Chương 27: Dịch tả 2
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
Dịch tả vốn không có thuốc đặc trị, chỉ có thể dựa vào việc bù nước và các chất điện giải, hạn chế việc mất nước trong cơ thể. Kết hợp với kháng sinh để thúc đẩy quá trình tự phục hồi của cơ thể. Nhưng mà ở đây lấy đâu ra chất điện giải cùng kháng sinh.
"Kiểm tra bên trong, mang tất cả những người đã chết hỏa thiêu đi."
Đó là cách an toàn nhất, hắn không còn cách khác. Nếu buộc hắn phải chọn bọn họ và toàn bộ kinh thành, hắn đương nhiên không do dự mà chọn vế thứ hai.
"Vậy những người chưa chết thì sao?"
Giọng cô rất nhỏ, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh bao trùm chết chóc này lại nghe được rất rõ ràng, bàn tay cô bất giác siết chặt hơn.
"Ngươi muốn làm thế nào?"
Lý Long Mộc đột nhiên hỏi lại, thật ra hắn có thể hạ lệnh phóng hoả toàn bộ nơi này. Nhưng hắn biết, nếu hắn làm vậy về sau sẽ tạo ám ảnh tâm lý cho y. Thạch không giống người ở đây, hắn muốn biết suy nghĩ của y.
Đột nhiên bị Lý Long Mộc hỏi lại cô cũng không biết trả lời như thế nào, những người đã chết thì hoả thiêu là tốt nhất. Nhưng mà người còn sống không thể mang họ đi hoả thiêu được, đó chính là tội ác. Cô nghĩ rất lâu, cô không phải bác sĩ, mà dịch tả sẽ gây mất nước chết dần chết mòn.
"Ta không phải đại phu, nhưng dịch này sẽ gây mất nước, kiệt sức mà chết. Trước cứ đưa những người còn sống tập trung lại, cung cấp nước cho bọn họ, đợi người của thái y viện đến đi."
Cho dù họ trước sau cũng sẽ chết, nhưng ít ra vẫn không nên bỏ mặt họ.
"Được."
Hắn nghe theo mọi sự sắp xếp của cô, cô nhắc nhở bọn người Lưu Nhị và Trần Chân không được tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, phải mang đồ bảo hộ.
"Đồ bảo hộ là gì? Thạch anh có thể nói rõ một chút không, ta không hiểu lắm."
Trần Chân ngu ngơ hỏi lại.
"Khăn che mặt, đeo găng tay vào, quần áo mặc thật dày, sau khi xong tất cả quần áo găng tay trên người các anh đều phải đốt. Vệ sinh sạch sẽ, rửa tay bằng xà phòng."
Cô càng nói thì bọn họ càng ngơ ra, Lý Long Mộc thấy vậy cũng bất lực. Ngay cả hắn còn không hiểu được vài chữ trong lời nói của Thạch thì đám người kia làm sao mà hiểu.
"Thạch găng tay là gì, còn xà phòng nữa?"
Trần Chân cảm thấy biết ơn vì vương gia đã hỏi giúp bọn họ. Hắn muốn hỏi nhưng sợ Thạch nghĩ hắn ngu cái gì cũng không biết, mà nhìn Lưu Nhị hắn tin y cũng không hiểu, cho nên hắn đợi y hỏi.
Cô phải suy nghĩ một hồi lâu, mấy cái người cổ đại này, cô phải nói như thế nào để bọn họ dễ hình dung đây.
"Chân đi giày đều phải mang vớ đúng không? Bây giờ cũng phải may vớ cho tay mang vô hiểu chưa?"
Thấy bọn họ gật gật đầu cô lại tiếp tục nói tiếp.
"Bình thường để giặt quần áo cho sạch thì ở đây dùng cái gì?"
"Dùng nước."
Trần Chân trả lời tỉnh bơ, nhưng mà nó chọc cô muốn điên, không lẽ cô không biết chuyện đó hay sao.
"Ai lại không biết giặt đồ thì phải dùng nước, ngoài nước ra chỗ các anh còn dùng gì nữa?"
Lúc trước giặt đồ cho binh lính ở doanh trại đúng là chỉ đem ra suối giặt thôi. Cô nghĩ vì điều kiện ở quân doanh khác, bọn họ thời đại này chắc cũng phải có cái gì đại loại như xà phòng chứ.
"Nếu là quần áo của dân thường thì chỉ giặt bằng nước, của nhà quyền quý thì ngâm thêm vài loại hoa để vải có mùi thơm."
Lưu Nhị có vẻ hiểu lời cô nói hơn là cái tên Trần Chân đần thối này. Cô thở dài, cái thời đại gì thế này, biết làm thơm quần áo mà không biết làm sạch sao? Cô cũng đành hết cách ảo não, không thể trách họ được.
"Tạm thời mang găng tay và khăn che mặt trước, sau khi xong lấy nước ấm để rửa tay."
Cô và Lý Long Mộc đứng bên ngoài cổng thôn, đợi người của thái y viện đến. Đợi mãi cũng đã qua mấy canh giờ vẫn chưa thấy. Từ xa có một người vội vã thúc ngựa đi đến.
Cô nhận ra người này, là người của Cấm Tinh Quân. Cô không biết tên hắn nhưng hắn hình như cũng có chức vị. Thập Tứ nhảy xuống ngựa vội vã hành lễ.
"Thuộc hạ tham kiến vương gia."
"Sao ngươi lại đến đây?"
***
Chú thích
Bệnh Dịch Tả có nguồn gốc từ tiểu lục địa Ấn Độ, ở vùng châu thổ sông Hằng vào thời cổ đại. Bệnh tả xuất hiện ở Châu Á khoảng 600 năm trước Công nguyên, ghi nhận lần đầu tiên trong y học vào năm 1563 tại Ấn Độ.
Dịch xuất hiện đầu tiên từ các tuyến đường thương mại (trên đất liền và trên biển) đến Nga năm 1817, sau đó lan sang các phần còn lại của Châu Âu, và từ châu Âu sang Bắc Mỹ, Có 7 trận đại dịch đã xảy ra trong 200 năm.
Năm 1832, gần 40.000 người dân Paris chết.
Dịch tả tấn công nước Anh vào năm 1848-1849 đã làm 70.000 người chết. Đại dịch năm 1854 đã cướp đi sinh mạng 1/8 dân số thành phố Luân Đôn.
Sang thời cận đại, riêng tại Bắc Kỳ nước ta thời Pháp thuộc năm 1937 dịch tả giết 75.000 người.
Dịch tả vào Peru vào năm 1991, lan truyền sang Ecudor,Clombia, Mexico và Nicaraqua kết quả hơn 12.000 người chết.
(Nguồn: Internet)
"Kiểm tra bên trong, mang tất cả những người đã chết hỏa thiêu đi."
Đó là cách an toàn nhất, hắn không còn cách khác. Nếu buộc hắn phải chọn bọn họ và toàn bộ kinh thành, hắn đương nhiên không do dự mà chọn vế thứ hai.
"Vậy những người chưa chết thì sao?"
Giọng cô rất nhỏ, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh bao trùm chết chóc này lại nghe được rất rõ ràng, bàn tay cô bất giác siết chặt hơn.
"Ngươi muốn làm thế nào?"
Lý Long Mộc đột nhiên hỏi lại, thật ra hắn có thể hạ lệnh phóng hoả toàn bộ nơi này. Nhưng hắn biết, nếu hắn làm vậy về sau sẽ tạo ám ảnh tâm lý cho y. Thạch không giống người ở đây, hắn muốn biết suy nghĩ của y.
Đột nhiên bị Lý Long Mộc hỏi lại cô cũng không biết trả lời như thế nào, những người đã chết thì hoả thiêu là tốt nhất. Nhưng mà người còn sống không thể mang họ đi hoả thiêu được, đó chính là tội ác. Cô nghĩ rất lâu, cô không phải bác sĩ, mà dịch tả sẽ gây mất nước chết dần chết mòn.
"Ta không phải đại phu, nhưng dịch này sẽ gây mất nước, kiệt sức mà chết. Trước cứ đưa những người còn sống tập trung lại, cung cấp nước cho bọn họ, đợi người của thái y viện đến đi."
Cho dù họ trước sau cũng sẽ chết, nhưng ít ra vẫn không nên bỏ mặt họ.
"Được."
Hắn nghe theo mọi sự sắp xếp của cô, cô nhắc nhở bọn người Lưu Nhị và Trần Chân không được tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, phải mang đồ bảo hộ.
"Đồ bảo hộ là gì? Thạch anh có thể nói rõ một chút không, ta không hiểu lắm."
Trần Chân ngu ngơ hỏi lại.
"Khăn che mặt, đeo găng tay vào, quần áo mặc thật dày, sau khi xong tất cả quần áo găng tay trên người các anh đều phải đốt. Vệ sinh sạch sẽ, rửa tay bằng xà phòng."
Cô càng nói thì bọn họ càng ngơ ra, Lý Long Mộc thấy vậy cũng bất lực. Ngay cả hắn còn không hiểu được vài chữ trong lời nói của Thạch thì đám người kia làm sao mà hiểu.
"Thạch găng tay là gì, còn xà phòng nữa?"
Trần Chân cảm thấy biết ơn vì vương gia đã hỏi giúp bọn họ. Hắn muốn hỏi nhưng sợ Thạch nghĩ hắn ngu cái gì cũng không biết, mà nhìn Lưu Nhị hắn tin y cũng không hiểu, cho nên hắn đợi y hỏi.
Cô phải suy nghĩ một hồi lâu, mấy cái người cổ đại này, cô phải nói như thế nào để bọn họ dễ hình dung đây.
"Chân đi giày đều phải mang vớ đúng không? Bây giờ cũng phải may vớ cho tay mang vô hiểu chưa?"
Thấy bọn họ gật gật đầu cô lại tiếp tục nói tiếp.
"Bình thường để giặt quần áo cho sạch thì ở đây dùng cái gì?"
"Dùng nước."
Trần Chân trả lời tỉnh bơ, nhưng mà nó chọc cô muốn điên, không lẽ cô không biết chuyện đó hay sao.
"Ai lại không biết giặt đồ thì phải dùng nước, ngoài nước ra chỗ các anh còn dùng gì nữa?"
Lúc trước giặt đồ cho binh lính ở doanh trại đúng là chỉ đem ra suối giặt thôi. Cô nghĩ vì điều kiện ở quân doanh khác, bọn họ thời đại này chắc cũng phải có cái gì đại loại như xà phòng chứ.
"Nếu là quần áo của dân thường thì chỉ giặt bằng nước, của nhà quyền quý thì ngâm thêm vài loại hoa để vải có mùi thơm."
Lưu Nhị có vẻ hiểu lời cô nói hơn là cái tên Trần Chân đần thối này. Cô thở dài, cái thời đại gì thế này, biết làm thơm quần áo mà không biết làm sạch sao? Cô cũng đành hết cách ảo não, không thể trách họ được.
"Tạm thời mang găng tay và khăn che mặt trước, sau khi xong lấy nước ấm để rửa tay."
Cô và Lý Long Mộc đứng bên ngoài cổng thôn, đợi người của thái y viện đến. Đợi mãi cũng đã qua mấy canh giờ vẫn chưa thấy. Từ xa có một người vội vã thúc ngựa đi đến.
Cô nhận ra người này, là người của Cấm Tinh Quân. Cô không biết tên hắn nhưng hắn hình như cũng có chức vị. Thập Tứ nhảy xuống ngựa vội vã hành lễ.
"Thuộc hạ tham kiến vương gia."
"Sao ngươi lại đến đây?"
***
Chú thích
Bệnh Dịch Tả có nguồn gốc từ tiểu lục địa Ấn Độ, ở vùng châu thổ sông Hằng vào thời cổ đại. Bệnh tả xuất hiện ở Châu Á khoảng 600 năm trước Công nguyên, ghi nhận lần đầu tiên trong y học vào năm 1563 tại Ấn Độ.
Dịch xuất hiện đầu tiên từ các tuyến đường thương mại (trên đất liền và trên biển) đến Nga năm 1817, sau đó lan sang các phần còn lại của Châu Âu, và từ châu Âu sang Bắc Mỹ, Có 7 trận đại dịch đã xảy ra trong 200 năm.
Năm 1832, gần 40.000 người dân Paris chết.
Dịch tả tấn công nước Anh vào năm 1848-1849 đã làm 70.000 người chết. Đại dịch năm 1854 đã cướp đi sinh mạng 1/8 dân số thành phố Luân Đôn.
Sang thời cận đại, riêng tại Bắc Kỳ nước ta thời Pháp thuộc năm 1937 dịch tả giết 75.000 người.
Dịch tả vào Peru vào năm 1991, lan truyền sang Ecudor,Clombia, Mexico và Nicaraqua kết quả hơn 12.000 người chết.
(Nguồn: Internet)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.