Chương 90: Nàng từng yêu hắn
Cô Nụ nhà nông
10/12/2022
"Phải ta điên đó thì sao, hôm nay vốn dĩ tâm trạng ta không tốt. Ngươi lại ở đâu nhảy ra, ta còn đang lo không có chỗ phát tiết."
Lý Đế từ xa đi đến đã thấy một bóng dáng nhỏ đang ở trong đình tim hắn mới thả lỏng. Hắn xử lý xong chính sự đên Nghê Tuyết cung thì nàng không có ở đó, cả đám cung nhân cũng không biết nàng đi đâu, hắn sợ nàng trốn mất, đã phái người tìm khắp tử cấm thành, cả hắn cũng đích thân đi tìm
"Bệ hạ đến."
Nội quan đi bên cạnh cũng nhìn thấy một màng kia, lên tiếng đánh động người trong đình.
Đoan phi nghe vậy vội vã tránh cô chạy về phía Lý Đế, lệ rơi lả chả.
"Bệ hạ cứu thiếp, ở đâu xuất hiện con tỳ nữ điên này nó muốn giết thiếp."
"Có chuyện gì?"
Hà Linh quay người lại, hắn nhìn thấy rõ trên gương mặt trắng nõn kia dấu bàn tay in hằn, khoé miệng nàng còn chảy máu vội đi về phía nàng.
"Sao vậy?"
"Đoan phi đánh ta."
Cô nhìn về phía nữ nhân đang khóc như hoa lê sau hắn, không nhanh không chậm mà trả lời.
Lý Đế nhìn về phía Đoan phi, ánh mắt hiện lên sát ý, giọng hắn lạnh khiến người ta cảm thấy rét run.
"Tay nào của ngươi đánh nàng ấy."
Đoan phi chưa từng nhìn thấy bệ hạ hung ác đáng sợ đến vậy, ngày trước cho dù nàng ta làm ra chuyện gì bệ hạ có nỗi giận cũng chưa từng nỗi lên sát ý, ruốt cuộc ả nô tỳ này là ai.
"Bệ hạ thiếp... thiếp không có."
Nàng ta khóc như mưa, nhưng mà một giây sau lại như hoá đá.
"Thân là quý phi lại dám ra tay với hoàng hậu, giam nàng ta vào lãnh cung, truất đi phi vị."
Không thể nào, chỉ là một ả nô tỳ, sao có thể là hoàng hậu, nàng không hiểu, bệ hạ vì sao tuyệt tình như thế. Nhưng ngay cả mở miệng cầu xin nàng cũng không có cơ hội, khi nàng còn chưa kịp nhận thức đã bị một đám người lôi đi.
Lý Đế muốn đưa tay chạm vào mặt cô lại sợ cô đau liền thu tay về.
"Đau không?"
"Đau chứ, có người nào bị đánh mà không đau."
Hắn có chút bất lực nhìn thái độ của nàng. Cô nhìn Lý Đế, vẫn là nên thẳng thắng với nhau.
"Bệ hạ ta hỏi người một việc người hãy trả lời ta thật lòng, người thật sự thích ta sao?"
Nàng đột nhiên hỏi như vậy làm hắn không biết trả lời thế nào.
"Không phải đúng không, người đối với ta như vậy chỉ vì ta giống nàng ấy phải không?"
Lý Đế có chút bối rối trong lòng, cho dù là cả hắn và nàng điều biết điều đó, nhưng khi nàng hỏi thẳng hắn hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào.
"Trẫm biết, nàng không phải Mộc Cầm."
Cuối cùng hắn cũng thú nhận, hắn vẫn luôn biết điều đó, vậy nên hắn mới chưa từng dám chạm vào nàng. Giữ nàng bên cạnh chỉ là vì hắn không thể khống chế được chấp niệm trong tim mình, sư phụ nói hình bóng Mộc Cầm chính là tâm ma trong lòng hắn.
"Người vẫn nhớ nàng ấy."
Cô cảm thấy ít nhất giờ phút này cô không thấy căm ghet Lý Nhật Trung nữa.
"Trẫm sao có thể quên."
Để nói bản thân đã quên một người thì rất dễ, nhưng để thừa nhận bản thân vẫn luôn nhớ một người thì cần biết bao nhiêu dũng khí. Lý Nhật Trung hẳn đã vô cùng dằng vặt trong ngần ấy năm.
"Bệ hạ người là bậc minh quân, ta biết người đối tốt với ta, xem ta như nàng ấy. Người muốn bù đắp cho nàng ấy, nhưng mà ta không phải nàng ấy, đối với ta người giống như một người cha."
Phải bởi vì Lý Đế là phụ hoàng của Lý Long Mộc cho nên cô đã từng xem hắn như cha mình, chỉ có điều, một vòng hỗn loạn giờ bọn họ lại đối diện với nhau trên cương vị này.
"Trẫm biết, là trẫm không kìm được lòng mình mà muốn thấy nàng ấy thông qua nàng."
Hắn hôm nay nhìn thẳng vào lòng mình, nói ra được những lời này tâm hắn cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Cô thở dài.
"Bệ hạ nàng ấy đã từng yêu người, không phải chỉ có hận, nàng ấy đã từng yêu người suốt những năm tháng ở Lý gia. Chỉ vận mệnh trêu ngươi."
"Sao nàng..."
Lý Đế cả kinh, chuyện của bọn họ vì sao nàng lại biết tâm hắn chấn động, bàn tay trong gấu áo khẽ siết chặt.
"Người rời Trường Yên vì muốn quên đi nỗi đau, muốn tìm một nơi không có dấu chân của nàng ấy, nhưng lại chẳng thể buông bỏ được nàng ấy."
Thiên hạ ai bảo tình đế vương khó giữ, cô lại chỉ thấy tâm Lý Nhật Trung một chữ đậm sâu, phải chăng trên đời thứ không thể có được càng làm người ta giữ mãi trong lòng.
Hà Linh đi rồi hắn đứng đó nhìn bóng lưng nàng, thiên hạ này chỉ mình hắn biết rõ hắn vì sao muốn dời đô, chỉ mình hắn, vậy mà sao nàng lại biết. Chẳng lẽ nàng cũng như sư phụ hắn, nhìn thấu mọi thứ nơi này.
Hắn nhớ lần đầu tiên nàng gặp hắn, bởi vì nàng trả lời hắn những câu kia mà hắn đã cho rằng nàng chính là Mộc Cầm. Cho dù năm đó hắn tự tay hoả thiêu di thể nàng. Nhưng sư phụ hắn đã từng nói với hắn: "thiên địa mênh mông, có những thứ con người không thể thấy nhưng nó vẫn sẽ tồn tại, chết chưa hẳn là kết thúc", cho nên hắn đã mặc định nàng đã trở về.
Nhưng mà đêm đó khi mang nàng về Nghê Tuyết cung, lúc nàng mệt lả đi vì khóc, hắn đã vén tóc nàng. Sau gáy nàng không có vết sẹo, hắn biết nàng không phải Mộc Cầm của hắn.
Mộc Cầm nàng ấy đã từng yêu hắn sao, giống như nàng nói, Mộc Cầm trong lòng từng có hắn. Hà Linh nói Mộc Cầm từng yêu hắn khi ở Lý gia, lòng hắn càng đau đớn hơn.
Lý Đế từ xa đi đến đã thấy một bóng dáng nhỏ đang ở trong đình tim hắn mới thả lỏng. Hắn xử lý xong chính sự đên Nghê Tuyết cung thì nàng không có ở đó, cả đám cung nhân cũng không biết nàng đi đâu, hắn sợ nàng trốn mất, đã phái người tìm khắp tử cấm thành, cả hắn cũng đích thân đi tìm
"Bệ hạ đến."
Nội quan đi bên cạnh cũng nhìn thấy một màng kia, lên tiếng đánh động người trong đình.
Đoan phi nghe vậy vội vã tránh cô chạy về phía Lý Đế, lệ rơi lả chả.
"Bệ hạ cứu thiếp, ở đâu xuất hiện con tỳ nữ điên này nó muốn giết thiếp."
"Có chuyện gì?"
Hà Linh quay người lại, hắn nhìn thấy rõ trên gương mặt trắng nõn kia dấu bàn tay in hằn, khoé miệng nàng còn chảy máu vội đi về phía nàng.
"Sao vậy?"
"Đoan phi đánh ta."
Cô nhìn về phía nữ nhân đang khóc như hoa lê sau hắn, không nhanh không chậm mà trả lời.
Lý Đế nhìn về phía Đoan phi, ánh mắt hiện lên sát ý, giọng hắn lạnh khiến người ta cảm thấy rét run.
"Tay nào của ngươi đánh nàng ấy."
Đoan phi chưa từng nhìn thấy bệ hạ hung ác đáng sợ đến vậy, ngày trước cho dù nàng ta làm ra chuyện gì bệ hạ có nỗi giận cũng chưa từng nỗi lên sát ý, ruốt cuộc ả nô tỳ này là ai.
"Bệ hạ thiếp... thiếp không có."
Nàng ta khóc như mưa, nhưng mà một giây sau lại như hoá đá.
"Thân là quý phi lại dám ra tay với hoàng hậu, giam nàng ta vào lãnh cung, truất đi phi vị."
Không thể nào, chỉ là một ả nô tỳ, sao có thể là hoàng hậu, nàng không hiểu, bệ hạ vì sao tuyệt tình như thế. Nhưng ngay cả mở miệng cầu xin nàng cũng không có cơ hội, khi nàng còn chưa kịp nhận thức đã bị một đám người lôi đi.
Lý Đế muốn đưa tay chạm vào mặt cô lại sợ cô đau liền thu tay về.
"Đau không?"
"Đau chứ, có người nào bị đánh mà không đau."
Hắn có chút bất lực nhìn thái độ của nàng. Cô nhìn Lý Đế, vẫn là nên thẳng thắng với nhau.
"Bệ hạ ta hỏi người một việc người hãy trả lời ta thật lòng, người thật sự thích ta sao?"
Nàng đột nhiên hỏi như vậy làm hắn không biết trả lời thế nào.
"Không phải đúng không, người đối với ta như vậy chỉ vì ta giống nàng ấy phải không?"
Lý Đế có chút bối rối trong lòng, cho dù là cả hắn và nàng điều biết điều đó, nhưng khi nàng hỏi thẳng hắn hắn thật sự không biết nên trả lời thế nào.
"Trẫm biết, nàng không phải Mộc Cầm."
Cuối cùng hắn cũng thú nhận, hắn vẫn luôn biết điều đó, vậy nên hắn mới chưa từng dám chạm vào nàng. Giữ nàng bên cạnh chỉ là vì hắn không thể khống chế được chấp niệm trong tim mình, sư phụ nói hình bóng Mộc Cầm chính là tâm ma trong lòng hắn.
"Người vẫn nhớ nàng ấy."
Cô cảm thấy ít nhất giờ phút này cô không thấy căm ghet Lý Nhật Trung nữa.
"Trẫm sao có thể quên."
Để nói bản thân đã quên một người thì rất dễ, nhưng để thừa nhận bản thân vẫn luôn nhớ một người thì cần biết bao nhiêu dũng khí. Lý Nhật Trung hẳn đã vô cùng dằng vặt trong ngần ấy năm.
"Bệ hạ người là bậc minh quân, ta biết người đối tốt với ta, xem ta như nàng ấy. Người muốn bù đắp cho nàng ấy, nhưng mà ta không phải nàng ấy, đối với ta người giống như một người cha."
Phải bởi vì Lý Đế là phụ hoàng của Lý Long Mộc cho nên cô đã từng xem hắn như cha mình, chỉ có điều, một vòng hỗn loạn giờ bọn họ lại đối diện với nhau trên cương vị này.
"Trẫm biết, là trẫm không kìm được lòng mình mà muốn thấy nàng ấy thông qua nàng."
Hắn hôm nay nhìn thẳng vào lòng mình, nói ra được những lời này tâm hắn cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Cô thở dài.
"Bệ hạ nàng ấy đã từng yêu người, không phải chỉ có hận, nàng ấy đã từng yêu người suốt những năm tháng ở Lý gia. Chỉ vận mệnh trêu ngươi."
"Sao nàng..."
Lý Đế cả kinh, chuyện của bọn họ vì sao nàng lại biết tâm hắn chấn động, bàn tay trong gấu áo khẽ siết chặt.
"Người rời Trường Yên vì muốn quên đi nỗi đau, muốn tìm một nơi không có dấu chân của nàng ấy, nhưng lại chẳng thể buông bỏ được nàng ấy."
Thiên hạ ai bảo tình đế vương khó giữ, cô lại chỉ thấy tâm Lý Nhật Trung một chữ đậm sâu, phải chăng trên đời thứ không thể có được càng làm người ta giữ mãi trong lòng.
Hà Linh đi rồi hắn đứng đó nhìn bóng lưng nàng, thiên hạ này chỉ mình hắn biết rõ hắn vì sao muốn dời đô, chỉ mình hắn, vậy mà sao nàng lại biết. Chẳng lẽ nàng cũng như sư phụ hắn, nhìn thấu mọi thứ nơi này.
Hắn nhớ lần đầu tiên nàng gặp hắn, bởi vì nàng trả lời hắn những câu kia mà hắn đã cho rằng nàng chính là Mộc Cầm. Cho dù năm đó hắn tự tay hoả thiêu di thể nàng. Nhưng sư phụ hắn đã từng nói với hắn: "thiên địa mênh mông, có những thứ con người không thể thấy nhưng nó vẫn sẽ tồn tại, chết chưa hẳn là kết thúc", cho nên hắn đã mặc định nàng đã trở về.
Nhưng mà đêm đó khi mang nàng về Nghê Tuyết cung, lúc nàng mệt lả đi vì khóc, hắn đã vén tóc nàng. Sau gáy nàng không có vết sẹo, hắn biết nàng không phải Mộc Cầm của hắn.
Mộc Cầm nàng ấy đã từng yêu hắn sao, giống như nàng nói, Mộc Cầm trong lòng từng có hắn. Hà Linh nói Mộc Cầm từng yêu hắn khi ở Lý gia, lòng hắn càng đau đớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.