hắn trở về thấy cô chỉ còn là một cái xác không đầu, cô đau đớn không thôi.
Thập Tứ nhìn thấy công tử bọn họ đang khóc, cũng đang lắc đầu ra hiệu cho bọn họ, lòng hắn càng thêm kiên định. Hôm nay hoặc chết cùng chết, hoặc sống cùng sống. Bọn họ chỉ có hơn chục người, nhưng bọn họ là Cấm Tinh Quân, trong đám đông tất cả điều nắm chặt trường kiếm trong tay.
**Nghiêm Đình.
Mã Tư Dung và A Mạn sau khi nhận được tin mỗi người một vẻ.
"Trời cũng giúp ta, để xem ai có thể cứu hắn."
Dám giết người của Chu gia, tên thư đồng kia lá gan cũng thật lớn. Nhưng mà nàng ta có chút sảng khoái, có kẻ thay nàng ta dẹp hòn đá ngáng chân, đương nhiên Mã Tư Dung nàng vô cùng cao hứng.
Đoan quý phi, nước cờ này của bà ta cũng đi thật nhanh, tìm người gánh tội thay cho Chu gia. Nàng ta lại muốn biết phản ứng của Lý Long Mộc sẽ thế nào, khi hắn từ chiến trường trở về, sủng nam của hắn chỉ còn lại một cái xác không đầu.
A Mạn trầm tư, chủ thượng có lệnh không được động đến Lý Thạch. Vì bọn họ muốn có điểm yếu của Vũ Đức Vương trong tay, tùy thời có thể nắm được cán đao.
Nếu bây giờ nàng ta chết, Vũ Đức Vương về sau càng khó khống chế hơn. A Mạn không biết liệu nàng ta có nên cướp pháp trường hay không. Cứu một mạng, nợ một ân tình. Vậy cho nên trong đám đông dân chúng ở pháp trường, ngoài Cấm Tinh Quân còn có một nhóm người nữa, một nhóm người không rõ lại lịch.
Giờ ngọ sắp điểm, những bông tuyết đêm qua còn chưa tan hết, một cơn gió thổi qua, tất cả đều khẽ run.
Kiếp này của cô vô duyên vô cớ bị kéo đến nơi đây. Cho đến thời khắc này, cô chỉ cảm thấy nó giống như một giấc mộng, vậy thì kết thúc cô có thể trở về hay không.
"Giờ ngọ đã đến lập tức hành hình."
Trịnh Bân ngồi trên bàn chủ quản, ném thẻ bài xuống bên dưới, thẻ bài rơi trên đất. Đao phủ vung đao, ánh mặt trời phản chiếu làm người ta có chút chói mắt. Cô có thể nhìn thấy thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Thời khắc đao hạ xuống, một mũi tên xé gió xuyên thẳng vào tim đao phủ, hắn ngã xuống, máu bắn lên mặt cô, cô ngây người sợ hãi.
Bên dưới đám đông dân chúng xô đẩy nhau bỏ chạy.
"Có kẻ cướp pháp trường, mau bảo vệ đại nhân."
Quan binh vội vã vây quanh Trịnh Bân, hắn ta cũng bị một tên kia dọa đến té ghế. Cô hoảng sợ ngẩng đầu, bọn Thập Tứ vì sao không nghe lời cô, bọn họ cứ thế rẽ đám đông xông lên.
Cô muốn hét lên với bọn họ, nhưng mà cô nghe thấy tiếng vó ngựa, đưa mắt nhìn về phía xa, khi thấy thân ảnh quen thuộc kia, cô bật khóc thành tiếng.
Lý Long Mộc một thân giáp chiến, cưỡi trên lưng Cầm Nã xông thẳng vào pháp trường. Trên tay hắn còn đang cầm cung tên, mũi tên kia là do hắn bắn.
"Kẻ nào dám động đến y?"
Lý Long Mộc bước lên đài, Thập Tứ cùng toàn bộ Cấm Tinh Quân cũng xông lên đến nơi. Cứ như thế trên pháp trường, bọn họ vây cô thành một vòng tròn.
Lý Long Mộc bước chân vội vã đi đến bên cạnh Thạch, tay hắn có chút run. Bao nhiêu năm xông pha trận mạc, cho dù ngàn vạn binh đao chĩa thẳng vào hắn, hắn cũng chưa từng run sợ. Nhưng giờ phút này, hắn thật sự vô cùng sợ hãi, tim hắn run lên.
Hắn ở Vị Long liều mình giết giặc, bởi vì hắn đã hứa với y sẽ về trước khi mùa đông đến. Hắn bỏ mặc ba quân, một mình một ngựa trong ngày đêm trở về, chỉ để báo tin thắng trận cho y, vì hắn biết có người đang ở nhà đợi hắn.
Nhưng hắn không ngờ, hắn vừa vào thành, tử lệnh của y đã dán khắp nơi. Nếu như, nếu như hôm nay hắn không đến kịp. Có phải hay không, thứ hắn nhận được sẽ là thân thể lạnh băng không toàn vẹn của y.
Cô bị đeo gông vào cổ, toàn thân đầy thương tích dẫn ra pháp trường. Từng bước từng bước, cô lê đôi chân trần trên nền tuyết lạnh lẽo thấu xương. Xung quanh có rất nhiều dân chúng vây kín bên dưới.
Họ nào biết cô là ai, họ đến chỉ là để xem cô là kẻ nào. Là kẻ nào to gan đến mức giết công tử của Chu gia, còn buôn lậu gạo. Tội trạng của cô đã được dán khắp thành, như bố cáo cho cả thiên hạ cùng biết.
Đao phủ đá mạnh vào chân cô, bọn chúng ép cô quỳ xuống. Trong đám đông dân chúng cô nhìn thấy Thập Tứ, bọn họ lẫn trong đám người, đưa mắt nhìn về hướng cô, lòng cô khẽ run.
Bọn họ vì sao lại ở nơi này? Không lẽ, không lẽ bọn họ vì cô mà muốn cướp pháp trường hay sao? Không được, nếu bọn họ làm vậy, Long Mộc sẽ gánh tội tạo phản, tuyệt đối không được.
Cô ra sức lắc đầu, cô không muốn vì mình liên lụy bọn họ, liên lụy Long Mộc. Cô đã hối hận rất nhiều, vì sao cô lại theo Chu Bá làm gì, hắn buôn lậu thì liên quan gì đến cô. Cô ước thời gian có thể quay lại, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó. Cô nhớ Long Mộc, cô đã hứa sẽ đợi hắn trở về, nhưng cuối cùng người thất hứa lại là cô.
Từ khi bị bắt, bị dùng hình ép cung, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng giờ phút này nghĩ đến Lý Long Mộc, nghĩ đến việc hắn trở về thấy cô chỉ còn là một cái xác không đầu, cô đau đớn không thôi.
Thập Tứ nhìn thấy công tử bọn họ đang khóc, cũng đang lắc đầu ra hiệu cho bọn họ, lòng hắn càng thêm kiên định. Hôm nay hoặc chết cùng chết, hoặc sống cùng sống. Bọn họ chỉ có hơn chục người, nhưng bọn họ là Cấm Tinh Quân, trong đám đông tất cả điều nắm chặt trường kiếm trong tay.
**Nghiêm Đình.
Mã Tư Dung và A Mạn sau khi nhận được tin mỗi người một vẻ.
"Trời cũng giúp ta, để xem ai có thể cứu hắn."
Dám giết người của Chu gia, tên thư đồng kia lá gan cũng thật lớn. Nhưng mà nàng ta có chút sảng khoái, có kẻ thay nàng ta dẹp hòn đá ngáng chân, đương nhiên Mã Tư Dung nàng vô cùng cao hứng.
Đoan quý phi, nước cờ này của bà ta cũng đi thật nhanh, tìm người gánh tội thay cho Chu gia. Nàng ta lại muốn biết phản ứng của Lý Long Mộc sẽ thế nào, khi hắn từ chiến trường trở về, sủng nam của hắn chỉ còn lại một cái xác không đầu.
A Mạn trầm tư, chủ thượng có lệnh không được động đến Lý Thạch. Vì bọn họ muốn có điểm yếu của Vũ Đức Vương trong tay, tùy thời có thể nắm được cán đao.
Nếu bây giờ nàng ta chết, Vũ Đức Vương về sau càng khó khống chế hơn. A Mạn không biết liệu nàng ta có nên cướp pháp trường hay không. Cứu một mạng, nợ một ân tình. Vậy cho nên trong đám đông dân chúng ở pháp trường, ngoài Cấm Tinh Quân còn có một nhóm người nữa, một nhóm người không rõ lại lịch.
Giờ ngọ sắp điểm, những bông tuyết đêm qua còn chưa tan hết, một cơn gió thổi qua, tất cả đều khẽ run.
Kiếp này của cô vô duyên vô cớ bị kéo đến nơi đây. Cho đến thời khắc này, cô chỉ cảm thấy nó giống như một giấc mộng, vậy thì kết thúc cô có thể trở về hay không.
"Giờ ngọ đã đến lập tức hành hình."
Trịnh Bân ngồi trên bàn chủ quản, ném thẻ bài xuống bên dưới, thẻ bài rơi trên đất. Đao phủ vung đao, ánh mặt trời phản chiếu làm người ta có chút chói mắt. Cô có thể nhìn thấy thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Thời khắc đao hạ xuống, một mũi tên xé gió xuyên thẳng vào tim đao phủ, hắn ngã xuống, máu bắn lên mặt cô, cô ngây người sợ hãi.
Bên dưới đám đông dân chúng xô đẩy nhau bỏ chạy.
"Có kẻ cướp pháp trường, mau bảo vệ đại nhân."
Quan binh vội vã vây quanh Trịnh Bân, hắn ta cũng bị một tên kia dọa đến té ghế. Cô hoảng sợ ngẩng đầu, bọn Thập Tứ vì sao không nghe lời cô, bọn họ cứ thế rẽ đám đông xông lên.
Cô muốn hét lên với bọn họ, nhưng mà cô nghe thấy tiếng vó ngựa, đưa mắt nhìn về phía xa, khi thấy thân ảnh quen thuộc kia, cô bật khóc thành tiếng.
Lý Long Mộc một thân giáp chiến, cưỡi trên lưng Cầm Nã xông thẳng vào pháp trường. Trên tay hắn còn đang cầm cung tên, mũi tên kia là do hắn bắn.
"Kẻ nào dám động đến y?"
Lý Long Mộc bước lên đài, Thập Tứ cùng toàn bộ Cấm Tinh Quân cũng xông lên đến nơi. Cứ như thế trên pháp trường, bọn họ vây cô thành một vòng tròn.
Lý Long Mộc bước chân vội vã đi đến bên cạnh Thạch, tay hắn có chút run. Bao nhiêu năm xông pha trận mạc, cho dù ngàn vạn binh đao chĩa thẳng vào hắn, hắn cũng chưa từng run sợ. Nhưng giờ phút này, hắn thật sự vô cùng sợ hãi, tim hắn run lên.
Hắn ở Vị Long liều mình giết giặc, bởi vì hắn đã hứa với y sẽ về trước khi mùa đông đến. Hắn bỏ mặc ba quân, một mình một ngựa trong ngày đêm trở về, chỉ để báo tin thắng trận cho y, vì hắn biết có người đang ở nhà đợi hắn.
Nhưng hắn không ngờ, hắn vừa vào thành, tử lệnh của y đã dán khắp nơi. Nếu như, nếu như hôm nay hắn không đến kịp. Có phải hay không, thứ hắn nhận được sẽ là thân thể lạnh băng không toàn vẹn của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.